Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 11 - Chương 3.3

/25


Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiểu lập tức co rúm lại. Sau đó, cô hỏi một câu ngốc không khác gì nhảy lầu: Anh là ai?

Lý Nhược Phi vốn nổi giận trong lòng, nghe thấy cô nói lời này, hai bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, anh gằn từng chữ hỏi: Em nói cái gì?

Từ lúc Bạch Hiểu nhìn thấy Lý Nhược Phi, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển -- Mượn cớ kiểu như 'không cẩn thận ngã xuống' chắc chắn không thể lừa được Nhược Phi. Anh cực kì tức giận, làm sao đây làm sao đây? Nói với anh, cô cũng biết nhảy lầu tự sát là rất ngu ngốc, anh có tin cô không tự nhảy lầu hay không? Rất không có khả năng. Thôi rồi, ngày hôm qua mới đồng ý ở bên anh đến lúc đầu bạc, cô lại lén nhảy lầu. Hừ, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng tự tử?! Hiện tại Nhược Phi nhất định rất thất vọng. Ông trời ơi, cô nên làm gì bây giờ?

Cuối cùng, Bạch Hiểu thốt ra câu nói vừa rồi -- Anh là ai?

Mất trí nhớ? Lý Nhược Phi bước hai ba bước đã tới bên giường. Bạch Hiểu dè dặt tránh ánh mắt của anh, tim đập loạn, vẻ khẩn trương và áy náy đan xen hiện lên gương mặt cô, khiến cho cô đứng ngồi không yên, vô cùng xấu hổ, hận không thể chui xuống hang đất.

Lý Nhược Phi nghiêng người về phía trước, bàn tay lạnh như băng túm gáy cô: Tôi hỏi một lần nữa, tôi là ai?

Bạch Hiểu bị giữ chặt, run run. Yên bình trước bão táp cũng không hơn gì chuyện này, trong lòng nói thôi thì chết sớm đầu thai sớm vậy! Kết quả vừa định mở miệng nói: Em nhớ ra rồi, anh là người yêu của em. thì y tá bước vào.

Bạch Hiểu, mình tới thăm cậu, cảm thấy khỏe chưa? Người bước vào là Tiểu Lương có quan hệ không tồi với Bạch Hiểu. Cô nhìn thấy Lý Nhược Phi ở trong phòng: Ai da, anh là Bạch Hiểu... Tiểu Lương từng tham gia hôn lễ của Bạch Hiểu nên có ấn tượng với Lý Nhược Phi.

Cô ấy bị mất trí nhớ, không biết tôi là ai. Lý Nhược Phi liếc người vừa đến, tiếp tục quay đầu lại nhìn Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu bỗng có cảm giác sông lớn chảy về phía đông, bát nước hắt đi khó mà vớt lại.

Đây là tình huống gì? Tiểu Lương kinh ngạc không thôi: Bạch Hiểu, vậy cậu còn nhớ mình không?

Bạch Hiểu bối rối rồi nói Ừ , sau đó cô nghe thấy Lý Nhược Phi hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Lương lo lắng nói: Chẳng lẽ quên một quãng kí ức nào đó, mất trí nhớ mang tính chọn lựa sao?

Bạch Hiểu: ...

Rầm! Lý Nhược Phi đạp cửa đi ra ngoài.

Chồng cậu sao vậy? Tiểu Lương quay đầu liếc nhìn cánh cửa: Nhìn mình nè, quên mất là cậu đã quên anh ấy rồi. Anh ấy là chồng cậu!

Bạch Hiểu: ...

Mình đi gọi bác sĩ Vương tới, cậu...

Tiểu Lương, mình không sao, mình không bị mất trí nhớ.

Hiện tại là hai tháng sau.

Bạch Hiểu ngồi trên xe taxi, nhớ lại đêm mình nhảy lầu. Cô gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí của mình, xin đối phương giúp đỡ rồi tự cứu mình như thế nào? Cô có cảm giác mình thực sự sắp điên rồi.

Bác sĩ nghe cô kể xong sự việc nhảy lầu của mình, nói với cô, lúc trước anh chưa thể xác định, nhưng bây giờ anh có thể xác định, cô không phải bị trầm cảm hay bị tâm thần phân liệt, mà xem ra là người hai nhân cách.

Rối loạn nhân cách? Tuy Bạch Hiểu khó có thể tin, nhưng là một danh y, dù cho loại bệnh kì lạ chưa nghe đến bao giờ, về mặt lí trí vẫn sẽ tiếp nhận chuẩn đoán của bác sĩ chuyên nghiệp. Trên thực tế, trước khi đến gặp bác sĩ tâm lí, cô cũng đã từng nghĩ đến khả năng này. Chỉ có điều, bởi vì thời gian mất trí nhớ mỗi lần quá ngắn, cộng thêm tâm trạng cô từng luôn rất sa sút nên đã liệt mình vào căn bệnh trầm cảm, dù sao bệnh trầm cảm cũng có khuynh hướng tự sát.

Bạch Hiểu ngắt điện thoại từ bác sĩ tâm lí, cảm thấy mê man vô định -- Nhân cách phân liệt, loại bệnh này khiến càng khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải. Kiến


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status