Trì Mộc Dương cũng ngơ ngác nhìn Lý Cửu Lộ.
Trên vai bé choàng một cái khăn bông trắng, híp mắt ngẩng đầu, lấy tay cọ cọ ngón chân.
Giờ phút này chỉ có cô đứng, hai bố con nhà kia ngồi trên bãi cát, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Trì Kiến đổi tư thế, cánh tay chống ra đằng sau, ánh mắt dời khỏi mặt cô, nói với Tiểu Mộc: "Con trai, chị gái này đã cứu con, con phải nói cái gì nhỉ?"
Tiểu Mộc vừa rồi còn đang nghịch ngón chân, bây giờ đã bắt đầu nghịch sang hạt cát.
Nghe thấy Trì Kiến hỏi chuyện, cậu bé ngẩn người lẩm bẩm hai chữ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn ai?"
"...... Chị."
"Nói cả câu hoàn chỉnh là gì." Trì Kiến chạm vào bả vai bé.
Rốt cuộc Trì Mộc Dương cũng ngẩng đầu, đôi mắt cười híp thành một đường chỉ: "Cảm ơn chị ạ."
Cửu Lộ không thốt nên nổi một lời, gió biển nóng bức thường ngày thổi vào người, vậy mà cô lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô muốn dịch ánh mắt trên người đứa nhỏ đi, nhưng đôi mắt lại rất cố chấp không chịu nghe theo sự điều khiển của cô.
Sau một lúc.
"Được rồi." Trì Kiến đứng lên, nói với Tiểu Mộc: "Xem ra người bạn cũ này của bố không có tâm trạng để ôn chuyện, chúng ta đi về thôi."
"Bố ơi, cho con chơi thêm một lát rồi hẵng đi."
Trì Kiến không lên tiếng, cúi đầu nhìn bé.
"Thôi được rồi." Trì Mộc Dương lập tức đầu hàng, khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng, lật người bò dậy: "Có đi có về, lần sau mới có thể ra chơi tiếp."
Câu nói sau hiển nhiên là lời người lớn nói cho bé nghe.
Trì Kiến không dắt bé đi, hai người cách nhau nửa mét, bước từng bước.
Sau vài bước, Tiểu Mộc bỗng nhiên quay đầu lại: "Tạm biệt chị."
Trái tim Cửu Lộ chợt run lên, hơi hé miệng, lại phát hiện mỗi từ định nói ra đều nghẹn trong cổ họng.
"Đợi đã." Mắt thấy bọn họ sắp đi xa, Cửu Lộ vẫn không nhịn được gọi một tiếng.
Bước chân Trì Kiến dừng lại, ngập ngừng một lát, quay đầu lại nhìn cô.
"Anh...... Kết hôn rồi à?"
Anh cười cười, không đáp thẳng vào chủ đề: "Sao thế?"
"Đây là con trai anh?"
Trì Kiến hơi giật mình, một lát sau mới hiểu được, nhiều năm trôi qua, người phụ nữ này còn mẹ nó thích giả ngu.
Anh nhếch miệng châm chọc: "Không giống à?"
Cửu Lộ mím chặt môi.
"Cũng đúng, đứa nhỏ giống mẹ nhiều hơn, Tiểu Mộc sẽ theo mẹ của nó." Trì Kiến nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt lãnh đạm: "Hẹn gặp lại."
"Đợi đã."
Trì Kiến nhíu mày.
Cô dừng lại một chút: "Không nên để trẻ con xuống nước một mình, một khi mặt biển xuất hiện dòng chảy xa bờ, đứa nhỏ sẽ bị cuốn vào, đến lúc đó không ai cứu được đâu."
Thật ra Trì Kiến đã sợ tới mức chân mềm, nhưng ngoài mặt lại không thây đổi gì, gật gật đầu: "Cảm ơn cô đã dạy bảo." Anh bế Trì Mộc Dương lên, dạy bé nói: "Tiểu Mộc, cảm ơn chị đã quan tâm đi nào."
Bạn nhỏ học lại y chang: "Cảm ơn chị đã quan tâm ạ."
Trì Kiến không nhìn cô nữa, ôm Tiểu Mộc rời khỏi bãi cát.
Sự yên tĩnh bên tai bị thay thế bởi tiếng phố ồn ào náo nhiệt, Trì Kiến vẫn để trần thân trên, trên chân đi giày vải, một tay vững vàng bế bạn nhỏ, sải bước.
Trì Mộc Dương dựa vào vai anh, đôi mắt tò mò nhìn phía sau.
"Bố ơi."
Trì Kiến sa sầm mặt mày, không lên tiếng.
"Bố ơi?"
"Sao thế?" Tâm trí anh bay về chỗ cũ.
Tiểu Mộc dán vào lỗ tai anh, khẽ nói: "Tại sao vừa rồi chị luôn đi theo chúng ta thế ạ?"
Bước chân Trì Kiến cứng lại, hơi nghiêng đầu: "Kệ chị gái đi, chị này có bệnh đấy."
Nói xong bước chân cố ý dài hơn.
Đi đến cửa nhà hàng, đúng lúc gặp được Phùng Viện đẩy cửa đi ra.
Cô ấy nhìn thấy một lớn một nhỏ này, lập tức mỉm cười nói: "Đã về rồi à, em đang định đến bãi biển tìm hai người đấy."
Trì Kiến không đáp, ánh mắt chú ý đến bóng dáng người phụ nữ cách đó không xa, đặt Trì Mộc Dương xuống, hất cằm về phía Phùng Viện: "Ôm dì Phùng Viện của con một cái đi, không phải vừa rồi còn nhắc đến suốt à?"
Tiểu Mộc xoa xoa đầu dưa, không nhớ ra mình nhắc suốt khi nào, liền ngẩng đầu nhìn Trì Kiến.
"Bảo con ôm thì con ôm đi."
"Dạ." Tiểu Mộc rất nghe lời, đi lên trước hai bước, đôi tay vòng lấy chân Phùng Viện.
Phùng Viện mặc một cái váy vài màu vàng nhạt, tóc ngắn, làn da có lẽ đã lâu không thấy ánh mặt trời, trắng đến yếu ớt mong manh.
Cô ấy khom lưng bế tiểu gia hỏa lên, hỏi Trì Kiến: "Tại sao mới đi một lát đã về rồi anh?"
Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
"Trì Kiến?" Phùng Viện cũng theo ánh mắt anh nhìn sang, ngây ngẩn cả người: "Đó là......"
Cửu Lộ xoay người rời đi.
"Này ——" Phùng Viện muốn đuổi theo, bị anh ngăn lại.
Tiểu Mộc chỉ về phía đó: "Chị gái có bệnh đi rồi."
"Con muốn làm phản đúng không?" Trì Kiến lạnh giọng: "Ai cho con gọi như vậy hả?"
Tiểu Mộc không biết mình sai ở đâu, mếu máo, uất ức ôm cổ Phùng Viện.
Phùng Viện hơi xoay người, ôm Tiểu Mộc tránh tầm mắt của anh: "Thôi anh ơi, anh nổi giận với thằng bé làm gì." Sau đó nhìn bóng dáng Lý Cửu Lộ: "Chắc cô ấy nhận ra em nhỉ?"
Trì Kiến cúi đầu châm điếu thuốc.
Phùng Viện quan sát sắt mặt anh, thăm dò: "Cô ấy...... Sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?"
"Tùy cô ấy thôi."
Nói xong câu này, anh không mở miệng nữa, dựa vào vách tường nhà hàng, tầm mắt dừng lại phía xa, hút một ngụm lại một ngụm thuốc.
Phùng Viện biết mấy năm nay anh vẫn luôn quan tâm đến dáng người, bình thường trừ con trai và công việc, thời gian còn lại cơ bản đều ngâm mình trong phòng tập thể thao, nên đường gân trên cánh tay anh vô cùng rõ ràng, xương quai xanh trở nên cương nghị thẳng tắp, bụng căng chặt, thấp thoáng có thể mấy khối cơ bụng và đường nhân ngư.
Bây giờ anh để trần thân trên, dáng người hoàn mỹ càng thêm rõ nét, lại đuổi kịp trào lưu giới trẻ, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.
Phùng Viện thu ánh mắt về, thầm than một tiếng, ôm Trì Mộc Dương đi vào trước.
Không lâu sau, Hồng Dụ đi ra ném cho anh một cái áo ba lỗ.
Trì Kiến ngậm thuốc lá nhận lấy, thuận tay tròng vào người: "Cảm ơn nhé."
"Đi nào, ra hậu viện uống hai chén không?"
Anh dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lại quét mắt qua đám đông: "Đi."
Hậu viện nhà hàng không quá lớn, bên cạnh hành lang dài là phòng bếp và sảnh ngoài nhất định phải đi qua thông đạo, một bên sườn khác có giếng nước, hai người phụ bếp đang ngồi xổm bên cạnh rửa rau quả.
Hồng Dụ ngồi xuống ghế đá, mở bình rượu trắng: "Nghe con nuôi anh nói, chú lại bắt nạt thằng bé à?"
"Thằng nhóc thối khôn thật, dám mách lẻo sau lưng ông."
Hồng Dụ cười cười, cho rót cho anh chén rượu: "Chú phải sửa cái tính thối tha đấy đi, đứa nhỏ luôn bị chú doạ sợ."
"Thằng nhóc đấy to gan lắm." Trì Kiến khẽ cười một tiếng, nhận lấy hai đĩa thức ăn mà phụ bếp bưng lên.
Hai người cạn chén với nhau, Hồng Dụ giương mắt nhìn anh: "Vừa rồi gặp được Lý Cửu Lộ hả?"
"Phùng Viện nói à."
Hồng Dụ bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh chỉ muốn hỏi chú một chút, mấy năm nay chú sống không bằng chết, rốt cuộc muốn làm gì hả?"
"Đâu có, tôi sống rất tốt mà."
Hồng Dụ lấy đũa chọc chọc anh, vẻ mặt bỡn cợt: "Chú chỉ biết mạnh miệng thôi, chẳng qua là chưa quên được người ta chứ gì."
Trì Kiến hừ lạnh: "Đừng nói đùa."
Hồng Dụ hiểu rõ người anh em này của mình, càng nhìn càng thấu: "Vậy đang yên đang lành chú chạy đến cái đảo nhỏ này làm gì?"
"Tôi hận cô ấy, được chưa."
"Đừng có nói hận, cuối cùng còn mang theo con nuôi của anh đi gặp." Hồng Dụ tốt bụng nhắc nhở: "Huyết mạch tương liên, chú phải cẩn thận đấy."
"Cô ấy dám." Trì Kiến trừng mắt: "Bây giờ mới nhớ ra con trai, mẹ nó sao không nhớ sớm hơn đi!"
Hồng Dụ không định tranh luận với anh: "Anh đây hỏi chú, chú cảm thấy Phùng Viện thế nào?"
"Cái gì mà thấy thế nào."
"Đừng có giả ngu với anh." Hồng Dụ vung tay lên: "Mấy năm nay, cô ấy có ý gì chú còn không biết sao? Được rồi, cũng nên cho người ta một lời chắc chắn, đừng để con gái phải chờ đợi."
"Tôi với cô ấy không hợp, sớm đã nói rồi." Trì Kiến gắp thức ăn: "Anh có tinh lực thì quan tâm chuyện của mình với Qua Duyệt đi."
Động tác Hồng Dụ cứng lại.
Trì Kiến hỏi: "Chị ấy không thay đổi quyết định, vẫn muốn ly hôn với anh à?"
Hồng Dụ gật gật đầu, nhấp ngụm rượu trắng: "Chú nói xem hai anh em ta mấy năm nay làm sao thế nhỉ, một hai người đều không bớt lo."
"Anh đừng có lôi kéo tôi vào, tôi không giấu vợ ra ngoài ngoại tình."
"Đệt mợ." Hồng Dụ nổi trận lôi đình, bốc nắm lạc ném vào người anh: "Anh đã nói một trăm lần rồi, anh chưa làm gì cô ta cả, chỉ mới ăn cơm hai lần."
"Đấy là do Qua Duyệt phát hiện sớm."
"Con mẹ nó!" Anh ấy lại ném nắm nữa.
Trì Kiến không tránh đi, bị anh ấy ném rất đau, nhưng đâu ngu mà chịu thiệt, nhấc cả đĩa lạc lên hất vào người anh ấy.
Đến cuối cùng, trên bàn không còn thứ gì có thể ném được, hai người đàn ông lại ra tay ra chân, đánh một hồi, sau đó trẻ con cười rộ lên.
Người phụ bếp đứng bên cạnh nhìn đến căng thẳng, thấy bọn họ cười, mới thở phào một hơi.
Hồng Dụ thở dài: "Những tháng ngày tốt đẹp trước đây đã không còn nữa rồi."
Ánh mắt Trì Kiến cũng hơi mơ màng, không nhịn được suy nghĩ, vậy những tháng ngày tốt đẹp của anh kết thúc khi nào?
Chắc hẳn bắt đầu từ ngày bà ngoại qua đời nhỉ.
Anh nhớ rõ tháng đầu tiên bà ngoại ra đi, thời tiết dần chuyển lạnh.
Khi đó anh hoàn toàn đắm chìm trong đau thương, hơn nửa đêm vẫn đứng trên sân thượng của viện dưỡng lão, hút thuốc liên tục, trên mặt đất đã chất đầy những mẩu thuốc lá.
Tiếng âm báo nhắc tin nhắn đến vang lên vài lần, anh không đọc.
Lại thò tay vào túi tìm thuốc lá, hộp thuốc đã rỗng tuếch, anh vò nát rồi ném đi, dựa vào lan can chửi thề.
Trì Kiến rất quý trọng mạng sống, nên đã từng không hiểu những người lãng phí sinh mạng, tại sao lại có dũng khí nhảy xuống từ trên cao.
Anh bắt đầu thường xuyên mất ngủ, khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh bà ngoại nằm trong vũng máu, mưa to dội xuống không ngớt. Anh không ngừng tưởng tượng, khi bà ngoại đứng trên này, đến tột cùng trong lòng suy nghĩ điều gì?
Điện thoại lại vang lên, lần này là cuộc gọi đến, Trì Kiến lấy ra khỏi túi quần, nhìn tên trên màn hình, lại vô cảm nhét về.
Trong bóng đêm trống vắng quanh quẩn tiếng nhạc, rất lâu sau, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Thời gian không còn sớm, viện dưỡng lão tắt đèn, xung quanh một mảnh tối mịt.
Vị trí trên sân thượng hướng ra hậu viện, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn mặt đất chằm chằm, khoé mắt bỗng nhiên thấy có người đi đến, bước chân vừa trầm ổn vừa chậm rãi, trực tiếp mở cửa nhà kho ra.
Trì Kiến híp mắt, nhận ra người nọ là Chu Khắc, nhưng khi đó anh vẫn đắm chìm trong đau thương, không có tâm trạng suy xét hành vi của người khác, nên lại dịch tầm mắt đi.
Điện thoại lại lần nữa vang lên, thấy tên người gọi, anh miễn cưỡng nhận.
Hồng Dụ hỏi: "Về uống rượu không, chú đang ở đâu đấy?"
Trì Kiến hít sâu một hơi, ngồi dậy: "Tôi về ngay đây."
Hồng Dụ đã cùng thân thích đến nơi khác, biết anh xảy ra chuyện, thật sự không yên tâm, lại từ xa chạy về.
Trì Kiến vào nhà, đồng thời mang đến tiếng chuông điện thoại.
Anh móc di động ra, không nhận, dứt khoát ném lên sô pha.
Hồng Dụ lặng lẽ quan sát anh: "Điện thoại chú kêu kìa."
Trì Kiến không lên tiếng.
Hồng Dụ hỏi: "Lý Cửu Lộ à?"
"Ừ."
Hồng Dụ rót rượu, rũ mắt nói: "Anh phải nhắc nhở chú, chuyện bà ngoại, không liên quan gì đến Lý Cửu Lộ." Giọng anh ấy trầm thấp: "Huống hồ đêm đó mưa quá lớn, lại vào nửa đêm,...... Chú phải tin tưởng cô ấy, đừng băn khoăn nhiều."
Trì Kiến cởi áo khoác ra, ngồi vào bàn.
"Anh nói chú có nghe không đấy?"
Một lát sau: "Tôi biết mà." Trì Kiến nói: "Chỉ là đang phiền lòng thôi."
Trên vai bé choàng một cái khăn bông trắng, híp mắt ngẩng đầu, lấy tay cọ cọ ngón chân.
Giờ phút này chỉ có cô đứng, hai bố con nhà kia ngồi trên bãi cát, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Trì Kiến đổi tư thế, cánh tay chống ra đằng sau, ánh mắt dời khỏi mặt cô, nói với Tiểu Mộc: "Con trai, chị gái này đã cứu con, con phải nói cái gì nhỉ?"
Tiểu Mộc vừa rồi còn đang nghịch ngón chân, bây giờ đã bắt đầu nghịch sang hạt cát.
Nghe thấy Trì Kiến hỏi chuyện, cậu bé ngẩn người lẩm bẩm hai chữ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn ai?"
"...... Chị."
"Nói cả câu hoàn chỉnh là gì." Trì Kiến chạm vào bả vai bé.
Rốt cuộc Trì Mộc Dương cũng ngẩng đầu, đôi mắt cười híp thành một đường chỉ: "Cảm ơn chị ạ."
Cửu Lộ không thốt nên nổi một lời, gió biển nóng bức thường ngày thổi vào người, vậy mà cô lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô muốn dịch ánh mắt trên người đứa nhỏ đi, nhưng đôi mắt lại rất cố chấp không chịu nghe theo sự điều khiển của cô.
Sau một lúc.
"Được rồi." Trì Kiến đứng lên, nói với Tiểu Mộc: "Xem ra người bạn cũ này của bố không có tâm trạng để ôn chuyện, chúng ta đi về thôi."
"Bố ơi, cho con chơi thêm một lát rồi hẵng đi."
Trì Kiến không lên tiếng, cúi đầu nhìn bé.
"Thôi được rồi." Trì Mộc Dương lập tức đầu hàng, khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng, lật người bò dậy: "Có đi có về, lần sau mới có thể ra chơi tiếp."
Câu nói sau hiển nhiên là lời người lớn nói cho bé nghe.
Trì Kiến không dắt bé đi, hai người cách nhau nửa mét, bước từng bước.
Sau vài bước, Tiểu Mộc bỗng nhiên quay đầu lại: "Tạm biệt chị."
Trái tim Cửu Lộ chợt run lên, hơi hé miệng, lại phát hiện mỗi từ định nói ra đều nghẹn trong cổ họng.
"Đợi đã." Mắt thấy bọn họ sắp đi xa, Cửu Lộ vẫn không nhịn được gọi một tiếng.
Bước chân Trì Kiến dừng lại, ngập ngừng một lát, quay đầu lại nhìn cô.
"Anh...... Kết hôn rồi à?"
Anh cười cười, không đáp thẳng vào chủ đề: "Sao thế?"
"Đây là con trai anh?"
Trì Kiến hơi giật mình, một lát sau mới hiểu được, nhiều năm trôi qua, người phụ nữ này còn mẹ nó thích giả ngu.
Anh nhếch miệng châm chọc: "Không giống à?"
Cửu Lộ mím chặt môi.
"Cũng đúng, đứa nhỏ giống mẹ nhiều hơn, Tiểu Mộc sẽ theo mẹ của nó." Trì Kiến nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt lãnh đạm: "Hẹn gặp lại."
"Đợi đã."
Trì Kiến nhíu mày.
Cô dừng lại một chút: "Không nên để trẻ con xuống nước một mình, một khi mặt biển xuất hiện dòng chảy xa bờ, đứa nhỏ sẽ bị cuốn vào, đến lúc đó không ai cứu được đâu."
Thật ra Trì Kiến đã sợ tới mức chân mềm, nhưng ngoài mặt lại không thây đổi gì, gật gật đầu: "Cảm ơn cô đã dạy bảo." Anh bế Trì Mộc Dương lên, dạy bé nói: "Tiểu Mộc, cảm ơn chị đã quan tâm đi nào."
Bạn nhỏ học lại y chang: "Cảm ơn chị đã quan tâm ạ."
Trì Kiến không nhìn cô nữa, ôm Tiểu Mộc rời khỏi bãi cát.
Sự yên tĩnh bên tai bị thay thế bởi tiếng phố ồn ào náo nhiệt, Trì Kiến vẫn để trần thân trên, trên chân đi giày vải, một tay vững vàng bế bạn nhỏ, sải bước.
Trì Mộc Dương dựa vào vai anh, đôi mắt tò mò nhìn phía sau.
"Bố ơi."
Trì Kiến sa sầm mặt mày, không lên tiếng.
"Bố ơi?"
"Sao thế?" Tâm trí anh bay về chỗ cũ.
Tiểu Mộc dán vào lỗ tai anh, khẽ nói: "Tại sao vừa rồi chị luôn đi theo chúng ta thế ạ?"
Bước chân Trì Kiến cứng lại, hơi nghiêng đầu: "Kệ chị gái đi, chị này có bệnh đấy."
Nói xong bước chân cố ý dài hơn.
Đi đến cửa nhà hàng, đúng lúc gặp được Phùng Viện đẩy cửa đi ra.
Cô ấy nhìn thấy một lớn một nhỏ này, lập tức mỉm cười nói: "Đã về rồi à, em đang định đến bãi biển tìm hai người đấy."
Trì Kiến không đáp, ánh mắt chú ý đến bóng dáng người phụ nữ cách đó không xa, đặt Trì Mộc Dương xuống, hất cằm về phía Phùng Viện: "Ôm dì Phùng Viện của con một cái đi, không phải vừa rồi còn nhắc đến suốt à?"
Tiểu Mộc xoa xoa đầu dưa, không nhớ ra mình nhắc suốt khi nào, liền ngẩng đầu nhìn Trì Kiến.
"Bảo con ôm thì con ôm đi."
"Dạ." Tiểu Mộc rất nghe lời, đi lên trước hai bước, đôi tay vòng lấy chân Phùng Viện.
Phùng Viện mặc một cái váy vài màu vàng nhạt, tóc ngắn, làn da có lẽ đã lâu không thấy ánh mặt trời, trắng đến yếu ớt mong manh.
Cô ấy khom lưng bế tiểu gia hỏa lên, hỏi Trì Kiến: "Tại sao mới đi một lát đã về rồi anh?"
Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
"Trì Kiến?" Phùng Viện cũng theo ánh mắt anh nhìn sang, ngây ngẩn cả người: "Đó là......"
Cửu Lộ xoay người rời đi.
"Này ——" Phùng Viện muốn đuổi theo, bị anh ngăn lại.
Tiểu Mộc chỉ về phía đó: "Chị gái có bệnh đi rồi."
"Con muốn làm phản đúng không?" Trì Kiến lạnh giọng: "Ai cho con gọi như vậy hả?"
Tiểu Mộc không biết mình sai ở đâu, mếu máo, uất ức ôm cổ Phùng Viện.
Phùng Viện hơi xoay người, ôm Tiểu Mộc tránh tầm mắt của anh: "Thôi anh ơi, anh nổi giận với thằng bé làm gì." Sau đó nhìn bóng dáng Lý Cửu Lộ: "Chắc cô ấy nhận ra em nhỉ?"
Trì Kiến cúi đầu châm điếu thuốc.
Phùng Viện quan sát sắt mặt anh, thăm dò: "Cô ấy...... Sẽ không hiểu lầm cái gì chứ?"
"Tùy cô ấy thôi."
Nói xong câu này, anh không mở miệng nữa, dựa vào vách tường nhà hàng, tầm mắt dừng lại phía xa, hút một ngụm lại một ngụm thuốc.
Phùng Viện biết mấy năm nay anh vẫn luôn quan tâm đến dáng người, bình thường trừ con trai và công việc, thời gian còn lại cơ bản đều ngâm mình trong phòng tập thể thao, nên đường gân trên cánh tay anh vô cùng rõ ràng, xương quai xanh trở nên cương nghị thẳng tắp, bụng căng chặt, thấp thoáng có thể mấy khối cơ bụng và đường nhân ngư.
Bây giờ anh để trần thân trên, dáng người hoàn mỹ càng thêm rõ nét, lại đuổi kịp trào lưu giới trẻ, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.
Phùng Viện thu ánh mắt về, thầm than một tiếng, ôm Trì Mộc Dương đi vào trước.
Không lâu sau, Hồng Dụ đi ra ném cho anh một cái áo ba lỗ.
Trì Kiến ngậm thuốc lá nhận lấy, thuận tay tròng vào người: "Cảm ơn nhé."
"Đi nào, ra hậu viện uống hai chén không?"
Anh dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lại quét mắt qua đám đông: "Đi."
Hậu viện nhà hàng không quá lớn, bên cạnh hành lang dài là phòng bếp và sảnh ngoài nhất định phải đi qua thông đạo, một bên sườn khác có giếng nước, hai người phụ bếp đang ngồi xổm bên cạnh rửa rau quả.
Hồng Dụ ngồi xuống ghế đá, mở bình rượu trắng: "Nghe con nuôi anh nói, chú lại bắt nạt thằng bé à?"
"Thằng nhóc thối khôn thật, dám mách lẻo sau lưng ông."
Hồng Dụ cười cười, cho rót cho anh chén rượu: "Chú phải sửa cái tính thối tha đấy đi, đứa nhỏ luôn bị chú doạ sợ."
"Thằng nhóc đấy to gan lắm." Trì Kiến khẽ cười một tiếng, nhận lấy hai đĩa thức ăn mà phụ bếp bưng lên.
Hai người cạn chén với nhau, Hồng Dụ giương mắt nhìn anh: "Vừa rồi gặp được Lý Cửu Lộ hả?"
"Phùng Viện nói à."
Hồng Dụ bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh chỉ muốn hỏi chú một chút, mấy năm nay chú sống không bằng chết, rốt cuộc muốn làm gì hả?"
"Đâu có, tôi sống rất tốt mà."
Hồng Dụ lấy đũa chọc chọc anh, vẻ mặt bỡn cợt: "Chú chỉ biết mạnh miệng thôi, chẳng qua là chưa quên được người ta chứ gì."
Trì Kiến hừ lạnh: "Đừng nói đùa."
Hồng Dụ hiểu rõ người anh em này của mình, càng nhìn càng thấu: "Vậy đang yên đang lành chú chạy đến cái đảo nhỏ này làm gì?"
"Tôi hận cô ấy, được chưa."
"Đừng có nói hận, cuối cùng còn mang theo con nuôi của anh đi gặp." Hồng Dụ tốt bụng nhắc nhở: "Huyết mạch tương liên, chú phải cẩn thận đấy."
"Cô ấy dám." Trì Kiến trừng mắt: "Bây giờ mới nhớ ra con trai, mẹ nó sao không nhớ sớm hơn đi!"
Hồng Dụ không định tranh luận với anh: "Anh đây hỏi chú, chú cảm thấy Phùng Viện thế nào?"
"Cái gì mà thấy thế nào."
"Đừng có giả ngu với anh." Hồng Dụ vung tay lên: "Mấy năm nay, cô ấy có ý gì chú còn không biết sao? Được rồi, cũng nên cho người ta một lời chắc chắn, đừng để con gái phải chờ đợi."
"Tôi với cô ấy không hợp, sớm đã nói rồi." Trì Kiến gắp thức ăn: "Anh có tinh lực thì quan tâm chuyện của mình với Qua Duyệt đi."
Động tác Hồng Dụ cứng lại.
Trì Kiến hỏi: "Chị ấy không thay đổi quyết định, vẫn muốn ly hôn với anh à?"
Hồng Dụ gật gật đầu, nhấp ngụm rượu trắng: "Chú nói xem hai anh em ta mấy năm nay làm sao thế nhỉ, một hai người đều không bớt lo."
"Anh đừng có lôi kéo tôi vào, tôi không giấu vợ ra ngoài ngoại tình."
"Đệt mợ." Hồng Dụ nổi trận lôi đình, bốc nắm lạc ném vào người anh: "Anh đã nói một trăm lần rồi, anh chưa làm gì cô ta cả, chỉ mới ăn cơm hai lần."
"Đấy là do Qua Duyệt phát hiện sớm."
"Con mẹ nó!" Anh ấy lại ném nắm nữa.
Trì Kiến không tránh đi, bị anh ấy ném rất đau, nhưng đâu ngu mà chịu thiệt, nhấc cả đĩa lạc lên hất vào người anh ấy.
Đến cuối cùng, trên bàn không còn thứ gì có thể ném được, hai người đàn ông lại ra tay ra chân, đánh một hồi, sau đó trẻ con cười rộ lên.
Người phụ bếp đứng bên cạnh nhìn đến căng thẳng, thấy bọn họ cười, mới thở phào một hơi.
Hồng Dụ thở dài: "Những tháng ngày tốt đẹp trước đây đã không còn nữa rồi."
Ánh mắt Trì Kiến cũng hơi mơ màng, không nhịn được suy nghĩ, vậy những tháng ngày tốt đẹp của anh kết thúc khi nào?
Chắc hẳn bắt đầu từ ngày bà ngoại qua đời nhỉ.
Anh nhớ rõ tháng đầu tiên bà ngoại ra đi, thời tiết dần chuyển lạnh.
Khi đó anh hoàn toàn đắm chìm trong đau thương, hơn nửa đêm vẫn đứng trên sân thượng của viện dưỡng lão, hút thuốc liên tục, trên mặt đất đã chất đầy những mẩu thuốc lá.
Tiếng âm báo nhắc tin nhắn đến vang lên vài lần, anh không đọc.
Lại thò tay vào túi tìm thuốc lá, hộp thuốc đã rỗng tuếch, anh vò nát rồi ném đi, dựa vào lan can chửi thề.
Trì Kiến rất quý trọng mạng sống, nên đã từng không hiểu những người lãng phí sinh mạng, tại sao lại có dũng khí nhảy xuống từ trên cao.
Anh bắt đầu thường xuyên mất ngủ, khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh bà ngoại nằm trong vũng máu, mưa to dội xuống không ngớt. Anh không ngừng tưởng tượng, khi bà ngoại đứng trên này, đến tột cùng trong lòng suy nghĩ điều gì?
Điện thoại lại vang lên, lần này là cuộc gọi đến, Trì Kiến lấy ra khỏi túi quần, nhìn tên trên màn hình, lại vô cảm nhét về.
Trong bóng đêm trống vắng quanh quẩn tiếng nhạc, rất lâu sau, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Thời gian không còn sớm, viện dưỡng lão tắt đèn, xung quanh một mảnh tối mịt.
Vị trí trên sân thượng hướng ra hậu viện, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn mặt đất chằm chằm, khoé mắt bỗng nhiên thấy có người đi đến, bước chân vừa trầm ổn vừa chậm rãi, trực tiếp mở cửa nhà kho ra.
Trì Kiến híp mắt, nhận ra người nọ là Chu Khắc, nhưng khi đó anh vẫn đắm chìm trong đau thương, không có tâm trạng suy xét hành vi của người khác, nên lại dịch tầm mắt đi.
Điện thoại lại lần nữa vang lên, thấy tên người gọi, anh miễn cưỡng nhận.
Hồng Dụ hỏi: "Về uống rượu không, chú đang ở đâu đấy?"
Trì Kiến hít sâu một hơi, ngồi dậy: "Tôi về ngay đây."
Hồng Dụ đã cùng thân thích đến nơi khác, biết anh xảy ra chuyện, thật sự không yên tâm, lại từ xa chạy về.
Trì Kiến vào nhà, đồng thời mang đến tiếng chuông điện thoại.
Anh móc di động ra, không nhận, dứt khoát ném lên sô pha.
Hồng Dụ lặng lẽ quan sát anh: "Điện thoại chú kêu kìa."
Trì Kiến không lên tiếng.
Hồng Dụ hỏi: "Lý Cửu Lộ à?"
"Ừ."
Hồng Dụ rót rượu, rũ mắt nói: "Anh phải nhắc nhở chú, chuyện bà ngoại, không liên quan gì đến Lý Cửu Lộ." Giọng anh ấy trầm thấp: "Huống hồ đêm đó mưa quá lớn, lại vào nửa đêm,...... Chú phải tin tưởng cô ấy, đừng băn khoăn nhiều."
Trì Kiến cởi áo khoác ra, ngồi vào bàn.
"Anh nói chú có nghe không đấy?"
Một lát sau: "Tôi biết mà." Trì Kiến nói: "Chỉ là đang phiền lòng thôi."
/57
|