Căn phòng này chỉ có một giường nằm, lúc này hài tử đang say giấc nồng. Một bên góc nhà đã lụp sụp, Chẳng có bàn ghế, nên Liễu Tương Sinh lại ra ngoài ngồi bên góc cửa. Chốn hoang tàn như vậy cũng có người ở, trước nay hắn sống trong nhung lụa, đến tông môn nhờ có thiên phú cũng có đãi ngộ tốt. Từ nhỏ đã mang danh thiên tài, tuy phụ thân luôn nhắc hắn không được dương dương tự đắc, cậy có tài mà khinh người khác, Nhưng ngoài mặt hắn có thể làm theo như vậy đến bây giờ cũng hiểu được phần nào, Đôi khi một câu nói cảm ơn thật khiến bản tâm mình được thoải mái, một kẻ mạnh cũng có lúc phải chịu ơn của kẻ yếu? Nhưng tại sao phải phân ra mạnh hay yếu, chẳng phải đều là nhân loại sao
“ Phu quân, chàng vẫn chưa đi nghỉ cơ cà? Đợi thiếp sao?”
Tuy chưa hiểu rõ ý, nhưng thấy ánh mắt đỏ ngầu hình như nữ nhân này vừa khóc thì phải. Liễu tương Sinh thoáng sinh ra nghi hoặc, từ khi nào hắn lại để ý đến một người khác vậy, trước nay đều là người khác nhìn hắn mà hành sự, giờ đây hắn mới nhận thấy. Không phải chỉ hắn mới là người có cảm xúc
“Sao chàng nhìn thiếp như vậy?”
“Ngươi đi nghỉ đi, ta chưa buồn ngủ lắm”
“Phải gọi là nương tử chứ…? “
Thấy nữ nhân đã tiến sát lại gần ôm lấy cánh tay vô tri, khuôn mặt tươi cười
“Nương…. Tử”
“Hì hì, phải như vậy chứ… Nhưng mà là phu thê, chúng ta phải ngủ cùng nhau mới đúng… Đây cũng là lý do mà chàng xuất hiện ở đây”
Một cuộc sống của nạn dân là như vậy sao? Vô lo vô nghĩ, cuộc sống an nhàn
“Giường này đủ cho ba người nằm mà. Trước đây ta và…”
“ À không có gì? Tiểu Tần nằm giữa, hai phu thê chúng ta nằm hai bên như vậy là đúng rồi”
Liễu Tương sinh vẫn còn đang tơ tưởng, những việc xảy ra mấy ngày qua, chợt thấy bản thân mình có chút thay đổi. Hắn lo cho bản thân nhiều hơn thay vì nghĩ tới kẻ thù của mình. Không biết Mộng LĂng nghĩ sao về hắn, khi đấy hắn có nặng lời vài câu chắc nàng ấy khổ tâm lắm. Nhìn nữ nhân đang nằm trước mặt hắn lại mơ tưởng về hình bóng người kia
“Chúng ta thành người một nhà rồi sao”
Nữ nhân nhẹ nhàng đáp
“Phu quân”
Cái này người ta gọi là đồng sàng dị mộng, hai người nằm gần nhau nhưng tâm trí lại đang hướng về người khác, đối với nữ nhân, người này chính là người thế vai cho người chồng quá cố của mình, rất lâu rồi mới lại có một nam nhân ngủ cùng, mùi y phục đúng là của phu quân rồi. Một giấc ngủ nhẹ nhàng sau mấy năm trống vắng.
…
Trời sáng cũng là lúc cơn mê qua đi, tiếng khóc của Tiểu Tần làm hai người choàng tỉnh giấc, và hốt hoảng khi nhìn thấy đối phương không phải là người đó
“ Ta đi ra ngoài trước”
Liễu Tương sinh chớp mắt mấy cái rồi đi ra ngoài, nữ nhân sửa soạn lại y phục rồi ẵm đứa con ra bên ngoài. Ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng lướt sang chỗ khác. Nhưng như không hẹn mà gặp, ánh mắt hai người cứ chốc chốc lại lia qua bắt gặp đối phương đang nhìn mình
“Chuyện tối qua….”
“Để thiếp đi gánh nước đã…”
Nữ nhân thoáng ngập nhừng rồi xách hai tùng nước cùn với đòn gánh đi ra phía bên ngoài, trên lưng là đứa con nhỏ, hồi nãy còn khóc tu tu giờ lại chìm vào giấc ngủ, dường như ở trên lưng của nữ nhân rất thoải mái thì phải
Trong lòng vẫn chưa yên ổn, đang rất rối loạn là khác, Chỉ là ngủ cùng thôi không biết trong lúc ngủ có làm gì thất lễ hay không? Nhìn bộ dáng hốt hoảng như vậy e rằng là có chuyện xảy ra thật. Nhưng sao hắn thấy trong người không có cảm giác gì nhỉ, Cơ thể hắn thì chỉ có đôi tay là không cử động được, phía dưới phần bình thường. Vậy là không có khẳ năng đó. Một người luôn ra vẻ lãnh đạm nay lại có vẻ rất lúng túng
Nguồn nước cũng ở gần đây, nên chỉ đi một lúc là hai người trở về, chẳng còn vẻ lúng túng nữa, dù gì cũng đã có xuất giá một lần, mấy chuyện đó không có gì quá bận tâm, với lại cũng chưa xảy ra chuyện gì cả. Thấy nam tử còn đang bối rối, nữ nhân vội mỉm cười để lại hai gánh nước xuống
“Sau này chàng phải thay ta đi gánh nước vào buổi sáng… Hôm nay là ngày đầu nên thiếp nhượng bộ đấy nhé”
Nhẹ nhành trao đứa nhỏ cho Nam nhân, nữ nhân đi vào bên trong thay lại y Phục vừa nói vọng ra
“Giờ thiếp ra chỗ tửu lầu… Chàng … có thể đi …hoặc ở lại”
Nữ nhân này không sợ hắn bỏ chốn sao? Cũng khó nói, một người bị liệt ở tay đi ra ngoài gặp rất nhiều khó khăn, Nhưng người này mới gặp một ngày, cũng có thể sẽ lại bỏ đi lắm
“Ta ở lại… khi nào ngươi đuổi thì ta đi”
“Phải gọi là nương tử chứ? Hì hì… Chàng không bỏ đi thì thiếp cũng không nỡ đuổi.. ai bảo phu quân lại soái như vậy cơ chứ”
Một nữ nhân đầu óc không bình thường, nhận vơ người lạ về làm chồng. Nhưng bảo liễu Tương Sinh bỏ đi, vậy hắn đi được đâu đây, khi đôi tay không dùng được… Mới trải qua một lần suýt chết đói. Hắn mới nhận ra thực tế khốc liệt, việc bỏ đi khỏi tông môn là quá nóng nảy. Nếu muốn đi đâu xa thì nên chuẩn bị kỹ càng đối với một phế nhân như hắn
“Vậy thì thiếp và Tiểu Tần đi tửu lầu làm việc đây”
Đứa nhỏ lại được quấn trên lưng, nữ nhân có vẻ yêu đời lắm, tung tăng chạy ra khỏi căn nhà, miệng còn ngân nga đôi câu hát
…
Liễu Tương sinh lại lâm vào dòng suy nghĩ. Hắn đi lang thang trên phố, hôm nay ăn mặc sạch sẽ hơn, Mọi thứ đã khác, không khí vẫn vậy nhưng trong lòng hắn lại khác. Trước giờ chỉ lao đầu vào tu luyện nay mới có dịp nhìn cuộc sống của những người mà trước đây hắn cho là thấp kém. Kim Lăng Quốc không chỉ có võ giả, lượng phàm nhân cũng rất nhiều, Chỉ là trước nay hắn dừng con mắt ở giới tu luyện nên cho rằng thế giới này chỉ có cường giả… Giờ mới nhận ra không phải có thực lực mạnh mới sống được ở thế giới này
Tại sao con người lại không an phận cuộc sống như vậy, tại sao cứ phải truy cầu sức mạnh tuyệt đối? Từ trước đến nay hắn tu luyện là vì cái gì? Đưa cho hắn một quyển công pháp bảo hắn tu luyện, nhưng chưa bao giờ hắn tự đặt câu hỏi vì sao?
Hắn rảo bước đi trên phố mà không để ý thấy có người đã dõi theo hắn. Phia trên tửu lâu mà hắn đang quan sát vào trong có, một nam một nữ và một lão giả đang nhìn xuống phía dưới
“ Ta nhìn không lầm thì đó là thiên tài vẫn lạc Liễu Tương Sinh thì phải?”
Lão giả nheo mắt nhìn xuống rồi gật đầu
“ Chính là hắn? không hiểu sao lại lang thang đến chỗ này? Hình như sau khi bị phế đi đôi tay hắn đã không còn được Tông Môn coi trọng nữa”
“Dật Phong ca, người không định kéo hắn về phía mình đấy chứ?”
Nam tử này chính là người bị cụt tay do Tiểu Thất gây ra, hắn vẫn chưa có chết. Nhanh chân chạy tới Thiên Phổ nên tránh được kiếm nạn Thâu Tâm Thi Cổ của Ma Môn. Tuy nhiên không còn vẻ tiêu sái của ngày nào, mái tóc hắn phủ xuống che mất tầm nhìn, cả người vận một chiếc áo khoác dài vả rộng, khiến không ai biết hắn đã bị cụt tay
“Bách Diện, ngươi dừng gọi ta là Dật Phong ca ca như vậy… Điều đó làm ta thương xót Dật Hồng muội muội không ít”
Nữ nhân đứng cạnh vận hồng y xen lẫn yểm tâm giáp màu đen, trông khá mê hoặc người khác, đặc biệt sau một năm tu luyện Hợp Hoan Công, giờ cơ thể đã nở nang ra không ít. Quả có sức hấp dẫn với nam nhân
“Ta mượn thân xác muội muội ngươi.. vậy ngươi cứ coi ta là muội muội không được sao?”
Vừa nói nữ nhân vừa đừa bàn tay ngọc ngà ra ve vãn Tiêu Dật Phong. Nhưng trước đây thì may ra có cơ hội, còn giờ đã mất đôi tay, hắn không còn tâm trí nào đến việc này nữa, nhất là một nữ nhân tu luyện hợp hoan công
“Ta vẫn chưa hiểu mục đích ngươi giúp ta là vì cái gì? Ngươi hoàn toàn có thể biến mất không để lại dấu vết gì, mọi người cũng nghĩ ngươi đã chết ở Bạch Thành, việc ngươi xuất hiện ở một thành trì khác chưa chắc đã có người sống sót mà nhận ra “
“Ngươi nói cũng đúng…Việc ta đoạt xác không có mấy người biết… với bản lĩnh của ta giết hai người các ngươi không khó… Nhưng ta muốn hợp tác cùng ngươi xây dựng lên một thế lực có thể khống chế cả đại lục Quy Nguyên”
“Ồ… tham vọng của ngươi còn hơn cả ta nữa… Nhưng ta thân cô thế cô, không đủ sức … Cả Ma Môn và tiên Môn đều rất mạnh… đâu nói muốn diệt là diệt được”
Nữ nhân khẽ cong làn môi đỏ căng mọng
“Bọn chúng rất mạnh, ngươi nói đúng… NHưng hãy để bọn chúng tàn sát lẫn nhau đi chúng ta chỉ việc châm lửa thôi. Hiện nay Ma Thú đã nằm trong tay của Khô Lâu Đường chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, thanh thế Ma Môn một lần nữa sẽ lại tăng lên. Tiên Môn chắc chắn không thể làm ngơ. Một trận ác chiến là không thể tránh khỏi… Khi đó chúng ta chỉ cần thu dọn tàn cục |”
“Ngươi nói thì dễ lắm, đâu dễ gì mà thu phục được “tàn cục”
“ Việc đó chẳng phải ngươi rất giỏi toan tính sao?”
Nam nhân quay đầu đi về phía lầu dưới
“ Mưu kế chưa thành, người đã bại vong… Ta chỉ phạm sai lầm một lần thôi… Với lại ta không muốn hợp tác với một kẻ như ngươi”
Người chưa đi xuống đã dừng bước chân
“Ngươi nghĩ sao nếu ta cho ngươi một cơ thể mới? ngươi sẽ tái sinh trong một cơ thể khác giống như ta đã làm”
“ Phu quân, chàng vẫn chưa đi nghỉ cơ cà? Đợi thiếp sao?”
Tuy chưa hiểu rõ ý, nhưng thấy ánh mắt đỏ ngầu hình như nữ nhân này vừa khóc thì phải. Liễu tương Sinh thoáng sinh ra nghi hoặc, từ khi nào hắn lại để ý đến một người khác vậy, trước nay đều là người khác nhìn hắn mà hành sự, giờ đây hắn mới nhận thấy. Không phải chỉ hắn mới là người có cảm xúc
“Sao chàng nhìn thiếp như vậy?”
“Ngươi đi nghỉ đi, ta chưa buồn ngủ lắm”
“Phải gọi là nương tử chứ…? “
Thấy nữ nhân đã tiến sát lại gần ôm lấy cánh tay vô tri, khuôn mặt tươi cười
“Nương…. Tử”
“Hì hì, phải như vậy chứ… Nhưng mà là phu thê, chúng ta phải ngủ cùng nhau mới đúng… Đây cũng là lý do mà chàng xuất hiện ở đây”
Một cuộc sống của nạn dân là như vậy sao? Vô lo vô nghĩ, cuộc sống an nhàn
“Giường này đủ cho ba người nằm mà. Trước đây ta và…”
“ À không có gì? Tiểu Tần nằm giữa, hai phu thê chúng ta nằm hai bên như vậy là đúng rồi”
Liễu Tương sinh vẫn còn đang tơ tưởng, những việc xảy ra mấy ngày qua, chợt thấy bản thân mình có chút thay đổi. Hắn lo cho bản thân nhiều hơn thay vì nghĩ tới kẻ thù của mình. Không biết Mộng LĂng nghĩ sao về hắn, khi đấy hắn có nặng lời vài câu chắc nàng ấy khổ tâm lắm. Nhìn nữ nhân đang nằm trước mặt hắn lại mơ tưởng về hình bóng người kia
“Chúng ta thành người một nhà rồi sao”
Nữ nhân nhẹ nhàng đáp
“Phu quân”
Cái này người ta gọi là đồng sàng dị mộng, hai người nằm gần nhau nhưng tâm trí lại đang hướng về người khác, đối với nữ nhân, người này chính là người thế vai cho người chồng quá cố của mình, rất lâu rồi mới lại có một nam nhân ngủ cùng, mùi y phục đúng là của phu quân rồi. Một giấc ngủ nhẹ nhàng sau mấy năm trống vắng.
…
Trời sáng cũng là lúc cơn mê qua đi, tiếng khóc của Tiểu Tần làm hai người choàng tỉnh giấc, và hốt hoảng khi nhìn thấy đối phương không phải là người đó
“ Ta đi ra ngoài trước”
Liễu Tương sinh chớp mắt mấy cái rồi đi ra ngoài, nữ nhân sửa soạn lại y phục rồi ẵm đứa con ra bên ngoài. Ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng lướt sang chỗ khác. Nhưng như không hẹn mà gặp, ánh mắt hai người cứ chốc chốc lại lia qua bắt gặp đối phương đang nhìn mình
“Chuyện tối qua….”
“Để thiếp đi gánh nước đã…”
Nữ nhân thoáng ngập nhừng rồi xách hai tùng nước cùn với đòn gánh đi ra phía bên ngoài, trên lưng là đứa con nhỏ, hồi nãy còn khóc tu tu giờ lại chìm vào giấc ngủ, dường như ở trên lưng của nữ nhân rất thoải mái thì phải
Trong lòng vẫn chưa yên ổn, đang rất rối loạn là khác, Chỉ là ngủ cùng thôi không biết trong lúc ngủ có làm gì thất lễ hay không? Nhìn bộ dáng hốt hoảng như vậy e rằng là có chuyện xảy ra thật. Nhưng sao hắn thấy trong người không có cảm giác gì nhỉ, Cơ thể hắn thì chỉ có đôi tay là không cử động được, phía dưới phần bình thường. Vậy là không có khẳ năng đó. Một người luôn ra vẻ lãnh đạm nay lại có vẻ rất lúng túng
Nguồn nước cũng ở gần đây, nên chỉ đi một lúc là hai người trở về, chẳng còn vẻ lúng túng nữa, dù gì cũng đã có xuất giá một lần, mấy chuyện đó không có gì quá bận tâm, với lại cũng chưa xảy ra chuyện gì cả. Thấy nam tử còn đang bối rối, nữ nhân vội mỉm cười để lại hai gánh nước xuống
“Sau này chàng phải thay ta đi gánh nước vào buổi sáng… Hôm nay là ngày đầu nên thiếp nhượng bộ đấy nhé”
Nhẹ nhành trao đứa nhỏ cho Nam nhân, nữ nhân đi vào bên trong thay lại y Phục vừa nói vọng ra
“Giờ thiếp ra chỗ tửu lầu… Chàng … có thể đi …hoặc ở lại”
Nữ nhân này không sợ hắn bỏ chốn sao? Cũng khó nói, một người bị liệt ở tay đi ra ngoài gặp rất nhiều khó khăn, Nhưng người này mới gặp một ngày, cũng có thể sẽ lại bỏ đi lắm
“Ta ở lại… khi nào ngươi đuổi thì ta đi”
“Phải gọi là nương tử chứ? Hì hì… Chàng không bỏ đi thì thiếp cũng không nỡ đuổi.. ai bảo phu quân lại soái như vậy cơ chứ”
Một nữ nhân đầu óc không bình thường, nhận vơ người lạ về làm chồng. Nhưng bảo liễu Tương Sinh bỏ đi, vậy hắn đi được đâu đây, khi đôi tay không dùng được… Mới trải qua một lần suýt chết đói. Hắn mới nhận ra thực tế khốc liệt, việc bỏ đi khỏi tông môn là quá nóng nảy. Nếu muốn đi đâu xa thì nên chuẩn bị kỹ càng đối với một phế nhân như hắn
“Vậy thì thiếp và Tiểu Tần đi tửu lầu làm việc đây”
Đứa nhỏ lại được quấn trên lưng, nữ nhân có vẻ yêu đời lắm, tung tăng chạy ra khỏi căn nhà, miệng còn ngân nga đôi câu hát
…
Liễu Tương sinh lại lâm vào dòng suy nghĩ. Hắn đi lang thang trên phố, hôm nay ăn mặc sạch sẽ hơn, Mọi thứ đã khác, không khí vẫn vậy nhưng trong lòng hắn lại khác. Trước giờ chỉ lao đầu vào tu luyện nay mới có dịp nhìn cuộc sống của những người mà trước đây hắn cho là thấp kém. Kim Lăng Quốc không chỉ có võ giả, lượng phàm nhân cũng rất nhiều, Chỉ là trước nay hắn dừng con mắt ở giới tu luyện nên cho rằng thế giới này chỉ có cường giả… Giờ mới nhận ra không phải có thực lực mạnh mới sống được ở thế giới này
Tại sao con người lại không an phận cuộc sống như vậy, tại sao cứ phải truy cầu sức mạnh tuyệt đối? Từ trước đến nay hắn tu luyện là vì cái gì? Đưa cho hắn một quyển công pháp bảo hắn tu luyện, nhưng chưa bao giờ hắn tự đặt câu hỏi vì sao?
Hắn rảo bước đi trên phố mà không để ý thấy có người đã dõi theo hắn. Phia trên tửu lâu mà hắn đang quan sát vào trong có, một nam một nữ và một lão giả đang nhìn xuống phía dưới
“ Ta nhìn không lầm thì đó là thiên tài vẫn lạc Liễu Tương Sinh thì phải?”
Lão giả nheo mắt nhìn xuống rồi gật đầu
“ Chính là hắn? không hiểu sao lại lang thang đến chỗ này? Hình như sau khi bị phế đi đôi tay hắn đã không còn được Tông Môn coi trọng nữa”
“Dật Phong ca, người không định kéo hắn về phía mình đấy chứ?”
Nam tử này chính là người bị cụt tay do Tiểu Thất gây ra, hắn vẫn chưa có chết. Nhanh chân chạy tới Thiên Phổ nên tránh được kiếm nạn Thâu Tâm Thi Cổ của Ma Môn. Tuy nhiên không còn vẻ tiêu sái của ngày nào, mái tóc hắn phủ xuống che mất tầm nhìn, cả người vận một chiếc áo khoác dài vả rộng, khiến không ai biết hắn đã bị cụt tay
“Bách Diện, ngươi dừng gọi ta là Dật Phong ca ca như vậy… Điều đó làm ta thương xót Dật Hồng muội muội không ít”
Nữ nhân đứng cạnh vận hồng y xen lẫn yểm tâm giáp màu đen, trông khá mê hoặc người khác, đặc biệt sau một năm tu luyện Hợp Hoan Công, giờ cơ thể đã nở nang ra không ít. Quả có sức hấp dẫn với nam nhân
“Ta mượn thân xác muội muội ngươi.. vậy ngươi cứ coi ta là muội muội không được sao?”
Vừa nói nữ nhân vừa đừa bàn tay ngọc ngà ra ve vãn Tiêu Dật Phong. Nhưng trước đây thì may ra có cơ hội, còn giờ đã mất đôi tay, hắn không còn tâm trí nào đến việc này nữa, nhất là một nữ nhân tu luyện hợp hoan công
“Ta vẫn chưa hiểu mục đích ngươi giúp ta là vì cái gì? Ngươi hoàn toàn có thể biến mất không để lại dấu vết gì, mọi người cũng nghĩ ngươi đã chết ở Bạch Thành, việc ngươi xuất hiện ở một thành trì khác chưa chắc đã có người sống sót mà nhận ra “
“Ngươi nói cũng đúng…Việc ta đoạt xác không có mấy người biết… với bản lĩnh của ta giết hai người các ngươi không khó… Nhưng ta muốn hợp tác cùng ngươi xây dựng lên một thế lực có thể khống chế cả đại lục Quy Nguyên”
“Ồ… tham vọng của ngươi còn hơn cả ta nữa… Nhưng ta thân cô thế cô, không đủ sức … Cả Ma Môn và tiên Môn đều rất mạnh… đâu nói muốn diệt là diệt được”
Nữ nhân khẽ cong làn môi đỏ căng mọng
“Bọn chúng rất mạnh, ngươi nói đúng… NHưng hãy để bọn chúng tàn sát lẫn nhau đi chúng ta chỉ việc châm lửa thôi. Hiện nay Ma Thú đã nằm trong tay của Khô Lâu Đường chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, thanh thế Ma Môn một lần nữa sẽ lại tăng lên. Tiên Môn chắc chắn không thể làm ngơ. Một trận ác chiến là không thể tránh khỏi… Khi đó chúng ta chỉ cần thu dọn tàn cục |”
“Ngươi nói thì dễ lắm, đâu dễ gì mà thu phục được “tàn cục”
“ Việc đó chẳng phải ngươi rất giỏi toan tính sao?”
Nam nhân quay đầu đi về phía lầu dưới
“ Mưu kế chưa thành, người đã bại vong… Ta chỉ phạm sai lầm một lần thôi… Với lại ta không muốn hợp tác với một kẻ như ngươi”
Người chưa đi xuống đã dừng bước chân
“Ngươi nghĩ sao nếu ta cho ngươi một cơ thể mới? ngươi sẽ tái sinh trong một cơ thể khác giống như ta đã làm”
/138
|