Cơ bắp trên người anh chưa hoàn toàn thành hình, nhưng đường vân căng chắc, xương cốt phát triển rất đẹp đẽ.
Bả vai rộng lớn, cánh tay rất dài, bụng hơi lõm xuống một chút, đường nhân ngư hai bên sườn như có như không kéo dài đến trong quần.
Mắt Cửu Lộ không biết nên để chỗ nào, vòng vào phòng bếp: "Tôi đi lấy quần áo cho anh."
Trì Kiến vào theo: "Tôi không có thói quen mặc đồ của người khác."
Cô ngẩng đầu liếc mắt một cái, anh vươn người đứng thẳng, cổ rất dài, đường cong sau lưng vẽ ra một vòng cung khoẻ khoắn.
"Trước mắt cứ tạm chấp nhận đi...... Anh như vậy trông rất khó coi." Cửu Lộ thấp giọng nói.
Trì Kiến nghiêng đầu nhìn cô, chuyển người, ngồi trên mép bàn: "Sao thế, cô chưa nhìn thấy cơ thể trần của mối tình đầu bé nhỏ à?"
Cô cúi đầu múc cháo: "Đợi lát nữa có khả năng mẹ tôi sẽ vào đây."
Trì Kiến lấy tay rũ tóc hai cái, qua vài giây: "Nếu không cô giúp tôi lấy áo lông đi?"
"Ở đâu?"
"Trong phòng bà ngoại." Anh nói xong thì tạm dừng, bỗng nhiên nhớ tới tình hình bên nhà cũ với hiên cửa đầy mùi máu tươi: "Thôi, đừng cầm nữa."
Anh đứng lên, đến phòng khách mặc quần áo vào.
"Bà ngoại anh có sao không?"
Trì Kiến khó chịu cử động bả vai: "Hôm nay bà ngủ sớm, trước khi ngủ đã uống thuốc ngủ, chắc là không tỉnh dậy đâu."
"Vậy là tốt rồi." Cô bê bát cháo đã múc ra đưa cho anh.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Cửu Lộ ngồi đối diện anh, tạm thời không có lời nào để nói, nhưng xoay người lên tầng lại có chút không ổn.
Anh ăn rất chậm, ăn hai miếng thì để thìa xuống.
Cửu Lộ đoán được đại khái: "Anh...... Không ăn được à?"
"Không đói bụng."
"Không phải bị doạ rồi chứ?"
Trì Kiến nhăn nhó dựa vào lưng ghế, vẻ mặt kiêu căng: "Cô nói đùa cái gì vậy, ai có thể khiến tôi sợ?"
"Nhưng vừa rồi anh sợ đến mức không đứng dậy nổi."
"Đó là tê chân." Giọng anh có vẻ không vui, dừng một lát, bỗng nhiên khàn tiếng: "Tôi nói cho cô biết người con gái này, rốt cuộc cô thông minh thật hay là giả thông minh thế? Có đôi khi thật sự thông minh thì cũng phải giả ngốc, vậy mới đáng yêu."
Cửu Lộ nghe xong mím môi cười một cái.
"Có thuốc lá không?" Anh hỏi.
"Không có." Cửu Lộ nói: "Chú Chu không hút thuốc lá."
Cô nhớ tới ly nước nóng vừa mới rót, đứng dậy lấy: "Vừa đủ độ ấm, anh uống chút đi."
Trì Kiến ngẩng đầu một hơi uống sạch, Cửu Lộ lại rót đầy cho anh.
Hai người lại im lặng không nói chuyện.
Trì Kiến duỗi cánh tay, lát sau ngẩng đầu lên: "Tôi không sợ hãi, mà là khiếp sợ." Anh dừng một chút: "Tính mạng quá mẹ nó yếu ớt, một giây trước với một giây sau đã là hai thế giới khác nhau, sau này nhiều điều tươi đẹp trên đời không còn liên quan gì đến ông ấy, ông ấy cũng không có cơ hội gặp lại."
"Có thật là tự sát không?"
"Cửa phòng khóa trái từ bên trong, chắc là không có khả năng khác đâu."
Lý Cửu Lộ than nhẹ một tiếng, giọng rất thấp: "Một trăm người, một trăm cách chết. Với ông ấy mà nói, có lẽ là một loại giải thoát."
Trì Kiến nhướng mày nhìn cô: "Xem ra cô hiểu rất rõ đấy."
"Nếu tôi an ủi anh " quý trọng tính mạng ", " tính mạng vô giá ", còn có tác dụng không?"
Trì Kiến liếc cô một cái: "Cô nói thử xem?"
Lý Cửu Lộ cọ cọ mũi.
"Không nói chuyện này nữa." Anh nâng cao tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Tối mai cô thật sự muốn cùng bọn họ đi ăn cơm ở Hắc Long à?"
Lát sau Cửu Lộ mới kịp phản ứng, không khỏi trừng to mắt: "Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Trì Kiến khinh thường hừ một tiếng: "Bất đắc dĩ thôi, tôi có muốn nghe đâu!"
"Vậy anh còn nghe làm gì." Cô đứng vọt dậy, nhắc tới chuyện này, lại nghĩ tới hình xăm sau lưng, không khỏi tức giận mà liếc xéo anh một cái.
Động tác của cô quá mạnh, phát ra tiếng động không nhỏ, Trì Kiến lần đầu tiên thấy cô có phản ứng phong phú như vậy, không khỏi nhìn cô với con mắt khác.
"Cô đừng kích động." Anh cười nhàn nhạt: "Ngồi đi, ngồi trước đã. Tôi thấy cô gái kia không phải là người dễ chọc, mối tình đầu bé nhỏ của cô chân đạp hai thuyền, bản lĩnh này rất trâu bò, nhưng quả thật không phải loại tốt đẹp gì."
"Liên quan gì đến anh." Cô thấp giọng nói thầm.
"Cô nói thử xem?" Anh nghiêng đầu, lưu manh nhìn cô: "Đau lòng cô thôi."
Lý Cửu Lộ làm như không nghe thấy, nhanh chóng trấn tĩnh, xoay người đi.
Trì Kiến đứng dậy đuổi kịp, tiếp tục nói: "Không thì cô đánh cậu ta tám gậy xem ra cái rắm gì, nếu cô bị bắt nạt, có cần tôi làm chỗ dựa cho cô không?"
"Không cần."
"Không sợ thua thiệt à?"
Cửu Lộ dừng lại, đứng trên cầu thang xoay người nhìn anh: "Vậy thì anh vẫn chưa hiểu rõ tôi rồi."
Trì Kiến nhướng mày, cơ thể lười nhác dựa vào tay vịn cầu thang, cách mấy giây: "Có cần thiết không?"
Cửu Lộ không quay đầu lại, câu cuối cùng này quá khẽ, không biết có nghe thấy hay không.
Hai giờ sáng Giang Mạn và Chu Khắc mới hết bận, khi đưa bà từ cục cảnh sát trở về, thi thể đã được mang đến nhà xác, cả đêm rửa sạch sẽ vết máu còn lưu lại, trấn an mấy người giúp việc cùng vài cụ già mất ngủ, lại đến văn phòng xử lý thủ tục.
Trong viện khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu, tiếng gót giày của hai người là tiếng động duy nhất.
Giang Mạn quay đầu lại nhìn, bị gió thổi, không khỏi ôm chặt cánh tay.
Chu Khắc vòng tay qua, ôm thật chặt: "Không có việc gì đâu, tất cả đều đã qua."
Giang Mạn ngẩng đầu, ép chính mình cười một cái: "Sẽ không có việc gì đúng không?"
Chu Khắc dán môi lên trán bà: "Còn có thể có chuyện gì?"
"Nhiều cảnh sát đến đây như vậy, bằng chứng lấy trên hiện trường còn chưa đủ, còn muốn em đặc biệt đến cục cảnh sát lấy lời khai, anh nói xem bọn họ có thể hay không nghi ngờ......"
"Em đã làm gì sao?"
"Không có."
"Vậy thì không sao." Chu Khắc an ủi nói: "Em cũng thấy, cửa khóa trái từ bên trong, còn có ai có thể đi vào hại ông ấy? Huống chi, một cụ già không màng thế sự, người khác càng không có động cơ hại ông ấy."
Chu Khắc nhẹ nhàng mở cửa, dừng lại giải thích: "Có người báo cảnh sát, lại tử vong bất thường, đầu tiên muốn loại bỏ khả năng ông ấy bị giết, chỉ có thể trải qua quá trình này."
Lúc này Giang Mạn mới yên tâm, nhẹ nhàng ôm ông: "May mà có anh ở đây."
Chu Khắc khẽ vuốt gáy bà, thấp giọng nói: "Tất cả đều có anh ở đây."
Hai người dừng ở bên ngoài một lát, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng chỉ bật đèn ở hành lang, toàn bộ sô pha bị một bóng người màu đen chiếm lấy.
Giang Mạn bỗng nhiên nhớ ra Trì Kiến đến, vừa muốn đi qua thì bị Chu Khắc giữ chặt, ánh mắt dò hỏi.
Giang Mạn nhỏ giọng: "Bạn của Lộ Lộ."
Hai người trao đổi ánh mắt, không bật đèn, Giang Mạn mang chăn từ trong phòng ngủ ra, giúp anh đắp lên. Đã hơn hai giờ sáng, tuy rằng mọi thứ đã tạm ổn, cũng không thể để một đứa trẻ hơn nửa đêm phải đi về nhà.
Bà lại lên tầng nhìn Lý Cửu Lộ, thấy cô ngủ say, mới yên lòng trở về phòng.
Một đêm này Giang Mạn ngủ không được tốt, được hai ba tiếng đồng hồ, bị một tiếng thét chói tai làm tỉnh giấc, đột nhiên tỉnh lại, quanh người yên tĩnh không có tiếng động.
Bà theo bản năng sờ sang bên cạnh, Chu Khắc không ở trên giường, bên chăn của ông mở ra, đã không còn độ ấm.
Bên ngoài trời vẫn tối như cũ, khe hở rèm cửa không có một tia sáng, Giang Mạn nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng.
Dù sao cũng không ngủ được, bà khoác bộ quần áo đơn giản lên, rửa mặt một lát, đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trùng hợp Chu Khắc từ bên ngoài vào, ông nhìn bà một cái, đi đến phòng tắm: "Sao em dậy sớm thế?"
"Vâng." Giang Mạn vừa uống nước vừa đi vào phòng bếp: "Anh vừa đi làm gì thế?"
"Anh không ngủ được, đi loanh quanh trong sân một chút."
"Anh cũng ngủ không được à?"
Bước chân Chu Khắc hơi dừng, gật gật đầu: "Dù sao chuyện này cũng không nhỏ, trong lòng cũng có chút ảnh hưởng."
Không lâu sau, sắc trời dần sáng lên.
Đồng hồ sinh học của Lý Cửu Lộ luôn rất chuẩn, không cần báo thức, đúng giờ là rời giường.
Trong lúc tết bím tóc mắt luôn nhìn chằm chằm vào tờ lịch, ngày hôm nay được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ rất lớn, cô thả tay xuống, ngồi yên trên mép giường một lát.
Dưới tầng Giang Mạn lại thúc giục.
Cửu Lộ đáp một tiếng, lấy trong ngăn kéo tủ dưới cùng một cái túi trang phục màu đen, lấy quần áo ra cuộn cuộn, nhét vào cặp sách.
Khi ra đến cửa, cô quay đầu lại nhìn bàn học, thuận tay ném hộp gấp sao vào thùng rác.
Bầu không khí dưới tầng có chút đặc biệt, hôm nay Giang Mạn và Chu Khắc đều ngồi trên bàn ăn, trừ điều đó ra bàn ăn còn có thêm một người.
Trì Kiến đặt cổ chân lên đùi, vừa uống cháo vừa giương mắt nhìn cô đi xuống.
"Chào buổi sáng."
Cửu Lộ sờ sờ tóc: "Chào buổi sáng."
Giang Mạn đón cô: "Mau ngồi xuống ăn cơm, lát nữa cùng Trì......"
"Trì Kiến, thưa dì."
Giang Mạn vỗ vỗ đầu: "Xem trí nhớ của dì này, lúc nào cùng không nhớ được tên của người khác. Các con mau ăn đi, lát nữa còn đi học."
Cửu Lộ ngồi xuống bên cạnh Trì Kiến, lấy nửa cái bánh quẩy, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng.
Động tác khuấy cháo của Giang Mạn dừng một chút, nhìn về phía Trì Kiến, nói tiếp lời vừa rồi: "Tóm lại chuyện hôm qua dì rất xin lỗi, cũng hy vọng con đến trường học không nên nói linh tinh, dì sợ sẽ ảnh hưởng đến Lộ Lộ."
Trì Kiến cười đến vô hại: "Dì yên tâm, con sẽ không nói."
"Vậy là tốt rồi." Giang Mạn thở phào nhẹ nhõm, châm chước một lát, lại thêm một câu: "Các con phải cố gắng học tập tốt, chuyện khác không cần phải xen vào, bà ngoại dì sẽ bảo người giúp việc để ý chăm sóc nhiều hơn."
Trì Kiến lại cười: "Cảm ơn dì."
Hai người nói chuyện khách sáo.
Đối với việc Giang Mạn hiểu lầm, ban đầu Lý Cửu Lộ lười phải giải thích, hiện tại có muốn giải thích thì lại càng phiền phức, chỉ cần hỏi nguyên nhân dấu diếm cô sẽ không trả lời được, cho nên dứt khoát đóng chặt miệng.
Ra sân, mô-tô của Trì Kiến còn đỗ dưới chân tường, anh lấy găng tay phủi yên xe: "Tôi đưa cô đi nhé?"
Hôm nay tinh thần anh sáng láng, tóc còn dính hơi nước ẩm ướt sảng khoái, so với người ngồi suy sụp dưới bậc thang tối qua giống như không phải là anh.
Cửu Lộ nói: "Không cần phiền anh, tôi tự đi được."
Trì Kiến gật đầu, sải bước lên mô-tô, cũng không cưỡng cầu.
Lời đồn đãi truyền ra với tốc độ vượt xa virus, lần này với tình huống lần trước giống nhau, căn bản không cần Trì Kiến mở miệng, mọi người vẫn cứ đem chuyện ngày hôm qua ra nói ba hoa chích choè.
Cửu Lộ bước vào lớp học dẫn đến tiếng xôn xao không nhỏ. Tên Lương Húc đáng ghét phiền phức kia lại muốn tới đây, nửa đường bị Mã Tiểu Dã ngăn lại.
Trùng hợp lúc này chuông vào học vang lên, Lương Húc mới hậm hực từ bỏ.
Giữa trưa, giống như bình thường đến căn tin ăn cơm.
Hai người tìm một góc yên lặng.
Mã Tiểu Dã gắp cánh gà trong bát mình sang cho cô, quan tâm hỏi: "Hôm qua viện dưỡng lão xảy ra chuyện, cậu không bị doạ đến chứ?"
Cửu Lộ lắc đầu: "Không có."
"Không có là tốt rồi." Cậu ăn một miếng cơm: "Gần đây cậu còn học bổ túc toán của thầy Mạnh không?"
Cô thở dài: "Ừ, vẫn đang học."
"Thầy đấy dạy không tệ, thầy sau khi về hưu không hay nhận học sinh đâu, cậu phải trân trọng đấy."
Cửu Lộ không tỏ ý gì, gật đầu một cái.
Hôm nay Mã Tiểu Dã ăn không ngon miệng, chỉ ăn mấy miếng: "Vậy...... Tối nay cậu còn có thời gian đi ăn cơm không?"
"Có." Cửu Lộ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế?"
"Không, không có việc gì, vậy tan học chờ cậu."
Cửu Lộ nói: "Cậu đi trước đi, tớ qua tìm các cậu sau."
Hết chương 15
Lời editor: Xưng hô giữa Giang Mạn với Trì Kiến tớ thay đổi từng chương theo độ thân quen của họ đấy ạ, không phải nhầm lẫn gì đâu mọi người nhé. Chương 4 tớ để tôi - cháu vì họ mới gặp nhau lần đầu nên còn khách sáo. Chương 7 tớ để dì - cháu vì họ đã quen và trò chuyện nhiều hơn. Từ chương này trở đi tớ sẽ để dì - con vì họ đã khá thân thiết và có thể sau này còn gặp gỡ nhiều nữa ạ.
Bả vai rộng lớn, cánh tay rất dài, bụng hơi lõm xuống một chút, đường nhân ngư hai bên sườn như có như không kéo dài đến trong quần.
Mắt Cửu Lộ không biết nên để chỗ nào, vòng vào phòng bếp: "Tôi đi lấy quần áo cho anh."
Trì Kiến vào theo: "Tôi không có thói quen mặc đồ của người khác."
Cô ngẩng đầu liếc mắt một cái, anh vươn người đứng thẳng, cổ rất dài, đường cong sau lưng vẽ ra một vòng cung khoẻ khoắn.
"Trước mắt cứ tạm chấp nhận đi...... Anh như vậy trông rất khó coi." Cửu Lộ thấp giọng nói.
Trì Kiến nghiêng đầu nhìn cô, chuyển người, ngồi trên mép bàn: "Sao thế, cô chưa nhìn thấy cơ thể trần của mối tình đầu bé nhỏ à?"
Cô cúi đầu múc cháo: "Đợi lát nữa có khả năng mẹ tôi sẽ vào đây."
Trì Kiến lấy tay rũ tóc hai cái, qua vài giây: "Nếu không cô giúp tôi lấy áo lông đi?"
"Ở đâu?"
"Trong phòng bà ngoại." Anh nói xong thì tạm dừng, bỗng nhiên nhớ tới tình hình bên nhà cũ với hiên cửa đầy mùi máu tươi: "Thôi, đừng cầm nữa."
Anh đứng lên, đến phòng khách mặc quần áo vào.
"Bà ngoại anh có sao không?"
Trì Kiến khó chịu cử động bả vai: "Hôm nay bà ngủ sớm, trước khi ngủ đã uống thuốc ngủ, chắc là không tỉnh dậy đâu."
"Vậy là tốt rồi." Cô bê bát cháo đã múc ra đưa cho anh.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Cửu Lộ ngồi đối diện anh, tạm thời không có lời nào để nói, nhưng xoay người lên tầng lại có chút không ổn.
Anh ăn rất chậm, ăn hai miếng thì để thìa xuống.
Cửu Lộ đoán được đại khái: "Anh...... Không ăn được à?"
"Không đói bụng."
"Không phải bị doạ rồi chứ?"
Trì Kiến nhăn nhó dựa vào lưng ghế, vẻ mặt kiêu căng: "Cô nói đùa cái gì vậy, ai có thể khiến tôi sợ?"
"Nhưng vừa rồi anh sợ đến mức không đứng dậy nổi."
"Đó là tê chân." Giọng anh có vẻ không vui, dừng một lát, bỗng nhiên khàn tiếng: "Tôi nói cho cô biết người con gái này, rốt cuộc cô thông minh thật hay là giả thông minh thế? Có đôi khi thật sự thông minh thì cũng phải giả ngốc, vậy mới đáng yêu."
Cửu Lộ nghe xong mím môi cười một cái.
"Có thuốc lá không?" Anh hỏi.
"Không có." Cửu Lộ nói: "Chú Chu không hút thuốc lá."
Cô nhớ tới ly nước nóng vừa mới rót, đứng dậy lấy: "Vừa đủ độ ấm, anh uống chút đi."
Trì Kiến ngẩng đầu một hơi uống sạch, Cửu Lộ lại rót đầy cho anh.
Hai người lại im lặng không nói chuyện.
Trì Kiến duỗi cánh tay, lát sau ngẩng đầu lên: "Tôi không sợ hãi, mà là khiếp sợ." Anh dừng một chút: "Tính mạng quá mẹ nó yếu ớt, một giây trước với một giây sau đã là hai thế giới khác nhau, sau này nhiều điều tươi đẹp trên đời không còn liên quan gì đến ông ấy, ông ấy cũng không có cơ hội gặp lại."
"Có thật là tự sát không?"
"Cửa phòng khóa trái từ bên trong, chắc là không có khả năng khác đâu."
Lý Cửu Lộ than nhẹ một tiếng, giọng rất thấp: "Một trăm người, một trăm cách chết. Với ông ấy mà nói, có lẽ là một loại giải thoát."
Trì Kiến nhướng mày nhìn cô: "Xem ra cô hiểu rất rõ đấy."
"Nếu tôi an ủi anh " quý trọng tính mạng ", " tính mạng vô giá ", còn có tác dụng không?"
Trì Kiến liếc cô một cái: "Cô nói thử xem?"
Lý Cửu Lộ cọ cọ mũi.
"Không nói chuyện này nữa." Anh nâng cao tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Tối mai cô thật sự muốn cùng bọn họ đi ăn cơm ở Hắc Long à?"
Lát sau Cửu Lộ mới kịp phản ứng, không khỏi trừng to mắt: "Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện."
Trì Kiến khinh thường hừ một tiếng: "Bất đắc dĩ thôi, tôi có muốn nghe đâu!"
"Vậy anh còn nghe làm gì." Cô đứng vọt dậy, nhắc tới chuyện này, lại nghĩ tới hình xăm sau lưng, không khỏi tức giận mà liếc xéo anh một cái.
Động tác của cô quá mạnh, phát ra tiếng động không nhỏ, Trì Kiến lần đầu tiên thấy cô có phản ứng phong phú như vậy, không khỏi nhìn cô với con mắt khác.
"Cô đừng kích động." Anh cười nhàn nhạt: "Ngồi đi, ngồi trước đã. Tôi thấy cô gái kia không phải là người dễ chọc, mối tình đầu bé nhỏ của cô chân đạp hai thuyền, bản lĩnh này rất trâu bò, nhưng quả thật không phải loại tốt đẹp gì."
"Liên quan gì đến anh." Cô thấp giọng nói thầm.
"Cô nói thử xem?" Anh nghiêng đầu, lưu manh nhìn cô: "Đau lòng cô thôi."
Lý Cửu Lộ làm như không nghe thấy, nhanh chóng trấn tĩnh, xoay người đi.
Trì Kiến đứng dậy đuổi kịp, tiếp tục nói: "Không thì cô đánh cậu ta tám gậy xem ra cái rắm gì, nếu cô bị bắt nạt, có cần tôi làm chỗ dựa cho cô không?"
"Không cần."
"Không sợ thua thiệt à?"
Cửu Lộ dừng lại, đứng trên cầu thang xoay người nhìn anh: "Vậy thì anh vẫn chưa hiểu rõ tôi rồi."
Trì Kiến nhướng mày, cơ thể lười nhác dựa vào tay vịn cầu thang, cách mấy giây: "Có cần thiết không?"
Cửu Lộ không quay đầu lại, câu cuối cùng này quá khẽ, không biết có nghe thấy hay không.
Hai giờ sáng Giang Mạn và Chu Khắc mới hết bận, khi đưa bà từ cục cảnh sát trở về, thi thể đã được mang đến nhà xác, cả đêm rửa sạch sẽ vết máu còn lưu lại, trấn an mấy người giúp việc cùng vài cụ già mất ngủ, lại đến văn phòng xử lý thủ tục.
Trong viện khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu, tiếng gót giày của hai người là tiếng động duy nhất.
Giang Mạn quay đầu lại nhìn, bị gió thổi, không khỏi ôm chặt cánh tay.
Chu Khắc vòng tay qua, ôm thật chặt: "Không có việc gì đâu, tất cả đều đã qua."
Giang Mạn ngẩng đầu, ép chính mình cười một cái: "Sẽ không có việc gì đúng không?"
Chu Khắc dán môi lên trán bà: "Còn có thể có chuyện gì?"
"Nhiều cảnh sát đến đây như vậy, bằng chứng lấy trên hiện trường còn chưa đủ, còn muốn em đặc biệt đến cục cảnh sát lấy lời khai, anh nói xem bọn họ có thể hay không nghi ngờ......"
"Em đã làm gì sao?"
"Không có."
"Vậy thì không sao." Chu Khắc an ủi nói: "Em cũng thấy, cửa khóa trái từ bên trong, còn có ai có thể đi vào hại ông ấy? Huống chi, một cụ già không màng thế sự, người khác càng không có động cơ hại ông ấy."
Chu Khắc nhẹ nhàng mở cửa, dừng lại giải thích: "Có người báo cảnh sát, lại tử vong bất thường, đầu tiên muốn loại bỏ khả năng ông ấy bị giết, chỉ có thể trải qua quá trình này."
Lúc này Giang Mạn mới yên tâm, nhẹ nhàng ôm ông: "May mà có anh ở đây."
Chu Khắc khẽ vuốt gáy bà, thấp giọng nói: "Tất cả đều có anh ở đây."
Hai người dừng ở bên ngoài một lát, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng chỉ bật đèn ở hành lang, toàn bộ sô pha bị một bóng người màu đen chiếm lấy.
Giang Mạn bỗng nhiên nhớ ra Trì Kiến đến, vừa muốn đi qua thì bị Chu Khắc giữ chặt, ánh mắt dò hỏi.
Giang Mạn nhỏ giọng: "Bạn của Lộ Lộ."
Hai người trao đổi ánh mắt, không bật đèn, Giang Mạn mang chăn từ trong phòng ngủ ra, giúp anh đắp lên. Đã hơn hai giờ sáng, tuy rằng mọi thứ đã tạm ổn, cũng không thể để một đứa trẻ hơn nửa đêm phải đi về nhà.
Bà lại lên tầng nhìn Lý Cửu Lộ, thấy cô ngủ say, mới yên lòng trở về phòng.
Một đêm này Giang Mạn ngủ không được tốt, được hai ba tiếng đồng hồ, bị một tiếng thét chói tai làm tỉnh giấc, đột nhiên tỉnh lại, quanh người yên tĩnh không có tiếng động.
Bà theo bản năng sờ sang bên cạnh, Chu Khắc không ở trên giường, bên chăn của ông mở ra, đã không còn độ ấm.
Bên ngoài trời vẫn tối như cũ, khe hở rèm cửa không có một tia sáng, Giang Mạn nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng.
Dù sao cũng không ngủ được, bà khoác bộ quần áo đơn giản lên, rửa mặt một lát, đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trùng hợp Chu Khắc từ bên ngoài vào, ông nhìn bà một cái, đi đến phòng tắm: "Sao em dậy sớm thế?"
"Vâng." Giang Mạn vừa uống nước vừa đi vào phòng bếp: "Anh vừa đi làm gì thế?"
"Anh không ngủ được, đi loanh quanh trong sân một chút."
"Anh cũng ngủ không được à?"
Bước chân Chu Khắc hơi dừng, gật gật đầu: "Dù sao chuyện này cũng không nhỏ, trong lòng cũng có chút ảnh hưởng."
Không lâu sau, sắc trời dần sáng lên.
Đồng hồ sinh học của Lý Cửu Lộ luôn rất chuẩn, không cần báo thức, đúng giờ là rời giường.
Trong lúc tết bím tóc mắt luôn nhìn chằm chằm vào tờ lịch, ngày hôm nay được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ rất lớn, cô thả tay xuống, ngồi yên trên mép giường một lát.
Dưới tầng Giang Mạn lại thúc giục.
Cửu Lộ đáp một tiếng, lấy trong ngăn kéo tủ dưới cùng một cái túi trang phục màu đen, lấy quần áo ra cuộn cuộn, nhét vào cặp sách.
Khi ra đến cửa, cô quay đầu lại nhìn bàn học, thuận tay ném hộp gấp sao vào thùng rác.
Bầu không khí dưới tầng có chút đặc biệt, hôm nay Giang Mạn và Chu Khắc đều ngồi trên bàn ăn, trừ điều đó ra bàn ăn còn có thêm một người.
Trì Kiến đặt cổ chân lên đùi, vừa uống cháo vừa giương mắt nhìn cô đi xuống.
"Chào buổi sáng."
Cửu Lộ sờ sờ tóc: "Chào buổi sáng."
Giang Mạn đón cô: "Mau ngồi xuống ăn cơm, lát nữa cùng Trì......"
"Trì Kiến, thưa dì."
Giang Mạn vỗ vỗ đầu: "Xem trí nhớ của dì này, lúc nào cùng không nhớ được tên của người khác. Các con mau ăn đi, lát nữa còn đi học."
Cửu Lộ ngồi xuống bên cạnh Trì Kiến, lấy nửa cái bánh quẩy, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng.
Động tác khuấy cháo của Giang Mạn dừng một chút, nhìn về phía Trì Kiến, nói tiếp lời vừa rồi: "Tóm lại chuyện hôm qua dì rất xin lỗi, cũng hy vọng con đến trường học không nên nói linh tinh, dì sợ sẽ ảnh hưởng đến Lộ Lộ."
Trì Kiến cười đến vô hại: "Dì yên tâm, con sẽ không nói."
"Vậy là tốt rồi." Giang Mạn thở phào nhẹ nhõm, châm chước một lát, lại thêm một câu: "Các con phải cố gắng học tập tốt, chuyện khác không cần phải xen vào, bà ngoại dì sẽ bảo người giúp việc để ý chăm sóc nhiều hơn."
Trì Kiến lại cười: "Cảm ơn dì."
Hai người nói chuyện khách sáo.
Đối với việc Giang Mạn hiểu lầm, ban đầu Lý Cửu Lộ lười phải giải thích, hiện tại có muốn giải thích thì lại càng phiền phức, chỉ cần hỏi nguyên nhân dấu diếm cô sẽ không trả lời được, cho nên dứt khoát đóng chặt miệng.
Ra sân, mô-tô của Trì Kiến còn đỗ dưới chân tường, anh lấy găng tay phủi yên xe: "Tôi đưa cô đi nhé?"
Hôm nay tinh thần anh sáng láng, tóc còn dính hơi nước ẩm ướt sảng khoái, so với người ngồi suy sụp dưới bậc thang tối qua giống như không phải là anh.
Cửu Lộ nói: "Không cần phiền anh, tôi tự đi được."
Trì Kiến gật đầu, sải bước lên mô-tô, cũng không cưỡng cầu.
Lời đồn đãi truyền ra với tốc độ vượt xa virus, lần này với tình huống lần trước giống nhau, căn bản không cần Trì Kiến mở miệng, mọi người vẫn cứ đem chuyện ngày hôm qua ra nói ba hoa chích choè.
Cửu Lộ bước vào lớp học dẫn đến tiếng xôn xao không nhỏ. Tên Lương Húc đáng ghét phiền phức kia lại muốn tới đây, nửa đường bị Mã Tiểu Dã ngăn lại.
Trùng hợp lúc này chuông vào học vang lên, Lương Húc mới hậm hực từ bỏ.
Giữa trưa, giống như bình thường đến căn tin ăn cơm.
Hai người tìm một góc yên lặng.
Mã Tiểu Dã gắp cánh gà trong bát mình sang cho cô, quan tâm hỏi: "Hôm qua viện dưỡng lão xảy ra chuyện, cậu không bị doạ đến chứ?"
Cửu Lộ lắc đầu: "Không có."
"Không có là tốt rồi." Cậu ăn một miếng cơm: "Gần đây cậu còn học bổ túc toán của thầy Mạnh không?"
Cô thở dài: "Ừ, vẫn đang học."
"Thầy đấy dạy không tệ, thầy sau khi về hưu không hay nhận học sinh đâu, cậu phải trân trọng đấy."
Cửu Lộ không tỏ ý gì, gật đầu một cái.
Hôm nay Mã Tiểu Dã ăn không ngon miệng, chỉ ăn mấy miếng: "Vậy...... Tối nay cậu còn có thời gian đi ăn cơm không?"
"Có." Cửu Lộ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế?"
"Không, không có việc gì, vậy tan học chờ cậu."
Cửu Lộ nói: "Cậu đi trước đi, tớ qua tìm các cậu sau."
Hết chương 15
Lời editor: Xưng hô giữa Giang Mạn với Trì Kiến tớ thay đổi từng chương theo độ thân quen của họ đấy ạ, không phải nhầm lẫn gì đâu mọi người nhé. Chương 4 tớ để tôi - cháu vì họ mới gặp nhau lần đầu nên còn khách sáo. Chương 7 tớ để dì - cháu vì họ đã quen và trò chuyện nhiều hơn. Từ chương này trở đi tớ sẽ để dì - con vì họ đã khá thân thiết và có thể sau này còn gặp gỡ nhiều nữa ạ.
/57
|