Edit: Xiao Yi.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Ca chính là cản chú nhỏ lại. Hứa Nhàn Nguyệt hỏi những câu này không lễ phép chút nào, giống như muốn thành bà mẹ ác độc trong TV quăng cho bạn gái của con trai thẻ ngân hàng vậy.
“Chú,” Hứa Thanh Ca kéo cánh tay của y lại, nhỏ giọng nói: “Sao chú hỏi vậy được? Chúng ta đi thôi, cháu còn chưa ăn xong bữa đâu.”
Hứa Nhàn Nguyệt khí định thần nhàn [1] bất động đứng đấy, “Đây là chú nhỏ dạy cháu đấy. Giữa người với người nếu muốn kéo gần khoảng cách phải nhờ vào cách bộc lộ trực tiếp nhất, có nhớ không?”
Dáng vẻ của Tần Tuyển cũng khí định thần nhàn không kém, thanh nhã xuất trần, khí tức không bực.
Ánh mắt của anh vừa an tĩnh vừa chân thành. Đứng trước mặt Hứa Nhàn Nguyệt, anh có cung kính của hậu bối đối với trưởng bối, nhưng không hề có e sợ với y.
Tần Tuyển không nhanh không chậm mở miệng, “Tiểu Thanh Ca vừa đẹp vừa đáng yêu như vậy, ai lại có thể không thích ạ?”
Hứa Thanh Ca cúi đầu chím miệng cười. Được người khác khen đẹp và đáng yêu, cô rất là vui vẻ.
Nhưng Hứa Nhàn Nguyệt lại không hài lòng đến cực điểm, “Đáp án này không có tâm chút nào. Cậu đổi một câu trả lời có EQ cao hơn đi, cái gì mà nói con bé đẹp và đáng yêu chứ.”
Hứa Thanh Ca: “…” Tật xấu này của chú nhỏ thật đáng ghét! Cô giận dỗi véo vào cánh tay của y.
Trên người Tần Tuyển mặc một cái áo bạch sam [2] và quần dài màu đen, tễ nguyệt thanh phong [3], ôn tồn lễ độ.
Anh cười khẽ, điềm đạm trả lời: “Chú, bất kể là cháu nói thích hay không thích đều sẽ làm Thanh Ca cảm thấy không thoải mái, có đúng không ạ?”
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn về phía cháu gái nhỏ vô cùng đẹp của mình. Cô bị y chọc tức chết rồi, đôi mắt đang trừng y giống như hắc thạch trái cây [4] vậy!
Hứa Nhàn Nguyệt thu lại ánh mắt, khinh đạm phong vân [5] nói: “Sao phải để ý con bé có thấy thoải mái hay không? Kệ, không sao cả.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô thật sự rất tức giận, đùng đùng đẩy eo của Tần Tuyển, “Không cần quan tâm đến chú ấy. Chú ấy là quỷ đáng ghét, anh ơi, chúng ta đi thôi.”
Tần Tuyển nhìn ra hình thức của cô khi ở cùng với vị chú nhỏ này. Chú nhỏ của cô là đang ngại hai người có chướng ngại ở giữa, cho nên anh sớm nói rõ ràng cũng không phải là không được.
Cô gái nhỏ này rốt cục vẫn luôn xem anh là anh trai. Cái hướng đi này kỳ thật không quá đúng, làm cho sau này anh không có cách nào tiến xa với cô.
Tần Tuyển đứng yên không cử động, trở tay cầm lấy tay của Hứa Thanh Ca, quay đầu rũ mắt nhìn cô, “Là thích ạ.”
“Hử? Là thích thế nào?” Hứa Nhàn Nguyệt đảo móng tay, “Là thích em gái nhà bên, hay là hi vọng sau này con bé sẽ là bạn gái của mình để thích?”
Ánh mắt của Tần Tuyển không hề tránh né, vừa ôn nhu vừa thẳng thắn, chân thành đáp: “Là vế sau ạ.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Nhà hàng Nhật thật an tĩnh, nhân viên phục vụ ngoài hành lang đang bưng đồ ăn cũng thật an tĩnh. Hứa Nhàn Nguyệt nhướn mày, lùi ra một hướng, cũng thật an tĩnh.
Trên mặt Hứa Thanh Ca lại xuất hiện hoang mang dữ dội, sau đó lại trở thành khiếp sợ, lại sau đó nữa trở thành xấu hổ. Cô đỏ bừng mặt, xấu hổ nói không ra lời.
Anh trai nhỏ vừa nói gì thế?
Anh thích cô ư?
Sao có thể được?
Tần Tuyển hơi nghiêng đầu, cười khẽ: “Tiểu Thanh Ca này, anh đối với em là nhất kiến chung tình [6] đấy.”
…
Ăn xong bữa cơm, thời điểm Hứa Nhàn Nguyệt lái xe đưa Hứa Thanh Ca về nhà, cô vẫn chưa có hồi thần lại.
Tần Tuyển thích cô? Còn là nhất kiến chung tình nữa?
Dáng vẻ của Hứa Nhàn Nguyệt trái lại thật cao hứng, hát nhẩm bài tiếng Pháp, giai điệu nhẹ nhàng mà hoảng đầu.
Y nhìn người cũng thật là chuẩn. Chàng trai kia thoạt nhìn rất giống Phó Nhất Ngôn nhà Thanh Hoan mà, cũng là dạng lừa dối cô gái nhỏ. Vừa nãy, y hỏi bằng được Tần Tuyển có thích Hứa Thanh Ca hay không chính là vì muốn để cho cô phòng bị cậu ta.
Hứa Thanh Ca là một cô gái dễ thẹn thùng, khi biết cậu ta thích mình, khẳng định con bé sẽ trốn tránh cậu ta.
Hứa Nhàn Nguyệt thích ý muốn chết. Hai đứa cháu gái này là do y nhìn chúng trưởng thành, Thanh Hoan đã bị nam sinh hư hỏng kia lừa đi rồi, y không thể để Thanh Ca bị lừa đi nữa.
“Đúng rồi, Ngọt Ngào này,” Lúc về tới nhà, Hứa Nhàn Nguyệt xoa đầu cô, nói: “Ngày thường cháu nhớ chú ý một chút, nếu không cần tới công ty thì đừng tới. Cậu nam sinh kia thoạt nhìn chính là ngoài văn nhã trong bại hoại, còn đeo mắt kính đẹp như vậy là cố tình dụ hoặc cháu đấy.”
Hứa Thanh Ca tức giận đẩy tay y ra, “Sao hôm nay chú lại nói chuyện như thế chứ? Sau này cháu làm sao đối mặt với anh ấy được nữa?”
“Thì khỏi đối mặt.” Hứa Nhàn Nguyệt thấy rõ dáng vẻ mơ hồ ngại ngùng của cô, nhắc nhở: “Cậu ta có thể không chỉ lớn hơn cháu ba tuổi đâu. Tuổi thật của cậu ta lớn, suy nghĩ và kinh nghiệm cũng lớn. Cháu còn nhỏ, tâm lý càng nhỏ, đừng có ngu xuẩn ai nói gì cũng tin. Chú đây là đang đứng ở góc độ của người làm ba để quan tâm cháu đấy.
Hứa Thanh Ca nói thầm: “Ba của cháu rất thích anh ấy, mẹ cháu cũng thích, chỉ có chú không thích thôi.”
“Ồ, vậy cháu cũng thích cậu ta à?”
“Cháu không có!” Hứa Thanh Ca bực mình mở cửa xuống xe, chạy hai bước lại giật chìa khoá xe về, “Chú lại bắt nạt cháu, bây giờ cháu nhốt xe của chú!”
…
Hứa Thanh Ca đi thanh máy lên nhà, vừa lúc nhìn thấy Lữ Hỉ Doanh muốn vào thang máy. Trong lúc nhất thời, cô thu lại biểu tình tức giận trên mặt, tròn mắt đứng trong thang máy.
“Hello cháu nha, Tiểu Thanh Ca,” Lữ Hỉ Doanh chào cô một tiếng, lại chú ý đến cảm xúc không vui của cô, hỏi: “Sao thế? Tiểu Thanh Ca làm sao vậy?”
Hứa Thanh Ca rất nhanh quay đầu giấu đi, cười nói: “Chào dì ạ, cháu không sao cả.”
“Không không, nhất định là cháu có tâm sự,” Lữ Hỉ Doanh túm lấy tay của cô, kéo cô vào nhà mình rồi nghiêm túc nói: “Dì hỏi cháu, có phải Tần Tuyển đã bắt nạt cháu không?”
Hứa Thanh Ca vừa mới vào nhà, một mèo một chó bên trong đã muốn quấn lấy cô, hoan thiên hỉ địa [7] bò lên người cô.
“Tỷ Tỷ, Muội Muội, hai đứa trước tiên đừng có quậy,” Tay của Lữ Hỉ Doanh túm bọn nó, nhanh chóng đẩy sang một bên.
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca đỡ hơn một chút. Vừa rồi là cô tức giận chú nhỏ, không thể đem cảm xúc này vào nhà của dì Lữ được, “Bảo Bảo, Bối Bối, mấy ngày không gặp có nhớ chị không?”
“Bảo Bảo? Bối Bối?” Lữ Hỉ Doanh mờ mịt, đây là tên quái gì thế?
Hứa Thanh Ca tưởng là bà không thích kêu hai tên này giống mình. Cô xấu hổ, cười cười không nói, nghĩ thầm nếu dì Lữ đã không thích hai cái tên này, sao lại còn đặt làm gì?
Lữ Hỉ Doanh cân nhắc một chút, “Tiểu Thanh Ca, có phải Tần Tuyển nói với cháu là Tỷ Tỷ và Muội Muội tên Bảo Bảo, Bối Bối không?”
“Đúng ạ, không phải vậy sao?”
“…” Không phải!
Lữ Hỉ Doanh thật sự phục đứa con trai kia của mình. Sao nó lại có thể không biết xấu hổ mà nói với cô gái nhỏ này rằng cún con và mèo con tên là Bảo Bảo và Bối Bối chứ?
Sao nó lại nói được một cách chẳng xấu hổ thế này?!
Không phải nó đã đồng ý với bà nhất định sẽ không bắt nạt và làm hư con bé sao?
Trong đầu Hứa Thanh Ca có điểm hỗn loạn, bỗng nhiên nghĩ tới nếu như Tần Tuyển trở về thì phải làm sao? Cô muốn chạy nhanh về nhà, không muốn giả vờ bình thường mà tiếp tục chung đụng với anh như thế nữa đâu.
Hứa Thanh Ca đứng lên, cười nói: “Dì ơi, anh ấy không có bắt nạt cháu đâu ạ. Cháu là bị chú nhỏ chọc giận, cháu về trước đây ạ.”
Lữ Hỉ Doanh đứng ở góc độ của người làm mẹ, bà không nên trộn lẫn con trai và cô gái nhỏ lại với nhau. Nhưng đứng ở góc độ thích Hứa Thanh Ca, bà rất cần thiết phải nhắc nhở một câu, “Thanh Ca à, dì có chuyện phải nói cho cháu biết.”
Nếu như Tần Tuyển không lễ độ với cô, lỡ tay tổn thương đến cô, hoặc là cô bị anh bắt nạt rồi khóc… Tiểu Thanh Ca đẹp như vậy nếu khóc lên sẽ khiến nhiều người lo lắng!
Hứa Thanh Ca bị bà kéo về ghế sofa ngồi, vô thức khẩn trương một chút. Cánh tay xoa đầu mèo con của cô hơi thả lỏng, ra vẻ nhẹ nhàng, “Dì cứ nói ạ.”
“Chính là con trai của dì đó,” Lữ Hỉ Doanh rót cho cô một ly nước, “Nó không tốt như cháu tưởng tượng đâu, dì lấy ví dụ cho cháu.”
Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn khoanh tay, lắng nghe bà nói, dáng vẻ tốt lành quả thật rất dễ bị lừa. Trong lòng Lữ Hỉ Doanh nói thầm: nếu như con trai mình theo đuổi cô bé thật thì tốt quá, bà sẽ chỉ hướng về con dâu, mặc kệ con trai.
Lữ Hỉ Doanh xem Hứa Thanh Ca như con ruột, nói: “Thật ra Tần Tuyển nó chẳng nấu cơm đâu.”
“?”
“Nó cũng không tưới hoa để nuôi sống cây làm gì. Lần trước nó tưới úng hai chậu của dì khiến dì tức muốn chết.”
“??”
“Từ ngày đầu tiên biết cháu, nó đã luôn muốn lừa cháu tới công ty của nó để thực tập.”
“???”
“Ai nó cũng bắt nạt được, đến dì cũng bị nó bắt nạt. Ngày đó, nó đặt đồng hồ báo thức của dì vào lúc một rưỡi sáng, là một rưỡi sáng đấy Thanh Ca. Sau khi bị đánh thức, dì thấy trên đầu giường của nó để lại một tờ giấy. Cháu đoán xem nó đã viết cái gì? Nó cảm ơn dì là một giờ rưỡi sáng của đời nó. Cháu xem nó bệnh không cơ chứ?”
Nói đến những chuyện thiếu đạo đức mà Tần Tuyển đã làm, Lữ Hỉ Doanh không nhịn được, “Còn nữa, nó bảo với anh họ của nó sẽ giới thiệu bạn gái cho thằng bé, làm thằng bé mặc quần Âu tới, kết quả phải giúp bạn của nó dọn nhà. Dì nói chỉ muốn nuôi chó thôi, đưa nó mười ngàn tệ đi mua giống nào thuần chủng quý hiếm. Kết quả là nó mua cún con có hai ngàn tệ, kiếm lời tám ngàn đó Thanh Ca, là tám ngàn lận đó!”
“…”
…
Lần đầu tiên, Hứa Thanh Ca sinh ra ảo giác trời đất quay ngược đối với một người.
Cô xem Tần Tuyển như một người anh trai từ trên trời rơi xuống, xem anh là anh trai nhỏ dịu dàng của mình.
Nhưng cô không ngờ, Tần Tuyển lại không hề xem cô như em gái bình thường. Hơn nữa, anh còn có điểm hư hỏng giống như chú nhỏ của cô.
Buổi tối, Hứa Thanh Ca có hơi ngây ngốc nằm trên giường, hai gò má đơn thuần là một mảnh hỗn loạn và hoang mang.
Nếu hôm nay chú nhỏ không quậy, có thể cô vẫn đơn thuần coi anh là anh trai tốt như thường.
Sau khi nghe Lữ Hỉ Doanh kể lại những chuyện bắt nạt của anh đã làm với anh chị em họ, cô mới biết được: thì ra Tần Tuyển không hề giống như vẻ dịu dàng thiện lương bên ngoài.
Tuy lúc trước đã nghe đàn anh Hùng Dương và đàn anh Lục Tử Nhất nói anh là người thiếu đạo đức, nhưng cô chỉ cho rằng họ là bạn cùng phòng ký túc nên đùa giỡn nhau mà thôi.
Quan trọng nhất là, nếu họ không nói, Hứa Thanh Ca lập tức không biết được rằng anh trai nhỏ Tần Tuyển không hề giống như cô tưởng tượng.
Thật ra, việc anh không giống như trong tưởng tượng của cô cũng không có gì nghiêm trọng. Chú nhỏ của cô cũng là trong nhà khác, ngoài nhà lại khác. Vấn đề ở đây chính là Tần Tuyển lại đứng trước mặt chú nhỏ mà thành khẩn nói rằng anh thích cô.
Là vế đằng sau, anh muốn xem cô như một người bạn gái để thích.
Như vậy quá là đột ngột rồi…
Hứa Thanh Ca không bật máy lạnh vào buổi tối, vẫn luôn mở cửa sổ khi ngủ, bức mành bị gió mùa hạ thổi bay phấp phới, từng phiên từng phiên như cánh bướm mùa hè.
Cô chớp hàng mi kiều diễm trời sinh, suy nghĩ: ngày mai làm sao tới công ty cùng Tần Tuyển đây? Làm sao gọi anh là ‘anh trai’ nữa? Làm sao chung đụng với anh đây?
Hứa Thanh Ca mê man hồi lâu, điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông. Là Tần Tuyển gửi tới một tin nhắn: 【Thanh Ca, anh đang ở dưới lầu. Em có thể xuống đây một chút được không?】
Hứa Thanh Ca nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi tối.
_____
[1] Khí định thần nhàn: thần thái bình tĩnh, ung dung.
[2] Bạch sam: một tông màu trắng nhẹ, màu tối có hơi giống màu sâm.
[3] Tễ nguyệt thanh phong: trăng đẹp, gió nhẹ – miêu tả người có phong thái ung dung.
[4] Hắc thạch: viên ngọc màu đen – miêu tả đôi mắt của Hứa Thanh Ca.
[5] Khinh đạm phong vân: gió nhẹ mây hoà – cũng dùng miêu tả người có phong thái ung dung.
[6] Nhất kiến chung tình: trước sau thủy chung như một.
[7] Hoan thiên hỉ địa: chuyện vui động trời động đất.:v
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Ca chính là cản chú nhỏ lại. Hứa Nhàn Nguyệt hỏi những câu này không lễ phép chút nào, giống như muốn thành bà mẹ ác độc trong TV quăng cho bạn gái của con trai thẻ ngân hàng vậy.
“Chú,” Hứa Thanh Ca kéo cánh tay của y lại, nhỏ giọng nói: “Sao chú hỏi vậy được? Chúng ta đi thôi, cháu còn chưa ăn xong bữa đâu.”
Hứa Nhàn Nguyệt khí định thần nhàn [1] bất động đứng đấy, “Đây là chú nhỏ dạy cháu đấy. Giữa người với người nếu muốn kéo gần khoảng cách phải nhờ vào cách bộc lộ trực tiếp nhất, có nhớ không?”
Dáng vẻ của Tần Tuyển cũng khí định thần nhàn không kém, thanh nhã xuất trần, khí tức không bực.
Ánh mắt của anh vừa an tĩnh vừa chân thành. Đứng trước mặt Hứa Nhàn Nguyệt, anh có cung kính của hậu bối đối với trưởng bối, nhưng không hề có e sợ với y.
Tần Tuyển không nhanh không chậm mở miệng, “Tiểu Thanh Ca vừa đẹp vừa đáng yêu như vậy, ai lại có thể không thích ạ?”
Hứa Thanh Ca cúi đầu chím miệng cười. Được người khác khen đẹp và đáng yêu, cô rất là vui vẻ.
Nhưng Hứa Nhàn Nguyệt lại không hài lòng đến cực điểm, “Đáp án này không có tâm chút nào. Cậu đổi một câu trả lời có EQ cao hơn đi, cái gì mà nói con bé đẹp và đáng yêu chứ.”
Hứa Thanh Ca: “…” Tật xấu này của chú nhỏ thật đáng ghét! Cô giận dỗi véo vào cánh tay của y.
Trên người Tần Tuyển mặc một cái áo bạch sam [2] và quần dài màu đen, tễ nguyệt thanh phong [3], ôn tồn lễ độ.
Anh cười khẽ, điềm đạm trả lời: “Chú, bất kể là cháu nói thích hay không thích đều sẽ làm Thanh Ca cảm thấy không thoải mái, có đúng không ạ?”
Hứa Nhàn Nguyệt nhìn về phía cháu gái nhỏ vô cùng đẹp của mình. Cô bị y chọc tức chết rồi, đôi mắt đang trừng y giống như hắc thạch trái cây [4] vậy!
Hứa Nhàn Nguyệt thu lại ánh mắt, khinh đạm phong vân [5] nói: “Sao phải để ý con bé có thấy thoải mái hay không? Kệ, không sao cả.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô thật sự rất tức giận, đùng đùng đẩy eo của Tần Tuyển, “Không cần quan tâm đến chú ấy. Chú ấy là quỷ đáng ghét, anh ơi, chúng ta đi thôi.”
Tần Tuyển nhìn ra hình thức của cô khi ở cùng với vị chú nhỏ này. Chú nhỏ của cô là đang ngại hai người có chướng ngại ở giữa, cho nên anh sớm nói rõ ràng cũng không phải là không được.
Cô gái nhỏ này rốt cục vẫn luôn xem anh là anh trai. Cái hướng đi này kỳ thật không quá đúng, làm cho sau này anh không có cách nào tiến xa với cô.
Tần Tuyển đứng yên không cử động, trở tay cầm lấy tay của Hứa Thanh Ca, quay đầu rũ mắt nhìn cô, “Là thích ạ.”
“Hử? Là thích thế nào?” Hứa Nhàn Nguyệt đảo móng tay, “Là thích em gái nhà bên, hay là hi vọng sau này con bé sẽ là bạn gái của mình để thích?”
Ánh mắt của Tần Tuyển không hề tránh né, vừa ôn nhu vừa thẳng thắn, chân thành đáp: “Là vế sau ạ.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Nhà hàng Nhật thật an tĩnh, nhân viên phục vụ ngoài hành lang đang bưng đồ ăn cũng thật an tĩnh. Hứa Nhàn Nguyệt nhướn mày, lùi ra một hướng, cũng thật an tĩnh.
Trên mặt Hứa Thanh Ca lại xuất hiện hoang mang dữ dội, sau đó lại trở thành khiếp sợ, lại sau đó nữa trở thành xấu hổ. Cô đỏ bừng mặt, xấu hổ nói không ra lời.
Anh trai nhỏ vừa nói gì thế?
Anh thích cô ư?
Sao có thể được?
Tần Tuyển hơi nghiêng đầu, cười khẽ: “Tiểu Thanh Ca này, anh đối với em là nhất kiến chung tình [6] đấy.”
…
Ăn xong bữa cơm, thời điểm Hứa Nhàn Nguyệt lái xe đưa Hứa Thanh Ca về nhà, cô vẫn chưa có hồi thần lại.
Tần Tuyển thích cô? Còn là nhất kiến chung tình nữa?
Dáng vẻ của Hứa Nhàn Nguyệt trái lại thật cao hứng, hát nhẩm bài tiếng Pháp, giai điệu nhẹ nhàng mà hoảng đầu.
Y nhìn người cũng thật là chuẩn. Chàng trai kia thoạt nhìn rất giống Phó Nhất Ngôn nhà Thanh Hoan mà, cũng là dạng lừa dối cô gái nhỏ. Vừa nãy, y hỏi bằng được Tần Tuyển có thích Hứa Thanh Ca hay không chính là vì muốn để cho cô phòng bị cậu ta.
Hứa Thanh Ca là một cô gái dễ thẹn thùng, khi biết cậu ta thích mình, khẳng định con bé sẽ trốn tránh cậu ta.
Hứa Nhàn Nguyệt thích ý muốn chết. Hai đứa cháu gái này là do y nhìn chúng trưởng thành, Thanh Hoan đã bị nam sinh hư hỏng kia lừa đi rồi, y không thể để Thanh Ca bị lừa đi nữa.
“Đúng rồi, Ngọt Ngào này,” Lúc về tới nhà, Hứa Nhàn Nguyệt xoa đầu cô, nói: “Ngày thường cháu nhớ chú ý một chút, nếu không cần tới công ty thì đừng tới. Cậu nam sinh kia thoạt nhìn chính là ngoài văn nhã trong bại hoại, còn đeo mắt kính đẹp như vậy là cố tình dụ hoặc cháu đấy.”
Hứa Thanh Ca tức giận đẩy tay y ra, “Sao hôm nay chú lại nói chuyện như thế chứ? Sau này cháu làm sao đối mặt với anh ấy được nữa?”
“Thì khỏi đối mặt.” Hứa Nhàn Nguyệt thấy rõ dáng vẻ mơ hồ ngại ngùng của cô, nhắc nhở: “Cậu ta có thể không chỉ lớn hơn cháu ba tuổi đâu. Tuổi thật của cậu ta lớn, suy nghĩ và kinh nghiệm cũng lớn. Cháu còn nhỏ, tâm lý càng nhỏ, đừng có ngu xuẩn ai nói gì cũng tin. Chú đây là đang đứng ở góc độ của người làm ba để quan tâm cháu đấy.
Hứa Thanh Ca nói thầm: “Ba của cháu rất thích anh ấy, mẹ cháu cũng thích, chỉ có chú không thích thôi.”
“Ồ, vậy cháu cũng thích cậu ta à?”
“Cháu không có!” Hứa Thanh Ca bực mình mở cửa xuống xe, chạy hai bước lại giật chìa khoá xe về, “Chú lại bắt nạt cháu, bây giờ cháu nhốt xe của chú!”
…
Hứa Thanh Ca đi thanh máy lên nhà, vừa lúc nhìn thấy Lữ Hỉ Doanh muốn vào thang máy. Trong lúc nhất thời, cô thu lại biểu tình tức giận trên mặt, tròn mắt đứng trong thang máy.
“Hello cháu nha, Tiểu Thanh Ca,” Lữ Hỉ Doanh chào cô một tiếng, lại chú ý đến cảm xúc không vui của cô, hỏi: “Sao thế? Tiểu Thanh Ca làm sao vậy?”
Hứa Thanh Ca rất nhanh quay đầu giấu đi, cười nói: “Chào dì ạ, cháu không sao cả.”
“Không không, nhất định là cháu có tâm sự,” Lữ Hỉ Doanh túm lấy tay của cô, kéo cô vào nhà mình rồi nghiêm túc nói: “Dì hỏi cháu, có phải Tần Tuyển đã bắt nạt cháu không?”
Hứa Thanh Ca vừa mới vào nhà, một mèo một chó bên trong đã muốn quấn lấy cô, hoan thiên hỉ địa [7] bò lên người cô.
“Tỷ Tỷ, Muội Muội, hai đứa trước tiên đừng có quậy,” Tay của Lữ Hỉ Doanh túm bọn nó, nhanh chóng đẩy sang một bên.
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca đỡ hơn một chút. Vừa rồi là cô tức giận chú nhỏ, không thể đem cảm xúc này vào nhà của dì Lữ được, “Bảo Bảo, Bối Bối, mấy ngày không gặp có nhớ chị không?”
“Bảo Bảo? Bối Bối?” Lữ Hỉ Doanh mờ mịt, đây là tên quái gì thế?
Hứa Thanh Ca tưởng là bà không thích kêu hai tên này giống mình. Cô xấu hổ, cười cười không nói, nghĩ thầm nếu dì Lữ đã không thích hai cái tên này, sao lại còn đặt làm gì?
Lữ Hỉ Doanh cân nhắc một chút, “Tiểu Thanh Ca, có phải Tần Tuyển nói với cháu là Tỷ Tỷ và Muội Muội tên Bảo Bảo, Bối Bối không?”
“Đúng ạ, không phải vậy sao?”
“…” Không phải!
Lữ Hỉ Doanh thật sự phục đứa con trai kia của mình. Sao nó lại có thể không biết xấu hổ mà nói với cô gái nhỏ này rằng cún con và mèo con tên là Bảo Bảo và Bối Bối chứ?
Sao nó lại nói được một cách chẳng xấu hổ thế này?!
Không phải nó đã đồng ý với bà nhất định sẽ không bắt nạt và làm hư con bé sao?
Trong đầu Hứa Thanh Ca có điểm hỗn loạn, bỗng nhiên nghĩ tới nếu như Tần Tuyển trở về thì phải làm sao? Cô muốn chạy nhanh về nhà, không muốn giả vờ bình thường mà tiếp tục chung đụng với anh như thế nữa đâu.
Hứa Thanh Ca đứng lên, cười nói: “Dì ơi, anh ấy không có bắt nạt cháu đâu ạ. Cháu là bị chú nhỏ chọc giận, cháu về trước đây ạ.”
Lữ Hỉ Doanh đứng ở góc độ của người làm mẹ, bà không nên trộn lẫn con trai và cô gái nhỏ lại với nhau. Nhưng đứng ở góc độ thích Hứa Thanh Ca, bà rất cần thiết phải nhắc nhở một câu, “Thanh Ca à, dì có chuyện phải nói cho cháu biết.”
Nếu như Tần Tuyển không lễ độ với cô, lỡ tay tổn thương đến cô, hoặc là cô bị anh bắt nạt rồi khóc… Tiểu Thanh Ca đẹp như vậy nếu khóc lên sẽ khiến nhiều người lo lắng!
Hứa Thanh Ca bị bà kéo về ghế sofa ngồi, vô thức khẩn trương một chút. Cánh tay xoa đầu mèo con của cô hơi thả lỏng, ra vẻ nhẹ nhàng, “Dì cứ nói ạ.”
“Chính là con trai của dì đó,” Lữ Hỉ Doanh rót cho cô một ly nước, “Nó không tốt như cháu tưởng tượng đâu, dì lấy ví dụ cho cháu.”
Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn khoanh tay, lắng nghe bà nói, dáng vẻ tốt lành quả thật rất dễ bị lừa. Trong lòng Lữ Hỉ Doanh nói thầm: nếu như con trai mình theo đuổi cô bé thật thì tốt quá, bà sẽ chỉ hướng về con dâu, mặc kệ con trai.
Lữ Hỉ Doanh xem Hứa Thanh Ca như con ruột, nói: “Thật ra Tần Tuyển nó chẳng nấu cơm đâu.”
“?”
“Nó cũng không tưới hoa để nuôi sống cây làm gì. Lần trước nó tưới úng hai chậu của dì khiến dì tức muốn chết.”
“??”
“Từ ngày đầu tiên biết cháu, nó đã luôn muốn lừa cháu tới công ty của nó để thực tập.”
“???”
“Ai nó cũng bắt nạt được, đến dì cũng bị nó bắt nạt. Ngày đó, nó đặt đồng hồ báo thức của dì vào lúc một rưỡi sáng, là một rưỡi sáng đấy Thanh Ca. Sau khi bị đánh thức, dì thấy trên đầu giường của nó để lại một tờ giấy. Cháu đoán xem nó đã viết cái gì? Nó cảm ơn dì là một giờ rưỡi sáng của đời nó. Cháu xem nó bệnh không cơ chứ?”
Nói đến những chuyện thiếu đạo đức mà Tần Tuyển đã làm, Lữ Hỉ Doanh không nhịn được, “Còn nữa, nó bảo với anh họ của nó sẽ giới thiệu bạn gái cho thằng bé, làm thằng bé mặc quần Âu tới, kết quả phải giúp bạn của nó dọn nhà. Dì nói chỉ muốn nuôi chó thôi, đưa nó mười ngàn tệ đi mua giống nào thuần chủng quý hiếm. Kết quả là nó mua cún con có hai ngàn tệ, kiếm lời tám ngàn đó Thanh Ca, là tám ngàn lận đó!”
“…”
…
Lần đầu tiên, Hứa Thanh Ca sinh ra ảo giác trời đất quay ngược đối với một người.
Cô xem Tần Tuyển như một người anh trai từ trên trời rơi xuống, xem anh là anh trai nhỏ dịu dàng của mình.
Nhưng cô không ngờ, Tần Tuyển lại không hề xem cô như em gái bình thường. Hơn nữa, anh còn có điểm hư hỏng giống như chú nhỏ của cô.
Buổi tối, Hứa Thanh Ca có hơi ngây ngốc nằm trên giường, hai gò má đơn thuần là một mảnh hỗn loạn và hoang mang.
Nếu hôm nay chú nhỏ không quậy, có thể cô vẫn đơn thuần coi anh là anh trai tốt như thường.
Sau khi nghe Lữ Hỉ Doanh kể lại những chuyện bắt nạt của anh đã làm với anh chị em họ, cô mới biết được: thì ra Tần Tuyển không hề giống như vẻ dịu dàng thiện lương bên ngoài.
Tuy lúc trước đã nghe đàn anh Hùng Dương và đàn anh Lục Tử Nhất nói anh là người thiếu đạo đức, nhưng cô chỉ cho rằng họ là bạn cùng phòng ký túc nên đùa giỡn nhau mà thôi.
Quan trọng nhất là, nếu họ không nói, Hứa Thanh Ca lập tức không biết được rằng anh trai nhỏ Tần Tuyển không hề giống như cô tưởng tượng.
Thật ra, việc anh không giống như trong tưởng tượng của cô cũng không có gì nghiêm trọng. Chú nhỏ của cô cũng là trong nhà khác, ngoài nhà lại khác. Vấn đề ở đây chính là Tần Tuyển lại đứng trước mặt chú nhỏ mà thành khẩn nói rằng anh thích cô.
Là vế đằng sau, anh muốn xem cô như một người bạn gái để thích.
Như vậy quá là đột ngột rồi…
Hứa Thanh Ca không bật máy lạnh vào buổi tối, vẫn luôn mở cửa sổ khi ngủ, bức mành bị gió mùa hạ thổi bay phấp phới, từng phiên từng phiên như cánh bướm mùa hè.
Cô chớp hàng mi kiều diễm trời sinh, suy nghĩ: ngày mai làm sao tới công ty cùng Tần Tuyển đây? Làm sao gọi anh là ‘anh trai’ nữa? Làm sao chung đụng với anh đây?
Hứa Thanh Ca mê man hồi lâu, điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông. Là Tần Tuyển gửi tới một tin nhắn: 【Thanh Ca, anh đang ở dưới lầu. Em có thể xuống đây một chút được không?】
Hứa Thanh Ca nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi tối.
_____
[1] Khí định thần nhàn: thần thái bình tĩnh, ung dung.
[2] Bạch sam: một tông màu trắng nhẹ, màu tối có hơi giống màu sâm.
[3] Tễ nguyệt thanh phong: trăng đẹp, gió nhẹ – miêu tả người có phong thái ung dung.
[4] Hắc thạch: viên ngọc màu đen – miêu tả đôi mắt của Hứa Thanh Ca.
[5] Khinh đạm phong vân: gió nhẹ mây hoà – cũng dùng miêu tả người có phong thái ung dung.
[6] Nhất kiến chung tình: trước sau thủy chung như một.
[7] Hoan thiên hỉ địa: chuyện vui động trời động đất.:v
/66
|