Viên Lộc nhíu mày, khóe miệng khẽ nở nụ cười, "Dĩ nhiên rồi." Vì uống say nên mới suy xét lời hứa của hắn sao? Dù nguyên nhân là gì, hắn cũng cảm thấy vui.
"Vậy anh sẽ vì mối tình đầu mà vứt bỏ em sao?"
"Em chính là mối tình đầu của tôi, nếu có vứt bỏ ai người đó chắc chắn sẽ không phải là em."
"Vậy anh sẽ cùng lúc gánh vác em và người phụ nữ khác sao?"
"Không có đâu."
"Anh sẽ kết hôn với Ngã Ly sao?"
"Càng không có chuyện đó."
"Tại sao anh ấy lại ở đây?" Dù Viên Lai Lai say nhưng nỗi cô đơn trong mắt lại không che giấu được, Viên Lộc không nghĩ tới cô cuối cùng cũng sẽ hỏi câu này, ngẩn người trong chốc lát, không biết nên trả lời như thế nào.
Thở dài một tiếng, "Em nhớ cho kỹ tôi không phải là anh ta."
Viên Lai Lai rũ mí mắt xuống, sờ sờ bụng, "Em đói bụng."
Viên Lộc bất đắc dĩ, đỡ cô dậy, "Đi thôi, đi ăn cái gì đi."
Viên Lai Lai đã đứng không vững, cả người dán sát vào ngực Viên Lộc, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo Viên Lộc, Viên Lộc đặt một cánh tay lên eo cô, tay còn lại vịn cánh tay cô, ra sức nhấc cô lên .
Đúng lúc Hình Diễn tới, thấy ngay cảnh Viên Lai Lai rúc sâu vào ngực Viên Lộc, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, mãi cho đến khi anh đi đến trước mặt, hắn cũng không nhận ra sự hiện diện của anh.
Đợi đến khi hai người đi đến gần anh mới lạnh lùng lên tiếng, "Viên Lai Lai, ai cho em uống rượu?"
Viên Lai Lai đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hình Diễn, nheo mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy có chút không thật, trong quán rượu ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt anh, thoạt nhìn như từ trước giờ chưa hề có tàn bạo trên đó, bất quá lúc này cô đã say rồi, sau khi say mọi cảm xúc đều trở nên mãnh liệt dữ dội nhưng trong đó không có sự sợ hãi, hơn nữa lúc này trong quán bar tiếng nhạc rất lớn, cô lườm anh một cái, cho dù có nghe được, cũng làm như không nghe thấy, "Không nghe được!"
Hình Diễn cau mày, kéo cô về phía mình rồi ôm cô ra quầy rượu, sau đó nhìn Viên Lộc nói: "Cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cô ấy."
Viên Lộc mấy lần định đưa tay ra kéo Viên Lai Lai lại, đến cuối cùng cũng kìm chế được, trong mắt cô lúc nào cũng là Hình Diễn, dù anh có giành được cô, điều đó cũng không thay đổi được gì, anh gật đầu một cái, "Lần này tình cờ gặp lúc tâm trạng của cô ấy không tốt muốn uống rượu, lần sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện này, đối xử tốt với cô ấy một chút."
"Dĩ nhiên rồi." Giọng Hình Diễn hoàn toàn không khiêm nhường, khoảng thời gian này có phải Viên Lai Lai đã thân thiết với Viên Lộc hơn rồi không? Tại sao hắn ta luôn xuất hiện bên cạnh cô ấy? Anh chưa bao giờ quên tia dịu dàng lơ đãng trong mắt Viên Lộc, xem ra anh cần phải trông chừng đồ của mình rồi.
Viên Lộc nhún nhún vai, đi ra trước, Hình Diễn ôm Viên Lai Lai lên xe, suông sẽ đưa cô về nhà, trong suốt quá trình đó Viên Lai Lai cũng cực kỳ im lặng, không khóc không làm khó, hoàn toàn giống như bình thường.
Mãi đến khi mở cửa vào nhà, Viên Lai Lai đứng trước cửa dựa vào tường nhìn Hình Diễn đổi giày, sau đó lặng lẽ rút từ trong túi ra một vật gì đó đưa cho anh.
Hình Diễn sửng sốt một chút, ngồi thẳng lên nhận lấy món đồ cô đưa tới, sau đó mắt co giật mạnh, ly hôn hai chữ này giống như là một đạn xuyên thẳng qua tim anh, sau đó anh bật cười, bế cô đến ghế sofa đặt cô ngồi xuống, lại rót cho cô ly nước, "Uống nước."
Viên Lai Lai lắc lắc đầu giống như đứa bé đang hờn dỗi, "Không uống."
"Này nói cho anh biết hôm nay em về lúc nào?"
"Chuyện không liên quan đến anh."
"Em đã đến bệnh viện?"
Viên Lai Lai trầm mặc.
"Đã nhìn thấy cái gì?" Chỉ nhìn nét mặt của cô, Hình Diễn đã đoán ra được 7-8 phần rồi.
"Quả táo." Đầu óc Viên Lai Lai không tỉnh táo nhưng lại biết chọn từ ngữ đơn giản dễ hiểu mà nói.
Hình Diễn nhíu mày, "Còn gì nữa không."
Viên Lai Lai cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, ném cho anh hai chữ: "Ly hôn."
"Không ly gì hết." Hình Diễn nhanh chóng dứt khoát cự tuyệt.
Viên Lai Lai ‘ vọt ’ một cái đứng lên, ngay sau đó lại bị Hình Diễn kéo mạnh trở lại, "Không được hồ đồ, có bất mãn gì hãy nói ra đi, nói xem buổi chiều em đã nghe được cái gì rồi."
Viên Lai Lai không lên tiếng, cho dù say, cũng cương quyết không chịu nói gì.
Hình Diễn đổi đề tài, "Đói không?"
Mắt Viên Lai Lai có chút rối rắm, đầu hàng như vậy có phải thật là không có khí phách hay không? Nhưng mà sờ sờ bụng mình, ánh mắt đảo đảo mấy vòng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Hình Diễn bật cười nhẹ, lại hỏi: "Viên Lộc có phải đang đợi em ly hôn không?"
Viên Lai Lai gật đầu.
"Không được làm theo ý hắn." Lần này giọng điệu của Hình Diễn biến thành mệnh lệnh .
Viên Lai Lai lại trầm mặc.
"Đồng ý đi."
Viên Lai Lai lờ đi, nghỉ ngơi nằm trên ghế sa lon, gối đầu trên hai tay, đôi mắt to nhìn Hình Diễn, cũng không nói lời nào.
Hình Diễn đã thấy qua dáng vẻ say rượu của Viên Lai Lai, điên điên khùng khùng, lần này yên lặng như vậy anh có chút không thích ứng kịp, cũng không ép cô nữa, hôn lên trán cô rồi đi nấu cơm cho cô.
Lúc anh làm xong ra xem cô, Viên Lai Lai đã ngủ say, anh ngồi bên cạnh cô một hồi lâu, sau đó cầm đơn ly hôn đang để trên bàn, xé nát ném vào thùng rác rồi ôm cô vào phòng.
Ngày hôm sau khi Viên Lai Lai thức dậy vẫn không thấy Hình Diễn, chỉ tìm được trong thùng rác những mảnh vụn của đơn ly hôn, cô giật nhẹ khóe miệng không nói gì.
Sau một tuần hai người vẫn sống như trước đây, điểm khác biệt duy nhất chính là Viên Lai Lai sẽ không ngồi trong phòng khách chờ Hình Diễn về nữa, mà đi ngủ sớm một chút, buổi sáng cũng rất nghiêm túc rời giường đi làm chơi game, cô không biết lúc nào Hình Diễn về lúc nào thì rời đi, thậm chí không biết anh có về nhà hay không, cô đang chờ, chờ Hình Diễn mở miệng nói ly hôn.
Thứ sáu như thường lệ lại đến Hattori liên hoan, Viên Lai Lai cũng được mời, đúng lúc Viên Lai Lai không muốn về nhà đối mặt với bốn bức tường lạnh như băng, liền theo mọi người phàm ăn một phen, lại đi ca hát, Viên Lai Lai thường ngày nhìn như người cẩu thả tùy tiện, nhưng lại thích nhạc xưa, lại có một chút say, cầm micro không tay, đầu tiên là hát bài 《 Như có cố nhân đến 》 Mai Diễm Phương tiếp đó lại hát bài 《 Bản dạ khúc ngày rằm 》 của Lý Khắc Cần rồi lại lôi kéo Tiểu Suất Ca cùng hát bài Trương Quốc Vinh 《 Xa như vậy, gần như vậy》 mỗi một bài hát dường như hát lên nỗi lòng cô, càng hát càng hăng, lại hát một mình bài《just? be¬tween? the? two? of? us》, hát hát đến mức rơi lệ, khiến mọi người sợ hết hồn hết vía, cướp lấy micro như thế nào cũng không chịu để cho cô hát tiếp.
Cô đứng lên nhẹo xiêu vẹo đi đến nhà vệ sinh, Tần Miểu thấy vậy liền đuổi theo đỡ lấy cô, cô lôi kéo tay Tần Miểu mắng to: "Hình Diễn tên khốn kiếp, bây giờ có người đẹp ở trong lòng rồi, con mẹ nó ngay cả nhà cũng không thèm về, người đẹp thì có cái gì tốt, cái gì lạ chứ, đã kết hôn 2 lần rồi! Cậu nói xem, Tần Miểu cậu nói đi, tớ so với cô ta, thì như thế nào?"
Tần Miểu thành thật trả lời, "Chẳng có gì đặc biệt, xem như cô ta đã kết hôn 2 lần rồi, người ta thoạt nhìn cũng cao hơn cậu mấy cấp bậc."
Pằng! Lần này cuối cùng cũng đã đổi vai rồi, Viên Lai Lai đánh vào đầu cô nàng, cô nghiêng đầu hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do so sánh hợp lý: "Ngực tớ lớn hơn cô ta!"
Mặt Tần Miểu đầy hắc tuyến, "Chị hai!, cậu là A có được hay không?"
"Vậy anh sẽ vì mối tình đầu mà vứt bỏ em sao?"
"Em chính là mối tình đầu của tôi, nếu có vứt bỏ ai người đó chắc chắn sẽ không phải là em."
"Vậy anh sẽ cùng lúc gánh vác em và người phụ nữ khác sao?"
"Không có đâu."
"Anh sẽ kết hôn với Ngã Ly sao?"
"Càng không có chuyện đó."
"Tại sao anh ấy lại ở đây?" Dù Viên Lai Lai say nhưng nỗi cô đơn trong mắt lại không che giấu được, Viên Lộc không nghĩ tới cô cuối cùng cũng sẽ hỏi câu này, ngẩn người trong chốc lát, không biết nên trả lời như thế nào.
Thở dài một tiếng, "Em nhớ cho kỹ tôi không phải là anh ta."
Viên Lai Lai rũ mí mắt xuống, sờ sờ bụng, "Em đói bụng."
Viên Lộc bất đắc dĩ, đỡ cô dậy, "Đi thôi, đi ăn cái gì đi."
Viên Lai Lai đã đứng không vững, cả người dán sát vào ngực Viên Lộc, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo Viên Lộc, Viên Lộc đặt một cánh tay lên eo cô, tay còn lại vịn cánh tay cô, ra sức nhấc cô lên .
Đúng lúc Hình Diễn tới, thấy ngay cảnh Viên Lai Lai rúc sâu vào ngực Viên Lộc, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, mãi cho đến khi anh đi đến trước mặt, hắn cũng không nhận ra sự hiện diện của anh.
Đợi đến khi hai người đi đến gần anh mới lạnh lùng lên tiếng, "Viên Lai Lai, ai cho em uống rượu?"
Viên Lai Lai đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hình Diễn, nheo mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy có chút không thật, trong quán rượu ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt anh, thoạt nhìn như từ trước giờ chưa hề có tàn bạo trên đó, bất quá lúc này cô đã say rồi, sau khi say mọi cảm xúc đều trở nên mãnh liệt dữ dội nhưng trong đó không có sự sợ hãi, hơn nữa lúc này trong quán bar tiếng nhạc rất lớn, cô lườm anh một cái, cho dù có nghe được, cũng làm như không nghe thấy, "Không nghe được!"
Hình Diễn cau mày, kéo cô về phía mình rồi ôm cô ra quầy rượu, sau đó nhìn Viên Lộc nói: "Cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cô ấy."
Viên Lộc mấy lần định đưa tay ra kéo Viên Lai Lai lại, đến cuối cùng cũng kìm chế được, trong mắt cô lúc nào cũng là Hình Diễn, dù anh có giành được cô, điều đó cũng không thay đổi được gì, anh gật đầu một cái, "Lần này tình cờ gặp lúc tâm trạng của cô ấy không tốt muốn uống rượu, lần sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện này, đối xử tốt với cô ấy một chút."
"Dĩ nhiên rồi." Giọng Hình Diễn hoàn toàn không khiêm nhường, khoảng thời gian này có phải Viên Lai Lai đã thân thiết với Viên Lộc hơn rồi không? Tại sao hắn ta luôn xuất hiện bên cạnh cô ấy? Anh chưa bao giờ quên tia dịu dàng lơ đãng trong mắt Viên Lộc, xem ra anh cần phải trông chừng đồ của mình rồi.
Viên Lộc nhún nhún vai, đi ra trước, Hình Diễn ôm Viên Lai Lai lên xe, suông sẽ đưa cô về nhà, trong suốt quá trình đó Viên Lai Lai cũng cực kỳ im lặng, không khóc không làm khó, hoàn toàn giống như bình thường.
Mãi đến khi mở cửa vào nhà, Viên Lai Lai đứng trước cửa dựa vào tường nhìn Hình Diễn đổi giày, sau đó lặng lẽ rút từ trong túi ra một vật gì đó đưa cho anh.
Hình Diễn sửng sốt một chút, ngồi thẳng lên nhận lấy món đồ cô đưa tới, sau đó mắt co giật mạnh, ly hôn hai chữ này giống như là một đạn xuyên thẳng qua tim anh, sau đó anh bật cười, bế cô đến ghế sofa đặt cô ngồi xuống, lại rót cho cô ly nước, "Uống nước."
Viên Lai Lai lắc lắc đầu giống như đứa bé đang hờn dỗi, "Không uống."
"Này nói cho anh biết hôm nay em về lúc nào?"
"Chuyện không liên quan đến anh."
"Em đã đến bệnh viện?"
Viên Lai Lai trầm mặc.
"Đã nhìn thấy cái gì?" Chỉ nhìn nét mặt của cô, Hình Diễn đã đoán ra được 7-8 phần rồi.
"Quả táo." Đầu óc Viên Lai Lai không tỉnh táo nhưng lại biết chọn từ ngữ đơn giản dễ hiểu mà nói.
Hình Diễn nhíu mày, "Còn gì nữa không."
Viên Lai Lai cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, ném cho anh hai chữ: "Ly hôn."
"Không ly gì hết." Hình Diễn nhanh chóng dứt khoát cự tuyệt.
Viên Lai Lai ‘ vọt ’ một cái đứng lên, ngay sau đó lại bị Hình Diễn kéo mạnh trở lại, "Không được hồ đồ, có bất mãn gì hãy nói ra đi, nói xem buổi chiều em đã nghe được cái gì rồi."
Viên Lai Lai không lên tiếng, cho dù say, cũng cương quyết không chịu nói gì.
Hình Diễn đổi đề tài, "Đói không?"
Mắt Viên Lai Lai có chút rối rắm, đầu hàng như vậy có phải thật là không có khí phách hay không? Nhưng mà sờ sờ bụng mình, ánh mắt đảo đảo mấy vòng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Hình Diễn bật cười nhẹ, lại hỏi: "Viên Lộc có phải đang đợi em ly hôn không?"
Viên Lai Lai gật đầu.
"Không được làm theo ý hắn." Lần này giọng điệu của Hình Diễn biến thành mệnh lệnh .
Viên Lai Lai lại trầm mặc.
"Đồng ý đi."
Viên Lai Lai lờ đi, nghỉ ngơi nằm trên ghế sa lon, gối đầu trên hai tay, đôi mắt to nhìn Hình Diễn, cũng không nói lời nào.
Hình Diễn đã thấy qua dáng vẻ say rượu của Viên Lai Lai, điên điên khùng khùng, lần này yên lặng như vậy anh có chút không thích ứng kịp, cũng không ép cô nữa, hôn lên trán cô rồi đi nấu cơm cho cô.
Lúc anh làm xong ra xem cô, Viên Lai Lai đã ngủ say, anh ngồi bên cạnh cô một hồi lâu, sau đó cầm đơn ly hôn đang để trên bàn, xé nát ném vào thùng rác rồi ôm cô vào phòng.
Ngày hôm sau khi Viên Lai Lai thức dậy vẫn không thấy Hình Diễn, chỉ tìm được trong thùng rác những mảnh vụn của đơn ly hôn, cô giật nhẹ khóe miệng không nói gì.
Sau một tuần hai người vẫn sống như trước đây, điểm khác biệt duy nhất chính là Viên Lai Lai sẽ không ngồi trong phòng khách chờ Hình Diễn về nữa, mà đi ngủ sớm một chút, buổi sáng cũng rất nghiêm túc rời giường đi làm chơi game, cô không biết lúc nào Hình Diễn về lúc nào thì rời đi, thậm chí không biết anh có về nhà hay không, cô đang chờ, chờ Hình Diễn mở miệng nói ly hôn.
Thứ sáu như thường lệ lại đến Hattori liên hoan, Viên Lai Lai cũng được mời, đúng lúc Viên Lai Lai không muốn về nhà đối mặt với bốn bức tường lạnh như băng, liền theo mọi người phàm ăn một phen, lại đi ca hát, Viên Lai Lai thường ngày nhìn như người cẩu thả tùy tiện, nhưng lại thích nhạc xưa, lại có một chút say, cầm micro không tay, đầu tiên là hát bài 《 Như có cố nhân đến 》 Mai Diễm Phương tiếp đó lại hát bài 《 Bản dạ khúc ngày rằm 》 của Lý Khắc Cần rồi lại lôi kéo Tiểu Suất Ca cùng hát bài Trương Quốc Vinh 《 Xa như vậy, gần như vậy》 mỗi một bài hát dường như hát lên nỗi lòng cô, càng hát càng hăng, lại hát một mình bài《just? be¬tween? the? two? of? us》, hát hát đến mức rơi lệ, khiến mọi người sợ hết hồn hết vía, cướp lấy micro như thế nào cũng không chịu để cho cô hát tiếp.
Cô đứng lên nhẹo xiêu vẹo đi đến nhà vệ sinh, Tần Miểu thấy vậy liền đuổi theo đỡ lấy cô, cô lôi kéo tay Tần Miểu mắng to: "Hình Diễn tên khốn kiếp, bây giờ có người đẹp ở trong lòng rồi, con mẹ nó ngay cả nhà cũng không thèm về, người đẹp thì có cái gì tốt, cái gì lạ chứ, đã kết hôn 2 lần rồi! Cậu nói xem, Tần Miểu cậu nói đi, tớ so với cô ta, thì như thế nào?"
Tần Miểu thành thật trả lời, "Chẳng có gì đặc biệt, xem như cô ta đã kết hôn 2 lần rồi, người ta thoạt nhìn cũng cao hơn cậu mấy cấp bậc."
Pằng! Lần này cuối cùng cũng đã đổi vai rồi, Viên Lai Lai đánh vào đầu cô nàng, cô nghiêng đầu hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do so sánh hợp lý: "Ngực tớ lớn hơn cô ta!"
Mặt Tần Miểu đầy hắc tuyến, "Chị hai!, cậu là A có được hay không?"
/55
|