Một lúc lâu sau, cô mới nhận được câu trả lời từ anh, anh nói: “Được.”
Vẫn nhanh chóng như trước đây, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Sau khi Mạnh Vũ trở về thành phố Yên, cô đi Nhật Bản công tác, ở lại đó vài ngày, cô không liên lạc với Tiêu Tề, Tiêu Tề cũng không chủ động liên lạc với cô.
Mãi cho đến khi sang Nhật Bản, cô mới biết được tình hình của Ngải Thanh từ bạn bè của Tiêu Tề. Cô ấy đúng là chị hàng xóm ở quê của Tiêu Tề, sau khi tốt nghiệp trung học thì đi làm công, tìm được người đàn ông giàu có rồi kết hôn, sinh một đứa con gái, chẳng qua, người đàn ông đó có khuynh hướng bạo lực gia đình, Ngải Thanh không còn cách nào khác ngoài việc ly hôn với anh ta và đưa con gái đến nương tựa Tiêu Tề.
Tiêu Tề cũng rất chu đáo, trực tiếp mua nhà cho cô ở thành phố Thâm, giúp cô ấy tìm việc làm, con gái cô ấy đi học mẫu giáo cũng do Tiêu Tề chi trả, đó là một trường mẫu giáo quý tộc rất nổi tiếng ở thành phố Thâm.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với cô những điều này, những gì anh sẽ làm không liên quan gì đến cô, đối với anh, cô chỉ là một người không quá quan trọng.
Sau khi trở về từ Nhật Bản, Mạnh Vũ trò chuyện cùng với bạn thân Hạ Hạm của mình, sau khi ở lại Nhật Bản vài ngày, dường như cô đã có can đảm để nói ra những chuyện đã xảy ra giữa Tiêu Tề và bạch nguyệt quang của anh ta.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe được, Hạ Hạm đã khuyên cô chia tay.
Cô cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng dù sao cô vẫn không cam tâm, người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng muốn đi cùng anh đến cuối cùng, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy?
Nhưng cuối cùng ngày đó cũng đến.
Mạnh Vũ vẫn nhớ rõ đó là một buổi sáng trong mát và trời nắng, cô nghe nói Hạ Hạm đã đi đến thành phố Thâm, cô cũng không biết liệu cô đi thành phố Thâm có phải để gặp bạn bè hay có thể gặp được Tiêu Tề hay không, vào ngày hôm sau, Mạnh Vũ cũng đi theo.
Tiêu Tề và chồng của Hạ Hạm, Hàn Mặc Nhiễm làm ở cùng một công ty, Hàn Mặc Nhiễm là ông chủ của Tiêu Tề, cũng là Bá Nhạc của anh ấy. Nói mới nhớ, Tiêu Tề và Hàn Mặc Hiên có thể gặp nhau cũng là nhờ cô.
Khi Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm kết hôn, Mạnh Vũ còn chưa theo đuổi được Tiêu Tề, cô đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Tiêu Tề đi cùng cô đến đám cưới. Trong đám cưới của Hạ Hạm, Mạnh Vũ đã giới thiệu Hàn Mặc Nhiễm và Tiêu Tề với nhau, cả hai đều làm trong ngành máy tính, sau khi trò chuyện thì cảm thấy rất hợp ý, không lâu sau, Hàn Mặc Nhiễm cũng mời Tiêu Tề đến làm việc dưới trướng của mình.
Hạ Hạm đến Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô đến Bàng Đại Lĩnh Hàng tìm Hạ Hàm, Tiêu Tề là phó chủ tịch của Bàng Đại Lĩnh Hàng, có lẽ cô có thể gặp anh ở đó.
Hai người đã nhiều ngày không gặp nhau, họ cũng không liên lạc với nhau, vì vậy nếu có thể tình cờ gặp nhau, không biết có thể coi như cho nhau một bậc thềm, để cả hai đều có đường lui hay không.
Nhưng sự thật không như cô mong đợi. Cô đã gặp tình cờ gặp Tiêu Tề, nhưng cũng tình cờ gặp Ngải Thanh và con gái của cô ấy.
Bọn họ cũng đến đây tìm Tiêu Tề.
Ngay khi cô bước vào của chính của Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô liền nhìn thấy họ, Tiêu Tề ngồi xổm bên cạnh cô bé, nói chuyện với bé, trên mặt là nụ cười dịu dàng, Ngải Thanh đứng bên cạnh, hài lòng nhìn họ.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí cô cảm thấy mình bị ảo giác, như thể đáng lẽ họ mới nên ở bên nhau, không ai có thể động vào sự hòa hợp hài hòa giữa bọn họ, mà cô chẳng qua chỉ là khán giả, khoác lớp áo bạn gái của Tiêu Tề.
Hóa ra Tiêu Tề cũng có khoảng thời gian yêu thương như vậy, hóa ra anh có thể cười dịu dàng như vậy, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện biểu cảm như vậy trước mặt cô.
Hiển nhiên, thời tiết ở thành phố Thâm vẫn ấm áp và dễ chịu, nhưng cô cảm thấy gió lạnh đang thổi bên tai, lạnh đến thấu xương.
Cô cảm thấy khi mình đứng ở đây, giống như một bi kịch to lớn.
Tiêu Tề rất nhanh đã nhìn thấy cô, anh chậm rãi đứng lên, biểu cảm yêu thương trên mặt dần dần biến mất.
“Sao em lại đến đây?”
Anh hỏi.
Lúc này Mạnh Vũ mới tỉnh táo lại, cô thấy Hạ Hạm vẫy tay với mình, cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh: “Em đến đây để tìm Hạ Hạm.”
Anh nhìn thoáng qua Hạ Hạm, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hai người có muốn cùng đi ăn không?”
“Không cần. “
Anh không nói nữa.
Cô bé tên Hoan Hoan đột nhiên chạy tới, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút đưa cho cô, ngước lên nhìn cô, đôi mắt to ngây thơ trong sáng, “Con cho dì kẹo.”
Mạnh Vũ nhìn đứa trẻ trước mặt, cô thật sự muốn đuổi đi. Cô không biết người tên Ngải Thanh là cố ý hay vô ý, biết Tiêu Tề có bạn gái mà còn đưa đứa bé đến công ty, sợ người khác không biết họ thân thiết như thế nào sao, không biết làm sao để giữ khoảng cách với người đàn ông là hoa đã có chủ sao?
Vì vậy ngay sau đó, cô rất ghét đứa bé này.
Tuy nhiên, dù sao đứa bé cũng vô tội, cô không muốn so đo với đứa bé, bản thân mình cũng hẹp hòi.
Rốt cuộc, cô vẫn nhịn được cảm giác xúc động muốn văng tục, nói “Cảm ơn”.
Đang muốn đưa tay nhận kẹo, cô bé lại mỉm cười ngọt ngào với cô, “Con sẽ giúp dì mở được không?”
Cô bé lúng túng giúp cô bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho cô, “Dì ăn đi.”
Cô liếc nhìn Tiêu Tề và người phụ nữ tên Ngải Thanh, bên cạnh có vài nhân viên của Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô làm người lớn không muốn sự lạnh lùng của mình làm tổn thương trái tim nhỏ bé của đứa trẻ, ân oán giữa người lớn thì phải để người lớn giải quyết.
Cô cúi xuống, cô bé đưa kẹo cho cô, nhưng khi bé đưa kẹo vào miệng, bé không buông ra, mà đâm sâu vào cổ họng cô.
Suýt chút nữa, kẹo đâm vào trong cổ họng cô, cơn đau dữ dội khiến cô ho khan, bàn tay vô thức đẩy cô bé ra.
Có lẽ vì quá mạnh nên bé bị cô đẩy ngã xuống đất, cô bé thì khóc lớn lên. Ngải Thanh lập tức đến đỡ cô bé lên, cô bé khóc rất đau lòng, Ngải Thanh kéo quần của bé lên, thấy mắt cá chân bị sưng lên, cô ấy đau lòng rơi nước mắt, vội vàng nhìn qua Tiêu Tề, “Phải làm sao đây?”
Ngược lại, Tiêu Tề bình tĩnh nói: “Chị ôm bé ra cửa chờ tôi, tôi đi lấy xe đưa bé đến bệnh viện.”
Ngải Thanh chỉ sợ, lo lắng đứa bé có việc gì, vì vậy cô vội vàng bế đứa bé chạy ra cửa.
Thực tế là khi vừa đẩy ngã cô bé, Mạnh Vũ cũng bị lực phản xạ đẩy ngã xuống đất, nhưng Tiêu Tề hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy, chỉ chú ý đến hai mẹ con kia.
Cuối cùng, là Hạ Hạm đi quan đỡ cô đứng dậy.
Cuối cùng, trước khi Tiêu Tề rời đi cũng nhìn thoáng qua cô, nhưng không phải là dáng vẻ quan tâm, mà là âm thầm khiển trách, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng không thể che giấu.
“Tiêu Tề, em không cô ý, khi nãy suýt chút nữa con bé đã đâm vào cổ họng của em.”
Anh không lên tiếng, xoay người đi về phía thang máy, cô biết anh vội vàng đi đưa cô bé đến bệnh viện. Anh không thích sự tùy hứng của cô, cô cũng cố gắng không tùy hứng trước mặt anh.
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh, một làn sóng tức giận đột nhiên từ đáy lòng cô dâng lên, anh hoảng loạn cái gì, anh lo lắng cho cô bé kia vậy sao? Cô là bạn gái của anh, anh lại không có chút quan tâm đến cô sao?
Vì thế cô nói sau lưng anh: “Tiêu Tề, em cũng rất đau.”
Em cũng cần anh chăm sóc.
Anh đừng đi, đừng để em triệt để hết hy vọng với anh mà.
Nghe lời cô nói, anh dừng lại, nhưng chỉ dừng lại một lát liền đi về phía trước, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không hề có.
Thời khắc này, cuối cùng cô cũng quyết định.
Trái tim cô không phải làm bằng sắt, thật sự không thể chịu được tổn thương hết lần này đến lần khác.
Đủ rồi, nhiều năm như vậy, sự lạnh lùng của anh cũng đủ tàn nhẫn, bây giờ đã có một người phụ nữ khác khiến anh lo lắng, tương lai, cô cũng chỉ chịu tổn thương nhiều hơn mà thôi.
Mệt rồi, thật sự quá mệt mỏi.
Cho nên, kết thúc đi, Tiêu Tề
Cô biết, Tiêu Tề đưa cô bé kia đi bệnh viện cũng phải mất chút thời gian, cô nhờ Hạ Hạm đưa đến bãi biển đi dạo một vòng, sau đó lại nhờ Hạ Hàm chở cô về chung cư của Tiêu Tề.
Lần này, thay vì mở khóa bằng dấu vân tay, cô gõ cửa, một lúc sau, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Là Ngải Thanh mở cửa cho cô, cô ấy đang mặc tạp dề, tay hơi dính bột, có lẽ mới từ phòng bếp ra.
Ở bên trong, Tiêu Tề và Hoan Hoan đang ngồi trong phòng khách, Tiêu Tề đang dạy Hoan Hoan học toán. Cô luôn cảm thấy căn hộ của Tiêu Tề quá quạnh quẽ, nhưng bây giờ căn phòng tràn ngập tiếng cười, lại vô cùng ấm áp.
Mạnh Vũ cảm thấy tất cả những chuyện này thật là mỉa mai.
Khi Ngải Thanh nhìn thấy cô, không có ý trách móc cô chút nào, con gái cô ta vừa bị thương vì cô, nhưng cô vẫn nhiệt tình mời cô vào trong.
Cô và Tiêu Tề còn chưa chia tay, nhưng cô ấy hành động giống bà chủ ở đây hơn là cô nữa.
Mạnh Vũ và Hạ Hạm cùng nhau vào nhà, Hoan Hoan thấy cô đến thì sợ sệt trốn sau lưng Tiêu Tề, tay to của Tiêu Tề chạm vào đầu cô bé, như muốn an ủi cô bé.
“Sắc mặt em không tốt lắm, em thấy không khỏe sao?”
Tiêu Tề hỏi cô.
Đây là anh đang quan tâm đến cô sao? Nhưng bây giờ mối quan tâm của anh không có ích gì cho cô.
“Em có chuyện muốn nói với anh, có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Tiêu Tề nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, anh gật đầu: “Được.”
Hai người đi ra ban công, mặt trời đang lặn, trên bục ban công có một số loài xương rồng mà cô đã trồng.
“Em muốn nói gì?”
Anh hỏi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là dáng vẻ đẹp trai mê người như lần đầu cô gặp.
Không lâu sau khi bắt đầu học đại học, cô được các bạn cùng lớp kéo tham gia vào các hoạt động của khoa máy tính, nơi cô gặp anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô đã bị anh mê hoặc, ngoại hình, khí chất, giọng nói của anh, mọi thứ đều đánh trúng vào trái tim cô.
Đó là lần đầu tiên cô thích một chàng trai, lúc đó cô thầm thề trong lòng rằng cô nhất định sẽ có được người đàn ông này.
Cô tự tin đến mức nào, bây giờ nghĩ lại thì thật nực cười.
Cô nhìn hoàng hôn xa xăm, nghe thấy chính cô nói với giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Tiêu Tề, chúng ta chia tay thôi.”
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này với Tiêu Tề, cô rất thích anh.
Nhưng dường như nó không nghiêm trọng như cô tưởng tượng, thậm chí cô còn có cảm giác khoái cảm, nhìn xem, Tiêu Tề, em rất thích anh, em đã cho anh tất cả quyền chủ động, nhưng cuối cùng em cũng đã bỏ rơi anh.
Vẫn nhanh chóng như trước đây, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Sau khi Mạnh Vũ trở về thành phố Yên, cô đi Nhật Bản công tác, ở lại đó vài ngày, cô không liên lạc với Tiêu Tề, Tiêu Tề cũng không chủ động liên lạc với cô.
Mãi cho đến khi sang Nhật Bản, cô mới biết được tình hình của Ngải Thanh từ bạn bè của Tiêu Tề. Cô ấy đúng là chị hàng xóm ở quê của Tiêu Tề, sau khi tốt nghiệp trung học thì đi làm công, tìm được người đàn ông giàu có rồi kết hôn, sinh một đứa con gái, chẳng qua, người đàn ông đó có khuynh hướng bạo lực gia đình, Ngải Thanh không còn cách nào khác ngoài việc ly hôn với anh ta và đưa con gái đến nương tựa Tiêu Tề.
Tiêu Tề cũng rất chu đáo, trực tiếp mua nhà cho cô ở thành phố Thâm, giúp cô ấy tìm việc làm, con gái cô ấy đi học mẫu giáo cũng do Tiêu Tề chi trả, đó là một trường mẫu giáo quý tộc rất nổi tiếng ở thành phố Thâm.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với cô những điều này, những gì anh sẽ làm không liên quan gì đến cô, đối với anh, cô chỉ là một người không quá quan trọng.
Sau khi trở về từ Nhật Bản, Mạnh Vũ trò chuyện cùng với bạn thân Hạ Hạm của mình, sau khi ở lại Nhật Bản vài ngày, dường như cô đã có can đảm để nói ra những chuyện đã xảy ra giữa Tiêu Tề và bạch nguyệt quang của anh ta.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe được, Hạ Hạm đã khuyên cô chia tay.
Cô cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng dù sao cô vẫn không cam tâm, người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng muốn đi cùng anh đến cuối cùng, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy?
Nhưng cuối cùng ngày đó cũng đến.
Mạnh Vũ vẫn nhớ rõ đó là một buổi sáng trong mát và trời nắng, cô nghe nói Hạ Hạm đã đi đến thành phố Thâm, cô cũng không biết liệu cô đi thành phố Thâm có phải để gặp bạn bè hay có thể gặp được Tiêu Tề hay không, vào ngày hôm sau, Mạnh Vũ cũng đi theo.
Tiêu Tề và chồng của Hạ Hạm, Hàn Mặc Nhiễm làm ở cùng một công ty, Hàn Mặc Nhiễm là ông chủ của Tiêu Tề, cũng là Bá Nhạc của anh ấy. Nói mới nhớ, Tiêu Tề và Hàn Mặc Hiên có thể gặp nhau cũng là nhờ cô.
Khi Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm kết hôn, Mạnh Vũ còn chưa theo đuổi được Tiêu Tề, cô đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Tiêu Tề đi cùng cô đến đám cưới. Trong đám cưới của Hạ Hạm, Mạnh Vũ đã giới thiệu Hàn Mặc Nhiễm và Tiêu Tề với nhau, cả hai đều làm trong ngành máy tính, sau khi trò chuyện thì cảm thấy rất hợp ý, không lâu sau, Hàn Mặc Nhiễm cũng mời Tiêu Tề đến làm việc dưới trướng của mình.
Hạ Hạm đến Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô đến Bàng Đại Lĩnh Hàng tìm Hạ Hàm, Tiêu Tề là phó chủ tịch của Bàng Đại Lĩnh Hàng, có lẽ cô có thể gặp anh ở đó.
Hai người đã nhiều ngày không gặp nhau, họ cũng không liên lạc với nhau, vì vậy nếu có thể tình cờ gặp nhau, không biết có thể coi như cho nhau một bậc thềm, để cả hai đều có đường lui hay không.
Nhưng sự thật không như cô mong đợi. Cô đã gặp tình cờ gặp Tiêu Tề, nhưng cũng tình cờ gặp Ngải Thanh và con gái của cô ấy.
Bọn họ cũng đến đây tìm Tiêu Tề.
Ngay khi cô bước vào của chính của Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô liền nhìn thấy họ, Tiêu Tề ngồi xổm bên cạnh cô bé, nói chuyện với bé, trên mặt là nụ cười dịu dàng, Ngải Thanh đứng bên cạnh, hài lòng nhìn họ.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí cô cảm thấy mình bị ảo giác, như thể đáng lẽ họ mới nên ở bên nhau, không ai có thể động vào sự hòa hợp hài hòa giữa bọn họ, mà cô chẳng qua chỉ là khán giả, khoác lớp áo bạn gái của Tiêu Tề.
Hóa ra Tiêu Tề cũng có khoảng thời gian yêu thương như vậy, hóa ra anh có thể cười dịu dàng như vậy, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện biểu cảm như vậy trước mặt cô.
Hiển nhiên, thời tiết ở thành phố Thâm vẫn ấm áp và dễ chịu, nhưng cô cảm thấy gió lạnh đang thổi bên tai, lạnh đến thấu xương.
Cô cảm thấy khi mình đứng ở đây, giống như một bi kịch to lớn.
Tiêu Tề rất nhanh đã nhìn thấy cô, anh chậm rãi đứng lên, biểu cảm yêu thương trên mặt dần dần biến mất.
“Sao em lại đến đây?”
Anh hỏi.
Lúc này Mạnh Vũ mới tỉnh táo lại, cô thấy Hạ Hạm vẫy tay với mình, cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh: “Em đến đây để tìm Hạ Hạm.”
Anh nhìn thoáng qua Hạ Hạm, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hai người có muốn cùng đi ăn không?”
“Không cần. “
Anh không nói nữa.
Cô bé tên Hoan Hoan đột nhiên chạy tới, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút đưa cho cô, ngước lên nhìn cô, đôi mắt to ngây thơ trong sáng, “Con cho dì kẹo.”
Mạnh Vũ nhìn đứa trẻ trước mặt, cô thật sự muốn đuổi đi. Cô không biết người tên Ngải Thanh là cố ý hay vô ý, biết Tiêu Tề có bạn gái mà còn đưa đứa bé đến công ty, sợ người khác không biết họ thân thiết như thế nào sao, không biết làm sao để giữ khoảng cách với người đàn ông là hoa đã có chủ sao?
Vì vậy ngay sau đó, cô rất ghét đứa bé này.
Tuy nhiên, dù sao đứa bé cũng vô tội, cô không muốn so đo với đứa bé, bản thân mình cũng hẹp hòi.
Rốt cuộc, cô vẫn nhịn được cảm giác xúc động muốn văng tục, nói “Cảm ơn”.
Đang muốn đưa tay nhận kẹo, cô bé lại mỉm cười ngọt ngào với cô, “Con sẽ giúp dì mở được không?”
Cô bé lúng túng giúp cô bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho cô, “Dì ăn đi.”
Cô liếc nhìn Tiêu Tề và người phụ nữ tên Ngải Thanh, bên cạnh có vài nhân viên của Bàng Đại Lĩnh Hàng, cô làm người lớn không muốn sự lạnh lùng của mình làm tổn thương trái tim nhỏ bé của đứa trẻ, ân oán giữa người lớn thì phải để người lớn giải quyết.
Cô cúi xuống, cô bé đưa kẹo cho cô, nhưng khi bé đưa kẹo vào miệng, bé không buông ra, mà đâm sâu vào cổ họng cô.
Suýt chút nữa, kẹo đâm vào trong cổ họng cô, cơn đau dữ dội khiến cô ho khan, bàn tay vô thức đẩy cô bé ra.
Có lẽ vì quá mạnh nên bé bị cô đẩy ngã xuống đất, cô bé thì khóc lớn lên. Ngải Thanh lập tức đến đỡ cô bé lên, cô bé khóc rất đau lòng, Ngải Thanh kéo quần của bé lên, thấy mắt cá chân bị sưng lên, cô ấy đau lòng rơi nước mắt, vội vàng nhìn qua Tiêu Tề, “Phải làm sao đây?”
Ngược lại, Tiêu Tề bình tĩnh nói: “Chị ôm bé ra cửa chờ tôi, tôi đi lấy xe đưa bé đến bệnh viện.”
Ngải Thanh chỉ sợ, lo lắng đứa bé có việc gì, vì vậy cô vội vàng bế đứa bé chạy ra cửa.
Thực tế là khi vừa đẩy ngã cô bé, Mạnh Vũ cũng bị lực phản xạ đẩy ngã xuống đất, nhưng Tiêu Tề hoàn toàn không quan tâm đến cô ấy, chỉ chú ý đến hai mẹ con kia.
Cuối cùng, là Hạ Hạm đi quan đỡ cô đứng dậy.
Cuối cùng, trước khi Tiêu Tề rời đi cũng nhìn thoáng qua cô, nhưng không phải là dáng vẻ quan tâm, mà là âm thầm khiển trách, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng không thể che giấu.
“Tiêu Tề, em không cô ý, khi nãy suýt chút nữa con bé đã đâm vào cổ họng của em.”
Anh không lên tiếng, xoay người đi về phía thang máy, cô biết anh vội vàng đi đưa cô bé đến bệnh viện. Anh không thích sự tùy hứng của cô, cô cũng cố gắng không tùy hứng trước mặt anh.
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh, một làn sóng tức giận đột nhiên từ đáy lòng cô dâng lên, anh hoảng loạn cái gì, anh lo lắng cho cô bé kia vậy sao? Cô là bạn gái của anh, anh lại không có chút quan tâm đến cô sao?
Vì thế cô nói sau lưng anh: “Tiêu Tề, em cũng rất đau.”
Em cũng cần anh chăm sóc.
Anh đừng đi, đừng để em triệt để hết hy vọng với anh mà.
Nghe lời cô nói, anh dừng lại, nhưng chỉ dừng lại một lát liền đi về phía trước, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không hề có.
Thời khắc này, cuối cùng cô cũng quyết định.
Trái tim cô không phải làm bằng sắt, thật sự không thể chịu được tổn thương hết lần này đến lần khác.
Đủ rồi, nhiều năm như vậy, sự lạnh lùng của anh cũng đủ tàn nhẫn, bây giờ đã có một người phụ nữ khác khiến anh lo lắng, tương lai, cô cũng chỉ chịu tổn thương nhiều hơn mà thôi.
Mệt rồi, thật sự quá mệt mỏi.
Cho nên, kết thúc đi, Tiêu Tề
Cô biết, Tiêu Tề đưa cô bé kia đi bệnh viện cũng phải mất chút thời gian, cô nhờ Hạ Hạm đưa đến bãi biển đi dạo một vòng, sau đó lại nhờ Hạ Hàm chở cô về chung cư của Tiêu Tề.
Lần này, thay vì mở khóa bằng dấu vân tay, cô gõ cửa, một lúc sau, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Là Ngải Thanh mở cửa cho cô, cô ấy đang mặc tạp dề, tay hơi dính bột, có lẽ mới từ phòng bếp ra.
Ở bên trong, Tiêu Tề và Hoan Hoan đang ngồi trong phòng khách, Tiêu Tề đang dạy Hoan Hoan học toán. Cô luôn cảm thấy căn hộ của Tiêu Tề quá quạnh quẽ, nhưng bây giờ căn phòng tràn ngập tiếng cười, lại vô cùng ấm áp.
Mạnh Vũ cảm thấy tất cả những chuyện này thật là mỉa mai.
Khi Ngải Thanh nhìn thấy cô, không có ý trách móc cô chút nào, con gái cô ta vừa bị thương vì cô, nhưng cô vẫn nhiệt tình mời cô vào trong.
Cô và Tiêu Tề còn chưa chia tay, nhưng cô ấy hành động giống bà chủ ở đây hơn là cô nữa.
Mạnh Vũ và Hạ Hạm cùng nhau vào nhà, Hoan Hoan thấy cô đến thì sợ sệt trốn sau lưng Tiêu Tề, tay to của Tiêu Tề chạm vào đầu cô bé, như muốn an ủi cô bé.
“Sắc mặt em không tốt lắm, em thấy không khỏe sao?”
Tiêu Tề hỏi cô.
Đây là anh đang quan tâm đến cô sao? Nhưng bây giờ mối quan tâm của anh không có ích gì cho cô.
“Em có chuyện muốn nói với anh, có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Tiêu Tề nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, anh gật đầu: “Được.”
Hai người đi ra ban công, mặt trời đang lặn, trên bục ban công có một số loài xương rồng mà cô đã trồng.
“Em muốn nói gì?”
Anh hỏi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là dáng vẻ đẹp trai mê người như lần đầu cô gặp.
Không lâu sau khi bắt đầu học đại học, cô được các bạn cùng lớp kéo tham gia vào các hoạt động của khoa máy tính, nơi cô gặp anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô đã bị anh mê hoặc, ngoại hình, khí chất, giọng nói của anh, mọi thứ đều đánh trúng vào trái tim cô.
Đó là lần đầu tiên cô thích một chàng trai, lúc đó cô thầm thề trong lòng rằng cô nhất định sẽ có được người đàn ông này.
Cô tự tin đến mức nào, bây giờ nghĩ lại thì thật nực cười.
Cô nhìn hoàng hôn xa xăm, nghe thấy chính cô nói với giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Tiêu Tề, chúng ta chia tay thôi.”
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này với Tiêu Tề, cô rất thích anh.
Nhưng dường như nó không nghiêm trọng như cô tưởng tượng, thậm chí cô còn có cảm giác khoái cảm, nhìn xem, Tiêu Tề, em rất thích anh, em đã cho anh tất cả quyền chủ động, nhưng cuối cùng em cũng đã bỏ rơi anh.
/62
|