Dung Cửu công tử này ngủ cũng không lâu, chỉ nửa canh giờ liền tỉnh lại, vừa đúng nhìn thấy vẻ nhẫn nại cực hạn của Mộc Thanh Y. Sắc mặt Dung Cẩn sau khi ngủ dậy so lúc vừa nhìn thấy đã tốt lên khá nhiều. Có chút thỏa mãn ngáp một cái, Dung Cẩn nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Thanh Y cười nói: Thanh Thanh, chuyện ngày hôm nay nếu như có người nhìn thấy, ngươi cũng chỉ có thể gả cho bổn công tử làm vợ mà.
Mộc Thanh Y lạnh nhạt nhìn hắn cũng không nói lời nào. Dung Cẩn cũng cảm thấy trêu chọc Thanh Y có chút không thú vị, hơn nữa không cẩn thận thật sự có thể chọc người xù lông. Chỉ đành phải cười làm lành nói: Được rồi, khổ cực Thanh Thanh. Công tử miễn phí nói cho Thanh Thanh một tin tức tốt như thế nào?
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, Dung Cẩn nói: Thanh Thanh có biết Ca Thư Hàn tới làm gì không?
Thanh Y nhíu mày, thản nhiên nói: Vì hoàng thượng chúc thọ. Còn... Hòa thân?
Trong mắt Dung Cẩn lóe lên một tia tán thưởng cùng kinh ngạc. Tin tức này ở trong kinh thành người có thân phận địa vị biết có thể không tính, nhưng Dung Cẩn biết lấy địa vị của Mộc Thanh Y ở phủ Túc Thành Hầu thì không thể nào biết được. Nếu như không phải nàng có con đường tin khác, thì chính là nàng có năng lực phân tích cực kỳ kinh người. Mà Dung Cẩn cảm thấy là người vế sau.
Đương nhiên chuyện này cũng không phải tin tức cực kỳ bí mật gì, nhưng Thanh Thanh có muốn biết người Ca Thư Hàn muốn cưới là ai không? Dung Cẩn hướng nàng cười thần bí. Thanh Y lạnh nhạt nói: Chuyện này có quan hệ gì với ta?
Dung Cẩn bộ dạng phục tùng cười một tiếng, khóe môi vẻ ra nụ cười nhìn có chút hả hê: Người Ca Thư Hàn muốn cưới... Nghe nói, họ Mộc, tên Thanh Y. Thanh Thanh ngươi nói chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không?
Mộc Thanh Y ngẩn ra, liền thấy Dung Cẩn thản nhiên cười nói: Ca Thư Hàn là Bắc Hán Liệt vương, xưa nay tâm cao khí ngạo. Thanh Thanh cảm thấy vô duyên vô cớ hắn không quan tâm mọi thứ thay một nữ tử giải vây sao?
Tin tức bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Mộc Thanh Y có chút thất thần. Nàng có thể xác định biểu muội chưa bao giờ rời khỏi kinh thành cũng chưa từng thấy qua Ca Thư Hàn, tại sao Ca Thư Hàn muốn cưới nàng? Hoặc là nói biểu muội?
Thanh Thanh cho rằng công tử ta lừa gạt ngươi sao? Dung Cẩn nhíu mày, cười nói.
Mộc Thanh Y trợn mắt, nhàn nhạt nói: Cửu công tử đương nhiên sẽ không nhàm chán như thế.
Dung Cẩn có chút sâu kín thở dài nói: Thật ra thì bổn công tử cũng không muốn nói cho Thanh Thanh tin tức này đây, vạn nhất Thanh Thanh biết được, chạy đi tìm Ca Thư Hàn hỗ trợ, bổn công tử chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Nhưng bổn công tử không muốn thấy Thanh Thanh gả cho Ca Thư Hàn đâu. Thanh Thanh, ngươi nói thế nào?
Khi Dung Cẩn nói chuyện, tâm tình Mộc Thanh Y cũng dần an định lại, lạnh nhạt nói: Vô luận như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới giao dịch giữa ta và Cửu công tử. Những chuyện khác, cũng không cần công tử quan tâm.
Dứt lời, Thanh Y đứng dậy vén rèm lên xuống xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, nam tử thanh vừa đi mời Thanh Y và thiếu nữ thanh y như cũ rất cung kính đứng thẳng. Thấy Thanh Y xuống, nam tử kia vẫn như cũ, nhưng ánh mắt
Mộc Thanh Y lạnh nhạt nhìn hắn cũng không nói lời nào. Dung Cẩn cũng cảm thấy trêu chọc Thanh Y có chút không thú vị, hơn nữa không cẩn thận thật sự có thể chọc người xù lông. Chỉ đành phải cười làm lành nói: Được rồi, khổ cực Thanh Thanh. Công tử miễn phí nói cho Thanh Thanh một tin tức tốt như thế nào?
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, Dung Cẩn nói: Thanh Thanh có biết Ca Thư Hàn tới làm gì không?
Thanh Y nhíu mày, thản nhiên nói: Vì hoàng thượng chúc thọ. Còn... Hòa thân?
Trong mắt Dung Cẩn lóe lên một tia tán thưởng cùng kinh ngạc. Tin tức này ở trong kinh thành người có thân phận địa vị biết có thể không tính, nhưng Dung Cẩn biết lấy địa vị của Mộc Thanh Y ở phủ Túc Thành Hầu thì không thể nào biết được. Nếu như không phải nàng có con đường tin khác, thì chính là nàng có năng lực phân tích cực kỳ kinh người. Mà Dung Cẩn cảm thấy là người vế sau.
Đương nhiên chuyện này cũng không phải tin tức cực kỳ bí mật gì, nhưng Thanh Thanh có muốn biết người Ca Thư Hàn muốn cưới là ai không? Dung Cẩn hướng nàng cười thần bí. Thanh Y lạnh nhạt nói: Chuyện này có quan hệ gì với ta?
Dung Cẩn bộ dạng phục tùng cười một tiếng, khóe môi vẻ ra nụ cười nhìn có chút hả hê: Người Ca Thư Hàn muốn cưới... Nghe nói, họ Mộc, tên Thanh Y. Thanh Thanh ngươi nói chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không?
Mộc Thanh Y ngẩn ra, liền thấy Dung Cẩn thản nhiên cười nói: Ca Thư Hàn là Bắc Hán Liệt vương, xưa nay tâm cao khí ngạo. Thanh Thanh cảm thấy vô duyên vô cớ hắn không quan tâm mọi thứ thay một nữ tử giải vây sao?
Tin tức bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Mộc Thanh Y có chút thất thần. Nàng có thể xác định biểu muội chưa bao giờ rời khỏi kinh thành cũng chưa từng thấy qua Ca Thư Hàn, tại sao Ca Thư Hàn muốn cưới nàng? Hoặc là nói biểu muội?
Thanh Thanh cho rằng công tử ta lừa gạt ngươi sao? Dung Cẩn nhíu mày, cười nói.
Mộc Thanh Y trợn mắt, nhàn nhạt nói: Cửu công tử đương nhiên sẽ không nhàm chán như thế.
Dung Cẩn có chút sâu kín thở dài nói: Thật ra thì bổn công tử cũng không muốn nói cho Thanh Thanh tin tức này đây, vạn nhất Thanh Thanh biết được, chạy đi tìm Ca Thư Hàn hỗ trợ, bổn công tử chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Nhưng bổn công tử không muốn thấy Thanh Thanh gả cho Ca Thư Hàn đâu. Thanh Thanh, ngươi nói thế nào?
Khi Dung Cẩn nói chuyện, tâm tình Mộc Thanh Y cũng dần an định lại, lạnh nhạt nói: Vô luận như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới giao dịch giữa ta và Cửu công tử. Những chuyện khác, cũng không cần công tử quan tâm.
Dứt lời, Thanh Y đứng dậy vén rèm lên xuống xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, nam tử thanh vừa đi mời Thanh Y và thiếu nữ thanh y như cũ rất cung kính đứng thẳng. Thấy Thanh Y xuống, nam tử kia vẫn như cũ, nhưng ánh mắt
/72
|