Edit+beta: Ha Phuong
Đại điển đăng cơ đã qua, các yêu Hầu vương liền muốn trở lại đất phong của mình, nhất là bọn họ lại mang theo quân hộ vệ của mình, vây ở đế đô như vậy hết sức nguy hiểm.
Các lộ yêu Hầu vương cùng Hầu Gia tự nhiên cũng hiểu biết rõ đạo lý này, bọn hắn vốn cho rằng tân nhiệm Yêu Hoàng chỉ là một con rối có thể mặc cho chủ nhân dựt dây, cho nên mang đến quân hộ vệ cường đại dĩ nhiên là tới biểu hiện thực lực của mình.
Nhưng hôm nay thấy thái độ của Ám vương, liền biết tiểu Yêu Hoàng này cũng không giống một con rối, từ xưa kiêng kỵ nhất uy hiếp thiên nhan, vì vậy quân hộ vệ bọn họ mang đến liền trở thành phiền toái lớn nhất của họ.
Những Hầu gia nhanh chóng cùng đội quân hộ vệ của mình rút về đất phong, bọn họ lúc này chỉ mong được bình yên, tránh rước họa vào thân không cần thiết.
Ngay cả Báo Hầu vương còn bị chỉnh thê thảm như vậy, bọn họ đều là những tiểu lâu có tư cách gì ở chỗ này hao tổn, cho nên hiện vùng phụ cận đế đô chỉ còn lại bảy yêu Hầu vương.
Sáng sơm nay, Ám Dạ Hầu vương, Sài Hầu vương, Hổ Hầu vương cũng chào từ biệt, Nhược Ly cũng không giữ lại, dù sao có nhiều quân đội bao quanh đế đô như vậy chỉ khiến cho dân chúng lo lắng sợ hãi.
Còn Xà Hầu vương cũng hay trò chuyện với Nhược Ly, hơn nữa bạc kia là nhờ nàng tính toán mà có được, nên lưu nàng lại còn đội hộ vệ phần lớn cũng rút lui.
Hồ Hầu vương và Sài Hầu vương nói là ngày mai lên đường, hôm nay còn muốn đi mua sắm một ít đồ vật, mà Báo Hầu vương thì coi như là đang nương nhờ nơi này, bởi vì Nhược Ly căn bản cũng không cho ông ta thuốc giải, lúc này ông ta hết sức khó chịu, một nửa thân tàn phế rồi, vì vậy ông ta có muốn rời đi cũng không được.
Sáng sớm tinh mơ, Dạ Ly Lạc và Nhược Ly cùng đi tiễn các vị Hầu vương, sau đó Dạ Ly Lạc rời đi trước thăm dò vị trí Ngự Linh Châu, để lại ba người trong tứ đại hộ pháp, Hoàng Thành vốn náo nhiệt như vậy trong chớp mắt liền vắng lặng.
Sau khi Dạ Ly Lạc rời đi, Nhược Ly vẫn xử lý mọi chuyện trong cung như bình thường, nhìn một chồng tấu chương trước mắt, Nhược Ly thật hận không thể mang đốt hết, tiết kiệm nhìn thấy mà đau đầu, nhưng tức thì tức, nhưng nếu nàng muốn làm tốt vị trí Yêu Hoàng này, thì phải nghiêm túc làm những cái này.
Nhược Ly tựa vào Long ỷ, nhìn chiếc ghế này điêu khắc kim long, trong nháy mắt cảm thấy khó chịu, Yêu Long nhất tộc cũng đã bị diệt, nàng tại sao còn phải dùng đồ vật chạm trổ hình rồng chứ, Nhược Ly đánh gẫy chiếc ghế sau đó hô lên:
"Người đâu!" Nhược Ly lười biếng nói, sau một thời gian chung đụng với Dạ Ly Lạc, mặc dù không phải là bắt chước, nhưng mỗi ngày mưa dầm thấm đất, Nhược Ly cũng dần dần tạo thành sự lười biếng trong khí phách giống như Dạ Ly Lạc.
Trưởng thị vệ trong một giây liền phi thân mà vào, cung kính quỳ gối bến dưới, "Tham kiến Yêu Hoàng Điện hạ! Không biết Điện hạ có gì phân phó?"
Nhược Ly liếc mắt nhìn nam yêu dáng vẻ láu cá đang quỳ gối phía dưới, chợt cảm thấy đây không phải tài năng đáng được bồi dưỡng, không trách được ngày hôm qua thích khách đánh vào tận hậu hoa viên, vậy suy ra một người có thể bảo vệ được hoàng thành đều không có.
"Truyền Văn Hoàng quý phi." Nhược Ly vừa nghĩ, làm lại phục sức cũng nên tìm Hoàng quý phi, dù sao những nam yêu cũng không thể hiểu cái này, lại nói nàng nhìn người này thế nào cũng không yên tâm, bạc của nàng đã rất ít rồi nên nàng cũng không muốn bạc mình vất vả lấy được lại để cho tên này phung phí hết.
Người thị vệ trưởng kia vừa nghe, vội vàng bái một cái, lại xá một cái, cấp bậc lễ nghĩa đều làm đầy đủ, sau đó quay đầu lại hô lên, "Truyền Văn Hoàng quý phi!"
Lúc ban ngày thì thị vệ trong đại điện hết sức đầy đủ, lời nói được truyền đi, tầng tầng lớp lớp, lại hiện ra khí phái của hoàng gia, nhưng bên ngoài càng tô vàng nạm ngọc như vậy thì bên trong lại càng thối rửa, càng khiến Nhược Ly nhức đầu, xem ra muốn thống trị được còn phải hao phí một chút tâm tư.
"Ôi a...! Sao mặt mày tiểu Yêu Hoàng của chúng ta lại ủ ê thế này?" Xà Hầu vương Ti Ti bởi vì lúc trước cùng Nhược Ly nhất trí hợp ý, cho nên hai người chung đụng cũng tùy ý rất nhiều.
Xà Hầu vương không biết từ đâu uốn éo đi tới, từng bước một lắc lắc thân hình như rắn nước, lan hoa chỉ điểm lên khiến Nhược Ly nhớ đến Dạ Mị, quả thật đúng là người một nhà, ngay cả làm động tác lan hoa chỉ cũng giống như vậy.
"A di Ti Ti, sao ngươi rãnh rỗi như vậy? Bạc trong quốc khố kiểm kê xong rồi à?" Nhược Ly cũng không có khách khí, trực tiếp đâm nàng một phát.
Quả thật nghe vừa một tiếng “di”, Xà Yêu Hầu vương liền xù lông, lan hoa chỉ đang chỉ vào Nhược Ly cũng run lên, "Di cái gì di, gọi ta tỷ tỷ cũng e là đã khiến ta già đi rồi!"
". . . . . ." Nhược Ly thật chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy, số tuổi của bà ấy có khi làm bà nội của nàng e còn dư, còn tỷ tỷ. . . . . .
Nhược Ly thấy Xà Hầu vương thật xù lông rồi, vội vàng đưa ra một vấn đề mà hai người cảm thấy hứng thú nhất, "Không có chuyện thì không lên tam bảo điện, Ti Ti, ngươi tới là vì chuyện bạc trong quốc khố hay có vấn đề gì khác sao?"
Quả thật nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Ti Ti nặng nề, nàng cảm thấy thị vệ trưởng cách đó không xa đi mà quay lại, vội vàng thể hiện phong thái đoan chính, nàng không quên, ở trước mặt người ngoài thì thể diện của Yêu Hoàng không thể tùy tiện giẫm đạp.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, nghiêm túc trở lại nói, "Hồi bẩm Yêu Hoàng Điện hạ, các lộ yêu Hầu vương cùng Hầu Gia đã đều đã nộp bạc lên, số lượng này cũng nhiều đến kinh người nhưng vẫn không đủ, Bổn vương nhất thời cũng phán đoán không ra, rốt cuộc đây là tình trạng gì đây."
Nhược Ly suy tính một chút, cảm thấy không chỉ có bạc là được, vấn đề này cũng không thể giải quyết, nàng trầm mặc một hồi, sau đó kiên định nói, "Trước hết cứ cất bạc ở đó, sau đó thống kê hết tất cả các quặng mỏ, mệnh cho những người đang sở hữu trong vòng ba ngày phải dâng lên, trước xử lý vùng lân cận Hoàng Thành, phái chuyên gia đi trông coi."
Ti Ti vừa nghe, khuôn mặt luôn luôn bỡn cợt cũng lộ ra sự khó xử, nàng cân nhắc một chút tìm từ, nói, "Điện hạ, đột nhiên chúng ta thu lại tài sản tư hữu của họ như vậy, có lẽ bọn họ sẽ không nguyện ý giao ra, hôm nay căn cơ bất ổn, có thể . . . . . ."
Câu nói kế tiếp Ti Ti còn chưa nói hết, Nhược Ly cũng đã biết, nàng đưa tay nhẹ lay động một chút ý bảo nàng ta không cần tiếp tục nói rõ, "Những người kia không muốn giao ra, ngươi cứ ghi nhớ lại hết, đến lúc đó đồng thời xử lý bọn họ.”
Ti Ti vốn còn hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ý cười tàn khốc trong mắt Nhược Ly thì cũng biết rõ, tiểu Yêu Hoàng này, cho dù không có Ám vương cẩn thận che chở thì nàng cũng không mất đi phong thái của mình.
Nàng không khỏi có chút mong đợi, không biết là có gì đang chờ đợi những người không biết nghe lời kia.
Thị vệ trưởng và Văn Hoàng quý phi đã đến, đang chờ ngoài cửa điện, thấy Xà Hầu vương đang ở bên trong nên vẫn không dám lên tiếng, Nhược Ly dĩ nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Văn hoàng quý phi nàng lại thấy có hơi không thoải mái, vẫn không lên tiếng gọi bọn họ vào.
Ti Ti hồi báo xong cũng đã hiểu được ý tứ của Nhược Ly, cung kính xá một cái cho hợp lễ nghĩa sau đó liền lui xuống, nhưng lúc quay đầu lại liếc mắt nhìn Văn Hoàng quý phi, cũng cảm thấy nàng ta có chỗ không bình thường, nhưng cũng không nói ra được là gì, liền cau mày rời đi.
Đại điển đăng cơ đã qua, các yêu Hầu vương liền muốn trở lại đất phong của mình, nhất là bọn họ lại mang theo quân hộ vệ của mình, vây ở đế đô như vậy hết sức nguy hiểm.
Các lộ yêu Hầu vương cùng Hầu Gia tự nhiên cũng hiểu biết rõ đạo lý này, bọn hắn vốn cho rằng tân nhiệm Yêu Hoàng chỉ là một con rối có thể mặc cho chủ nhân dựt dây, cho nên mang đến quân hộ vệ cường đại dĩ nhiên là tới biểu hiện thực lực của mình.
Nhưng hôm nay thấy thái độ của Ám vương, liền biết tiểu Yêu Hoàng này cũng không giống một con rối, từ xưa kiêng kỵ nhất uy hiếp thiên nhan, vì vậy quân hộ vệ bọn họ mang đến liền trở thành phiền toái lớn nhất của họ.
Những Hầu gia nhanh chóng cùng đội quân hộ vệ của mình rút về đất phong, bọn họ lúc này chỉ mong được bình yên, tránh rước họa vào thân không cần thiết.
Ngay cả Báo Hầu vương còn bị chỉnh thê thảm như vậy, bọn họ đều là những tiểu lâu có tư cách gì ở chỗ này hao tổn, cho nên hiện vùng phụ cận đế đô chỉ còn lại bảy yêu Hầu vương.
Sáng sơm nay, Ám Dạ Hầu vương, Sài Hầu vương, Hổ Hầu vương cũng chào từ biệt, Nhược Ly cũng không giữ lại, dù sao có nhiều quân đội bao quanh đế đô như vậy chỉ khiến cho dân chúng lo lắng sợ hãi.
Còn Xà Hầu vương cũng hay trò chuyện với Nhược Ly, hơn nữa bạc kia là nhờ nàng tính toán mà có được, nên lưu nàng lại còn đội hộ vệ phần lớn cũng rút lui.
Hồ Hầu vương và Sài Hầu vương nói là ngày mai lên đường, hôm nay còn muốn đi mua sắm một ít đồ vật, mà Báo Hầu vương thì coi như là đang nương nhờ nơi này, bởi vì Nhược Ly căn bản cũng không cho ông ta thuốc giải, lúc này ông ta hết sức khó chịu, một nửa thân tàn phế rồi, vì vậy ông ta có muốn rời đi cũng không được.
Sáng sớm tinh mơ, Dạ Ly Lạc và Nhược Ly cùng đi tiễn các vị Hầu vương, sau đó Dạ Ly Lạc rời đi trước thăm dò vị trí Ngự Linh Châu, để lại ba người trong tứ đại hộ pháp, Hoàng Thành vốn náo nhiệt như vậy trong chớp mắt liền vắng lặng.
Sau khi Dạ Ly Lạc rời đi, Nhược Ly vẫn xử lý mọi chuyện trong cung như bình thường, nhìn một chồng tấu chương trước mắt, Nhược Ly thật hận không thể mang đốt hết, tiết kiệm nhìn thấy mà đau đầu, nhưng tức thì tức, nhưng nếu nàng muốn làm tốt vị trí Yêu Hoàng này, thì phải nghiêm túc làm những cái này.
Nhược Ly tựa vào Long ỷ, nhìn chiếc ghế này điêu khắc kim long, trong nháy mắt cảm thấy khó chịu, Yêu Long nhất tộc cũng đã bị diệt, nàng tại sao còn phải dùng đồ vật chạm trổ hình rồng chứ, Nhược Ly đánh gẫy chiếc ghế sau đó hô lên:
"Người đâu!" Nhược Ly lười biếng nói, sau một thời gian chung đụng với Dạ Ly Lạc, mặc dù không phải là bắt chước, nhưng mỗi ngày mưa dầm thấm đất, Nhược Ly cũng dần dần tạo thành sự lười biếng trong khí phách giống như Dạ Ly Lạc.
Trưởng thị vệ trong một giây liền phi thân mà vào, cung kính quỳ gối bến dưới, "Tham kiến Yêu Hoàng Điện hạ! Không biết Điện hạ có gì phân phó?"
Nhược Ly liếc mắt nhìn nam yêu dáng vẻ láu cá đang quỳ gối phía dưới, chợt cảm thấy đây không phải tài năng đáng được bồi dưỡng, không trách được ngày hôm qua thích khách đánh vào tận hậu hoa viên, vậy suy ra một người có thể bảo vệ được hoàng thành đều không có.
"Truyền Văn Hoàng quý phi." Nhược Ly vừa nghĩ, làm lại phục sức cũng nên tìm Hoàng quý phi, dù sao những nam yêu cũng không thể hiểu cái này, lại nói nàng nhìn người này thế nào cũng không yên tâm, bạc của nàng đã rất ít rồi nên nàng cũng không muốn bạc mình vất vả lấy được lại để cho tên này phung phí hết.
Người thị vệ trưởng kia vừa nghe, vội vàng bái một cái, lại xá một cái, cấp bậc lễ nghĩa đều làm đầy đủ, sau đó quay đầu lại hô lên, "Truyền Văn Hoàng quý phi!"
Lúc ban ngày thì thị vệ trong đại điện hết sức đầy đủ, lời nói được truyền đi, tầng tầng lớp lớp, lại hiện ra khí phái của hoàng gia, nhưng bên ngoài càng tô vàng nạm ngọc như vậy thì bên trong lại càng thối rửa, càng khiến Nhược Ly nhức đầu, xem ra muốn thống trị được còn phải hao phí một chút tâm tư.
"Ôi a...! Sao mặt mày tiểu Yêu Hoàng của chúng ta lại ủ ê thế này?" Xà Hầu vương Ti Ti bởi vì lúc trước cùng Nhược Ly nhất trí hợp ý, cho nên hai người chung đụng cũng tùy ý rất nhiều.
Xà Hầu vương không biết từ đâu uốn éo đi tới, từng bước một lắc lắc thân hình như rắn nước, lan hoa chỉ điểm lên khiến Nhược Ly nhớ đến Dạ Mị, quả thật đúng là người một nhà, ngay cả làm động tác lan hoa chỉ cũng giống như vậy.
"A di Ti Ti, sao ngươi rãnh rỗi như vậy? Bạc trong quốc khố kiểm kê xong rồi à?" Nhược Ly cũng không có khách khí, trực tiếp đâm nàng một phát.
Quả thật nghe vừa một tiếng “di”, Xà Yêu Hầu vương liền xù lông, lan hoa chỉ đang chỉ vào Nhược Ly cũng run lên, "Di cái gì di, gọi ta tỷ tỷ cũng e là đã khiến ta già đi rồi!"
". . . . . ." Nhược Ly thật chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy, số tuổi của bà ấy có khi làm bà nội của nàng e còn dư, còn tỷ tỷ. . . . . .
Nhược Ly thấy Xà Hầu vương thật xù lông rồi, vội vàng đưa ra một vấn đề mà hai người cảm thấy hứng thú nhất, "Không có chuyện thì không lên tam bảo điện, Ti Ti, ngươi tới là vì chuyện bạc trong quốc khố hay có vấn đề gì khác sao?"
Quả thật nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Ti Ti nặng nề, nàng cảm thấy thị vệ trưởng cách đó không xa đi mà quay lại, vội vàng thể hiện phong thái đoan chính, nàng không quên, ở trước mặt người ngoài thì thể diện của Yêu Hoàng không thể tùy tiện giẫm đạp.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, nghiêm túc trở lại nói, "Hồi bẩm Yêu Hoàng Điện hạ, các lộ yêu Hầu vương cùng Hầu Gia đã đều đã nộp bạc lên, số lượng này cũng nhiều đến kinh người nhưng vẫn không đủ, Bổn vương nhất thời cũng phán đoán không ra, rốt cuộc đây là tình trạng gì đây."
Nhược Ly suy tính một chút, cảm thấy không chỉ có bạc là được, vấn đề này cũng không thể giải quyết, nàng trầm mặc một hồi, sau đó kiên định nói, "Trước hết cứ cất bạc ở đó, sau đó thống kê hết tất cả các quặng mỏ, mệnh cho những người đang sở hữu trong vòng ba ngày phải dâng lên, trước xử lý vùng lân cận Hoàng Thành, phái chuyên gia đi trông coi."
Ti Ti vừa nghe, khuôn mặt luôn luôn bỡn cợt cũng lộ ra sự khó xử, nàng cân nhắc một chút tìm từ, nói, "Điện hạ, đột nhiên chúng ta thu lại tài sản tư hữu của họ như vậy, có lẽ bọn họ sẽ không nguyện ý giao ra, hôm nay căn cơ bất ổn, có thể . . . . . ."
Câu nói kế tiếp Ti Ti còn chưa nói hết, Nhược Ly cũng đã biết, nàng đưa tay nhẹ lay động một chút ý bảo nàng ta không cần tiếp tục nói rõ, "Những người kia không muốn giao ra, ngươi cứ ghi nhớ lại hết, đến lúc đó đồng thời xử lý bọn họ.”
Ti Ti vốn còn hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ý cười tàn khốc trong mắt Nhược Ly thì cũng biết rõ, tiểu Yêu Hoàng này, cho dù không có Ám vương cẩn thận che chở thì nàng cũng không mất đi phong thái của mình.
Nàng không khỏi có chút mong đợi, không biết là có gì đang chờ đợi những người không biết nghe lời kia.
Thị vệ trưởng và Văn Hoàng quý phi đã đến, đang chờ ngoài cửa điện, thấy Xà Hầu vương đang ở bên trong nên vẫn không dám lên tiếng, Nhược Ly dĩ nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Văn hoàng quý phi nàng lại thấy có hơi không thoải mái, vẫn không lên tiếng gọi bọn họ vào.
Ti Ti hồi báo xong cũng đã hiểu được ý tứ của Nhược Ly, cung kính xá một cái cho hợp lễ nghĩa sau đó liền lui xuống, nhưng lúc quay đầu lại liếc mắt nhìn Văn Hoàng quý phi, cũng cảm thấy nàng ta có chỗ không bình thường, nhưng cũng không nói ra được là gì, liền cau mày rời đi.
/100
|