Phạm Trường Sinh cùng mọi người cáo biệt, Việt Mộng Hề cũng là đối với Lưu Tư nói câu gì, chỉ thấy Lưu Tư vẻ mặt cổ quái, trong chốc lát liền gật đầu đáp ứng.
Phút cuối cùng, Việt Mộng Hề lại đem đống bảo vật đang xếp chồng chất nhẹ nhàng thu vào hợp báu, một số người vẻ mặt có một chút vặn vẹo, này Việt Thái tử sao như thế hẹp hòi, đã đưa đồ ra rồi, kia còn có đạo lý thu hồi sao?
Phạm Trường Sinh ánh mắt mang vẻ đùa cợt nhìn lướt qua mọi người, Việt Quốc hoàng thất bọn họ lấy ra đồ để bồi thường cho Hạng Thiên Ca tự nhiên cũng toàn là đồ hiếm thấy trân quý, bất quá dưới mắt, bọn họ cũng đều biết lưu lại những đồ này đối với Hạng Thiên Ca là phúc hay họa, cuối cùng căn bản cũng không đến được trong tay nàng, chỉ có thể tiện nghi cho những người khác, tự nhiên là muốn thu trở về.
Việt Quốc hai người vừa đi, toàn bộ người của hai nhà Sở Hàn cũng cáo từ, bọn họ đều trở về chuẩn bị ứng phó với yêu long kia trở lại báo thù.
"Tốt lắm, tất cả giải tán đi, Thiên Ca theo ta trở về!" Hạng Liên nhàn nhạt phất tay nói.
"Cha, hài nhi có lời muốn nói".Hạng Đình đột nhiên đi ra nói.
Hạng Liên ánh mắt phức tạp nhìn đứa con thứ hai này,"Ngươi có lời gì muốn nói?"
Hạng Đình ánh mắt đều là áy náy nhìn Hạng Thiên Ca một cái," Cha, nương, Tam đệ cùng Tam đệ muội bởi vì thay hài nhi mới bị Tiên Trì Tông mang đi, lưu lại Thiên Ca không cha, không mẹ, hài nhi muốn xin cha mẹ ân chuẩn đem Thiên Ca cho con làm con thừa tự".
Hạng lão thái quân nhìn ái tử, thần sắc nhàn nhạt không vui," Đình nhi, làm sao ngươi có thể thu nuôi cái phế vật kia!" Nói xong, nàng cũng cảm thấy có chút quá, liền trầm mặt không nói nữa, Hạng Liên trợn mắt nhìn nàng một cái, cũng là trầm ngâm gật đều nói:" Không ngờ được ngươi còn có lòng nhân nghĩa này, tốt, nếu như ngươi muốn. Thiên Ca, còn không mau qua đây ra mắt nhị bá ngươi?"
Hạng Thiên Ca ánh mắt lạnh như băng sương nhìn bọn họ, cũng bất vi sở động không thèm để ý đến.
Thượng Quan Nhu xoắn xoắn khăn tay, cũng không dám công khai làm trái ý với công công cùng phu quân.., chỉ một đôi tròng mắt ba quang lưu chuyển, ngẫu nhiên hiện lên một tia âm độc.
Hạng Thiên Lộ lại càng cắn chặc cánh môi, không hiểu nhìn phụ thân nàng, phụ thân lại muốn thu dưỡng cái người quái dị đó? Hơn nữa, mẫu thân lại không phản đối? Nàng không khỏi có chút ghen ghét trừng mắt nhìn Hạng Thiên Ca, trong mắt long lanh nước, môi đỏ mộng trề ra, thoạt nhìn ủy khuất lại vô tội, rất làm cho người ta cảm thấy đau lòng, trìu mến.
"Đa tạ chư vị hảo ý, chẳng qua là Thiên Ca không dám nhờ ơn". Hạng Thiên Ca giễu cợt nhìn Hạng Đình một cái, ánh mắt đạm mạc xa cách , ở lúc nàng bị Hạng gia thiết kế vây giết, thời điểm phụ thân thay Hạng Đình chịu tội, bị bắt mang đi Thiên Trì Tông, nàng cũng đã cùng gia tộc này không còn một tia thân tình nào nữa.
"Các ngươi xem một chút, lòng hảo tâm của các ngươi cũng bị cho rằng là lòng lang dạ thú rồi!" Hạng lão thái quân giận nhưng không thể làm gì, cầm quải trượng gõ gõ xuống đất, đôi mắt tam giác âm quang lóe lên, khiến cho gương mặt lộ ra rõ hơn vẻ cay nghiệt.
Thượng Quan Nhu cũng âm dương quái khí nói:" Cha, phu quân, người ta đây là không hiếm lạ gì đâu!"
"Ngươi nói đúng rồi, ta chính là không hiếm lạ, nếu Hạng Đình hắn có lòng tốt như vậy, từ lâu đã nên làm gì rồi? Hiện tại mới đến giả mù sa mưa, có thể đổi lại phụ thân, mẫu thân ta sao? Hạng Thiên Ca nhìn Hạng Đình sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng hơi thư thái một chút, nàng âm thầm thề, chờ xem, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ trả lại gấp bội hết thảy ngày hôm nay!
Dứt lời, lưu lại Hạng gia một đám người sắc mặt khó coi đến cực điểm, xoay người liền hướng đến phía dưới chân núi mà đi tới, Hạng gia đã không còn bất cứ gì khiến cho nàng lưu luyến.
"Đại ca, Hạng Thiên Ca này rất không hiểu chuyện, để cho nàng rời đi ăn chút khổ cũng tốt, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ biết điều một chút quay trở lại xin chúng ta chứa chấp!" một vị trưởng lão Hạng gia nói, hắn là thân huynh đệ của Hạng Liên, đứng hàng lão Tam, cũng là cấp bậc gia gia của Hạng Thiên Ca.
"Tam đệ nói không sai, đại ca, Hạng Thiên Ca này đúng là cuồng vọng vô tri, nên để cho nàng ăn chút khổ, biết rằng không có Hạng gia che chở, nàng cái gì đều cũng không phải'. Một tên trưởng lão khác cũng đứng ra phụ hợp nói, hắn là trưởng lão Hạng gia thuôc chi thứ hai, cũng là thân đệ của Hạng Liên.
Hạng Liên nhíu mày, thần sắc có chút mỏi mệt.
"Hừ, không biết tốt xấu, chết ở bên ngoài cũng tiết kiệm được chút tâm tư!" Hạng lão thái quân oán hận nói.
Khi Hạng Thiên Ca rời đi phía sau núi Hạng gia, đi đến một tiệm dược liệu tên là ' Hồi Sinh Đường', mặt trước của tiệm dược liệu này hết sức mộc mạc, đối với rất nhiều tiệm dược liệu ở nơi Hoàng thành to lớn này, là hết sức tầm thường, hơn nữa, tiệm dược liệu này làm ăn chắc không tốt, nói trước cửa có thể giăng lưới bắt chim cũng không quá đáng.
Hạng Thiên Ca đi vào tiệm dược liệu nho nhỏ này, vừa vào thì nhìn thấy tiểu dược đồng đang ở bên quầy mân mê gì đó, thấy Hạng Thiên Ca, một đôi mắt nhỏ mở ra vừa to vừa tròn," Chủ tử, ngài, ngài đến rồi?" Hắn quá mức kích động, thanh âm cũng đều có chút run lên.
"Một chút không thấy, Đậu nhi vừa cao vừa lớn nha!" Hạng Thiên Ca lộ ra một nụ cười, vuốt vuốt đầu tiểu dược đồng.
"Hắc, hắc, hiện tại có cơm ăn no, sẽ không chịu đói, lại còn được ăn thịt, dĩ nhiên là sẽ phải cao." Đậu nhi hai mắt rạng rỡ sáng lên, sùng bái nhìn Hạng Thiên Ca.
Đậu nhi từ trước chỉ là một tiểu khất cái, hai năm trước suýt chút nữa chết đói ở đầu đường, Hạng Thiên Ca nhìn thấy đáng thương nên liền thu giữ.
"Ngươi bận rộn, ta vào trong trước". Hạng Thiên Ca hướng bên trong đi vào.
Đậu nhi hưng phấn gật đầu, đưa mắt dõi theo bóng dáng của Hạng Thiên Ca biến mất ở khúc quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mọi người ở Hoàng Đô này đều nói rằng chủ tử lớn lên dọa người, lại là phế vật không thể tu luyện, hắn cảm thấy rất là tức giận, cảm thấy những người đó đúng là có mắt không tròng, chủ tử rõ ràng là tâm tính thiện lương, bản lãnh lại lớn, một tay y thuật lại càng xuất thần nhập hóa, cải tử hồi sinh.
"Thích thúc." Hạng Thiên Ca đi tới phòng trong, khởi động cơ quan theo bậc thang, đi đến một nơi trống trải trong tầng hầm ngầm, mùi dược liệu nồng nặc bay vào mặt, liền thấy một trung niên nam tử đan cầm dược đỉnh, hết sức chuyên chú luyện chế đan dược, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thích Hàn Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời," Ơ, Thiên Ca ngươi đã đến rồi!"
Hạng Thiên Ca gật đầu đem toàn bộ chuyện phát sinh ở phía sau núi nói một lần, Thích Hàn Phong lạnh lùng cười," Những thứ xấu xa bên trong các thế gia vọng tộc có rất nhiều, ngươi rời đi cũng tốt, kia Hạng gia có mắt như mù, sẽ có một ngày bọn họ sẽ hối hận, vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
"Ta muốn tu luyện, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, hiện tại ta đây, quá yếu!" Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ nàng bị mang đi.
Thích Hàn Phong lông mày nhăn lại,"Không nên tạo cho mình áp lực quá lớn, ngươi đã rất mạnh rồi, nếu như Hạng gia biết được thân phận của ngươi là luyện đan sư, còn không hối hận chết sao ? Lại chưa nói, ngươi rõ ràng là người có thể chất quỷ dị, đã dùng qua vô số phương pháp cùng đan dược nhưng đều không thể tích tụ chiến khí, cho dù thần tiên đến cũng không thể thay đổi được điểm này."
" Ta biết, ta cũng không có tính toán tu luyện chiến khí, ta muốn luyện thể, đi một đường thể tu". Hạng Thiên Ca chậm rãi nói.
"Thể tu? Ngươi chỉ là một nữ hài tử mà muốn đi theo con đường thể tu ?" Thích Hàn Phong kinh ngạc nhìn Hạng Thiên Ca, "Ngươi cũng đã biết, thể tu so với khí tu (tu luyện chiến khí) gian khổ hơn nghìn lần vạn lần, còn không nhất định có thể nhận được bao nhiêu hồi báo, thậm chí không cẩn thận đều có thể dễ dàng làm tổn thương căn bản, giảm số tuổi thọ, kia căn bản không phải ngươi một cô bé có thể thừa nhận được, huống chi, dưới gầm trời này thể tu có mấy người có thể đạt được thành tựu đại đạo ? Ngươi đang là luyện đan sư rất có thành tựu, không bằng..."
"Không, không có thực lực, không thể nào có thể khống chế dị hỏa, điều này chứng tỏ rằng dù luyện đan thuật của ta có rất cao đi nữa, cũng không cách nào luyện chế ra đan dược tốt được, ngài cũng là luyện đan sư, cho nên hẳn là hiểu dị hỏa đối với luyện đan sư mà nói cũng giống như ý nghĩa của kiếm đối với kiếm khách! Cho nên, không có thực lực, bất cứ chuyện gì cũng là uổng công. Thích thúc, ta không có đồng dạng luyện thể theo phương pháp như vậy, ta nhất định có thể đi xa hơn, bên ngoài truyền rằng ta trời sinh sức lực lớn vô cùng, nhưng chỉ có mình ta biết, ta đã là luyện thể chiến sĩ đại viên mãn cảnh rồi."
Thích Hàn Phong trong lòng khiếp sợ vạn phần, hắn thật càng ngày càng không nhìn thấu tiểu cô nương này, không nói đến nàng âm thầm tự mình thành lập một ít sản nghiệp kinh doanh cùng với một tay y thuật, luyện đan xuất thần nhập hóa, lần nữa biết được nàng là một gã luyện thể chiến sĩ, hắn đã chân chính muốn cảm thán một tiếng yêu nghiệt rồi, mới mười lăm tuổi mà đã là một chiến sĩ đại viên mãn cảnh thể tu, như thế nào không để cho người khác cảm thấy sợ hãi, thán phục.
Phải biết, có một số thể tu cả đời cũng chỉ dừng lại quanh quẩn ở chiến đồ cảnh mà thôi
Phút cuối cùng, Việt Mộng Hề lại đem đống bảo vật đang xếp chồng chất nhẹ nhàng thu vào hợp báu, một số người vẻ mặt có một chút vặn vẹo, này Việt Thái tử sao như thế hẹp hòi, đã đưa đồ ra rồi, kia còn có đạo lý thu hồi sao?
Phạm Trường Sinh ánh mắt mang vẻ đùa cợt nhìn lướt qua mọi người, Việt Quốc hoàng thất bọn họ lấy ra đồ để bồi thường cho Hạng Thiên Ca tự nhiên cũng toàn là đồ hiếm thấy trân quý, bất quá dưới mắt, bọn họ cũng đều biết lưu lại những đồ này đối với Hạng Thiên Ca là phúc hay họa, cuối cùng căn bản cũng không đến được trong tay nàng, chỉ có thể tiện nghi cho những người khác, tự nhiên là muốn thu trở về.
Việt Quốc hai người vừa đi, toàn bộ người của hai nhà Sở Hàn cũng cáo từ, bọn họ đều trở về chuẩn bị ứng phó với yêu long kia trở lại báo thù.
"Tốt lắm, tất cả giải tán đi, Thiên Ca theo ta trở về!" Hạng Liên nhàn nhạt phất tay nói.
"Cha, hài nhi có lời muốn nói".Hạng Đình đột nhiên đi ra nói.
Hạng Liên ánh mắt phức tạp nhìn đứa con thứ hai này,"Ngươi có lời gì muốn nói?"
Hạng Đình ánh mắt đều là áy náy nhìn Hạng Thiên Ca một cái," Cha, nương, Tam đệ cùng Tam đệ muội bởi vì thay hài nhi mới bị Tiên Trì Tông mang đi, lưu lại Thiên Ca không cha, không mẹ, hài nhi muốn xin cha mẹ ân chuẩn đem Thiên Ca cho con làm con thừa tự".
Hạng lão thái quân nhìn ái tử, thần sắc nhàn nhạt không vui," Đình nhi, làm sao ngươi có thể thu nuôi cái phế vật kia!" Nói xong, nàng cũng cảm thấy có chút quá, liền trầm mặt không nói nữa, Hạng Liên trợn mắt nhìn nàng một cái, cũng là trầm ngâm gật đều nói:" Không ngờ được ngươi còn có lòng nhân nghĩa này, tốt, nếu như ngươi muốn. Thiên Ca, còn không mau qua đây ra mắt nhị bá ngươi?"
Hạng Thiên Ca ánh mắt lạnh như băng sương nhìn bọn họ, cũng bất vi sở động không thèm để ý đến.
Thượng Quan Nhu xoắn xoắn khăn tay, cũng không dám công khai làm trái ý với công công cùng phu quân.., chỉ một đôi tròng mắt ba quang lưu chuyển, ngẫu nhiên hiện lên một tia âm độc.
Hạng Thiên Lộ lại càng cắn chặc cánh môi, không hiểu nhìn phụ thân nàng, phụ thân lại muốn thu dưỡng cái người quái dị đó? Hơn nữa, mẫu thân lại không phản đối? Nàng không khỏi có chút ghen ghét trừng mắt nhìn Hạng Thiên Ca, trong mắt long lanh nước, môi đỏ mộng trề ra, thoạt nhìn ủy khuất lại vô tội, rất làm cho người ta cảm thấy đau lòng, trìu mến.
"Đa tạ chư vị hảo ý, chẳng qua là Thiên Ca không dám nhờ ơn". Hạng Thiên Ca giễu cợt nhìn Hạng Đình một cái, ánh mắt đạm mạc xa cách , ở lúc nàng bị Hạng gia thiết kế vây giết, thời điểm phụ thân thay Hạng Đình chịu tội, bị bắt mang đi Thiên Trì Tông, nàng cũng đã cùng gia tộc này không còn một tia thân tình nào nữa.
"Các ngươi xem một chút, lòng hảo tâm của các ngươi cũng bị cho rằng là lòng lang dạ thú rồi!" Hạng lão thái quân giận nhưng không thể làm gì, cầm quải trượng gõ gõ xuống đất, đôi mắt tam giác âm quang lóe lên, khiến cho gương mặt lộ ra rõ hơn vẻ cay nghiệt.
Thượng Quan Nhu cũng âm dương quái khí nói:" Cha, phu quân, người ta đây là không hiếm lạ gì đâu!"
"Ngươi nói đúng rồi, ta chính là không hiếm lạ, nếu Hạng Đình hắn có lòng tốt như vậy, từ lâu đã nên làm gì rồi? Hiện tại mới đến giả mù sa mưa, có thể đổi lại phụ thân, mẫu thân ta sao? Hạng Thiên Ca nhìn Hạng Đình sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch, trong lòng hơi thư thái một chút, nàng âm thầm thề, chờ xem, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ trả lại gấp bội hết thảy ngày hôm nay!
Dứt lời, lưu lại Hạng gia một đám người sắc mặt khó coi đến cực điểm, xoay người liền hướng đến phía dưới chân núi mà đi tới, Hạng gia đã không còn bất cứ gì khiến cho nàng lưu luyến.
"Đại ca, Hạng Thiên Ca này rất không hiểu chuyện, để cho nàng rời đi ăn chút khổ cũng tốt, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ biết điều một chút quay trở lại xin chúng ta chứa chấp!" một vị trưởng lão Hạng gia nói, hắn là thân huynh đệ của Hạng Liên, đứng hàng lão Tam, cũng là cấp bậc gia gia của Hạng Thiên Ca.
"Tam đệ nói không sai, đại ca, Hạng Thiên Ca này đúng là cuồng vọng vô tri, nên để cho nàng ăn chút khổ, biết rằng không có Hạng gia che chở, nàng cái gì đều cũng không phải'. Một tên trưởng lão khác cũng đứng ra phụ hợp nói, hắn là trưởng lão Hạng gia thuôc chi thứ hai, cũng là thân đệ của Hạng Liên.
Hạng Liên nhíu mày, thần sắc có chút mỏi mệt.
"Hừ, không biết tốt xấu, chết ở bên ngoài cũng tiết kiệm được chút tâm tư!" Hạng lão thái quân oán hận nói.
Khi Hạng Thiên Ca rời đi phía sau núi Hạng gia, đi đến một tiệm dược liệu tên là ' Hồi Sinh Đường', mặt trước của tiệm dược liệu này hết sức mộc mạc, đối với rất nhiều tiệm dược liệu ở nơi Hoàng thành to lớn này, là hết sức tầm thường, hơn nữa, tiệm dược liệu này làm ăn chắc không tốt, nói trước cửa có thể giăng lưới bắt chim cũng không quá đáng.
Hạng Thiên Ca đi vào tiệm dược liệu nho nhỏ này, vừa vào thì nhìn thấy tiểu dược đồng đang ở bên quầy mân mê gì đó, thấy Hạng Thiên Ca, một đôi mắt nhỏ mở ra vừa to vừa tròn," Chủ tử, ngài, ngài đến rồi?" Hắn quá mức kích động, thanh âm cũng đều có chút run lên.
"Một chút không thấy, Đậu nhi vừa cao vừa lớn nha!" Hạng Thiên Ca lộ ra một nụ cười, vuốt vuốt đầu tiểu dược đồng.
"Hắc, hắc, hiện tại có cơm ăn no, sẽ không chịu đói, lại còn được ăn thịt, dĩ nhiên là sẽ phải cao." Đậu nhi hai mắt rạng rỡ sáng lên, sùng bái nhìn Hạng Thiên Ca.
Đậu nhi từ trước chỉ là một tiểu khất cái, hai năm trước suýt chút nữa chết đói ở đầu đường, Hạng Thiên Ca nhìn thấy đáng thương nên liền thu giữ.
"Ngươi bận rộn, ta vào trong trước". Hạng Thiên Ca hướng bên trong đi vào.
Đậu nhi hưng phấn gật đầu, đưa mắt dõi theo bóng dáng của Hạng Thiên Ca biến mất ở khúc quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mọi người ở Hoàng Đô này đều nói rằng chủ tử lớn lên dọa người, lại là phế vật không thể tu luyện, hắn cảm thấy rất là tức giận, cảm thấy những người đó đúng là có mắt không tròng, chủ tử rõ ràng là tâm tính thiện lương, bản lãnh lại lớn, một tay y thuật lại càng xuất thần nhập hóa, cải tử hồi sinh.
"Thích thúc." Hạng Thiên Ca đi tới phòng trong, khởi động cơ quan theo bậc thang, đi đến một nơi trống trải trong tầng hầm ngầm, mùi dược liệu nồng nặc bay vào mặt, liền thấy một trung niên nam tử đan cầm dược đỉnh, hết sức chuyên chú luyện chế đan dược, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thích Hàn Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời," Ơ, Thiên Ca ngươi đã đến rồi!"
Hạng Thiên Ca gật đầu đem toàn bộ chuyện phát sinh ở phía sau núi nói một lần, Thích Hàn Phong lạnh lùng cười," Những thứ xấu xa bên trong các thế gia vọng tộc có rất nhiều, ngươi rời đi cũng tốt, kia Hạng gia có mắt như mù, sẽ có một ngày bọn họ sẽ hối hận, vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
"Ta muốn tu luyện, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, hiện tại ta đây, quá yếu!" Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ nàng bị mang đi.
Thích Hàn Phong lông mày nhăn lại,"Không nên tạo cho mình áp lực quá lớn, ngươi đã rất mạnh rồi, nếu như Hạng gia biết được thân phận của ngươi là luyện đan sư, còn không hối hận chết sao ? Lại chưa nói, ngươi rõ ràng là người có thể chất quỷ dị, đã dùng qua vô số phương pháp cùng đan dược nhưng đều không thể tích tụ chiến khí, cho dù thần tiên đến cũng không thể thay đổi được điểm này."
" Ta biết, ta cũng không có tính toán tu luyện chiến khí, ta muốn luyện thể, đi một đường thể tu". Hạng Thiên Ca chậm rãi nói.
"Thể tu? Ngươi chỉ là một nữ hài tử mà muốn đi theo con đường thể tu ?" Thích Hàn Phong kinh ngạc nhìn Hạng Thiên Ca, "Ngươi cũng đã biết, thể tu so với khí tu (tu luyện chiến khí) gian khổ hơn nghìn lần vạn lần, còn không nhất định có thể nhận được bao nhiêu hồi báo, thậm chí không cẩn thận đều có thể dễ dàng làm tổn thương căn bản, giảm số tuổi thọ, kia căn bản không phải ngươi một cô bé có thể thừa nhận được, huống chi, dưới gầm trời này thể tu có mấy người có thể đạt được thành tựu đại đạo ? Ngươi đang là luyện đan sư rất có thành tựu, không bằng..."
"Không, không có thực lực, không thể nào có thể khống chế dị hỏa, điều này chứng tỏ rằng dù luyện đan thuật của ta có rất cao đi nữa, cũng không cách nào luyện chế ra đan dược tốt được, ngài cũng là luyện đan sư, cho nên hẳn là hiểu dị hỏa đối với luyện đan sư mà nói cũng giống như ý nghĩa của kiếm đối với kiếm khách! Cho nên, không có thực lực, bất cứ chuyện gì cũng là uổng công. Thích thúc, ta không có đồng dạng luyện thể theo phương pháp như vậy, ta nhất định có thể đi xa hơn, bên ngoài truyền rằng ta trời sinh sức lực lớn vô cùng, nhưng chỉ có mình ta biết, ta đã là luyện thể chiến sĩ đại viên mãn cảnh rồi."
Thích Hàn Phong trong lòng khiếp sợ vạn phần, hắn thật càng ngày càng không nhìn thấu tiểu cô nương này, không nói đến nàng âm thầm tự mình thành lập một ít sản nghiệp kinh doanh cùng với một tay y thuật, luyện đan xuất thần nhập hóa, lần nữa biết được nàng là một gã luyện thể chiến sĩ, hắn đã chân chính muốn cảm thán một tiếng yêu nghiệt rồi, mới mười lăm tuổi mà đã là một chiến sĩ đại viên mãn cảnh thể tu, như thế nào không để cho người khác cảm thấy sợ hãi, thán phục.
Phải biết, có một số thể tu cả đời cũng chỉ dừng lại quanh quẩn ở chiến đồ cảnh mà thôi
/24
|