Thời Hạn Chia Tay

Chương 17

/25


“Nhưng tôi còn không biết tình trạng doanh thu của nó thế nào, mặc kệ bán đi hay để mặc cho nó kiếm, đều cần một chút thời gian, tôi mới có thể đáp ứng thù lao ban đầu cho cô.”

“Tôi không vội. Thật ra thì, không lấy tiền cũng không sao. Ba ngày ở đây tôi rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi.” Cô đột nhiên không muốn lấy số tiền đó, nếu lấy tiền, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận ba ngày nay chỉ là thỏa thuận của hai bên sau khi diễn xong – mặc dù lúc bắt đầu đúng là vậy, nhưng hôm nay cũng không vậy nữa, bởi vì anh đặc biệt, cô để anh làm những thứ này không phải dùng tiền mua, cũng không phải bất kì ai có thể làm cô nguyện ý bỏ ra… Thật khờ, anh không thể chờ đợi muốn bứt bỏ những thứ này, cô lại quý trọng như vậy, có ý nghĩa gì?dღđ。l。qღđ

Anh cũng thế. “Ba ngày nay… cảm ơn cô.” Anh thành tâm nói.

“Không cần cảm ơn, tôi rất vui vì đã ‘phục vụ’ khiến anh hài lòng.”

Anh muốn nói phục vụ, diễn trò không liên quan, được không? Anh muốn… anh không biết mình muốn cái gì, lòng anh buồn bực dò xét cô, cô mím chặt môi giống như một đứa trẻ đáng tức giận, vẻ mặt quật cường vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến anh không có cách nào giận cô, chỉ nhìn vẻ mặt này của cô đã làm anh mềm lòng.dღđ。l。qღđ

Anh cường điệu. “Tôi nói thật, tôi vốn cho rằng ba ngày này sẽ rất khó khăn, có thể tức giận với ông già nhà tôi, gây gổ với ông ấy hoặc như thế nào đó, không ngờ những dự tính trước đó của tôi hoàn toàn không xảy ra. Tôi vốn quyết định hoàn toàn không để ý đến ông ấy, không nhìn ông ấy, không nghĩ đến sau đó lại nói chuyện với ông, cô biết tại sao không?”

“Không biết.” Cô cũng không muốn biết, cô rất không muốn nói chuyện với anh.

“Tôi thấy lúc cô vừa nói vừa cười với ông ấy, có chút không vui, nghĩ thầm cô do tôi mang tới, sao lại không cùng một trận tuyến với tôi? Bởi vì cô chưa bao giờ bị ông ấy hại, dĩ nhiên chung sống hòa bình. Còn tôi thì sao? Rốt cuộc ông ấy đã hại tôi cái gì? Ông ấy hại tôi không có tình yêu của cha, nhưng từ nhỏ mẹ đã chăm sóc tôi rất tốt, hình như tôi không có điều gì bất hạnh, có tư cách giận ông ấy chỉ có mẹ tôi, nhưng mẹ tôi cũng không hận ông ấy, sao tôi có thể hận, hình như cũng không cần thiết thì phải? Cộng thêm việc tôi thấy sức khoẻ ông kém như vậy, cũng không có cách nào độc ác với ông, đây là ảnh hưởng do cô mang lại, tôi cảm thấy mình nên mời cô một bữa cơn, cảm ơn cô.” Thao thao bất tuyệt một hồi, trọng điểm sau cùng, anh chỉ muốn tìm lý do mời cô ăn cơm.dღđ。l。qღđ

“Không cần.” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi anh, về nhà của mình.

“Về nhà thì đã khuya lắm rồi, chúng ta ăn ở trên đường đi?” Anh khẩn thiết đề nghị, không muốn chia tay cô quá sớm.

“Tôi muốn nhanh chóng về nhà, bữa tôi có thể mua ít đồ ăn ở trạm dừng chân là được rồi.”

“Thức ăn ở trạm nghỉ rất đắt, lại khó ăn, tôi biết một nhà hàng…”

“Tôi thật sự muốn nhanh chóng về nhà.” Cô dần nổi giận. Anh có phiền không?? Hẹn một người phụ nữ mình vừa cự tuyệt ăn cơm, anh không cảm thấy lúng túng sao? Cô chỉ nghĩ tới đã không có hứng rồi.dღđ。l。qღđ

“Thật không muốn? Cửa hàng đó có làm món cháo bạch tuộc núi cao rất ngon đó?”

“Anh…” Cô vẫn còn tức giận, lại không nhịn được bật cười, vừa giận vừa buồn cười, không cách nào nắm bắt anh. “Anh thật sự rất phiền, nói bạch tuộc núi cao, bạch tuộc núi cao không thấy ngán sao, thật là một lão già ngoan cố.”

“Thật sao? Cái ngoan cố này mới xuất hiện từ một ngày trước, mới đó mà đã biến thành lão già rồi sao? Đầu năm nay ngoan cố bỏ cũ thay mới nhanh như vậy sao?” Anh giả bộ kinh ngạc.

Cô trừng anh, lại phát hiện trong ánh mắt hài hước của anh ẩn chứa quan tâm, lời cãi lại của cô nhất thời nghẹn ở cổ. Chắc anh chú ý đến sự khác thường của cô, bởi vì bị cự tuyệt, cho nên chọc cho cô vui, anh giả biểu hiện như thường là ám hiệu cô…đừng lúng túng, chúng ta vẫn là bạn bè… sao?

Cô còn muốn đòi hỏi cái gì chứ? Anh thể hiện phong độ khiến cô cảm thấy khá hơn một chút, mặc dù anh cự tuyệt cô nhưng vẫn quan tâm cảm nhận của cô, anh chăm sóc cô, khiến cô ăn năn hối hận, cô buông tay, mặc dù tâm vẫn còn ê ẩm.

“Xin lỗi, tôi rất mệt, tôi muốn về nhà sớm một chút, anh không cần phí tâm đưa tôi đi nơi nào ăn tối, không cần thiết.” Cô thở dài. “Đã kết thúc rồi, ăn cơm cái gì…, quan tâm làm gì nữa…, cũng không cần phải diễn kịch nữa rồi, anh có thể khôi phục như bình thường.”

Kết thúc? Khôi phục như bình thường? Lòng anh bỗng dưng khẩn trương, cái gọi là bình thường khiến anh hốt hoảng.

“Còn có, anh đừng chỉnh kính chiếu hậu nữa, phía sau căn bản không có xe.” Mệt quá, cô muốn ngủ.

Mặt anh nóng lên, cô phát hiện anh nhìn lén cô, nhưng cô không hề nói gì, từ dư quang trên khóe mắt anh lại nhìn trộm cô, cô đang nhắm mắt lại, hình như cô ngủ rồi, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Anh nhìn về con đường, đường núi uốn lượn, đây là đường về nhà, nhưng anh đột nhiên có cảm giác không biết nên đi hướng nào, lạc vào mê cung.

Thật sự kết thúc như vậy sao? Khôi phục lại quan hệ của đồng nghiệp bình thường, không thể nấu trà gừng cho cô uống nữa…, không thể tiếp ục nấu cho cô ăn, không có bất kỳ lý do nào để tới gần cô… Những ý nghĩ đó đào một rãnh sâu trong lòng anh, anh cảm giác mất mát nghiêm trọng, không, anh không muốn như vậy.

Vậy anh muốn cái gì? Thừa nhận mình cũng lâm vào tình yêu sao? Quá khứ, anh cự tuyệt tình yêu, đột nhiên tình yêu tới, anh không biết nên thay đổi thế nào, không biết mình nên làm gì, huống chi, cô khinh thường tình yêu của anh, sao anh có thể nói được?

Nhưng anh vẫn cẩn thận lái xe vì một người coi thường anh. Hô hấp của cô đều đặn, dần dần ngủ say, anh chú ý tốc độ xe, để tránh không đánh thức cô. Anh chọn kênh nhạc nhẹ trên radio, âm nhạc dịu dàng, khiến giấc ngủ của cô được ngon hơn, khiến anh còn đang tỉnh táo cảm thấy cô đơn.

Gần trong gang tấc, lại không thể có, so với việc mất đi còn đau đớn hơn.

Anh vẫn đưa cô đến nhà hàng mà mình nói với cô, khi cô bày tỏ mình chỉ muốn sớm về nhà, anh chỉ nói: “Dù sao cô cũng nên cho tôi ăn một bữa sáng và một bữa tối chứ? Tôi tuyệt đối không ăn đồ ăn ở trạm nghỉ chân, vừa đắt vừa khó ăn.” Sau đó anh phân phó nhà hàng đóng gói hai phần ăn mang theo, phần của cô đặc biệt phong phú, anh cũng không giải thích, kiên trì nói bữa ăn tối vì cô, cô bị cảm, phải ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút.

Anh hi vọng đường về nhà càng lâu càng tốt, nhưng đi vẫn tới điểm kết thúc. Cuối cùng bọn họ đã trở về nhà cô.

Anh nhìn cô lấy hành lý sau chỗ ngồi, mở cửa xuống xe, anh thật muốn lại nói chút gì đó, nhưng lại không tìm được lời nào.

Lúc cô xuống xe bị vướng chân, anh giữ cô, cầm lấy cánh tay tròn tròn ấm áp của cô, khát vọng thiêu đốt bàn tay anh. Cô ghét anh, chẳng lẽ anh không thể biểu đạt tình cảm của mình? Nói đi, thẳng thắn thể hiện tình cảm với cô, sau đó sảng khoái bị cự tuyệt, đây mới là tính cách của anh, bị cười thì sao chứ? Cũng không phải lần đầu bị cô cười nhạo, anh không muốn che giấu, vì như vậy rất khó chịu.

Ngón tay anh dùng sức, cô cảm thấy được, quay đầu lại nhìn anh.

“…Nhớ đi gặp bác sĩ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nhẹ nhàng buông tay.

Cô nhìn anh một cái, nhẹ cười nhạt. “Ừ, ngày mai gặp ở công ty.” Sau đó, cô không quay đầu lại đi thẳng vào nhà.

/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status