Cuộc chiến của tứ quốc chấm dứt, Bạch Phong Hoa trở lại Chu Vũ quốc, tuyên bố với bên ngoài là bế quan tu luyện, nhưng lại giấu giếm đi đến chỗ hẹn gặp Lâm Sở Sở. Bên cạnh cuộc chiến nàng vẫn còn một việc quan trọng, đó là sự kiện đã đồng ý với Lâm Sở Sở. Đợi khi xử lý xong chuyện này, nàng sẽ cùng con chu tước xấu xa kia bàn chuyện làm tiếp.
Việc giúp Lâm Sở Sở kia thật sự nàng không thích mấy, nhưng vì Thất Thải Phong Tín Tử nên nàng mới đồng ý, bỏ qua cơ hội này, thật sự không biết phải đi tìm Thất Thải Phong Tín Tử ở nơi nào, chỉ sợ, đã khó lại càng khó hơn a.
Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh cùng nhị trưởng lão đều biết việc này, tất cả đều phản đối, nhưng không thể nào không thừa nhận, Phong Tín Tử thật sự là một tổ chức thần bí, thế lực lớn như đến mức người khác không tin được. Thất Thải Phong Tín Tử lại là thánh vật của họ, nếu như họ biết là bị người khác cướp, dưới sự tức giận của họ, nhất định có thể tiêu diệt được toàn bộ gia tộc của người đó a.
Vì an toàn của mọi người trong Bạch gia, Bạch Phong Hoa đi một mình, đó là phương pháp tốt nhất.
Hiện tại một mình Bạch Phong Hoa cũng có chút năng lực chống đỡ Phong Tín Tử. Mười bảy tuổi đã đạt được chiến khí cấp mười một, thiên phú cao hơn người khác, chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ sau này nàng chính là người mạnh nhất đại lục này, và dĩ nhiên đến lúc đó sẽ chẳng ai dại đến mức làm hại người của Bạch gia. Đáng tiếc bây giờ nàng không có thời gian để mình mạnh hơn.
Tuy bây giờ nàng là Chu Tước thánh giả, nhưng căn cơ vẫn còn thấp, nếu bị phát hiện nàng chính là kẻ trộm thánh vật của bọn họ, nhất định không thể lợi dụng thân phận thánh giả để uy hiếp họ. Còn cái gọi là tứ đại thần thú kia, nhìn rất uy phong, nhưng thực ra thì khi nàng gặp chuyện, chúng hoàn toàn không giúp được gì.
Khi Bạch Phong Hoa hóa trang thành một thanh niên tuấn tú đến, Lâm Sở Sở ngồi đợi trước cửa đã lâu, ánh mắt đỏ nháy lên, lôi kéo Bạch Phong Hoa vào nghẹn ngào nói không nên lời.
Thấy Lâm Thiên Nhai cách đó không xa đang nhìn về phía nàng, Bạch Phong Hoa nhếch mày, cúi người nói nhỏ với Lâm Sở Sở: “Ngươi nếu không buông ta ra, chỉ sợ ngay lập tức ca ca ngươi xông lên giết ta a” Mặt nạ Mạc Thanh Tuyệt đưa cho nàng đúng là rất tốt, chỉ đeo lên, thay chút y phục, đã biến nàng thành một nam nhân chân chính ở bề ngoài a.
“A” Lâm Sở Sở hô lên một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Thiên Nhai không biết ở nơi nào xuất hiện, đành nhanh tay buông Bạch Phong Hoa ra, lên tiếng “Ca, ngươi đến khi nào vậy?”
Lâm Thiên Nhai đi nhanh đến, tầm mắt ngay lập tức thấy đôi mắt phiếm hồng của Lâm Sở Sở, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bạch Phong Hoa, ngay lập tức rút kiếm hướng về phía Bạch Phong Hoa mà chém.
“Ca, không cần…” Lâm Sở Sở sợ hãi kêu lên .
Bạch Phong Hoa “hừ” lạnh một tiếng, không hoang mang lắc người tránh, ngay sau đó cũng trả lại một đòn ở cổ Lâm Thiên Nhai. Mà thứ nàng mang theo là một ngân châm màu đen. Không cần nói, cũng biết rõ, ngân châm kia có kịch độc.
Lâm Sở Sở thấy Bạch Phong Hoa chuẩn bị dùng ngân châm độc đối phó với Lâm Thiên Nhai thì chạy đến trước Lâm Thiên Nhai, nói “Bạch…”
Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, ngăn Lâm Sở Sở nói tiếp, nhìn ngân châm độc, mắt liếc về phía Lâm Thiên Nhai “Lâm thiếu gia, đây chính là đạo đãi khách của Lâm gia các người?”
“Nếu ngươi biết ta là Lâm đại thiếu gia, thì cũng nên biết Sở Sở không phải là người ngươi có thể chạm vào” Lâm Thiên Nhai lạnh lùng rút thanh kiếm bên hông, chĩa mũi kiếm nhọn về phía Bạch Phong Hoa “Ta mặc kệ ngươi cùng Sở Sở có quan hệ nào, nhưng chỉ cần làm muội ấy đau lòng, thì phải chết”
Lâm Sở Sở đưa ánh mắt hối lỗi về phía Bạch Phong Hoa, kéo kéo tay Lâm Thiên Nhai, sẵng giọng “Ca, cầu xin ngươi, không nên một chút lại đòi chém đòi giết a, Hoa Bách đại ca là người muội nói với huynh, có thể luyện được kim đan a” Hoa Bách, đó là cái tên giả mà Lâm Sở Sở đặt cho Bạch Phong Hoa.
Lâm Thiên Nhai nghi ngờ, nhìn người trẻ tuổi trước mắt mình, rồi lại quay sang nhìn Lâm Sở Sở, ánh mắt dịu dàng đi, nâng tay lau nước mắt còn sót trên khóe mắt của Sở Sở “Hắn ư? Vậy sao muội lại…”
“Đáng ghét” Lâm Sở Sở dậm chân, đẩy Lâm Thiên Nhai ra, tức giận xoay người đi chỗ khác “Vừa rồi Hoa Bách đại ca nói, hắn tìm được một phương thức luyện đan có thể chữa khỏi bệnh cho muội, muội vui mừng đến phát khóc. Như thế nào, không được sao?”
“Loảng xoảng” một tiếng vang lên, thanh kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai rơi xuống nền, ngơ ngác xoay qua, cẩn thận chứng thật với Bạch Phong Hoa “Hoa thần y, lời Sở Sở nói là thật sao?”
Nhìn biểu tình lấy lòng hiếm thấy trên mặt Lâm Thiên Nhai, Bạch Phong Hoa thở dài, cảm thầy có mấy phần không đành lòng. Đối với Lâm Sở Sở mà nói, có thể thay Lâm Thiên Nhai chết, tăng thêm tuổi thọ cho hắn, đó là hạnh phúc của nàng, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần Sở Sở có thể sống sót thì đó chính là hạnh phúc của hắn. So sánh ở hai góc độ, một là đánh đổi sinh mệnh của mình, hai là mất đi Sở Sở, thì vế sau chính là việc hắn không tưởng nổi. Nếu như hắn biết hy vọng cứu sống Sở Sở bị phá hủy, chỉ sợ, hắn sẽ điên mất.
Hạnh phúc của Lâm Sở Sở với Lâm Thiên Nhai chính là chuyện tàn nhẫn nhất, thì ngược lại, chuyện Lâm Thiên Nhai hạnh phúc nhất chính là chuyện tàn nhẫn nhất đối với Sở Sở. Mặc kệ là ai chết, ai sống, đều có một người đau khổ.
Một khi đã như vậy thì nàng thay họ chọn giúp vậy. Nếu nàng có thể lấy được Thất Thải Phong Tín Tử thì có thể hoàn thành tâm nguyện của Lâm Sở Sở. Nhưng nếu như không lấy được, thì đành để Lâm Thiên Nhai hoàn thành tâm nguyện của hắn a.
Thấy Bạch Phong Hoa chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Lâm Thiên Nhai hấp hé miệng, trên mặt hiện lên vẻ bất an. Tính tình của cao cấp luyện dược sư hắn đã thấy nhiều rồi, bằng hành động vô lễ của hắn vừa rồi, mười người sẽ tức giận mà bỏ đi hết mười người.
Các dược sư trước kia hắn tìm được, đều nói chỉ có thể bảo trụ được mạng sống của Sở Sở đến năm mười tám tuổi, nếu không phải là tuyệt vọng như thế, hắn tuyệt đối sẽ không cùng người kia giao dịch, đem tính mạng của mình tặng cho Thất Thải Phong Tín Tử.
Tuy rằng không biết sau khi hiến mạng của hắn có thể đạt được ước vọng của hắn hay không, nhưng chỉ cần có hi vọng thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn không phải không biết, việc vì mạng sống của mình mà mất một người đau khổ như thế nào. Cho nên, lúc hắn cùng người kia giao dịch, hắn đã làm ước định với người kia, bắt người kia cả đời không được nói cho Sở Sở biết hắn chết như thế nào.
Năm mươi năm là một lần tế điển, lần này cách lần trước chỉ mới ba lăm năm, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, Sở Sở sẽ không nghĩ đến việc mình đã hiến mạng thay nàng. Hắn thà làm cho Sở Sở hận hắn bỏ đi không nói, cũng không muốn nàng biết rõ chân tướng, để nửa đời sau sống trong day dứt.
“Hoa thần y, vừa rồi Thiên Nhai không hiểu chuyện, xin được tạ tội” Lâm Thiên Nhai cắn chặt răng, hướng Bạch Phong Hoa hạ thắt lưng “Nếu thần y thấy không hết tức giận, Thiên Nhai nguyện chặt một tay, bồi tội với thần y”
Nói xong, Lâm Thiên Nhai điều khiển mũi chân, tay phải cầm chặt kiếm , không chút do dự vung lên, đem mũi kiếm hướng cánh tay trái của mình chém xuống.
“Ca, không cần” Lâm Sở Sở bị hù, hét lớn một tiếng, cứ nghĩ là ngăn cản được, không ngờ lại hại bản thân.
Tay ở trên lưng Lâm Sở Sở nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, mũi kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai tiếp tục hướng xuống cánh tay trái của mình.
Cánh tay phải bị một vật gì đó ném tới, thanh kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai rơi xuống.
Lâm Sở Sở đi tới, ôm lấy cánh tay của Lâm Thiên Nhai, giọng nghẹn ngào vang lên “Ca, huynh là gì vậy? Hoa Bách đại ca không trách huynh, huynh làm thế, nếu như tay huynh mất, huynh bảo muội, huynh bảo muội…”
“Sở Sở, muội đừng khóc, Sở Sở…” Lâm Thiên Nhai thấy Sở Sở nói xong, khóe mắt cũng rơi xuống mấy giọt nước mắt, không khỏi lo lắng, không biết nên dùng khăn hay dùng tay để lau nước mắt của muội muội mình.
“Không cần huynh lo.” Đẩy Lâm Thiên Nhai một cái, Lâm Sở Sở chạy đến cạnh Bạch Phong Hoa, vùi mặt vào bả vai của nàng.
Thu lại chỉ phong vừa nãy ngăn cản Lâm Thiên Nhai tự chặt tay trái của mình, tay cũng đem độc châm thu về, Bạch Phong Hoa khinh thường hừ Lâm Thiên Nhai một cái, nói ra hai chữ “Ngu xuẩn’
Ánh mắt phức tạp của Lâm Thiên Nhai nhìn khắp khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, nhấp hé miệng, ôn giọng nói “Vừa rồi tại hạ lỗ mãng, không hiểu chuyện nên mong thần y thứ tội. Thần y có gì sai bảo, chỉ cần nói, tại hạ không từ”
Bạch Phong Hoa thản nhiên nói “Ta đứng đây đã lâu, có chút khát cùng đói bụng, nghe Sở Sở nói, Lâm đại thiếu gia nấu ăn rất tốt”
Sở Sở ngay cả việc này cũng nói với hắn ư?
“Thần y đã muốn thử tài nghệ của tại hạ, đó chính là vinh hạnh” Lâm Thiên Nhai vừa nói vừa nhìn Lâm Sở Sở đang ở trên vai của Bạch Phong Hoa, trầm giọng nói “Sở Sở, đại ca đi chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho thần y, muội đem hắn đến Đào Các nghỉ ngơi một lát”
Lâm Sở Sở hừ lạnh một tiếng, xem như không quan tâm hắn..
Lâm Thiên Nhai đợi một lát, thấy Lâm Sở Sở không thèm nhìn mình, đau lòng bước đi khỏi đó.
“Tốt lắm, người đã đi rồi, muội còn muốn giả bộ tới khi nào?” Bạch Phong Hoa đẩy Lâm Sở Sở trên vai nàng ra.
“Bạch tỷ tỷ.” Lâm Sở Sở vươn tay, ôm lấy Bạch Phong Hoa, buồn bã nói: “Tỷ đều thấy đó, vừa rồi huynh ấy là thật sự muốn chặt cụt tay để bồi tội với tỷ. Ngay từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy huynh ấy buông xuống sự tự tôn cùng kiêu ngạo của mình, đi khẩn cầu một gã trung phẩm dược sư luyện chế tục mệnh đan cho muội, muội liền hận mình không thể chết sớm một chút.”
Bạch Phong Hoa thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Sở Sở: “Còn chưa tới bước cuối cùng, không nên dễ dàng tuyệt vọng như thế.”
“Bạch tỷ tỷ, thật sự thực cám ơn tỷ. Muội đã nghĩ rất tốt rồi, nếu đến lúc đó tỷ không thể hủy diệt yêu quái kia, cũng không mang nó đi được, nếu đại ca thật sự bị mang đi hiến tế, muội… muội liền đi cùng với huynh ấy.”
Lời nói của Lâm Sở Sở làm cho Bạch Phong Hoa rất là cảm động. Nhưng là, nàng cũng không có bị làm cho loạn đầu óc mà đồng ý bừa, nếu không thể xác định là chuyện mình có thể làm, cho đối phương hi vọng rồi lại làm không được, khiến cho đối phương hoàn toàn tuyệt vọng, đó không phải là việc nàng làm.
Mười ngày sau, ba người rốt cục đến tổng bộ phong tín tử.
Nếu không phải hai huynh muội Lâm Sở Sở mang theo Bạch Phong Hoa đến, Bạch Phong Hoa như thế nào cũng không thể nghĩ tới, tổng bộ của Phong Tín Tử đại danh đỉnh đỉnh thế nhưng lại được thiết lập tại một nơi non xanh nước biếc như vậy, yên tĩnh trong một thành thị nhỏ.
Đứng ở trên sườn núi bên ngoài thành nhỏ, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thành thị, Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi, Thất thải Phong tín tử, tồn tại ở một địa phương như thế này sao.
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa hỗn độn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười kỵ tuấn mã đang chạy tới, đi phía trước là một gã thiếu niên áo hồng, trên vai giắt một cây đao, kiêu ngạo đến cực điểm.
Lâm Thiên Nhai hơi hơi nhíu mi, Lâm Sở Sở không hờn giận hừ một tiếng, nói: “Thật sự là không hay ho, mới tới đã gặp phải tên hỗn đản này.”
Trong nháy mắt con ngựa liền vượt qua, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Phong Hoa, thiếu niên áo hồng kia kéo dây cương, đứng cách Lâm Thiên Nhai một khoảng thì ngừng lại, cười tủm tỉm giương giọng nói: “A, ta còn đang nói không biết là ai mà có thể là cho đám thần vệ âm thầm bảo hộ, thì ra là đại tiểu thư cùng đại thiếu gia của chúng ta đã trở về a.”
Trên mặt thiếu niên đó mặc dù là cười nhưng rõ ràng trong đáy mắt là hàn ý, giọng điệu lại trào phúng.
“Đúng vậy, chúng ta đã trở lại.” Lâm Sở Sở cười tủm tỉm nhìn lại thiếu niên áo hồng: “Tiểu Khả Nhân, ta và đại ca không ở nhà, ngươi quả rất dễ chịu a.”
“Lâm Sở Sở! Bổn thiếu gia ta không phải là Khả Nhân, tên ta là Khắc Nhân! Ngươi là óc heo nên không nhớ được có phải hay không, bổn thiếu gia giúp ngươi nhớ!” Sắc mặt thiếu niên áo hồng nhất thời đen lại, roi ngựa trong tay nâng lên cao, một roi đánh về hướng Lâm Sở Sở. Một roi này vừa nhanh lại vừa mạnh, cũng may là Lâm Sở Sở sớm đã có chuẩn bị, thân mình liền né qua một bên.
Lâm Thiên Nhai sắc mặt phát lạnh, rút bội kiếm ra tức giận bổ xuống đại đao, chặn lại một kích của Lâm Khắc Nhân.
“A…” Kiếm của Lâm Thiên Nhai còn không có đụng tới đao của Lâm Khắc Nhân, chỉ nghe Lâm Khắc Nhân hét thảm một tiếng, ngay cả người cũng rơi xuống ngựa, ôm lấy tay phải cầm đao, miệng khóc thét lên, quay cuồng nằm trên mặt đất .
“Thiếu gia, tam thiếu gia!” Tùy tùng theo phía sau nhanh chóng xuống ngựa, đỡ chủ tử của hắn dậy, lại bị Lâm Khắc Nhân đá ra ngoài. Hắn xé ống tay áo ra, nhìn tay mình đã muốn phù lên giống như cái bánh bao, Lâm Khắc Nhân giận dữ rống lên: “Kẻ nào muốn chết mà dám đánh lén ta, đứng ra đây cho ta.”
“Tôi nhìn thấy, vừa rồi là tên tiểu tử kia hướng về phía tam thiếu gia đánh lén, thả ám khí.” Có người chỉ vào Bạch Phong Hoa kêu to lên.
Bạch Phong Hoa thản nhiên quét liếc nhìn tên đàn ông đang kêu la kia, đối phương lập tức ngậm miệng lại. Tuy rằng lấy lòng chủ tử rất trọng yếu, nhưng mà, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, trên thế giới này tuyệt đối không được chọc vào một loại người, chính là dược sư am hiểu việc sử dụng độc, chọc giận cao thủ chiến khí cùng lắm chỉ là chết mà thôi, nhưng chọc giận dược sư, người ta tùy tiện cũng có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Lâm Khắc Nhân giãy giụa, bỏ một viên thuốc vào miệng, thở hổn hển đứng lên, nhìn về phía Bạch Phong Hoa, ý cười trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thiên Nhai, Lâm Sở Sở, các ngươi thật to gan, không có sự đồng ý của hội trưởng lão mà dám mang người lạ về tổng bộ, còn dám ra tay làm ta bị thương, hừ hừ, ta sẽ nhìn xem, các ngươi sẽ làm thế nào để bảo vệ cái mạng chó của hắn.”
“Ngươi trước hết vẫn là nên nghĩ, làm thế nào để bảo vệ được cái mạng chó của ngươi đi!” Bạch Phong Hoa cười nhạo một tiếng, giơ tay lên bắn tiếp một độc châm nữa, lạnh nhạt nói: “Sở Sở là bệnh nhân của ta, nếu ngươi dám ra tay làm cho nàng bị thương, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị muốn chết mà không chết được.”
Ba người xuống ngựa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Khắc Nhân ngã, khóc thét trên mặt đất lấy một cái.
Đi được một đoạn, Lâm Sở Sở nghe âm thanh khóc thét, nguyền rủa ở sau lưng mình, lặng lẽ tới gần Bạch Phong Hoa, cười hì hì nói: “Hoa Bách đại ca, lần thứ hai ngươi hạ hắn độc gì vậy, như thế nào mà mấy viên thuốc giải độc của hắn đều không có tác dụng.”
“Cũng không phải độc gì lớn lắm, nhưng mà nó làm cho kẻ bị trúng độc trong vòng 3 ngày, toàn thân từ trên xuống cái gì cũng không thể chạm vào, nếu chạm vào một chút sẽ đau giống như dao cắt.” Bạch Phong Hoa cúi đầu nở nụ cười, cái kia là do sư huynh dùng Tiểu Điệp béo phệ luyện chế ra, làm sao có thể dễ dàng bị giải như vậy được.
“Cái gì vậy, toàn thân từ trên xuống dưới cái gì cũng không thể chạm vào được?” Lâm Sở Sở “phốc” một tiếng, bật cười: “Như thế chẳng phải là nói trong vòng ba ngày, ngay cả quần áo hắn cũng không thể mặc?”
“Cũng có thể nói là như vậy.” Bạch Phong Hoa nhún vai.
“Bạch… Bách đại ca, ngươi thật sự là rất xấu rồi.” Thân thủ Lâm Sở Sở kéo lấy ống tay áo của Bạch Phong Hoa, cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Như thế nào, không hợp ý muội?” Bạch Phong Hoa cười, nắm lấy tay của lâm Sở Sở. Bạch Phong Hoa không lâu sau cũng biết được, thì ra trong gia tộc Phong Tín Tử, ngoại trừ Lâm Sở Sở và Lâm Thiên Nhai còn có một đệ đệ không nên thân, Lâm gia tam thiếu gia. Kẻ trở thành uy hiếp lớn nhất cho việc Lâm Sở Sở trở thành người thừa kế phong tín tử. Cho nên, việc họ đối chọi nhau gay gắt ở khắp mọi nơi cũng là chuyện bình thường.
“Vừa lòng vừa lòng, thật sự là quá vẹn toàn!”
Tốc độ Lâm Thiên Nhai chậm lại, nhìn lại phía sau Lâm Sở Sở vô cùng thân thiết nhiệt tình với thiếu niên kia, trong lòng buồn bực khó chịu, khóe môi lại hơi gợi lên một chút ý cười.
Sở Sở thật thích thiếu niên tên Hoa Bách này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng nhiệt tình với ai như vậy. Từ trước tới nay, bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng có ai xem được vào giữa hai bọn họ. Nhưng mà sau khi thiếu niên này xuất hiện, tầm mắt Sở Sở dừng trên người hắn, thời gian càng ngày càng ít.
Như vậy cũng tốt, nếu như có thể mang lại cho nàng hạnh phúc và vui vẻ, cho dù phải nhận một chút khổ sở, hắn cũng tình nguyện bị nàng quên đi. Chờ đến khi hắn táng thân cùng Thất thải Phong Tín tử, thiếu niên này, sẽ thay thế hắn chiếu cố cho Sở Sở thật tốt, làm cho Sở Sở rất nhanh sẽ quên được hắn, vuốt lên vết sẹo do hắn rời đi tạo thành.
Một đường vừa nói vừa cười thuận lợi vào trong thành, Lâm Sở Sở sớm đã an bài phòng khách thật tốt. Nhìn Lâm Thiên Nhai cáo từ rời đi, Bạch Phong Hoa lấy từ trong lòng ra một viên dược, hương thơm tỏa ra bốn phía, đưa cho Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở đặt lên mũi ngửi, tò mò hỏi: “Thơm quá a, đây là cái gì?”
“Không phải muội nói, chỉ có những người trong tộc và thánh nữ mới biết được cách tiến vào cấm địa của Thất Thải Phong Tín tử sao.” Bạch Phong Hoa bưng bát trà lên, đưa tới gần miệng nhỏ, nhướng mi, nói: “Cái này gọi là Ngọc Nhan đan, mỹ dung dưỡng nhan, khả bảo thanh dưa cải. Mỹ nhân càng xinh đẹp thì càng để ý tới dung mạo của mình, ta không tin, sau khi nàng ta thấy viên đan dược này mà lại không động tâm.” Thánh nữ của Phong Tín tử, Bạch Phong Hoa nghe chuyện như vậy liền sinh ra hứng thú, ngầm cho người đi điều tra, cuối cùng một chút tin tức cũng không nhận được. Chỉ biết là Thánh nữ kia không đơn giản, còn những cái khác đều không có.
Lâm Sở Sở có chút nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa: “Bạch tỷ tỷ, ý của ngươi là?”
“Thời điểm hiến tế muốn trà trộn vào, lấy đi Thất Thải Phong Tín Tử trước mặt mọi người, thật sự khó khăn rất lớn.” Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn Lâm Sở Sở: “Muội nói cho thánh nữ, cái này chỉ có dược hiệu mười năm. Chỉ cần nàng động tâm, ta có thể lừa nàng đem ta vào thánh địa, chân chính dùng thất thải phong tín tử để luyện chế không lão đan vì nàng.”
“Không được.” Lâm Sở Sở đem Ngọc Nhan đan bỏ vào trong tay Bạch Phong Hoa: “Thánh nữ tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, ta không thể cho tỷ mạo hiểm đi một mình.”
“Càng là chuyện nguy hiểu thì ta càng phải làm, chẳng lẽ, ta còn sợ gặp một nữ nhân?” Bạch Phong Hoa bật cười, đem ngọc nhan đan bỏ trở lại tay Lâm Sở Sở: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Sắc mặt Lâm Sở Sở có chút trắng bệch, ôm mấy phần tình cảm áy náy, cúi đầu xuống: “Bạch tỷ tỷ thực xin lỗi, muội là cố ý không nói cho tỷ biết, chiến khí của Thánh nữ sâu không lường được, mỗi lần ở trước mặt nàng, muội đều có cảm giác như mình chỉ là một sinh vật nhỏ bé bình thường, trong lòng không sinh ra nửa điểm phản kháng. Bạch tỷ tỷ, nếu tỷ hối hận, muội… Muội sẽ đưa tỷ trở về… Trở về.” Sau đó Lâm Sở Sở rốt cuộc nói ra sự thật. Thánh nữ của Phong Tín tử, quả thật chính là ác mộng. Ánh mắt của nữ nhân kia, giống như có thể nhìn thấu được người khác. Mà thực lực của nàng, không có ai biết, ngay cả bên trong Phong Tín tử cũng không có người nào biết. Theo như trí nhớ của mình, từ ngày biết nàng là Thánh nữ của Phong Tín tử đến nay, trôi qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn là nàng, không hề có chút nào thay đổi. Mặc kệ là mỹ mạo, hay là tính tình lạnh lùng, tất cả đều không có biến hóa. Người như vậy, thật sự có thể đối phó sao?
Lâm Sở Sở giống như là đứa nhỏ mắc lỗi, đầu cúi càng lúc càng thấp, Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, thân thủ tiến lên trước dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Sở Sở lên, tà tà cười nói: “Cô nhóc, đến, cười cho đại gia ta xem một cái.”
“Bạch tỷ tỷ, ngươi… Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với tỷ.., tỷ, tỷ đáng ghét!” Chưa từng bị người nào đối đãi như vậy, Lâm Sở Sở bình thường lại không sợ trời không sợ đất, nhìn gương mặt thiếu niên tuấn tú của Bạch Phong Hoa gần trong gang tấc, nháy mắt liền đỏ mặt xấu hổ, cả người một bộ dáng tiểu nữ nhi dựa vào lòng Bạch Phong Hoa, lấy tay đấm đấm nàng mấy cái.
“Ha ha ha… Đừng trốn a, đến đến đến, nếu không, cười cho đại gia ta xem một cái.” Bạch Phong Hoa cười đến tà ác, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lại đem đầu nhỏ của đại tiểu thư Lâm Sở Sở lôi ra ngoài, tiếp tục đùa giỡn.
Trên mặt cười đến vui vẻ, Bạch Phong Hoa trong lòng cũng là khẽ thở dài một tiếng. Đại tiểu thư của Phong tín tử này, càng tiếp xúc càng cảm thấy đau lòng thay, nàng vốn là muốn lợi dụng đối phương để đổi lấy thánh vật của đối phương, làm sao có thể đi trách cứ đối phương vì một chút lừa gạt nho nhỏ này được, dùng đầu ngón chân cũng biết, cao thủ trong Tổng bộ của Phong Tín tử, sẽ thiếu được sao? Mà Thánh nữ thần bí này, sẽ đơn giản sao? Nhưng là, mặc kệ gian nan đến mức nào, Thất thải phong Tín tử đối với mình là bắc buộc!
Không thể không nói, năng lực thích ứng của Lâm Sở Sở vẫn là tương đương tốt, không đến vài phút liền điều chỉnh lại tâm tình, không hề chỉ biết xấu hổ mà trốn tránh, bắt đầu phản kích lại.
“Đến, tiểu soái ca, đến đây cô nãi nãi ta thơm một cái.” Lâm Sở Sở bắt lấy cổ Bạch Phong Hoa, bĩu môi hướng Bạch Phong Hoa trên gương mặt thân đi.
Hai người chính đùa giỡn, của bỗng nhiên khẽ mở ra, Lâm Thiên Nhai đứng ở cửa nhìn một đôi thiếu niên nam nữ vô cùng thân thiết, trên mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, bàn tay nhanh chóng nắm thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tự nhắc nhở bản thân mình không được xúc động, không được xúc động, không được xúc động…
Đem Lâm Sở Sở đang dựa trên vai kéo xuống, Bạch Phong Hoa gật đầu cười chào Lâm Thiên Nhai một tiếng: “Lâm đại thiếu gia.”
Sắc mặt Lâm Sở Sở bỗng nhiên cứng đờ, lại càng tiến sát đến người Bạch Phong Hoa thêm một chút, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào nói với Lâm Thiên Nhai: “Ca, nhanh như vậy mà ca đã trở lại a, ca xem, đây là vừa rồi Bách Hoa đại ca tặng cho muội, cái này có thể bảo vệ tuổi thanh xuân vĩnh viễn đó.”
Tầm mắt Lâm Thiên Nhai dừng ở viên thuốc tản ra mùi thơm lạ lùng đang nằm lòng bàn tay Lâm Sở Sở, hắn không biết mình cười bằng cách nào, cũng không biết mình như thế nào mà có thể giữ được giọng điệu ôn hòa bình thường, mở miệng nói: “Vừa rồi phía dưới có người đến bẩm báo, dược liên Hoa đại sư cần đều đã được vận chuyển đến, ta chính là muốn hỏi một chút xem khi nào thì Hoa đại sư có thể bắt đầu luyện đan.”
“Nếu dược liệu đã đến rồi thì không quá hai ngày nữa ta sẽ bắt đầu luyện đan, có vài thứ ta còn phải chuẩn bị một chút.” Bạch Phong Hoa trên mặt mỉm cười, nhưng dưới đáy lòng lại khe khẽ thở dài, nhìn thấy hai người yêu nhau, nhưng vì đối phương mà tra tấn lẫn nhau, đây thật sự cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy là tốt rồi.” Lâm Thiên Nhai vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, quay người lại, tươi cười trên mặt nhanh chóng bị hạ xuống, thay vào đó là sự chua sót cùng bi thương.
Nhìn theo Lâm Thiên Nhai giống như là chật vật chạy trối chết, Bạch Phong Hoa vỗ vỗ lên lưng Lâm Sở Sở: “Muội lại muốn làm gì, muội hẳn là biết, nếu đại ca muội nhìn thấy muội đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, cho dù trong lòng hắn khổ sở, thương tâm, cũng sẽ thực sự chúc cho muội được hạnh phúc, sau đó càng yên tâm đi chịu chết. Chuyện muội nghĩ trong lòng, cho rằng hắn thấy muội dây dưa cùng một người đàn ông khác, sẽ tức giận cả đời, sau đó cảm thấy mình chết thật sự không đáng mà bỏ qua việc mình trở thành kẻ hiến tế, là không thể phát sinh.”
“Bạch tỷ tỷ…” Lâm Sở Sở khóc òa một tiếng: “Muội không nghĩ được cách nào khác để ngăn cản được đại ca, huynh ấy cũng không biết là muội đã biết tất cả mọi chuyện, muội không thể ra mặt ngăn cản, nếu muội làm như vậy, khẳng định huynh ấy sẽ ngay lập tức biến mất trước mắt muội, đến lúc đó, muội chỉ có thể lấy đến hắn máu huyết sở kết thành quả thực. Muội thật là không có cách nào!”
“Làm sao có thể không có cách nào.” Bạch Phong Hoa xoay người, đem tay của Lâm Sở Sở cầm chặt, đặt viện dược vào trong: “Hi vọng ở trong này, đi thôi, đem thuốc này dâng lên cho Thánh nữ nhà muội.”
“Đúng vậy, vẫn còn hy vọng, chỉ cần có một tia hi vọng, muội nhất định sẽ không từ bỏ.” Lâm Sở Sở gật đầu thật mạnh, sự tuyệt vọng nồng đậm trong đôi mắt ngược lại, được thay thế bởi sắc mặt kiên định.
Lâm Sở Sở rời đi, chỉ qua khoảng một canh giờ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hoa đại sư, Thánh nữ đại nhân rất thích lễ vật của ngài, đặc biệt phái tiểu nhân đến mời ngài qua uống một chén.”
Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, xem ra, hiệu quả so với nàng nghĩ còn muốn tốt hơn.
Nội lực của Thánh nữ sâu không lường được sao? Nàng rất muốn nhìn một cái xem, rốt cuộc là sâu không lường được đến mức độ nào.
Việc giúp Lâm Sở Sở kia thật sự nàng không thích mấy, nhưng vì Thất Thải Phong Tín Tử nên nàng mới đồng ý, bỏ qua cơ hội này, thật sự không biết phải đi tìm Thất Thải Phong Tín Tử ở nơi nào, chỉ sợ, đã khó lại càng khó hơn a.
Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh cùng nhị trưởng lão đều biết việc này, tất cả đều phản đối, nhưng không thể nào không thừa nhận, Phong Tín Tử thật sự là một tổ chức thần bí, thế lực lớn như đến mức người khác không tin được. Thất Thải Phong Tín Tử lại là thánh vật của họ, nếu như họ biết là bị người khác cướp, dưới sự tức giận của họ, nhất định có thể tiêu diệt được toàn bộ gia tộc của người đó a.
Vì an toàn của mọi người trong Bạch gia, Bạch Phong Hoa đi một mình, đó là phương pháp tốt nhất.
Hiện tại một mình Bạch Phong Hoa cũng có chút năng lực chống đỡ Phong Tín Tử. Mười bảy tuổi đã đạt được chiến khí cấp mười một, thiên phú cao hơn người khác, chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ sau này nàng chính là người mạnh nhất đại lục này, và dĩ nhiên đến lúc đó sẽ chẳng ai dại đến mức làm hại người của Bạch gia. Đáng tiếc bây giờ nàng không có thời gian để mình mạnh hơn.
Tuy bây giờ nàng là Chu Tước thánh giả, nhưng căn cơ vẫn còn thấp, nếu bị phát hiện nàng chính là kẻ trộm thánh vật của bọn họ, nhất định không thể lợi dụng thân phận thánh giả để uy hiếp họ. Còn cái gọi là tứ đại thần thú kia, nhìn rất uy phong, nhưng thực ra thì khi nàng gặp chuyện, chúng hoàn toàn không giúp được gì.
Khi Bạch Phong Hoa hóa trang thành một thanh niên tuấn tú đến, Lâm Sở Sở ngồi đợi trước cửa đã lâu, ánh mắt đỏ nháy lên, lôi kéo Bạch Phong Hoa vào nghẹn ngào nói không nên lời.
Thấy Lâm Thiên Nhai cách đó không xa đang nhìn về phía nàng, Bạch Phong Hoa nhếch mày, cúi người nói nhỏ với Lâm Sở Sở: “Ngươi nếu không buông ta ra, chỉ sợ ngay lập tức ca ca ngươi xông lên giết ta a” Mặt nạ Mạc Thanh Tuyệt đưa cho nàng đúng là rất tốt, chỉ đeo lên, thay chút y phục, đã biến nàng thành một nam nhân chân chính ở bề ngoài a.
“A” Lâm Sở Sở hô lên một tiếng, quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Thiên Nhai không biết ở nơi nào xuất hiện, đành nhanh tay buông Bạch Phong Hoa ra, lên tiếng “Ca, ngươi đến khi nào vậy?”
Lâm Thiên Nhai đi nhanh đến, tầm mắt ngay lập tức thấy đôi mắt phiếm hồng của Lâm Sở Sở, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bạch Phong Hoa, ngay lập tức rút kiếm hướng về phía Bạch Phong Hoa mà chém.
“Ca, không cần…” Lâm Sở Sở sợ hãi kêu lên .
Bạch Phong Hoa “hừ” lạnh một tiếng, không hoang mang lắc người tránh, ngay sau đó cũng trả lại một đòn ở cổ Lâm Thiên Nhai. Mà thứ nàng mang theo là một ngân châm màu đen. Không cần nói, cũng biết rõ, ngân châm kia có kịch độc.
Lâm Sở Sở thấy Bạch Phong Hoa chuẩn bị dùng ngân châm độc đối phó với Lâm Thiên Nhai thì chạy đến trước Lâm Thiên Nhai, nói “Bạch…”
Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, ngăn Lâm Sở Sở nói tiếp, nhìn ngân châm độc, mắt liếc về phía Lâm Thiên Nhai “Lâm thiếu gia, đây chính là đạo đãi khách của Lâm gia các người?”
“Nếu ngươi biết ta là Lâm đại thiếu gia, thì cũng nên biết Sở Sở không phải là người ngươi có thể chạm vào” Lâm Thiên Nhai lạnh lùng rút thanh kiếm bên hông, chĩa mũi kiếm nhọn về phía Bạch Phong Hoa “Ta mặc kệ ngươi cùng Sở Sở có quan hệ nào, nhưng chỉ cần làm muội ấy đau lòng, thì phải chết”
Lâm Sở Sở đưa ánh mắt hối lỗi về phía Bạch Phong Hoa, kéo kéo tay Lâm Thiên Nhai, sẵng giọng “Ca, cầu xin ngươi, không nên một chút lại đòi chém đòi giết a, Hoa Bách đại ca là người muội nói với huynh, có thể luyện được kim đan a” Hoa Bách, đó là cái tên giả mà Lâm Sở Sở đặt cho Bạch Phong Hoa.
Lâm Thiên Nhai nghi ngờ, nhìn người trẻ tuổi trước mắt mình, rồi lại quay sang nhìn Lâm Sở Sở, ánh mắt dịu dàng đi, nâng tay lau nước mắt còn sót trên khóe mắt của Sở Sở “Hắn ư? Vậy sao muội lại…”
“Đáng ghét” Lâm Sở Sở dậm chân, đẩy Lâm Thiên Nhai ra, tức giận xoay người đi chỗ khác “Vừa rồi Hoa Bách đại ca nói, hắn tìm được một phương thức luyện đan có thể chữa khỏi bệnh cho muội, muội vui mừng đến phát khóc. Như thế nào, không được sao?”
“Loảng xoảng” một tiếng vang lên, thanh kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai rơi xuống nền, ngơ ngác xoay qua, cẩn thận chứng thật với Bạch Phong Hoa “Hoa thần y, lời Sở Sở nói là thật sao?”
Nhìn biểu tình lấy lòng hiếm thấy trên mặt Lâm Thiên Nhai, Bạch Phong Hoa thở dài, cảm thầy có mấy phần không đành lòng. Đối với Lâm Sở Sở mà nói, có thể thay Lâm Thiên Nhai chết, tăng thêm tuổi thọ cho hắn, đó là hạnh phúc của nàng, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần Sở Sở có thể sống sót thì đó chính là hạnh phúc của hắn. So sánh ở hai góc độ, một là đánh đổi sinh mệnh của mình, hai là mất đi Sở Sở, thì vế sau chính là việc hắn không tưởng nổi. Nếu như hắn biết hy vọng cứu sống Sở Sở bị phá hủy, chỉ sợ, hắn sẽ điên mất.
Hạnh phúc của Lâm Sở Sở với Lâm Thiên Nhai chính là chuyện tàn nhẫn nhất, thì ngược lại, chuyện Lâm Thiên Nhai hạnh phúc nhất chính là chuyện tàn nhẫn nhất đối với Sở Sở. Mặc kệ là ai chết, ai sống, đều có một người đau khổ.
Một khi đã như vậy thì nàng thay họ chọn giúp vậy. Nếu nàng có thể lấy được Thất Thải Phong Tín Tử thì có thể hoàn thành tâm nguyện của Lâm Sở Sở. Nhưng nếu như không lấy được, thì đành để Lâm Thiên Nhai hoàn thành tâm nguyện của hắn a.
Thấy Bạch Phong Hoa chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Lâm Thiên Nhai hấp hé miệng, trên mặt hiện lên vẻ bất an. Tính tình của cao cấp luyện dược sư hắn đã thấy nhiều rồi, bằng hành động vô lễ của hắn vừa rồi, mười người sẽ tức giận mà bỏ đi hết mười người.
Các dược sư trước kia hắn tìm được, đều nói chỉ có thể bảo trụ được mạng sống của Sở Sở đến năm mười tám tuổi, nếu không phải là tuyệt vọng như thế, hắn tuyệt đối sẽ không cùng người kia giao dịch, đem tính mạng của mình tặng cho Thất Thải Phong Tín Tử.
Tuy rằng không biết sau khi hiến mạng của hắn có thể đạt được ước vọng của hắn hay không, nhưng chỉ cần có hi vọng thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Hắn không phải không biết, việc vì mạng sống của mình mà mất một người đau khổ như thế nào. Cho nên, lúc hắn cùng người kia giao dịch, hắn đã làm ước định với người kia, bắt người kia cả đời không được nói cho Sở Sở biết hắn chết như thế nào.
Năm mươi năm là một lần tế điển, lần này cách lần trước chỉ mới ba lăm năm, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, Sở Sở sẽ không nghĩ đến việc mình đã hiến mạng thay nàng. Hắn thà làm cho Sở Sở hận hắn bỏ đi không nói, cũng không muốn nàng biết rõ chân tướng, để nửa đời sau sống trong day dứt.
“Hoa thần y, vừa rồi Thiên Nhai không hiểu chuyện, xin được tạ tội” Lâm Thiên Nhai cắn chặt răng, hướng Bạch Phong Hoa hạ thắt lưng “Nếu thần y thấy không hết tức giận, Thiên Nhai nguyện chặt một tay, bồi tội với thần y”
Nói xong, Lâm Thiên Nhai điều khiển mũi chân, tay phải cầm chặt kiếm , không chút do dự vung lên, đem mũi kiếm hướng cánh tay trái của mình chém xuống.
“Ca, không cần” Lâm Sở Sở bị hù, hét lớn một tiếng, cứ nghĩ là ngăn cản được, không ngờ lại hại bản thân.
Tay ở trên lưng Lâm Sở Sở nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, mũi kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai tiếp tục hướng xuống cánh tay trái của mình.
Cánh tay phải bị một vật gì đó ném tới, thanh kiếm trong tay Lâm Thiên Nhai rơi xuống.
Lâm Sở Sở đi tới, ôm lấy cánh tay của Lâm Thiên Nhai, giọng nghẹn ngào vang lên “Ca, huynh là gì vậy? Hoa Bách đại ca không trách huynh, huynh làm thế, nếu như tay huynh mất, huynh bảo muội, huynh bảo muội…”
“Sở Sở, muội đừng khóc, Sở Sở…” Lâm Thiên Nhai thấy Sở Sở nói xong, khóe mắt cũng rơi xuống mấy giọt nước mắt, không khỏi lo lắng, không biết nên dùng khăn hay dùng tay để lau nước mắt của muội muội mình.
“Không cần huynh lo.” Đẩy Lâm Thiên Nhai một cái, Lâm Sở Sở chạy đến cạnh Bạch Phong Hoa, vùi mặt vào bả vai của nàng.
Thu lại chỉ phong vừa nãy ngăn cản Lâm Thiên Nhai tự chặt tay trái của mình, tay cũng đem độc châm thu về, Bạch Phong Hoa khinh thường hừ Lâm Thiên Nhai một cái, nói ra hai chữ “Ngu xuẩn’
Ánh mắt phức tạp của Lâm Thiên Nhai nhìn khắp khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, nhấp hé miệng, ôn giọng nói “Vừa rồi tại hạ lỗ mãng, không hiểu chuyện nên mong thần y thứ tội. Thần y có gì sai bảo, chỉ cần nói, tại hạ không từ”
Bạch Phong Hoa thản nhiên nói “Ta đứng đây đã lâu, có chút khát cùng đói bụng, nghe Sở Sở nói, Lâm đại thiếu gia nấu ăn rất tốt”
Sở Sở ngay cả việc này cũng nói với hắn ư?
“Thần y đã muốn thử tài nghệ của tại hạ, đó chính là vinh hạnh” Lâm Thiên Nhai vừa nói vừa nhìn Lâm Sở Sở đang ở trên vai của Bạch Phong Hoa, trầm giọng nói “Sở Sở, đại ca đi chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho thần y, muội đem hắn đến Đào Các nghỉ ngơi một lát”
Lâm Sở Sở hừ lạnh một tiếng, xem như không quan tâm hắn..
Lâm Thiên Nhai đợi một lát, thấy Lâm Sở Sở không thèm nhìn mình, đau lòng bước đi khỏi đó.
“Tốt lắm, người đã đi rồi, muội còn muốn giả bộ tới khi nào?” Bạch Phong Hoa đẩy Lâm Sở Sở trên vai nàng ra.
“Bạch tỷ tỷ.” Lâm Sở Sở vươn tay, ôm lấy Bạch Phong Hoa, buồn bã nói: “Tỷ đều thấy đó, vừa rồi huynh ấy là thật sự muốn chặt cụt tay để bồi tội với tỷ. Ngay từ lần đầu tiên vô tình nhìn thấy huynh ấy buông xuống sự tự tôn cùng kiêu ngạo của mình, đi khẩn cầu một gã trung phẩm dược sư luyện chế tục mệnh đan cho muội, muội liền hận mình không thể chết sớm một chút.”
Bạch Phong Hoa thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Sở Sở: “Còn chưa tới bước cuối cùng, không nên dễ dàng tuyệt vọng như thế.”
“Bạch tỷ tỷ, thật sự thực cám ơn tỷ. Muội đã nghĩ rất tốt rồi, nếu đến lúc đó tỷ không thể hủy diệt yêu quái kia, cũng không mang nó đi được, nếu đại ca thật sự bị mang đi hiến tế, muội… muội liền đi cùng với huynh ấy.”
Lời nói của Lâm Sở Sở làm cho Bạch Phong Hoa rất là cảm động. Nhưng là, nàng cũng không có bị làm cho loạn đầu óc mà đồng ý bừa, nếu không thể xác định là chuyện mình có thể làm, cho đối phương hi vọng rồi lại làm không được, khiến cho đối phương hoàn toàn tuyệt vọng, đó không phải là việc nàng làm.
Mười ngày sau, ba người rốt cục đến tổng bộ phong tín tử.
Nếu không phải hai huynh muội Lâm Sở Sở mang theo Bạch Phong Hoa đến, Bạch Phong Hoa như thế nào cũng không thể nghĩ tới, tổng bộ của Phong Tín Tử đại danh đỉnh đỉnh thế nhưng lại được thiết lập tại một nơi non xanh nước biếc như vậy, yên tĩnh trong một thành thị nhỏ.
Đứng ở trên sườn núi bên ngoài thành nhỏ, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thành thị, Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mi, Thất thải Phong tín tử, tồn tại ở một địa phương như thế này sao.
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa hỗn độn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười kỵ tuấn mã đang chạy tới, đi phía trước là một gã thiếu niên áo hồng, trên vai giắt một cây đao, kiêu ngạo đến cực điểm.
Lâm Thiên Nhai hơi hơi nhíu mi, Lâm Sở Sở không hờn giận hừ một tiếng, nói: “Thật sự là không hay ho, mới tới đã gặp phải tên hỗn đản này.”
Trong nháy mắt con ngựa liền vượt qua, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Phong Hoa, thiếu niên áo hồng kia kéo dây cương, đứng cách Lâm Thiên Nhai một khoảng thì ngừng lại, cười tủm tỉm giương giọng nói: “A, ta còn đang nói không biết là ai mà có thể là cho đám thần vệ âm thầm bảo hộ, thì ra là đại tiểu thư cùng đại thiếu gia của chúng ta đã trở về a.”
Trên mặt thiếu niên đó mặc dù là cười nhưng rõ ràng trong đáy mắt là hàn ý, giọng điệu lại trào phúng.
“Đúng vậy, chúng ta đã trở lại.” Lâm Sở Sở cười tủm tỉm nhìn lại thiếu niên áo hồng: “Tiểu Khả Nhân, ta và đại ca không ở nhà, ngươi quả rất dễ chịu a.”
“Lâm Sở Sở! Bổn thiếu gia ta không phải là Khả Nhân, tên ta là Khắc Nhân! Ngươi là óc heo nên không nhớ được có phải hay không, bổn thiếu gia giúp ngươi nhớ!” Sắc mặt thiếu niên áo hồng nhất thời đen lại, roi ngựa trong tay nâng lên cao, một roi đánh về hướng Lâm Sở Sở. Một roi này vừa nhanh lại vừa mạnh, cũng may là Lâm Sở Sở sớm đã có chuẩn bị, thân mình liền né qua một bên.
Lâm Thiên Nhai sắc mặt phát lạnh, rút bội kiếm ra tức giận bổ xuống đại đao, chặn lại một kích của Lâm Khắc Nhân.
“A…” Kiếm của Lâm Thiên Nhai còn không có đụng tới đao của Lâm Khắc Nhân, chỉ nghe Lâm Khắc Nhân hét thảm một tiếng, ngay cả người cũng rơi xuống ngựa, ôm lấy tay phải cầm đao, miệng khóc thét lên, quay cuồng nằm trên mặt đất .
“Thiếu gia, tam thiếu gia!” Tùy tùng theo phía sau nhanh chóng xuống ngựa, đỡ chủ tử của hắn dậy, lại bị Lâm Khắc Nhân đá ra ngoài. Hắn xé ống tay áo ra, nhìn tay mình đã muốn phù lên giống như cái bánh bao, Lâm Khắc Nhân giận dữ rống lên: “Kẻ nào muốn chết mà dám đánh lén ta, đứng ra đây cho ta.”
“Tôi nhìn thấy, vừa rồi là tên tiểu tử kia hướng về phía tam thiếu gia đánh lén, thả ám khí.” Có người chỉ vào Bạch Phong Hoa kêu to lên.
Bạch Phong Hoa thản nhiên quét liếc nhìn tên đàn ông đang kêu la kia, đối phương lập tức ngậm miệng lại. Tuy rằng lấy lòng chủ tử rất trọng yếu, nhưng mà, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, trên thế giới này tuyệt đối không được chọc vào một loại người, chính là dược sư am hiểu việc sử dụng độc, chọc giận cao thủ chiến khí cùng lắm chỉ là chết mà thôi, nhưng chọc giận dược sư, người ta tùy tiện cũng có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Lâm Khắc Nhân giãy giụa, bỏ một viên thuốc vào miệng, thở hổn hển đứng lên, nhìn về phía Bạch Phong Hoa, ý cười trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thiên Nhai, Lâm Sở Sở, các ngươi thật to gan, không có sự đồng ý của hội trưởng lão mà dám mang người lạ về tổng bộ, còn dám ra tay làm ta bị thương, hừ hừ, ta sẽ nhìn xem, các ngươi sẽ làm thế nào để bảo vệ cái mạng chó của hắn.”
“Ngươi trước hết vẫn là nên nghĩ, làm thế nào để bảo vệ được cái mạng chó của ngươi đi!” Bạch Phong Hoa cười nhạo một tiếng, giơ tay lên bắn tiếp một độc châm nữa, lạnh nhạt nói: “Sở Sở là bệnh nhân của ta, nếu ngươi dám ra tay làm cho nàng bị thương, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị muốn chết mà không chết được.”
Ba người xuống ngựa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Khắc Nhân ngã, khóc thét trên mặt đất lấy một cái.
Đi được một đoạn, Lâm Sở Sở nghe âm thanh khóc thét, nguyền rủa ở sau lưng mình, lặng lẽ tới gần Bạch Phong Hoa, cười hì hì nói: “Hoa Bách đại ca, lần thứ hai ngươi hạ hắn độc gì vậy, như thế nào mà mấy viên thuốc giải độc của hắn đều không có tác dụng.”
“Cũng không phải độc gì lớn lắm, nhưng mà nó làm cho kẻ bị trúng độc trong vòng 3 ngày, toàn thân từ trên xuống cái gì cũng không thể chạm vào, nếu chạm vào một chút sẽ đau giống như dao cắt.” Bạch Phong Hoa cúi đầu nở nụ cười, cái kia là do sư huynh dùng Tiểu Điệp béo phệ luyện chế ra, làm sao có thể dễ dàng bị giải như vậy được.
“Cái gì vậy, toàn thân từ trên xuống dưới cái gì cũng không thể chạm vào được?” Lâm Sở Sở “phốc” một tiếng, bật cười: “Như thế chẳng phải là nói trong vòng ba ngày, ngay cả quần áo hắn cũng không thể mặc?”
“Cũng có thể nói là như vậy.” Bạch Phong Hoa nhún vai.
“Bạch… Bách đại ca, ngươi thật sự là rất xấu rồi.” Thân thủ Lâm Sở Sở kéo lấy ống tay áo của Bạch Phong Hoa, cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Như thế nào, không hợp ý muội?” Bạch Phong Hoa cười, nắm lấy tay của lâm Sở Sở. Bạch Phong Hoa không lâu sau cũng biết được, thì ra trong gia tộc Phong Tín Tử, ngoại trừ Lâm Sở Sở và Lâm Thiên Nhai còn có một đệ đệ không nên thân, Lâm gia tam thiếu gia. Kẻ trở thành uy hiếp lớn nhất cho việc Lâm Sở Sở trở thành người thừa kế phong tín tử. Cho nên, việc họ đối chọi nhau gay gắt ở khắp mọi nơi cũng là chuyện bình thường.
“Vừa lòng vừa lòng, thật sự là quá vẹn toàn!”
Tốc độ Lâm Thiên Nhai chậm lại, nhìn lại phía sau Lâm Sở Sở vô cùng thân thiết nhiệt tình với thiếu niên kia, trong lòng buồn bực khó chịu, khóe môi lại hơi gợi lên một chút ý cười.
Sở Sở thật thích thiếu niên tên Hoa Bách này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng nhiệt tình với ai như vậy. Từ trước tới nay, bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng có ai xem được vào giữa hai bọn họ. Nhưng mà sau khi thiếu niên này xuất hiện, tầm mắt Sở Sở dừng trên người hắn, thời gian càng ngày càng ít.
Như vậy cũng tốt, nếu như có thể mang lại cho nàng hạnh phúc và vui vẻ, cho dù phải nhận một chút khổ sở, hắn cũng tình nguyện bị nàng quên đi. Chờ đến khi hắn táng thân cùng Thất thải Phong Tín tử, thiếu niên này, sẽ thay thế hắn chiếu cố cho Sở Sở thật tốt, làm cho Sở Sở rất nhanh sẽ quên được hắn, vuốt lên vết sẹo do hắn rời đi tạo thành.
Một đường vừa nói vừa cười thuận lợi vào trong thành, Lâm Sở Sở sớm đã an bài phòng khách thật tốt. Nhìn Lâm Thiên Nhai cáo từ rời đi, Bạch Phong Hoa lấy từ trong lòng ra một viên dược, hương thơm tỏa ra bốn phía, đưa cho Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở đặt lên mũi ngửi, tò mò hỏi: “Thơm quá a, đây là cái gì?”
“Không phải muội nói, chỉ có những người trong tộc và thánh nữ mới biết được cách tiến vào cấm địa của Thất Thải Phong Tín tử sao.” Bạch Phong Hoa bưng bát trà lên, đưa tới gần miệng nhỏ, nhướng mi, nói: “Cái này gọi là Ngọc Nhan đan, mỹ dung dưỡng nhan, khả bảo thanh dưa cải. Mỹ nhân càng xinh đẹp thì càng để ý tới dung mạo của mình, ta không tin, sau khi nàng ta thấy viên đan dược này mà lại không động tâm.” Thánh nữ của Phong Tín tử, Bạch Phong Hoa nghe chuyện như vậy liền sinh ra hứng thú, ngầm cho người đi điều tra, cuối cùng một chút tin tức cũng không nhận được. Chỉ biết là Thánh nữ kia không đơn giản, còn những cái khác đều không có.
Lâm Sở Sở có chút nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa: “Bạch tỷ tỷ, ý của ngươi là?”
“Thời điểm hiến tế muốn trà trộn vào, lấy đi Thất Thải Phong Tín Tử trước mặt mọi người, thật sự khó khăn rất lớn.” Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn Lâm Sở Sở: “Muội nói cho thánh nữ, cái này chỉ có dược hiệu mười năm. Chỉ cần nàng động tâm, ta có thể lừa nàng đem ta vào thánh địa, chân chính dùng thất thải phong tín tử để luyện chế không lão đan vì nàng.”
“Không được.” Lâm Sở Sở đem Ngọc Nhan đan bỏ vào trong tay Bạch Phong Hoa: “Thánh nữ tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, ta không thể cho tỷ mạo hiểm đi một mình.”
“Càng là chuyện nguy hiểu thì ta càng phải làm, chẳng lẽ, ta còn sợ gặp một nữ nhân?” Bạch Phong Hoa bật cười, đem ngọc nhan đan bỏ trở lại tay Lâm Sở Sở: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Sắc mặt Lâm Sở Sở có chút trắng bệch, ôm mấy phần tình cảm áy náy, cúi đầu xuống: “Bạch tỷ tỷ thực xin lỗi, muội là cố ý không nói cho tỷ biết, chiến khí của Thánh nữ sâu không lường được, mỗi lần ở trước mặt nàng, muội đều có cảm giác như mình chỉ là một sinh vật nhỏ bé bình thường, trong lòng không sinh ra nửa điểm phản kháng. Bạch tỷ tỷ, nếu tỷ hối hận, muội… Muội sẽ đưa tỷ trở về… Trở về.” Sau đó Lâm Sở Sở rốt cuộc nói ra sự thật. Thánh nữ của Phong Tín tử, quả thật chính là ác mộng. Ánh mắt của nữ nhân kia, giống như có thể nhìn thấu được người khác. Mà thực lực của nàng, không có ai biết, ngay cả bên trong Phong Tín tử cũng không có người nào biết. Theo như trí nhớ của mình, từ ngày biết nàng là Thánh nữ của Phong Tín tử đến nay, trôi qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn là nàng, không hề có chút nào thay đổi. Mặc kệ là mỹ mạo, hay là tính tình lạnh lùng, tất cả đều không có biến hóa. Người như vậy, thật sự có thể đối phó sao?
Lâm Sở Sở giống như là đứa nhỏ mắc lỗi, đầu cúi càng lúc càng thấp, Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, thân thủ tiến lên trước dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Sở Sở lên, tà tà cười nói: “Cô nhóc, đến, cười cho đại gia ta xem một cái.”
“Bạch tỷ tỷ, ngươi… Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với tỷ.., tỷ, tỷ đáng ghét!” Chưa từng bị người nào đối đãi như vậy, Lâm Sở Sở bình thường lại không sợ trời không sợ đất, nhìn gương mặt thiếu niên tuấn tú của Bạch Phong Hoa gần trong gang tấc, nháy mắt liền đỏ mặt xấu hổ, cả người một bộ dáng tiểu nữ nhi dựa vào lòng Bạch Phong Hoa, lấy tay đấm đấm nàng mấy cái.
“Ha ha ha… Đừng trốn a, đến đến đến, nếu không, cười cho đại gia ta xem một cái.” Bạch Phong Hoa cười đến tà ác, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lại đem đầu nhỏ của đại tiểu thư Lâm Sở Sở lôi ra ngoài, tiếp tục đùa giỡn.
Trên mặt cười đến vui vẻ, Bạch Phong Hoa trong lòng cũng là khẽ thở dài một tiếng. Đại tiểu thư của Phong tín tử này, càng tiếp xúc càng cảm thấy đau lòng thay, nàng vốn là muốn lợi dụng đối phương để đổi lấy thánh vật của đối phương, làm sao có thể đi trách cứ đối phương vì một chút lừa gạt nho nhỏ này được, dùng đầu ngón chân cũng biết, cao thủ trong Tổng bộ của Phong Tín tử, sẽ thiếu được sao? Mà Thánh nữ thần bí này, sẽ đơn giản sao? Nhưng là, mặc kệ gian nan đến mức nào, Thất thải phong Tín tử đối với mình là bắc buộc!
Không thể không nói, năng lực thích ứng của Lâm Sở Sở vẫn là tương đương tốt, không đến vài phút liền điều chỉnh lại tâm tình, không hề chỉ biết xấu hổ mà trốn tránh, bắt đầu phản kích lại.
“Đến, tiểu soái ca, đến đây cô nãi nãi ta thơm một cái.” Lâm Sở Sở bắt lấy cổ Bạch Phong Hoa, bĩu môi hướng Bạch Phong Hoa trên gương mặt thân đi.
Hai người chính đùa giỡn, của bỗng nhiên khẽ mở ra, Lâm Thiên Nhai đứng ở cửa nhìn một đôi thiếu niên nam nữ vô cùng thân thiết, trên mặt tái nhợt không một tia huyết sắc, bàn tay nhanh chóng nắm thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tự nhắc nhở bản thân mình không được xúc động, không được xúc động, không được xúc động…
Đem Lâm Sở Sở đang dựa trên vai kéo xuống, Bạch Phong Hoa gật đầu cười chào Lâm Thiên Nhai một tiếng: “Lâm đại thiếu gia.”
Sắc mặt Lâm Sở Sở bỗng nhiên cứng đờ, lại càng tiến sát đến người Bạch Phong Hoa thêm một chút, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào nói với Lâm Thiên Nhai: “Ca, nhanh như vậy mà ca đã trở lại a, ca xem, đây là vừa rồi Bách Hoa đại ca tặng cho muội, cái này có thể bảo vệ tuổi thanh xuân vĩnh viễn đó.”
Tầm mắt Lâm Thiên Nhai dừng ở viên thuốc tản ra mùi thơm lạ lùng đang nằm lòng bàn tay Lâm Sở Sở, hắn không biết mình cười bằng cách nào, cũng không biết mình như thế nào mà có thể giữ được giọng điệu ôn hòa bình thường, mở miệng nói: “Vừa rồi phía dưới có người đến bẩm báo, dược liên Hoa đại sư cần đều đã được vận chuyển đến, ta chính là muốn hỏi một chút xem khi nào thì Hoa đại sư có thể bắt đầu luyện đan.”
“Nếu dược liệu đã đến rồi thì không quá hai ngày nữa ta sẽ bắt đầu luyện đan, có vài thứ ta còn phải chuẩn bị một chút.” Bạch Phong Hoa trên mặt mỉm cười, nhưng dưới đáy lòng lại khe khẽ thở dài, nhìn thấy hai người yêu nhau, nhưng vì đối phương mà tra tấn lẫn nhau, đây thật sự cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy là tốt rồi.” Lâm Thiên Nhai vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, quay người lại, tươi cười trên mặt nhanh chóng bị hạ xuống, thay vào đó là sự chua sót cùng bi thương.
Nhìn theo Lâm Thiên Nhai giống như là chật vật chạy trối chết, Bạch Phong Hoa vỗ vỗ lên lưng Lâm Sở Sở: “Muội lại muốn làm gì, muội hẳn là biết, nếu đại ca muội nhìn thấy muội đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, cho dù trong lòng hắn khổ sở, thương tâm, cũng sẽ thực sự chúc cho muội được hạnh phúc, sau đó càng yên tâm đi chịu chết. Chuyện muội nghĩ trong lòng, cho rằng hắn thấy muội dây dưa cùng một người đàn ông khác, sẽ tức giận cả đời, sau đó cảm thấy mình chết thật sự không đáng mà bỏ qua việc mình trở thành kẻ hiến tế, là không thể phát sinh.”
“Bạch tỷ tỷ…” Lâm Sở Sở khóc òa một tiếng: “Muội không nghĩ được cách nào khác để ngăn cản được đại ca, huynh ấy cũng không biết là muội đã biết tất cả mọi chuyện, muội không thể ra mặt ngăn cản, nếu muội làm như vậy, khẳng định huynh ấy sẽ ngay lập tức biến mất trước mắt muội, đến lúc đó, muội chỉ có thể lấy đến hắn máu huyết sở kết thành quả thực. Muội thật là không có cách nào!”
“Làm sao có thể không có cách nào.” Bạch Phong Hoa xoay người, đem tay của Lâm Sở Sở cầm chặt, đặt viện dược vào trong: “Hi vọng ở trong này, đi thôi, đem thuốc này dâng lên cho Thánh nữ nhà muội.”
“Đúng vậy, vẫn còn hy vọng, chỉ cần có một tia hi vọng, muội nhất định sẽ không từ bỏ.” Lâm Sở Sở gật đầu thật mạnh, sự tuyệt vọng nồng đậm trong đôi mắt ngược lại, được thay thế bởi sắc mặt kiên định.
Lâm Sở Sở rời đi, chỉ qua khoảng một canh giờ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hoa đại sư, Thánh nữ đại nhân rất thích lễ vật của ngài, đặc biệt phái tiểu nhân đến mời ngài qua uống một chén.”
Bạch Phong Hoa nhướng mi lên, xem ra, hiệu quả so với nàng nghĩ còn muốn tốt hơn.
Nội lực của Thánh nữ sâu không lường được sao? Nàng rất muốn nhìn một cái xem, rốt cuộc là sâu không lường được đến mức độ nào.
/241
|