Trong nháy mắt máu tươi bắn ra tung tóe.
Đám phó tướng bên cạnh đều đờ đẫn, Nhược Ly thu hồi roi, hết sức chán ghét mùi máu tươi dính vào roi liền chậm rãi rải bột lên, loại trừ vết máu phía trên.
"Nói cho Thiên đế biết, chúng ta muốn cùng ông ta đánh một trận!" Nhược Ly ngạo nghễ nhìn đám binh lính Thiên giới đứng bên dưới lạnh lùng nói.
"Nhưng truyền lời thì chỉ cần một người là đủ, người nào đi thì các ngươi tự mình chọn ra, còn dư lại người cuối cùng chính là người may mắn, nếu không bổn hoàng sẽ đại khai sát giới!"
Vừa dứt lời, phía dưới nhanh chóng diễn ra sự chém giết, Nhược Ly cười lạnh nhìn một đoàn hỗn loạn phía dưới, xì mũi coi thường, Thiên giới chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nhưng không biết có người nào khống chế, trong nháy mắt phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, không có bất kỳ âm thanh nào nữa, ngay lúc này tất cả đám người kia đồng loạt hành động, nhắm thẳng hướng Nhược Ly bay đến.
"Ha ha! Giết Yêu hoàng, Thiên đế tất có trọng thưởng, chúng ta cùng liều lĩnh đánh cuộc!" Không biết người nào dẫn đầu hô lên, trong lúc nhất thời đám thiên binh mới vừa hỗn loạn chém giết nhau lập tức cùng đồng thanh hiệp lực.
Nhưng Nhược Ly chỉ bình tĩnh cười cười, nàng ở giữa không trung vung tay một cái liền thấy lửa hồ ly bốc cháy lên, bá đạo nhắm đánh thẳng vào đám thiên binh đang vọt tới.
Áp lực cực lớn giống như có một tòa núi khổng lồ nghiền ép xuống, đám thiên binh đông đảo liền bị đè ở phía dưới, bị lửa hồ ly thiêu đốt giống như con sâu cái kiến. Cái loại uy áp khí thế này, ngay cả có là chúa tể cũng có cảm giác hít thở không thông.
"Giết!" Đám kia vẫn không hề sợ chết, ai còn sống cũng bất cứ giá nào vọt tới, trong đó có một vài tên phó tướng có thân thủ tốt cũng rất khó dây dưa.
Trong mắt Nhược Ly lần nữa bắn ra kim quang đáng sợ, trường tiên trong tay hướng thẳng một tên không biết sống chết đang vọt tới dưới chân nàng.
Nhược Ly chợt cảm thấy rất phiền, lần nữa tụ tập linh khí Yêu giới rồi ném ra toàn bộ, lúc này rõ ràng có thể nhìn ra được có một tòa linh khí khổng lồ sáng chói bay thẳng đến đám thiên binh.
Mới vừa có một tên thiên binh không biết chết sống xông tới, trực tiếp bị cuốn vào đó. Toàn bộ thân hình đều bị oành xuống rồi bị văng xa vài chục vạn trượng.
Nhưng bọn họ đã đập nồi dìm thuyền (không còn gì để mất), có lẽ là bị Nhược Ly ép quá nên căn bản không có đường lui, khiến bọn họ quyết tâm phản kháng tới cùng.
Nhưng Nhược Ly cũng không thèm để ý, để bọn chúng tự chém giết cũng không có gì thú vị, còn không bằng nàng giúp bọn chúng hoàn thành tâm nguyện, vừa đúng luyện tay một chút, nói không chừng còn có thể phát sinh được chiêu số tuyệt kỹ nào đó nữa.
Phía dưới vẫn còn đang gầm thét.
"Giết! Giết! Giết!" Trong miệng gầm thét, tiếng bước chân hỗn loạn.
Đại điện Thiên giới.
Thiên đế đứng trước bảo kính (dạng kính có thể nhìn xuyên thấu một không gian khác), lạnh nhạt nhìn chuyện đang xảy ra ở biên giới, nhưng không hề có ý định phái người tăng viện.
Mặc dù bên kia có kết giới nhưng thông qua bảo kính ông ta có thể thấy rất rõ ràng. Nhưng thấy cảnh tượng kịch chiến kia, nhìn Nhược Ly đã lớn lên, Thiên đế không hề thấy chút nhẹ nhõm cùng khuây khoả, trên khuôn mặt là sự trầm trọng nặng nề.
Thực lực hai bên uy thế chênh lệch quá lớn như vậy, đây chỉ mới là sức mạnh của một mình Nhược Ly, Dạ Ly Lạc ở một bên cũng không có ra tay. Văn Vũ đại tướng quân là Đại thiên sứ có tới mười hai cánh chim, cư nhiên lại không chịu nổi một kích, thực lực cường đại như vậy khiến cho ông ta có chút lo sợ.
Nhược Ly có thực lực, mà sức mạnh ấy lại không thể lường trước được. Đây chính là thực lực có thể bẻ gãy và nghiền nát mọi thứ.
"Thiên đế, chúng ta thật không ra tay sao?" Một hộ vệ không thể nhìn nổi nữa bèn tiến lên một bước thỉnh cầu.
Đám cựu thần đều giật mình, hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Thiên đế, dám chất vấn Thiên đế, tên hộ vệ này thật không muốn sống nữa rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của họ, Thiên đế lại không có hành động gì."Chờ một chút!" Trên mặt Thiên đế không có bất kỳ khác thường nào, chỉ trầm ổn nói ra một câu. Trong lời nói mang theo uy tín cường đại, khiến cho toàn bộ mọi người bình tĩnh lại.
Thiên đế nhìn kính thần, thầm nghĩ trong lòng: Nay thực lực của Nhược Ly đã cường đại như vậy, rốt cuộc ông ta nên làm như thế nào? Ông ta đột nhiên cảm thấy là mình đã thả cọp về núi rồi.
Nhược Ly trải qua một hồi đánh nhau, bởi vì tự thân vận dụng linh khí Yêu giới cho nên lúc này hết sức mệt mỏi.
Dạ Ly Lạc thấy Nhược Ly chơi vui vẻ, đối với việc nàng một mình dính vào nguy hiểm cũng không nhẫn tâm trách cứ, hắn tiến lên nắm cả hông của Nhược Ly, trực tiếp đưa nàng về chính điện. Còn dư lại liền giao cho người khác xử lý.
Chuyện tấn công Thiên giới căn bản đã rất rõ ràng cho nên bọn họ cũng không cần tính toán cái gì, hôm nay chỉ cần tập trung binh lực, trực tiếp tấn công lên Thiên giới.
. . . . . .
Bởi vì thế lực của Yêu giới trước đây cũng không cường đại, vì vậy binh lực của Yêu giới cũng không có nhiều, đa phần đều là người già yếu, cũng không thể lấy cho đủ số lượng bởi bọn họ không làm được cái gì cả.
Nhưng Nhược Ly cùng Dạ Ly Lạc cũng không lo lắng, ám vệ của Dạ Ly Lạc cùng đội hộ vệ hoàng gia của Nhược Ly thế lực siêu quần, lấy một địch một trăm cũng không thành vấn đề, chỉ cần không ra vấn đề, đến lúc đó bọn họ sẽ bắt giặc phải bắt vua trước, cho nên Nhược Ly cũng không để ý lắm.
Từ trong biên cảnh hoàng vu của Yêu giới lấy ra được một lượng lớn vũ khí, được làm từ đá thần thời thượng cổ, Nhược Ly vừa nghe trong nháy mắt lên tinh thần. Dạ Ly Lạc liền phái Dạ Mị cùng Dạ Quỷ đi lấy.
Hai người một người nóng nảy một người trầm ổn, dĩ nhiên là có thể đem ngàn cái binh khí thu hồi, mặc dù lúc này Thiên giới cùng Yêu Giới hết sức căng thẳng, nhưng bọn họ vẫn có tự tin, cho dù bị bọn chúng đánh lén, Dạ Mị cùng Dạ Quỷ cũng có thể ứng phó.
. . . . . .
Bởi vì mang theo xe ngựa nên không thể bay được, hơn nữa cũng muốn giữ thực lực, cho nên chừng một ngàn binh lính sử dụng tốc độ bình thường đi lấy binh khí.
Không có ai đuổi theo, cũng không có ai công kích, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị phòng bị hồi lâu, Thiên giới cũng không có một chút động tĩnh, mắt thấy phía trước chỉ còn khoảng hơn mười dặm, hai người âm thầm cảm thấy khó hiểu nhưng cũng an lòng.
Chỉ có mười mấy dặm lộ trình, có lẽ tạm thời không có biến, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị ngày đêm hành quân, hướng đến Hư Cảnh hoang vu.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng cả vùng đất, rất yên tĩnh, rất đẹp, gió đêm quét hiu hiu xào xạc truyền đến nhiều tiếng vang, khắp nơi đều có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.
"Cuộc sống này đúng là nhàm chán!" Dạ Mị miễn cưỡng tựa vào chiến mã, tư tưởng đã sớm bay trở về hoàng cung, gần đây càng ngày càng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch, trong lòng hắn cảm thấy rất hốt hoảng.
"Vèo." Lời Dạ Mị còn chưa dứt, bên dưới ánh trăng lạnh lẽo chợt có một mũi tên nhọn ánh lên kim quang màu bạc đột nhiên xé rách sự tĩnh lặng, xé gió mà đến. Nó đến nhanh như điện, thế tới kinh người, cũng trong lúc đó một cỗ khói mù màu đỏ từ bốn phương tám hướng mãnh liệt lan ra, tràn ngập khắp thiên địa nơi này.
Nhất thời sắc mặt Dạ Quỷ liền biến đổi, cổ tay khẽ đảo một cái liền một phát bắt được đại đao trên thân ngựa, một đao đánh bay mũi tên vừa bắn tới.
Dạ Mị vừa thấy có đồ chơi, trong nháy mắt trở nên hết sức hưng phấn, ứng biến cũng thật nhanh, năm ngón tay liền lấy ra bên hông từng cây ngân châm, trầm giọng quát to: "Lui về phía sau, bế khí, có độc." Sáu chữ dứt khoát đơn giản vang vọng trong không trung.
Chỉ nghe "phịch" một tiếng tiếng va chạm dòn dã vang lên, mũi tên hung hăng kia bị Dạ Quỷ một đao chém thành hai nửa rơi xuống đất, mà thân thể Dạ Quỷ cũng lắc lư một cái, cũng vì cú va chạm với bị mũi tên này mà đau nhói, hắn không khỏi biến đổi sắc mặt, xem ra người tới cũng không phải dạng vừa.
Kim quang bắn ra bốn phía, độ mạnh yếu này khiến tay cầm đao của Dạ Quỷ cũng run lên, bất quá sau khi hắn sợ bóng sợ gió một hồi rốt cuộc cũng thở phào một cái.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc này những người khác mới phản ứng được, nhất thời một mảnh hốt hoảng, tiếng ngựa hí người gọi khiến bọn chim chóc cũng giật mình bay tán loạn.
"Không phải hốt hoảng." Dạ Quỷ quát to một tiếng cực kỳ uy nghiêm. Tiếng nói còn chưa dứt, sương mù dày đặc màu đỏ đã từ bốn phương tám hướng phong tỏa khắp không gian, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị trong nháy mắt bị bao phủ bên trong sương mù, mờ mờ mông lung, không nhìn thấy tung tích.
Trong sương mù dày đặc màu đỏ, ánh sáng rùng mình giống như sao Mai nơi chân trời, từ bốn phương tám hướng phá không mà bay đến bén nhọn một tiếng, cơ hồ khiến lòng người run sợ.
Hoàn toàn mông lung, cái gì cũng nhìn không thấy, ánh mắt nhìn thấy chỉ là một mảnh màu đỏ, trong tai chỉ nghe từ bốn bề tiếng mũi tên nhọn đang lao đến, Dạ Mị khẽ cau mày.
Người của Thiên giới từ khi nào thì bắt đầu luyện độc, hơn nữa còn là loại âm độc như thế, Thiên giới không phải vẫn khinh thường mấy thứ này sao, không phải luôn tỏ ra thanh cao sao? Xem ra vì đối phó bọn họ biện pháp âm độc gì cũng có thể sử dụng được, mặc dù loại độc này đối với hắn vô dụng, nhưng tình trạng của những người khác có lẽ không được tốt lắm.
Dạ Mị không kịp nghĩ kĩ nguyên do trong đó, mười ngón tay nhanh chóng đem toàn bộ độc châm bắn ra ngoài, đáng tiếc cư nhiên không có một chút vang động.
Hắn không khỏi cả kinh, xem ra trong đó nhất định có huyền cơ. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng lấy ra Thiên Âm cầm, đây là vũ khí của Dạ Mị, nhanh chóng kích thích, tiếng đàn vọt vang ra bay lên trời, vô số âm lưỡi dao chồng chất bay ra, kết thành một kết giới khổng lồ vây hắn cùng mọi người bên trong tiếng đàn.
Dạ Mị phải một mực đánh đàn cho nên không thể phân tâm, Dạ Quỷ vừa thấy hai người bị bao phủ ở trong sương mù, hơn nữa sương mù màu đỏ càng lúc càng dầy đặc, hắn phản ứng cũng mau, một tay cầm đao, một tay nhấc Dạ Mị lên bay lui về phía sau.
Hai người vừa mới rời khỏi lưng ngựa, tuấn mã không có kết giới của Dạ Mị liền bị trúng tên, ngay cả tiếng hí dài cũng chưa kịp phát ra, phịch một tiếng ngã xuống liền bị sương mù màu đỏ dày đặc có chứa kịch độc căn nuốt.
Dạ Quỷ nghe thấy âm thanh thì cảm thấy căng thẳng, càng thêm không dám chậm trễ, mang theo Dạ Mị điên cuồng lui về phía sau.
Mặc dù có kết giới của Dạ Mị, nhưng kết giới này hết sức hao phí yêu lực, tuy hắn có một thân thể bách độc bất xâm, nhưng Dạ Mị không thể hành động một mình vì vậy căn bản không thể động thủ, lúc này có thể nói là hai mặt thù địch.
Là bọn hắn sơ suất khinh địch, căn bản không có nghĩ đến Thiên giới lại có thể sử dụng loại độc vật âm hiểm này, bời dạng này không phải là tác phong thường ngày của bọn chúng mà!
Tiếng đàn mãnh liệt, âm sắc càng lúc càng nhanh, âm lưỡi dao nhẹ như nước chảy theo đầu ngón tay bắn ra, điên cuồng nhắm thẳng hướng sương mù dày đặc bốn phương tám hướng, sương mù dày đặc màu đỏ này chính là kịch độc.
Dạ Quỷ cùng những binh lính khác không có thân thể bách độc bất xâm, kết giới này cũng không thể suy trì bao lâu nữa nên nếu hắn không thể mở ra được một con đường thoát thân, bọn họ cũng không chịu nổi bao lâu nữa.
Âm lưỡi dao tung bay, chống lại mũi tên nhọn xé gió bay đến, chỉ nghe âm thanh va chạm mãnh liệt thanh thúy, trong sương mù màu đỏ dày đặc một mảnh giòn vang.
Lui càng nhanh, sương mù màu đỏ dày đặc càng bao phủ nhanh, lại càng phải bay nhanh lui về phía sau, chỉ thấy nó cơ hồ giống như một con chim ưng lớn, không có cách nào thoát ra được.
Bóng dáng bay động, hàn quang hiện ra, trong sương mù màu đỏ dày đặc vang lên tiếng kình phong, là bọn người mai phục ra tay. Trong nháy mắt thật giống như toàn bộ xung quanh đều là người, kiếm phong, ánh đao đan vào một chỗ, lạnh lẽo khác thường.
Sát khí, đều là sát khí lạnh lẽo cơ hồ có thể đóng băng tất cả. Tuy đang trong thời tiết mùa hè nóng bức, nhưng trong nháy mắt Dạ Quỷ cùng Dạ Mị đều cảm thấy giống như đang ở trời đông giá rét, không khí chung quanh đều hạ thấp xuống, tràn ngập sát khí bén nhọn.
Dạ Quỷ cùng Dạ Mị đều sững sờ, sát khí nồng đậm như thé căn bản cũng không giống như là người của Thiên giới, bọn họ trong lúc nhất thời có chút kỳ quái, Thiên giới hôm nay rốt cuộc đã biến thành dạng gì vậy?
Đám phó tướng bên cạnh đều đờ đẫn, Nhược Ly thu hồi roi, hết sức chán ghét mùi máu tươi dính vào roi liền chậm rãi rải bột lên, loại trừ vết máu phía trên.
"Nói cho Thiên đế biết, chúng ta muốn cùng ông ta đánh một trận!" Nhược Ly ngạo nghễ nhìn đám binh lính Thiên giới đứng bên dưới lạnh lùng nói.
"Nhưng truyền lời thì chỉ cần một người là đủ, người nào đi thì các ngươi tự mình chọn ra, còn dư lại người cuối cùng chính là người may mắn, nếu không bổn hoàng sẽ đại khai sát giới!"
Vừa dứt lời, phía dưới nhanh chóng diễn ra sự chém giết, Nhược Ly cười lạnh nhìn một đoàn hỗn loạn phía dưới, xì mũi coi thường, Thiên giới chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nhưng không biết có người nào khống chế, trong nháy mắt phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, không có bất kỳ âm thanh nào nữa, ngay lúc này tất cả đám người kia đồng loạt hành động, nhắm thẳng hướng Nhược Ly bay đến.
"Ha ha! Giết Yêu hoàng, Thiên đế tất có trọng thưởng, chúng ta cùng liều lĩnh đánh cuộc!" Không biết người nào dẫn đầu hô lên, trong lúc nhất thời đám thiên binh mới vừa hỗn loạn chém giết nhau lập tức cùng đồng thanh hiệp lực.
Nhưng Nhược Ly chỉ bình tĩnh cười cười, nàng ở giữa không trung vung tay một cái liền thấy lửa hồ ly bốc cháy lên, bá đạo nhắm đánh thẳng vào đám thiên binh đang vọt tới.
Áp lực cực lớn giống như có một tòa núi khổng lồ nghiền ép xuống, đám thiên binh đông đảo liền bị đè ở phía dưới, bị lửa hồ ly thiêu đốt giống như con sâu cái kiến. Cái loại uy áp khí thế này, ngay cả có là chúa tể cũng có cảm giác hít thở không thông.
"Giết!" Đám kia vẫn không hề sợ chết, ai còn sống cũng bất cứ giá nào vọt tới, trong đó có một vài tên phó tướng có thân thủ tốt cũng rất khó dây dưa.
Trong mắt Nhược Ly lần nữa bắn ra kim quang đáng sợ, trường tiên trong tay hướng thẳng một tên không biết sống chết đang vọt tới dưới chân nàng.
Nhược Ly chợt cảm thấy rất phiền, lần nữa tụ tập linh khí Yêu giới rồi ném ra toàn bộ, lúc này rõ ràng có thể nhìn ra được có một tòa linh khí khổng lồ sáng chói bay thẳng đến đám thiên binh.
Mới vừa có một tên thiên binh không biết chết sống xông tới, trực tiếp bị cuốn vào đó. Toàn bộ thân hình đều bị oành xuống rồi bị văng xa vài chục vạn trượng.
Nhưng bọn họ đã đập nồi dìm thuyền (không còn gì để mất), có lẽ là bị Nhược Ly ép quá nên căn bản không có đường lui, khiến bọn họ quyết tâm phản kháng tới cùng.
Nhưng Nhược Ly cũng không thèm để ý, để bọn chúng tự chém giết cũng không có gì thú vị, còn không bằng nàng giúp bọn chúng hoàn thành tâm nguyện, vừa đúng luyện tay một chút, nói không chừng còn có thể phát sinh được chiêu số tuyệt kỹ nào đó nữa.
Phía dưới vẫn còn đang gầm thét.
"Giết! Giết! Giết!" Trong miệng gầm thét, tiếng bước chân hỗn loạn.
Đại điện Thiên giới.
Thiên đế đứng trước bảo kính (dạng kính có thể nhìn xuyên thấu một không gian khác), lạnh nhạt nhìn chuyện đang xảy ra ở biên giới, nhưng không hề có ý định phái người tăng viện.
Mặc dù bên kia có kết giới nhưng thông qua bảo kính ông ta có thể thấy rất rõ ràng. Nhưng thấy cảnh tượng kịch chiến kia, nhìn Nhược Ly đã lớn lên, Thiên đế không hề thấy chút nhẹ nhõm cùng khuây khoả, trên khuôn mặt là sự trầm trọng nặng nề.
Thực lực hai bên uy thế chênh lệch quá lớn như vậy, đây chỉ mới là sức mạnh của một mình Nhược Ly, Dạ Ly Lạc ở một bên cũng không có ra tay. Văn Vũ đại tướng quân là Đại thiên sứ có tới mười hai cánh chim, cư nhiên lại không chịu nổi một kích, thực lực cường đại như vậy khiến cho ông ta có chút lo sợ.
Nhược Ly có thực lực, mà sức mạnh ấy lại không thể lường trước được. Đây chính là thực lực có thể bẻ gãy và nghiền nát mọi thứ.
"Thiên đế, chúng ta thật không ra tay sao?" Một hộ vệ không thể nhìn nổi nữa bèn tiến lên một bước thỉnh cầu.
Đám cựu thần đều giật mình, hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Thiên đế, dám chất vấn Thiên đế, tên hộ vệ này thật không muốn sống nữa rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của họ, Thiên đế lại không có hành động gì."Chờ một chút!" Trên mặt Thiên đế không có bất kỳ khác thường nào, chỉ trầm ổn nói ra một câu. Trong lời nói mang theo uy tín cường đại, khiến cho toàn bộ mọi người bình tĩnh lại.
Thiên đế nhìn kính thần, thầm nghĩ trong lòng: Nay thực lực của Nhược Ly đã cường đại như vậy, rốt cuộc ông ta nên làm như thế nào? Ông ta đột nhiên cảm thấy là mình đã thả cọp về núi rồi.
Nhược Ly trải qua một hồi đánh nhau, bởi vì tự thân vận dụng linh khí Yêu giới cho nên lúc này hết sức mệt mỏi.
Dạ Ly Lạc thấy Nhược Ly chơi vui vẻ, đối với việc nàng một mình dính vào nguy hiểm cũng không nhẫn tâm trách cứ, hắn tiến lên nắm cả hông của Nhược Ly, trực tiếp đưa nàng về chính điện. Còn dư lại liền giao cho người khác xử lý.
Chuyện tấn công Thiên giới căn bản đã rất rõ ràng cho nên bọn họ cũng không cần tính toán cái gì, hôm nay chỉ cần tập trung binh lực, trực tiếp tấn công lên Thiên giới.
. . . . . .
Bởi vì thế lực của Yêu giới trước đây cũng không cường đại, vì vậy binh lực của Yêu giới cũng không có nhiều, đa phần đều là người già yếu, cũng không thể lấy cho đủ số lượng bởi bọn họ không làm được cái gì cả.
Nhưng Nhược Ly cùng Dạ Ly Lạc cũng không lo lắng, ám vệ của Dạ Ly Lạc cùng đội hộ vệ hoàng gia của Nhược Ly thế lực siêu quần, lấy một địch một trăm cũng không thành vấn đề, chỉ cần không ra vấn đề, đến lúc đó bọn họ sẽ bắt giặc phải bắt vua trước, cho nên Nhược Ly cũng không để ý lắm.
Từ trong biên cảnh hoàng vu của Yêu giới lấy ra được một lượng lớn vũ khí, được làm từ đá thần thời thượng cổ, Nhược Ly vừa nghe trong nháy mắt lên tinh thần. Dạ Ly Lạc liền phái Dạ Mị cùng Dạ Quỷ đi lấy.
Hai người một người nóng nảy một người trầm ổn, dĩ nhiên là có thể đem ngàn cái binh khí thu hồi, mặc dù lúc này Thiên giới cùng Yêu Giới hết sức căng thẳng, nhưng bọn họ vẫn có tự tin, cho dù bị bọn chúng đánh lén, Dạ Mị cùng Dạ Quỷ cũng có thể ứng phó.
. . . . . .
Bởi vì mang theo xe ngựa nên không thể bay được, hơn nữa cũng muốn giữ thực lực, cho nên chừng một ngàn binh lính sử dụng tốc độ bình thường đi lấy binh khí.
Không có ai đuổi theo, cũng không có ai công kích, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị phòng bị hồi lâu, Thiên giới cũng không có một chút động tĩnh, mắt thấy phía trước chỉ còn khoảng hơn mười dặm, hai người âm thầm cảm thấy khó hiểu nhưng cũng an lòng.
Chỉ có mười mấy dặm lộ trình, có lẽ tạm thời không có biến, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị ngày đêm hành quân, hướng đến Hư Cảnh hoang vu.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng cả vùng đất, rất yên tĩnh, rất đẹp, gió đêm quét hiu hiu xào xạc truyền đến nhiều tiếng vang, khắp nơi đều có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.
"Cuộc sống này đúng là nhàm chán!" Dạ Mị miễn cưỡng tựa vào chiến mã, tư tưởng đã sớm bay trở về hoàng cung, gần đây càng ngày càng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch, trong lòng hắn cảm thấy rất hốt hoảng.
"Vèo." Lời Dạ Mị còn chưa dứt, bên dưới ánh trăng lạnh lẽo chợt có một mũi tên nhọn ánh lên kim quang màu bạc đột nhiên xé rách sự tĩnh lặng, xé gió mà đến. Nó đến nhanh như điện, thế tới kinh người, cũng trong lúc đó một cỗ khói mù màu đỏ từ bốn phương tám hướng mãnh liệt lan ra, tràn ngập khắp thiên địa nơi này.
Nhất thời sắc mặt Dạ Quỷ liền biến đổi, cổ tay khẽ đảo một cái liền một phát bắt được đại đao trên thân ngựa, một đao đánh bay mũi tên vừa bắn tới.
Dạ Mị vừa thấy có đồ chơi, trong nháy mắt trở nên hết sức hưng phấn, ứng biến cũng thật nhanh, năm ngón tay liền lấy ra bên hông từng cây ngân châm, trầm giọng quát to: "Lui về phía sau, bế khí, có độc." Sáu chữ dứt khoát đơn giản vang vọng trong không trung.
Chỉ nghe "phịch" một tiếng tiếng va chạm dòn dã vang lên, mũi tên hung hăng kia bị Dạ Quỷ một đao chém thành hai nửa rơi xuống đất, mà thân thể Dạ Quỷ cũng lắc lư một cái, cũng vì cú va chạm với bị mũi tên này mà đau nhói, hắn không khỏi biến đổi sắc mặt, xem ra người tới cũng không phải dạng vừa.
Kim quang bắn ra bốn phía, độ mạnh yếu này khiến tay cầm đao của Dạ Quỷ cũng run lên, bất quá sau khi hắn sợ bóng sợ gió một hồi rốt cuộc cũng thở phào một cái.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc này những người khác mới phản ứng được, nhất thời một mảnh hốt hoảng, tiếng ngựa hí người gọi khiến bọn chim chóc cũng giật mình bay tán loạn.
"Không phải hốt hoảng." Dạ Quỷ quát to một tiếng cực kỳ uy nghiêm. Tiếng nói còn chưa dứt, sương mù dày đặc màu đỏ đã từ bốn phương tám hướng phong tỏa khắp không gian, Dạ Quỷ cùng Dạ Mị trong nháy mắt bị bao phủ bên trong sương mù, mờ mờ mông lung, không nhìn thấy tung tích.
Trong sương mù dày đặc màu đỏ, ánh sáng rùng mình giống như sao Mai nơi chân trời, từ bốn phương tám hướng phá không mà bay đến bén nhọn một tiếng, cơ hồ khiến lòng người run sợ.
Hoàn toàn mông lung, cái gì cũng nhìn không thấy, ánh mắt nhìn thấy chỉ là một mảnh màu đỏ, trong tai chỉ nghe từ bốn bề tiếng mũi tên nhọn đang lao đến, Dạ Mị khẽ cau mày.
Người của Thiên giới từ khi nào thì bắt đầu luyện độc, hơn nữa còn là loại âm độc như thế, Thiên giới không phải vẫn khinh thường mấy thứ này sao, không phải luôn tỏ ra thanh cao sao? Xem ra vì đối phó bọn họ biện pháp âm độc gì cũng có thể sử dụng được, mặc dù loại độc này đối với hắn vô dụng, nhưng tình trạng của những người khác có lẽ không được tốt lắm.
Dạ Mị không kịp nghĩ kĩ nguyên do trong đó, mười ngón tay nhanh chóng đem toàn bộ độc châm bắn ra ngoài, đáng tiếc cư nhiên không có một chút vang động.
Hắn không khỏi cả kinh, xem ra trong đó nhất định có huyền cơ. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng lấy ra Thiên Âm cầm, đây là vũ khí của Dạ Mị, nhanh chóng kích thích, tiếng đàn vọt vang ra bay lên trời, vô số âm lưỡi dao chồng chất bay ra, kết thành một kết giới khổng lồ vây hắn cùng mọi người bên trong tiếng đàn.
Dạ Mị phải một mực đánh đàn cho nên không thể phân tâm, Dạ Quỷ vừa thấy hai người bị bao phủ ở trong sương mù, hơn nữa sương mù màu đỏ càng lúc càng dầy đặc, hắn phản ứng cũng mau, một tay cầm đao, một tay nhấc Dạ Mị lên bay lui về phía sau.
Hai người vừa mới rời khỏi lưng ngựa, tuấn mã không có kết giới của Dạ Mị liền bị trúng tên, ngay cả tiếng hí dài cũng chưa kịp phát ra, phịch một tiếng ngã xuống liền bị sương mù màu đỏ dày đặc có chứa kịch độc căn nuốt.
Dạ Quỷ nghe thấy âm thanh thì cảm thấy căng thẳng, càng thêm không dám chậm trễ, mang theo Dạ Mị điên cuồng lui về phía sau.
Mặc dù có kết giới của Dạ Mị, nhưng kết giới này hết sức hao phí yêu lực, tuy hắn có một thân thể bách độc bất xâm, nhưng Dạ Mị không thể hành động một mình vì vậy căn bản không thể động thủ, lúc này có thể nói là hai mặt thù địch.
Là bọn hắn sơ suất khinh địch, căn bản không có nghĩ đến Thiên giới lại có thể sử dụng loại độc vật âm hiểm này, bời dạng này không phải là tác phong thường ngày của bọn chúng mà!
Tiếng đàn mãnh liệt, âm sắc càng lúc càng nhanh, âm lưỡi dao nhẹ như nước chảy theo đầu ngón tay bắn ra, điên cuồng nhắm thẳng hướng sương mù dày đặc bốn phương tám hướng, sương mù dày đặc màu đỏ này chính là kịch độc.
Dạ Quỷ cùng những binh lính khác không có thân thể bách độc bất xâm, kết giới này cũng không thể suy trì bao lâu nữa nên nếu hắn không thể mở ra được một con đường thoát thân, bọn họ cũng không chịu nổi bao lâu nữa.
Âm lưỡi dao tung bay, chống lại mũi tên nhọn xé gió bay đến, chỉ nghe âm thanh va chạm mãnh liệt thanh thúy, trong sương mù màu đỏ dày đặc một mảnh giòn vang.
Lui càng nhanh, sương mù màu đỏ dày đặc càng bao phủ nhanh, lại càng phải bay nhanh lui về phía sau, chỉ thấy nó cơ hồ giống như một con chim ưng lớn, không có cách nào thoát ra được.
Bóng dáng bay động, hàn quang hiện ra, trong sương mù màu đỏ dày đặc vang lên tiếng kình phong, là bọn người mai phục ra tay. Trong nháy mắt thật giống như toàn bộ xung quanh đều là người, kiếm phong, ánh đao đan vào một chỗ, lạnh lẽo khác thường.
Sát khí, đều là sát khí lạnh lẽo cơ hồ có thể đóng băng tất cả. Tuy đang trong thời tiết mùa hè nóng bức, nhưng trong nháy mắt Dạ Quỷ cùng Dạ Mị đều cảm thấy giống như đang ở trời đông giá rét, không khí chung quanh đều hạ thấp xuống, tràn ngập sát khí bén nhọn.
Dạ Quỷ cùng Dạ Mị đều sững sờ, sát khí nồng đậm như thé căn bản cũng không giống như là người của Thiên giới, bọn họ trong lúc nhất thời có chút kỳ quái, Thiên giới hôm nay rốt cuộc đã biến thành dạng gì vậy?
/100
|