Nơi đây ở gần đường xích đạo, thảo nguyên rộng lớn mênh mông bát ngát, không có thành thị ồn ào náo động và các khu công nghiệp, mơ hồ phía xa xa là những dãy núi kéo dài, ở gần là thảm cỏ dại xanh thẫm, cái nắng buổi chiều xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống đất, đổ lên thảo nguyên một mảng vàng kim lấp lánh.
Có chú linh dương đi lạc vào gần đó lại bị sư tử Mice dọa chạy, chú nhanh như chớp chạy ra thật xa, sau đó mới quay đầu lại nhìn đám người ít khi tới này.
Bùi Hàm Duệ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn một màn này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bách Hàn lại chạy tới tận đây lấy cảnh. Chụp cái gì ở đây đều sẽ lây dính chút khoáng đạt của thảo nguyên, đồng thời cũng không thiếu kích thích đầy dã tính.
Bên phía studio, các hạng công trình hầu như đã hoàn thành.
Nhân viên trang điểm hóa trang cho Tần Diệc theo phong cách khá lớn mật, lông mày thô mà dày, bay xếch lên phía trên, phấn mắt chỉ bôi chút ít, trên mặt không đánh bao nhiêu phấn nên lỗ chân lông không nhẵn nhụi như mọi khi, có một chút râu lún phún nhú ra cũng không được cạo sạch, thậm chí nhân viên hóa trang còn gắn thêm một chút râu giả vào.
“Được rồi, anh xem này.”
Tần Diệc nhìn chính mình trong gương, lông mày thô dày, phấn mắt màu trầm khiến hai mắt của hắn hõm sâu đầy tính lập thể, râu ở cằm không làm cho hắn trở nên tiều tụy, nhờ màu da khỏe mạnh nên còn tăng thêm vài phần dã tính đàn ông.
“Đột nhiên cảm giác vô duyên vô cớ già đi vài tuổi.” Tần Diệc sờ sờ cằm của mình.
Nhân viên trang điểm cười tủm tỉm nói: “Cái này gọi là chín chắn đầy quyến rũ, mau đi ra đi, tôi rất mong được xem hiệu quả khi lên hình đây.”
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, mành che gian hóa trang rút cục được kéo ra.
Bùi Hàm Duệ theo bản năng nhìn về phía Tần Diệc, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc hoàn toàn rộng mở, cơ bắp cân xứng mà không quá cường trang phân bố đồng đều trên bụng và ngực, quần bò cạp trễ màu xanh thẫm vừa đúng để lộ ra đường nhân ngư khêu gợi và phần eo bụng rắn chắc.
Quần rất vừa, không đeo thắt lưng cũng không sợ rớt, hai ống quần thẳng tắp, mấy nếp uốn được tạo một cách cố ý nơi mắt cá chân khiến cho cặp giò càng thêm thon dài.
Chiếc cúc trên thắt lưng quần lấp lánh phản xạ dưới ánh mặt trời, nó không được cài.
Khóa quần thì được kéo lên, nhưng một đám “cỏ” màu đen mơ hồ lộ ra từ dưới thắt lưng quần như đang thầm nói cho tất cả mọi người, ha ha, ông đây không chơi trò lưu manh!
“….. Hình như…. tên kia không mặc quần lót.”
Trước mắt bao người, Tần Diệc bị coi là tiêu điểm lại không chút nào xấu hổ, cực kì bình tĩnh đi ra, chỉ có khóa kéo quần bò truyền đến chút cảm giác lạnh lẽo.
Ngay cả Lam Kính đã qua ba mươi tuổi cũng cảm thấy đỏ mặt thay cho cái tên không biết xấu hổ kia.
Từ khi hắn ra khỏi phòng hóa trang tới trước màn ảnh, Bùi Hàm Duệ không hề cử động, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, đôi môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt sâu thẳm.
Bách Hàn vẫn giữ nguyên bộ dạng người sống chớ tiến gần, chỉ có ngón tay vô thức siết chặt máy ảnh là tiết lộ sự kinh ngạc ngắn ngủi của gã, gã nhìn Tần Diệc, suy tư một lát rồi đột nhiên ra mệnh lệnh: “Cởi hết giày ra, tay áo không cần xắn lên. Bảo nhân viên nuôi dưỡng trấn an sư tử một chút, chuẩn bị lên sân khấu.”
Nói xong gã liền chỉnh góc độ màn ảnh và ánh sáng, mà ngay khi Tần Diệc xuất hiện trong màn ảnh, khí chất cả người hắn liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Không nghĩ tới hai gã đó tiến vào trạng thái nhanh như vậy.” Lam Kính đứng sau lưng Bùi Hàm Duệ nhịn không được che miệng cười nói. “Tôi còn cho rằng phải cọ xát nửa giờ mới được cơ.”
Bùi Hàm Duệ ôn hòa nhìn chăm chú, không nói một lời.
Trong studio, Tần Diệc đang ghé lên một thân cây khô to bự được nhân viên chuyển đến, một chân hơi gập vào, một chân khác thả lên mặt cỏ, đồng cỏ nơi hoang dã không thể nói là mềm mại, đạp lên trên có chút rát chân.
Không khí tản ra mùi hoa cỏ tươi mát, tiếng chim hót từ xa truyền lại còn lưu động, quanh quẩn trong gió, cả người hắn đắm chìm trong ánh nắng ấm áp ở vùng đất hoang vu, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười nhác mà thích ý.
Bách Hàn chụp mấy tấm, cũng coi như vừa lòng, nhưng miệng gã lại không biểu lộ mảy may, còn lớn tiếng nói: “Cậu chỉ biết như thế thôi sao? Sắc bén hơn nữa, lực công kích mạnh mẽ hơn nữa! Nơi này là thảo nguyên, mà cậu không phải mèo nhà!”
Với những người mẫu khác trong nghề, bình thường sau khi nghe nhiếp ảnh gia nói xong sẽ tự hỏi một chút xem làm cách nào để biểu hiện tốt nhất.
Thế nhưng Tần Diệc lại không cần, với hắn mà nói, điều này chỉ là biểu diễn bản sắc vốn có của hắn.
Tính công kích sao…..
Đối phương vừa nói dứt lời, đôi mắt đen láy của Tần Diệc đột ngột mở ra.
Nếu là mấy ngày trước, chưa chắc Tần Diệc đã có thể điều khiển loại tư thế và tâm lý này một cách tự nhiên. Thế nhưng, sau lần đối diện trực tiếp với cái chết và sự tuyệt vọng cùng cực, tâm huyết và khát khao kiểm soát ẩn sâu trong tiềm thức của hắn đã bị đánh thức, cho nên, dù là lần đầu tiên trong đời thấy cảnh giết người, thấy thi thể, thấy máu thịt bay tứ tung, hắn lại không có chút sợ hãi nào, sau đó cũng không hề có bóng ma tâm lý hay có gì không thích hợp.
Tuy rằng tự bản thân hắn không nhận thấy được, thế nhưng nội tâm đầy tính xâm lược giống như dã thú nguy hiểm đã vụng trộm ẩn náu ở sâu trong ý thức.
Kỳ thật loại dục vọng này đặc biệt mẫn cảm khi gặp được loại ý thức có cùng tính chất, cũng đặc biệt dễ bị hấp dẫn.
Ví dụ như lần đầu tiên hắn gặp Bùi Hàm Duệ, cũng có lẽ là trong một lần khi hắn đột nhiên muốn kéo một người đàn ông giống như hắn từ trên mây xuống.
Muốn điều khiển anh ta, mà không phải là để cho anh ta điều khiển.
Hắn lại càng muốn điều khiển chính mình, cả sự nghiệp và cả những thứ khác nữa…..
Bỏ qua thân cây khô, Tần Diệc nằm ngửa trên bãi cỏ, hướng về phía vầng thái dương đỏ rực trên cao, giơ một bàn tay lên cao, năm ngón chậm rãi gấp khúc về phía lòng bàn tay, giống như là muốn nắm chặt vầng dương trên bầu trời.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, mặt mang theo nụ cười tươi, dưới ống kính của Bách Hàn, hình ảnh của hắn bừa bãi và tà mị đến khó tả.
Khí chất toát ra từ Tần Diệc thẩm thấu vào quần áo trên người hắn, cũng thẩm thấu vào những hình ảnh được chụp liên tiếp trong máy.
Bách Hàn theo sát người đàn ông trong ống kính, đầu ngón tay bấm chụp liên tiếp không ngừng nghỉ.
Lực chú ý của Lam Kính đang không ngừng tập trung lên người Tần Diệc đang không ngừng biến hóa động tác tạo hình, sờ cằm khẽ thở dài: “Không hổ là người mẫu ông chủ nhắm trúng, rất có cảm giác…..”
Không ngờ Bùi Hàm Duệ đột ngột quay đầu hỏi: “Cảm giác gì?”
“Là gì đó rất độc đáo, khí chất phóng đãng, giống như là dã tính khó thuần…ặc…” Lam Kính nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt chị chống lại đôi con ngươi thâm trầm của Bùi Hàm Duệ, chị chỉ cảm thấy như thụt vào một vũng bùn, nó không ngừng hút chị vào trong.
Không biết vì sao, giác quan thứ sau của phụ nữ nói cho chị biết, ông chủ đang mất hứng, rất mất hứng.
Trong lòng Lam Kính căng thẳng, họ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Kỳ thật không thể nói rõ là cảm giác gì.”
“A.” Bùi Hàm Duệ cười nhạt một tiếng, quay đầu lại.
Tiếng cười nhẹ đầy hàm súc này khiến da đầu chị run lên, chị quyết đoán câm miệng lại.
Liên tiếp đổi vài động tác, Bách Hàn gật gật đầu, liếc mắt về phía trợ lý ý bảo… nên đưa sư tử lên sân khấu.
Mắt thấy nhân viên nuôi dưỡng đưa Mice vào sân chụp, tim các nhân viên ở đó đều đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa lo lắng nhìn chằm chằm một người một sư tử, sợ nó đột nhiên phát cuồng cắn thương người, lúc chụp ảnh thì Tần Diệc hoàn toàn không thể mang đồ bảo hộ.
“Mice, nghe lời, biểu hiện thật tốt giống như bình thường nhé.” Nhân viên nuôi dưỡng thì lại rất tự tin vuốt lông cho nó, dặn dò trấn an một lúc lâu, xác định trạng thái bình thản, cảm xúc không dị thường của Mice mới đứng lên đi xa vài bước.
Thấy chủ nhân đi xa, Mice cũng không đuổi theo, ngược lại nằm sấp xuống mặt cỏ, nghiêng mắt nhìn Tần Diệc, xác định đám người kỳ quái này không có uy hiếp thì nhàm chán vẫy đuôi, ngáp một cái về phía Tần Diệc.
“Mày quả là lười…..” Tần Diệc nhớ tới lời nói của nhân viên nuôi dưỡng, cuộc sống mỗi ngày của nó là ăn, ngủ, chơi. Mẹ nó thế này thì khác gì heo!
Khí phách của chúa tể thảo nguyên đi đâu hết rồi?
Tần Diệc như thể nghe được âm thanh tan nát từ cõi lòng.
Hắn ngồi yên một lúc, mãi đến khi Bách Hàn bất mãn khụ một tiếng mới nhớ ra còn phải chụp ảnh, Tần Diệc thử thăm dò thò tay ra xoa bờm Mice, a, nó nhắm mắt ngủ không thèm để ý tới hắn.
Lại lớn mật thêm chút nữa, nửa thân mình hắn dựa vào đầu nó, nó vẫn không thèm phản ứng.
Liên tiếp chụp vài tấm, Bách Hàn vẫn không tìm được cái cảm giác mà gã muốn, gã nhăn mi, đứng lên nói với Tần Diệc: “Cậu thử chạy vài bước xem.”
“Chạy?” Tần Diệc cổ quái nhìn gã, không biết đối phương đang có ý gì.
“Đúng, chạy, chạy trốn ý. Giả vờ sư tử đang đuổi cậu, muốn ăn thịt cậu.” Bách Hàn cố ý giải thích vài câu, lại quay đầu nói với nhân viên nuôi dưỡng. “Sư tử sẽ không coi cậu ta là con mồi đấy chứ?”
Nhân viên nuôi dưỡng nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là sẽ không, trước khi đến đây Mice đã được cho ăn no rồi, ba ngày nữa nó đều không cần ăn. Hơn nữa nó rất lười, chưa bao giờ tự đi săn cả.”
Vì vấn đề an toàn, nhân viên nuôi dưỡng vẫn đi qua một lát, Mice đứng lên nhìn Tần Diệc, sau đó Tần Diệc chạy.
Kết quả là chú sư tử cao quý lạnh lùng đứng im một chỗ không thèm động đậy, nó nhìn Tần Diệc như thể đang nhìn một hạt đậu.
Nhân viên nuôi dưỡng bất đắc dĩ nói: “Bình thường Mice chỉ thích đuổi theo bóng…..”
Tần Diệc nhất thời câm nín, quả nhiên không hổ là động vật họ mèo cứ thấy bóng là hăng tiết, nhưng mẹ nó hắn còn không bằng một quả bóng!
“Thôi được rồi, cứ tạm chụp mấy tấm xem sao.” Bách Hàn khoát tay, điều chỉnh góc chụp, đi ra đằng sau sư tử, hướng về phía Tần Diệc, vừa đúng góc độ sư tử đang nhìn bóng dáng Tần Diệc phía xa và cả hình ảnh Tần Diệc đang cảnh giác quay đầu.
Nhưng gã vẫn thấy có gì đó chưa đủ, còn thiếu gì đó……
Đúng lúc này, Tần Diệc bỗng đứng lại, hắn đặt mông ngồi lên cỏ, nhìn chằm chằm con sư tử, vẫy vẫy tay về phía nó đầy khiêu khích.
Vậy mà, Mice vốn đang đứng im đột nhiên cử động, nó nghiêng đầu nhìn Tần Diệc một lát, cất bước tiến về phía đối phương!
Biến hóa đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, một đám nhân viên công tác đều khẩn trương nhìn chằm chằm con sư tử, sợ nó đột nhiên nổi điên ăn người.
Mice vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi về phía Tần Diệc, hắn ngồi trên cỏ với tư thái tùy ý, ánh mắt đối diện với sư tử, Mice hơi cúi đầu, càng dí sát vào hơn chút.
Ngay khi tim mọi người sắp thọt ra ngoài cổ họng, Mice lấy đầu húc Tần Diệc một cái, người kia sửng sốt rồi thử thăm dò nhẹ nhàng xoa bờm nó.
Ngay sau đó, chúa tể thảo nguyên đột nhiên làm động tác dọa cho mọi người muốn thét ầm lên, nó cúi người ngửi Tần Diệc, ngửi từ đầu rồi dịch xuống dưới…. Cuối cùng lại dừng ngay dưới bụng, ngay chỗ đũng quần! (Có mùi lạ =))))
Kể cả là kẻ có thể bình tĩnh dưới họng súng của bọn khủng bố như Tần Diệc, lúc này cũng không khỏi kinh hãi!
Chơi quá đà sao? Nó muốn làm gì đây trời? Hắn không muốn làm thái giám!!!
Bùi Hàm Duệ vốn đang ngồi yên ổn cũng nhịn không được đứng bật dậy, lông mày không tự giác nhíu lại, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cứu viện, một khi có biến lập tức……”
“Đợi đã.” Nhân viên nuôi dưỡng vội vàng nói với hắn. “Mice sẽ không tấn công Tần Diệc, tôi có thể nhận thấy trên người nó không có địch ý, nó ngửi là muốn tỏ vẻ thân cận.”
“Xin lỗi, chúng tôi phải tính đến trường hợp xấu nhất.” Lam Kính thấy Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không để ý tới anh ta liền tiến lên nói thay, sau đó bảo nhân viên công tác đang núp một chỗ chuẩn bị sẵn sàng bắn khi cần thiết. “Nếu Mice có ý đồ tấn công người, chúng tôi có quyền lợi ưu tiên đảm bảo an toàn cho con người.”
Cả người Tần Diệc cứng đơ nhìn chằm chằm Mice, tên kia thì vẫn hồn nhiên hít ngửi ở cái chỗ đáng xấu hổ kia, sau đó nó làm thêm một hành động càng kì quái hơn….. vươn đầu lưỡi liếm quần bò của Tần Diệc! (Vâng, thế là đã rõ, Bùi Hàm Duệ không phải đang lo lắng mà đang tức giận vì con sư tử láo toét này dám ngửi cái chỗ anh chưa bao giờ được ngửi và liếm cái chỗ anh chưa bao giờ được liếm =))))))))))))
Cũng không biết là do quần bò đủ dày hay vì Mice không để lộ nanh, Tần Diệc chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp đang không ngừng truyền tới từ cái chỗ xấu hổ kia. (Anh quá quyến rũ, đến con sư tử cũng tình nguyện BJ cho anh =))))) Nhân thú!!! CP: Mặt dày tưng tửng người mẫu công x Lười biếng nhị hóa sư tử thụ)
Dưới ánh nhìn trừng trừng của toàn dân, trong một tình huống rất khủng bố, hắn thế mà lại có cảm giác vô cùng kích thích, như thể có dòng điện chạy từ chân lên đầu, giật cho da đầu hắn run lên.
“Đưa con sư tử đi!” Sắc mặt Bùi Hàm Duệ âm trầm cực kì khó coi, dùng giọng điệu trầm thấp ra lệnh. (Ghen với con sư tử làm gì hả anh!!)
Có chú linh dương đi lạc vào gần đó lại bị sư tử Mice dọa chạy, chú nhanh như chớp chạy ra thật xa, sau đó mới quay đầu lại nhìn đám người ít khi tới này.
Bùi Hàm Duệ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn một màn này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bách Hàn lại chạy tới tận đây lấy cảnh. Chụp cái gì ở đây đều sẽ lây dính chút khoáng đạt của thảo nguyên, đồng thời cũng không thiếu kích thích đầy dã tính.
Bên phía studio, các hạng công trình hầu như đã hoàn thành.
Nhân viên trang điểm hóa trang cho Tần Diệc theo phong cách khá lớn mật, lông mày thô mà dày, bay xếch lên phía trên, phấn mắt chỉ bôi chút ít, trên mặt không đánh bao nhiêu phấn nên lỗ chân lông không nhẵn nhụi như mọi khi, có một chút râu lún phún nhú ra cũng không được cạo sạch, thậm chí nhân viên hóa trang còn gắn thêm một chút râu giả vào.
“Được rồi, anh xem này.”
Tần Diệc nhìn chính mình trong gương, lông mày thô dày, phấn mắt màu trầm khiến hai mắt của hắn hõm sâu đầy tính lập thể, râu ở cằm không làm cho hắn trở nên tiều tụy, nhờ màu da khỏe mạnh nên còn tăng thêm vài phần dã tính đàn ông.
“Đột nhiên cảm giác vô duyên vô cớ già đi vài tuổi.” Tần Diệc sờ sờ cằm của mình.
Nhân viên trang điểm cười tủm tỉm nói: “Cái này gọi là chín chắn đầy quyến rũ, mau đi ra đi, tôi rất mong được xem hiệu quả khi lên hình đây.”
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, mành che gian hóa trang rút cục được kéo ra.
Bùi Hàm Duệ theo bản năng nhìn về phía Tần Diệc, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc hoàn toàn rộng mở, cơ bắp cân xứng mà không quá cường trang phân bố đồng đều trên bụng và ngực, quần bò cạp trễ màu xanh thẫm vừa đúng để lộ ra đường nhân ngư khêu gợi và phần eo bụng rắn chắc.
Quần rất vừa, không đeo thắt lưng cũng không sợ rớt, hai ống quần thẳng tắp, mấy nếp uốn được tạo một cách cố ý nơi mắt cá chân khiến cho cặp giò càng thêm thon dài.
Chiếc cúc trên thắt lưng quần lấp lánh phản xạ dưới ánh mặt trời, nó không được cài.
Khóa quần thì được kéo lên, nhưng một đám “cỏ” màu đen mơ hồ lộ ra từ dưới thắt lưng quần như đang thầm nói cho tất cả mọi người, ha ha, ông đây không chơi trò lưu manh!
“….. Hình như…. tên kia không mặc quần lót.”
Trước mắt bao người, Tần Diệc bị coi là tiêu điểm lại không chút nào xấu hổ, cực kì bình tĩnh đi ra, chỉ có khóa kéo quần bò truyền đến chút cảm giác lạnh lẽo.
Ngay cả Lam Kính đã qua ba mươi tuổi cũng cảm thấy đỏ mặt thay cho cái tên không biết xấu hổ kia.
Từ khi hắn ra khỏi phòng hóa trang tới trước màn ảnh, Bùi Hàm Duệ không hề cử động, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, đôi môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt sâu thẳm.
Bách Hàn vẫn giữ nguyên bộ dạng người sống chớ tiến gần, chỉ có ngón tay vô thức siết chặt máy ảnh là tiết lộ sự kinh ngạc ngắn ngủi của gã, gã nhìn Tần Diệc, suy tư một lát rồi đột nhiên ra mệnh lệnh: “Cởi hết giày ra, tay áo không cần xắn lên. Bảo nhân viên nuôi dưỡng trấn an sư tử một chút, chuẩn bị lên sân khấu.”
Nói xong gã liền chỉnh góc độ màn ảnh và ánh sáng, mà ngay khi Tần Diệc xuất hiện trong màn ảnh, khí chất cả người hắn liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Không nghĩ tới hai gã đó tiến vào trạng thái nhanh như vậy.” Lam Kính đứng sau lưng Bùi Hàm Duệ nhịn không được che miệng cười nói. “Tôi còn cho rằng phải cọ xát nửa giờ mới được cơ.”
Bùi Hàm Duệ ôn hòa nhìn chăm chú, không nói một lời.
Trong studio, Tần Diệc đang ghé lên một thân cây khô to bự được nhân viên chuyển đến, một chân hơi gập vào, một chân khác thả lên mặt cỏ, đồng cỏ nơi hoang dã không thể nói là mềm mại, đạp lên trên có chút rát chân.
Không khí tản ra mùi hoa cỏ tươi mát, tiếng chim hót từ xa truyền lại còn lưu động, quanh quẩn trong gió, cả người hắn đắm chìm trong ánh nắng ấm áp ở vùng đất hoang vu, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười nhác mà thích ý.
Bách Hàn chụp mấy tấm, cũng coi như vừa lòng, nhưng miệng gã lại không biểu lộ mảy may, còn lớn tiếng nói: “Cậu chỉ biết như thế thôi sao? Sắc bén hơn nữa, lực công kích mạnh mẽ hơn nữa! Nơi này là thảo nguyên, mà cậu không phải mèo nhà!”
Với những người mẫu khác trong nghề, bình thường sau khi nghe nhiếp ảnh gia nói xong sẽ tự hỏi một chút xem làm cách nào để biểu hiện tốt nhất.
Thế nhưng Tần Diệc lại không cần, với hắn mà nói, điều này chỉ là biểu diễn bản sắc vốn có của hắn.
Tính công kích sao…..
Đối phương vừa nói dứt lời, đôi mắt đen láy của Tần Diệc đột ngột mở ra.
Nếu là mấy ngày trước, chưa chắc Tần Diệc đã có thể điều khiển loại tư thế và tâm lý này một cách tự nhiên. Thế nhưng, sau lần đối diện trực tiếp với cái chết và sự tuyệt vọng cùng cực, tâm huyết và khát khao kiểm soát ẩn sâu trong tiềm thức của hắn đã bị đánh thức, cho nên, dù là lần đầu tiên trong đời thấy cảnh giết người, thấy thi thể, thấy máu thịt bay tứ tung, hắn lại không có chút sợ hãi nào, sau đó cũng không hề có bóng ma tâm lý hay có gì không thích hợp.
Tuy rằng tự bản thân hắn không nhận thấy được, thế nhưng nội tâm đầy tính xâm lược giống như dã thú nguy hiểm đã vụng trộm ẩn náu ở sâu trong ý thức.
Kỳ thật loại dục vọng này đặc biệt mẫn cảm khi gặp được loại ý thức có cùng tính chất, cũng đặc biệt dễ bị hấp dẫn.
Ví dụ như lần đầu tiên hắn gặp Bùi Hàm Duệ, cũng có lẽ là trong một lần khi hắn đột nhiên muốn kéo một người đàn ông giống như hắn từ trên mây xuống.
Muốn điều khiển anh ta, mà không phải là để cho anh ta điều khiển.
Hắn lại càng muốn điều khiển chính mình, cả sự nghiệp và cả những thứ khác nữa…..
Bỏ qua thân cây khô, Tần Diệc nằm ngửa trên bãi cỏ, hướng về phía vầng thái dương đỏ rực trên cao, giơ một bàn tay lên cao, năm ngón chậm rãi gấp khúc về phía lòng bàn tay, giống như là muốn nắm chặt vầng dương trên bầu trời.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, mặt mang theo nụ cười tươi, dưới ống kính của Bách Hàn, hình ảnh của hắn bừa bãi và tà mị đến khó tả.
Khí chất toát ra từ Tần Diệc thẩm thấu vào quần áo trên người hắn, cũng thẩm thấu vào những hình ảnh được chụp liên tiếp trong máy.
Bách Hàn theo sát người đàn ông trong ống kính, đầu ngón tay bấm chụp liên tiếp không ngừng nghỉ.
Lực chú ý của Lam Kính đang không ngừng tập trung lên người Tần Diệc đang không ngừng biến hóa động tác tạo hình, sờ cằm khẽ thở dài: “Không hổ là người mẫu ông chủ nhắm trúng, rất có cảm giác…..”
Không ngờ Bùi Hàm Duệ đột ngột quay đầu hỏi: “Cảm giác gì?”
“Là gì đó rất độc đáo, khí chất phóng đãng, giống như là dã tính khó thuần…ặc…” Lam Kính nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt chị chống lại đôi con ngươi thâm trầm của Bùi Hàm Duệ, chị chỉ cảm thấy như thụt vào một vũng bùn, nó không ngừng hút chị vào trong.
Không biết vì sao, giác quan thứ sau của phụ nữ nói cho chị biết, ông chủ đang mất hứng, rất mất hứng.
Trong lòng Lam Kính căng thẳng, họ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Kỳ thật không thể nói rõ là cảm giác gì.”
“A.” Bùi Hàm Duệ cười nhạt một tiếng, quay đầu lại.
Tiếng cười nhẹ đầy hàm súc này khiến da đầu chị run lên, chị quyết đoán câm miệng lại.
Liên tiếp đổi vài động tác, Bách Hàn gật gật đầu, liếc mắt về phía trợ lý ý bảo… nên đưa sư tử lên sân khấu.
Mắt thấy nhân viên nuôi dưỡng đưa Mice vào sân chụp, tim các nhân viên ở đó đều đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa lo lắng nhìn chằm chằm một người một sư tử, sợ nó đột nhiên phát cuồng cắn thương người, lúc chụp ảnh thì Tần Diệc hoàn toàn không thể mang đồ bảo hộ.
“Mice, nghe lời, biểu hiện thật tốt giống như bình thường nhé.” Nhân viên nuôi dưỡng thì lại rất tự tin vuốt lông cho nó, dặn dò trấn an một lúc lâu, xác định trạng thái bình thản, cảm xúc không dị thường của Mice mới đứng lên đi xa vài bước.
Thấy chủ nhân đi xa, Mice cũng không đuổi theo, ngược lại nằm sấp xuống mặt cỏ, nghiêng mắt nhìn Tần Diệc, xác định đám người kỳ quái này không có uy hiếp thì nhàm chán vẫy đuôi, ngáp một cái về phía Tần Diệc.
“Mày quả là lười…..” Tần Diệc nhớ tới lời nói của nhân viên nuôi dưỡng, cuộc sống mỗi ngày của nó là ăn, ngủ, chơi. Mẹ nó thế này thì khác gì heo!
Khí phách của chúa tể thảo nguyên đi đâu hết rồi?
Tần Diệc như thể nghe được âm thanh tan nát từ cõi lòng.
Hắn ngồi yên một lúc, mãi đến khi Bách Hàn bất mãn khụ một tiếng mới nhớ ra còn phải chụp ảnh, Tần Diệc thử thăm dò thò tay ra xoa bờm Mice, a, nó nhắm mắt ngủ không thèm để ý tới hắn.
Lại lớn mật thêm chút nữa, nửa thân mình hắn dựa vào đầu nó, nó vẫn không thèm phản ứng.
Liên tiếp chụp vài tấm, Bách Hàn vẫn không tìm được cái cảm giác mà gã muốn, gã nhăn mi, đứng lên nói với Tần Diệc: “Cậu thử chạy vài bước xem.”
“Chạy?” Tần Diệc cổ quái nhìn gã, không biết đối phương đang có ý gì.
“Đúng, chạy, chạy trốn ý. Giả vờ sư tử đang đuổi cậu, muốn ăn thịt cậu.” Bách Hàn cố ý giải thích vài câu, lại quay đầu nói với nhân viên nuôi dưỡng. “Sư tử sẽ không coi cậu ta là con mồi đấy chứ?”
Nhân viên nuôi dưỡng nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là sẽ không, trước khi đến đây Mice đã được cho ăn no rồi, ba ngày nữa nó đều không cần ăn. Hơn nữa nó rất lười, chưa bao giờ tự đi săn cả.”
Vì vấn đề an toàn, nhân viên nuôi dưỡng vẫn đi qua một lát, Mice đứng lên nhìn Tần Diệc, sau đó Tần Diệc chạy.
Kết quả là chú sư tử cao quý lạnh lùng đứng im một chỗ không thèm động đậy, nó nhìn Tần Diệc như thể đang nhìn một hạt đậu.
Nhân viên nuôi dưỡng bất đắc dĩ nói: “Bình thường Mice chỉ thích đuổi theo bóng…..”
Tần Diệc nhất thời câm nín, quả nhiên không hổ là động vật họ mèo cứ thấy bóng là hăng tiết, nhưng mẹ nó hắn còn không bằng một quả bóng!
“Thôi được rồi, cứ tạm chụp mấy tấm xem sao.” Bách Hàn khoát tay, điều chỉnh góc chụp, đi ra đằng sau sư tử, hướng về phía Tần Diệc, vừa đúng góc độ sư tử đang nhìn bóng dáng Tần Diệc phía xa và cả hình ảnh Tần Diệc đang cảnh giác quay đầu.
Nhưng gã vẫn thấy có gì đó chưa đủ, còn thiếu gì đó……
Đúng lúc này, Tần Diệc bỗng đứng lại, hắn đặt mông ngồi lên cỏ, nhìn chằm chằm con sư tử, vẫy vẫy tay về phía nó đầy khiêu khích.
Vậy mà, Mice vốn đang đứng im đột nhiên cử động, nó nghiêng đầu nhìn Tần Diệc một lát, cất bước tiến về phía đối phương!
Biến hóa đột nhiên xảy ra khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, một đám nhân viên công tác đều khẩn trương nhìn chằm chằm con sư tử, sợ nó đột nhiên nổi điên ăn người.
Mice vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi về phía Tần Diệc, hắn ngồi trên cỏ với tư thái tùy ý, ánh mắt đối diện với sư tử, Mice hơi cúi đầu, càng dí sát vào hơn chút.
Ngay khi tim mọi người sắp thọt ra ngoài cổ họng, Mice lấy đầu húc Tần Diệc một cái, người kia sửng sốt rồi thử thăm dò nhẹ nhàng xoa bờm nó.
Ngay sau đó, chúa tể thảo nguyên đột nhiên làm động tác dọa cho mọi người muốn thét ầm lên, nó cúi người ngửi Tần Diệc, ngửi từ đầu rồi dịch xuống dưới…. Cuối cùng lại dừng ngay dưới bụng, ngay chỗ đũng quần! (Có mùi lạ =))))
Kể cả là kẻ có thể bình tĩnh dưới họng súng của bọn khủng bố như Tần Diệc, lúc này cũng không khỏi kinh hãi!
Chơi quá đà sao? Nó muốn làm gì đây trời? Hắn không muốn làm thái giám!!!
Bùi Hàm Duệ vốn đang ngồi yên ổn cũng nhịn không được đứng bật dậy, lông mày không tự giác nhíu lại, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cứu viện, một khi có biến lập tức……”
“Đợi đã.” Nhân viên nuôi dưỡng vội vàng nói với hắn. “Mice sẽ không tấn công Tần Diệc, tôi có thể nhận thấy trên người nó không có địch ý, nó ngửi là muốn tỏ vẻ thân cận.”
“Xin lỗi, chúng tôi phải tính đến trường hợp xấu nhất.” Lam Kính thấy Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không để ý tới anh ta liền tiến lên nói thay, sau đó bảo nhân viên công tác đang núp một chỗ chuẩn bị sẵn sàng bắn khi cần thiết. “Nếu Mice có ý đồ tấn công người, chúng tôi có quyền lợi ưu tiên đảm bảo an toàn cho con người.”
Cả người Tần Diệc cứng đơ nhìn chằm chằm Mice, tên kia thì vẫn hồn nhiên hít ngửi ở cái chỗ đáng xấu hổ kia, sau đó nó làm thêm một hành động càng kì quái hơn….. vươn đầu lưỡi liếm quần bò của Tần Diệc! (Vâng, thế là đã rõ, Bùi Hàm Duệ không phải đang lo lắng mà đang tức giận vì con sư tử láo toét này dám ngửi cái chỗ anh chưa bao giờ được ngửi và liếm cái chỗ anh chưa bao giờ được liếm =))))))))))))
Cũng không biết là do quần bò đủ dày hay vì Mice không để lộ nanh, Tần Diệc chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp đang không ngừng truyền tới từ cái chỗ xấu hổ kia. (Anh quá quyến rũ, đến con sư tử cũng tình nguyện BJ cho anh =))))) Nhân thú!!! CP: Mặt dày tưng tửng người mẫu công x Lười biếng nhị hóa sư tử thụ)
Dưới ánh nhìn trừng trừng của toàn dân, trong một tình huống rất khủng bố, hắn thế mà lại có cảm giác vô cùng kích thích, như thể có dòng điện chạy từ chân lên đầu, giật cho da đầu hắn run lên.
“Đưa con sư tử đi!” Sắc mặt Bùi Hàm Duệ âm trầm cực kì khó coi, dùng giọng điệu trầm thấp ra lệnh. (Ghen với con sư tử làm gì hả anh!!)
/93
|