"Ngụy đại thần quân, bọn ta đến rồi thì thế nào nữa đây." Thấy tất cả đến đủ, Hàn Vi Vi hầm hừ bảo Ngụy Tác.
Hàn Vi Vi chưa kết đơn, bản mệnh pháp bảo tạm thời không liên quan gì nhưng náo nhiệt này thì nàng ta đời nào chịu bỏ qua, vốn quen gọi Ngụy Tác là lão lưu manh nhưng giờ đông người nên thay đổi, học Âm Lệ Hoa gọi là Ngụy đại thần quân.
"Chúng ta bây giờ tệ nhất cũng phải pháp bảo huyền giai trở lên mới được. Các vị lấy hết pháp bảo huyền giai trở lên ra đi." Hiếm khi đông đủ, Ngụy Tác cười ha hả đoạn nói.
"Lấy cái đầu ngươi." Linh Lung Thiên trợn tròng trắng. Nó cho rằng đẳng cấp toán người của Ngụy Tác hiện tại không ra thế nào, bất quá Ngụy Tác nói cũng có lí, khởi điểm của bản mệnh pháp bảo càng cao, uy năng càng kinh nhân, tuy trợn tròng trắng nhưng nó không nói gì.
"Huyền cấp trở lên?" Cơ Nhã nghe thế thì nhìn Ngụy Tác: "Huyền giai trở lên e không có bao nhiêu."
"Hắc hắc, lấy ra xem đã." Ngụy Tác cười hắc hắc.
"Được, chắc ngươi lén giấu không ít pháp bảo huyền giai trở lên?" Hàn Vi Vi quá hiểu Ngụy Tác, thấy thần sắc gã là hiểu ra, đưa tay chỉ rồi kêu lên.
"Còn không lấy ra! Còn cười nữa!" Thấy Ngụy Tác cười đắc ý, Hàn Vi Vi hung hăng trừng mắt.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình mỉm cười nhìn Ngụy Tác, biết gã trên đường đến Thiên Kiếm tông đã vơ vét hai đại tông môn và một đại phường thị, lại san bằng Thiên Kiếm tông, thu được thập phần kinh nhân.
"Được rồi."
Ngụy Tác lại cười hắc hắc đoạn lấy ra một nạp bảo nang.
“Chát!”
Cả đại điện sáng lên, từng món pháp bảo hiện ra trước mắt chúng nhân.
Chúng nhân bị pháp bảo hút hết ánh mắt.
Cây thạch đao thô tháp chỉ cỡ một thước, ảm đạm vô quang, có vài ba hoa văn đồ đằng, nhưng nguyên khí dao động dữ dọi.
Một chiếc trống da khảm hơn trăm viên hoàng sắc pháp châu, lôi mang lấp lánh, chỉ lôi cương khí tức đã biết uy năng đạt mức huyền giai thượng phẩm pháp bảo.
Một cây hắc sắc mộc cung, có phù văn tự nhiên như sóng nước, ràn rạt khí tức huyền ảo.
Một thanh đồng sắc phương tôn có hình bốn con dê, như khí thế cự sơn.
Nhất bức tranh rực rỡ vẽ hình phù dung và chim công, linh quang tỏa khắp đại điện.
Một đồng nhân ba thước hình phổ thông đạo sĩ đỡ đĩa đồng như đang đánh cờ, trong đĩa có thanh quang như trân châu lấp lánh.
Cổ chiến xa do tám con thần mã keo, thuần màu huyền thiết, có dấu vết rỉ, đầy phù điêu thú diện và đao kiếm, rõ ràng rất cổ nhưng toát lên khí tức đế vương, chắc do tông chủ quyền thế ngút trời nào đó.
Một hắc sắc đại chung cao cỡ ba thân người, khắc phạn văn, bốn phía là bốn phù điêu hình phật ngồi.
Ba cây phi kiếm, một cây màu lam nhạt do tinh thạch luyện chế thành, liên tục dấy lên lam sắc hỏa quang. Một thanh màu vàng đỏ, bề mặt có vảy rồng, dài chừng một trượng, thập phần uy vũ bá khí. Một vật khác trông đặc biệt, có bảy viên ngân sắc tinh thạch nhỏ, khảm thành hình bắc đấu thất tinh.
"Tứ dương tế thiên tôn! Đây là huyền giai thượng phẩm pháp bảo của Vãn Nguyệt tông!"
"Phù dung cẩm kê đồ, pháp bảo thành danh của thượng cổ tán tu Triệu Diệt Quốc, huyền giai trung phẩm pháp bảo!"
"Đây là Kim lôi thần cổ?"
Kiến thức của bọn Kỳ Long Sơn cũng hơn tu sĩ tầm thường nhiều, Ngụy Tác lấy ra ngần ấy pháp bảo mà họ cũng nhận ra mấy món.
"Kì đạo hữu nhãn quang hay lắm, đích xác là Tứ dương tế thiên tôn, Phù dung cẩm kê đồ, Kim lôi thần cổ, còn đây là Thiên đồ thạch đao, mỗ lấy được tại Thiên Kiếm tông, là thạch khí của viễn cổ tu sĩ, huyền giai trung phẩm uy năng. Mộc cung này rất đặc biệt, lấy được từ một thái thượng trưởng lão Vãn Nguyệt cung, y cũng lấy được ở một sơn cốc trong man hoang, không rõ lai lịch, bất quá phát ra hắc sắc huyền quang đạt uy năng huyền giai hạ phẩm. Vật này là Kỳ vũ đồng nhân mà mỗ nghe các tu sĩ cùng đánh vào Thiên Kiếm tông cho biết, là pháp bảo của thượng cổ Vũ Sư giáo, huyền giai hạ phẩm pháp khí, phát ra vô số thanh quang như mưa, mỗ thử rồi, bao trùm hơn bốn trăm trượng. Đây là chiến xa một tông chủ Thiên Kiếm tông từng dùng, là pháp bảo phòng ngự, huyền cấp trung giai, cái chuông này lấy được trong đống thi hài Thiên Kiếm tông, chuyên môn để thu pháp bảo của đối phương, không rõ lai lịch. Ba cây phi kiếm này cũng lấy được trong mật địa Thiên Kiếm tông, phi kiếm huyền giai trở lên của Thiên Kiếm tông có bốn thanh, Độc Cô đạo đã chọn Tân thiên bạch kim kiếm thích hợp tu luyện bản mệnh kiếm nguyên rồi, ba thanh còn lại đây..." Ngụy Tác liếc bọn Kỳ Long Sơn đoạn mỉm cười giải thích.
"Chỉ có mấy món này?" Ngụy Tác nói qua, Hàn Vi Vi bĩu môi, hầm hừ.
"Còn không nhiều?" Vốn Ngụy Tác đang đắc ý suýt bổ chửng. Phổ thông tu sĩ có một món huyền giai pháp bảo đủ tung hoành nhất phương, khi xưa Hoàng Nha Tử với nửa Trường hà thao thiên quyển đã hơn hẳn Kim đơn tu sĩ bình thường, luôn ra vẻ cao nhân nhất đẳng trước mặt họ, Diệp Linh lấy được đạo giai thượng phẩm pháp bảo đã tự nhận vô địch chư thành gần đó, mà gã lấy ra ngần ấy huyền giai pháp bảo, Hàn Vi Vi còn bảo ít.
"Ngụy đại thần quân vơ vét cả một siêu cấp đại tông môn. Không có mười bảy, mười tám món mà cũng lấy ra?" Hàn Vi Vi tiếp lời.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng, Thiên Kiếm tông không chỉ có ngần ấy pháp bảo lợi hại nhưng lúc mấy vạn tu sĩ loạn chiến, nhiều cấm chế ở các đỉnh núi tung hoành, không ít pháp bảo bị hủy. Nếu bức được Thiên Kiếm tông đầu hàng như hai tông môn kia thì đương nhiên càng nhiều.
"Nói hay lắm." Linh Lung Thiên truyền âm cho Hàn Vi Vi, "Gian thương này mà không bị dìm xuống là đuôi vểnh lên trời ngay." Hàn Vi Vi đắc ý mỉm cười.
"Được rồi, chúng ta cũng lấy pháp bảo huyền giai trở lên ra." Cơ Nhã biết Hàn Vi Vi cố ý đả kích Ngụy Tác nên mỉm cười.
Bọn Kỳ Long Sơn mỉm cười, không nhiều lời, lấy pháp bảo huyền giai trở lên ra.
"Tử tâm đăng, Hỏa tước hóa yêu kính, Phá diệt thần thương... Những thứ này ta từng thử rồi, thu lại."
Ngụy Tác để bọn Cơ Nhã thu lấy một mớ, còn lại là Quảng hàn nguyệt cung, Tà vương minh hạp, Câu ly thần tiên, Âm dương cổ kính, Hỗn độn khai thiên phủ và Thiên Quỳ mộc oản.
Nếu tu sĩ khác thấy ngần ấy pháp bảo bày ra e sẽ hít hơi lạnh đến mức nuốt cả lưỡi.
Bình thường không tụ lại không thấy có cảm giác đặc biệt, hiện tại bày ra, Cơ Nhã và Kỳ Long Sơn, Phong Tri Du cũng hơi kinh ngạc.
Thật sự phải đối diện đại chiến bất chấp tất cả, họ cùng tế xuất huyền giai pháp bảo thì chiến lực kinh thiên.
"Chúng ta bắt đầu."
Chiến lợi phẩm vét được tại Thiên Huyền đại lục, cả ba phi kiếm là mười một món huyền giai pháp bảo và sáu món như Quảng hàn nguyệt cung ra, Ngụy Tác gật đầu với Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn.
Ngụy Tác truyền Kim đơn tâm ấn diệu kinh cho mỗi người.
Thuật pháp này của Càn La chân nhân tại Thanh Thành khư, có thể thử xem pháp bảo hòa hợp với kim đơn nguyên khí để tu luyện bản mệnh pháp bảo hay không, nhưng kim đơn nguyên khí mỗi người mỗi khác, phải thử từng món mới biết.
"Ta trước!" Hàn Vi Vi chưa tu thành kim đơn, nhưng náo nhiệt này thì nàng ta hưng phấn nhất, thi triển Kim đơn tâm ấn diệu kinh, phát ra đạo đạo bạch sắc hồng quang vào mớ pháp bảo.
"Không món nào?" Hàn Vi Vi kêu lên, nàng ta thử mọi pháp bảo nhưng bạch sắc hồng quang đều tan, không ngưng thành bạch sắc pháp ấn quang hoa đại biểu cho việc có thể luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo.
"Thuật pháp của ngươi có vấn đề không?" Hàn Vi Vi ấm ức kêu gào với Ngụy Tác.
"Trường hà thao thiên quyển nhờ thuật pháp này mới thử ra." Ngụy Tác thập phần hậu đạo, an ủi Hàn Vi Vi, "Không sao, ta sẽ tìm thêm, nàng chưa đạt kim đơn, không vội."
"Vũ Tinh tỷ tỷ, thử đi." Hàn Vi Vi vẫn thấy mình kém cỏi, nên muốn Nam Cung Vũ Tinh thử xem. Nàng ta hoài nghi thuật pháp này vô hiệu với đối tu sĩ kim đơn trở xuống.
Nam Cung Vũ Tinh không cự tuyệt, mỉm cười thử.
"Việc này?" Thử liền bảy, tám đạo bạch sắc hồng quang không có phản ứng, đột nhiên mọi người đều phấn chấn, bạch sắc hồng quang xung kích vào pháp bảo. Chát! Hình thành một bạch sắc pháp ấn.
"...!" Hàn Vi Vi tắt tiếng.
"Câu ly thần tiên?" Ngụy Tác kinh ngạc.
Nam Cung Vũ Tinh thử được bản mệnh pháp bảo, là thanh sắc trúc căn Câu ly thần tiên, đây cũng là chí bảo đặc biệt, huyền giai thượng phẩm uy năng, lấy được của một lão bất tử trong số các tông chủ và lão bất tử vây công gã, chuyên môn tiêu diệt chân nguyên uy năng của đối phương dồn vào, uy năng pháp bảo tiến công chưa đạt huyền giai thượng phẩm, rất có thể bị đánh rớt, còn với pháp bảo phòng ngự thì tu sĩ tế xuất để chống lại vật này công kích sẽ cơ hồ yếu không ngừng tiêu hao chân nguyên.
Hàn Vi Vi chưa kết đơn, bản mệnh pháp bảo tạm thời không liên quan gì nhưng náo nhiệt này thì nàng ta đời nào chịu bỏ qua, vốn quen gọi Ngụy Tác là lão lưu manh nhưng giờ đông người nên thay đổi, học Âm Lệ Hoa gọi là Ngụy đại thần quân.
"Chúng ta bây giờ tệ nhất cũng phải pháp bảo huyền giai trở lên mới được. Các vị lấy hết pháp bảo huyền giai trở lên ra đi." Hiếm khi đông đủ, Ngụy Tác cười ha hả đoạn nói.
"Lấy cái đầu ngươi." Linh Lung Thiên trợn tròng trắng. Nó cho rằng đẳng cấp toán người của Ngụy Tác hiện tại không ra thế nào, bất quá Ngụy Tác nói cũng có lí, khởi điểm của bản mệnh pháp bảo càng cao, uy năng càng kinh nhân, tuy trợn tròng trắng nhưng nó không nói gì.
"Huyền cấp trở lên?" Cơ Nhã nghe thế thì nhìn Ngụy Tác: "Huyền giai trở lên e không có bao nhiêu."
"Hắc hắc, lấy ra xem đã." Ngụy Tác cười hắc hắc.
"Được, chắc ngươi lén giấu không ít pháp bảo huyền giai trở lên?" Hàn Vi Vi quá hiểu Ngụy Tác, thấy thần sắc gã là hiểu ra, đưa tay chỉ rồi kêu lên.
"Còn không lấy ra! Còn cười nữa!" Thấy Ngụy Tác cười đắc ý, Hàn Vi Vi hung hăng trừng mắt.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình mỉm cười nhìn Ngụy Tác, biết gã trên đường đến Thiên Kiếm tông đã vơ vét hai đại tông môn và một đại phường thị, lại san bằng Thiên Kiếm tông, thu được thập phần kinh nhân.
"Được rồi."
Ngụy Tác lại cười hắc hắc đoạn lấy ra một nạp bảo nang.
“Chát!”
Cả đại điện sáng lên, từng món pháp bảo hiện ra trước mắt chúng nhân.
Chúng nhân bị pháp bảo hút hết ánh mắt.
Cây thạch đao thô tháp chỉ cỡ một thước, ảm đạm vô quang, có vài ba hoa văn đồ đằng, nhưng nguyên khí dao động dữ dọi.
Một chiếc trống da khảm hơn trăm viên hoàng sắc pháp châu, lôi mang lấp lánh, chỉ lôi cương khí tức đã biết uy năng đạt mức huyền giai thượng phẩm pháp bảo.
Một cây hắc sắc mộc cung, có phù văn tự nhiên như sóng nước, ràn rạt khí tức huyền ảo.
Một thanh đồng sắc phương tôn có hình bốn con dê, như khí thế cự sơn.
Nhất bức tranh rực rỡ vẽ hình phù dung và chim công, linh quang tỏa khắp đại điện.
Một đồng nhân ba thước hình phổ thông đạo sĩ đỡ đĩa đồng như đang đánh cờ, trong đĩa có thanh quang như trân châu lấp lánh.
Cổ chiến xa do tám con thần mã keo, thuần màu huyền thiết, có dấu vết rỉ, đầy phù điêu thú diện và đao kiếm, rõ ràng rất cổ nhưng toát lên khí tức đế vương, chắc do tông chủ quyền thế ngút trời nào đó.
Một hắc sắc đại chung cao cỡ ba thân người, khắc phạn văn, bốn phía là bốn phù điêu hình phật ngồi.
Ba cây phi kiếm, một cây màu lam nhạt do tinh thạch luyện chế thành, liên tục dấy lên lam sắc hỏa quang. Một thanh màu vàng đỏ, bề mặt có vảy rồng, dài chừng một trượng, thập phần uy vũ bá khí. Một vật khác trông đặc biệt, có bảy viên ngân sắc tinh thạch nhỏ, khảm thành hình bắc đấu thất tinh.
"Tứ dương tế thiên tôn! Đây là huyền giai thượng phẩm pháp bảo của Vãn Nguyệt tông!"
"Phù dung cẩm kê đồ, pháp bảo thành danh của thượng cổ tán tu Triệu Diệt Quốc, huyền giai trung phẩm pháp bảo!"
"Đây là Kim lôi thần cổ?"
Kiến thức của bọn Kỳ Long Sơn cũng hơn tu sĩ tầm thường nhiều, Ngụy Tác lấy ra ngần ấy pháp bảo mà họ cũng nhận ra mấy món.
"Kì đạo hữu nhãn quang hay lắm, đích xác là Tứ dương tế thiên tôn, Phù dung cẩm kê đồ, Kim lôi thần cổ, còn đây là Thiên đồ thạch đao, mỗ lấy được tại Thiên Kiếm tông, là thạch khí của viễn cổ tu sĩ, huyền giai trung phẩm uy năng. Mộc cung này rất đặc biệt, lấy được từ một thái thượng trưởng lão Vãn Nguyệt cung, y cũng lấy được ở một sơn cốc trong man hoang, không rõ lai lịch, bất quá phát ra hắc sắc huyền quang đạt uy năng huyền giai hạ phẩm. Vật này là Kỳ vũ đồng nhân mà mỗ nghe các tu sĩ cùng đánh vào Thiên Kiếm tông cho biết, là pháp bảo của thượng cổ Vũ Sư giáo, huyền giai hạ phẩm pháp khí, phát ra vô số thanh quang như mưa, mỗ thử rồi, bao trùm hơn bốn trăm trượng. Đây là chiến xa một tông chủ Thiên Kiếm tông từng dùng, là pháp bảo phòng ngự, huyền cấp trung giai, cái chuông này lấy được trong đống thi hài Thiên Kiếm tông, chuyên môn để thu pháp bảo của đối phương, không rõ lai lịch. Ba cây phi kiếm này cũng lấy được trong mật địa Thiên Kiếm tông, phi kiếm huyền giai trở lên của Thiên Kiếm tông có bốn thanh, Độc Cô đạo đã chọn Tân thiên bạch kim kiếm thích hợp tu luyện bản mệnh kiếm nguyên rồi, ba thanh còn lại đây..." Ngụy Tác liếc bọn Kỳ Long Sơn đoạn mỉm cười giải thích.
"Chỉ có mấy món này?" Ngụy Tác nói qua, Hàn Vi Vi bĩu môi, hầm hừ.
"Còn không nhiều?" Vốn Ngụy Tác đang đắc ý suýt bổ chửng. Phổ thông tu sĩ có một món huyền giai pháp bảo đủ tung hoành nhất phương, khi xưa Hoàng Nha Tử với nửa Trường hà thao thiên quyển đã hơn hẳn Kim đơn tu sĩ bình thường, luôn ra vẻ cao nhân nhất đẳng trước mặt họ, Diệp Linh lấy được đạo giai thượng phẩm pháp bảo đã tự nhận vô địch chư thành gần đó, mà gã lấy ra ngần ấy huyền giai pháp bảo, Hàn Vi Vi còn bảo ít.
"Ngụy đại thần quân vơ vét cả một siêu cấp đại tông môn. Không có mười bảy, mười tám món mà cũng lấy ra?" Hàn Vi Vi tiếp lời.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng, Thiên Kiếm tông không chỉ có ngần ấy pháp bảo lợi hại nhưng lúc mấy vạn tu sĩ loạn chiến, nhiều cấm chế ở các đỉnh núi tung hoành, không ít pháp bảo bị hủy. Nếu bức được Thiên Kiếm tông đầu hàng như hai tông môn kia thì đương nhiên càng nhiều.
"Nói hay lắm." Linh Lung Thiên truyền âm cho Hàn Vi Vi, "Gian thương này mà không bị dìm xuống là đuôi vểnh lên trời ngay." Hàn Vi Vi đắc ý mỉm cười.
"Được rồi, chúng ta cũng lấy pháp bảo huyền giai trở lên ra." Cơ Nhã biết Hàn Vi Vi cố ý đả kích Ngụy Tác nên mỉm cười.
Bọn Kỳ Long Sơn mỉm cười, không nhiều lời, lấy pháp bảo huyền giai trở lên ra.
"Tử tâm đăng, Hỏa tước hóa yêu kính, Phá diệt thần thương... Những thứ này ta từng thử rồi, thu lại."
Ngụy Tác để bọn Cơ Nhã thu lấy một mớ, còn lại là Quảng hàn nguyệt cung, Tà vương minh hạp, Câu ly thần tiên, Âm dương cổ kính, Hỗn độn khai thiên phủ và Thiên Quỳ mộc oản.
Nếu tu sĩ khác thấy ngần ấy pháp bảo bày ra e sẽ hít hơi lạnh đến mức nuốt cả lưỡi.
Bình thường không tụ lại không thấy có cảm giác đặc biệt, hiện tại bày ra, Cơ Nhã và Kỳ Long Sơn, Phong Tri Du cũng hơi kinh ngạc.
Thật sự phải đối diện đại chiến bất chấp tất cả, họ cùng tế xuất huyền giai pháp bảo thì chiến lực kinh thiên.
"Chúng ta bắt đầu."
Chiến lợi phẩm vét được tại Thiên Huyền đại lục, cả ba phi kiếm là mười một món huyền giai pháp bảo và sáu món như Quảng hàn nguyệt cung ra, Ngụy Tác gật đầu với Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn.
Ngụy Tác truyền Kim đơn tâm ấn diệu kinh cho mỗi người.
Thuật pháp này của Càn La chân nhân tại Thanh Thành khư, có thể thử xem pháp bảo hòa hợp với kim đơn nguyên khí để tu luyện bản mệnh pháp bảo hay không, nhưng kim đơn nguyên khí mỗi người mỗi khác, phải thử từng món mới biết.
"Ta trước!" Hàn Vi Vi chưa tu thành kim đơn, nhưng náo nhiệt này thì nàng ta hưng phấn nhất, thi triển Kim đơn tâm ấn diệu kinh, phát ra đạo đạo bạch sắc hồng quang vào mớ pháp bảo.
"Không món nào?" Hàn Vi Vi kêu lên, nàng ta thử mọi pháp bảo nhưng bạch sắc hồng quang đều tan, không ngưng thành bạch sắc pháp ấn quang hoa đại biểu cho việc có thể luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo.
"Thuật pháp của ngươi có vấn đề không?" Hàn Vi Vi ấm ức kêu gào với Ngụy Tác.
"Trường hà thao thiên quyển nhờ thuật pháp này mới thử ra." Ngụy Tác thập phần hậu đạo, an ủi Hàn Vi Vi, "Không sao, ta sẽ tìm thêm, nàng chưa đạt kim đơn, không vội."
"Vũ Tinh tỷ tỷ, thử đi." Hàn Vi Vi vẫn thấy mình kém cỏi, nên muốn Nam Cung Vũ Tinh thử xem. Nàng ta hoài nghi thuật pháp này vô hiệu với đối tu sĩ kim đơn trở xuống.
Nam Cung Vũ Tinh không cự tuyệt, mỉm cười thử.
"Việc này?" Thử liền bảy, tám đạo bạch sắc hồng quang không có phản ứng, đột nhiên mọi người đều phấn chấn, bạch sắc hồng quang xung kích vào pháp bảo. Chát! Hình thành một bạch sắc pháp ấn.
"...!" Hàn Vi Vi tắt tiếng.
"Câu ly thần tiên?" Ngụy Tác kinh ngạc.
Nam Cung Vũ Tinh thử được bản mệnh pháp bảo, là thanh sắc trúc căn Câu ly thần tiên, đây cũng là chí bảo đặc biệt, huyền giai thượng phẩm uy năng, lấy được của một lão bất tử trong số các tông chủ và lão bất tử vây công gã, chuyên môn tiêu diệt chân nguyên uy năng của đối phương dồn vào, uy năng pháp bảo tiến công chưa đạt huyền giai thượng phẩm, rất có thể bị đánh rớt, còn với pháp bảo phòng ngự thì tu sĩ tế xuất để chống lại vật này công kích sẽ cơ hồ yếu không ngừng tiêu hao chân nguyên.
/1284
|