Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 2: Sợ hãi (I)

/107


May mắn, đuôi của hắn không hướng về phía của cô, nếu không, chứng kiến cái đuôi trắng ngoe nguẩy không ngừng trước mắt e rằng cô sẽ ngất đi vì sợ.

Tiết Đồng tự trách bản thân sao không ngất xỉu ngay được, lúc này cô mới hiểu được ý nghĩa của lời cảnh cáo trước khi bước vào tòa nhà. Tiết Đồng thở dài, máu trong cơ thể như đóng băng lại, toàn thân lạnh toát.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dài của Tiết Đồng, hắn lạnh lùng liếc nhìn Tiết Đồng rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời, coi cô như không tồn tại.

Nỗi sợ hãi của Tiết Đồng dần dần biến mất, cô nghĩ, dù là người hay là rắn, hay quái vật thì có gì khác biệt. Ngay cả đến con người còn có tâm địa như ác ma, thì bây giờ cô có nhìn thấy quái vật có gì là kì lạ. Bản thân cô cũng chỉ là món đồ chơi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô. Chết trong tay một quái vật, so với việc cô bị bắt cóc cũng như nhau.

Hắn ở ngay trước mắt, Tiết Đồng thực không có hứng thú nhìn tiếp, cô quay đầu nhìn xung quanh. Trước mặt là bể bơi lớn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, óng ánh lên màu bạc bắt mắt. Bên cạnh là vưỡn hoa rộng lớn, những cây to lớn như tùng, bách đều được trồng ở đây, ngoài ra còn có cây dừa.

Những cây hoa cảnh thì đầy đủ chủng loại, đa dạng về màu sắc. Trong vườn hoa có đù mảu sắc, màu xanh của lá cây, màu hồng, màu vàng, của hoa. Nổi bật là khóm hoa màu đỏ rực tựa như những chiếc lồng đèn nhỏ đung đưa trong gió. Cây hoa oải hương lung linh như những vì sao.

Phía bên tay phải của Tiết Đồng là một biệt thự màu trắng, có cổng vòm, lát đá cẩm thạch, xung quanh cũng trồng rất nhiều cây cảnh. Nhìn về phía xa, bức tranh màu xanh của thiên nhiên hiện lên rõ rệt.

Hắn nằm ở trên chiếc ghế dài nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời, phô bày cả thân thể uốn lượn của mình, thi thoảng lại vặn vẹo cái đuôi trắng sáng bóng của mình, lộ ra những cái vẩy màu vàng.

Lá cây đung đưa trước gió, Tiết Đồng ngồi dưới đất liếm đôi môi nứt nẻ của mình, cô cảm thấy khát cháy cổ họng, nhưng không dám manh động, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên bình của cô đã xáo trộn hoàn toàn, tựa như trời long đất lở, giờ phút này, cô hiểu được nếu chỉ sơ sảy hành động hồ đồ, cô sẽ chết rất thảm.

Ánh sáng mặt trời cũng dịu lại, hắn bỗng nhiên đứng thẳng dây, dựng người bằng thân rắn, ước chừng hắn cũng phải cao đến hai mét, cái đuôi đẩy ra phía sau. Toàn thân Tiết Đồng đóng băng, đến ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Tiết Đồng không dám nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lảng sang hướng khác, tự dối mình rằng mình không nhìn thấy hắn và hắn cũng không thấy mình. Hắn trườn qua những bậc thang lát đá cẩm thạch, tiến vào biệt thự. Tiết Đồng thở phào một hơi, tự trấn an bản thân bình tĩnh trở lại.

Cơn khát tiếp tục hành hạ Tiết Đồng, cô kiềm chế không được, vội vàng đứng lên đi tới vòi nước gần bể bơi, đưa lên miệng uống vài ngụm, mặc dù khát nhưng cô không dám tham lam, nhanh chóng tắt vòi nước.

Tiết Đồng đứng lên đi, nhìn qua tấm kính thủy tinh, thấy hắn đang nhìn mình, cô nhanh chóng trở lại chỗ cũ, còn hắn tiếp tục uống nước. Tiết Đồng ngồi xuống, ôm chặt chân, cả người run rẩy. Cho đến khi trời tối, hắn cũng không trở ra, đèn trong biệt thự sáng lên, căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thử cũng mở đèn, theo góc nhìn của Tiết Đồng chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng của hắn, thi thoảng thấy bóng của người xuất hiện.

Trong không khí bỗng có mùi vị của thức ăn, tuy không hấp dẫn nhưng lại dấy lên cơn đói khát của Tiết Đồng. Cô thấy có người tiến vào biệt thự của hắn mang theo chiếc nồi chứa thức ăn và cái muỗng. Hóa ra hắn muốn tự mình nấu ăn. Ngoại trừ việc hắn có thân rắn ra thì hành vi cử chỉ cũng không khác con người là mấy. Người mang đồ đến đứng trước cửa gọi tên: “ Trạch.”

Hắn có thể giao tiếp với con người chứng tỏ thiên nhiên tồn tại những người như hắn, có lẽ khoa học kĩ thuật chỉ chưa phát hiện ra. Có thể sống trong biệt thự xa hoa đến như vậy, địa vị của hắn không hề bình thường. Tiết Đồng nhìn thấy hắn trượt ra khỏi cầu thang đi ra ngoài, đèn bếp cũng được bật sáng lên.

Trời tối đen lại, rất nhiều những ngôi sao sáng lấp lánh, trăng hình lưỡi liềm mờ nhạt, tựa như treo ở một góc của bầu trời. Màn đêm thật yên tĩnh, tại bụi cỏ, có tiếng dế vang lên ríu rít gọi nhau. Không khí vào ban đêm có phần lạnh lẽo, Tiết Đồng ngồi dưới đất ôm chặt bả vai đang run run, trái tim của cô như tảng băng đang dần tan chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Toàn khu biệt thự chìm vào yên tĩnh, có lẽ hắn đã ngủ rồi.

Tiết Đồng đi tới vòi nước gần bể bơi, mở nước lau sạch khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy những bước tường cao lớn vây quanh khu biệt thự, khung cảnh bên ngoài ra sao, cô không biết được. Trong lòng Tiết Đồng đầy đau xót, nước mắt rơi xuống, cô che miệng, không dám phát ra tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt này không thể so sánh với nỗi đau mà bố mẹ cô phải chịu, hiện tại bản thân mình đang ở đâu, cô cũng không biết được.

Khóc một hồi, Tiết Đồng rửa lại mặt, vì từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, khi uống nước cảm thấy bụng trướng khó chịu, cái lạnh của dòng nước khiến bụng cô đau. Cô thèm muốn được ăn chén cháo nóng, bánh bao, cơm chứ không thịt cá, chỉ muốn ăn những thứ có thể lấp đầy dạ dày đang trống rỗng.

Quá đói khát, Tiết Đồng quyết định đứng lên, đi xung quanh biệt thự. Nhà bếp rất lớn, bày trí đơn giản nhưng đồ dùng rất hiện đại không thiếu thứ gì, quan trọng là cửa sổ không khóa. Mặc dù không mở đèn nhưng Tiết Đồng vẫn nhìn thấy trên bàn là đồ ăn. Đồ ăn được bày la liệt trên đó đã đánh tan sự sợ hãi của Tiết Đồng, cô cởi chiếc giày cao gót màu vàng, kiễng chân, dồn toàn bộ sức lực để nhảy lên bám vào thành cửa sổ. Cô nhanh chóng leo vào trong bếp.

Tiết Đồng cẩn thận dò dẫm từng bước đi, sợ phát ra tiếng động. Đúng là ăn trộm, lúc nào cũng trong tâm trạng bất an.

Trên mặt bàn, Tiết Đồng nhìn thấy túi bánh mì nướng, miệng bánh đã được mở, ăn còn hơn 1 nửa, trong tủ lạnh chắc sẽ có nhiều đồ ăn nhưng cô không dám mở sợ kinh động đến hắn. Cô lấy túi bánh mì nướng, ngồi xổm xuống sàn nhà ăn ngấu nghiến. Bộ dáng hệt như con chuột đói lâu ngày đi trộm được thức ăn.

Tạm thỏa mãn cơn đói, Tiết Đồng lại lẳng lặng trèo ra ngoài bằng cửa sổ.

Thực tế, cửa phòng bếp không khóa, hầu hết các căn phòng trong biệt thự cũng không khóa. Dĩ nhiên, chẳng ai dám bước chân vào đây nếu không được cho phép.

Trở lại vườn hoa, không khí yên tĩnh đến phát sợ. Không ồn ào như chốn đô thị, nếu nơi này trở thành khu du lịch, thì đây quả là nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt. Chỉ là lúc này Tiết Đồng không có hứng thú viển vông ấy. Cô cuộn mình dưới mái hiên, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy trong sương sớm, không khí mát mẻ trong lành, đôi mắt của Tiết Đồng hơi sưng đỏ, chân tay đều mỏi rã rời, cô vươn người một cái rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh hồ bơi từ từ đứng lên, ngồi vào chiếc ghế cạnh vườn hoa.

Nếu như hắn biết cô đang ngồi trên ghế, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Tiếng chim chóc hót vang, mới đầu có chút sợ hãi sau đó lại líu ríu không ngừng, những cành cây rung động theo gió. Mặt trời chiếu rọi ánh bình minh, cửa phòng cửa mở ra, hắn trườn mình đi ra.

Tiết Đồng nghe được tiếng đẩy cửa vội đứng lên, hai tay nắm chặt có chút bất an. Hắn liếc nhìn Tiết Đồng mang theo sự chán ghét, ánh mắt đầy nghi ngờ: “ Tại sao vẫn còn ở đây?.”

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status