Ngày hôm sau, tin tức Vệ Lan chia tay với Tôn Vĩ đã truyền tới tai của Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch, bọn họn đương nhiên là đồng ý cả hai tay. Nói như Từ Tịch Tịch, cái tên cặn bã đó, không đánh cho hắn một trận đã là quá nương tay rồi.
Nhưng bây giờ phải nói như thế nào với ba mẹ mới là vấn đề mà Vệ Lan băn khoăn nhất. Cô quả thực sắp bị tuổi tác của mình cùng những lời thúc giục của ba mẹ làm cho phát điên rồi. Thực ra nếu như Tôn Vĩ có thể nhịn một chút, hoặc ít nhất trước khi kết hôn cũng biểu hiện tốt một chút, cô sẽ không thèm so đo với anh, mắt nhắm mắt mở mà tổ chức đám cưới. Dù sao sau khi kết hôn bọn họ cũng sẽ là người một nhà, Tôn Vĩ có keo kiệt đến mấy thì tiền của anh ta cũng chỉ chạy vào gia đình đó. Anh ta có coi cô là cái máy đẻ cũng chả sao, vợ chồng kết hôn lấy mục đích chế tạo đời sau cũng không phải là việc xấu.
Không ngờ Tôn Vĩ lại chẳng có chút tiền đồ nào, chưa gì đã lộ rõ cái đuôi hồ ly ra, kết cục cũng chỉ náo loạn được ba hồi. Đẩy tình trạng của Vệ Lan và anh ta vào thế không thể vãn hồi.
"Đừng sợ, nếu như cậu không dám về một mình, mình sẽ về cùng cậu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói hết hành vi của tên khốn khiếp đó, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ hiểu thôi." Từ Tịch Tịch vỗ vai Vệ Lan, an ủi.
"Được rồi, có cái gì ghê gớm đâu, sao mặt mũi lại ủ rũ thành như thế hả. Bọn mình về cùng cậu, chúng ta cùng đánh bại tên đó." Đường Tiểu Mạn tạo dáng siêu nhân chọc cười Vệ Lan.
Người xưa thường có câu, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ba cô hợp sức lại, ngày hôm sau kéo nhau đến nhà Vệ Lan, đem tin tức đến thông báo cho hai vị phụ huynh.
Ngoài dự đoán của Vệ Lan, mẹ cô không hề nổi giận, chỉ hơi ngẩn người một chút rồi thở dài nói: “Mẹ cũng sớm đoán được, hai đứa sẽ không thành mà”.
"Tại sao?" Lần này tới lượt Vệ Lan khó hiểu.
"Nhìn biểu hiện của con không chút mặn với cậu ta, chẳng phải quá rõ sao, chỉ mình cậu ta muốn kết hôn thôi. Cậu ta cũng vậy, cậu ta không xem coi là bảo bối của mình, hoàn toàn trái ngược với ba mẹ cậu ta, bọn họ là người đàng hoàng, làm con dâu của họ, con sẽ không phải chịu khổ. Nhưng như thế chưa đủ, với phụ nữ mà nói, tìm được người thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Ba người nghe những lời này của mẹ Vệ Lan chỉ biết ngồi thừ ra. d2LqĐ Đúng vậy, các cô đều hiểu rõ, những thứ đại loại như tình yêu liệu có thể tồn tại được bao lâu, cho dù có tìm mọi cách để níu giữ cũng không thể khiến nó trường tồn mãi mãi. Chỉ có người đàn ông thực sự quan tâm chăm sóc mình, như vậy mới là kế hoạch lâu dài. Lúc hết yêu rồi, có rất nhiều lý do để lừa đói, kết cục cũng là chia tay, những người đàn ông đó, liệu có đáng để gửi gắm cả đời không.
Ba Vệ Lan xoa đầu cô cười nói: "Chia tay thì chia tay, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn. Có phải con sợ mẹ mắng nên mới đưa cả Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch về cùng không."
Đám nha đầu bị ba Vệ đoán trúng, chỉ biết cúi đầu nhìn nhau cười. Thật ra thì các cô đã quá lo lắng rồi, dù sao ba mẹ cũng chỉ muốn các cô sớm lập gia đình, nếu đối phương không đối xử tốt với bảo bối của họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đẩy con gái mình vào hố lửa.
"Mẹ là người không biết lý lẽ sao. Lúc trước muốn con qua lại với Thẩm Lai Phong là vì có người giới thiệu cậu ta, họ nói cậu ta là người tốt, đối xử với ai cũng đều ôn hoà, hơn nữa cậu ta rất thích con, mẹ cảm thấy cậu ta rất phù hợp nên mới ép buộc con. Nếu cậu ta cũng giống như Tôn Vĩ, làm sao mẹ dám giao con cho cậu ta hả. Gả con cho cậu ta rồi mẹ cũng không sống nổi."
Vệ Lan nghe mẹ nói như thế, lại nghĩ tới những việc Tôn Vĩ đã làm, không khỏi rơi nước mắt. Mình đúng là không có đầu óc mới lãng phí thời gian với loại người đó, còn làm cho ba mẹ lo lắng.
"Đừng khóc, rất khó coi." Đường Tiểu Mạn đẩy đẩy Vệ Lan, bảo cô lau nước mắt đi.
Từ Tịch Tịch cũng cảm thấy lúng túng, đành phải nói lảng sang chuyện khác: "Chú, dì, hai người không biết được đâu, cái tên Tôn Vĩ đó đúng là đồ cặn bã, nếu Vệ Lan gả cho anh ta nhất định sẽ không sống nổi một ngày dễ chịu."
"Sao vậy, hôm trước các con đi chơi, cậu ta dở trò gì sao? " Ba Vệ Lan là đàn ông nên tương đối nhạy cảm vấn đề này, lập tức cảnh giác hỏi.
Từ Tịch Tịch cao giọng nói: "Anh ta đúng là đồ lưu manh, anh ta dám lừa hướng dẫn viên du lịch anh ta là chồng Vệ Lan, làm cho hướng dẫn viên phân anh ta với Vệ Lan ở một phòng, đã thế trong phòng chỉ có một cái giường, chú nói xem, anh ta có ý đồ gì." d.d,qĐ
"Tên tiểu tử thúi đó, cậu ta không muốn sống nữa sao."Ba Vệ Lan nổi giận, muốn lôi Tôn Vĩ tới đánh cho một trận, dám giở trò với con gái của ông, cậu ta ăn gan hùm sao.
"Chú đừng vội tức giận, có bọn cháu ở đó, sao có thể để cho Vệ Lan chịu thiệt được chứ. Cũng nhờ chuyện đó, Vệ Lan mới nhìn rõ được bộ mặt của anh ta, sau đó liền chia tay anh ta ngay." Từ Tịch Tịch vội vàng can ba Vệ.
"Vệ Lan, lần sau con có bạn trai thì dẫn đến cho ba gặp mặt trước nghe chưa. Đàn ông nhìn đàn ông, sẽ chính xác hơn mấy cô gái trẻ các con."
"Vâng, con biết rồi." Vệ Lan đã lau sạch nước mắt.
Cả buối tối hôm đó Từ Tịch Tịch không tài nào ngủ được, cô vẫn suy nghĩ về câu nói của mẹ Vệ Lan: "Phụ nữ phải tìm được người đàn ông thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Đạo lý đơn giản đấy có nhiều người chưa hẳn đã hiểu được.
Cô nghĩ tới Tô Bách, nếu hôm đó cô không cự tuyệt anh, bây giờ có lẽ hai người đang chuẩn bị cho lễ cưới. Nhưng lúc đó tại sao cô lại tức giận như vậy, tại sao lại kịch liệt từ chối lời cầu hôn của anh, tại sao vậy? Có lẽ là do lời nói của Tô Bách, cô cảm thấy nếu như không xảy ra chuyện tối hôm đó, anh sẽ không cầu hôn với cô.
Kể từ sau khi Tô Bách giảm cân thành công, Từ Tịch Tịch không còn nghe thấy Tô Bách tỏ tình với mình nữa. Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, vẫn đứng ở chỗ đó, chưa từng bước tới gầ hơn. Lâu dần, cô bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Tô Bách có còn thích cô không?
Rốt cuộc anh vì thích cô nên mới không rời đi, hay chỉ là thói quen, thực chất trong lòng đã không còn cô nữa?
Chuyện tình yêu có lúc còn khó hơn cả làm bài thi, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cứ đoán tới đoán lui, sau đó lại bỏ lỡ nhau.
Nửa tháng sau, Từ Tịch Tịch nhận được thông báo của Tô Bách, anh muốn kết hôn với Chung Nghị Phương. Từ Tịch Tịch cười nhạt, cô biết, Chung Nghị Phương sẽ tha thứ cho Tô Bách, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau. D.Đ>L.Q^Đ Một người đàn ông vì cô mà rung động nhiều năm như vậy nhưng lại không nhận được lời hồi đáp từ cô, bây giờ xuất hiện một cô gái cam tâm tình nguyện hi sinh vì anh ta, anh ta nhất định sẽ rời đi, có lẽ như vậy cũng tốt, cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn, đơn giản hơn.
Tô Bách và Chung Nghị Phương rất đẹp đôi, một người là đại tiểu thư nhà giàu, một người là bác sỹ khoa ngoại, hoàn mỹ vô cùng. Nhưng tại sao Từ Tịch Tịch lại không vui, tại sao vừa cúp máy nước mắt cô lại rơi, khóc cả buổi chiều, cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Cô như vậy là do quá vui mừng vì cắt đứt được mối quan hệ dây dưa hơn hai mươi năm hay là do quá đau buồn khi mất đi một người đàn ông tâm đầu ý hợp? Cô không thể phân định được, cũng có thể là do bây giờ cô vẫn còn đang giả vờ hồ đồ
Nhưng bây giờ phải nói như thế nào với ba mẹ mới là vấn đề mà Vệ Lan băn khoăn nhất. Cô quả thực sắp bị tuổi tác của mình cùng những lời thúc giục của ba mẹ làm cho phát điên rồi. Thực ra nếu như Tôn Vĩ có thể nhịn một chút, hoặc ít nhất trước khi kết hôn cũng biểu hiện tốt một chút, cô sẽ không thèm so đo với anh, mắt nhắm mắt mở mà tổ chức đám cưới. Dù sao sau khi kết hôn bọn họ cũng sẽ là người một nhà, Tôn Vĩ có keo kiệt đến mấy thì tiền của anh ta cũng chỉ chạy vào gia đình đó. Anh ta có coi cô là cái máy đẻ cũng chả sao, vợ chồng kết hôn lấy mục đích chế tạo đời sau cũng không phải là việc xấu.
Không ngờ Tôn Vĩ lại chẳng có chút tiền đồ nào, chưa gì đã lộ rõ cái đuôi hồ ly ra, kết cục cũng chỉ náo loạn được ba hồi. Đẩy tình trạng của Vệ Lan và anh ta vào thế không thể vãn hồi.
"Đừng sợ, nếu như cậu không dám về một mình, mình sẽ về cùng cậu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói hết hành vi của tên khốn khiếp đó, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ hiểu thôi." Từ Tịch Tịch vỗ vai Vệ Lan, an ủi.
"Được rồi, có cái gì ghê gớm đâu, sao mặt mũi lại ủ rũ thành như thế hả. Bọn mình về cùng cậu, chúng ta cùng đánh bại tên đó." Đường Tiểu Mạn tạo dáng siêu nhân chọc cười Vệ Lan.
Người xưa thường có câu, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ba cô hợp sức lại, ngày hôm sau kéo nhau đến nhà Vệ Lan, đem tin tức đến thông báo cho hai vị phụ huynh.
Ngoài dự đoán của Vệ Lan, mẹ cô không hề nổi giận, chỉ hơi ngẩn người một chút rồi thở dài nói: “Mẹ cũng sớm đoán được, hai đứa sẽ không thành mà”.
"Tại sao?" Lần này tới lượt Vệ Lan khó hiểu.
"Nhìn biểu hiện của con không chút mặn với cậu ta, chẳng phải quá rõ sao, chỉ mình cậu ta muốn kết hôn thôi. Cậu ta cũng vậy, cậu ta không xem coi là bảo bối của mình, hoàn toàn trái ngược với ba mẹ cậu ta, bọn họ là người đàng hoàng, làm con dâu của họ, con sẽ không phải chịu khổ. Nhưng như thế chưa đủ, với phụ nữ mà nói, tìm được người thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Ba người nghe những lời này của mẹ Vệ Lan chỉ biết ngồi thừ ra. d2LqĐ Đúng vậy, các cô đều hiểu rõ, những thứ đại loại như tình yêu liệu có thể tồn tại được bao lâu, cho dù có tìm mọi cách để níu giữ cũng không thể khiến nó trường tồn mãi mãi. Chỉ có người đàn ông thực sự quan tâm chăm sóc mình, như vậy mới là kế hoạch lâu dài. Lúc hết yêu rồi, có rất nhiều lý do để lừa đói, kết cục cũng là chia tay, những người đàn ông đó, liệu có đáng để gửi gắm cả đời không.
Ba Vệ Lan xoa đầu cô cười nói: "Chia tay thì chia tay, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn. Có phải con sợ mẹ mắng nên mới đưa cả Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch về cùng không."
Đám nha đầu bị ba Vệ đoán trúng, chỉ biết cúi đầu nhìn nhau cười. Thật ra thì các cô đã quá lo lắng rồi, dù sao ba mẹ cũng chỉ muốn các cô sớm lập gia đình, nếu đối phương không đối xử tốt với bảo bối của họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đẩy con gái mình vào hố lửa.
"Mẹ là người không biết lý lẽ sao. Lúc trước muốn con qua lại với Thẩm Lai Phong là vì có người giới thiệu cậu ta, họ nói cậu ta là người tốt, đối xử với ai cũng đều ôn hoà, hơn nữa cậu ta rất thích con, mẹ cảm thấy cậu ta rất phù hợp nên mới ép buộc con. Nếu cậu ta cũng giống như Tôn Vĩ, làm sao mẹ dám giao con cho cậu ta hả. Gả con cho cậu ta rồi mẹ cũng không sống nổi."
Vệ Lan nghe mẹ nói như thế, lại nghĩ tới những việc Tôn Vĩ đã làm, không khỏi rơi nước mắt. Mình đúng là không có đầu óc mới lãng phí thời gian với loại người đó, còn làm cho ba mẹ lo lắng.
"Đừng khóc, rất khó coi." Đường Tiểu Mạn đẩy đẩy Vệ Lan, bảo cô lau nước mắt đi.
Từ Tịch Tịch cũng cảm thấy lúng túng, đành phải nói lảng sang chuyện khác: "Chú, dì, hai người không biết được đâu, cái tên Tôn Vĩ đó đúng là đồ cặn bã, nếu Vệ Lan gả cho anh ta nhất định sẽ không sống nổi một ngày dễ chịu."
"Sao vậy, hôm trước các con đi chơi, cậu ta dở trò gì sao? " Ba Vệ Lan là đàn ông nên tương đối nhạy cảm vấn đề này, lập tức cảnh giác hỏi.
Từ Tịch Tịch cao giọng nói: "Anh ta đúng là đồ lưu manh, anh ta dám lừa hướng dẫn viên du lịch anh ta là chồng Vệ Lan, làm cho hướng dẫn viên phân anh ta với Vệ Lan ở một phòng, đã thế trong phòng chỉ có một cái giường, chú nói xem, anh ta có ý đồ gì." d.d,qĐ
"Tên tiểu tử thúi đó, cậu ta không muốn sống nữa sao."Ba Vệ Lan nổi giận, muốn lôi Tôn Vĩ tới đánh cho một trận, dám giở trò với con gái của ông, cậu ta ăn gan hùm sao.
"Chú đừng vội tức giận, có bọn cháu ở đó, sao có thể để cho Vệ Lan chịu thiệt được chứ. Cũng nhờ chuyện đó, Vệ Lan mới nhìn rõ được bộ mặt của anh ta, sau đó liền chia tay anh ta ngay." Từ Tịch Tịch vội vàng can ba Vệ.
"Vệ Lan, lần sau con có bạn trai thì dẫn đến cho ba gặp mặt trước nghe chưa. Đàn ông nhìn đàn ông, sẽ chính xác hơn mấy cô gái trẻ các con."
"Vâng, con biết rồi." Vệ Lan đã lau sạch nước mắt.
Cả buối tối hôm đó Từ Tịch Tịch không tài nào ngủ được, cô vẫn suy nghĩ về câu nói của mẹ Vệ Lan: "Phụ nữ phải tìm được người đàn ông thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Đạo lý đơn giản đấy có nhiều người chưa hẳn đã hiểu được.
Cô nghĩ tới Tô Bách, nếu hôm đó cô không cự tuyệt anh, bây giờ có lẽ hai người đang chuẩn bị cho lễ cưới. Nhưng lúc đó tại sao cô lại tức giận như vậy, tại sao lại kịch liệt từ chối lời cầu hôn của anh, tại sao vậy? Có lẽ là do lời nói của Tô Bách, cô cảm thấy nếu như không xảy ra chuyện tối hôm đó, anh sẽ không cầu hôn với cô.
Kể từ sau khi Tô Bách giảm cân thành công, Từ Tịch Tịch không còn nghe thấy Tô Bách tỏ tình với mình nữa. Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, vẫn đứng ở chỗ đó, chưa từng bước tới gầ hơn. Lâu dần, cô bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Tô Bách có còn thích cô không?
Rốt cuộc anh vì thích cô nên mới không rời đi, hay chỉ là thói quen, thực chất trong lòng đã không còn cô nữa?
Chuyện tình yêu có lúc còn khó hơn cả làm bài thi, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cứ đoán tới đoán lui, sau đó lại bỏ lỡ nhau.
Nửa tháng sau, Từ Tịch Tịch nhận được thông báo của Tô Bách, anh muốn kết hôn với Chung Nghị Phương. Từ Tịch Tịch cười nhạt, cô biết, Chung Nghị Phương sẽ tha thứ cho Tô Bách, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau. D.Đ>L.Q^Đ Một người đàn ông vì cô mà rung động nhiều năm như vậy nhưng lại không nhận được lời hồi đáp từ cô, bây giờ xuất hiện một cô gái cam tâm tình nguyện hi sinh vì anh ta, anh ta nhất định sẽ rời đi, có lẽ như vậy cũng tốt, cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn, đơn giản hơn.
Tô Bách và Chung Nghị Phương rất đẹp đôi, một người là đại tiểu thư nhà giàu, một người là bác sỹ khoa ngoại, hoàn mỹ vô cùng. Nhưng tại sao Từ Tịch Tịch lại không vui, tại sao vừa cúp máy nước mắt cô lại rơi, khóc cả buổi chiều, cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Cô như vậy là do quá vui mừng vì cắt đứt được mối quan hệ dây dưa hơn hai mươi năm hay là do quá đau buồn khi mất đi một người đàn ông tâm đầu ý hợp? Cô không thể phân định được, cũng có thể là do bây giờ cô vẫn còn đang giả vờ hồ đồ
/29
|