Editor: nekofighter
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, sau đó sắc mặt thay đổi. Lão thái quân và đại lão gia thì khỏi phải nói, mặt đen như đáy nồi. Đại phu nhân ngày càng ngang ngược. Thu Minh Nguyệt hờ hững không quan tâm. Đây vốn là kết quả nàng đã đoán trước. Nhị phu nhân thì nhướng mày, mắt lộ ra sự chế giễu.
"Đại tẩu, sự việc còn chưa rõ ràng, đừng vội kết luận bậy. Dù gì thì Minh Dung cũng là nữ nhi của tam đệ."
Đại phu nhân cười lạnh, cầm tay Thu Minh Dung đưa lên. Móng tay nàng lộ ra trước mặt mọi người: Thon dài, mượt mà, sắc nhọn, còn tản ra một mùi thơm thoang thoảng. Đúng là mùi của Yến Chi túy.
"Yến Chi túy này là chứng cớ tốt nhất."
Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch. Nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Nàng chưa từng dùng qua Yên Chi túy gì đó. Đang muốn phản bác thì lại nghe thấy Nhị phu nhân lạnh nhạt hỏi:" Minh Dung làm cách nào có Yến Chi túy?"
Khóe miệng đại phu nhân cười càng thêm lạnh "Hừ, đi mà hỏi nó. Nói không chừng là trộm từ đâu đó."
Thu Minh Dung càng thêm bối rối "Không có, con không có, đại bá mẫu, con thật sự không có."
Đại phu nhân âm độc đánh gảy lời nàng "Ngươi đầu tiên là trộm cắp, lại đánh nha hoàn của Minh Ngọc, kêu Minh Ngọc đi cáo trạng hãm hại người khác. Ba tội này đủ để xóa tên ngươi khỏi gia phả."
Sắc mặt Thu Minh Dung càng thêm trắng, mắt lộ rõ hoảng sợ. Nàng tới bây giờ vẫn không biết mình rốt cuộc là bị ai tính kế. Nhưng đây không phải là lúc truy cứu, nếu nàng thật sự bị trục xuất khỏi Thu phủ thì đời này của nàng coi như xong.
Nàng cuống quít nói:" Đại bá mẫu, con không có trộm. Thật không có. Yến Chi túy... Yến Chi túy chỉ có tam tỷ có." Nàng cắn răng. Hiện tại nàng chỉ đành làm vậy, phải tự bảo vệ mình.
"Tam tỷ ghen tị với dung mạo của ngũ tỷ nên vẫn tìm cơ hội dạy dỗ ngũ tỷ. Vừa rồi con và tam tỷ trên đường đụng phải ngũ tỷ, tam tỷ liền ba lần bốn lượt gây khó dễ, sau đó còn động thủ đánh người. Nha hoàn Hồng Ngạc của ngũ tỷ đứng lên bảo vệ chủ liền bị Hoa Dung Nguyệt Mạo chặn lại. Hoa Dung Nguyệt Mạo tuy rằng có bị thương nhưng cũng không nặng tới vậy." Nàng dừng một chút, thấy rõ đại phu nhân vẻ mặt xanh mét như muốn lột da mình bèn âm thầm kinh hãi, tiếp tục nói:" Về phần vết cào trên người bọn họ, cũng là do tam tỷ cố ý gây nên."
Nàng nói xong, cả phòng nhất thời yên tĩnh.
Đại phu nhân tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Đến bây giờ bà mới coi như hiểu rõ toàn bộ, bà thống hận Thu Minh Dung làm phản, lại tức giận Thu Minh Ngọc làm việc không biết suy nghĩ.
Vẻ mặt Nhị phu nhân hờ hững, thậm chí còn như đang xem kịch vui. Thu Minh Trân mím môi, cúi đầu không nói gì. Lão thái quân và đại lão gia tức run người, sắc mặt lạnh như băng. Thu Minh Ngọc sớm sợ tới tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Thu Minh Dung, mặt đầy hận ý.
"Thu Minh Dung, tiểu tiện nhân ngươi dám phản bội ta, ta đánh chết ngươi." Nàng ta vọt tới, giật tóc Thu Minh Dung, miệng phun ra những từ ngữ độc ác.
Biến cố đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người giật mình. Thẳng tới khi tiếng kêu thảm thiết của Thu Minh Dung vang lên thì mọi người mới khôi phục lại thần trí.
"A... Đau..." Da đầu run rẩy, Thu Minh Dung đau đến chảy nước mắt, mặt mày nhăn nhó. Nha hoàn bên người nàng sợ hãi, vội vàng tới hỗ trợ. Tất cả mọi người đều chấn kinh. Thu Minh Ngọc tuy điêu ngoa nhưng chưa từng làm trò trước mặt trưởng bối như thế. Hồng Ngạc lúc này sớm che chở trước mặt Thu Minh Nguyệt, tránh Thu Minh Ngọc phát cuồng làm nàng bị thương.
Đại lão gia ngẩn ra một lúc rồi lại xanh mặt, lão phu nhân sau khi hồi phục tinh thần cũng ra lệnh cho nha hoàn trong phòng.
"Còn thất thần cái gì, mau đem tụi nó kéo ra."
"Vâng."
Vài nha hoàn mạnh khỏe lập tức đi qua, cố sức tách hai người ra. Thu Minh Dung quần áo hỗn độn, trang sức trên đầu rơi xuống đất, trên mặt và cổ có nhiều vết cào, sắc mặt tái nhợt khủng hoảng, mắt lộ ra sự kinh hãi. Vai nàng run run, òa khóc.
Thu Minh Ngọc bị lôi ra nhưng vẫn vô cùng thống hận, mắt đỏ ngầu, một bên không ngừng chửi mắng, thái độ gần như điên cuồng.
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân..."
"Câm mồm." Đại lão gia rốt cuộc không nhịn được, tát nàng ta một cái.
"Lão gia." Đại phu nhân hô lên một tiếng, tay ôm Thu Minh Ngọc cũng run lên.
Mà THu Minh Ngọc giống như bị cái tát của đại lão gia làm cho tỉnh lại, giật mình sửng sốt
"Cha?"
Đại lão gia tức đến tay cũng phát run "Nghiệt nữ." Ông thống hận, đau lòng gầm lên một tiếng.
Thu Minh Ngọc chấn động. Trí nhớ điên cuồng vừa rồi đột nhiên trở lại. Nàng trừng lớn mắt nhìn tay mình, giống như không thể tin nổi.
"Con..."
Đại lão gia trừng mắt nhìn đại phu nhân "Đây là nữ nhi tốt mà nàng dạy ra đó."
Đại phu nhân ôm Thu Minh Ngọc, tự biết đuối lý, không dám phản bác.
Nhị phu nhân nhìn trò hay, trong lòng cười lạnh. Nhưng hiện giờ lão thái quân giận tím mắt, bà cũng sẽ không thêm dầu vảo lửa, mất nhiều hơn được. Bà nhìn Thu Minh Trân bên người. Vừa nãy Thu Minh Ngọc phát điên, Thu Minh Trân cũng chắn trước mặt bà.
Lão thái quân hít sâu một hơi, nói:" Tam tiểu thư hôm trước bị phong hàn, ban dêm gặp tà, cho nên thần trí đại loạn. Người đâu, đưa nó trở về phòng tĩnh tu ba tháng."
Thu Minh Nguyệt nhìn lão thái quân. Quả nhiên là lão hồ ly. Chỉ một câu gặp tà liền đem những hành vi nhục mạ nha hoàn, ẩu đả với Thu Minh Dung nhẹ nhàng tóm gọn lại. Người thần trí không bình thường, làm chuyện điên khùng gì cũng không thể theo lẽ thường mà giải thích. Tĩnh tu ba tháng chính là cầm tù. Nàng đương nhiên hiểu được, hành động của Thu Minh Ngọc hôm nay làm lão thái quân vô cùng thất vọng, nhưng Thu Minh Ngọc tốt xấu gì cũng là con cháu của Thu gia, vẫn là đích nữ của đại phòng. Chuyện hôm nay nếu xử lý không tốt, chớ nói Thu Minh Ngọc, ngay cả những nữ nhi khác của Thu gia cũng sẽ bị dính lời đồn đãi xấu, đời này đừng hòng gả cho người tốt.
Mắt nàng lóe lên, quả nhiên thấy Thu Minh Trân nhẹ nhàng thở dài. Trong lòng nàng cười lạnh, phong kiến lễ giáo cổ hủ quả nhiên hại người.
Lão thái quân dừng một chút, rồi nói với đại phu nhân:" Minh Ngọc đã mười bốn tuổi, cũng đến tuổi nghị thân rồi. Con làm mẫu thân cũng có trách nhiệm chút đi."
Đại lão gia cũng không dị nghị gì. Thu Minh Ngọc dầu gì cũng là nữ nhi của ông, sao có thể vô tình? Ông cũng không nhẫn tâm để nữ nhi của mình cả đời rơi vào kết cục thê lương cô độc.
Đại phu nhân vốn tưởng Lão thái quân sẽ nghiêm trị Thu Minh Ngọc, không nghĩ rằng chỉ bị cấm túc. Đương nhiên đối với Thu Minh Ngọc từ nhỏ đã được yêu thương mà nói, cấm túc là chuyện chưa từng xảy ra. Ba tháng, đối với nó lại là sỉ nhục. Nhưng chuyện này quá mức nghiêm trọng, nếu truyền đi, cả đời này một là nó xuất gia làm ni cô, hoặc cả đời làm gái lỡ thì. Tóm lại, không ai nguyện ý lấy một nữ nhân đức hạnh bại hoại như thế làm vợ.
Càng là nhà giàu sang lại càng chú trọng danh dự.
Nghĩ đến đây, bà vội vàng trả lời.
"Vâng"
Trong mắt nhị phu nhân xẹt qua tia u ám.
Lúc này, Thu Minh Trân vốn không nói gì lại mở miệng.
"Tổ mẫu, đại bá mẫu phải chuẩn bị nghị thân cho tam tỷ, vậy sẽ không đủ thời gian xử lý gia chính."
Đại phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt âm độc nhìn về phía Thu Minh Trân, sau đó lại nhìn nhị phu nhân.
"Nhị đệ muội tính kế thật tốt, thì ra đó là mục đích hôm nay tới đây sao?"
Sắc mặt nhị phu nhân không thay đổi "Đại tẩu, ta không hiểu tẩu đang nói gì."
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì thì đại lão gia khé quát.
"Câm miệng."
Đại phu nhân tuy không phục những cũng không dám phản bác, quay đầu nói với lão thái quân:" Mẫu thân, không phải con dâu cầm quyền không chịu buông. Chỉ là con dâu xử lý gia chính nhiều năm, tự hỏi chưa bao giờ sai lầm. Người bên dưới sớm đã quen việc. Nếu thay đổi chưởng gia, chỉ sợ hạ nhân sẽ dễ mắc sai lầm. Chuyện tuy rằng không nhiều nhưng cũng không ít. Cả việc thu chi bình thường nhất mà nếu tính sai thì toàn bộ Thu phủ sẽ xảy ra vấn đề." Bà dừng một chút, lại nói:" Hôn sự của Minh Ngọc con dâu đã sớm chuẩn bị, sẽ không tốn nhiều thời gian."
Lão thái quân nhìn bà một cái, lại nhìn về phía nhị phu nhân, thấy bà vẫn bình tĩnh như trước, không có vẻ là có ý tranh đoạt. Bà híp mắt, đang định nói gì đó thì nha hoàn vội vàng chạy đến báo.
"Thái quân, vừa rồi người gác cổng nhận được bái thiếp của Tiết Quốc Hầu phủ." Nàng cầm bái tấm thiếp màu đỏ trong tay dâng lên, bốn chữ Tiết Quốc Hầu phủ rõ ràng lọt vào mắt mọi người.
Nhị phu nhân nhíu mày, đáy mắt phát ra tia sắc bén. Tuy chỉ lướt qua trong phút chốc nhưng lại bị Thu Minh Nguyệt nhìn thấy. Miệng nàng khẽ nhếch.... Nhị phu nhân quả thật không phải nhân vật đơn giản.
Ánh mắt đại phu nhân sáng ngời "Tiết quốc hầu phủ?"
Lão thái quân cầm lấy bái thiếp, mở ra đọc, lại dường như không có việc gì đưa lại cho đại phu nhân.
"Tiết quốc hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ đến thăm Thu phủ. Các con là tỷ muội, tất nhiên rõ sở thích của nhau. Chuyện chiêu đãi khách tất cả giao cho con đi."
Ý là chuyện chưởng gia tiếp tục để đại phu nhân làm.
"Dạ, con dâu nhất định không làm nương thất vọng." Đại phu nhân nháy mắt khôi phục vui vẻ, mặt mày lộ ra sự đắc ý.
Bàn tay giấu trong áo của nhị phu nhân hơi buông ra, khóe miệng cong lên
"Đại tẩu và Tiết quốc hầu phu nhân quả nhiên tỷ muội tình thâm. Đại tẩu nhập phủ mười mấy năm rồi nhưng Tiết quốc hầu phu nhân lại thường xuyên nhớ thương, thật là làm người ta hâm mộ."
Lời này của nhị phu nhân tưởng như bình thản, kì thực dấu diếm sắc bén. Vừa rồi nhị phu nhân dùng một lọ Yến Chi túy châm ngòi khiến lão thái quân và đại lão gia chán ghét đại phu nhân. Lần này, việc Tiết quốc hầu phu nhân và đại phu nhân tỷ muội tình thâm sẽ khiến trong lòng bọn họ càng thêm khúc mắc.
Quả nhiên, sắc mặt lão thái quân và đại lão gia lại chìm xuống.
Đại phu nhân âm thầm tức giận, vừa định trả lời, mỉa mai vài câu thì nhị phân nhân lại lên tiếng "Mẫu thân nhắc tới hôn sự của Minh Ngọc làm con nhớ ra. Minh Trân cũng tới tuổi cập kê, Minh Châu cũng đã mười bốn. Hai đứa nó đáng ra sớm phải nghị hôn rồi, đều là do con sơ sẩy." Bà như tự trách nhưng khẩu khí lại bình thản như cũ.
"Ánh mắt đại tẩu luôn độc đáo, đại tẩu có thể giúp muội thuận tiện tìm hai nhà khá giả cho chúng không?"
Đại phu nhân đương nhiên không chịu giúp, lạnh lùng nói:" Ta sao có thể so với ánh mắt của nhị đệ muội? Nhớ năm đó nhị đệ muội chính là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, một khi đã dạy dỗ nữ nhi thì tự nhiên cũng tài mạo song toàn, người tầm thương không trèo cao nổi đâu."
Nhị phu nhân như không nhìn thấy sắc mặt đại phu nhân, nhẹ nhàng nói.
"Nhân duyên đại tẩu quả thật tốt, vô luận là thái sư phủ, tiết quốc hầu hay phủ đại hoàng tử đều có lưu lại nhân mạch. Muội thật mặc cảm."
Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Nàng cảm thấy lời này của nhị phu nhân trừ bỏ khiến đại lão gia và lão thái quân chán ghét đại phu nhân ra, còn muốn nhắc nhở mình rằng, thế lực sau lưng đại phu nhân không nên lỗ mãng xúc động mà chạm tới. Chỉ là, tại sao nhị phu nhân lại giúp nàng?
Đại phu nhân không nhận ra ẩn ý của nhị phu nhân, ngược lại càng thêm đắc ý. Nhị phu nhân luôn bày ra bộ dạng tài hoa, lạnh lùng cao ngạo khiến lòng bà không thoải mái. Có cơ hội chèn ép nhị phu nhân, bà đương nhiên cao hứng.
"Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngu ngốc!
Thu Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh một tiếng. Không thấy ánh mắt lão thái quân tức giận tối sầm lại sao? Đại phu nhân chung quy chỉ được cái lỗ mãng mà không có đầu óc. So về tâm kế, đại phu nhân sớm muộn cũng thất bại hãm hại trước nhị phu nhân.
Chẳng qua là, bái thiếp kia tới cũng thật đúng lúc.
Như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng quay đầu, vừa vặn bắt gặp một bóng dáng tinh tế chợt lóe rồi biến mất.
Nàng híp mắt.
Đó là..
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, sau đó sắc mặt thay đổi. Lão thái quân và đại lão gia thì khỏi phải nói, mặt đen như đáy nồi. Đại phu nhân ngày càng ngang ngược. Thu Minh Nguyệt hờ hững không quan tâm. Đây vốn là kết quả nàng đã đoán trước. Nhị phu nhân thì nhướng mày, mắt lộ ra sự chế giễu.
"Đại tẩu, sự việc còn chưa rõ ràng, đừng vội kết luận bậy. Dù gì thì Minh Dung cũng là nữ nhi của tam đệ."
Đại phu nhân cười lạnh, cầm tay Thu Minh Dung đưa lên. Móng tay nàng lộ ra trước mặt mọi người: Thon dài, mượt mà, sắc nhọn, còn tản ra một mùi thơm thoang thoảng. Đúng là mùi của Yến Chi túy.
"Yến Chi túy này là chứng cớ tốt nhất."
Sắc mặt Thu Minh Dung trắng bệch. Nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Nàng chưa từng dùng qua Yên Chi túy gì đó. Đang muốn phản bác thì lại nghe thấy Nhị phu nhân lạnh nhạt hỏi:" Minh Dung làm cách nào có Yến Chi túy?"
Khóe miệng đại phu nhân cười càng thêm lạnh "Hừ, đi mà hỏi nó. Nói không chừng là trộm từ đâu đó."
Thu Minh Dung càng thêm bối rối "Không có, con không có, đại bá mẫu, con thật sự không có."
Đại phu nhân âm độc đánh gảy lời nàng "Ngươi đầu tiên là trộm cắp, lại đánh nha hoàn của Minh Ngọc, kêu Minh Ngọc đi cáo trạng hãm hại người khác. Ba tội này đủ để xóa tên ngươi khỏi gia phả."
Sắc mặt Thu Minh Dung càng thêm trắng, mắt lộ rõ hoảng sợ. Nàng tới bây giờ vẫn không biết mình rốt cuộc là bị ai tính kế. Nhưng đây không phải là lúc truy cứu, nếu nàng thật sự bị trục xuất khỏi Thu phủ thì đời này của nàng coi như xong.
Nàng cuống quít nói:" Đại bá mẫu, con không có trộm. Thật không có. Yến Chi túy... Yến Chi túy chỉ có tam tỷ có." Nàng cắn răng. Hiện tại nàng chỉ đành làm vậy, phải tự bảo vệ mình.
"Tam tỷ ghen tị với dung mạo của ngũ tỷ nên vẫn tìm cơ hội dạy dỗ ngũ tỷ. Vừa rồi con và tam tỷ trên đường đụng phải ngũ tỷ, tam tỷ liền ba lần bốn lượt gây khó dễ, sau đó còn động thủ đánh người. Nha hoàn Hồng Ngạc của ngũ tỷ đứng lên bảo vệ chủ liền bị Hoa Dung Nguyệt Mạo chặn lại. Hoa Dung Nguyệt Mạo tuy rằng có bị thương nhưng cũng không nặng tới vậy." Nàng dừng một chút, thấy rõ đại phu nhân vẻ mặt xanh mét như muốn lột da mình bèn âm thầm kinh hãi, tiếp tục nói:" Về phần vết cào trên người bọn họ, cũng là do tam tỷ cố ý gây nên."
Nàng nói xong, cả phòng nhất thời yên tĩnh.
Đại phu nhân tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Đến bây giờ bà mới coi như hiểu rõ toàn bộ, bà thống hận Thu Minh Dung làm phản, lại tức giận Thu Minh Ngọc làm việc không biết suy nghĩ.
Vẻ mặt Nhị phu nhân hờ hững, thậm chí còn như đang xem kịch vui. Thu Minh Trân mím môi, cúi đầu không nói gì. Lão thái quân và đại lão gia tức run người, sắc mặt lạnh như băng. Thu Minh Ngọc sớm sợ tới tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Thu Minh Dung, mặt đầy hận ý.
"Thu Minh Dung, tiểu tiện nhân ngươi dám phản bội ta, ta đánh chết ngươi." Nàng ta vọt tới, giật tóc Thu Minh Dung, miệng phun ra những từ ngữ độc ác.
Biến cố đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người giật mình. Thẳng tới khi tiếng kêu thảm thiết của Thu Minh Dung vang lên thì mọi người mới khôi phục lại thần trí.
"A... Đau..." Da đầu run rẩy, Thu Minh Dung đau đến chảy nước mắt, mặt mày nhăn nhó. Nha hoàn bên người nàng sợ hãi, vội vàng tới hỗ trợ. Tất cả mọi người đều chấn kinh. Thu Minh Ngọc tuy điêu ngoa nhưng chưa từng làm trò trước mặt trưởng bối như thế. Hồng Ngạc lúc này sớm che chở trước mặt Thu Minh Nguyệt, tránh Thu Minh Ngọc phát cuồng làm nàng bị thương.
Đại lão gia ngẩn ra một lúc rồi lại xanh mặt, lão phu nhân sau khi hồi phục tinh thần cũng ra lệnh cho nha hoàn trong phòng.
"Còn thất thần cái gì, mau đem tụi nó kéo ra."
"Vâng."
Vài nha hoàn mạnh khỏe lập tức đi qua, cố sức tách hai người ra. Thu Minh Dung quần áo hỗn độn, trang sức trên đầu rơi xuống đất, trên mặt và cổ có nhiều vết cào, sắc mặt tái nhợt khủng hoảng, mắt lộ ra sự kinh hãi. Vai nàng run run, òa khóc.
Thu Minh Ngọc bị lôi ra nhưng vẫn vô cùng thống hận, mắt đỏ ngầu, một bên không ngừng chửi mắng, thái độ gần như điên cuồng.
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân..."
"Câm mồm." Đại lão gia rốt cuộc không nhịn được, tát nàng ta một cái.
"Lão gia." Đại phu nhân hô lên một tiếng, tay ôm Thu Minh Ngọc cũng run lên.
Mà THu Minh Ngọc giống như bị cái tát của đại lão gia làm cho tỉnh lại, giật mình sửng sốt
"Cha?"
Đại lão gia tức đến tay cũng phát run "Nghiệt nữ." Ông thống hận, đau lòng gầm lên một tiếng.
Thu Minh Ngọc chấn động. Trí nhớ điên cuồng vừa rồi đột nhiên trở lại. Nàng trừng lớn mắt nhìn tay mình, giống như không thể tin nổi.
"Con..."
Đại lão gia trừng mắt nhìn đại phu nhân "Đây là nữ nhi tốt mà nàng dạy ra đó."
Đại phu nhân ôm Thu Minh Ngọc, tự biết đuối lý, không dám phản bác.
Nhị phu nhân nhìn trò hay, trong lòng cười lạnh. Nhưng hiện giờ lão thái quân giận tím mắt, bà cũng sẽ không thêm dầu vảo lửa, mất nhiều hơn được. Bà nhìn Thu Minh Trân bên người. Vừa nãy Thu Minh Ngọc phát điên, Thu Minh Trân cũng chắn trước mặt bà.
Lão thái quân hít sâu một hơi, nói:" Tam tiểu thư hôm trước bị phong hàn, ban dêm gặp tà, cho nên thần trí đại loạn. Người đâu, đưa nó trở về phòng tĩnh tu ba tháng."
Thu Minh Nguyệt nhìn lão thái quân. Quả nhiên là lão hồ ly. Chỉ một câu gặp tà liền đem những hành vi nhục mạ nha hoàn, ẩu đả với Thu Minh Dung nhẹ nhàng tóm gọn lại. Người thần trí không bình thường, làm chuyện điên khùng gì cũng không thể theo lẽ thường mà giải thích. Tĩnh tu ba tháng chính là cầm tù. Nàng đương nhiên hiểu được, hành động của Thu Minh Ngọc hôm nay làm lão thái quân vô cùng thất vọng, nhưng Thu Minh Ngọc tốt xấu gì cũng là con cháu của Thu gia, vẫn là đích nữ của đại phòng. Chuyện hôm nay nếu xử lý không tốt, chớ nói Thu Minh Ngọc, ngay cả những nữ nhi khác của Thu gia cũng sẽ bị dính lời đồn đãi xấu, đời này đừng hòng gả cho người tốt.
Mắt nàng lóe lên, quả nhiên thấy Thu Minh Trân nhẹ nhàng thở dài. Trong lòng nàng cười lạnh, phong kiến lễ giáo cổ hủ quả nhiên hại người.
Lão thái quân dừng một chút, rồi nói với đại phu nhân:" Minh Ngọc đã mười bốn tuổi, cũng đến tuổi nghị thân rồi. Con làm mẫu thân cũng có trách nhiệm chút đi."
Đại lão gia cũng không dị nghị gì. Thu Minh Ngọc dầu gì cũng là nữ nhi của ông, sao có thể vô tình? Ông cũng không nhẫn tâm để nữ nhi của mình cả đời rơi vào kết cục thê lương cô độc.
Đại phu nhân vốn tưởng Lão thái quân sẽ nghiêm trị Thu Minh Ngọc, không nghĩ rằng chỉ bị cấm túc. Đương nhiên đối với Thu Minh Ngọc từ nhỏ đã được yêu thương mà nói, cấm túc là chuyện chưa từng xảy ra. Ba tháng, đối với nó lại là sỉ nhục. Nhưng chuyện này quá mức nghiêm trọng, nếu truyền đi, cả đời này một là nó xuất gia làm ni cô, hoặc cả đời làm gái lỡ thì. Tóm lại, không ai nguyện ý lấy một nữ nhân đức hạnh bại hoại như thế làm vợ.
Càng là nhà giàu sang lại càng chú trọng danh dự.
Nghĩ đến đây, bà vội vàng trả lời.
"Vâng"
Trong mắt nhị phu nhân xẹt qua tia u ám.
Lúc này, Thu Minh Trân vốn không nói gì lại mở miệng.
"Tổ mẫu, đại bá mẫu phải chuẩn bị nghị thân cho tam tỷ, vậy sẽ không đủ thời gian xử lý gia chính."
Đại phu nhân ngẩng đầu, ánh mắt âm độc nhìn về phía Thu Minh Trân, sau đó lại nhìn nhị phu nhân.
"Nhị đệ muội tính kế thật tốt, thì ra đó là mục đích hôm nay tới đây sao?"
Sắc mặt nhị phu nhân không thay đổi "Đại tẩu, ta không hiểu tẩu đang nói gì."
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì thì đại lão gia khé quát.
"Câm miệng."
Đại phu nhân tuy không phục những cũng không dám phản bác, quay đầu nói với lão thái quân:" Mẫu thân, không phải con dâu cầm quyền không chịu buông. Chỉ là con dâu xử lý gia chính nhiều năm, tự hỏi chưa bao giờ sai lầm. Người bên dưới sớm đã quen việc. Nếu thay đổi chưởng gia, chỉ sợ hạ nhân sẽ dễ mắc sai lầm. Chuyện tuy rằng không nhiều nhưng cũng không ít. Cả việc thu chi bình thường nhất mà nếu tính sai thì toàn bộ Thu phủ sẽ xảy ra vấn đề." Bà dừng một chút, lại nói:" Hôn sự của Minh Ngọc con dâu đã sớm chuẩn bị, sẽ không tốn nhiều thời gian."
Lão thái quân nhìn bà một cái, lại nhìn về phía nhị phu nhân, thấy bà vẫn bình tĩnh như trước, không có vẻ là có ý tranh đoạt. Bà híp mắt, đang định nói gì đó thì nha hoàn vội vàng chạy đến báo.
"Thái quân, vừa rồi người gác cổng nhận được bái thiếp của Tiết Quốc Hầu phủ." Nàng cầm bái tấm thiếp màu đỏ trong tay dâng lên, bốn chữ Tiết Quốc Hầu phủ rõ ràng lọt vào mắt mọi người.
Nhị phu nhân nhíu mày, đáy mắt phát ra tia sắc bén. Tuy chỉ lướt qua trong phút chốc nhưng lại bị Thu Minh Nguyệt nhìn thấy. Miệng nàng khẽ nhếch.... Nhị phu nhân quả thật không phải nhân vật đơn giản.
Ánh mắt đại phu nhân sáng ngời "Tiết quốc hầu phủ?"
Lão thái quân cầm lấy bái thiếp, mở ra đọc, lại dường như không có việc gì đưa lại cho đại phu nhân.
"Tiết quốc hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ đến thăm Thu phủ. Các con là tỷ muội, tất nhiên rõ sở thích của nhau. Chuyện chiêu đãi khách tất cả giao cho con đi."
Ý là chuyện chưởng gia tiếp tục để đại phu nhân làm.
"Dạ, con dâu nhất định không làm nương thất vọng." Đại phu nhân nháy mắt khôi phục vui vẻ, mặt mày lộ ra sự đắc ý.
Bàn tay giấu trong áo của nhị phu nhân hơi buông ra, khóe miệng cong lên
"Đại tẩu và Tiết quốc hầu phu nhân quả nhiên tỷ muội tình thâm. Đại tẩu nhập phủ mười mấy năm rồi nhưng Tiết quốc hầu phu nhân lại thường xuyên nhớ thương, thật là làm người ta hâm mộ."
Lời này của nhị phu nhân tưởng như bình thản, kì thực dấu diếm sắc bén. Vừa rồi nhị phu nhân dùng một lọ Yến Chi túy châm ngòi khiến lão thái quân và đại lão gia chán ghét đại phu nhân. Lần này, việc Tiết quốc hầu phu nhân và đại phu nhân tỷ muội tình thâm sẽ khiến trong lòng bọn họ càng thêm khúc mắc.
Quả nhiên, sắc mặt lão thái quân và đại lão gia lại chìm xuống.
Đại phu nhân âm thầm tức giận, vừa định trả lời, mỉa mai vài câu thì nhị phân nhân lại lên tiếng "Mẫu thân nhắc tới hôn sự của Minh Ngọc làm con nhớ ra. Minh Trân cũng tới tuổi cập kê, Minh Châu cũng đã mười bốn. Hai đứa nó đáng ra sớm phải nghị hôn rồi, đều là do con sơ sẩy." Bà như tự trách nhưng khẩu khí lại bình thản như cũ.
"Ánh mắt đại tẩu luôn độc đáo, đại tẩu có thể giúp muội thuận tiện tìm hai nhà khá giả cho chúng không?"
Đại phu nhân đương nhiên không chịu giúp, lạnh lùng nói:" Ta sao có thể so với ánh mắt của nhị đệ muội? Nhớ năm đó nhị đệ muội chính là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, một khi đã dạy dỗ nữ nhi thì tự nhiên cũng tài mạo song toàn, người tầm thương không trèo cao nổi đâu."
Nhị phu nhân như không nhìn thấy sắc mặt đại phu nhân, nhẹ nhàng nói.
"Nhân duyên đại tẩu quả thật tốt, vô luận là thái sư phủ, tiết quốc hầu hay phủ đại hoàng tử đều có lưu lại nhân mạch. Muội thật mặc cảm."
Thu Minh Nguyệt nhếch mi. Nàng cảm thấy lời này của nhị phu nhân trừ bỏ khiến đại lão gia và lão thái quân chán ghét đại phu nhân ra, còn muốn nhắc nhở mình rằng, thế lực sau lưng đại phu nhân không nên lỗ mãng xúc động mà chạm tới. Chỉ là, tại sao nhị phu nhân lại giúp nàng?
Đại phu nhân không nhận ra ẩn ý của nhị phu nhân, ngược lại càng thêm đắc ý. Nhị phu nhân luôn bày ra bộ dạng tài hoa, lạnh lùng cao ngạo khiến lòng bà không thoải mái. Có cơ hội chèn ép nhị phu nhân, bà đương nhiên cao hứng.
"Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngu ngốc!
Thu Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh một tiếng. Không thấy ánh mắt lão thái quân tức giận tối sầm lại sao? Đại phu nhân chung quy chỉ được cái lỗ mãng mà không có đầu óc. So về tâm kế, đại phu nhân sớm muộn cũng thất bại hãm hại trước nhị phu nhân.
Chẳng qua là, bái thiếp kia tới cũng thật đúng lúc.
Như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng quay đầu, vừa vặn bắt gặp một bóng dáng tinh tế chợt lóe rồi biến mất.
Nàng híp mắt.
Đó là..
/57
|