Là [111111]: Login, tôi có trò vui cho cô xem!
Con số tiên sinh lại @ cô?... Thời Dao do dự một lúc, cuối cùng cũng vào game.
Thời Dao cho rằng [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] đã ở trong phòng đợi sẵn, nhưng không ngờ vào phòng [111111] mời rồi mới biết, chỉ có hai người là cô và Con Số tiên sinh.
Cô vừa định hỏi anh không gọi [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] cùng chơi sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, [111111] đã bắt đầu game.
Lúc này [111111] không giống như những lần chơi trước, anh không còn trầm mặc như lúc trước nữa nhưng cũng không thể tính là nhiều, chỉ là nhiều hơn những lần trước gấp vài lần.
- Lấy hết những trang bị trong hai ngôi nhà này với tốc độ nhanh nhất đi!
- Lấy xong chưa? Lấy xong thì lên xe, đi với tôi!
- Xuống xe, đưa hết những thứ mà cô vừa lấy được chuyển cho tôi!
- Cô thấy bên đó không? Cô trốn ở kia đi, trốn cho kỹ đó.
[111111] chỉ huy như thế nào, Thời Dao liền làm như vậy!
Cô trốn xong, liền nhìn [111111]. anh lấy những thứ trong túi ra quẳng theo một đường, các thứ mà cô vừa mới chuyển cho anh như túi chữa bệnh, đồ bơm máu, thuốc giảm đau, giáp cấp 2, cấp ba... súng 98K... Tất cả đều quẳng dưới mặt đất.
Con Số tiên sinh đang làm gì vậy? anh có biết cô dọn mấy thứ này rất mệt không? Sao lại quăng đi như vậy?
Lúc Thời Dao còn chưa biết anh muốn làm gì, [111111] chỉ còn ôm một khẩu súng M416 chạy về phía Thời Dao. Lúc tới gần nhân vật của Thời Dao trong game, anh mới nhẹ nhàng nhảy một cái, đến cạnh cô.
[111111]: Nhìn cho kỹ nha, sắp có trò hay để xem rồi!
Thời Dao nghe lời [111111], nhìn cho kỹ.
Một phút trôi qua, những trang bị kia vẫn ở đó, không nhúc nhích.
Hai phút trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ.
Ba phút trôi qua,...
Thời Dao bắt đầu không nhịn được...
Ngay lúc cô chuẩn bị hỏi [111111] là đã đến lúc phải nhìn cho kỹ chưa thì trên bản đồ thu nhỏ đã có một chiếc xe lao tới!
Có người đến rồi!
Thời Dao vội câm miệng, sau đó xe từ từ đến gần, cuối cùng dùng trước mặt cô và [111111].
Vì cô và [111111] đang trốn nên hai người trong xe không phát hiện.
Hai người kia mở tiếng cho tất cả mọi người cùng nghe, nhìn thấy đống trang bị mà [111111] rải ở đó liền bắt đầu nói chuyện:
- Ai mà bỏ đồ chơi lung tung vậy nè?
- Vãi đạn, còn có 98K, tôi đang muốn tìm cây này đó.
- cậu đừng lấy thuốc, thuốc là của tôi! [Anh làm cho đúng mùa cô hồn hay gì? =))]
Hai người họ cứ vừa nói vừa nhặt trang bị.
Ngay lúc bọn họ đến sát nơi Thời Dao và [111111] đang trốn, [111111] đã đứng lên ôm M416 quét sạch hai người họ, sau đó trên màn hình xuất hiện hai chữ:
- [111111] đã dùng M416 giết chết [Đại thẩm mặt dễ thương]
- [111111] đã dùng M416 giết chết [Tỉnh táo lại làm bài thi]
Chơi như vậy cũng được nữa sao?
Thời Dao nháy mắt một cái, không nhịn được cảm thán trong lòng:
Con Số tiên sinh thật là gian trá, dùng trang bị làm mồi câu để bắt được hai con cá.
Trong lúc Thời Dao đang khiếp sợ, [111111] đã chạy ra ngoài, vừa lấy lại những trang bị mà hai người kia đã lấy, sau đó gọi Thời Dao lên xe, đi đến một nơi khác, lúc này anh không rải thành một đường thẳng nữa mà lại xếp thành một hình vuông.
[111111] làm xong, lại nhảy đến trước mặt Thời Dao, đưa M416 cho cô, nói:
- Đợi lát nữa có người đến, đến lượt cô!
Từ lúc chơi trò này đến giờ Thời Dao vẫn chưa từng giết người, nên cô vội lên tiếng:
- Không, không không, em không làm được đâu!
[111111]: Cô chưa thử sao lại biết là không làm được?
- Được rồi...
Thời Dao đáp hai tiếng, ôm M416, sau đó cô lại không còn chút sức lực nào, hỏi:
- Em chưa từng đánh ai, lỡ như đánh không trúng thì làm sao? Lỡ như không bắn chết đối phương, bản thân lại bị giết thì phải làm sao?
[111111]: Cô có thấy tất cả những thứ tôi ném đi đều là đồ để bơm máu không? Lát nữa có người đến, cô nhất định phải cuồng sát bọn chúng, nếu không, người chết sẽ là cô.
[111111] dừng một chút, lại mở miệng, ngữ khí có chút kiêu ngạo:
- ... Cái này chính là đang đánh cược với mạng sống của mình! Bởi vì người đã lọt vào bẫy của cô, cô còn không thể giết chết anh thì cũng không cần phải sống nữa làm gì! Chỉ cần nghĩ bản thân mình nhất định phải sống, cô nhất định có thể giết chết bọn họ. Vì vậy, cô cứ can đảm hạ bọn chúng đi, với khoảng cách này, bọn chúng còn chưa kịp định hình cô ở đâu, cô đã có thể hạ bọn chúng rồi.
Trong ấn tượng của Thời Dao, đây là lần đầu tiên Con Số tiên sinh nói nhiều đến như vậy.
Đặc biệt là câu: Bởi vì người đã lọt vào bẫy của cô, cô còn không thể giết chết anh thì cũng không cần phải sống nữa làm gì! Chỉ cần nghĩ bản thân mình nhất định phải sống, cô nhất định có thể giết chết bọn họ.
Lời này nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng không biết tại sao Thời Dao không có chút chán ghét nào, ngược lại lại khiến tim cô đập nhanh hơn nửa nhịp.
Con số tiên sinh lại @ cô?... Thời Dao do dự một lúc, cuối cùng cũng vào game.
Thời Dao cho rằng [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] đã ở trong phòng đợi sẵn, nhưng không ngờ vào phòng [111111] mời rồi mới biết, chỉ có hai người là cô và Con Số tiên sinh.
Cô vừa định hỏi anh không gọi [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] cùng chơi sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, [111111] đã bắt đầu game.
Lúc này [111111] không giống như những lần chơi trước, anh không còn trầm mặc như lúc trước nữa nhưng cũng không thể tính là nhiều, chỉ là nhiều hơn những lần trước gấp vài lần.
- Lấy hết những trang bị trong hai ngôi nhà này với tốc độ nhanh nhất đi!
- Lấy xong chưa? Lấy xong thì lên xe, đi với tôi!
- Xuống xe, đưa hết những thứ mà cô vừa lấy được chuyển cho tôi!
- Cô thấy bên đó không? Cô trốn ở kia đi, trốn cho kỹ đó.
[111111] chỉ huy như thế nào, Thời Dao liền làm như vậy!
Cô trốn xong, liền nhìn [111111]. anh lấy những thứ trong túi ra quẳng theo một đường, các thứ mà cô vừa mới chuyển cho anh như túi chữa bệnh, đồ bơm máu, thuốc giảm đau, giáp cấp 2, cấp ba... súng 98K... Tất cả đều quẳng dưới mặt đất.
Con Số tiên sinh đang làm gì vậy? anh có biết cô dọn mấy thứ này rất mệt không? Sao lại quăng đi như vậy?
Lúc Thời Dao còn chưa biết anh muốn làm gì, [111111] chỉ còn ôm một khẩu súng M416 chạy về phía Thời Dao. Lúc tới gần nhân vật của Thời Dao trong game, anh mới nhẹ nhàng nhảy một cái, đến cạnh cô.
[111111]: Nhìn cho kỹ nha, sắp có trò hay để xem rồi!
Thời Dao nghe lời [111111], nhìn cho kỹ.
Một phút trôi qua, những trang bị kia vẫn ở đó, không nhúc nhích.
Hai phút trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ.
Ba phút trôi qua,...
Thời Dao bắt đầu không nhịn được...
Ngay lúc cô chuẩn bị hỏi [111111] là đã đến lúc phải nhìn cho kỹ chưa thì trên bản đồ thu nhỏ đã có một chiếc xe lao tới!
Có người đến rồi!
Thời Dao vội câm miệng, sau đó xe từ từ đến gần, cuối cùng dùng trước mặt cô và [111111].
Vì cô và [111111] đang trốn nên hai người trong xe không phát hiện.
Hai người kia mở tiếng cho tất cả mọi người cùng nghe, nhìn thấy đống trang bị mà [111111] rải ở đó liền bắt đầu nói chuyện:
- Ai mà bỏ đồ chơi lung tung vậy nè?
- Vãi đạn, còn có 98K, tôi đang muốn tìm cây này đó.
- cậu đừng lấy thuốc, thuốc là của tôi! [Anh làm cho đúng mùa cô hồn hay gì? =))]
Hai người họ cứ vừa nói vừa nhặt trang bị.
Ngay lúc bọn họ đến sát nơi Thời Dao và [111111] đang trốn, [111111] đã đứng lên ôm M416 quét sạch hai người họ, sau đó trên màn hình xuất hiện hai chữ:
- [111111] đã dùng M416 giết chết [Đại thẩm mặt dễ thương]
- [111111] đã dùng M416 giết chết [Tỉnh táo lại làm bài thi]
Chơi như vậy cũng được nữa sao?
Thời Dao nháy mắt một cái, không nhịn được cảm thán trong lòng:
Con Số tiên sinh thật là gian trá, dùng trang bị làm mồi câu để bắt được hai con cá.
Trong lúc Thời Dao đang khiếp sợ, [111111] đã chạy ra ngoài, vừa lấy lại những trang bị mà hai người kia đã lấy, sau đó gọi Thời Dao lên xe, đi đến một nơi khác, lúc này anh không rải thành một đường thẳng nữa mà lại xếp thành một hình vuông.
[111111] làm xong, lại nhảy đến trước mặt Thời Dao, đưa M416 cho cô, nói:
- Đợi lát nữa có người đến, đến lượt cô!
Từ lúc chơi trò này đến giờ Thời Dao vẫn chưa từng giết người, nên cô vội lên tiếng:
- Không, không không, em không làm được đâu!
[111111]: Cô chưa thử sao lại biết là không làm được?
- Được rồi...
Thời Dao đáp hai tiếng, ôm M416, sau đó cô lại không còn chút sức lực nào, hỏi:
- Em chưa từng đánh ai, lỡ như đánh không trúng thì làm sao? Lỡ như không bắn chết đối phương, bản thân lại bị giết thì phải làm sao?
[111111]: Cô có thấy tất cả những thứ tôi ném đi đều là đồ để bơm máu không? Lát nữa có người đến, cô nhất định phải cuồng sát bọn chúng, nếu không, người chết sẽ là cô.
[111111] dừng một chút, lại mở miệng, ngữ khí có chút kiêu ngạo:
- ... Cái này chính là đang đánh cược với mạng sống của mình! Bởi vì người đã lọt vào bẫy của cô, cô còn không thể giết chết anh thì cũng không cần phải sống nữa làm gì! Chỉ cần nghĩ bản thân mình nhất định phải sống, cô nhất định có thể giết chết bọn họ. Vì vậy, cô cứ can đảm hạ bọn chúng đi, với khoảng cách này, bọn chúng còn chưa kịp định hình cô ở đâu, cô đã có thể hạ bọn chúng rồi.
Trong ấn tượng của Thời Dao, đây là lần đầu tiên Con Số tiên sinh nói nhiều đến như vậy.
Đặc biệt là câu: Bởi vì người đã lọt vào bẫy của cô, cô còn không thể giết chết anh thì cũng không cần phải sống nữa làm gì! Chỉ cần nghĩ bản thân mình nhất định phải sống, cô nhất định có thể giết chết bọn họ.
Lời này nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng không biết tại sao Thời Dao không có chút chán ghét nào, ngược lại lại khiến tim cô đập nhanh hơn nửa nhịp.
/143
|