Hạ Trọng Phương không chút nghĩ ngợi, giương tay lên, tát vào mặt Trầm Tử Trai, nghe tiếng Pằng vang lên, nàng cũng ngây người.
Trầm Tử Trai bị đau, buông Hạ Trọng Phương ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên tối tăm, cách một hồi mới nói: Phương nương, mọi việc đều có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn ấy, không phải ai cũng có thể chịu được. Nói rồi lui về phía sau, cảm giác cả người nóng ran đã biến mất, phẩy tay áo bỏ đi.
Hạ Trọng Phương ủ rũ ngồi vào thùng tắm, nhìn kỹ tay mình, một lại giọt một giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên mặt nước, tạo thành từng vòng, từng vòng tròn nhỏ.
Đúng, sau khi nghe Tiền ma ma và Thanh Trúc khuyên bảo, nàng cũng có lòng hòa hảo với Trầm Tử Trai, nhưng không phải dùng phương thức như vậy. Nàng chỉ hi vọng Trầm Tử Trai biểu lộ cõi lòng, hành động tôn trọng nàng, biểu lộ hắn đặt nàng trong lòng, lấy lòng nàng, khi đó, nàng liền thuận thế mà làm lành, cùng hắn hòa hảo. Nàng không hy vọng Trầm Tử Trai dùng phương thức như thế này để mong cùng nàng hòa hảo, tuy thân thể nàng cũng biểu lộ ra ý tưởng đó, nhưng đây chỉ là hòa hảo trên thân thể, không phải hòa hảo trong lòng.
Tiền ma ma và Thanh Trúc thấy rất nhanh Trầm Tử Trai đã đi ra, vả lại trên mặt còn có dấu tay, không khỏi kinh hãi, nói: Vương Gia!
Trầm Tử Trai không để ý tới họ, nhanh chóng rời đi.
Đêm nay, Hạ Trọng Phương không thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, mắt nàng sưng đen, chỉ đành phải dùng phấn che giấu, điềm nhiên như không có việc gì, cứ theo lẽ thường đi xử lý phủ vụ.
Ngược lại, Tô Lương lại tới đây bẩm báo: Vương phi, công chúa Việt Quốc đã ra khỏi phủ, đi hoàng cung, bảo là muốn vào cung cầu xin hoàng thượng ban hôn.
Sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, sau đó định thần nói: Ban hôn? Ta còn ở vương phủ, nàng lại đi cầu xin hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ muốn làm trắc phi?
Tô Lương nói: Dù thế nào, vương phi cũng nên đuổi theo nàng vào cung một chuyến, gặp Thục phi nương nương, để Thục phi nương nương nghĩ cách ngăn cản công chúa Việt Quốc mới đúng.
Hạ Trọng Phương cắn môi, hỏi Vương Gia đâu?
Tô Lương nói: Sáng sớm Vương Gia và Vi thiếu gia đã đi đến Binh bộ, lúc này sợ là không rảnh để đi vào cung .
Hạ Trọng Phương nghe vậy, vội phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị vào cung.
Trầm Ngọc Tiên nghe nói Vũ Văn Thực vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, nói: Tẩu tử không lạ gì ca ca, thì cũng có nhiều cô nương hiếm lạ ca ca, chờ thánh chỉ hạ xuống, ca ca nạp trắc phi, ta xem xem nàng đến chỗ nào mà khóc?
Phương Chấp Bình thấy mấy ngày nay tính tình Trầm Ngọc Tiên càng thêm cổ quái, liền khuyên nhủ: Vương phi dù sao cũng là chủ mẫu vương phủ, tương lai là thái tôn phi, Quận chúa cần gì đối nghịch cùng nàng? Và lại giữa hai phu thê tối kỵ có người thứ ba xen vào, Quận chúa như vậy, chỉ sợ Vương Gia và vương phi càng khó hòa hảo.
Trầm Ngọc Tiên hừ lạnh, nói: Những năm ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, vương phi đang ở nơi nào? Nàng cũng chỉ là chờ hưởng phúc mà thôi, nên ta liền không ưa nàng như vậy.
Phương Chấp Bình thử dò xét nói: Nếu không, chúng ta trở về Phương gia, không ở cùng một chỗ với vương phi nữa, được không?
Trầm Ngọc Tiên giận dữ nói: Ngày đó chàng đã nói sẽ theo ta ở lại vương phủ, lúc này lại muốn ta đến Phương gia?
Phương Chấp Bình lập tức tay đầu hàng nói: Tốt lắm, tốt lắm, xem như ta chưa nói gì.
Lúc này Trầm Ngọc Tiên mới chuyển giận sang vui, cho người đi hỏi thăm chuyện Vũ Văn Thực cầu thánh chỉ ban hôn.
Tới buổi chiều, thì có tin tức nói là Vũ Văn Thực cầu hôn sự, nhưng không phải gả cho Tề vương, mà là gả cho Giản Mộc Huyền. Hoàng đế đã đồng ý để bọn họ tùy ý thành thân.
Vào lúc này, Hạ Trọng Phương cũng ra khỏi cung, thở phào nhẹ nhõm, Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cũng coi như là lương phối rồi, lần này, nàng cũng không cần cố kỵ Vũ Văn Thực, sợ Vũ Văn Thực làm ra chuyện gì khiến Trầm Tử Trai không thể không nạp nàng nữa.
Ngược lại ở Giản gia đang nghị luận ầm ĩ, nói cưới Việt Quốc Công chúa vừa có lợi cho Giản gia vừa bất lợi Giản gia. Giản Thái Phó chỉ gọi Giản Mộc Huyền đi vào hỏi: Tuy nói hoàng thượng ban hôn, nhưng cũng phải hỏi ngươi...ngươi có ý kiến gì không?
Giản Mộc Huyền kinh ngạc nói: Con không có ý kiến gì.
Giản Thái Phó sững sờ, nhất thời bật cười nói: Đây là nói, ngươi cũng nguyện ý cưới Công chúa Việt Quốc? Dù thế nào đi nữa nàng cũng là công chúa một nước, đến phủ chũng ta làm dâu, là gả thấp rồi.
Giản Mộc Huyền hồi tưởng bộ dáng và tính tình Vũ Văn Thực một chút, cũng xác nhận mình không ghét nàng, nhất thời liền nói: Nếu là hoàng thượng ban hồi, dĩ nhiên là phải tiếp nhận rồi.
Giản Thái Phó nghe Giản Mộc Huyền nói vậy, biết hắn không ghét, ngược lại thở phào một hơi.
Trầm Tử Trai tới muộn mới trở về phủ, liền cho người đi mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng nói chuyện.
Hạ Trọng Phương nghe nói Trầm Tử Trai tìm nàng, nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn phẩy tay áo bỏ đi, dù sao cũng có chút chột dạ, vội ăn mặc một phen mới qua.
Trầm Tử Trai thấy nàng cũng không lộ ra sắc mặt giận dữ, khách khí nói: Mời ngồi!
Mắt thấy Trầm Tử Trai nghiêm chỉnh như thế, Hạ Trọng Phương lại có chút khó chịu, nhất thời ngồi xuống, hỏi Vương Gia mời ta tới đây, có phân phó gì?
Trầm Tử Trai nói: Hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của Công chúa Việt Quốc, Công chúa Việt Quốc lại ở phủ chúng ta, hôn sự của nàng, chúng ta cũng phải giúp lo liệu một phen mới đúng.
Hạ Trọng Phương nói: Ta cũng đang muốn tìm Vương Gia bàn luận chuyện này !
Trầm Tử Trai liền gật gật đầu nói: Nếu sứ quán muốn để nàng xuất giá ở đó, chúng ta liền chuẩn bị lễ thật dầy, cũng không cần quá phí tâm. Nếu muốn ở phủ chúng ta xuất giá, chỉ đành phải giúp đỡ chuẩn bị đồ cưới, coi nàng như muội muội mà gả ra ngoài.
Bên sứ quán Việt Quốc, sứ giả nghe tin Vũ Văn Thực muốn gả đến Giản gia, cũng mừng rỡ, vội báo tin về nước. Lại tới Tề Vương phủ cầu kiến Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, nói là muốn để Vũ Văn Thực xuất giá ở vương phủ.
Trầm Tử Trai nghe sứ giả nói vậy, ngược lại có chút hiểu rõ, xem ra Việt Quốc bọn họ đã sớm có ý tưởng này, chỉ cần Vũ Văn Thực gả cho con em thế gia đại tộc của Cảnh quốc, bọn họ sẽ đồng ý. Về phần ở Tề Vương phủ xuất giá, tự nhiên có một chỗ tốt, tương lai Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền có phân tranh, Tề Vương phủ sẽ bị coi là nửa nhà mẹ, là
Trầm Tử Trai bị đau, buông Hạ Trọng Phương ra, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên tối tăm, cách một hồi mới nói: Phương nương, mọi việc đều có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn ấy, không phải ai cũng có thể chịu được. Nói rồi lui về phía sau, cảm giác cả người nóng ran đã biến mất, phẩy tay áo bỏ đi.
Hạ Trọng Phương ủ rũ ngồi vào thùng tắm, nhìn kỹ tay mình, một lại giọt một giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên mặt nước, tạo thành từng vòng, từng vòng tròn nhỏ.
Đúng, sau khi nghe Tiền ma ma và Thanh Trúc khuyên bảo, nàng cũng có lòng hòa hảo với Trầm Tử Trai, nhưng không phải dùng phương thức như vậy. Nàng chỉ hi vọng Trầm Tử Trai biểu lộ cõi lòng, hành động tôn trọng nàng, biểu lộ hắn đặt nàng trong lòng, lấy lòng nàng, khi đó, nàng liền thuận thế mà làm lành, cùng hắn hòa hảo. Nàng không hy vọng Trầm Tử Trai dùng phương thức như thế này để mong cùng nàng hòa hảo, tuy thân thể nàng cũng biểu lộ ra ý tưởng đó, nhưng đây chỉ là hòa hảo trên thân thể, không phải hòa hảo trong lòng.
Tiền ma ma và Thanh Trúc thấy rất nhanh Trầm Tử Trai đã đi ra, vả lại trên mặt còn có dấu tay, không khỏi kinh hãi, nói: Vương Gia!
Trầm Tử Trai không để ý tới họ, nhanh chóng rời đi.
Đêm nay, Hạ Trọng Phương không thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, mắt nàng sưng đen, chỉ đành phải dùng phấn che giấu, điềm nhiên như không có việc gì, cứ theo lẽ thường đi xử lý phủ vụ.
Ngược lại, Tô Lương lại tới đây bẩm báo: Vương phi, công chúa Việt Quốc đã ra khỏi phủ, đi hoàng cung, bảo là muốn vào cung cầu xin hoàng thượng ban hôn.
Sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, sau đó định thần nói: Ban hôn? Ta còn ở vương phủ, nàng lại đi cầu xin hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ muốn làm trắc phi?
Tô Lương nói: Dù thế nào, vương phi cũng nên đuổi theo nàng vào cung một chuyến, gặp Thục phi nương nương, để Thục phi nương nương nghĩ cách ngăn cản công chúa Việt Quốc mới đúng.
Hạ Trọng Phương cắn môi, hỏi Vương Gia đâu?
Tô Lương nói: Sáng sớm Vương Gia và Vi thiếu gia đã đi đến Binh bộ, lúc này sợ là không rảnh để đi vào cung .
Hạ Trọng Phương nghe vậy, vội phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị vào cung.
Trầm Ngọc Tiên nghe nói Vũ Văn Thực vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, nói: Tẩu tử không lạ gì ca ca, thì cũng có nhiều cô nương hiếm lạ ca ca, chờ thánh chỉ hạ xuống, ca ca nạp trắc phi, ta xem xem nàng đến chỗ nào mà khóc?
Phương Chấp Bình thấy mấy ngày nay tính tình Trầm Ngọc Tiên càng thêm cổ quái, liền khuyên nhủ: Vương phi dù sao cũng là chủ mẫu vương phủ, tương lai là thái tôn phi, Quận chúa cần gì đối nghịch cùng nàng? Và lại giữa hai phu thê tối kỵ có người thứ ba xen vào, Quận chúa như vậy, chỉ sợ Vương Gia và vương phi càng khó hòa hảo.
Trầm Ngọc Tiên hừ lạnh, nói: Những năm ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, vương phi đang ở nơi nào? Nàng cũng chỉ là chờ hưởng phúc mà thôi, nên ta liền không ưa nàng như vậy.
Phương Chấp Bình thử dò xét nói: Nếu không, chúng ta trở về Phương gia, không ở cùng một chỗ với vương phi nữa, được không?
Trầm Ngọc Tiên giận dữ nói: Ngày đó chàng đã nói sẽ theo ta ở lại vương phủ, lúc này lại muốn ta đến Phương gia?
Phương Chấp Bình lập tức tay đầu hàng nói: Tốt lắm, tốt lắm, xem như ta chưa nói gì.
Lúc này Trầm Ngọc Tiên mới chuyển giận sang vui, cho người đi hỏi thăm chuyện Vũ Văn Thực cầu thánh chỉ ban hôn.
Tới buổi chiều, thì có tin tức nói là Vũ Văn Thực cầu hôn sự, nhưng không phải gả cho Tề vương, mà là gả cho Giản Mộc Huyền. Hoàng đế đã đồng ý để bọn họ tùy ý thành thân.
Vào lúc này, Hạ Trọng Phương cũng ra khỏi cung, thở phào nhẹ nhõm, Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền cũng coi như là lương phối rồi, lần này, nàng cũng không cần cố kỵ Vũ Văn Thực, sợ Vũ Văn Thực làm ra chuyện gì khiến Trầm Tử Trai không thể không nạp nàng nữa.
Ngược lại ở Giản gia đang nghị luận ầm ĩ, nói cưới Việt Quốc Công chúa vừa có lợi cho Giản gia vừa bất lợi Giản gia. Giản Thái Phó chỉ gọi Giản Mộc Huyền đi vào hỏi: Tuy nói hoàng thượng ban hôn, nhưng cũng phải hỏi ngươi...ngươi có ý kiến gì không?
Giản Mộc Huyền kinh ngạc nói: Con không có ý kiến gì.
Giản Thái Phó sững sờ, nhất thời bật cười nói: Đây là nói, ngươi cũng nguyện ý cưới Công chúa Việt Quốc? Dù thế nào đi nữa nàng cũng là công chúa một nước, đến phủ chũng ta làm dâu, là gả thấp rồi.
Giản Mộc Huyền hồi tưởng bộ dáng và tính tình Vũ Văn Thực một chút, cũng xác nhận mình không ghét nàng, nhất thời liền nói: Nếu là hoàng thượng ban hồi, dĩ nhiên là phải tiếp nhận rồi.
Giản Thái Phó nghe Giản Mộc Huyền nói vậy, biết hắn không ghét, ngược lại thở phào một hơi.
Trầm Tử Trai tới muộn mới trở về phủ, liền cho người đi mời Hạ Trọng Phương đến thư phòng nói chuyện.
Hạ Trọng Phương nghe nói Trầm Tử Trai tìm nàng, nhớ tới chuyện tối hôm qua hắn phẩy tay áo bỏ đi, dù sao cũng có chút chột dạ, vội ăn mặc một phen mới qua.
Trầm Tử Trai thấy nàng cũng không lộ ra sắc mặt giận dữ, khách khí nói: Mời ngồi!
Mắt thấy Trầm Tử Trai nghiêm chỉnh như thế, Hạ Trọng Phương lại có chút khó chịu, nhất thời ngồi xuống, hỏi Vương Gia mời ta tới đây, có phân phó gì?
Trầm Tử Trai nói: Hoàng thượng đã đồng ý hôn sự của Công chúa Việt Quốc, Công chúa Việt Quốc lại ở phủ chúng ta, hôn sự của nàng, chúng ta cũng phải giúp lo liệu một phen mới đúng.
Hạ Trọng Phương nói: Ta cũng đang muốn tìm Vương Gia bàn luận chuyện này !
Trầm Tử Trai liền gật gật đầu nói: Nếu sứ quán muốn để nàng xuất giá ở đó, chúng ta liền chuẩn bị lễ thật dầy, cũng không cần quá phí tâm. Nếu muốn ở phủ chúng ta xuất giá, chỉ đành phải giúp đỡ chuẩn bị đồ cưới, coi nàng như muội muội mà gả ra ngoài.
Bên sứ quán Việt Quốc, sứ giả nghe tin Vũ Văn Thực muốn gả đến Giản gia, cũng mừng rỡ, vội báo tin về nước. Lại tới Tề Vương phủ cầu kiến Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, nói là muốn để Vũ Văn Thực xuất giá ở vương phủ.
Trầm Tử Trai nghe sứ giả nói vậy, ngược lại có chút hiểu rõ, xem ra Việt Quốc bọn họ đã sớm có ý tưởng này, chỉ cần Vũ Văn Thực gả cho con em thế gia đại tộc của Cảnh quốc, bọn họ sẽ đồng ý. Về phần ở Tề Vương phủ xuất giá, tự nhiên có một chỗ tốt, tương lai Vũ Văn Thực và Giản Mộc Huyền có phân tranh, Tề Vương phủ sẽ bị coi là nửa nhà mẹ, là
/137
|