Thời Hạn Chia Tay

Chương 12

/25


Anh khổ sở suy nghĩ, không có một đầu mối nào, nhưng anh giống như… càng ngày càng để ý cô, vài ba lời nói của cô cũng khiến anh suy nghĩ lung tung, tâm tình phập phồng, cảm giác được cái gì đó rất lâu lại rục rịch, anh cực kì mê muội, sao có thể? Tâm tĩnh lặng như nước nhiều năm như vậy, sao cô có thể tới xúc động anh? Nhất định là anh sai rồi.

Anh đi tới phòng khách, cha Tằng đang chờ bên cạnh quản gia của ông, cha Tằng hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”

“Tinh thần của cô ấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.” Bất luận thế nào, cô là bạn gái giả đã chinh phục được cha anh.

“Không sao, không sao, con bé muốn nghỉ ngơi thì để nó nghỉ ngơi, không cần miễn cưỡng nó. Ba đã dặn đầu bếp rồi, bữa tối nấu món cháo mặn mà con bé thích ăn, thêm nhiều chất dinh dưỡng một chút.” Cha Tằng liên tiếp nhìn quanh cầu thang, giống như hi vọng Trình Dư Nhạc đột nhiên khỏi hẳn, khỏe như rồng như hổ xuất hiện trước mặt ông.

“Nếu Nhạc Nhạc đang nghỉ ngơi,bữa tối chỉ có ba với con thôi. Con có nguyện ý... nói chuyện với ta không?”

Vẻ mặt cha thận trọng, giống như anh sẽ cắn người, Âu Quan Lữ nhếch môi. “Có gì không thể?” Anh ra khỏi phòng. Ở cùng một ngày, sự tức giận đầu anh đối với cha cũng không mãnh liệt như ban đầu.

Quản gia đẩy xe lăn của cha Tằng ra bên ngoài bãi cỏ, cha Tằng thở dài. “Nhạc Nhạc là một cô gái tốt, hẹn hò với con bé, là may mắn của con.”

“Con biết.”

“Hôm nay, con bé chỉ vì con, cũng là vì ba, tản bộ cùng mọi người, nói không chừng vì trúng gió, con bé mới bị cảm nghiêm trọng như vậy...”๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

“Đợi chút, ba nói cô ấy chỉ vì ba? Ba cho rằng ba vẫn là tình thánh được nhiều người phụ nữ ôm ấp yêu thương sao? Chẳng lẽ bạn gái con trai mình, ba cũng muốn xuống tay sao?” Anh chế giễu.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

“Dĩ nhiên không phải, ba không có ý đó.” Đối với lời châm chọc của con trai, vẻ mặt ông buồn bã, nhưng vẫn dễ dàng tha thứ. “Con bé theo cha là vì con, con bé biết con không muốn nói chuyện với ba, sau khi con tới, còn chưa kêu ba một tiếng ba.”

“Nhiều năm không kêu, con không quen, vậy thì miễn đi. Dù sao cũng có người khác gọi như vậy.’

“Con giống như con bé, luôn rất quật cường.” Cha Tằng cười khổ. “Ba nói Nhạc Nhạc vì ba, là vì buổi sáng vào thời điểm tản bộ, con bé gần như đều nói về con.”

“Nói con? Con có gì tốt để nói?” Âu Quan Lữ âm thầm cảnh giác. Trước đó, anh đã thảo luận qua với cô, không có ai hỏi thì cố gắng nói ít một chút, miễn bị phát hiện sơ hở, cô đã quên sao?๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

“Có lẽ con bé nghĩ, con không có lời nào để nói với ba, vậy thì con bé nói. Con bé nói rất nhiều về con,... sở thích của con, con thích ăn gì, thích nghe loại nhạc nào, con thích leo núi. Con bé nói nhiều nhất là chuyện trong công ty, con bé nói năng lực làm việc của con rất mạnh, sắp trở thành trưởng bộ phận rồi.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

“Cô ấy nói những thứ này?” Cũng may, vẫn còn trong phạm vi an toàn.

Cha Tằng mỉm cười gật đầu. “Con bé là một cô gái tỉ mỉ, con bé biết, ba luôn muốn biết về con, coi như tương lai hai đứa chia tay, chỉ cần con bé biết tin tức của con, con bé sẽ nói cho ba.”

“Tại sao?” Âu Quan Lữ khiếp sợ, ban đầu cô còn lo lắng về sau phải tiếp tục đóng giả làm bạn gái anh, vì sao bây giờ lại chủ động nói vậy? Thật ra thì anh hiểu, cô vì an ủi cha anh, nhưng tại sao phải làm đến mức này? Chẳng lẽ vì đồng tình sao?

Cha Tằng nhìn được nghi vấn của anh. “Cho nên ba nói, Nhạc Nhạc thật sự là cô gái tốt. Con bé còn nói, trong công tác con rất cố chấp, thường bắt nạt con bé, con bé luôn trộm mắng con ở sau lưng.”

“Đó không phải là bắt nạt, khi làm việc chung, trong công việc, ý kiến bọn con thường mâu thuẫn, đó là việc khó tránh khỏi.” Cô còn tố cáo? Anh không biết nên khóc hay nên cười.

“Con bé nói mình cũng biết, cho nên một mặt trộm mắng con, một mặt lại rất bội phục con. Trước kia, con bé cảm thấy con đáng ghét, bây giờ cái nhìn về con thay đổi rất nhiều, con bé nói, về sau, cảm giác của con bé với con hoàn toàn bất đồng, giống như một lần nữa biết con.”

“A.” Cho nên bây giờ cảm giác của cô với anh là gì? Không đúng, những thứ này cô nói để thỏa mãn suy nghĩ về con trai của cha anh, đừng coi là thật.

“Con bé cũng nói chuyện xe hai đứa bể bánh, con đội mưa đổi bánh xe, còn nhặt hết đinh trên đường lên, con bé nói, khi con bé nhìn thấy con cầm những mẩu đinh lên xe, lúc đó tóc và quần áo đều ướt hết rồi, con bé nói thời điểm đó, con đẹp trai hơn tất cả những người đàn ông mà con bé biết từ trước tới nay, khiến cho con bé mê say.” Cha Tằng rất vui, nghe con trai của ông và bạn gái ở cùng nhau ngọt như mật!

“A.” Giọng nói của Âu Quan Lữ giống như bị nghẹn, có thể bởi vì đại não của anh bị khống chế.

Cha đang nói ai vậy?

Ông nói đó là Nhạc Nhạc mà anh biết sao? Đúng là Nhạc Nhạc đối với anh… say mê? Anh đột nhiên nói không ra lời, mặt nóng lên, nhịp tim cũng nhanh hơn. Anh nhìn về phương xa, nhánh cây trên đỉnh đầu lay động, dưới chân cỏ xanh vẫn phát ra tiếng sột soạt như cũ, nhưng toàn bộ thế giới hình như không giống trước đó.

Anh đang muốn chạy đi hỏi, chợt thấy Từ Lỵ Hoan và Lê Thượng Thần sóng vai đi từ con đường nhỏ đầu kia tới, hình như hai người ra ngoài tản bộ, nhưng đều nghiêm mặt, bất kể họ đi nơi nào, hiển nhiên đều không vui vẻ.

“Ba.” Lê Thượng Thần mở miệng, gật đầu với Âu Quan Lữ. “Còn chưa tới lúc ăn tối, sao ba tới sớm vậy?” Anh nhìn hai cha con, đối với việc hai người nói chuyện hòa bình khiến anh rất kinh ngạc.

Cha Tằng nói: “Nhạc Nhạc cảm thấy không thoải mái, ngủ một buổi chiều, ba tới xem con bé có khá hơn không, lại nói chuyện với Quan Lữ ở chỗ này. Ba đi xem đầu bếp đã nấu xong cháo mặn chưa.” Quản gia đẩy xe ông vào nhà.

Âu Quan Lữ nói: “Cũng sắp tới giờ ăn, em muốn đi tìm Nhạc Nhạc.” Hiện tại anh không nhất thiết phải gặp Trình Dư Nhạc, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút.

Anh đang muốn rời đi, chỉ thấy Từ Lỵ Hoan nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kiên định, giống như đã quyết định làm việc gì đó mà thiên lôi đánh cũng không thể ngăn cản nổi. Cô đi tới trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh.

“Thật sự xin lỗi.” Giọng nói của cô đủ thấp cho chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, sau đó cô lấy tay giữ lấy mặt anh, đôi môi đỏ mọng tinh xảo dính sát vào, cô hôn anh.

Âu Quan Lữ khiếp sợ không thôi, cảm giác đôi môi của phụ nữ mềm mại đang kề sát môi mình. Nụ hôn này, không có tình yêu, chỉ là môi đụng môi, nhưng cuối cùng nó cũng là một nụ hôn, anh kinh ngạc quên cả phản ứng.

Nụ hôn này chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, Từ Lỵ Hoan liền buông anh ra, nhưng đây là sự thật không cách nào xóa đi được – cô hôn anh.

Cô lui ra, anh nhìn thấy anh trai đứng sau lưng cô, sắc mặt tái xanh.

Tròng mắt đen của Lê Thượng Thần trước nay luôn ôn hòa, giờ phút này lại sắc bén như có thể giết người, anh ấy nhàn nhạt mở miệng: “Nhạc Nhạc, anh tưởng em còn đang nghỉ ngơi.”

Nhạc Nhạc? Âu Quan Lữ nhanh chóng xoay người, Trình Dư Nhạc đang đứng trên hành làng của nhà gỗ, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt như người bạn gái nhìn thấy bạn trai mình ngoại tình.

“Nhạc Nhạc?” Anh vừa gọi cô, cô liền quay đầu bỏ chạy

Trình Dư Nhạc không biết tại sao mình muốn chạy.

Có lẽ chuyện đó khiến cô tức giận, có lẽ vì ba người họ nhìn chằm chằm cô, giống như mong cô có thể nói chút gì đó, cô lại không biết phải làm sao, có lẽ hình ảnh Từ Lỵ Hoan dán lên người Âu Quan Lữ khiến cô không thể hô hấp, cho nên cô xoay người chạy.

Không giải thích được! Anh có muốn thẳng thắn thuê chị dâu mình giả làm bạn gái được không?

“Nhạc Nhạc!” Âu Quan Lữ đuổi tới. “Nhạc Nhạc!”

Nghe thấy giọng nói của anh, cô nổi giận đùng đùng chạy nhanh hơn, cô chạy vào rừng cây sau nhà gỗ, dẫm lên rễ cây, cả người đổ về phía cây đại thụ, cô sợ hãi kêu, tay chân luống cuống ổn định chính mình, lúc này Âu Quan Lữ chạy tới, duỗi bàn tay giữ lấy cô còn đang muốn chạy.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

“Cô chạy cái gì? Cô định đi đâu vậy?”

“Buông tôi ra!” Cô cố gắng muốn thoát khỏi anh, lại bị anh kéo trở về, cả người ngã vào lồng ngực anh.

“Tôi muốn hỏi cô muốn chạy đi đâu! Cô nhìn cô này, đi không vững còn muốn chạy! Cô quên cô còn đang bệnh sao?”

Miệng anh hung ác, dứt khoát ôm lấy cô, để tránh cô lại chạy đi. Trên trán cô bị rách da một đoạn, xuất hiện tia máu, thấy vậy anh liền kinh hãi vội càng che vết thương cho cô.

“Tôi cũng đang muốn hỏi anh làm cái gì! Sao anh lại để người phụ nữ đó hôn anh! Rốt cuộc anh muốn tìm ai làm bạn gái mình?”diễnđàn✪lê✪quýđôn

“Làm sao tôi biết được chị ấy đột nhiên hôn tôi? Tôi còn cho là chị ấy muốn nói gì đó với tôi, đâu biết…”

“Vậy sao anh không phản kháng? Ngoại trừ việc ngoan ngoãn đứng đó để chị ấy hôn, anh không thể làm chuyện khác sao?” Giọng điệu của cô cũng hung ác như anh, vẻ mặt phun lửa về phía anh.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

“Không phản kháng cũng không đại biểu là tôi nguyện ý, được không? Là vì quá đột ngột, tôi ngây người! Chờ đến lúc tôi muốn đẩy chị ấy ra, chính chị ấy đã lui ra! Giải thích như vậy cô hài lòng chưa?” Giọng điệu anh chậm rãi. “Nhạc Nhạc, cô đang tức giận cái gì vậy?”

Mặt cô cứng lại, không nói lời nào.

“Được, tôi biết chuyện vừa rồi là không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi anh trai tôi cũng trừng tôi, anh ấy giống như tức muốn nổ tung, nhưng thật sự không liên quan tới tôi! Là chị dâu tôi chủ động! Tôi đứng ở đó, chị ấy đi tới, đột nhiên hôn tôi… đúng rồi, trước đó chị ấy còn nói là ‘thật sự xin lỗi’, đây thể hiện là chị ấy cố ý!” Anh bừng tỉnh, đều nghĩ thông rồi.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn

“Tôi đoán tám phần là chị ấy cãi nhau với anh tôi, lấy tôi để chọc giận anh ấy, chỉ có như vậy. Hiện tại cô tin tôi rồi chứ?”

Cô không trả lời, nhưng cô tin, cô tin Từ Lỵ Hoan cố ý, không phải anh chủ động, cô biết anh không có cảm giác với Từ Lỵ Hoan, anh không có chút chú ý nào tới phụ nữ, những điều này cô đều hiểu rõ, nhưng cô vẫn không vui… Cho dù đối với anh không có ý nghĩa, cô cũng không muốn nhìn anh thân mật với người phụ nữ khác.

Cho dù anh vĩnh viễn không động lòng với cô, cô lại yêu anh.

Cho dù trốn tránh như thế nào, không nhìn không nghĩ, vì các loại cảm giác khác thường mà kiếm cớ, tâm cô là bị anh chạm vào, không ngừng ghen vì hành động mờ ám của Từ Lỵ Hoan, cô tiếp tục làm bộ không quan tâm, nhưng lại nói không nên lời. Anh có thể cho rằng cô đang nói đùa, thậm chí ngược lại cười nhạo cô, dù sao hai người cãi nhau cũng đã nhiều năm, cuối cùng cô lại yêu anh? Loại bước ngoặt này, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.

Không hề chống cự cảm giác đối với anh nữa, cảm thấy dễ dàng hơn. Cô cảm thấy mình đang tựa sát vào người anh, thân thể bền chắc, nhiệt độ xuyên thấu qua chất vải mỏng của mùa hè, mặt cô nóng lên, tim đập nhanh chóng, trên người anh có mùi của ánh mặt trời và hoa cỏ, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.

Thân thể của anh khiến cô có cảm giác bị áp bức, nhưng được ôm trong lồng ngực kiên cố này, lí trí của cô đã bay lên chín tầng mây, trở nên mềm yếu, muốn dựa vào… Đáng tiếc, cô chỉ có thể dựa vào trong mấy phút ngắn ngủi này.

“Buông tôi ra, được không?” Anh vẫn ôm cô, hai người dán chặt vào nhau, giãy giụa thì quá mập mờ, cô không dám hành động lung tung.

“Rốt cuộc tại sao cô lại muốn chạy?”

“Tôi… tôi làm chuyện tôi phải làm.”

Anh trố mắt. “Chạy mất là chuyện phải làm?”

“Phụ nữ nhìn thấy ‘bạn trai’ mình bị người phụ nữ khác hôn, trừ việc đau lòng khóc lớn, còn có thể đau lòng chạy mất, có cái gì không đúng?” Thật may, cô nghĩ ra được lý do thật hợp lý.

Anh á khẩu không trả lời được. “Được rồi, coi như cô chạy đi là có lý.” Thì ra vừa rồi chỉ là diễn, anh nên sớm nghĩ tới. Mặc dù ánh mắt của cô lúc chạy đi giống như bất chấp tất cả, nghe anh gọi cô cũng không ngừng lại, lúc bắt đầu có anh trai chị dâu ở bên thì thôi đi, sau đó lại chỉ có hai người, cô muốn diễn cho ai nhìn?

“Có thể buông tôi ra không?”

“Trán cô chảy máu. Tôi lau giúp cô.” Lúc này anh mới buông cô ra, lấy khăn tay.

“Tự tôi lau là được rồi…” Mặc dù nói vậy, cô vẫn ngoan ngoãn đứng im, để cho anh phục vụ, len lén hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Cô ngẩng đầu. “Ngoài miệng anh có vết son môi.”

“A? Chết tiệt…” Anh khẽ nguyền rủa, lấy mu bàn tay mãnh liệt lau môi. “Người phụ nữ đó có bệnh sao? Tùy tiện hôn người khác.”

“Anh cũng nói hai người họ cãi nhau, có thể tâm tình chị ấy không được tốt, tha thứ cho chị ấy đi.” Mặc dù cô hồi tưởng lại cũng không vui.

“Nếu chị ấy muốn giận anh trai tôi, sao không đi hôn cha tôi? Anh trai tôi nhất định trúng gió tại chỗ.”

Cô cười. “Lúc muốn cưỡng hôn đàn ông, dĩ nhiên trẻ tuổi thì vẫn tốt hơn.”

“A, cô cảm thấy tôi rất đẹp trai sao?”

Nhìn anh hả hê, cô buồn cười. “ ‘rất’ là anh tự mình thêm, tôi không nói.” Đúng, anh quả thật rất đẹp trai, bộ dạng nhíu mày cười lên đều khiến cô hoa mắt.

“Nếu tôi không giữ được cô, cô sẽ chạy tới đâu?”

“Tôi có thể chạy vào trong rừng làm khỉ.”

“Sao không chạy vào trong suối làm bạch tuộc.”

“Trên núi có bạch tuộc sao?”

“Có, bạch tuộc núi, cô không biết sao? Tôi nghe đầu bếp nói, là đặc sản nơi này, vẻ ngoài nhỏ, rất giòn, hấp gừng với một chút nước tương, để nguyên là ngon nhất, xào lên cũng không tồi, rất ngon.”

Cô nghe được sửng sốt một chút. “Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”

“Không, ở đây thật sự có bạch tuộc núi.” Anh nín cười, nhìn cô ngây ngốc, nửa tin nửa ngờ, thật đáng yêu.

Nhìn hai má cô ửng hồng, ánh mặt trời chiếu sáng lên mái tóc đen như mực của cô, tim anh cũng dâng lên một làn sóng dịu dàng, một ít tóc vương lên bờ môi cô, sợi tóc cong cong như quyến rũ, quyến rũ trái tim anh. Anh muốn đẩy sợi tóc đó, anh muốn đụng vào cô, nghĩ đến đầu ngón tay đau nhói, cơ thể căng lên… Sau đó anh bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, Trình Dư Nhạc căng thẳng.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Lỵ Hoan.


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status