Dịch: Duẩn Duẩn
Lúc chạy tới Dreamworks, Thành Chí Cao đã chờ sẵn ở cửa đưa Hạ Nhật lên tầng ba. Mông Qua đang nằm úp sấp trên quầy bar, đứng bên cạnh là Kim Tae Woo, anh ta bất lực nhún vai chìa hai tay.
Hạ Nhật đẩy nhẹ Mông Qua một cái. Vừa nhìn thấy cô, anh liền mở miệng, hai tay ôm chặt lấy eo cô, trong miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.
Hạ Nhật cười ngượng nhìn Kim Tae Woo: "Anh Kim à, Mông Qua uống nhiều quá phải không?"
"Mới đầu cậu ta không chạm vào một giọt rượu, bảo là dạ dày không tốt, bác sĩ nói không nên uống rượu. Nhưng sau khi cậu ta nhận được một cuộc gọi." Kim Tae Woo thật sự muốn biết rốt cuộc là cuộc gọi của ai mà khiến Mông Qua kích động đến vậy, thậm chí còn đập luôn cả điện thoại: "Cậu ta cãi một trận rùm beng với người trong điện thoại, sau đó nốc mấy chai rượu vào bụng, thế là say vật cả ra."
"Rượu...Rượu, tôi không uống rượu. A Nhật..." Mông Qua đột nhiên kêu lên, giơ một tay quơ qua quơ lại trong không trung, cuối cùng dừng lại chỗ Kim Tae Woo đang đứng: "Anh, anh đó, đi nói với A Nhật ngay, tôi không uống rượu."
"Được rồi, được rồi, em nghe thấy rồi." Hạ Nhật vỗ vỗ mặt Mông Qua: "Nói em nghe, bây giờ anh có thấy khó chịu không?"
Mông Qua lắc đầu nguầy nguậy, như thể nhớ ra gì đó liền dựa đầu vào người Hạ Nhật, cười hì hì hệt đứa trẻ, không những thế còn lầm bà lầm bầm trong miệng, A Nhật à, anh thích ôm em thế này, cơ thể em lúc nào cũng thơm ngát mềm mại.
Thảo nào Thành Chí Cao lại không phát điên. Mông Qua một khi say bí tỉ thì chẳng khác nào đứa trẻ.
Hạ Nhật ngượng chín cả mặt, còn hai người đàn ông bên cạnh thì giả vờ như không nghe thấy gì.
"Được rồi, Mông Qua." Hạ Nhật gọi Thành Chí Cao tới: "Bây giờ mình về thôi."
"Về á...không." Mông Qua đột nhiên khoát tay, vẻ mặt say khướt lèm bà lèm bèm: "Tôi không về. A Nhật không thích tôi uống...uống rượu. Tôi không về...không về, không về đâu."
Cái tên này, uống cho cố vào rồi giở trò bốc đồng. Mới rồi còn kiên trinh là mình không uống rượu cơ đấy.
"Mông Qua," Hạ Nhật bỗng nhiên dừng lại, "Được thôi. Nếu anh không về thì ở lại nhé, em về trước đây."
"Không cho...không cho em về trước." Mông Qua siết chặt eo cô: "Anh không cho em về trước. Cũng không cho phép đi bất cứ đâu, em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Thành Chí Cao đứng bên cạnh đã quen với độ "dở hơi" của Mông Qua, nhưng Kim Tae Woo thì hơi bối rối, rốt cuộc là tên này có say hay không.
Hạ Nhật đâm ngượng nói với Kim Tae Woo: "À...anh Kim này, anh có thể về trước rồi ạ."
Người đàn ông Hàn Quốc này xem chừng hết sức hứng thú, khuôn mặt lộ rõ tâm ý muốn ở lại hóng chuyện.
"Ây dà, không vội, không vội." Kim Tae Woo rất bày đặt phong độ nói: "Nếu tôi ở lại, có lẽ sẽ giúp được cô Hạ đây."
Thành thật mà nói, anh ta rất tò mò, không biết tên nhóc thối tha này còn có thể "sa sút" thành bộ dạng gì nữa đây?
Hạ Nhật đỡ Mông Qua siêu siêu vẹo vẹo đến ghế sô pha. E là bây giờ cũng chẳng về nhà được.
Thành Chí Cao cho Mông qua uống một bát canh giải rượu.
Cuối cũng anh cũng im lặng lại, không còn nhúc nhích mà ngoan ngoãn dựa đầu trên vai Hạ Nhật.
Kim Tae Woo nhìn hai người trên ghế sô pha. Dưới ánh đèn màu vàng, tựa như hai gốc cây nương tựa, quấn chặt rễ vào nhau, hình thành một khối rễ bền chặt, giúp nhau sinh trưởng qua hàng trăm năm. Mọi người thường gọi hai thứ cây có hình dáng ấy là cây liền cành*.
(*) Điển tích "Cây liền cành" của Trung Quốc, kể về vua nước Tống trong một chuyến du hành, bắt gặp một người phụ nữ hái dâu rất đẹp nhưng nàng đã có chồng. Vua liền đòi Hàn Phùng, chồng của nàng, hiến vợ cho mình. Hàn sợ uy quyền, về thuật lại cho vợ nghe và hỏi có bằng lòng không? Nàng không chịu. Vua Tống say mê sắc đẹp của nàng, bèn sai người đến tận nhà cướp nàng. Hàn thấy vợ bị bắt lên xe, không làm được gì, đau đớn mà tự tử. Trước khi bị vua Tống cưỡng bách, nàng xin vua cho nàng được đi tắm gội, thay áo, lạy linh hồn chồng cũ rồi sẽ hầu vua. Song tắm gội xong, nàng ngửa trông lên không, chắp hai tay vái lạy rồi đâm đầu xuống lầu tự tử. Vua Tống hoảng hốt vội níu lại nhưng không kịp, trong mình nàng có một bức thư, đại ý viết sau khi chết xin chôn nàng cùng một mộ với chồng, dưới suối vàng xin đội ân sâu. Vua Tống cả giận, cho người chôn riêng một nơi. Mấy hôm sau, có cây mọc lên ở cạnh hai ngôi mộ, chỉ trong tuần nhật, hai cây ấy dài hơn ba thước, cành quấn quít lấy nhau như một. Thi thoảng lại có đôi chim uyên ương đậu ở đấy, giao đầu kêu nhau một giọng bi thương. Người trong xóm thấy thế cho đó là oan hồn của vợ chồng Hàn Phùng hóa sinh, và gọi thứ cây ấy là "Cây tương tư". Mấy bạn có thể tìm đọc điển tích này, cuộc đối thoại giữa vợ chồng và vua Tống đều minh chứng cho sự trung trinh, sắt son của nàng. Rất hay ạ ^^
"Cô Hạ." Người phụ nữ trên ghế sô pha ngước nhìn anh ta: "Tôi biết cô từ rất lâu rồi."
Kim Tae Woo chỉ Mông Qua: "Trong ví của cậu ta, cô hãy tìm thử xem, e rằng còn để hình của cô đấy."
Hạ Nhật tìm thấy ví trên người Mông Qua và mở nó ra. Ở lớp dưới cùng của chiếc ví, cô nhìn thấy bức hình của mình, là hình tốt nghiệp trung học của cô. Mặt mũi ngây ngô, không biết là Mông Qua lấy nó từ đâu ra.
Hạ Nhật không thích chụp hình. Trước đây, Hạ Thiên luôn bảo trán cô mỗi khi chụp hình trông giống cái kính chiếu hậu*.
(*) Ý bảo trán dô ấy ạ.
"Cậu ta rất thích cô. Mỗi khi uống say chỉ lèm bèm một câu, A Nhật à, em quay về đi, có được không em."
Có một thứ tình cảm giống như hương rượu nồng lên men đang tỏa hương trong lòng Hạ Nhật. Nếu như người đàn ông Hàn này không có ở đây, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ hôn anh, dịu dàng chạm vào bờ môi ấy để diễn tả niềm vui khôn tả trong tim cô lúc này.
Thành Chí Cao đưa bát canh giải rượu cho Mông Qua uống.
Chốc lát sau, nom anh có vẻ hơi tỉnh táo. Anh gắng mở to hai mắt, bàn tay chạm vào trán cô: "Ồ, trông có vẻ giống A Nhật."
Hạ Nhật thở dài, bảo: "Mình về nhà thôi nào! Mông Qua."
"Cô không phải là A Nhật. A Nhật vừa mới khóc bảo tôi không được chạm vào cô ấy. Cô ấy nói sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi và sẽ biến mất mãi mãi, không để tôi tìm thấy..."
Mông Qua chầm chậm nói, giọng đượm vẻ buồn bã, sầu khổ.
Hạ Nhật xoa đầu anh, ngón tay luồn sâu vào kẽ tóc, vuốt nhè nhẹ: "Đồ ngốc, anh lại nằm mơ nữa rồi. Chả phải bây giờ em đang ở bên anh ư?"
"Nhưng nếu một ngày nào đó em biết bí mật ấy, em sẽ không ở bên anh nữa..." Giọng anh ngày càng nhẹ, đến phút cuối tựa như đang nói mê.
Rồi Mông Qua chỉ vào ngực mình: "Ở đây, cất giấu một bí mật."
"Bí mật gì?" Hạ Nhật giật mình, thuận miệng hỏi: "Thế anh có thể nói cho em biết không?"
"Đó là một bí mật lớn." Mông Qua vung tay như thể vẽ hình dáng của bí mật trong không khí: "Em muốn nghe ư? Được thôi! Anh sẽ nói cho em biết. Phải nói thế nào nhỉ? Ừm..."
"Mông Qua," Thành Chí Cao vội tới đẩy anh: "Mông Qua, cậu bớt lè nhè đi cho tớ."
Nói xong, liền nhăn mũi bất lực nhìn Hạ Nhật: "Thằng này, uống say vào cái là tuổi tác thụt lùi, IQ tụt luôn về số âm."
Sau bị Thành Chí Cao "giày vò" nhiều lần, Mông Qua rốt cuộc cũng tỉnh táo, không còn bảo cô trông giống Hạ Nhật nữa mà nhìn cô cười hì hì: "Thành Chí Cao, bà xã tôi tới đón rồi. Cậu cũng mau cưới một cô vợ đi thôi! Cậu xem, lợi biết chừng nào!"
Nói xong liền vỗ mặt Hạ Nhật, vỗ một cái lại hôn một cái, hôn một cái lại vỗ một cái.
Thành Chí Cao ngao ngán lắc đầu: "Anh Kim này, lần sau nó mà có uống say nữa tuyệt đối đừng đưa đến chỗ tôi. Cứ ném thẳng nó về nhà là được."
"Lúc đầu tôi cũng tính đưa cậu ta về nhà, nhưng cậu ta lèm bèm bảo phải đến đây, sợ về nhà cô Hạ biết cậu ta nốc rượu lại nổi giận."
Xem chừng, hình tượng của cô trong mắt người Hàn này đã biến thành một con cọp cái không thể chối cãi.
Hạ Nhật hết chịu nổi sự mè nheo của Mông Qua, nhéo eo anh một phát rõ đau. Hừ! Động tác này chính là độc quyền của cọp cái.
"Mông Qua, rốt cuộc anh có về hay không."
"Về, về, về. Tất nhiên là về chứ." Mông Qua dường như sáng suốt hẳn ra: "Hì hì...sao mà anh dám không về được chứ."
Thành Chí Cao lái xe. Mông Qua và Hạ Nhật ngồi đằng sau. Ánh mắt anh rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng chán nản.
"Mông Qua." Hạ Nhật kéo áo anh: "Anh thấy khó chịu à? Đấy nhé, về sau anh còn dám uống nữa không."
"A Nhật, anh mới nằm mơ, mơ thấy em bỏ anh đi." Giọng Mông Qua khản đặc.
"Nữa ư..." Hạ Nhật đánh một hơi dài thườn thượt: "Anh thường mơ thấy em bỏ anh đi sao?"
Mông Qua không trả lời. Ánh đèn neon lướt qua mặt mũi ủ ê buồn xo của anh, Hạ Nhật lại cảm thấy không thoải mái. Chắc hẳn là tại cô không có niềm tin vào anh nên khiến anh cũng không có lòng tin vào chính mình.
"Được rồi." Hạ Nhật nhìn Thành Chí Cao và giơ tay lên. Những lời này cô còn định bụng về nhà sẽ nói: "Mông Qua, em xin thề ngay tại đây. Em sẽ không rời xa anh."
Mông Qua ngước lên, đôi mắt anh sáng rực như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa nắm tay cô vừa nói với cậu bạn nối khố của mình.
"Thành Chí Cao, cậu nghe thấy chưa, nghe thấy chưa."
Thành Chí Cao liếc thằng bạn chí cốt của mình qua gương xe. Từ khi nào Mông Qua trở nên thiếu tự tin như vậy?
Qua một đêm say bí tỉ, Mông Qua tựa đầu trên giường xoa huyệt Thái dương của mình.
Hạ Nhật ngồi quỳ bên cạnh anh. Cô lấy tay anh ra rồi xoa huyệt Thái dương giúp anh, rất nhẹ nhàng và có nhịp điệu.
"Tối qua anh gây gổ với ai mà uống nhiều thế."
Mông Qua không trả lời, chỉ vùi đầu vào ngực cô, khẽ thì thầm: "A Nhật, nếu sáng nào cũng như này thì tốt biết mấy."
"Như này thì tốt gì cơ?" Hạ Nhật phì cười: "Anh có muốn ăn sáng không. Em làm xong rồi."
"Em ở lại một lúc nữa nhé."
Sau khi ở lại một lúc, Mông Qua vẫn không muốn rời đi. Hạ Nhật phải nhắc nhở anh nhiều lần, không cần đi làm nữa phải không, anh mới chịu miễn cưỡng bò xuống giường.
Hạ Nhật vào phòng để đồ giúp anh chuẩn bị quần áo. Lúc cầm quần áo đi ra thì bị người đứng dựa cửa phòng đồ làm giật cả mình.
Mông Qua lấy một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo nhét vào tay cô.
Hạ Nhật mở hộp ra. Bên trong có một chiếc nhẫn, dưới nắng sớm tỏa sáng lấp lánh.
"Mới đầu." Giọng Mông Qua ồm ồm: "Mới đầu anh định đợi đến tối sẽ đưa em, nhưng anh thật sự không thể đợi thêm một phút giây nào để được để xem nó trông nó thế nào trên tay em."
Hạ Nhật vuốt ve chiếc nhẫn một cách trân trọng. Đây là kiểu rất đơn giản, bên trên chỉ gắn một viên kim cương nhỏ màu lam. Màu của viên kim cương là màu xanh thẫm, hệt như đại dương sâu thẳm.
Cô thích nó, thích kí hiệu trên chiếc nhẫn ấy, Qua - Nhật. Anh và cô cuối cùng cũng ở chung một chỗ rồi. Chiếc nhẫn nhỏ bé này giống như một sợi dây liên kết số mệnh của hai người.
Hạ Nhật nắm chiếc nhẫn trong tay, đứng kiễng chân, kéo cổ áo Mông Qua xuống, làm chuyện mà tối qua cô rất muốn làm, hôn anh, dùng chính đầu lưỡi mình làm anh vui thích.
Hai người dây dưa ở phòng để đồ, từ cửa vào cho đến tường phía trong. Khi Mông Qua muốn tiến thêm một bước, bàn tay Hạ Nhật liền chặn ở ngực anh. Hai người cứ đối mặt nhìn nhau như vậy, thở hổn hển.
"Mông Qua, lúc nhìn thấy hình mình trong ví anh, em thật sự rất vui."
"Ngoài ra, còn cái này nữa." Hạ Nhật lắc chiếc nhẫn trong tay: "Chờ đến khi chúng ta cử hành hôn lễ, anh hãy đeo nó lên cho em. Đợi ông nội xuất viện, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới. Chúng mình sẽ làm một cái khinh khí cầu như ông nội nói rồi tổ chức hôn lễ trên trời ấy. Anh thấy thế nào? Rất thú vị đó chứ!?"
Hạ Nhật vừa dứt lời, cơ thể đã bay lên cao.
Cứ như thế, Mông Qua ôm cô từ phòng để đồ đến phòng của họ, rồi lại đến thư phòng, cơ hồ là chạy đến hết tất cả các phòng ở tầng hai. Sau đó lại chạy cầu thang xuống dưới lầu. Cuối cùng anh ôm cô đến phòng khách, chạy lòng vòng không ngừng.
Trong lúc anh xoay tròn, Hạ Nhật cười khúc khích không thôi, hoa văn trên trần nhà lắc lư mãi, hệt như bông hoa mặt trời nở rộ dưới vầng thái dương.
Giây phút ấy, Hạ Nhật phảng phất như chạm đến hình dáng của hạnh phúc, tựa như bầu trời mênh mông vô tận, trải dài khắp nơi trên thế giới. Chốn chốn đều là cảnh xuân tươi đẹp, trăng sáng trăng tròn, hoa nở hoa khoe.
Hôm nay Mông Qua tan tầm hơi muộn. Hạ Nhật đánh một chuyến đến siêu thị.
Lúc ra khỏi siêu thị, trong lòng không khỏi hào hứng vui mừng. Cô mua nguyên liệu theo như trong sách về làm khâu nhục om dưa. Mông Qua rất thích món khâu nhục Hạ Nhật làm. Trước đây anh thích trộn chung với cơm, trên môi luôn dính đầy dầu mỡ, trông đáng yêu không thể tả.
Vừa về đến nhà, điện thoại của Mông Qua đã gọi tới.
"Sao không chờ anh?"
"Anh bận họp mà? Lúc nào anh mới về?"
"Chà!" Mông Qua đè thấp giọng: "Có gì muốn thưởng cho anh đấy ư?"
"Tối nay em sẽ cho anh ăn một bữa ngon."
"Món gì vậy em?" Mông Qua mờ ám nói: "Có phải là món ngon đó không ta?"
"Anh đừng có quanh co bậy bạ. Là món ngon trôi vào bụng anh đấy."
"Phải, phải, là món ngon trôi vào bụng anh đấy. A Nhật mỗi ngày đều bị ông xã "ăn" vào bụng trong đêm khuya thanh vắng không phải sao?"
Nói xong liền cười phớ lớ đắc ý. Tiếng cười mập mờ như thể hả dạ với câu chuyện "con heo"* mình vừa kể.
(*) 黄段子: Những lời nói đùa, hoặc liên quan đến sex. Trong tiếng Trung màu vàng là màu liên quan đến sex, ví dụ phim vàng là phim "con heo" ~
Tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng, nhìn boss của mình nở nụ cười kỳ lạ mà không dám hó hé. Lúc đó, mọi người còn nghĩ rằng nụ cười của ông chủ rất bí ẩn.
Chỉ có Kim Tae Woo biết nó thô bỉ và dê sồm cỡ nào.
"Im ngay." Hạ Nhật phát điên: "Mông Qua, anh im ngay cho em, dừng ngay lập tức cho em. Đừng cười như thế..."
Ngay lúc Hạ Nhật phát điên, chuông cửa bỗng reo lên, nhìn qua camera quan sát, có một vị khách không mời mà đến đứng ngoài cửa.
"Được rồi đấy, Mông Qua! Em chẳng thèm nói với anh nữa. Nhà mình có khách tới."
"Ai thế em?" Mông Qua vẫn còn dương dương đắc ý.
"Tô Hồng Liên." Hạ Nhật nói xong thì cúp máy.
Điện thoại trong tay Mông Qua tức thì trượt khỏi tay.
Lúc chạy tới Dreamworks, Thành Chí Cao đã chờ sẵn ở cửa đưa Hạ Nhật lên tầng ba. Mông Qua đang nằm úp sấp trên quầy bar, đứng bên cạnh là Kim Tae Woo, anh ta bất lực nhún vai chìa hai tay.
Hạ Nhật đẩy nhẹ Mông Qua một cái. Vừa nhìn thấy cô, anh liền mở miệng, hai tay ôm chặt lấy eo cô, trong miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.
Hạ Nhật cười ngượng nhìn Kim Tae Woo: "Anh Kim à, Mông Qua uống nhiều quá phải không?"
"Mới đầu cậu ta không chạm vào một giọt rượu, bảo là dạ dày không tốt, bác sĩ nói không nên uống rượu. Nhưng sau khi cậu ta nhận được một cuộc gọi." Kim Tae Woo thật sự muốn biết rốt cuộc là cuộc gọi của ai mà khiến Mông Qua kích động đến vậy, thậm chí còn đập luôn cả điện thoại: "Cậu ta cãi một trận rùm beng với người trong điện thoại, sau đó nốc mấy chai rượu vào bụng, thế là say vật cả ra."
"Rượu...Rượu, tôi không uống rượu. A Nhật..." Mông Qua đột nhiên kêu lên, giơ một tay quơ qua quơ lại trong không trung, cuối cùng dừng lại chỗ Kim Tae Woo đang đứng: "Anh, anh đó, đi nói với A Nhật ngay, tôi không uống rượu."
"Được rồi, được rồi, em nghe thấy rồi." Hạ Nhật vỗ vỗ mặt Mông Qua: "Nói em nghe, bây giờ anh có thấy khó chịu không?"
Mông Qua lắc đầu nguầy nguậy, như thể nhớ ra gì đó liền dựa đầu vào người Hạ Nhật, cười hì hì hệt đứa trẻ, không những thế còn lầm bà lầm bầm trong miệng, A Nhật à, anh thích ôm em thế này, cơ thể em lúc nào cũng thơm ngát mềm mại.
Thảo nào Thành Chí Cao lại không phát điên. Mông Qua một khi say bí tỉ thì chẳng khác nào đứa trẻ.
Hạ Nhật ngượng chín cả mặt, còn hai người đàn ông bên cạnh thì giả vờ như không nghe thấy gì.
"Được rồi, Mông Qua." Hạ Nhật gọi Thành Chí Cao tới: "Bây giờ mình về thôi."
"Về á...không." Mông Qua đột nhiên khoát tay, vẻ mặt say khướt lèm bà lèm bèm: "Tôi không về. A Nhật không thích tôi uống...uống rượu. Tôi không về...không về, không về đâu."
Cái tên này, uống cho cố vào rồi giở trò bốc đồng. Mới rồi còn kiên trinh là mình không uống rượu cơ đấy.
"Mông Qua," Hạ Nhật bỗng nhiên dừng lại, "Được thôi. Nếu anh không về thì ở lại nhé, em về trước đây."
"Không cho...không cho em về trước." Mông Qua siết chặt eo cô: "Anh không cho em về trước. Cũng không cho phép đi bất cứ đâu, em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Thành Chí Cao đứng bên cạnh đã quen với độ "dở hơi" của Mông Qua, nhưng Kim Tae Woo thì hơi bối rối, rốt cuộc là tên này có say hay không.
Hạ Nhật đâm ngượng nói với Kim Tae Woo: "À...anh Kim này, anh có thể về trước rồi ạ."
Người đàn ông Hàn Quốc này xem chừng hết sức hứng thú, khuôn mặt lộ rõ tâm ý muốn ở lại hóng chuyện.
"Ây dà, không vội, không vội." Kim Tae Woo rất bày đặt phong độ nói: "Nếu tôi ở lại, có lẽ sẽ giúp được cô Hạ đây."
Thành thật mà nói, anh ta rất tò mò, không biết tên nhóc thối tha này còn có thể "sa sút" thành bộ dạng gì nữa đây?
Hạ Nhật đỡ Mông Qua siêu siêu vẹo vẹo đến ghế sô pha. E là bây giờ cũng chẳng về nhà được.
Thành Chí Cao cho Mông qua uống một bát canh giải rượu.
Cuối cũng anh cũng im lặng lại, không còn nhúc nhích mà ngoan ngoãn dựa đầu trên vai Hạ Nhật.
Kim Tae Woo nhìn hai người trên ghế sô pha. Dưới ánh đèn màu vàng, tựa như hai gốc cây nương tựa, quấn chặt rễ vào nhau, hình thành một khối rễ bền chặt, giúp nhau sinh trưởng qua hàng trăm năm. Mọi người thường gọi hai thứ cây có hình dáng ấy là cây liền cành*.
(*) Điển tích "Cây liền cành" của Trung Quốc, kể về vua nước Tống trong một chuyến du hành, bắt gặp một người phụ nữ hái dâu rất đẹp nhưng nàng đã có chồng. Vua liền đòi Hàn Phùng, chồng của nàng, hiến vợ cho mình. Hàn sợ uy quyền, về thuật lại cho vợ nghe và hỏi có bằng lòng không? Nàng không chịu. Vua Tống say mê sắc đẹp của nàng, bèn sai người đến tận nhà cướp nàng. Hàn thấy vợ bị bắt lên xe, không làm được gì, đau đớn mà tự tử. Trước khi bị vua Tống cưỡng bách, nàng xin vua cho nàng được đi tắm gội, thay áo, lạy linh hồn chồng cũ rồi sẽ hầu vua. Song tắm gội xong, nàng ngửa trông lên không, chắp hai tay vái lạy rồi đâm đầu xuống lầu tự tử. Vua Tống hoảng hốt vội níu lại nhưng không kịp, trong mình nàng có một bức thư, đại ý viết sau khi chết xin chôn nàng cùng một mộ với chồng, dưới suối vàng xin đội ân sâu. Vua Tống cả giận, cho người chôn riêng một nơi. Mấy hôm sau, có cây mọc lên ở cạnh hai ngôi mộ, chỉ trong tuần nhật, hai cây ấy dài hơn ba thước, cành quấn quít lấy nhau như một. Thi thoảng lại có đôi chim uyên ương đậu ở đấy, giao đầu kêu nhau một giọng bi thương. Người trong xóm thấy thế cho đó là oan hồn của vợ chồng Hàn Phùng hóa sinh, và gọi thứ cây ấy là "Cây tương tư". Mấy bạn có thể tìm đọc điển tích này, cuộc đối thoại giữa vợ chồng và vua Tống đều minh chứng cho sự trung trinh, sắt son của nàng. Rất hay ạ ^^
"Cô Hạ." Người phụ nữ trên ghế sô pha ngước nhìn anh ta: "Tôi biết cô từ rất lâu rồi."
Kim Tae Woo chỉ Mông Qua: "Trong ví của cậu ta, cô hãy tìm thử xem, e rằng còn để hình của cô đấy."
Hạ Nhật tìm thấy ví trên người Mông Qua và mở nó ra. Ở lớp dưới cùng của chiếc ví, cô nhìn thấy bức hình của mình, là hình tốt nghiệp trung học của cô. Mặt mũi ngây ngô, không biết là Mông Qua lấy nó từ đâu ra.
Hạ Nhật không thích chụp hình. Trước đây, Hạ Thiên luôn bảo trán cô mỗi khi chụp hình trông giống cái kính chiếu hậu*.
(*) Ý bảo trán dô ấy ạ.
"Cậu ta rất thích cô. Mỗi khi uống say chỉ lèm bèm một câu, A Nhật à, em quay về đi, có được không em."
Có một thứ tình cảm giống như hương rượu nồng lên men đang tỏa hương trong lòng Hạ Nhật. Nếu như người đàn ông Hàn này không có ở đây, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ hôn anh, dịu dàng chạm vào bờ môi ấy để diễn tả niềm vui khôn tả trong tim cô lúc này.
Thành Chí Cao đưa bát canh giải rượu cho Mông Qua uống.
Chốc lát sau, nom anh có vẻ hơi tỉnh táo. Anh gắng mở to hai mắt, bàn tay chạm vào trán cô: "Ồ, trông có vẻ giống A Nhật."
Hạ Nhật thở dài, bảo: "Mình về nhà thôi nào! Mông Qua."
"Cô không phải là A Nhật. A Nhật vừa mới khóc bảo tôi không được chạm vào cô ấy. Cô ấy nói sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi và sẽ biến mất mãi mãi, không để tôi tìm thấy..."
Mông Qua chầm chậm nói, giọng đượm vẻ buồn bã, sầu khổ.
Hạ Nhật xoa đầu anh, ngón tay luồn sâu vào kẽ tóc, vuốt nhè nhẹ: "Đồ ngốc, anh lại nằm mơ nữa rồi. Chả phải bây giờ em đang ở bên anh ư?"
"Nhưng nếu một ngày nào đó em biết bí mật ấy, em sẽ không ở bên anh nữa..." Giọng anh ngày càng nhẹ, đến phút cuối tựa như đang nói mê.
Rồi Mông Qua chỉ vào ngực mình: "Ở đây, cất giấu một bí mật."
"Bí mật gì?" Hạ Nhật giật mình, thuận miệng hỏi: "Thế anh có thể nói cho em biết không?"
"Đó là một bí mật lớn." Mông Qua vung tay như thể vẽ hình dáng của bí mật trong không khí: "Em muốn nghe ư? Được thôi! Anh sẽ nói cho em biết. Phải nói thế nào nhỉ? Ừm..."
"Mông Qua," Thành Chí Cao vội tới đẩy anh: "Mông Qua, cậu bớt lè nhè đi cho tớ."
Nói xong, liền nhăn mũi bất lực nhìn Hạ Nhật: "Thằng này, uống say vào cái là tuổi tác thụt lùi, IQ tụt luôn về số âm."
Sau bị Thành Chí Cao "giày vò" nhiều lần, Mông Qua rốt cuộc cũng tỉnh táo, không còn bảo cô trông giống Hạ Nhật nữa mà nhìn cô cười hì hì: "Thành Chí Cao, bà xã tôi tới đón rồi. Cậu cũng mau cưới một cô vợ đi thôi! Cậu xem, lợi biết chừng nào!"
Nói xong liền vỗ mặt Hạ Nhật, vỗ một cái lại hôn một cái, hôn một cái lại vỗ một cái.
Thành Chí Cao ngao ngán lắc đầu: "Anh Kim này, lần sau nó mà có uống say nữa tuyệt đối đừng đưa đến chỗ tôi. Cứ ném thẳng nó về nhà là được."
"Lúc đầu tôi cũng tính đưa cậu ta về nhà, nhưng cậu ta lèm bèm bảo phải đến đây, sợ về nhà cô Hạ biết cậu ta nốc rượu lại nổi giận."
Xem chừng, hình tượng của cô trong mắt người Hàn này đã biến thành một con cọp cái không thể chối cãi.
Hạ Nhật hết chịu nổi sự mè nheo của Mông Qua, nhéo eo anh một phát rõ đau. Hừ! Động tác này chính là độc quyền của cọp cái.
"Mông Qua, rốt cuộc anh có về hay không."
"Về, về, về. Tất nhiên là về chứ." Mông Qua dường như sáng suốt hẳn ra: "Hì hì...sao mà anh dám không về được chứ."
Thành Chí Cao lái xe. Mông Qua và Hạ Nhật ngồi đằng sau. Ánh mắt anh rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng chán nản.
"Mông Qua." Hạ Nhật kéo áo anh: "Anh thấy khó chịu à? Đấy nhé, về sau anh còn dám uống nữa không."
"A Nhật, anh mới nằm mơ, mơ thấy em bỏ anh đi." Giọng Mông Qua khản đặc.
"Nữa ư..." Hạ Nhật đánh một hơi dài thườn thượt: "Anh thường mơ thấy em bỏ anh đi sao?"
Mông Qua không trả lời. Ánh đèn neon lướt qua mặt mũi ủ ê buồn xo của anh, Hạ Nhật lại cảm thấy không thoải mái. Chắc hẳn là tại cô không có niềm tin vào anh nên khiến anh cũng không có lòng tin vào chính mình.
"Được rồi." Hạ Nhật nhìn Thành Chí Cao và giơ tay lên. Những lời này cô còn định bụng về nhà sẽ nói: "Mông Qua, em xin thề ngay tại đây. Em sẽ không rời xa anh."
Mông Qua ngước lên, đôi mắt anh sáng rực như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa nắm tay cô vừa nói với cậu bạn nối khố của mình.
"Thành Chí Cao, cậu nghe thấy chưa, nghe thấy chưa."
Thành Chí Cao liếc thằng bạn chí cốt của mình qua gương xe. Từ khi nào Mông Qua trở nên thiếu tự tin như vậy?
Qua một đêm say bí tỉ, Mông Qua tựa đầu trên giường xoa huyệt Thái dương của mình.
Hạ Nhật ngồi quỳ bên cạnh anh. Cô lấy tay anh ra rồi xoa huyệt Thái dương giúp anh, rất nhẹ nhàng và có nhịp điệu.
"Tối qua anh gây gổ với ai mà uống nhiều thế."
Mông Qua không trả lời, chỉ vùi đầu vào ngực cô, khẽ thì thầm: "A Nhật, nếu sáng nào cũng như này thì tốt biết mấy."
"Như này thì tốt gì cơ?" Hạ Nhật phì cười: "Anh có muốn ăn sáng không. Em làm xong rồi."
"Em ở lại một lúc nữa nhé."
Sau khi ở lại một lúc, Mông Qua vẫn không muốn rời đi. Hạ Nhật phải nhắc nhở anh nhiều lần, không cần đi làm nữa phải không, anh mới chịu miễn cưỡng bò xuống giường.
Hạ Nhật vào phòng để đồ giúp anh chuẩn bị quần áo. Lúc cầm quần áo đi ra thì bị người đứng dựa cửa phòng đồ làm giật cả mình.
Mông Qua lấy một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo nhét vào tay cô.
Hạ Nhật mở hộp ra. Bên trong có một chiếc nhẫn, dưới nắng sớm tỏa sáng lấp lánh.
"Mới đầu." Giọng Mông Qua ồm ồm: "Mới đầu anh định đợi đến tối sẽ đưa em, nhưng anh thật sự không thể đợi thêm một phút giây nào để được để xem nó trông nó thế nào trên tay em."
Hạ Nhật vuốt ve chiếc nhẫn một cách trân trọng. Đây là kiểu rất đơn giản, bên trên chỉ gắn một viên kim cương nhỏ màu lam. Màu của viên kim cương là màu xanh thẫm, hệt như đại dương sâu thẳm.
Cô thích nó, thích kí hiệu trên chiếc nhẫn ấy, Qua - Nhật. Anh và cô cuối cùng cũng ở chung một chỗ rồi. Chiếc nhẫn nhỏ bé này giống như một sợi dây liên kết số mệnh của hai người.
Hạ Nhật nắm chiếc nhẫn trong tay, đứng kiễng chân, kéo cổ áo Mông Qua xuống, làm chuyện mà tối qua cô rất muốn làm, hôn anh, dùng chính đầu lưỡi mình làm anh vui thích.
Hai người dây dưa ở phòng để đồ, từ cửa vào cho đến tường phía trong. Khi Mông Qua muốn tiến thêm một bước, bàn tay Hạ Nhật liền chặn ở ngực anh. Hai người cứ đối mặt nhìn nhau như vậy, thở hổn hển.
"Mông Qua, lúc nhìn thấy hình mình trong ví anh, em thật sự rất vui."
"Ngoài ra, còn cái này nữa." Hạ Nhật lắc chiếc nhẫn trong tay: "Chờ đến khi chúng ta cử hành hôn lễ, anh hãy đeo nó lên cho em. Đợi ông nội xuất viện, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới. Chúng mình sẽ làm một cái khinh khí cầu như ông nội nói rồi tổ chức hôn lễ trên trời ấy. Anh thấy thế nào? Rất thú vị đó chứ!?"
Hạ Nhật vừa dứt lời, cơ thể đã bay lên cao.
Cứ như thế, Mông Qua ôm cô từ phòng để đồ đến phòng của họ, rồi lại đến thư phòng, cơ hồ là chạy đến hết tất cả các phòng ở tầng hai. Sau đó lại chạy cầu thang xuống dưới lầu. Cuối cùng anh ôm cô đến phòng khách, chạy lòng vòng không ngừng.
Trong lúc anh xoay tròn, Hạ Nhật cười khúc khích không thôi, hoa văn trên trần nhà lắc lư mãi, hệt như bông hoa mặt trời nở rộ dưới vầng thái dương.
Giây phút ấy, Hạ Nhật phảng phất như chạm đến hình dáng của hạnh phúc, tựa như bầu trời mênh mông vô tận, trải dài khắp nơi trên thế giới. Chốn chốn đều là cảnh xuân tươi đẹp, trăng sáng trăng tròn, hoa nở hoa khoe.
Hôm nay Mông Qua tan tầm hơi muộn. Hạ Nhật đánh một chuyến đến siêu thị.
Lúc ra khỏi siêu thị, trong lòng không khỏi hào hứng vui mừng. Cô mua nguyên liệu theo như trong sách về làm khâu nhục om dưa. Mông Qua rất thích món khâu nhục Hạ Nhật làm. Trước đây anh thích trộn chung với cơm, trên môi luôn dính đầy dầu mỡ, trông đáng yêu không thể tả.
Vừa về đến nhà, điện thoại của Mông Qua đã gọi tới.
"Sao không chờ anh?"
"Anh bận họp mà? Lúc nào anh mới về?"
"Chà!" Mông Qua đè thấp giọng: "Có gì muốn thưởng cho anh đấy ư?"
"Tối nay em sẽ cho anh ăn một bữa ngon."
"Món gì vậy em?" Mông Qua mờ ám nói: "Có phải là món ngon đó không ta?"
"Anh đừng có quanh co bậy bạ. Là món ngon trôi vào bụng anh đấy."
"Phải, phải, là món ngon trôi vào bụng anh đấy. A Nhật mỗi ngày đều bị ông xã "ăn" vào bụng trong đêm khuya thanh vắng không phải sao?"
Nói xong liền cười phớ lớ đắc ý. Tiếng cười mập mờ như thể hả dạ với câu chuyện "con heo"* mình vừa kể.
(*) 黄段子: Những lời nói đùa, hoặc liên quan đến sex. Trong tiếng Trung màu vàng là màu liên quan đến sex, ví dụ phim vàng là phim "con heo" ~
Tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng, nhìn boss của mình nở nụ cười kỳ lạ mà không dám hó hé. Lúc đó, mọi người còn nghĩ rằng nụ cười của ông chủ rất bí ẩn.
Chỉ có Kim Tae Woo biết nó thô bỉ và dê sồm cỡ nào.
"Im ngay." Hạ Nhật phát điên: "Mông Qua, anh im ngay cho em, dừng ngay lập tức cho em. Đừng cười như thế..."
Ngay lúc Hạ Nhật phát điên, chuông cửa bỗng reo lên, nhìn qua camera quan sát, có một vị khách không mời mà đến đứng ngoài cửa.
"Được rồi đấy, Mông Qua! Em chẳng thèm nói với anh nữa. Nhà mình có khách tới."
"Ai thế em?" Mông Qua vẫn còn dương dương đắc ý.
"Tô Hồng Liên." Hạ Nhật nói xong thì cúp máy.
Điện thoại trong tay Mông Qua tức thì trượt khỏi tay.
/82
|