Thịnh sủng – Cống Trà
Edit: Holilinhk
Đêm nay, Hạ Trọng Phương còn không phải uống thuốc, chốc lát thình tỉnh táo lại, đẩy Trầm Tử Trai ra, hừ nói: “Vương gia cũng mong muốn hai vị trắc phi kia mau gả vào chứ gì?”
Trầm Tử Trai lại cười nói: “Ghen tị à?”
Đáy lòng Hạ Trọng Phương chua xót, mình làm nhũ nương, bị nhìn bị sờ bị mút, lúc đầu nếu không chọn Trầm Tử Trai, mà chọn theo lời của Phương ngự y, sau này trong lòng cũng không thể nào thoải mái được. Thế nhưng hiện giờ nghĩ tới lời đảm bảo lúc đó của Phương ngự y là sẽ không nạp thiếp không hưu thê, hoàn toàn trái ngược với Trầm Tử Trai muốn cưới ba trắc phi cùng một lúc, trong lòng hơi xa cách.
Trầm Tử Trai lại dụ dỗ Hạ Trọng Phương, một lúc dụ được nàng quay lại, mắt thấy Phương ngự y bưng thuốc đi vào, mới ngưng nói lại.
Đợi khi Phương ngự y đi xuống, lát sau Hạ Trọng Phương trướng sữa, nghe được Trầm Tử Trai nỉ non, nàng cũng động tình, vén xiêm y lên, kéo hung y ra, nhét chỗ đẫy đà vào miệng Trầm Tử Trai, kiều mị nói: “Vương gia, mau uống đi!”
“uhm!” Miệng Trầm Tử Trai bị chất đầy, thuận thế hút một cái, bàn tay to mò sang xoa nắn chỗ đẫy đà bên kia của Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương rên rỉ. Ngâm ra, thở dốc gọi: “Vương gia, Vương gia…”
Trầm Tử Trai hút một ngụm lớn, một lát hút xong, trong miệng vẫn còn sữa, liền dịch sát đến đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, chuyền sữa sang cho nàng, lại vừa duyện vừa mút, trêu chọc mọi cách.
Hạ Trọng Phương sớm đã mềm nhũn, rên rỉ trong lòng Trầm Tử Trai để mặc hắn giở trò.
Bàn tay to của Trầm Tử Trai dò vào dưới váy Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng vân vê nơi nào đó, dày vò nói cho tới khi ẩm ướt một mảnh, liền hỏi nhỏ: “Có muốn hay không?”
Hạ Trọng Phương muốn nghênh còn cự, lại rên rỉ. Nàng chỉ rên chứ không đáp, kề sát vào hắn, tự động dâng môi đỏ mọng lên, duyện với đôi môi của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai có chút khó cầm giữ, nhất thời lật Hạ Trọng Phương lại, ôm nàng từ sau lưng, đặt nàng trên án kỷ, hai tay vẫn xoa nắn chỗ đẫy đà của nàng, một bên nhu một bên động, cực kỳ khó nhịn.
Nhất thời Hạ Trọng Phương đứng không vững, đụng phải hồ sơ đặt trên án kỷ, lúc này mới thanh tỉnh lại, hung hăng bấm Trầm Tử Trai một cái, bảo: “Vương gia, nhớ kỹ lời của Phương ngự y nha!”
Cuối cùng Trầm Tử Trai phải buông Hạ Trọng Phương ra, thở mạnh nói: “Chỉ sợ chưa kịp thành thân, đã muốn làm hư tiểu yêu tinh này.”
Hạ Trọng Phương sợ Trầm Tử Trai lại nhào tới, vội vàng chỉnh lại xiêm y, đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài, Qúy Minh Xuân nhưng vẫn đợi Hạ Trọng Phương, đi qua hành lang để gặp nàng. Mãi đến khi Hạ Trọng Phương đi ngang qua hành lang thì, hắn mới gọi Hạ Trọng Phương lại nói: “Phương nương, thật sự nàng muốn làm trắc phi sao?”
Hạ Trọng Phương vẫn chưa đáp, lại nghe Qúy Minh Xuân sai Thanh Trúc, bảo Thanh Trúc đi ra xa một chút, Thanh Trúc lại chỉ nhìn nàng, nàng liền nói với Thanh Trúc: “Ngươi tránh một lúc đi!”
Đợi Thanh Trúc đi ra ngoài, Qúy Minh Xuân mới thấp giọng nói: “Trong lúc vô tình ta nghe quận chúa nói chuyện với Tô Ngọc Diệp, cũng nói, sau này Vương gia chỉ phong Tô Ngọc Diệp làm chính phi, tất nhiên sẽ không phong nàng làm chính phi đâu. Nếu nàng vẫn cho là bản thân có cơ hội làm chính thì, sau này phải phải thương tâm đấy.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, biến đổi sắc mặt một lúc, không nói gì thêm.
Qúy Minh Xuân lại nói: “Trước kia ta hưu nàng, bây giờ nhớ lại, luôn cảm thấy hối hận, Phương nương, ta…”
Hạ Trọng Phương nghe hắn lôi chuyện ngày trứơc ra nói, liền ngoắc Thanh Trúc, đợi Thanh Trúc tới gần, nàng theo tay dìu của Thanh Trúc đi ra.
Qúy Minh Xuân đợi nàng đi xa, hắn vẫn đứng tại chỗ, quả thực trong lòng có chút ảo não, sớm biết nàng là tiểu thư Giản phủ, hôm nay lại xinh đẹp thành như vậy, lúc đó đã không hưu nàng. Bây giờ quận chúa không thể có thai, lại không cho không cho phép mình nạp thiếp, thật muốn Quý gia tuyệt hậu sao?
Tối hôm sau, Hạ Trọng Phương từ Giản phủ đi đến vưong phủ, còn chưa gặp Trầm Tử Trai, đã có nha hoàn của Vương Du đến mời nàng qua nói chuyện.
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, liền theo nha hoàn đi gặp Vương Du.
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương tới, đuổi nha hoàn ra, rồi bảo nàng ngồi xuống, sau đó cầm bình châm trà, nói với Hạ Trọng Phương: “Trà này là do hoàng thượng ban cho cha ta, cha ta thấy ta thích uống, nên đưa hết cho ta, cô nếm thử!”
Hạ Trọng Phương hâm mộ nói: “Cha cô đối với cô thật tốt!” Nàng nói, nhớ tới thần sắc lạnh nhạt của Giản Phi Văn, cũng có chút buồn vô cớ.
Vương Du nói: “Cha mẹ ta đối với ta rất tốt. Chỉ là lần này, cha không thể thay ta đảo lại chuyện trắc phi, nhưng nhìn chung thì ông ấy đối với ta quả thực rất tốt.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, biết Vương Du muốn nói đến trọng điểm, nên nói: “Thánh mệnh khó làm, trạng nguyên gia cũng là bất đắc dĩ.”
Vương Du nói: “Không, nếu cha ta thật sự suy nghĩ cho ta, mặc dù không nói được hoàng thượng, thì cũng có thể nói với Vương gia, khiến Vương gia chỉ nạp các cô làm trắc phi là được rồi, đừng đụng tới ta. Sức khỏe ta vốn không tốt, mấy năm nay điều dưỡng, nhất định là không thể sinh con, cho nên nói cái gì mà sinh hạ trưởng tử, rồi mới đưa lên làm chính phi, đây là vì các cô mà suy nghĩ, chứ không phải là suy nghĩ cho ta. Nếu ta làm trắc phi, có nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, ta không muốn như vậy.”
Hạ Trọng Phương không ngờ Vương Du sẽ nói với nàng nói như vậy, nhìn nàng ta nói: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Vương Du cười nói: “Chuyện cô nguyện ý làm trắc phi là chuyện của cô, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm. Khi cô gặp Vương gia, thì hãy nói với hắn, nếu như hắn vẫn kiên trì muốn cưới ba người làm trắc phi, ngày thành thân đó, trong đó sẽ có một vị trắc phi Vương thị, chết bên trong kiệu hoa. Xin hắn nghĩ lại!”
Hạ Trọng Phương bị dọa cho giật mình, la lớn: “Cô muốn tự sát?”
Vương Du nói: “Ta như thế này, tại sao lại phải làm thiếp? Vương gia chỉ lo cho hắn, nào có nghĩ tới chúng ta?”
Lúc này Hạ Trọng Phương bình tĩnh nhìn Vương Du, chán ghét ngày trước đối với nàng ta, tiêu mất hơn phân nửa, nhất thời nói: “Cô đúng là ngông nghênh, mặc dù ta cũng không muốn làm trắc phi, thế nhưng…”
Vương Du lạnh lùng nói: “Cô là bị chồng ruồng bỏ, là nhũ nương, là con gái riêng, cô tự suy nghĩ một chút, sau này tuy là sinh hạ trưởng tử, nhưng thật sự sẽ đưa cô lên làm chính phi à? Đừng có nằm mộng. Chính phi là dành cho Tô Ngọc Diệp, đúng là cô bị mờ mắt rồi, tình thế như vậy mà cũng không biết!”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, kinh hãi, đứng lên nói: “Vương gia hắn lừa ta?”
Vương Du hừ nói: “Hiện nay cô là nhũ nương, cần phải nhờ cô cho bú sữa, đương nhiên phải dụ dỗ. Một khi không cần cô nữa, vẫn để ý đến cô à?”
Hạ Trọng Phương ngồi lại vào ghế, trầm mặc một lát, nhìn Vương Du nói: “Tạ ơn muội muội nhắc nhở, e là làm trắc phi cả đời, tôi cũng không chịu làm. Chỉ là dù sao dùng sữa cứu sống Vương gia, không muốn bỏ dỡ nửa chừng, đợi hắn ổn rồi, tôi sẽ tìm cách đẩy chức vị trắc phi này đi! Về phần lời của cô, tôi sẽ truyền lại cho Vương gia nghe.”
Vương Du vẫn coi thường Hạ Trọng Phương, lúc này nghe nàng cũng không nguyện làm trắc phi, sắc mặt mới hơi hoãn lại một chút, nói: “Cũng khó trách cô, kinh lịch thân thế như vậy, cho làm một trắc phi đã muốn cười trộm, nhưng lại không chịu suy nghĩ một chút, ngẫm nghĩ xem chỉ là một thiếp thị, có cái gì tốt mà vui mừng chứ?”
Hạ Trọng Phương đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là do tôi mê mãi quá!”
Hai người vừa nói chuyện, ác cảm với nhau vơi đi không ít. Hạ Trọng Phương nhìn canh giờ không còn sớm, liền cáo từ ra khỏi phòng, đi gặp Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương chuyển đạt lời Vương Du nói xong, cũng đổi sắc mặt, nếu thật Vương Du tự vận, tất nhiên Vương Tinh Huy sẽ đoạn tuyệt với hắn, khi đó thực sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Vương Du vừa thấy Hạ Trọng Phương đi, nàng ta ung dung cười, phụ mẫu nuôi lớn nàng không dễ dàng, ta không thèm tự sát! Nhưng mà không nói như vậy, Trầm Tử Trai sẽ tìm cách đưa nàng lên làm chính phi sao?
Đêm nay Hạ Trọng Phương cho bú sữa, có chút không yên lòng, vẫn luôn nghĩ đến lời Vương Du nói.
Đợi khi trở về Giản phủ, Hạ Trọng Phương ôm đầu gối ngồi trên giường băn khoăn, nhất thời cảm thán: Vương Du ngông nghênh, không muốn làm trắc phi, thậm chí muốn lấy cái chết chống đỡ. Còn mình thì bị tình làm lẫn đầu óc, vừa nghe lời nói tình cảm chân thành của Trầm Tử Trai, đã mất tâm chí, cứ cho rằng đến lúc đó thật sự có cơ hội làm chính phi.
Thế nhưng tình thế hiện nay, mình có thể như thế nào đây?
Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phươn gặp Hà ma ma, liền kể với bà lời Vương Du nói.
Hà ma ma cũng kinh ngạc một chút, nói: “Không hổ là nữ nhi Thanh Mi, không giống với nữ tử tầm thường.”
Hạ Trọng Phương thở dài nói: “Con cũng không muốn làm trắc phi, thế nhưng không thể làm theo bước này của ta.”
Hà ma ma nói: “Vương gia bị bệnh, phải sang năm mới có thể khỏi hẳn, con cũng không đừng nóng ruột, có lẽ trong thời gian này không chừng sẽ có chuyển biến. Hiện nay Vương Du lấy cái chết để uy hiếp, đương nhiên sẽ không vào cửa, con sẽ bớt đi một đối thủ. Bên Tô Ngọc Diệp, mặc dù bây giờ chưa động tĩnh gì, nhưng cũng không muốn làm trắc phi. Cứ xem thử rồi tính lại!”
Hạ Trọng Phương thở dài một chút, mắt thấy Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam tới, không nói, lấy ra sách ra học.
Bên Tiểu Ngọc Lan, biết được hoàng đế hạ chỉ, Vương Du và Hạ Trọng Phương phải cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, bà cười khổ, bà không muốn nhận thân nữ, nên mới trái lương tâm nhận Hạ Trọng Phương làm nữ nhi, vì, bà nghĩ một thời gian nữa thân nữ có thể sẽ tìm được đắt tế, vừa lòng với cuộc sống. Thế nhưng hiện nay hoàng đế hạ chỉ, khiến Vương Du cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, tính xem chuyện gì xảy ra?
Nghe nói thân thể Vương Du không tốt, một mực điều dưỡng, con bé như vậy, đương nhiên không có khả năng sinh ra trưởng tử, nếu như thế, một ngày nó gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, không thể làm chính phi như mong muốn. Trái lại Hạ Trọng Phương, đã làm nhũ nương, mỗi ngày đều gần gũi Trầm Tử Trai, cảm tình trước kia, dù sau này không thể làm chính phi, thì cũng có sủng ái. Không, cả đời bà đã bị hủy, nhưng không có nghĩa là thân nữ của mình cũng bị hủy, chi bằng bà tìm cách đưa thân nữ lên làm chính phi.
Về phía Phương Chấp Tâm, sau khi biết được tin Hạ Trọng Phương phải làm trắc phi, nàng không hề bất ngờ, vốn nàng cho rằng, nếu Hạ Trọng Phương đã là nhũ nương, thì việc làm trắc phi chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đợi đến khi Tiểu Ngọc Lan nhờ nàng, bảo nàng đi nói với Hạ Trọng Phương, nói rằng muốn gặp Hạ Trọng Phương một lúc, Phương Chấp Tâm cười nói: “Di nương muốn gặp Phương nương để nói chúc mừng à?”
Tiểu Ngọc Lan cười nhạt nói: “Mẹ con đều là thiếp thị của người khác, có cái gì mà chúc mừng chứ?”
Phương Chấp Tâm vừa nghe, có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Trắc phi của Vương gia, cũng có phẩm cấp mà, làm sao có thể nói là thiếp thị chứ?”
Tiểu Ngọc Lan cười lạnh nói: “Không phải chính phi, dù không phải thiếp thị, có phẩm cấp thì cũng như thiếp thị thôi.”
Hạ Trọng Phương nhận được lời truyền của Phương Chấp Tâm, ngày hôm sau mượn cớ đi dâng hương, gặpTiểu Ngọc Lan ở miếu Tĩnh An.
Hai người ngồi trong tĩnh thất, Tiểu Ngọc Lan nói: “Phương nương, di nương làm thiếp người khác, lúc nào cũng bị đại phụ (vợ cả) ghen ghét, thực sự không muốn con cũng làm thiếp.”
Hạ Trọng Phương ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng thánh chỉ đã hạ.”
Tiểu Ngọc Lan đã nhìn bao trò đời, nghe hai chữ thánh chỉ cũng không sợ, nhất thời nói: “Con là tôn nữ của Giản thái phó, thật sự không muốn gả cho Vương gia làm trắc phi, cùng lắm hoàng thượng chỉ phạt con không thể gả cho người khác thể, lẽ nào chém con phải không?”
Hạ Trọng Phương cắn môi nghĩ, mhất thời thầm hối hận vì trên điện không chịu phản kháng, hiện tại thánh chỉ đã hạ, phản kháng lúc này e là sẽ liên lụy Giản gia.
Edit: Holilinhk
Đêm nay, Hạ Trọng Phương còn không phải uống thuốc, chốc lát thình tỉnh táo lại, đẩy Trầm Tử Trai ra, hừ nói: “Vương gia cũng mong muốn hai vị trắc phi kia mau gả vào chứ gì?”
Trầm Tử Trai lại cười nói: “Ghen tị à?”
Đáy lòng Hạ Trọng Phương chua xót, mình làm nhũ nương, bị nhìn bị sờ bị mút, lúc đầu nếu không chọn Trầm Tử Trai, mà chọn theo lời của Phương ngự y, sau này trong lòng cũng không thể nào thoải mái được. Thế nhưng hiện giờ nghĩ tới lời đảm bảo lúc đó của Phương ngự y là sẽ không nạp thiếp không hưu thê, hoàn toàn trái ngược với Trầm Tử Trai muốn cưới ba trắc phi cùng một lúc, trong lòng hơi xa cách.
Trầm Tử Trai lại dụ dỗ Hạ Trọng Phương, một lúc dụ được nàng quay lại, mắt thấy Phương ngự y bưng thuốc đi vào, mới ngưng nói lại.
Đợi khi Phương ngự y đi xuống, lát sau Hạ Trọng Phương trướng sữa, nghe được Trầm Tử Trai nỉ non, nàng cũng động tình, vén xiêm y lên, kéo hung y ra, nhét chỗ đẫy đà vào miệng Trầm Tử Trai, kiều mị nói: “Vương gia, mau uống đi!”
“uhm!” Miệng Trầm Tử Trai bị chất đầy, thuận thế hút một cái, bàn tay to mò sang xoa nắn chỗ đẫy đà bên kia của Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương rên rỉ. Ngâm ra, thở dốc gọi: “Vương gia, Vương gia…”
Trầm Tử Trai hút một ngụm lớn, một lát hút xong, trong miệng vẫn còn sữa, liền dịch sát đến đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương, chuyền sữa sang cho nàng, lại vừa duyện vừa mút, trêu chọc mọi cách.
Hạ Trọng Phương sớm đã mềm nhũn, rên rỉ trong lòng Trầm Tử Trai để mặc hắn giở trò.
Bàn tay to của Trầm Tử Trai dò vào dưới váy Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng vân vê nơi nào đó, dày vò nói cho tới khi ẩm ướt một mảnh, liền hỏi nhỏ: “Có muốn hay không?”
Hạ Trọng Phương muốn nghênh còn cự, lại rên rỉ. Nàng chỉ rên chứ không đáp, kề sát vào hắn, tự động dâng môi đỏ mọng lên, duyện với đôi môi của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai có chút khó cầm giữ, nhất thời lật Hạ Trọng Phương lại, ôm nàng từ sau lưng, đặt nàng trên án kỷ, hai tay vẫn xoa nắn chỗ đẫy đà của nàng, một bên nhu một bên động, cực kỳ khó nhịn.
Nhất thời Hạ Trọng Phương đứng không vững, đụng phải hồ sơ đặt trên án kỷ, lúc này mới thanh tỉnh lại, hung hăng bấm Trầm Tử Trai một cái, bảo: “Vương gia, nhớ kỹ lời của Phương ngự y nha!”
Cuối cùng Trầm Tử Trai phải buông Hạ Trọng Phương ra, thở mạnh nói: “Chỉ sợ chưa kịp thành thân, đã muốn làm hư tiểu yêu tinh này.”
Hạ Trọng Phương sợ Trầm Tử Trai lại nhào tới, vội vàng chỉnh lại xiêm y, đẩy cửa đi ra.
Bên ngoài, Qúy Minh Xuân nhưng vẫn đợi Hạ Trọng Phương, đi qua hành lang để gặp nàng. Mãi đến khi Hạ Trọng Phương đi ngang qua hành lang thì, hắn mới gọi Hạ Trọng Phương lại nói: “Phương nương, thật sự nàng muốn làm trắc phi sao?”
Hạ Trọng Phương vẫn chưa đáp, lại nghe Qúy Minh Xuân sai Thanh Trúc, bảo Thanh Trúc đi ra xa một chút, Thanh Trúc lại chỉ nhìn nàng, nàng liền nói với Thanh Trúc: “Ngươi tránh một lúc đi!”
Đợi Thanh Trúc đi ra ngoài, Qúy Minh Xuân mới thấp giọng nói: “Trong lúc vô tình ta nghe quận chúa nói chuyện với Tô Ngọc Diệp, cũng nói, sau này Vương gia chỉ phong Tô Ngọc Diệp làm chính phi, tất nhiên sẽ không phong nàng làm chính phi đâu. Nếu nàng vẫn cho là bản thân có cơ hội làm chính thì, sau này phải phải thương tâm đấy.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, biến đổi sắc mặt một lúc, không nói gì thêm.
Qúy Minh Xuân lại nói: “Trước kia ta hưu nàng, bây giờ nhớ lại, luôn cảm thấy hối hận, Phương nương, ta…”
Hạ Trọng Phương nghe hắn lôi chuyện ngày trứơc ra nói, liền ngoắc Thanh Trúc, đợi Thanh Trúc tới gần, nàng theo tay dìu của Thanh Trúc đi ra.
Qúy Minh Xuân đợi nàng đi xa, hắn vẫn đứng tại chỗ, quả thực trong lòng có chút ảo não, sớm biết nàng là tiểu thư Giản phủ, hôm nay lại xinh đẹp thành như vậy, lúc đó đã không hưu nàng. Bây giờ quận chúa không thể có thai, lại không cho không cho phép mình nạp thiếp, thật muốn Quý gia tuyệt hậu sao?
Tối hôm sau, Hạ Trọng Phương từ Giản phủ đi đến vưong phủ, còn chưa gặp Trầm Tử Trai, đã có nha hoàn của Vương Du đến mời nàng qua nói chuyện.
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, liền theo nha hoàn đi gặp Vương Du.
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương tới, đuổi nha hoàn ra, rồi bảo nàng ngồi xuống, sau đó cầm bình châm trà, nói với Hạ Trọng Phương: “Trà này là do hoàng thượng ban cho cha ta, cha ta thấy ta thích uống, nên đưa hết cho ta, cô nếm thử!”
Hạ Trọng Phương hâm mộ nói: “Cha cô đối với cô thật tốt!” Nàng nói, nhớ tới thần sắc lạnh nhạt của Giản Phi Văn, cũng có chút buồn vô cớ.
Vương Du nói: “Cha mẹ ta đối với ta rất tốt. Chỉ là lần này, cha không thể thay ta đảo lại chuyện trắc phi, nhưng nhìn chung thì ông ấy đối với ta quả thực rất tốt.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, biết Vương Du muốn nói đến trọng điểm, nên nói: “Thánh mệnh khó làm, trạng nguyên gia cũng là bất đắc dĩ.”
Vương Du nói: “Không, nếu cha ta thật sự suy nghĩ cho ta, mặc dù không nói được hoàng thượng, thì cũng có thể nói với Vương gia, khiến Vương gia chỉ nạp các cô làm trắc phi là được rồi, đừng đụng tới ta. Sức khỏe ta vốn không tốt, mấy năm nay điều dưỡng, nhất định là không thể sinh con, cho nên nói cái gì mà sinh hạ trưởng tử, rồi mới đưa lên làm chính phi, đây là vì các cô mà suy nghĩ, chứ không phải là suy nghĩ cho ta. Nếu ta làm trắc phi, có nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, ta không muốn như vậy.”
Hạ Trọng Phương không ngờ Vương Du sẽ nói với nàng nói như vậy, nhìn nàng ta nói: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Vương Du cười nói: “Chuyện cô nguyện ý làm trắc phi là chuyện của cô, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm. Khi cô gặp Vương gia, thì hãy nói với hắn, nếu như hắn vẫn kiên trì muốn cưới ba người làm trắc phi, ngày thành thân đó, trong đó sẽ có một vị trắc phi Vương thị, chết bên trong kiệu hoa. Xin hắn nghĩ lại!”
Hạ Trọng Phương bị dọa cho giật mình, la lớn: “Cô muốn tự sát?”
Vương Du nói: “Ta như thế này, tại sao lại phải làm thiếp? Vương gia chỉ lo cho hắn, nào có nghĩ tới chúng ta?”
Lúc này Hạ Trọng Phương bình tĩnh nhìn Vương Du, chán ghét ngày trước đối với nàng ta, tiêu mất hơn phân nửa, nhất thời nói: “Cô đúng là ngông nghênh, mặc dù ta cũng không muốn làm trắc phi, thế nhưng…”
Vương Du lạnh lùng nói: “Cô là bị chồng ruồng bỏ, là nhũ nương, là con gái riêng, cô tự suy nghĩ một chút, sau này tuy là sinh hạ trưởng tử, nhưng thật sự sẽ đưa cô lên làm chính phi à? Đừng có nằm mộng. Chính phi là dành cho Tô Ngọc Diệp, đúng là cô bị mờ mắt rồi, tình thế như vậy mà cũng không biết!”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, kinh hãi, đứng lên nói: “Vương gia hắn lừa ta?”
Vương Du hừ nói: “Hiện nay cô là nhũ nương, cần phải nhờ cô cho bú sữa, đương nhiên phải dụ dỗ. Một khi không cần cô nữa, vẫn để ý đến cô à?”
Hạ Trọng Phương ngồi lại vào ghế, trầm mặc một lát, nhìn Vương Du nói: “Tạ ơn muội muội nhắc nhở, e là làm trắc phi cả đời, tôi cũng không chịu làm. Chỉ là dù sao dùng sữa cứu sống Vương gia, không muốn bỏ dỡ nửa chừng, đợi hắn ổn rồi, tôi sẽ tìm cách đẩy chức vị trắc phi này đi! Về phần lời của cô, tôi sẽ truyền lại cho Vương gia nghe.”
Vương Du vẫn coi thường Hạ Trọng Phương, lúc này nghe nàng cũng không nguyện làm trắc phi, sắc mặt mới hơi hoãn lại một chút, nói: “Cũng khó trách cô, kinh lịch thân thế như vậy, cho làm một trắc phi đã muốn cười trộm, nhưng lại không chịu suy nghĩ một chút, ngẫm nghĩ xem chỉ là một thiếp thị, có cái gì tốt mà vui mừng chứ?”
Hạ Trọng Phương đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là do tôi mê mãi quá!”
Hai người vừa nói chuyện, ác cảm với nhau vơi đi không ít. Hạ Trọng Phương nhìn canh giờ không còn sớm, liền cáo từ ra khỏi phòng, đi gặp Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương chuyển đạt lời Vương Du nói xong, cũng đổi sắc mặt, nếu thật Vương Du tự vận, tất nhiên Vương Tinh Huy sẽ đoạn tuyệt với hắn, khi đó thực sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Vương Du vừa thấy Hạ Trọng Phương đi, nàng ta ung dung cười, phụ mẫu nuôi lớn nàng không dễ dàng, ta không thèm tự sát! Nhưng mà không nói như vậy, Trầm Tử Trai sẽ tìm cách đưa nàng lên làm chính phi sao?
Đêm nay Hạ Trọng Phương cho bú sữa, có chút không yên lòng, vẫn luôn nghĩ đến lời Vương Du nói.
Đợi khi trở về Giản phủ, Hạ Trọng Phương ôm đầu gối ngồi trên giường băn khoăn, nhất thời cảm thán: Vương Du ngông nghênh, không muốn làm trắc phi, thậm chí muốn lấy cái chết chống đỡ. Còn mình thì bị tình làm lẫn đầu óc, vừa nghe lời nói tình cảm chân thành của Trầm Tử Trai, đã mất tâm chí, cứ cho rằng đến lúc đó thật sự có cơ hội làm chính phi.
Thế nhưng tình thế hiện nay, mình có thể như thế nào đây?
Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phươn gặp Hà ma ma, liền kể với bà lời Vương Du nói.
Hà ma ma cũng kinh ngạc một chút, nói: “Không hổ là nữ nhi Thanh Mi, không giống với nữ tử tầm thường.”
Hạ Trọng Phương thở dài nói: “Con cũng không muốn làm trắc phi, thế nhưng không thể làm theo bước này của ta.”
Hà ma ma nói: “Vương gia bị bệnh, phải sang năm mới có thể khỏi hẳn, con cũng không đừng nóng ruột, có lẽ trong thời gian này không chừng sẽ có chuyển biến. Hiện nay Vương Du lấy cái chết để uy hiếp, đương nhiên sẽ không vào cửa, con sẽ bớt đi một đối thủ. Bên Tô Ngọc Diệp, mặc dù bây giờ chưa động tĩnh gì, nhưng cũng không muốn làm trắc phi. Cứ xem thử rồi tính lại!”
Hạ Trọng Phương thở dài một chút, mắt thấy Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam tới, không nói, lấy ra sách ra học.
Bên Tiểu Ngọc Lan, biết được hoàng đế hạ chỉ, Vương Du và Hạ Trọng Phương phải cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, bà cười khổ, bà không muốn nhận thân nữ, nên mới trái lương tâm nhận Hạ Trọng Phương làm nữ nhi, vì, bà nghĩ một thời gian nữa thân nữ có thể sẽ tìm được đắt tế, vừa lòng với cuộc sống. Thế nhưng hiện nay hoàng đế hạ chỉ, khiến Vương Du cùng gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, tính xem chuyện gì xảy ra?
Nghe nói thân thể Vương Du không tốt, một mực điều dưỡng, con bé như vậy, đương nhiên không có khả năng sinh ra trưởng tử, nếu như thế, một ngày nó gả cho Trầm Tử Trai làm trắc phi, nghĩa là cả đời phải làm trắc phi, không thể làm chính phi như mong muốn. Trái lại Hạ Trọng Phương, đã làm nhũ nương, mỗi ngày đều gần gũi Trầm Tử Trai, cảm tình trước kia, dù sau này không thể làm chính phi, thì cũng có sủng ái. Không, cả đời bà đã bị hủy, nhưng không có nghĩa là thân nữ của mình cũng bị hủy, chi bằng bà tìm cách đưa thân nữ lên làm chính phi.
Về phía Phương Chấp Tâm, sau khi biết được tin Hạ Trọng Phương phải làm trắc phi, nàng không hề bất ngờ, vốn nàng cho rằng, nếu Hạ Trọng Phương đã là nhũ nương, thì việc làm trắc phi chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đợi đến khi Tiểu Ngọc Lan nhờ nàng, bảo nàng đi nói với Hạ Trọng Phương, nói rằng muốn gặp Hạ Trọng Phương một lúc, Phương Chấp Tâm cười nói: “Di nương muốn gặp Phương nương để nói chúc mừng à?”
Tiểu Ngọc Lan cười nhạt nói: “Mẹ con đều là thiếp thị của người khác, có cái gì mà chúc mừng chứ?”
Phương Chấp Tâm vừa nghe, có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Trắc phi của Vương gia, cũng có phẩm cấp mà, làm sao có thể nói là thiếp thị chứ?”
Tiểu Ngọc Lan cười lạnh nói: “Không phải chính phi, dù không phải thiếp thị, có phẩm cấp thì cũng như thiếp thị thôi.”
Hạ Trọng Phương nhận được lời truyền của Phương Chấp Tâm, ngày hôm sau mượn cớ đi dâng hương, gặpTiểu Ngọc Lan ở miếu Tĩnh An.
Hai người ngồi trong tĩnh thất, Tiểu Ngọc Lan nói: “Phương nương, di nương làm thiếp người khác, lúc nào cũng bị đại phụ (vợ cả) ghen ghét, thực sự không muốn con cũng làm thiếp.”
Hạ Trọng Phương ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Thế nhưng thánh chỉ đã hạ.”
Tiểu Ngọc Lan đã nhìn bao trò đời, nghe hai chữ thánh chỉ cũng không sợ, nhất thời nói: “Con là tôn nữ của Giản thái phó, thật sự không muốn gả cho Vương gia làm trắc phi, cùng lắm hoàng thượng chỉ phạt con không thể gả cho người khác thể, lẽ nào chém con phải không?”
Hạ Trọng Phương cắn môi nghĩ, mhất thời thầm hối hận vì trên điện không chịu phản kháng, hiện tại thánh chỉ đã hạ, phản kháng lúc này e là sẽ liên lụy Giản gia.
/137
|