Thời Hạn Chia Tay

Chương 7

/25


Âu Quan Lữ xuống xe nhìn. “Bể bánh xe. Trên đường có đinh sắt, không biết người nào vứt.”

“Bể bánh? Vậy phải làm thế nào? Chung quanh đây không có gì cả, sao có thể gọi xe đến kéo…”

“Không cần, tôi có bánh xe dự phòng, đổi lại là được rồi.”

Trình Dư Nhạc nghi ngờ nhìn anh kéo phanh tay, chiếu đèn lên chiếc lốp bị hư, lấy dụng cụ và lốp xe dự phòng ra. Anh làm được không?

Cô xuống xe, cảm thấy trời đất quay cuồng, đáng ghét, cô thật sự say xe rồi. “Cần tôi giúp một tay không?”

“Một mình tôi là đủ rồi.” Âu Quan Lữ gài tốt cái kích, đỡ cái xe jeeps lên cao. Mưa rơi lớn, áo Polo màu trà của anh nhanh chóng ướt đẫm, nước mưa rơi trên mặt anh, anh chuyện tâm tháo bánh xe, không bao lâu sau, không cảm thấy nước mưa rơi xuống nữa, anh quay đầu lại, nhìn Trình Dư Nhạc đang cầm ô, che mưa cho anh.

Anh khẽ mỉm cười với cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Trình Dư Nhạc đứng sau lưng anh, chiếc áo ướt dán lên thân thể anh, có thể mơ hồ thấy được hình thể săn chắc bên trong. Khi cánh tay vì xuất lực, một khối cơ bắp màu nâu căng lên, đường cong bắp thịt lưu loát, hạt mưa ở trên da rung động… Thật đẹp mắt, cô không thể không thừa nhận dáng người anh rất đáng khen, bề ngoài không phải đối tượng trong điều kiện của cô, nhưng thành thật mà nói, vóc người của anh hơn xa bất kì ai trong danh sách đó.

Nhìn anh kéo chiếc áo bị ướt lên, thao tác của hai tay ổn định, ngón tay nắm dụng cụ, bị mỡ dính vào, cô lâm vào một cảm giác kì dị, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, so với bất kì người đàn ông nào trong danh sách của cô, khiến người ta cảm giác tin tưởng hơn… Dĩ nhiên, cô sẽ không nói ra.

Đổi hết bánh xe, Trình Dư Nhạc liền chui về xe. “Được rồi, đi nhanh nào.”

Âu Quan Lữ lại nói. “Chờ một chút.” Sau đó xoay người đi.

Anh đi đâu vậy? Trình Dư Nhạc sững sờ, chỉ thấy anh đi về phía trước mười mét, sau đó đi vòng quanh, đi trở lại một khoảng, mặt nhìn xuống đất, nhặt lên một vật nhỏ, cuối cùng trở về xe.

“Anh làm gì vậy?”

“Kiểm tra mặt đường, tôi nghĩ đinh sắt không chỉ rơi một hai cây.” Anh ném mấy cây đinh sắt vào hộp giấy lau. “Nhặt sạch hết thì xe sau sẽ không bị bể bánh. Ở trong núi xảy ra vấn đề sẽ rất phiền.”

Cô kinh ngạc, người bình thường thay xong bánh xe sẽ muốn nhanh chóng lên đường, nhưng lại suy tính chu đáo như vậy, hôm nay Âu tiên sinh khiến cô hoàn toàn ngoài ý muốn.

Âu Quan Lữ ngồi lên xe, hai tay kéo quần áo, chợt dừng lại. “Tôi muốn thay quần áo.” Ý muốn cô quay đầu đừng nhìn.

“A.” Cô đỏ mặt quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Nhưng cửa sổ xe vẫn phản chiếu bóng dáng anh, cô nhìn thấy anh cởi áo, lộ ra thân thể tráng kiện, trái tim cô chợt giật mình, miệng trở nên có chút khô. Eo của anh hơi gầy, bên hông có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cơ bụng, không gian trong xe trở nên đè nén, nhiệt độ của phái nam lẫn vào mùi nước mưa ép về phía cô, bên má cô hơi nóng, làm bộ thưởng thức cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nhưng Âu Quan Lữ chậm chạp không cởi áo, cổ áo mắc phải một chiếc dây chuyền, hai tay anh vì cởi áo mà giơ lên cao, không có cách nào lấy chiếc dây ra khỏi áo, áo cũng cởi không hết, tiến lùi đều không được.

“Ưm… a… ưm…” Anh khẽ nguyền rủa. “Nhạc Nhạc, giúp tôi lấy dây chuyền ra, nó mắc vào cổ áo.”

Trình Dư Nhạc quay đầu nhìn anh, cổ áo anh mắc ở cổ, áo bị kéo cao, hai bên che kín mặt, bởi vì muốn thoát khỏi khó khăn mà giãy giụa không ngừng, cô lẳng lặng nói: “Anh đang biểu diễn bạch tuộc bị cuốn vào trong lưới cá sao?”

Anh chợt bất động, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang hung hăng trừng cô sau chiếc áo của anh, cô cười trộm. “Đừng cử động.” Cô nhìn nơi chiếc dây chuyền đang cuốn lấy,cởi ra hai ba lần, anh đột nhiên hất chiếc áo ra.

A, cô tận mắt nhìn thấy rồi, cơ ngực và cơ bụng vô cùng săn chắc,… Bóng dáng trên cửa sổ xe sai rồi, vật thật khiến người ta có cảm giác rung động hơn, đường cong của bắp thịt cực kì lực lưỡng, làm da đàn ông màu đồng sáng bóng, hại cô miệng đắng lưỡi khô. Cô nhìn vết đỏ trên cằm ngay trên xương quai xanh của anh. “Anh bị dây chuyện cắt rồi, nhớ xử lý một chút.” Nói xong, cô tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng ghét, giọng nói của cô có chút run.

Âu Quan Lữ lấy một chiếc áo sơ mi từ ghế sau mặc vào, là anh nhìn lầm sao? Hình như cô đỏ mặt.

Ánh mắt cô nhìn anh, giống như một người đói bụng nhìn thấy miếng thịt bò bít tết ngon lành từ trên trời rơi xuống, hại một chỗ sâu trong thân thể anh nóng lên, anh không thừa nhận phản ứng này là hưng phấn, nhất định là công việc quá mệt mỏi, căng thẳng, đại não nhận định sai lầm.

Anh thong thả cài nút áo, trầm giọng hỏi: “Cô đang xấu hổ sao?”

“Xấu hổ cái đầu anh!” Cô không quay đầu lại.

“Xấu hổ thì thành thật thừa nhận, tôi sẽ không cười cô. Tôi biết rõ thân thể tôi khiến người khác thèm thuồng…”

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi giống như cây trinh nữ, xấu hổ đến cả người đều đóng lại, anh hài lòng chưa?”

Anh cười ha ha, không nói gì nữa, khởi động xe, tiếp tục lên đường.

“Phong túc Độ Giả sơn trang” nằm ở chính giữa những ngọn núi, diện tích mênh mông, giữ lại phần lớn vẻ đẹp tự nhiên, rất nhiều cây cối sum xuê vây chằng chịt ngoài những căn phòng. Nơi này có suối nước nóng và môi trường tự nhiên vô cùng nối tiếng, ngoại trừ giá tiền thuê phòng hơi thấp, những nơi khác đều là những nhà gỗ nhỏ đứng độc lập, có một chiếc sân nhỏ, giúp cho người ta có một chỗ ở tuyệt đối riêng tư.

Cuối cùng cũng tới. Trình Dư Nhạc bị say xe thở nhẹ một hơi, cô càng ngày càng không thoải mái, đổ mồ hôi lạnh,trong miệng cảm thấy ê ẩm,nếu lại ngồi trong xe lâu hơn nửa giờ, cô có thể sẽ ói.

Nghĩ đến ba ngày hai đêm sau, dạ dày cô lại co rút nhanh. Cô nhìn lén Âu Quan Lữ, dọc theo đường đi anh càng ngày càng trầm mặc, sắc mặt rất bình tĩnh, sắp được nhìn thấy người cha nhiều năm xa cách, anh dường như rất thờ ơ.

Cho dù nội tâm có cảm giác gì, Âu Quan Lữ cũng không thể hiện ra ngoài. Có lẽ anh nên làm ra thái độ của người làm con, nhưng anh không giả bộ được, anh không có bất kì tình cảm nào với cha, tin tưởng trong lòng cha cũng hiểu rõ, nhưng nếu như cha hi vọng anh vì nể tình số tiền đó, biểu hiện ra một chút thân thiện thì sao? Anh sẽ ngay lập tức quay đầu xuống núi, nhưng anh phải lấy được số tiền đó cho mẹ… Anh rất phiền não. Trời ạ, hi vọng ba ngày này nhanh chóng kết thúc.

Xuống xe, cuối cùng Âu Quan Lữ cũng chú ý tới Trình Dư Nhạc có cái gì không đúng. “Sắc mặt của cô không tốt lắm.”

“Có chút không thoải mái mà thôi, đi vào nhanh lên.”

Hai người nhấc hành lý lên, đi vào đại sảnh, quản lý sơn trang lập tức tiến lên đón tiếp.

“Âu tiên sinh? Ngài khỏe chứ, Tằng tiên sinh đã thông báo ngài sẽ đến, mời đi bên này, phòng ở đã được chuẩn bị tốt,trước tiên chúng tôi sẽ đưa hành lý của ngài đến phòng ngài.” Quản lý giao hành lý của hai người cho nhân viên phục vụ. “Hiện giờ đang có một vị khách quan trọng tới thăm Tằng tiên sinh, ông ấy giao cho tôi đưa ngài đến nhà gỗ trước, ông ấy sẽ gặp ngài vào bữa tối. Anh trai và chị dâu ngài đã tới trước.”

Quản lý dẫn hai người đến nhà gỗ nhỏ hai người sẽ ở trong ba ngày hai đêm, là một căn nhà ba tầng. Bọn họ vừa mới bước lên con đường đá nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng sừng sững cuối đường.

Người đàn ông đeo một cặp mắt kính viền bạc, vẻ ngoài lịch sự, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu, cổ áo tùy ý mở rộng, hơi lộ ra đường cong bền chắc bên trong. Anh ta hút thuốc, nhìn về phương xa, vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ.

Hình như nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu, ánh mắt rơi lên người Âu Quan Lữ. Anh ta lộ ra một nụ cười, sải bước về phía hai người.

“Cậu chính là em trai tôi, Âu Quan Lữ phải không?”

Hàn huyên một chút, trao đổi danh thiếp, Âu Quan Lữ mới biết, người anh trai anh chưa từng gặp, Lê Thượng Thần, là nhà sản xuất nổi tiếng trên TV, anh đã đọc qua vài bài báo viết về anh ấy, nhưng cũng không nghĩ anh ấy lại là anh trai của mình.

Lê Thượng Thần mỉm cười. “Anh em trai lần đầu gặp mặt là trao đổi danh thiếp để biết đối phương, có lẽ chúng ta là người đầu tiên.” Anh nhìn sang Trình Dư Nhạc. “Vị này là…”

“Bạn gái của em.” Âu Quan Lữ cố gắng khiến giọng nói và vẻ mặt của mình được tự nhiên.

“Anh cả, xin chào.” Tầm mắt thông minh của đối phương khiến cô cảm thấy có áp lực, cô muốn bắt tay với đối phương, không ngờ đột nhiên ngất xỉu, cô lảo đảo ngã xuống, tay phải theo bản năng ổn định chính mình, bàn tay nhanh chóng, dùng sức, đến của cao thủ võ học cũng không bằng, chỉ tiếc không chính xác, bàn tay đó liền chạm ngay giữa mông Âu Quan Lữ.

Thoáng chốc, Âu Quan Lữ cứng đờ, quản lý sau lưng anh trợn mắt,làm bộ không nhìn thấy.

Trình Dư Nhạc choáng váng. Mẹ ơi, cô vừa làm gì? Khuôn mặt cô hồng lên, lập tức muốn rút tay về, dù là ‘bạn gái’, trước mặt mọi người sờ mó mông của ‘bạn trai’, cũng rất không hợp lý, nhưng nếu cô đột nhiên thu tay lại, có thể khiến Lê Thượng Thần sinh nghi hay không?

Quả nhiên, vẻ mặt Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, anh không nhìn thấy chuyện xảy ra sau lưng em trai, nhưng từ vị trí đối diện anh cũng đoán được tay cô đặt ở nơi nào của em trai, anh lộ ra vẻ mặt đùa giỡn.

Mà toàn thân Âu Quan Lữ buộc chặt giống như một thanh thép cứng rắn, anh quay đầu nhìn cô, lúc này anh lại có thể lộ ra nụ cười sáng lạn, hại da đầu cô tê dại.

“Thân ái, em muốn lấy tiền lẻ mua đồ uống sao? Nhưng nói với em, tiền lẻ của anh không ở trong ví da, ví da cũng không đặt úi phía sau, em trước tiên đi vào, trong nhà có nước để uống,… đừng uống đồ uống linh tinh, ngoan.” Bị làm khó, anh cái khó ló cái khôn, mông bị tập kích, còn lấy cớ giải vây cho cô.

“A, được, vậy em vào trong trước…” Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường, quản lý đi theo cô vào nhà. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Lê Thượng Thần dụi điếu thuốc, suy nghĩ sâu xa mà nhìn bóng lưng Trình Dư Nhạc. “Anh thường liên lạc với ba, nghe ông ấy nói tình trạng của em, hình như em độc thân lâu rồi?”

“Ừ, em độc thân một thời gian, là cô ấy yêu em, vừa gặp đã yêu, khổ cực theo đuổi em… em bị cô ấy làm cho cảm động, chúng em hẹn hò cũng chưa lâu.” Âu Quan Lữ ép mình chuyên tâm nói chuyện, cảm giác còn sót lại trên mông của anh, anh nên cảm thấy ngượng ngùng hoặc tức giận, nhưng vẻ mặt hốt hoảng của Trình Dư Nhạc hại anh muốn cười.

“A…” Ý vị trong giọng nói của Lê Thượng Thần rất sâu xa. “Không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của ba.”

“Anh đang ở đây ám chỉ điều gì.” Âu Quan Lữ nhướn mày, anh cao hơn anh trai mình nửa cái đầu, chỉ cần một ánh mắt nhìn xuống, liền tự nhiên sinh ra cảm giác uy hiếp.

“Không có gì, chỉ tự nhiên thấy khéo mà thôi.”

“Anh thì sao? Anh tới cũng chị dâu sao?” Anh đã xem qua trên báo, anh trai anh từng kết hôn, đã ly dị mấy năm trước, chưa từng nghe nói tái hôn, quản lý nói chị dâu ở đâu ra?diễnđàn✪lê✪quýđôn

Con mắt sau tròng kính của Lê Thượng Thần chợt lóe. “Xem là vậy đi…” Một loạt âm thanh líu lo cắt đứt anh.

Âm thanh từ xa tới gần, là một con ếch… nhầm, là một bé trai mặc chiếc áo con ếch liền mũ, giày của cậu nhóc phát ra tiếng chiêm chiếp, chạy đến từ sau nhà gỗ. Liếc thấy hai người đàn ông cao lớn, bé trai dừng bước.

“Đây là con trai anh.” Giọng nói của Lê Thượng Thần nhẹ nhàng, đưa tay về phía bé trai. “Tới đây, Tiểu Mị.”

Mặt mày bé trai tượng tự với cha mình, nhưng nó nhìn chằm chằm bàn tay chìa ra của cha, giống như nhìn thấy một sinh vật chưa từng thấy qua. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc mím chặt lại, khuôn mặt mềm mại tràn đầy cảnh giác, trong mắt đen nhánh lộ ra không tin tưởng, hiển nhiên là không muốn đến gần cha.

Khuôn mặt từ ái của Lê Thượng Thần cứng đờ, tay của anh dừng giữa không trung, cuối cùng lúng túng thu về.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Đồng thời một cô gái đi ra từ nhà gỗ, cô gái ăn mặc rất hợp thời,tay xách theo đồ chơi và bình nước cho trẻ con. Nhìn thấy hai người đàn ông, cô liền giật mình, sau đó giương lên một nụ cười, sau đó chạy vội tới bên cạnh bé trai.

“Cậu nhất định là em trai của Thượng Thần?” Cô gái tự giới thiệu. “Xin chào, tôi là Từ Lỵ Hoan, tôi là… anh trai cậu…” Cô chần chờ, hình như không biết nên nói thế nào.

“Vợ trước.” Lê Thượng Thần dứt khoát nói tiếp. “Bọn anh ly hôn nhiều năm rồi, gần đây khôi phục liên lạc, bọn anh bây giờ…”

“Hẹn hò.” Từ Lỵ Hoan cười vui vẻ. “Sau khi gặp lại, mới phát hiện hai người còn tình cảm với đối phương, liền thử qua lại lần nữa, mặt khác cũng bởi vì đứa trẻ.”

“Chủ yếu vẫn là khôi phục tình cũ, không miễn cưỡng phải tới đây.” Lê Thượng Thần nhấn mạnh, hai người nhìn nhau cười một cái, ngay sau đó ánh mắt lập tức tách ra, giống như hai viên nam châm cùng chiều không cần thận va chậm, không khí có chút rối loạn.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

“A, không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của cha.” Âu Quan Lữ lạnh lùng nói, nhận được ánh mắt sắc bén của anh cả,anh vô tội nhún vai. “Em đi trước giúp bạn gái sửa soạn hành lý, xin lỗi không ở lại được.”

Anh vào nhà, Trình Dư Nhạc đã mở hành lý, đang sửa soạn lại.

Vừa nhìn thấy anh,Mặt cô đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, đầu tôi có chút choáng váng, muốn giữ cái gì đó để không ngã xuống, không ngờ đúng lúc bắt được của anh…” Cô xấu hổ đến chất.

“Cô không phải ‘bạn gái’ tôi, tôi sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục.” Mặt anh cố ý tỏ vẻ nghiêm túc. “Mặc dù tôi có nói với cô, giả làm người yêu, khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể không ngờ cô lại chủ động như vậy.”

“Tôi không cố ý, thật sự là ngoài ý muốn…”diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

“Được rồi, tôi biết rõ cô không cố ý.” Anh thở dài. “May mà tôi đưa lưng về phía cô, không phải đối mặt, nếu không vừa rồi thứ cô bắt được, sẽ khiến cho ba ngày sau cô không có mặt mũi đi gặp người khác.”

Cô nghe vậy thì sững sờ, mấy giây sau mới hiểu ý của anh, gương mặt của cô hồng giống như cây ớt.

Âu Quan Lữ cười nhẹ. Không ngờ cô dễ dàng đỏ mặt như vậy, càng không nghĩ tới anh lại có thể cảm thấy bộ dạng đỏ mặt của cô… thật dễ thương, hai má trắng hơi hồng, anh nhìn có chút say mê, sau đó anh nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi với anh trai, nhất thời không cười nổi.

“Anh trai tôi giống như nghi ngờ, hoài nghi chúng ta là cặp tình nhân giả.”

Cô trợn to hai mắt. “Vậy làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng vậy, hoài nghi anh ấy với chị dâu trước là giả. Dù sao mục đích của họ cũng là một tỷ, anh ấy không nên vạch trần chúng ta… tôi sẽ không khiến anh ấy mất mặt.” Anh trầm ngâm. “Tôi sợ anh ấy sẽ gây rối, chúng ta nên có chút hành động thân mật, chứng minh chúng ta đang hẹn hò.”

“Vừa rồi như vậy không tính sao?”

Khóe miệng anh khẽ co quắp. “Không ai thấy, dĩ nhiên là không tính. Tôi muốn có khả năng nhất chính là hôn mối…”

“Muốn tôi hôn anh, tôi thà đi hôn người lạ trên đường còn hơn.” Miệng của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đại não.

Anh cười ha ha. “Hôm nay đi hôn một người trên đường cái, môi của cô sẽ biến thành lạp xưởng.” Ánh mắt anh lóe lên. “Hôn tôi đáng sợ như vậy sao? Rất nhiều người phụ nữ muốn hôn bản ký sư, cơ hội khó có được, cô không muốn giữ lấy?”

“Không cần, nếu như bị đồng nghiệp trong công ty biết, tôi sẽ bóp chết anh.”

“Yên tâm, tôi cũng sợ người khác biết tôi và cô đang giả làm người yêu. Nếu anh trai tôi muốn buộc chúng ta diễn tình cảm của hai người yêu nhau, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấp liếm cho qua, ba ngày nay, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng để nó lại chỗ này, sau khi trở về, liền quên đi.”

“Một lời đã định. Nếu có một chữ truyền đi, tôi sẽ chết không thừa nhận, còn lại do anh gánh chịu.” Mặc dù vẫn tranh cãi với anh,cô cũng không nói những lời bén nhọn như vậy nữa, ở cạnh hơn nửa ngày, hai người hình như đã thành lập mối quan hệ thân thiện. Cô rất cảm kích việc anh không truy cứu về bàn tay hư hỏng của mình ban nãy, chỉ tiếc đối với cái mông căng đầy đàn hồi của anh, cô không tiện khen ngợi, nếu không cô tin tưởng tình hữu nghị của bọn họ sẽ cần trợ giúp.

Cô bắt đầu cảm thấy, Âu Quan Lữ thật ra thì, giống như… không khó ở chúng, sao hai người lại có thể nhìn đối phương không vừa mắt được nhỉ?

/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status