Thứ Nữ Công Lược

Chương 437: Vô Nhai ( hạ )

/755


Edit: Tiểu Tuyền Thập Nhất Nương kể từ khi bị Từ Tự Truân đá một cước kia, đã bắt đầu giữ vững khoảng cách nhất định đối với người khác. Nên khi nhìn thấy Đào ma ma, mặt như lệ quỷ hướng nàng nhào về phía trước , nàng mặc dù nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, khoảng cách mấy bước chân đã tranh thủ thời gian cho nàng, nhớ đến phía sau là ghế Thái sư, nàng lập tức ngồi xổm xuống.

Đào ma ma chụp hụt một cái.

Thập Nhất Nương theo bản năng muốn nhích thân chạy đi, nhưng đã quên là mình đang có bầu, không thể so với từ trước, nhất thời không có đứng lên được.

Đào ma ma thuận thế khom lưng, bấm ở bả vai của nàng.

Thập Nhất Nương âm thầm la hỏng bét, nhấc chân liền chuẩn bị hung hăng đá vào Đào ma ma.

Ai biết “bốp” một tiếng, trên đỉnh đầu của Đào ma ma đồ sứ rơi xuống tán loạn, hai mắt của Đào ma ma trợn tròn, từ từ co quắp ngã xuống.

Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Nhị phu nhân cầm lấy bình hoa dư lại miệng bình, khuôn mặt luống cuống .

Nàng không khỏi kinh ngạc.

Nhị phu nhân nhanh chóng vứt đi miệng bình hoa, lẩm bẩm: “Ta, ta đây là lần đầu tiên. . . . . .”

Đại gia khuê tú cổ đại, đại môn không ra cổng trong không tiến, chuyện kinh nghiệm có rất ít, Nhị phu nhân lại xuất thân thư hương thế gia, dạy”Quân tử dùng tài hùng biện tiểu nhân mới động thủ” , nàng sợ rằng cũng giống như mình, chưa từng có gặp phải tình thế như vậy.

Thập Nhất Nương không khỏi ấp úng nói “Ta cũng vậy” .

Trong lúc nhất thời, cả hai nhìn nhau, không biết tại sao, lại có cảm giác đã thông qua tầng xã giao, giống như ở trên người của đối phương thấy được một chút tính cách thật sự mà bình thường nhìn không thấy.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Thái phu nhân vội vàng hấp tấp mà bước thẳng tới đây.

“Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương, con làm sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Sắc mặt lão nhân gia tái nhợt, một mặt vừa nói, một mặt ngồi xổm xuống đỡ nàng.

Thập Nhất Nương phục hồi tinh thần lại, lặng yên ngồi một lúc, không có cảm giác được cái gì khác thường, lúc này mới mượn lực đứng lên: “Thật giống như không có việc gì?”

“Vẫn là đi mời đại phu xem một chút đi.” Trong khi nói chuyện, Nhị phu nhân đã khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh, nhẹ giọng quát Nhũ Nương đang ngây người như phỗng , “Còn đứng ở nơi đó làm gì? Đào ma ma thương tâm quá độ ngất đi, còn không đi gọi Kết Hương và Trúc Hương vào, cũng tiện có thêm một người hầu hạ.”

Nhũ Nương giật mình một cái phục hồi tinh thần lại, một mặt lên tiếng xác nhận, một mặt xoay người đi gọi Kết Hương và Trúc Hương tới đây, lại sợ chuyện này truyền đi thì mình thoát không khỏi liên quan, cước bộ cũng không ngừng, trước khi Kết Hương và Trúc Hương đi vào nội thất, đã thấy Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân sóng vai ngồi ở ghế thái sư, Nhị phu nhân đứng ở bên cạnh Thái phu nhân, Thái phu nhân giơ tay vỗ ngực nói”. . . . . . Ta sống từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt của ta động thủ ” có người nhanh chóng đi rót chén trà cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân nhận lấy chung trà nhưng lại đưa cho Thập Nhất Nương: “Đây, con uống hớp trà, để bình tĩnh lại.” lại quan tâm hỏi, “Mới vừa rồi có bị làm sợ hãi không?”

Thập Nhất Nương gật đầu, uống một hớp, cảm giác đã khá hơn nhiều.

Kết Hương cùng Trúc Hương đi vào.

Hai người thấy tình cảnh trước mắt không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Mặc dù một người là thiếp thân hầu hạ mình, một người là thiếp thân hầu hạ Thập Nhất Nương, nhưng Nhị phu nhân vẫn lựa chọn cái gì cũng không giải thích. Sai bảo Kết Hương đem hiện trường thu thập sạch sẽ, để cho Trúc Hương đi về trong viện của Thập Nhất Nương gọi mấy người đắc lực đến đem Đào ma ma khiêng đi: “. . . . . . Khóc đến ngất đi, nói cùng quản sự ngoại viện một tiếng, bảo mời đại phu đến xem. Còn có Tứ thiếu gia bên này nữa, Lưu Y Chính làm sao còn chưa đến khám lại!”

Lấy cớ xong, nên như thế nào làm việc, tất cả đều sắp xếp xong xuôi.

Cũng may Trúc Hương là một người lanh lợi , lập tức hiểu được ý của Nhị phu nhân.

Nàng nhìn về phía Thập Nhất Nương, đợi Thập Nhất Nương phân phó nàng một câu”Ngươi đi đi” , lúc này mới vội vàng ra khỏi nội thất.

Nhị phu nhân nhìn thấy khẽ gật đầu, cảm thấy nha hoàn này cũng không tệ lắm.

Kết Hương cùng Nhũ Nương bận rộn mang đồ thu thập mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

Nhị phu nhân liền bảo Nhũ Nương: “Đồ không cần ngươi thu dọn, ngươi hỗ trợ trông chừng Đào ma ma là được.”

Nhũ Nương không dám vi phạm, nhanh chóng đến bên cạnh Đào ma ma coi chừng dùm.

Nằm ở trên giường gạch, thân thể Từ Tự Truân có chút bất an mà khẽ rên.

Thái phu nhân và Nhị phu nhân, Thập Nhất Nương vừa nghe, lập tức đi qua vây quanh, Thái phu nhân lại càng một tay ôm lấy Từ Tự Truân vào trong lòng: “Truân ca nhi! Truân ca nhi! Tổ mẫu ở chỗ này.”

Từ Tự Truân mở mắt.

Ánh mắt trong suốt của hắn giờ phút này có chút mờ mờ, dùng vẻ mặt mờ mịt xa lạ mà đánh giá mọi người.

Thái phu nhân trong lòng trầm xuống.

Dạng như vậy, rõ ràng còn không có tỉnh táo lại.

Nhũ Nương nghe thấy rất là lo lắng, muốn tới đi xem một chút lại không dám đi, đành nhón chân nhìn quanh.

Đào ma ma té trên mặt đất đột nhiên kêu khẽ hai tiếng như tiếng muỗi.

Nhũ Nương thất kinh, không cố được nhiều nữa, vội nói: “Thái phu nhân, Đào ma ma đã tỉnh lại.”

Đám người Thái phu nhân nhìn sang.

Nhị phu nhân thấy một người thì ôm Từ Tự Truân, một thì ôm cái bụng lớn, nàng không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói: “Không có chuyện gì, có ta đây!” Vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn chung quanh, tầm mắt rơi vào một pho tượng cao khoảng 1/3 mét làm bằng sứ thanh hoa nằm trên kháng thì hiểu rõ.

Nội tâm Nhị phu nhân trấn định, nhưng có chút do dự cầm lấy pho tượng.

Từ Tự Truân đang mê man hô một tiếng”Đào ma ma” , trong miệng thì thào : “. . . . . . Có quỷ! Có quỷ!”

Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân nghe thấy không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Thái phu nhân nhanh chóng trấn an Từ Tự Truân: “Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi!”

Nhị phu nhân thì không chút do dự, đi đến người nằm trên mặt đất, nhắm mắt nhắm vào Đào ma ma nện một cái.

Ngón tay của Đào ma ma giật giật một lút, rồi an tĩnh lại.

Kết Hương nhanh chóng thu thập tàn cuộc.

Từ Tự Truân lại bị âm thanh vỡ của đồ sứ sợ hết hồn, thân thể hắn co quắp hai cái, ánh mắt chợt bắt đầu dần dần khôi phục tiêu cự.

“Truân ca nhi. . . . . .” Phát hiện dị thường, Thái phu nhân mừng rỡ, nhanh chóng hướng Nhị phu nhân cùng Thập Nhất Nương gọi, “Các con mau tới đây! Truân ca nhi có phải đã tỉnh lại hay không?”

Hai người đi tới, thấy tình cảnh như thế trong lòng không khỏi cũng sinh ra mấy phần chờ đợi .

Tiếng nói của Trúc Hương cách rèm vang lên: “Thái phu nhân, Tứ phu nhân, Nhị phu nhân, Tống ma ma đã tới.”

Niềm vui sướng khi Từ Tự Truân tĩnh lại đột nhiên phai nhạt một chút.

Thập Nhất Nương cất giọng để cho Tống ma ma đi vào, Tống ma ma mang tới hai bà tử thô sử đem Đào ma ma đỡ đi khỏi chỗ của Thái phu nhân, đại phu mà Bạch tổng quản mời cũng tới, bắt mạch xong, thì kê mấy thang thuốc định thần, Tống ma ma sai một bà tử thô sử đi theo lấy thuốc, còn mình thì canh giữ ở bên cạnh Đào ma ma.

Bên kia Từ Tự Truân khóc “Oa” lên một tiếng, ôm lấy Thái phu nhân thật chặt: “Tổ mẫu, tổ mẫu, con sợ quá. Con gặp phải quỷ!”

“Nói nhảm!” Thái phu nhân vừa mừng vừa sợ, ôm Từ Tự Truân sẵng giọng, “Là Dịch di nương, nửa đêm ngủ không được ở trong sân đi dạo thôi. Nơi nào có quỷ chứ? Bà tử giữ cửa đều nhìn thấy!”

Từ Tự Truân rưng rưng nước mắt nhìn Thái phu nhân: “Thật, có thật không ạ?” Hắn vẻ mặt mê mang nói, “Nhưng mà con, con nhìn thấy đầu lưỡi thật dài. . . . . .”

“Con ấy à!” Thái phu nhân nở nụ cười từ ái, bên trong chứa mấy phần bất đắc dĩ, “Lén tổ mẫu cùng Đỗ ma ma âm thầm chạy đi, trong lòng lo sợ, lá gan lại nhỏ, nghe được gió thổi cỏ lay liền luống cuống tay chân. Con có biết con hôn mê mấy ngày không? Suốt hai ngày hai đêm. Làm cho tổ mẫu, phụ thân con, mẫu thân của con, Nhị bá mẫu con, Ngũ thúc cùng Ngũ thẩm sợ hãi một trận”

Từ Tự Truân lòng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy lúc ấy mình nhìn thấy không phải là như vậy , nghe nói vậy thì có chút không tin, rồi lại không tiện hỏi tới, liền thấp giọng nói: “Vậy, vậy Trà Hương. . . . . .”

“Con còn biết quan tâm Trà Hương hả!” Thái phu nhân trầm mặt, “Khuya khoắt , Trà Hương còn dẫn con đi ra ngoài dạo lung tung, ta phạt Trà Hương đến phòng giặt quần áo rồi.”

Ở trong ấn tượng của Từ Tự Truân, Thái phu nhân là người từ trước tới nay không phạt ai, bé biết lần này tổ mẫu nổi giận thật rồi, đành phải chờ sau này tìm cơ hội giúp Trà Hương cầu tình. Nên cuối đầu, không dám nhắc lại.

Nhị phu nhân nhìn thấy liền giảng hòa: “Truân ca nhi vừa mới tỉnh, Nương có lời gì, đợi lát nữa rồi hãy nói.” Lại nói, “Truân ca nhi mau nằm xuống, cẩn thận coi chừng lạnh —— chuyện này còn không có xong, lại thêm một cái chuyện nữa, để cho Thái phu nhân vì con mà buồn bã đến bạc đầu mất.”

Dù sao hai ngày hai đêm không có ăn cái gì, mới vừa rồi Từ Tự Truân chỉ cố chống, nghe Nhị phu nhân nói thế, mới cảm thấy cả người không có tí sức lực nào. Ngoan ngoãn nằm xuống.

Thái phu nhân giúp dịch góc chăn, nhanh chóng phân phó Kết Hương đi bưng chén cháo trắng .

Nhũ Nương đi tới đây, nhìn Từ Tự Truân, nước mắt lưng tròng mà cười: “Tứ thiếu gia!”

Từ Tự Truân có chút há hốc mồm cứng lưỡi.

Hắn ở trong mộng thấy được Nương, thấy được Đào ma ma, thấy được Nhũ Nương, còn chứng kiến Tiểu Thược chải lấy hai búi tóc. . . . . . Không nghĩ tới, Nhũ Nương thật sự trở về phủ.

“Nhũ Nương, ” trên mặt hắn lộ ra mấy phần hưng phấn, “Ta ở trong mộng nhìn thấy người ôm ta, vậy không phải là mộng hả? Ngươi thật ôm ta sao?” Vừa nói, lại duỗi cái cổ dài một chúng hướng phía sau nàng nhìn quanh, “Vậy Đào ma ma có phải cũng tới hay không? Đào ma ma nghe nói ta bị bệnh, nhất định sẽ đến xem ta!”

Vẻ mặt Nhũ Nương hơi có chút mất tự nhiên, đang bối rối nghĩ xem phải trả lời như thế nào cho tốt, Thái phu nhân liền cười nói: “Quả thật là ngủ hồ đồ! Điền trang cách nơi này thời gian một ngày đi lại, hôn mê hai ngày hai đêm, Đào ma ma làm sao biết được!”

Từ Tự Truân vẻ mặt ảm đạm, thấp giọng nói: “Thì ra là con nhớ nhầm rồi.”

Đang nói, Kết Hương bưng cháo trắng đi vào.

Thái phu nhân nhường chỗ cho Nhũ Nương hầu hạ Từ Tự Truân ăn cháo, lúc này mới sai tiểu nha hoàn đi bẩm báo Từ Lệnh Nghi ở ngoại viện.

Chỉ chốc lát, Từ Lệnh Nghi theo Lưu Y Chính tới.

Lần này Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân đều tránh sang noãn các.

“Đào ma ma hành động quái đản, Truân ca lại tính tình hòa ái, hai người tình cảm quá mức sâu.” Thái phu nhân vừa bước vào noãn các, ánh mắt liền sáng như đuốc nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Truân ca sau này là người nắm giữ Vĩnh Bình Hầu phủ, há có thể để cho một ma ma thao túng chứ?”

Thập Nhất Nương ảm đạm.

Người qua đời thì thời gian luôn ngừng lại, luôn luôn đặc biệt hoàn mỹ. Lúc ấy mình dùng khí lực mạnh giữ lại Đào ma ma, chính là hi vọng chờ Từ Tự Truân lớn lên chút ít, có năng lực biết rõ sai trái, mới để cho Từ Tự Truân tới quyết định Đào ma ma đi hay ở. Nhưng bây giờ. . . . . .

Trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi.

Khó bảo toàn không có ai vì ích lợi mà ở trước mặt Từ Tự Truân lừa gạt thị phi. Thời điểm thằng bé không hiểu chuyện còn dễ nói, đợi đến khi Truân ca lớn, sợ rằng còn sẽ có một phen trắc trở.

Thập Nhất Nương nghĩ ngợi xong, thấp giọng đáp “Dạ” .

Thái phu nhân không nói thêm gì nữa.

Bên kia bà tử thô sử hốt thuốc xong, đang cùng Tống ma ma thương lượng đến trong phòng bếp đi mượn bếp lò nhỏ, thì Đỗ ma ma sang đây xem, bà tử thô sử bận rộn bẩm báo với Đỗ ma ma, Đỗ ma ma để cho một tiểu nha hoàn bên cạnh cùng đi mượn bếp lò nhỏ tới đây, Đỗ ma ma chờ thuốc nấu xong, thì giúp đỡ Tống ma ma rót thuốc, lúc này mới trở về bên cạnh Thái phu nhân.

Buổi tối, Đào ma ma tỉnh lại, bên cạnh không có một người nào, chỉ có chén đèn dầu nhỏ đốt ngọn đèn to như hạt đậu với mình.

Bà ta nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng không khỏi rối loạn.

Nghĩ đến việc gọi người đi hỏi một chút tình huống của Từ Tự Truân, thì đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn một trận.

Vội vàng chạy vội tới bồn cầu ở phía sau rèm vải đầu giường ngồi xổm hồi lâu, cảm giác khá hơn một chút. Nhưng vừa nằm xuống, thì bụng lại đau . Như vậy lập đi lập lại mấy lần, đến buổi sáng, thì cả người như bị rút hết nước, bủn rủn không có sức.

Đỗ ma ma dẫn tiểu nha hoàn bưng bữa ăn sáng tới đây.

“Ngươi đã từng là ma ma đắc lực bên cạnh Tứ phu nhân trước kia, những lời thừa ta không cần phải nói, ăn bữa điểm tâm này xong, thì trở về Điền Trang đi! Sau này không nên quay lại nữa!” Sau đó đem thuốc nấu xong để cho Đào ma ma, “Đây là trị hoạt huyết thông máu.”

Đào ma ma lạnh lùng nhìn Đỗ ma ma, không có nhận thuốc, cũng không có ăn đồ ăn sáng, xoay người ra khỏi Từ phủ, thuê chiếc xe ngựa trở về thôn trang.

Trên nửa đường, bị mấy lần đau bụng, buổi tối về đến nhà, chợt bắt đầu đi ra máu.

Đào Thành nhìn thấy thì kinh hãi, hỏi Đào ma ma rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Đào ma ma cảm thấy việc này có liên quan với chuyện mình ở Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng lại nói không ra nguyên cớ. Mời đại phu đến xem, nói là kiết lỵ, ăn vài thang thuốc, đổi mấy đại phu cũng không thấy có chuyển biến tốt đẹp, Đào Thành còn đặc biệt đến trong phủ cầu xin Bạch tổng quản tìm ngự y đi xem một chút, nhưng cũng giống nhau đều không thấy khá lên, kéo dài tới trung tuần tháng sáu, thì qua đời.


/755

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status