Tháng bảy năm Vũ Đức thứ tư, hai huynh đệ họ Lý trở về Trường An.
Lý Uyên vốn không bằng lòng chuyện Lý Thế Dân kháng mệnh bỏ đi, nhưng thấy hắn mang được Lý Kiến Thành về thì cũng chỉ trách cứ vài câu, phạt hắn hối lỗi ba ngày.
Sau đó ông giữ Lý Kiến Thành lại, nói: “Kiến Thành, trẫm biết ngươi đã có chủ ý từ trước, cũng chẳng phải kẻ không phân biệt được đúng sai. Nhưng ngươi rời kinh nửa năm, kháng chỉ không về…… việc này dù sao cũng phải nói rõ với phụ hoàng.”
Thầm biết Lý Uyên dù đã già cả nhưng tuyệt đối không phải người hồ đồ, ông hỏi vậy chỉ e đã biết trước vài phần. Cho nên Lý Kiến Thành không định giấu diếm, bẩm báo chi tiết từng câu từng lời.
“Nhi thần nghĩ, lúc ấy Tần vương lấy một địch hai, nếu nhi thần khai chiến ở phương bắc thì từ lương thảo quân nhu cho đến quân giới nhân mã đều không thể đảm bảo. Nếu hai bên đều thắng thì tốt, nhưng nếu có một bên thua thì bên còn lại ắt gặp phải nguy cơ hai mặt ngộ địch. Vậy chẳng thà bảo toàn binh lực, đợi ngày sau tái chiến.” Lý Kiến Thành thoáng ngập ngừng rồi tiếp, “Cho nên nhi thần tự ý dùng lương thảo và lấy thân làm con tin để đổi lại nửa năm hoãn chiến.”
Lý Uyên quả nhiên không hề tỏ ra kinh ngạc, im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Lần này ngươi làm vậy, nhìn như trung dung, thực chất lại có thể coi là binh đi đường hiểm. Ngươi đường đường là thái tử Đại Đường, chỉ cần có chút sơ suất, hậu quả sẽ không lường nổi.” Nói đoạn bất giác lại thở dài.
Lý Kiến Thành mỉm cười, đáp: “Tự biết an nguy khó ngờ, cho nên mới giấu kín không báo.”
Nhớ lại khi ra quyết định này, ba phần tính toán kỹ càng, còn lại bảy phần cũng là đánh cược. Cược vào hiểu biết của mình đối với Đốt Bật, cược vào tình cảm của Đốt Bật đối với mình.
Giờ này ngẫm lại, tuy có ngại vì lợi dụng gã, nhưng nếu không đánh cược một lần thì một số việc có lẽ cũng không thể nhìn thấu rõ ràng đến thế.
Vậy coi như đủ rồi.
Đang lúc trầm ngâm, lại nghe Lý Uyên nói: “Việc đã qua rồi, người ngoài cũng không cần biết thêm nữa, nhưng sau này ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, không được mạo hiểm như thế nữa.”
“Dạ,” Lý Kiến Thành chắp tay, “Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng giáo huấn.”
Lý Uyên chậm rãi gật đầu, thoáng chần chừ rồi nói: “Lần này Thế Dân liên tiếp đánh bại đại quân của Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung, chiếm cứ Lạc Dương, quả là công lớn. Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, nếu phong thưởng không dày thì khó thỏa lòng triều thần; nếu phong thưởng quá mức, lại lo làm nó kiêu ngạo.” Ngừng một chút rồi hỏi,“Chuyện này không biết Kiến Thành nghĩ sao?”
Lý Kiến Thành nghe vậy mỉm cười, chắp tay đáp: “Có công phải thưởng, có tội phải phạt vốn là lẽ thường, nhi thần xin nghe phụ hoàng định đoạt.”
Lý Uyên nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Thôi, cho ngươi lui.”
Lý Kiến Thành chắp tay lui ra, đến ngoài điện, bất giác cười khẽ.
Anh hiểu rất rõ, với tính tình của cha, trong lòng ông làm sao lại chưa ngã ngũ? Hôm nay hỏi vậy chẳng qua chỉ là bóng gió, báo cho mình biết trước suy tính của ông mà thôi.
Thật ra không cần ông nói, anh đã sớm đoán trước phần nào.
Ngày này anh nên chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
*****
Mấy ngày sau, Lý Uyên hạ chiếu phong Lý Thế Dân làm Thiên sách thượng tướng, thêm chức Tư đồ, vẫn kiêm Thượng thư lệnh.
Thiên sách thượng tướng đặt ra chỉ vì Lý Thế Dân, đứng đầu trong trăm quan lẫn thân vương, chỉ sau hoàng đế và thái tử. Lý Uyên cho phép hắn tự xây phủ đệ ở Lạc Dương, gọi là phủ Thiên Sách, lại có quyền tự phong quan. Ẩn ý trong đó, chính là giao hết đại quyền văn võ ở Lạc Dương vào tay hắn.
Từ ngày Lý Thế Dân bình định Lưu Vũ Chu, vây cánh rải khắp Sơn Đông, đất Quan Đông cũng dần rơi vào tay hắn. Thân phận hiển quý và quyền lực bao trùm của Thiên sách thượng tướng trong triều dĩ nhiên không gì sánh nổi.
Lý Thế Dân chắp tay đứng dưới điện, nuốt từng câu từng chữ trong chiếu chỉ của Lý Uyên, ý chí dâng trào sục sôi. Như đáy lòng có sóng sông cuồn cuộn vỗ bờ, khiến người ta thậm chí không thể kìm nén nhịp run rẩy nhè nhẹ.
Đã không còn nhớ mình hạ quyết tâm ấy từ bao giờ, nhưng giờ này khắc này hắn lại cảm nhận rất rõ, đây chính là kết quả mà mình mong muốn.
Đã không còn răm rắp đi theo sau lưng đại ca, nghe lời đại ca không tiếc mạng, mà đã đứng kề cận bên anh, thậm chí…… đạt được địa vị ngang ngửa với anh.
— Đại ca, giang sơn mà huynh muốn, nay một nửa đều đã bị ta đánh hạ.
— Thiên hạ này đã khắc ghi tên ta, huynh……
Nghĩ đến đây, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sang Lý Kiến Thành đứng ở chủ vị cách đó không xa, cổ̀n phục hoa mỹ lạ thường, mà anh cũng đang nhìn hắn. Lòng Lý Thế Dân nóng lên, nhếch khóe môi cười với anh. Anh thoáng khựng lại, rồi cũng trả cho hắn một nụ cười mỉm.
Nụ cười rất nhạt, giống như băng tuyết tan chảy, khiến người động tâm.
Lý Thế Dân vui không nén nổi, vội vàng thu ánh mắt về, không nhìn thấy gương mặt Lý Kiến Thành bất chợt lạnh đi sau đó.
Vừa rồi quả nhiên là xuất thần. Lý Kiến Thành lặng lẽ mỉm cười, lần này đáy lòng đã tràn đầy mỉa mai.
*****
Đêm đó, sau đại yến thết đãi trung thần văn võ trong phủ, Lý Thế Dân mang theo men say nhàn nhạt đi đến Đông cung.
Hai huynh đệ vốn qua lại thân mật, không cần thông tri, hạ nhân trong cung cũng không ngăn trở, thấy hắn xăm xăm bước vào chỉ nói thái tử đang ở một mình trong phòng.
Lý Thế Dân gật đầu, bước thẳng đến chỗ anh.
Tiểu viện vắng vẻ tịch mịch, chỉ có gió thổi xào xạc qua cành lá, khiến những ngọn đèn treo trên hành lang cũng mơ hồ lắc lư.
Lý Thế Dân bước đến bên cửa, nghe thấp thoáng bên trong có tiếng lật sách, không kịp gõ cửa đã đẩy thẳng mà vào.
Trong phòng hơi tối, chỉ có vài ngọn đèn trên án là mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Lý Kiến Thành đang khoác ngoại y đọc sách trong phòng, thân hình có phần mong manh, có phần mảnh khảnh.
“Đại ca……” Mượn men say ngà ngà, Lý Thế Dân bước qua, cúi người ra sức ôm anh.
Không hiểu vì sao, Lý Kiến Thành mơ hồ nảy sinh ảo giác. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt, người trước mặt dường như biến thành Lý Thế Dân thuở nhỏ, luôn bám theo sau mình, gọi mình là “đại ca”.
Nhưng anh cũng biết đây chỉ là ảo giác mà thôi. Thế sự chuyển dời, biển biếc hóa nương dâu, mọi chuyện đều đã không thể trở về như thuở ban đầu. Sau ngày hôm nay, anh đã không thể quay đầu.
Im lặng hồi lâu, anh nói: “Chúc mừng Thế Dân, không đúng, phải là chúc mừng…… Thiên sách thượng tướng.”
Lý Thế Dân thoáng khựng lại, buông tay ra. Cho đến khi anh nói ra câu này, hắn mới cảm nhận được, dù Lý Kiến Thành vẫn không phản ứng với cái ôm của mình, nhưng lúc này đây toàn thân anh đều lạnh ngắt.
Không chỉ là cái lạnh bao phủ tứ chi, mà phảng phất như lạnh từ đáy lòng, lạnh thấu xương tủy.
Nghi hoặc, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Kiến Thành, nhưng gương mặt đối phương lại nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo như băng.
Âm thầm đau xót, Lý Thế Dân một lần nữa cúi xuống, lại bị Lý Kiến Thành quay đầu tránh né, tránh nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng cũng vô cùng quyết tuyệt.
“Thế Dân, mọi chuyện dừng ở đây thôi.”
Lòng Lý Thế Dân bỗng dưng thắt lại, hắn thậm chí không dám tin những lời mình vừa nghe. Tràn đầy hoài nghi, hắn chậm rãi hỏi: “Đại ca, huynh…… nói vậy là có ý gì?” Vừa mở miệng, thanh âm cũng không nén được mà run rẩy.
Lý Kiến Thành đẩy hắn ra, chậm rãi đứng dậy, quay lưng lại với hắn.
“Chuyện giữa hai ta chẳng qua là trò đùa thời trẻ dại.” Một lúc lâu sau Lý Thế Dân mới nghe anh mở miệng, thanh âm bình thản khác thường, bình thản đến gần như bâng quơ, “Giờ ta với ngươi đều hơn xa ngày xưa, cũng nên tự thu tay lại.”
Lời vừa mới dứt, đã bị Lý Thế Dân ra sức lật lại, đè lên vách tường.
Lý Kiến Thành bình thản nhìn hắn, nói tiếp câu còn dang dở vừa rồi: “Thế Dân, với danh tiếng hiển hách của ngươi hôm nay, muốn ai mà chẳng được? Hà tất……”
“Kẻ khác thế nào thì liên quan gì đến ta?” Lý Thế Dân cố kìm nén phẫn uất trong lòng, bình tĩnh nhìn anh, nói rành rọt từng chữ, “Đại ca, nếu ngoài huynh ra ta không muốn ai khác thì sao?”
“Muốn ta?” Lý Kiến Thành nghe vậy cũng mỉm cười, nhìn hắn nói, “Ngươi lại hiểu ta đến đâu?”
Lý Thế Dân ngẩn người, nhất thời im lặng.
Cảm thấy lực đạo đối phương áp chế mình đã hơi lỏng ra, nụ cười của Lý Kiến Thành lại rõ ràng thêm một chút: “Xem ra chuyện Thế Dân biết thật sự rất ít. Vậy chi bằng để đại ca cho ngươi biết vài chuyện, được không?”
Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn anh, lực đạo nơi đầu ngón tay bất chợt gia tăng.
Đầu vai Lý Kiến Thành nhói đau, nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi, chỉ nói: “Thế Dân, cái chết của Lưu Văn Tĩnh, lẽ nào ngươi chưa từng ngờ vực ta?” Thấy vẻ mặt hắn khẽ biến, anh cười nhạt rồi tiếp, “Chuyện y xúi giục ngươi tự lập vây cánh, ngươi tưởng ta thật sự không biết chút nào sao?”
Lý Thế Dân thoáng rùng mình: “Chuyện này…… quả nhiên là do huynh làm?”
Lý Kiến Thành khẽ gật đầu, cười đáp: “Trong triều người có thể hô mây gọi mưa, đẩy người vào chỗ chết, ngoại trừ phụ hoàng còn có ai nữa?”
Lý Thế Dân im lặng hồi lâu, hỏi: “Vì y xúi ta chống đối đại ca?”
“Cánh tay đắc lực của ngươi, sớm muộn gì cũng phải trừ bỏ.” Lý Kiến Thành không nhận không chối, cười đến mỉa mai, ngước mắt nhìn Lý Thế Dân, “Chỉ tiếc cuối cùng ngươi vẫn giành được địa vị ngang hàng với ta.”
Rất nhiều chuyện khuấy đảo trong đầu, trở thành một mớ hỗn loạn. Lý Thế Dân chợt cảm thấy vô lực, hắn nhìn thẳng vào Lý Kiến Thành, chậm rãi hỏi: “Đại ca…… Nếu ta nói những chuyện ta làm trong quá khứ đều là vì huynh, thì huynh có tin không?”
Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười, nụ cười lóe lên vẻ sắc bén hiếm gặp.
“Vì ta?” Anh thản nhiên nói, “Ngươi làm sao biết, rốt cuộc ta có cần hay không?”
Lý Thế Dân bỗng ngây ra giống như bị sét đánh. Trong đầu thoáng chốc hiện lên những lời Lưu Văn Tĩnh từng nói với mình rất nhiều năm về trước.
“Thế Dân, ngươi cho rằng thế tử là ai? Ngươi đã bao giờ nghĩ với khả năng của người đó, liệu có cần ngươi che chở mọi nơi mọi lúc như thế không?”
“Bề ngoài thế tử nhìn như ôn hòa tao nhã, nhưng thật ra bên trong hết sức kiên cường. Ngươi sống cùng ngài ấy bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra chứ?”
“Từ xưa tới nay, công cao lấn chủ vẫn luôn là điều quân vương kiêng kị nhất… Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, rồi sẽ đến một ngày người đó không thể dung được ngươi nữa?”
……
Những lời mình đã quên từ rất lâu lại ùa về tâm trí, hết sức rõ ràng.
Lý Thế Dân đột ngột đánh một quyền vào tường, lực đạo mạnh mẽ khiến cả mặt tường đều mơ hồ rung lên.
Lúc này đây hắn mới chợt phát hiện ra, những chuyện mình làm rốt cuộc đều là uổng phí.
Mình vì anh mà đỡ kiếm, vì anh mà thụ thương, vì anh mà liều mạng chinh chiến, vì anh kháng mệnh truy tìm……
Anh không cần, thì ra anh hoàn toàn không cần.
Mình chỉ hận không thể dốc hết mọi thứ dâng lên trước mặt anh, rốt cuộc trong mắt anh chẳng qua chỉ là “trò đùa thời trẻ dại”.
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn Lý Thế Dân giây lát, giãy ra khỏi vòng tay hắn rồi xoay người bước đi, mặt không hề đổi sắc.
“Trò đùa thời trẻ dại……” Lúc này anh lại nghe Lý Thế Dân quay mặt vào vách tường, thì thào mở miệng, “Đại ca…… nếu huynh thật sự nghĩ như thế, vì sao lại đem thiên hạ chí bảo tặng cho ta?”
“Lan Đình tập tự?” Lý Kiến Thành dừng chân, “Thế Dân, ngươi có nhớ một câu trong đó?”
Lý Thế Dân trầm mặc, chờ anh nói tiếp.
Lý Kiến Thành lặng lẽ đọc lại từng chữ: “Hướng chi sở hân, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi trần tích.” (*) Thoáng dừng, nở một nụ cười cực nhạt, “Thế sự đổi thay, cả ta và Thiên sách thượng tướng đều phải tìm lấy thứ quan trọng hơn cho mình.”
(*) Những niềm yêu thích trong quá khứ, chớp mắt đã thành dĩ vãng. Ai có hứng thú với Lan Đình tập tự thì vào đây đọc nguyên văn và chú giải nhé.
Cách xưng hô đột ngột trở nên xa lạ cuối câu giống như một cái gai tàn nhẫn đâm sâu vào lòng. Lý Thế Dân bỗng xoay người, lại đưa tay kéo anh trở về cạnh tường, nặng nề đè anh xuống.
Lưng Lý Kiến Thành nhói đau, không khỏi cong nhẹ. Mà cái bóng của Lý Thế Dân cũng đã che phủ khắp thân thể, hắn cúi đầu chậm rãi nói: “Đại ca, huynh là của ta. Dù sao đi chăng nữa…… ta vẫn muốn huynh.”
Từ thuở thơ ấu, trong mắt hắn đã chỉ chứa được người này; lớn lên rồi, lòng hắn vẫn tâm tâm niệm niệm bóng lưng màu trắng ấy. Mọi thứ thuộc về đại ca phảng phất đã khắc sâu vào xương tủy, không thể chia lìa, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay, dễ dàng rời bỏ?
Lý Kiến Thành thấy hắn cố kiềm nén một bụng uất hận, trong thanh âm lại hiển lộ vài phần âm ngoan, lòng đã mơ hồ đoán ra. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lý Thế Dân đã nâng cằm anh, cúi đầu cắn xuống.
Đôi môi hắn cướp đoạt, chiếm hữu còn hung mãnh hơn bất cứ lần nào trước đó. Dường như muốn phát tiết cơn giận dữ và thất thố trong ***g ngực, Lý Thế Dân giữ chặt lấy anh, càng hôn càng sâu, hận không thể hòa tan hai người làm một thể.
Nụ hôn khuynh đảo mọi thứ, khiến hai bên gần như nghẹt thở. Đợi đến khi tách ra, bầu không khí giữa hai người đã sực nức mùi máu tanh, chung quy vẫn không biết là máu của ai.
“Đại ca……” Lý Thế Dân vẫn quen miệng gọi hai chữ này, thở dồn dập giây lát, bản năng lại dẫn dắt hắn cúi người dán môi lên xương quai xanh của anh, trằn trọc gặm cắn.
Nhưng vai phải bỗng truyền đến lực đẩy rất mạnh khiến hắn bất giác lùi lại một bước. Lý Thế Dân vừa hoàn hồn giữa cơn say tình, cúi đầu đã thấy một thanh đoản đao sáng lóa kề lên ngực trái.
Lý Kiến Thành đưa ống tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn hắn chậm rãi nói: “Ngươi đi đi. Ta nói rồi, tất cả đến đây là dừng.”
Lý Thế Dân lặng lẽ nhìn anh rất lâu, bỗng cười một tiếng, hỏi: “Đại ca, nếu ta không đi huynh sẽ làm gì?” Liếc nhìn đoản đao, “Giết ta sao?”
Lời vừa mới dứt đã thấy Lý Kiến Thành giơ cao tay, ánh đao lóe lên rồi thật sự đâm vào.
Lý Thế Dân vội vàng tránh né, chỉ thấy nhói đau, mũi đoản đao đã đâm vào ngực phải. Máu lập tức tuôn ra, từ từ nhỏ xuống theo miệng vết thương, nhuộm thành một vệt sẫm tanh nồng trên sắc áo xanh lam.
Hắn ngước mắt nhìn Lý Kiến Thành kinh ngạc, hồi lâu không nói.
Lý Kiến Thành vẫn cầm đao, nhìn hắn mỉm cười mà nói: “Thế Dân, ngươi tưởng đại ca không dám ra tay với ngươi sao?”
Lý Thế Dân vẫn nhìn anh, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo hiếm thấy. Đột nhiên, hắn vươn cánh tay trái còn khỏe mạnh, ra sức ôm anh vào lòng.
Lực đạo mạnh mẽ khiến hai người gần như va vào nhau. Cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng da thịt rách toạc, đoản đao kia đã thuận thế xuyên qua vai phải Lý Thế Dân. Vậy mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra, cánh tay ôm anh trái lại dùng sức càng mạnh.
Thân thể Lý Kiến Thành khẽ chấn động, bàn tay nắm chuôi đao chầm chậm thả lỏng rồi buông ra. Sau chỉ thấy trời đất đảo điên đã bị đè xuống đất, gương mặt chìm trong cái bóng của đối phương.
Lý Thế Dân ngồi lên người anh, xé toạc vạt áo trước của mình rồi cởi ra.
Thân thể xông pha sa trường, gầy mà rắn chắc, ẩn chứa phách lực vô hạn, nhưng nhìn kỹ lại thấy chằng chịt vết thương. Lý Thế Dân chậm rãi cúi xuống, chỉ vào một vết sẹo cực lớn trên ngực phải: “Đại ca, huynh có nhớ đây là vết thương do ta đỡ kiếm thay huynh trong trận Hoắc Ấp?”
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng, đáy mắt cũng không gợn sóng.
Lý Thế Dân cười mỉa mai, lại chỉ lên vết sẹo lớn bằng miệng bát trên vai trái: “Đây là vết thương do ta bị quân Tùy đâm xuyên từ phía sau khi cứu đại ca trong biển lửa.”
Lý Kiến Thành vẫn chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Lý Thế Dân lắc đầu, nghiêng đầu nhìn sang vai phải, cả cánh tay đã gần như nhúng vào trong máu. Hắn cười khẽ, rồi đột ngột vươn tay cầm chuôi đao, dùng sức rút ra.
Máu đỏ thẫm bắn tung tóe nóng hôi hổi, thoáng chốc đã nhuộm đỏ một bên mắt của Lý Kiến Thành.
Mà Lý Thế Dân trước mắt anh giống như một con dã thú bị thương, buông thõng cánh tay đổ máu, lại vẫn chầm chậm cúi xuống.
“Đại ca, ta gần như ngày nào cũngvào sinh ra tử trên chiến trường, nào đã biết sợ hãi là gì?” Giọng hắn phả vào cần cổ Lý Kiến Thành, dừng một chút, bỗng đột ngột cắn lên, “Hôm nay dù huynh có phế đi cánh tay này, ta cũng muốn huynh……”
*Mình rất muốn thấy một màn máu tró là em Dân đang cắn cắn tự dưng phát hiện ra dấu hôn của Đốt Bật đã nằm sẵn ở đó:v*
Cảm nhận được những cái hôn bừa bãi của đối phương rải khắp thân thể, Lý Kiến Thành ngẩng đầu, giữa những nhịp lắc lư khe khẽ, thẫn thờ nhìn lên nóc nhà đỏ mờ.
Rất lâu sau, anh khép mắt, lặng lẽ mỉm cười.
Lời tác giả: Chương năm mươi, vừa hay là chương chuyển biến
~Tương sát đã bắt đầu……
Mọi người yên tâm, kết cục tuyệt đối HE cả nhà cùng vui. (đương nhiên đành xin lỗi các pháo hôi công OTLL)
Lý Uyên vốn không bằng lòng chuyện Lý Thế Dân kháng mệnh bỏ đi, nhưng thấy hắn mang được Lý Kiến Thành về thì cũng chỉ trách cứ vài câu, phạt hắn hối lỗi ba ngày.
Sau đó ông giữ Lý Kiến Thành lại, nói: “Kiến Thành, trẫm biết ngươi đã có chủ ý từ trước, cũng chẳng phải kẻ không phân biệt được đúng sai. Nhưng ngươi rời kinh nửa năm, kháng chỉ không về…… việc này dù sao cũng phải nói rõ với phụ hoàng.”
Thầm biết Lý Uyên dù đã già cả nhưng tuyệt đối không phải người hồ đồ, ông hỏi vậy chỉ e đã biết trước vài phần. Cho nên Lý Kiến Thành không định giấu diếm, bẩm báo chi tiết từng câu từng lời.
“Nhi thần nghĩ, lúc ấy Tần vương lấy một địch hai, nếu nhi thần khai chiến ở phương bắc thì từ lương thảo quân nhu cho đến quân giới nhân mã đều không thể đảm bảo. Nếu hai bên đều thắng thì tốt, nhưng nếu có một bên thua thì bên còn lại ắt gặp phải nguy cơ hai mặt ngộ địch. Vậy chẳng thà bảo toàn binh lực, đợi ngày sau tái chiến.” Lý Kiến Thành thoáng ngập ngừng rồi tiếp, “Cho nên nhi thần tự ý dùng lương thảo và lấy thân làm con tin để đổi lại nửa năm hoãn chiến.”
Lý Uyên quả nhiên không hề tỏ ra kinh ngạc, im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Lần này ngươi làm vậy, nhìn như trung dung, thực chất lại có thể coi là binh đi đường hiểm. Ngươi đường đường là thái tử Đại Đường, chỉ cần có chút sơ suất, hậu quả sẽ không lường nổi.” Nói đoạn bất giác lại thở dài.
Lý Kiến Thành mỉm cười, đáp: “Tự biết an nguy khó ngờ, cho nên mới giấu kín không báo.”
Nhớ lại khi ra quyết định này, ba phần tính toán kỹ càng, còn lại bảy phần cũng là đánh cược. Cược vào hiểu biết của mình đối với Đốt Bật, cược vào tình cảm của Đốt Bật đối với mình.
Giờ này ngẫm lại, tuy có ngại vì lợi dụng gã, nhưng nếu không đánh cược một lần thì một số việc có lẽ cũng không thể nhìn thấu rõ ràng đến thế.
Vậy coi như đủ rồi.
Đang lúc trầm ngâm, lại nghe Lý Uyên nói: “Việc đã qua rồi, người ngoài cũng không cần biết thêm nữa, nhưng sau này ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình, không được mạo hiểm như thế nữa.”
“Dạ,” Lý Kiến Thành chắp tay, “Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng giáo huấn.”
Lý Uyên chậm rãi gật đầu, thoáng chần chừ rồi nói: “Lần này Thế Dân liên tiếp đánh bại đại quân của Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung, chiếm cứ Lạc Dương, quả là công lớn. Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, nếu phong thưởng không dày thì khó thỏa lòng triều thần; nếu phong thưởng quá mức, lại lo làm nó kiêu ngạo.” Ngừng một chút rồi hỏi,“Chuyện này không biết Kiến Thành nghĩ sao?”
Lý Kiến Thành nghe vậy mỉm cười, chắp tay đáp: “Có công phải thưởng, có tội phải phạt vốn là lẽ thường, nhi thần xin nghe phụ hoàng định đoạt.”
Lý Uyên nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Thôi, cho ngươi lui.”
Lý Kiến Thành chắp tay lui ra, đến ngoài điện, bất giác cười khẽ.
Anh hiểu rất rõ, với tính tình của cha, trong lòng ông làm sao lại chưa ngã ngũ? Hôm nay hỏi vậy chẳng qua chỉ là bóng gió, báo cho mình biết trước suy tính của ông mà thôi.
Thật ra không cần ông nói, anh đã sớm đoán trước phần nào.
Ngày này anh nên chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
*****
Mấy ngày sau, Lý Uyên hạ chiếu phong Lý Thế Dân làm Thiên sách thượng tướng, thêm chức Tư đồ, vẫn kiêm Thượng thư lệnh.
Thiên sách thượng tướng đặt ra chỉ vì Lý Thế Dân, đứng đầu trong trăm quan lẫn thân vương, chỉ sau hoàng đế và thái tử. Lý Uyên cho phép hắn tự xây phủ đệ ở Lạc Dương, gọi là phủ Thiên Sách, lại có quyền tự phong quan. Ẩn ý trong đó, chính là giao hết đại quyền văn võ ở Lạc Dương vào tay hắn.
Từ ngày Lý Thế Dân bình định Lưu Vũ Chu, vây cánh rải khắp Sơn Đông, đất Quan Đông cũng dần rơi vào tay hắn. Thân phận hiển quý và quyền lực bao trùm của Thiên sách thượng tướng trong triều dĩ nhiên không gì sánh nổi.
Lý Thế Dân chắp tay đứng dưới điện, nuốt từng câu từng chữ trong chiếu chỉ của Lý Uyên, ý chí dâng trào sục sôi. Như đáy lòng có sóng sông cuồn cuộn vỗ bờ, khiến người ta thậm chí không thể kìm nén nhịp run rẩy nhè nhẹ.
Đã không còn nhớ mình hạ quyết tâm ấy từ bao giờ, nhưng giờ này khắc này hắn lại cảm nhận rất rõ, đây chính là kết quả mà mình mong muốn.
Đã không còn răm rắp đi theo sau lưng đại ca, nghe lời đại ca không tiếc mạng, mà đã đứng kề cận bên anh, thậm chí…… đạt được địa vị ngang ngửa với anh.
— Đại ca, giang sơn mà huynh muốn, nay một nửa đều đã bị ta đánh hạ.
— Thiên hạ này đã khắc ghi tên ta, huynh……
Nghĩ đến đây, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn sang Lý Kiến Thành đứng ở chủ vị cách đó không xa, cổ̀n phục hoa mỹ lạ thường, mà anh cũng đang nhìn hắn. Lòng Lý Thế Dân nóng lên, nhếch khóe môi cười với anh. Anh thoáng khựng lại, rồi cũng trả cho hắn một nụ cười mỉm.
Nụ cười rất nhạt, giống như băng tuyết tan chảy, khiến người động tâm.
Lý Thế Dân vui không nén nổi, vội vàng thu ánh mắt về, không nhìn thấy gương mặt Lý Kiến Thành bất chợt lạnh đi sau đó.
Vừa rồi quả nhiên là xuất thần. Lý Kiến Thành lặng lẽ mỉm cười, lần này đáy lòng đã tràn đầy mỉa mai.
*****
Đêm đó, sau đại yến thết đãi trung thần văn võ trong phủ, Lý Thế Dân mang theo men say nhàn nhạt đi đến Đông cung.
Hai huynh đệ vốn qua lại thân mật, không cần thông tri, hạ nhân trong cung cũng không ngăn trở, thấy hắn xăm xăm bước vào chỉ nói thái tử đang ở một mình trong phòng.
Lý Thế Dân gật đầu, bước thẳng đến chỗ anh.
Tiểu viện vắng vẻ tịch mịch, chỉ có gió thổi xào xạc qua cành lá, khiến những ngọn đèn treo trên hành lang cũng mơ hồ lắc lư.
Lý Thế Dân bước đến bên cửa, nghe thấp thoáng bên trong có tiếng lật sách, không kịp gõ cửa đã đẩy thẳng mà vào.
Trong phòng hơi tối, chỉ có vài ngọn đèn trên án là mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Lý Kiến Thành đang khoác ngoại y đọc sách trong phòng, thân hình có phần mong manh, có phần mảnh khảnh.
“Đại ca……” Mượn men say ngà ngà, Lý Thế Dân bước qua, cúi người ra sức ôm anh.
Không hiểu vì sao, Lý Kiến Thành mơ hồ nảy sinh ảo giác. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt, người trước mặt dường như biến thành Lý Thế Dân thuở nhỏ, luôn bám theo sau mình, gọi mình là “đại ca”.
Nhưng anh cũng biết đây chỉ là ảo giác mà thôi. Thế sự chuyển dời, biển biếc hóa nương dâu, mọi chuyện đều đã không thể trở về như thuở ban đầu. Sau ngày hôm nay, anh đã không thể quay đầu.
Im lặng hồi lâu, anh nói: “Chúc mừng Thế Dân, không đúng, phải là chúc mừng…… Thiên sách thượng tướng.”
Lý Thế Dân thoáng khựng lại, buông tay ra. Cho đến khi anh nói ra câu này, hắn mới cảm nhận được, dù Lý Kiến Thành vẫn không phản ứng với cái ôm của mình, nhưng lúc này đây toàn thân anh đều lạnh ngắt.
Không chỉ là cái lạnh bao phủ tứ chi, mà phảng phất như lạnh từ đáy lòng, lạnh thấu xương tủy.
Nghi hoặc, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Kiến Thành, nhưng gương mặt đối phương lại nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo như băng.
Âm thầm đau xót, Lý Thế Dân một lần nữa cúi xuống, lại bị Lý Kiến Thành quay đầu tránh né, tránh nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng cũng vô cùng quyết tuyệt.
“Thế Dân, mọi chuyện dừng ở đây thôi.”
Lòng Lý Thế Dân bỗng dưng thắt lại, hắn thậm chí không dám tin những lời mình vừa nghe. Tràn đầy hoài nghi, hắn chậm rãi hỏi: “Đại ca, huynh…… nói vậy là có ý gì?” Vừa mở miệng, thanh âm cũng không nén được mà run rẩy.
Lý Kiến Thành đẩy hắn ra, chậm rãi đứng dậy, quay lưng lại với hắn.
“Chuyện giữa hai ta chẳng qua là trò đùa thời trẻ dại.” Một lúc lâu sau Lý Thế Dân mới nghe anh mở miệng, thanh âm bình thản khác thường, bình thản đến gần như bâng quơ, “Giờ ta với ngươi đều hơn xa ngày xưa, cũng nên tự thu tay lại.”
Lời vừa mới dứt, đã bị Lý Thế Dân ra sức lật lại, đè lên vách tường.
Lý Kiến Thành bình thản nhìn hắn, nói tiếp câu còn dang dở vừa rồi: “Thế Dân, với danh tiếng hiển hách của ngươi hôm nay, muốn ai mà chẳng được? Hà tất……”
“Kẻ khác thế nào thì liên quan gì đến ta?” Lý Thế Dân cố kìm nén phẫn uất trong lòng, bình tĩnh nhìn anh, nói rành rọt từng chữ, “Đại ca, nếu ngoài huynh ra ta không muốn ai khác thì sao?”
“Muốn ta?” Lý Kiến Thành nghe vậy cũng mỉm cười, nhìn hắn nói, “Ngươi lại hiểu ta đến đâu?”
Lý Thế Dân ngẩn người, nhất thời im lặng.
Cảm thấy lực đạo đối phương áp chế mình đã hơi lỏng ra, nụ cười của Lý Kiến Thành lại rõ ràng thêm một chút: “Xem ra chuyện Thế Dân biết thật sự rất ít. Vậy chi bằng để đại ca cho ngươi biết vài chuyện, được không?”
Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn anh, lực đạo nơi đầu ngón tay bất chợt gia tăng.
Đầu vai Lý Kiến Thành nhói đau, nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi, chỉ nói: “Thế Dân, cái chết của Lưu Văn Tĩnh, lẽ nào ngươi chưa từng ngờ vực ta?” Thấy vẻ mặt hắn khẽ biến, anh cười nhạt rồi tiếp, “Chuyện y xúi giục ngươi tự lập vây cánh, ngươi tưởng ta thật sự không biết chút nào sao?”
Lý Thế Dân thoáng rùng mình: “Chuyện này…… quả nhiên là do huynh làm?”
Lý Kiến Thành khẽ gật đầu, cười đáp: “Trong triều người có thể hô mây gọi mưa, đẩy người vào chỗ chết, ngoại trừ phụ hoàng còn có ai nữa?”
Lý Thế Dân im lặng hồi lâu, hỏi: “Vì y xúi ta chống đối đại ca?”
“Cánh tay đắc lực của ngươi, sớm muộn gì cũng phải trừ bỏ.” Lý Kiến Thành không nhận không chối, cười đến mỉa mai, ngước mắt nhìn Lý Thế Dân, “Chỉ tiếc cuối cùng ngươi vẫn giành được địa vị ngang hàng với ta.”
Rất nhiều chuyện khuấy đảo trong đầu, trở thành một mớ hỗn loạn. Lý Thế Dân chợt cảm thấy vô lực, hắn nhìn thẳng vào Lý Kiến Thành, chậm rãi hỏi: “Đại ca…… Nếu ta nói những chuyện ta làm trong quá khứ đều là vì huynh, thì huynh có tin không?”
Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười, nụ cười lóe lên vẻ sắc bén hiếm gặp.
“Vì ta?” Anh thản nhiên nói, “Ngươi làm sao biết, rốt cuộc ta có cần hay không?”
Lý Thế Dân bỗng ngây ra giống như bị sét đánh. Trong đầu thoáng chốc hiện lên những lời Lưu Văn Tĩnh từng nói với mình rất nhiều năm về trước.
“Thế Dân, ngươi cho rằng thế tử là ai? Ngươi đã bao giờ nghĩ với khả năng của người đó, liệu có cần ngươi che chở mọi nơi mọi lúc như thế không?”
“Bề ngoài thế tử nhìn như ôn hòa tao nhã, nhưng thật ra bên trong hết sức kiên cường. Ngươi sống cùng ngài ấy bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra chứ?”
“Từ xưa tới nay, công cao lấn chủ vẫn luôn là điều quân vương kiêng kị nhất… Thế Dân, ngươi đã bao giờ nghĩ, rồi sẽ đến một ngày người đó không thể dung được ngươi nữa?”
……
Những lời mình đã quên từ rất lâu lại ùa về tâm trí, hết sức rõ ràng.
Lý Thế Dân đột ngột đánh một quyền vào tường, lực đạo mạnh mẽ khiến cả mặt tường đều mơ hồ rung lên.
Lúc này đây hắn mới chợt phát hiện ra, những chuyện mình làm rốt cuộc đều là uổng phí.
Mình vì anh mà đỡ kiếm, vì anh mà thụ thương, vì anh mà liều mạng chinh chiến, vì anh kháng mệnh truy tìm……
Anh không cần, thì ra anh hoàn toàn không cần.
Mình chỉ hận không thể dốc hết mọi thứ dâng lên trước mặt anh, rốt cuộc trong mắt anh chẳng qua chỉ là “trò đùa thời trẻ dại”.
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn Lý Thế Dân giây lát, giãy ra khỏi vòng tay hắn rồi xoay người bước đi, mặt không hề đổi sắc.
“Trò đùa thời trẻ dại……” Lúc này anh lại nghe Lý Thế Dân quay mặt vào vách tường, thì thào mở miệng, “Đại ca…… nếu huynh thật sự nghĩ như thế, vì sao lại đem thiên hạ chí bảo tặng cho ta?”
“Lan Đình tập tự?” Lý Kiến Thành dừng chân, “Thế Dân, ngươi có nhớ một câu trong đó?”
Lý Thế Dân trầm mặc, chờ anh nói tiếp.
Lý Kiến Thành lặng lẽ đọc lại từng chữ: “Hướng chi sở hân, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi trần tích.” (*) Thoáng dừng, nở một nụ cười cực nhạt, “Thế sự đổi thay, cả ta và Thiên sách thượng tướng đều phải tìm lấy thứ quan trọng hơn cho mình.”
(*) Những niềm yêu thích trong quá khứ, chớp mắt đã thành dĩ vãng. Ai có hứng thú với Lan Đình tập tự thì vào đây đọc nguyên văn và chú giải nhé.
Cách xưng hô đột ngột trở nên xa lạ cuối câu giống như một cái gai tàn nhẫn đâm sâu vào lòng. Lý Thế Dân bỗng xoay người, lại đưa tay kéo anh trở về cạnh tường, nặng nề đè anh xuống.
Lưng Lý Kiến Thành nhói đau, không khỏi cong nhẹ. Mà cái bóng của Lý Thế Dân cũng đã che phủ khắp thân thể, hắn cúi đầu chậm rãi nói: “Đại ca, huynh là của ta. Dù sao đi chăng nữa…… ta vẫn muốn huynh.”
Từ thuở thơ ấu, trong mắt hắn đã chỉ chứa được người này; lớn lên rồi, lòng hắn vẫn tâm tâm niệm niệm bóng lưng màu trắng ấy. Mọi thứ thuộc về đại ca phảng phất đã khắc sâu vào xương tủy, không thể chia lìa, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay, dễ dàng rời bỏ?
Lý Kiến Thành thấy hắn cố kiềm nén một bụng uất hận, trong thanh âm lại hiển lộ vài phần âm ngoan, lòng đã mơ hồ đoán ra. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lý Thế Dân đã nâng cằm anh, cúi đầu cắn xuống.
Đôi môi hắn cướp đoạt, chiếm hữu còn hung mãnh hơn bất cứ lần nào trước đó. Dường như muốn phát tiết cơn giận dữ và thất thố trong ***g ngực, Lý Thế Dân giữ chặt lấy anh, càng hôn càng sâu, hận không thể hòa tan hai người làm một thể.
Nụ hôn khuynh đảo mọi thứ, khiến hai bên gần như nghẹt thở. Đợi đến khi tách ra, bầu không khí giữa hai người đã sực nức mùi máu tanh, chung quy vẫn không biết là máu của ai.
“Đại ca……” Lý Thế Dân vẫn quen miệng gọi hai chữ này, thở dồn dập giây lát, bản năng lại dẫn dắt hắn cúi người dán môi lên xương quai xanh của anh, trằn trọc gặm cắn.
Nhưng vai phải bỗng truyền đến lực đẩy rất mạnh khiến hắn bất giác lùi lại một bước. Lý Thế Dân vừa hoàn hồn giữa cơn say tình, cúi đầu đã thấy một thanh đoản đao sáng lóa kề lên ngực trái.
Lý Kiến Thành đưa ống tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn hắn chậm rãi nói: “Ngươi đi đi. Ta nói rồi, tất cả đến đây là dừng.”
Lý Thế Dân lặng lẽ nhìn anh rất lâu, bỗng cười một tiếng, hỏi: “Đại ca, nếu ta không đi huynh sẽ làm gì?” Liếc nhìn đoản đao, “Giết ta sao?”
Lời vừa mới dứt đã thấy Lý Kiến Thành giơ cao tay, ánh đao lóe lên rồi thật sự đâm vào.
Lý Thế Dân vội vàng tránh né, chỉ thấy nhói đau, mũi đoản đao đã đâm vào ngực phải. Máu lập tức tuôn ra, từ từ nhỏ xuống theo miệng vết thương, nhuộm thành một vệt sẫm tanh nồng trên sắc áo xanh lam.
Hắn ngước mắt nhìn Lý Kiến Thành kinh ngạc, hồi lâu không nói.
Lý Kiến Thành vẫn cầm đao, nhìn hắn mỉm cười mà nói: “Thế Dân, ngươi tưởng đại ca không dám ra tay với ngươi sao?”
Lý Thế Dân vẫn nhìn anh, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo hiếm thấy. Đột nhiên, hắn vươn cánh tay trái còn khỏe mạnh, ra sức ôm anh vào lòng.
Lực đạo mạnh mẽ khiến hai người gần như va vào nhau. Cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng da thịt rách toạc, đoản đao kia đã thuận thế xuyên qua vai phải Lý Thế Dân. Vậy mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra, cánh tay ôm anh trái lại dùng sức càng mạnh.
Thân thể Lý Kiến Thành khẽ chấn động, bàn tay nắm chuôi đao chầm chậm thả lỏng rồi buông ra. Sau chỉ thấy trời đất đảo điên đã bị đè xuống đất, gương mặt chìm trong cái bóng của đối phương.
Lý Thế Dân ngồi lên người anh, xé toạc vạt áo trước của mình rồi cởi ra.
Thân thể xông pha sa trường, gầy mà rắn chắc, ẩn chứa phách lực vô hạn, nhưng nhìn kỹ lại thấy chằng chịt vết thương. Lý Thế Dân chậm rãi cúi xuống, chỉ vào một vết sẹo cực lớn trên ngực phải: “Đại ca, huynh có nhớ đây là vết thương do ta đỡ kiếm thay huynh trong trận Hoắc Ấp?”
Lý Kiến Thành lẳng lặng nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng, đáy mắt cũng không gợn sóng.
Lý Thế Dân cười mỉa mai, lại chỉ lên vết sẹo lớn bằng miệng bát trên vai trái: “Đây là vết thương do ta bị quân Tùy đâm xuyên từ phía sau khi cứu đại ca trong biển lửa.”
Lý Kiến Thành vẫn chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Lý Thế Dân lắc đầu, nghiêng đầu nhìn sang vai phải, cả cánh tay đã gần như nhúng vào trong máu. Hắn cười khẽ, rồi đột ngột vươn tay cầm chuôi đao, dùng sức rút ra.
Máu đỏ thẫm bắn tung tóe nóng hôi hổi, thoáng chốc đã nhuộm đỏ một bên mắt của Lý Kiến Thành.
Mà Lý Thế Dân trước mắt anh giống như một con dã thú bị thương, buông thõng cánh tay đổ máu, lại vẫn chầm chậm cúi xuống.
“Đại ca, ta gần như ngày nào cũngvào sinh ra tử trên chiến trường, nào đã biết sợ hãi là gì?” Giọng hắn phả vào cần cổ Lý Kiến Thành, dừng một chút, bỗng đột ngột cắn lên, “Hôm nay dù huynh có phế đi cánh tay này, ta cũng muốn huynh……”
*Mình rất muốn thấy một màn máu tró là em Dân đang cắn cắn tự dưng phát hiện ra dấu hôn của Đốt Bật đã nằm sẵn ở đó:v*
Cảm nhận được những cái hôn bừa bãi của đối phương rải khắp thân thể, Lý Kiến Thành ngẩng đầu, giữa những nhịp lắc lư khe khẽ, thẫn thờ nhìn lên nóc nhà đỏ mờ.
Rất lâu sau, anh khép mắt, lặng lẽ mỉm cười.
Lời tác giả: Chương năm mươi, vừa hay là chương chuyển biến
~Tương sát đã bắt đầu……
Mọi người yên tâm, kết cục tuyệt đối HE cả nhà cùng vui. (đương nhiên đành xin lỗi các pháo hôi công OTLL)
/71
|