Để biểu lộ lễ nghĩa của Đại Ngụy, Duyên Xương Đế phái Mai Như đi tiếp công chúa Bắc Liêu.
Tính tình mấy cô công chúa vô cùng điêu ngoa, nhờ bị giáo huấn vụ Chu Tố Khanh nên giờ họ có vẻ biết kiềm chế hơn. Song từ ánh mắt đầu tiên, bọn họ đã không ưa Mai Như. Đường nét khuôn mặt Mai Như đang chậm rãi trổ mã, gương mặt nàng sau khi trở nên thon gọn thì càng đẹp rực rỡ. Nhất là đôi mắt hoa đào hút hồn kia.
Mấy cô công chúa nhìn sao cũng thấy ghét, bọn họ mời Mai Như tỉ thí nhằm mục đích lặp lại thủ đoạn cũ và khiến nàng mất mặt.
Mai Như chỉ thấy bọn họ ngốc nghếch một cách nực cười, nàng chủ động nói thẳng, “Các vị công chúa, ta bắn cung dở lắm.”
Các nàng nghe vậy liền đắc ý và vênh váo hỏi, “Dở cỡ nào?”
Mai Như thành thật đáp, “Cực kỳ dở.” Sức nàng yếu nên chẳng kéo nổi cung tên, xưa nay cũng không có ai dạy nàng.
Kể từ đó, mấy cô công chúa không dám trắng trợn mời Mai Như thi bắn cung do sợ gánh cái danh ức hiếp người khác, vì vậy bọn họ chỉ đề nghị đua ngựa. Kỹ năng cưỡi ngựa của nữ tử Trung Nguyên quá thường, sao sánh bằng những cô nương lớn lên trên thảo nguyên?
Thế là một cuộc đua ngựa khác diễn ra. Lần này có đông người xem hơn, ngay cả Duyên Xương Đế cũng đến.
Để tiện hoạt động, hôm nay Mai Như búi tóc kiểu nam tử và mặc trang phục cưỡi ngựa bó eo màu xanh nhạt. Nàng đứng đấy, toát lên thứ khí chất hài hòa giữa nam tính với nữ tính. Động tác lên ngựa của nàng nhanh gọn lẫn hiên ngang. Vạt áo nữ tử tung bay tạo cảm giác có dòng nước dịu dàng vây quanh nàng, quả là hình ảnh thu hút mọi ánh nhìn.
Thái tử nhìn nàng chòng chọc, còn Phó Tranh mím môi với ánh mắt nặng nề.
Giây phút các con ngựa đồng loạt phóng đi giống những mũi tên, đôi mắt mọi người tìm thấy Mai Như đầu tiên. Nàng sở hữu vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại khiến họ có cảm tưởng nàng cất giấu một thanh kiếm trong xương tủy; cương nhu cùng tồn tại tạo thành nét hấp dẫn khó tả. Chẳng ai ngờ nàng cưỡi ngựa xuất sắc, mọi động tác đều thành thạo như nước chảy mây trôi, thậm chí còn nhẹ nhàng thoải mái hơn các cô nương thảo nguyên.
Giây phút là người về nhất, Mai Như nở nụ cười.
Nụ cười ấy xinh đẹp tuyệt trần.
Mặt nàng ửng đỏ tựa trái đào ngọt ngào mùa thu, làm người ta muốn dùng môi mút để nếm thử mùi vị. Thứ ánh sáng rạng ngời nhất thế gian lấp lánh trong cặp mắt đen láy, nó chiếu vào mắt người nhìn khiến họ không thể dời mắt.
Duyên Xương Đế cười ha ha, ông nói với Hạ Thái phó, “Triều Đại Ngụy chúng ta có một cô nương đặc biệt không thua gì Phái Cẩn.”
Hạ Thái phó chỉ cười nhạt chứ chẳng góp lời.
Mấy công chúa Bắc Liêu bại trận trước Mai Như thì bực tức bội phần. Bọn họ biết nàng bắn cung kém nên ngày ngày ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn để xem Mai Như thành trò hề. Mai Như thật sự chả kéo nổi cung, vất vả lắm mới bắn được một mũi thì không biết nó bay đi đâu. Đám công chúa thấy vậy thì rất hả hê, bọn họ luôn miệng giễu cợt nàng.
Mai Như nào quan tâm mấy thứ lặt vặt đó, ai mà chẳng có sở đoản?
Bình Dương tiên sinh đã nói các cô nương nên làm chuyện tương ứng với khả năng của bản thân, học theo Hàm Đan chỉ tổ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng lúc tin này truyền đến tai, Phó Chiêu lại nổi giận đùng đùng.
Một ngày nọ, đoàn người tình cờ gặp Phó Chiêu ở trong rừng. Phó Chiêu thấy bọn họ lấy Mai Như làm trò đùa thì tức giận, hắn căm phẫn tuyên bố, “Bản hoàng tử muốn dạy ngươi bắn cung!”
Mai Như bất lực nói, “Điện hạ, ta không muốn học.”
“Không muốn cũng phải học!”
Phó Chiêu ném ra những lời này và tới tìm Mai Như vào chiều tối hôm đó.
Mai Như cưỡi ngựa nguyên ngày nên mệt đến mức chỉ muốn nằm lì một chỗ, thế mà hắn còn dẫn theo Mạnh Uẩn Lan để khuyên nàng.
Mạnh Uẩn Lan phụ họa, “Hắn nói đúng đấy, Tuần Tuần. Sao phải để bọn họ coi thường chứ? Nếu bệ hạ biết thì khéo cũng không hài lòng.”
“Rồi rồi.” Mai Như đành thỏa hiệp vì cái tội danh đấy to quá.
Chiều hôm âm u, Phó Chiêu mặc đồ cưỡi ngựa và khoác chiếc cung lớn trên vai, trông hắn tràn trề khí phách.
Hắn ném cung cho Mai Như.
Cung của đàn ông cứng gấp bội của phụ nữ, Mai Như thử kéo nhưng chẳng được dù chỉ một chút. Đã thế tay nàng còn bị dây cung cứa rất đau.
Phó Chiêu nhìn mà không khỏi lẩm bẩm, “Lực tay của ngươi sao yếu thế?” Hắn tiếp lời, “Cưỡi ngựa thì hùng hục và chạy nhanh hơn ai hết!”
Mai Như ghét hắn lải nhải, nàng chỉ hơi nhíu mày là Phó Chiêu lập tức câm miệng.
Thử năm lần bảy lượt mà Mai Như vẫn chưa lĩnh hội được.
Phó Chiêu sốt ruột bèn tới bên Mai Như rồi hướng dẫn nàng cách đặt tay lẫn dùng sức. Nhưng đầu óc Mai Như cứ ù ù cạc cạc. Phó Chiêu nhịn chả được bèn giậm chân, “Tuần Tuần thật ngu ngốc!”
Mai Như giận dữ phản pháo, “Điện hạ, ta có muốn học đâu. Chẳng lẽ ta nhất định phải thành thạo thập bát ban võ nghệ giống nam nhi?”
Nãy giờ Mạnh Uẩn Lan đứng một bên xem kịch vui, nàng ấy nghe thế liền phì cười. Phó Chiêu cười không nổi, hắn tức khắc giật cây cung trong tay Mai Như và chuẩn bị bắn tên.
Song hắn bỗng khựng lại rồi đứng bất động. Phó Chiêu nghiêng đầu nhìn Mai Như, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Hình như vừa rồi hắn bất cẩn đụng trúng tay Tuần Tuần…
Mai Như cũng sững sờ, nàng đanh mặt bảo, “Điện hạ, ta không học nữa.”
“Ấy–!” Phó Chiêu gọi nàng, hắn không biết mình muốn nói gì nên ngơ ngác hỏi, “Không học thật à?”
Mai Như không trả lời và cũng chả thèm nhìn hắn, nàng nói với Mạnh Uẩn Lan, “Uẩn Lan, ta dạy ngươi cưỡi ngựa.”
“Ừm!” Mạnh Uẩn Lan vỗ tay. Chỗ này vắng người nên hợp cho Mạnh Uẩn Lan tập cưỡi, tránh bị mất mặt.
Phó Chiêu giật mình. Hắn thấy các nàng di chuyển sang bên cạnh rồi hăng hái luyện tập, cả hai đều ngó lơ hắn. Phó Chiêu đứng trong chốc lát, hắn dõi theo bọn họ bằng đôi mắt chờ mong. Hắn thấy Mạnh Uẩn Lan mãi chẳng lên ngựa được bèn bật cười vài tiếng. Mạnh Uẩn Lan vừa tức tối vừa quýnh quáng, gương mặt trắng nõn đỏ lựng. Mai Như lườm một cái, Phó Chiêu dừng cười ngay. Nhưng lát sau, hắn đứng ở góc khuất để lén cười.
Đằng xa, Phó Tranh khoanh tay đứng nhìn.
Bóng hắn xiêu vẹo giữa đêm tối, như thể hắn cô độc tồn tại giữa đất trời.
Phó Chiêu vừa về liền gấp gáp đi tìm một cây cung mềm. Hắn hỏi vô số người song không tìm thấy cái nào vừa ý. Khi hỏi thất ca, Phó Tranh thoáng lặng im trước lúc thờ ơ đáp, “Chỗ ta trùng hợp có một cây đấy, đệ xem thử đi.”
“Thật á?” Phó Chiêu ngờ ngợ nói.
Phó Tranh nhìn Thạch Đông, Thạch Đông mím môi rồi lấy ra một cây cung. Nó được làm cực tinh xảo, dây cung tuy cứng nhưng dùng tay siết lại không đau. Thân cung còn bọc da dê mềm mại nên chẳng gây tổn thương cho tay. Phó Chiêu thử cung, hắn cười hỏi, “Vừa vặn luôn, thất ca cho ta nhé?”
Phó Tranh đang ngồi đọc sách, hắn không ngẩng đầu mà chỉ nhẹ nhàng gật.
Phó Chiêu cảm ơn rồi hớn hở đi tìm Mai Như.
Bây giờ Phó Tranh mới ngước nhìn với đôi mắt thâm trầm đen như mực.
“Điện hạ…” Thạch Đông định nói gì đó, cái liếc mắt của Phó Tranh làm hắn im bặt và vội vàng cúi đầu.
Hôm sau, Mai Như mệt nên cưỡi ngựa chậm rì rì ở sau cùng trong lúc các công chúa tản ra khắp nơi để đi săn. Nàng không biết mình đi được bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa thong thả và lười biếng giống nàng. Mai Như tò mò ngoái đầu lại nhìn. Hình ảnh đập vào mắt khiến thân thể nàng cứng đờ.
Từ lần đơn độc ở chung trong rừng, nàng chưa hề thấy mặt Phó Tranh.
Hiện tại nàng đâu thể giả bộ không thấy hay cư xử thô lỗ với ân nhân cứu mạng. Mai Như nhảy xuống ngựa, cung kính thi lễ, “Điện hạ.”
Phó Tranh khẽ gật đầu rồi giục ngựa tiến lên.
Hắn lạnh lùng nhìn từ trên xuống.
Mai Như có thể cảm nhận ánh mắt hắn dừng tại cây cung mới toanh trên lưng nàng. Song trong nháy mắt, hắn đã nhìn sang chỗ khác. Nàng cúi đầu nói, “Mấy ngày nay ta chưa có cơ hội cảm ơn, xin đa tạ điện hạ đã cứu mạng.”
Phó Tranh không nhắc lại vụ việc, hắn chỉ hỏi, “Chân ngươi lành chưa?” Giọng hắn lạnh lẽo như những cơn gió trong khu rừng này.
“Rồi ạ,” Mai Như vẫn cúi đầu và trả lời đúng sự thật.
Phó Tranh “ừm” một tiếng, sau đấy hắn giữ im lặng.
Hắn nhìn từ trên cao nên chỉ thấy mái tóc đen mượt của nữ tử, cái cổ trắng ngần, cùng vành tai nhỏ xinh. Tai nàng còn đeo bông tai ngọc trai; viên ngọc nho nhỏ, bề mặt trơn bóng trong veo lấp ló sau mái tóc đen.
Phó Tranh lặng lẽ ngắm rồi lặng lẽ dời mắt.
Mai Như biết tính người này trầm, cũng biết hắn có thể chẳng nói câu nào suốt một thời gian dài. Nàng đồng thời nghĩ đến lời nhắc nhở từ nhị tỷ tỷ, vì vậy nàng không ham dây dưa với hắn. Mai Như khách sáo bảo, “Điện hạ, ta ra đằng kia tìm các vị công chúa đây.”
Phó Tranh vẫn hờ hững “ừm” một tiếng.
Khi thấy Mai Như sắp xoay người lên ngựa, hắn rốt cuộc mở miệng, “Tam cô nương chờ chút, bản vương muốn đưa ngươi một thứ.”
Mai Như ngẩn người, nàng ngửa mặt để cảnh giác nhìn Phó Tranh và quan sát xung quanh. Lúc thấy phía sau chỉ có Thạch Đông chứ không có ai khác thì nàng mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không thể nhận đồ của điện hạ.” Mai Như từ chối.
Phó Tranh chẳng nhiều lời, hắn lấy từ trong tay áo thanh chủy thủ dài cỡ một bàn tay. Chủy thủ được chế tạo nhỏ gọn, rất vừa tay các cô nương.
Phó Tranh nói, “Để ngươi phòng thân.”
Mai Như còn ngỡ ngàng, nhưng Phó Tranh đã vươn tay đưa nó đến trước mặt nàng.
Tay hắn thon dài, trắng trẻo, lòng bàn tay hơi chai như chất chứa sức mạnh khó lường.
Mai Như đứng yên, nàng không nhận thanh chủy thủ và cũng chẳng nhìn nó lâu. Nữ tử đáp gọn lỏn, “Đồ của điện hạ quý giá, ta không thể nhận.”
Phó Tranh nhìn thoáng qua cây cung trên lưng nàng rồi chuyển tầm nhìn, khóe môi hắn cong lên rồi hắn khẽ khàng cười khẩy như đang tự giễu. Hắn lãnh đạm chất vấn, “Lần trước dù tình thế cấp bách nhưng ngươi chỉ có một cục đá để dùng, nếu lần sau ngay cả đá cũng không có thì sao? Nếu hôm nay người tới là gã chứ không phải ta thì sao?”
Mai Như cứng họng chẳng trả lời được. Nàng hơi run rẩy nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt, “Điện hạ khỏi cần phí công lo lắng, khi về ta sẽ tự chuẩn bị.”
Phó Tranh rút tay lại, hắn nhìn Mai Như bằng vẻ mặt sa sầm trước lúc vung tay ném thanh chủy thủ vào rừng sâu. Tiếng “cạch” vang lên nhưng không biết món đồ đáp xuống đâu.
Mai Như tiếp tục cúi gằm đầu, nàng chả hề nhúc nhích.
Phó Tranh kéo dây cương, đôi môi mỏng mím chặt, hắn lầm lũi đi về phía trước.
Thạch Đông theo sát chủ nhân. Hắn âm thầm đưa mắt nhìn nơi chủy thủ rơi, hàng lông mày nhíu lại vì đau lòng.
Khi hai người đã đi khuất, Mai Như mới ngẩng đầu lên.
Tính tình mấy cô công chúa vô cùng điêu ngoa, nhờ bị giáo huấn vụ Chu Tố Khanh nên giờ họ có vẻ biết kiềm chế hơn. Song từ ánh mắt đầu tiên, bọn họ đã không ưa Mai Như. Đường nét khuôn mặt Mai Như đang chậm rãi trổ mã, gương mặt nàng sau khi trở nên thon gọn thì càng đẹp rực rỡ. Nhất là đôi mắt hoa đào hút hồn kia.
Mấy cô công chúa nhìn sao cũng thấy ghét, bọn họ mời Mai Như tỉ thí nhằm mục đích lặp lại thủ đoạn cũ và khiến nàng mất mặt.
Mai Như chỉ thấy bọn họ ngốc nghếch một cách nực cười, nàng chủ động nói thẳng, “Các vị công chúa, ta bắn cung dở lắm.”
Các nàng nghe vậy liền đắc ý và vênh váo hỏi, “Dở cỡ nào?”
Mai Như thành thật đáp, “Cực kỳ dở.” Sức nàng yếu nên chẳng kéo nổi cung tên, xưa nay cũng không có ai dạy nàng.
Kể từ đó, mấy cô công chúa không dám trắng trợn mời Mai Như thi bắn cung do sợ gánh cái danh ức hiếp người khác, vì vậy bọn họ chỉ đề nghị đua ngựa. Kỹ năng cưỡi ngựa của nữ tử Trung Nguyên quá thường, sao sánh bằng những cô nương lớn lên trên thảo nguyên?
Thế là một cuộc đua ngựa khác diễn ra. Lần này có đông người xem hơn, ngay cả Duyên Xương Đế cũng đến.
Để tiện hoạt động, hôm nay Mai Như búi tóc kiểu nam tử và mặc trang phục cưỡi ngựa bó eo màu xanh nhạt. Nàng đứng đấy, toát lên thứ khí chất hài hòa giữa nam tính với nữ tính. Động tác lên ngựa của nàng nhanh gọn lẫn hiên ngang. Vạt áo nữ tử tung bay tạo cảm giác có dòng nước dịu dàng vây quanh nàng, quả là hình ảnh thu hút mọi ánh nhìn.
Thái tử nhìn nàng chòng chọc, còn Phó Tranh mím môi với ánh mắt nặng nề.
Giây phút các con ngựa đồng loạt phóng đi giống những mũi tên, đôi mắt mọi người tìm thấy Mai Như đầu tiên. Nàng sở hữu vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại khiến họ có cảm tưởng nàng cất giấu một thanh kiếm trong xương tủy; cương nhu cùng tồn tại tạo thành nét hấp dẫn khó tả. Chẳng ai ngờ nàng cưỡi ngựa xuất sắc, mọi động tác đều thành thạo như nước chảy mây trôi, thậm chí còn nhẹ nhàng thoải mái hơn các cô nương thảo nguyên.
Giây phút là người về nhất, Mai Như nở nụ cười.
Nụ cười ấy xinh đẹp tuyệt trần.
Mặt nàng ửng đỏ tựa trái đào ngọt ngào mùa thu, làm người ta muốn dùng môi mút để nếm thử mùi vị. Thứ ánh sáng rạng ngời nhất thế gian lấp lánh trong cặp mắt đen láy, nó chiếu vào mắt người nhìn khiến họ không thể dời mắt.
Duyên Xương Đế cười ha ha, ông nói với Hạ Thái phó, “Triều Đại Ngụy chúng ta có một cô nương đặc biệt không thua gì Phái Cẩn.”
Hạ Thái phó chỉ cười nhạt chứ chẳng góp lời.
Mấy công chúa Bắc Liêu bại trận trước Mai Như thì bực tức bội phần. Bọn họ biết nàng bắn cung kém nên ngày ngày ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn để xem Mai Như thành trò hề. Mai Như thật sự chả kéo nổi cung, vất vả lắm mới bắn được một mũi thì không biết nó bay đi đâu. Đám công chúa thấy vậy thì rất hả hê, bọn họ luôn miệng giễu cợt nàng.
Mai Như nào quan tâm mấy thứ lặt vặt đó, ai mà chẳng có sở đoản?
Bình Dương tiên sinh đã nói các cô nương nên làm chuyện tương ứng với khả năng của bản thân, học theo Hàm Đan chỉ tổ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng lúc tin này truyền đến tai, Phó Chiêu lại nổi giận đùng đùng.
Một ngày nọ, đoàn người tình cờ gặp Phó Chiêu ở trong rừng. Phó Chiêu thấy bọn họ lấy Mai Như làm trò đùa thì tức giận, hắn căm phẫn tuyên bố, “Bản hoàng tử muốn dạy ngươi bắn cung!”
Mai Như bất lực nói, “Điện hạ, ta không muốn học.”
“Không muốn cũng phải học!”
Phó Chiêu ném ra những lời này và tới tìm Mai Như vào chiều tối hôm đó.
Mai Như cưỡi ngựa nguyên ngày nên mệt đến mức chỉ muốn nằm lì một chỗ, thế mà hắn còn dẫn theo Mạnh Uẩn Lan để khuyên nàng.
Mạnh Uẩn Lan phụ họa, “Hắn nói đúng đấy, Tuần Tuần. Sao phải để bọn họ coi thường chứ? Nếu bệ hạ biết thì khéo cũng không hài lòng.”
“Rồi rồi.” Mai Như đành thỏa hiệp vì cái tội danh đấy to quá.
Chiều hôm âm u, Phó Chiêu mặc đồ cưỡi ngựa và khoác chiếc cung lớn trên vai, trông hắn tràn trề khí phách.
Hắn ném cung cho Mai Như.
Cung của đàn ông cứng gấp bội của phụ nữ, Mai Như thử kéo nhưng chẳng được dù chỉ một chút. Đã thế tay nàng còn bị dây cung cứa rất đau.
Phó Chiêu nhìn mà không khỏi lẩm bẩm, “Lực tay của ngươi sao yếu thế?” Hắn tiếp lời, “Cưỡi ngựa thì hùng hục và chạy nhanh hơn ai hết!”
Mai Như ghét hắn lải nhải, nàng chỉ hơi nhíu mày là Phó Chiêu lập tức câm miệng.
Thử năm lần bảy lượt mà Mai Như vẫn chưa lĩnh hội được.
Phó Chiêu sốt ruột bèn tới bên Mai Như rồi hướng dẫn nàng cách đặt tay lẫn dùng sức. Nhưng đầu óc Mai Như cứ ù ù cạc cạc. Phó Chiêu nhịn chả được bèn giậm chân, “Tuần Tuần thật ngu ngốc!”
Mai Như giận dữ phản pháo, “Điện hạ, ta có muốn học đâu. Chẳng lẽ ta nhất định phải thành thạo thập bát ban võ nghệ giống nam nhi?”
Nãy giờ Mạnh Uẩn Lan đứng một bên xem kịch vui, nàng ấy nghe thế liền phì cười. Phó Chiêu cười không nổi, hắn tức khắc giật cây cung trong tay Mai Như và chuẩn bị bắn tên.
Song hắn bỗng khựng lại rồi đứng bất động. Phó Chiêu nghiêng đầu nhìn Mai Như, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Hình như vừa rồi hắn bất cẩn đụng trúng tay Tuần Tuần…
Mai Như cũng sững sờ, nàng đanh mặt bảo, “Điện hạ, ta không học nữa.”
“Ấy–!” Phó Chiêu gọi nàng, hắn không biết mình muốn nói gì nên ngơ ngác hỏi, “Không học thật à?”
Mai Như không trả lời và cũng chả thèm nhìn hắn, nàng nói với Mạnh Uẩn Lan, “Uẩn Lan, ta dạy ngươi cưỡi ngựa.”
“Ừm!” Mạnh Uẩn Lan vỗ tay. Chỗ này vắng người nên hợp cho Mạnh Uẩn Lan tập cưỡi, tránh bị mất mặt.
Phó Chiêu giật mình. Hắn thấy các nàng di chuyển sang bên cạnh rồi hăng hái luyện tập, cả hai đều ngó lơ hắn. Phó Chiêu đứng trong chốc lát, hắn dõi theo bọn họ bằng đôi mắt chờ mong. Hắn thấy Mạnh Uẩn Lan mãi chẳng lên ngựa được bèn bật cười vài tiếng. Mạnh Uẩn Lan vừa tức tối vừa quýnh quáng, gương mặt trắng nõn đỏ lựng. Mai Như lườm một cái, Phó Chiêu dừng cười ngay. Nhưng lát sau, hắn đứng ở góc khuất để lén cười.
Đằng xa, Phó Tranh khoanh tay đứng nhìn.
Bóng hắn xiêu vẹo giữa đêm tối, như thể hắn cô độc tồn tại giữa đất trời.
Phó Chiêu vừa về liền gấp gáp đi tìm một cây cung mềm. Hắn hỏi vô số người song không tìm thấy cái nào vừa ý. Khi hỏi thất ca, Phó Tranh thoáng lặng im trước lúc thờ ơ đáp, “Chỗ ta trùng hợp có một cây đấy, đệ xem thử đi.”
“Thật á?” Phó Chiêu ngờ ngợ nói.
Phó Tranh nhìn Thạch Đông, Thạch Đông mím môi rồi lấy ra một cây cung. Nó được làm cực tinh xảo, dây cung tuy cứng nhưng dùng tay siết lại không đau. Thân cung còn bọc da dê mềm mại nên chẳng gây tổn thương cho tay. Phó Chiêu thử cung, hắn cười hỏi, “Vừa vặn luôn, thất ca cho ta nhé?”
Phó Tranh đang ngồi đọc sách, hắn không ngẩng đầu mà chỉ nhẹ nhàng gật.
Phó Chiêu cảm ơn rồi hớn hở đi tìm Mai Như.
Bây giờ Phó Tranh mới ngước nhìn với đôi mắt thâm trầm đen như mực.
“Điện hạ…” Thạch Đông định nói gì đó, cái liếc mắt của Phó Tranh làm hắn im bặt và vội vàng cúi đầu.
Hôm sau, Mai Như mệt nên cưỡi ngựa chậm rì rì ở sau cùng trong lúc các công chúa tản ra khắp nơi để đi săn. Nàng không biết mình đi được bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa thong thả và lười biếng giống nàng. Mai Như tò mò ngoái đầu lại nhìn. Hình ảnh đập vào mắt khiến thân thể nàng cứng đờ.
Từ lần đơn độc ở chung trong rừng, nàng chưa hề thấy mặt Phó Tranh.
Hiện tại nàng đâu thể giả bộ không thấy hay cư xử thô lỗ với ân nhân cứu mạng. Mai Như nhảy xuống ngựa, cung kính thi lễ, “Điện hạ.”
Phó Tranh khẽ gật đầu rồi giục ngựa tiến lên.
Hắn lạnh lùng nhìn từ trên xuống.
Mai Như có thể cảm nhận ánh mắt hắn dừng tại cây cung mới toanh trên lưng nàng. Song trong nháy mắt, hắn đã nhìn sang chỗ khác. Nàng cúi đầu nói, “Mấy ngày nay ta chưa có cơ hội cảm ơn, xin đa tạ điện hạ đã cứu mạng.”
Phó Tranh không nhắc lại vụ việc, hắn chỉ hỏi, “Chân ngươi lành chưa?” Giọng hắn lạnh lẽo như những cơn gió trong khu rừng này.
“Rồi ạ,” Mai Như vẫn cúi đầu và trả lời đúng sự thật.
Phó Tranh “ừm” một tiếng, sau đấy hắn giữ im lặng.
Hắn nhìn từ trên cao nên chỉ thấy mái tóc đen mượt của nữ tử, cái cổ trắng ngần, cùng vành tai nhỏ xinh. Tai nàng còn đeo bông tai ngọc trai; viên ngọc nho nhỏ, bề mặt trơn bóng trong veo lấp ló sau mái tóc đen.
Phó Tranh lặng lẽ ngắm rồi lặng lẽ dời mắt.
Mai Như biết tính người này trầm, cũng biết hắn có thể chẳng nói câu nào suốt một thời gian dài. Nàng đồng thời nghĩ đến lời nhắc nhở từ nhị tỷ tỷ, vì vậy nàng không ham dây dưa với hắn. Mai Như khách sáo bảo, “Điện hạ, ta ra đằng kia tìm các vị công chúa đây.”
Phó Tranh vẫn hờ hững “ừm” một tiếng.
Khi thấy Mai Như sắp xoay người lên ngựa, hắn rốt cuộc mở miệng, “Tam cô nương chờ chút, bản vương muốn đưa ngươi một thứ.”
Mai Như ngẩn người, nàng ngửa mặt để cảnh giác nhìn Phó Tranh và quan sát xung quanh. Lúc thấy phía sau chỉ có Thạch Đông chứ không có ai khác thì nàng mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không thể nhận đồ của điện hạ.” Mai Như từ chối.
Phó Tranh chẳng nhiều lời, hắn lấy từ trong tay áo thanh chủy thủ dài cỡ một bàn tay. Chủy thủ được chế tạo nhỏ gọn, rất vừa tay các cô nương.
Phó Tranh nói, “Để ngươi phòng thân.”
Mai Như còn ngỡ ngàng, nhưng Phó Tranh đã vươn tay đưa nó đến trước mặt nàng.
Tay hắn thon dài, trắng trẻo, lòng bàn tay hơi chai như chất chứa sức mạnh khó lường.
Mai Như đứng yên, nàng không nhận thanh chủy thủ và cũng chẳng nhìn nó lâu. Nữ tử đáp gọn lỏn, “Đồ của điện hạ quý giá, ta không thể nhận.”
Phó Tranh nhìn thoáng qua cây cung trên lưng nàng rồi chuyển tầm nhìn, khóe môi hắn cong lên rồi hắn khẽ khàng cười khẩy như đang tự giễu. Hắn lãnh đạm chất vấn, “Lần trước dù tình thế cấp bách nhưng ngươi chỉ có một cục đá để dùng, nếu lần sau ngay cả đá cũng không có thì sao? Nếu hôm nay người tới là gã chứ không phải ta thì sao?”
Mai Như cứng họng chẳng trả lời được. Nàng hơi run rẩy nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt, “Điện hạ khỏi cần phí công lo lắng, khi về ta sẽ tự chuẩn bị.”
Phó Tranh rút tay lại, hắn nhìn Mai Như bằng vẻ mặt sa sầm trước lúc vung tay ném thanh chủy thủ vào rừng sâu. Tiếng “cạch” vang lên nhưng không biết món đồ đáp xuống đâu.
Mai Như tiếp tục cúi gằm đầu, nàng chả hề nhúc nhích.
Phó Tranh kéo dây cương, đôi môi mỏng mím chặt, hắn lầm lũi đi về phía trước.
Thạch Đông theo sát chủ nhân. Hắn âm thầm đưa mắt nhìn nơi chủy thủ rơi, hàng lông mày nhíu lại vì đau lòng.
Khi hai người đã đi khuất, Mai Như mới ngẩng đầu lên.
/110
|