Từ Tự Cẩn cười hì hì “Con muốn cha cho con Lâm Ba”.
“Lâm Ba?” Từ Lệnh Nghi sững sờ “Sao con lại muốn hắn?”
Lâm Ba cùng Chiếu Ảnh từng là gã sai vặt thiếp thân của Tự Lệnh Nghi, khôn khéo, có khả năng, trung thành gan dạ khỏi phải nói, hơn nữa hai người này sau khi thả ra, một trông coi việc buôn bán hải ngoại ở Nghiễm Châu của Từ gia, một trông coi việc buôn bán hải ngoại ở Ninh Ba, làm việc rất tốt, đặc biệt là Chiếu Ảnh, cam đảm thận trọng, hiện tại nghiễm nhiên là nhân vật số một, số hai ở Ninh Ba, dù là tri phủ Ninh Ba thấy hắn cũng phải nhún nhường hắn ba phần”.
“Lúc ấy Hoàng thượng cũng không đồng ý con theo Âu Dương đuổi theo tiêu diệt Đóa Nhan, sau lại bởi vì Thái hậu nương nương tự mình ra mặt hỏi tới, hoàng thượng mới miễn cưỡng đồng ý, có thể thấy được trong suy nghĩ của Hoàng thượng con tuổi còn quá nhỏ, còn chưa đủ để đảm đương việc lớn”. Từ Tự Cẩn vừa nói, nụ cười thu lại “Cơ duyện xảo hợp con bắt được Đóa Nhan, Hoàng thượng nhìn thấy con, cười không ngừng nói con vận khí tốt, nói con là phúc tướng của người”.
Hoàng thượng nói lời này là trên Kim Loan Điện, Từ Lệnh Nghi cũng ở đó.
Lúc đấy còn trêu chọc quần thần cười lớn một trận.
Hắn khẽ gật đầu.
“Bất kể Hoàng thượng nói lời này là thật lòng hay sợ cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ (ý nói quyền thế có lớn, vững trãi đến đâu nhưng vẫn có thể bị sụp đổ), theo đạo lý Hoàng thượng không thể để con đi làm Tổng binh Quý Châu mới đúng ____Cả Đại Chu vương triều, cộng thêm cả Tổng binh Thủy vận, tổng cộng mới có hai mươi mốt Tổng đốc, coi như là con khom người, ánh mắt người khác vẫn phải nhìn con”. Từ Tự Cẩn giữ nguyên sắc mặt nói “Tiễn đưa Cung đại nhân xong, con liền đi một chuyến đến phủ của Ung vương gia. Nghe ý của Ung vương gia nói gần nói xa, lần này con có thể làm Tổng binh Quý Châu là dựa vào một câu nói của công chúa Giang Đô ….”.
Tiền căn hậu quả của chuyện này Từ Lệnh Nghi so với Từ Tự Cẩn còn biết nhiều hơn, nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút xem nhi tử nói như thế nào.
“Có phải nói ngoa rồi hay không?”. Từ Lệnh Nghi tỏ ra xem thường nói “Đây cũng là chuyện quốc gia đại sự”.
“Mấy các lão muốn cùng Binh bộ tranh giành vị trí Tổng binh, Hoàng thượng cũng biết điều này”, Từ Tự Cẩn nói “Sau đó, người của Binh bộ chiếm thượng phong, nên Hoàng thượng có chút không thích. Vừa lúc công chúa Giang Đô thấy con bị ủy khuất, tìm Hoàng hậu nương nương cằn nhằn, Hoàng thượng nghe thấy nhất thời nổi ý niệm, quyết định muốn con làm Tổng binh Cam Túc, Phong người mà các lão muốn đề cử Đô ti Đồng Tri Phúc Kiến làm Tổng binh Tứ Xuyên. Nói đúng ra, đây chính là thuật cân bằng quân quyền triều thần của Hoàng thượng”.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn Từ Tự Cẩn.
Nhi tử thật đã trưởng thành rồi, không còn là người lúc nào cũng để hắn phải lo lắng, hài tử mà trong chốc lát cũng không muốn buông tay ra.
Nói chuyện với Từ Tự Cẩn như với đồng liêu, hắn vừa thấy không quen, lại vừa thấy mới lạ.
“Thánh ý cũng là con đoán bậy bạ phải không?”. Hắn nhẹ giọng mắng nhi tử, trong giọng nói không có tức giận mà ngược lại mang theo mấy phần vui mừng.
Từ Tự Cẩn tất nhiên là nghe ra được, hắn cười hỉ hả dời đi đề tài “Phụ tá giỏi có thể ngộ chứ không thể cầu, con liền không bắt buộc. Trước tiên tìm người có thể viết và hiểu được công văn để dùng rồi tính sau. Việc cấp bách là tìm người có thể quản lý được quặng bạc ___ Con trẻ tuổi lại có địa vị cao quý, lại là ngoại thích, mới đến Quý Châu, những người kia lớn tuổi lại là lão binh có tư cách và kinh nghiệm dày dặn làm sao sẽ phục con? Con muốn ngồi an ổn ở vị trí Tổng binh Quý Châu, không thể không dùng giết gà dọa khỉ để sửa trị mấy người. Nếu con mỗi ngày ngó chừng mỏ bạc kia, nhất định những kẻ ăn bám có thể mò ra bám lấy Ung vương gia, vậy thì thật phiền toái. Những năm qua Lâm Ba ở Nghiễm Châu làm việc không tệ, so với Chiếu Ảnh cẩn thận từng việc nhỏ hơn, để cho hắn đi quản mỏ bạc giúp con không có người nào tốt hơn”. Lâm Ba cũng tốt, Chiếu Ảnh cũng tốt, để cho bọn họ làm quản sự buôn bán ở Nghiễm Châu, Ninh Ba hay vứt xuống để bọn họ làm quản sự nhàn rỗi ở điền trang hoàn toàn là dựa một câu nói của hắn. Từ Lệnh Nghi cảm thấy hứng thú hơn chính là câu nói của Từ Tự Cẩn “sửa trị mấy người”.
“A”. Hắn nhướng mày “Đối với việc làm như thế nào khi đến Quý Châu, con đã có phương an suy tính rồi?”.
“Còn chưa có?” Từ Tự Cẩn bẻ các đốt ngón tay “rắc rắc” như muốn cùng người so chiêu “Dù sao, ai cũng đừng mong là cưỡi trên đầu con”. Lại nói “Đây cũng là việc quan trọng nhất, nếu không làm tốt, danh tiếng truyền ra ngoài rồi, sau này muốn làm chút chuyện gì cũng khó khăn”.
Mọi thứ con trai đều có định hướng tính toán tốt. Từ Lệnh Nghi âm thầm gật đầu, không hỏi quá nhiều nữa, cười nói “Tứ ca con hiện tại quản lý công việc vặt trong nhà, Lâm Ba đúng là quản sự buôn bán ở Nghiễm Châu, mấy năm nay một phần mười tiền lời trong nhà là do buôn bán ở Nghiễm châu, con muốn lấy Lâm Ba thì trước nên nói với Tứ ca con một tiếng”.
Từ Tự Truân vừa là Đại ca, lại là Thế tử, trong việc này cần tôn trọng hắn.
Từ Tự Cẩn nghe thế cười ha ha không ngừng “Lúc trước, con đã đi đến chỗ Tứ ca trước rồi. Tứ Ca nói, bất kể con coi trọng người nào chỉ cần phụ thân đồng ý, thì cứ mang đi. Còn cho con bốn ngàn lượng bạc để khi con đi nhậm chức thưởng bạc cho những thuộc hạ đã theo con, ăn uống kham khổ, sẽ làm cho người ta khinh thường”. Vừa nói hắn lại mặt dày lấy cùi trỏ đụng vào người Từ Lệnh Nghi “ Cha, người cũng đã cầm binh qua, bốn ngàn lượng bạc đối với những người đánh giặc mà nói, mấy chuyện này trong mắt người chỉ là hạt bụi, sợi lông thôi, một năm Tứ ca có chút xíu tiền lời cũng cho con bốn ngàn lượng bạc rồi, phụ thân là Vĩnh Bình Hầu ít nhiều gì cũng có chút tiền riêng cho con chứ? Nếu không Nương lại lải nhải là con tiêu tiền bậy bạ. Người cũng biết Nương nếu muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được, sợ rằng vì chuyện này còn có thể sai Vạn Đại Điển đến Quý Châu tra sổ ghi chép chi tiêu của con. Con dù gì cũng là một quan lớn nhất tỉnh, thuộc hạ lại thấy con còn bị mẫu thân tra xét sổ ghi chép chi tiêu giống như trông nom tiểu hài tử, mặt của con giấu vào đâu a? Con làm sao mà cai quản thuộc hạ a…”.
“Con ít nói chuyện giật gân ở đây đi! Ta không tin, với sự cơ trí, dũng mãnh của con, người khác đánh giặc có thể mua ruộng xây nhà, con lại tay không mà về? Con yên tâm ta và nương con sẽ không đòi một phân tiền của con, con chỉ cần để lại hiếu kính tổ mẫu con là được. Con cũng đừng ở đây giả nghèo giả khổ với ta”. Từ Lệnh Nghi còn chưa nói xong, đã buồn cười “Về phần nương con, luôn luôn làm việc có chừng mực, làm sao có thể sai Vạn Đại Điển đi tra sổ ghi chép chi tiêu của con, hơn nữa cho dù mẹ con có sai Vạn Đại Điển đi tra sổ ghi chép chi tiêu của con, người khác cũng chỉ sẽ nói con cung kính với mẫu thân, có ai dám chê cười con. Nếu con cố gắng nghĩ cách nói không chừng còn có thể có danh tiếng là người hiếu liêm (có hiếu và thanh liêm)…”.
Mẫu thân đối với chuyện tiền bạc của hắn luôn luôn khống chế nghiêm ngặt, hắn muốn tích lũy chút tiền riêng không muốn để mẫu thân biết, dĩ nhiên không thể thừa nhận trước mặt phụ thân ____ Phụ thân mặc dù sẽ không chủ động nói cho mẫu thân, nhưng nếu mẫu thân hỏi, phụ thân nhất định cũng sẽ không gạt mẫu thân, với sự khôn khéo của mẫu thân, đó là đồng nghĩa với việc nói cho mẫu thân biết.
“Cha, sao người có thể nói như vậy?”. Từ Tự Cẩn giả vờ oan uổng nhảy chân lên. Ý định thật sự của hắn là vạn nhất mẫu thân có cử Vạn Đại Điển đến để tra sổ ghi chép chi tiêu của hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Ngự Sử công kích hắn, như vậy hắn còn có thanh danh là có hiếu “Con có tiền, trừ hiếu kính tổ mẫu, dĩ nhiên còn muốn hiếu kính phụ thân và mẫu thân”. Tính toán nhỏ nhặt này hoàn toàn bị phụ thân nhìn ra, tốt nhất là nhanh đi Quý Châu một chút thì hơn, khi đó mặc dù khổ nhưng trời cao hoàng đế ở xa a….. “Được rồi, được” sao Từ Lệnh Nghi lại không biết tâm tư của nhi tử, Thập Nhất Nương quản chuyện tiền bạc của Từ Tự Cẩn rất nghiêm khắc, là sợ hắn giống như những con nhà giàu kia nuôi con hát, đi chơi sòng bạc “Nếu Lâm Ba muốn theo con đi Quý Châu, vậy cũng tốt, sau này tiền lời buôn bán ở Nghiễm Châu mỗi năm sẽ trích cho con một vạn lượng bạc thế là con đủ dùng rồi!”.
“Phụ thân” Từ Tự Cẩn vui mừng quá đỗi, liền vuốt mông ngựa với phụ thân “Phụ thân đối với con thật tốt!”. Lại nhìn phụ thân dáng vẻ khí định, thần nhàn, linh cơ vừa động, cười hỏi Từ Lệnh Nghi “Người không phải là đã sớm tính toán tốt rồi đấy chứ?”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng mà thần sắc nghiêm lại, mà dùng ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn hắn “Trong nhà không có trông cậy vào con kiếm bạc trở về, con cũng phải nên người, tuyệt đối không được tranh giành lợi ích cùng dân chúng, làm quan phải vì lợi ích của dân chúng, để dân chúng khi nhắc đến con, không trông mong vào được khen, thì cũng đừng để người ta ở sau lưng chửi liệt tổ liệt tông Từ gia”.
Từ Tự Cẩn vội vàng thu lại dáng vẻ cười đùa, cung kính và trịnh trọng đáp lời “Dạ, Phụ thân người yên tâm, con quyết không để Từ gia mất thể diện, càng không làm chuyện giết hại dân chúng”. Nói xong ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu “Cũng không để người sau lưng con chửi người!”. Nói xong lời cuối cùng, hai đầu lông mày nhắc lên có mấy phần ranh mãnh.
“Nói chuyện gì đến miệng con đều thành chuyện cợt nhả!”. Từ Lệnh Nghi có chút bất đắc dĩ cười nói “Ta và Nương con đều là người nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), sao lại sinh ra một đứa con trai có tính cách như vậy?”.
“Cũng bởi vì phụ thân và nương quá nghiêm cẩn, cho nên Quan Thế Âm mới cho con là con của hai người”. Từ Tự Cẩn cùng phụ thân cười ha ha, đứng dậy muốn đi “Con đến chỗ Đại ca xin Lâm Ba đây”.
Từ Lệnh Nghi gật đầu cười, Thập Nhất Nương vén mành đi vào.
Từ Tự Cẩn vội vàng đưa mắt với phụ thân, còn giả bộ sờ, sờ hà bao chứa bạc vụn, ý bảo phụ thân không cần nói chuyện hắn có tiền riêng cho mẫu thân biết.
Từ Lệnh Nghi cười, khẽ gật đầu.
Thập Nhất Nương hồ nghi nhìn phụ tử hai người một cái “Ngầm giở trò gì đấy?”
Khóe miệng Từ Tự Cẩn khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện, Từ Lệnh Nghi đã đoạt trước lời của hắn “Còn không phải là vừa lập được công lớn trở về sao, lại được phong Vũ Tiến Bá, làm Tổng binh Quý Châu, thân thích bằng hữu khắp nơi sẽ thăm hỏi chúc mừng, muốn chuẩn bị quà tặng có giá trị một chút, cần nhiều bạc nên muốn ta trợ giúp, ta đáp ứng con để cho con tìm Truân ca thương lượng”.
Việc đi lại này, là việc công thích đáng, đã có lệ cũ. Thời gian này Từ Tự Cẩn tiêu pha lớn, Thập Nhất Nương cũng không nghi ngờ gì, cười nói “Con muốn tặng cái gì, cứ lập danh sách, bạc này ta chi ra cho con”.
Từ Tự Cẩn rất là bội phục, hướng phụ thân nhìn với ánh mắt kính nể một cái, sau đó vội vàng ôm bả vai mẫu thân “Nương, tiền riêng của người, người để mua hoa cài dùng đi! Lần này con mạnh mẽ lấy được của phụ thân một khoản”. Nói xong tỏ ra vội vã “Con còn phải đi tìm Tứ ca”. Vừa nói hắn dường như nhớ tới cái gì, thần sắc ảm đạm, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần “Con buổi trưa sẽ không trở lại ăn cơm ___ Con muốn đi tế bái Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ một chút”. Thập Nhất Nương thật cao hứng, vội nói “Con giúp ta đốt ít vàng mã”.Vừa nói, vừa để cho Hổ Phách đi chuẩn bị mười lạng bạc. Việc tế bái là đặc biệt phải xuất ra bạc của chính mình tế bái.
Từ Tự Cẩn lặng yên thu bạc, hành lễ với cha mẹ, rồi đi đến chỗ của Từ Tự Truân.
Thập Nhất Nương nói với Từ Lệnh Nghi “Nương mới vừa gọi thiếp qua, cố ý muốn hỏi đến chuyện hôn sự của Cẩn ca nhi, muốn thiếp hôm nay đưa thẻ bài, để lão nhân gia người đích thân vào cung cầu xin ý chỉ đặc biệt của Thái hậu, thiếp cùng Nhị tẩu khuyên thế nào cũng không được, Hầu gia, không bằng ngài đi nói một chút đi”.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, lúc tiên đế còn tại vị đã miễn cho Thái phu nhân không phải vào chầu mừng đầu năm, Thái phu nhân đã có mấy năm không có tiến cung, có mấy lần Thái hậu nương nương nhớ Thái phu nhân, liền lén lút đến quý phủ thăm.
Hai người đi đến viện của Thái phu nhân.
“Lâm Ba?” Từ Lệnh Nghi sững sờ “Sao con lại muốn hắn?”
Lâm Ba cùng Chiếu Ảnh từng là gã sai vặt thiếp thân của Tự Lệnh Nghi, khôn khéo, có khả năng, trung thành gan dạ khỏi phải nói, hơn nữa hai người này sau khi thả ra, một trông coi việc buôn bán hải ngoại ở Nghiễm Châu của Từ gia, một trông coi việc buôn bán hải ngoại ở Ninh Ba, làm việc rất tốt, đặc biệt là Chiếu Ảnh, cam đảm thận trọng, hiện tại nghiễm nhiên là nhân vật số một, số hai ở Ninh Ba, dù là tri phủ Ninh Ba thấy hắn cũng phải nhún nhường hắn ba phần”.
“Lúc ấy Hoàng thượng cũng không đồng ý con theo Âu Dương đuổi theo tiêu diệt Đóa Nhan, sau lại bởi vì Thái hậu nương nương tự mình ra mặt hỏi tới, hoàng thượng mới miễn cưỡng đồng ý, có thể thấy được trong suy nghĩ của Hoàng thượng con tuổi còn quá nhỏ, còn chưa đủ để đảm đương việc lớn”. Từ Tự Cẩn vừa nói, nụ cười thu lại “Cơ duyện xảo hợp con bắt được Đóa Nhan, Hoàng thượng nhìn thấy con, cười không ngừng nói con vận khí tốt, nói con là phúc tướng của người”.
Hoàng thượng nói lời này là trên Kim Loan Điện, Từ Lệnh Nghi cũng ở đó.
Lúc đấy còn trêu chọc quần thần cười lớn một trận.
Hắn khẽ gật đầu.
“Bất kể Hoàng thượng nói lời này là thật lòng hay sợ cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ (ý nói quyền thế có lớn, vững trãi đến đâu nhưng vẫn có thể bị sụp đổ), theo đạo lý Hoàng thượng không thể để con đi làm Tổng binh Quý Châu mới đúng ____Cả Đại Chu vương triều, cộng thêm cả Tổng binh Thủy vận, tổng cộng mới có hai mươi mốt Tổng đốc, coi như là con khom người, ánh mắt người khác vẫn phải nhìn con”. Từ Tự Cẩn giữ nguyên sắc mặt nói “Tiễn đưa Cung đại nhân xong, con liền đi một chuyến đến phủ của Ung vương gia. Nghe ý của Ung vương gia nói gần nói xa, lần này con có thể làm Tổng binh Quý Châu là dựa vào một câu nói của công chúa Giang Đô ….”.
Tiền căn hậu quả của chuyện này Từ Lệnh Nghi so với Từ Tự Cẩn còn biết nhiều hơn, nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút xem nhi tử nói như thế nào.
“Có phải nói ngoa rồi hay không?”. Từ Lệnh Nghi tỏ ra xem thường nói “Đây cũng là chuyện quốc gia đại sự”.
“Mấy các lão muốn cùng Binh bộ tranh giành vị trí Tổng binh, Hoàng thượng cũng biết điều này”, Từ Tự Cẩn nói “Sau đó, người của Binh bộ chiếm thượng phong, nên Hoàng thượng có chút không thích. Vừa lúc công chúa Giang Đô thấy con bị ủy khuất, tìm Hoàng hậu nương nương cằn nhằn, Hoàng thượng nghe thấy nhất thời nổi ý niệm, quyết định muốn con làm Tổng binh Cam Túc, Phong người mà các lão muốn đề cử Đô ti Đồng Tri Phúc Kiến làm Tổng binh Tứ Xuyên. Nói đúng ra, đây chính là thuật cân bằng quân quyền triều thần của Hoàng thượng”.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn Từ Tự Cẩn.
Nhi tử thật đã trưởng thành rồi, không còn là người lúc nào cũng để hắn phải lo lắng, hài tử mà trong chốc lát cũng không muốn buông tay ra.
Nói chuyện với Từ Tự Cẩn như với đồng liêu, hắn vừa thấy không quen, lại vừa thấy mới lạ.
“Thánh ý cũng là con đoán bậy bạ phải không?”. Hắn nhẹ giọng mắng nhi tử, trong giọng nói không có tức giận mà ngược lại mang theo mấy phần vui mừng.
Từ Tự Cẩn tất nhiên là nghe ra được, hắn cười hỉ hả dời đi đề tài “Phụ tá giỏi có thể ngộ chứ không thể cầu, con liền không bắt buộc. Trước tiên tìm người có thể viết và hiểu được công văn để dùng rồi tính sau. Việc cấp bách là tìm người có thể quản lý được quặng bạc ___ Con trẻ tuổi lại có địa vị cao quý, lại là ngoại thích, mới đến Quý Châu, những người kia lớn tuổi lại là lão binh có tư cách và kinh nghiệm dày dặn làm sao sẽ phục con? Con muốn ngồi an ổn ở vị trí Tổng binh Quý Châu, không thể không dùng giết gà dọa khỉ để sửa trị mấy người. Nếu con mỗi ngày ngó chừng mỏ bạc kia, nhất định những kẻ ăn bám có thể mò ra bám lấy Ung vương gia, vậy thì thật phiền toái. Những năm qua Lâm Ba ở Nghiễm Châu làm việc không tệ, so với Chiếu Ảnh cẩn thận từng việc nhỏ hơn, để cho hắn đi quản mỏ bạc giúp con không có người nào tốt hơn”. Lâm Ba cũng tốt, Chiếu Ảnh cũng tốt, để cho bọn họ làm quản sự buôn bán ở Nghiễm Châu, Ninh Ba hay vứt xuống để bọn họ làm quản sự nhàn rỗi ở điền trang hoàn toàn là dựa một câu nói của hắn. Từ Lệnh Nghi cảm thấy hứng thú hơn chính là câu nói của Từ Tự Cẩn “sửa trị mấy người”.
“A”. Hắn nhướng mày “Đối với việc làm như thế nào khi đến Quý Châu, con đã có phương an suy tính rồi?”.
“Còn chưa có?” Từ Tự Cẩn bẻ các đốt ngón tay “rắc rắc” như muốn cùng người so chiêu “Dù sao, ai cũng đừng mong là cưỡi trên đầu con”. Lại nói “Đây cũng là việc quan trọng nhất, nếu không làm tốt, danh tiếng truyền ra ngoài rồi, sau này muốn làm chút chuyện gì cũng khó khăn”.
Mọi thứ con trai đều có định hướng tính toán tốt. Từ Lệnh Nghi âm thầm gật đầu, không hỏi quá nhiều nữa, cười nói “Tứ ca con hiện tại quản lý công việc vặt trong nhà, Lâm Ba đúng là quản sự buôn bán ở Nghiễm Châu, mấy năm nay một phần mười tiền lời trong nhà là do buôn bán ở Nghiễm châu, con muốn lấy Lâm Ba thì trước nên nói với Tứ ca con một tiếng”.
Từ Tự Truân vừa là Đại ca, lại là Thế tử, trong việc này cần tôn trọng hắn.
Từ Tự Cẩn nghe thế cười ha ha không ngừng “Lúc trước, con đã đi đến chỗ Tứ ca trước rồi. Tứ Ca nói, bất kể con coi trọng người nào chỉ cần phụ thân đồng ý, thì cứ mang đi. Còn cho con bốn ngàn lượng bạc để khi con đi nhậm chức thưởng bạc cho những thuộc hạ đã theo con, ăn uống kham khổ, sẽ làm cho người ta khinh thường”. Vừa nói hắn lại mặt dày lấy cùi trỏ đụng vào người Từ Lệnh Nghi “ Cha, người cũng đã cầm binh qua, bốn ngàn lượng bạc đối với những người đánh giặc mà nói, mấy chuyện này trong mắt người chỉ là hạt bụi, sợi lông thôi, một năm Tứ ca có chút xíu tiền lời cũng cho con bốn ngàn lượng bạc rồi, phụ thân là Vĩnh Bình Hầu ít nhiều gì cũng có chút tiền riêng cho con chứ? Nếu không Nương lại lải nhải là con tiêu tiền bậy bạ. Người cũng biết Nương nếu muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được, sợ rằng vì chuyện này còn có thể sai Vạn Đại Điển đến Quý Châu tra sổ ghi chép chi tiêu của con. Con dù gì cũng là một quan lớn nhất tỉnh, thuộc hạ lại thấy con còn bị mẫu thân tra xét sổ ghi chép chi tiêu giống như trông nom tiểu hài tử, mặt của con giấu vào đâu a? Con làm sao mà cai quản thuộc hạ a…”.
“Con ít nói chuyện giật gân ở đây đi! Ta không tin, với sự cơ trí, dũng mãnh của con, người khác đánh giặc có thể mua ruộng xây nhà, con lại tay không mà về? Con yên tâm ta và nương con sẽ không đòi một phân tiền của con, con chỉ cần để lại hiếu kính tổ mẫu con là được. Con cũng đừng ở đây giả nghèo giả khổ với ta”. Từ Lệnh Nghi còn chưa nói xong, đã buồn cười “Về phần nương con, luôn luôn làm việc có chừng mực, làm sao có thể sai Vạn Đại Điển đi tra sổ ghi chép chi tiêu của con, hơn nữa cho dù mẹ con có sai Vạn Đại Điển đi tra sổ ghi chép chi tiêu của con, người khác cũng chỉ sẽ nói con cung kính với mẫu thân, có ai dám chê cười con. Nếu con cố gắng nghĩ cách nói không chừng còn có thể có danh tiếng là người hiếu liêm (có hiếu và thanh liêm)…”.
Mẫu thân đối với chuyện tiền bạc của hắn luôn luôn khống chế nghiêm ngặt, hắn muốn tích lũy chút tiền riêng không muốn để mẫu thân biết, dĩ nhiên không thể thừa nhận trước mặt phụ thân ____ Phụ thân mặc dù sẽ không chủ động nói cho mẫu thân, nhưng nếu mẫu thân hỏi, phụ thân nhất định cũng sẽ không gạt mẫu thân, với sự khôn khéo của mẫu thân, đó là đồng nghĩa với việc nói cho mẫu thân biết.
“Cha, sao người có thể nói như vậy?”. Từ Tự Cẩn giả vờ oan uổng nhảy chân lên. Ý định thật sự của hắn là vạn nhất mẫu thân có cử Vạn Đại Điển đến để tra sổ ghi chép chi tiêu của hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho Ngự Sử công kích hắn, như vậy hắn còn có thanh danh là có hiếu “Con có tiền, trừ hiếu kính tổ mẫu, dĩ nhiên còn muốn hiếu kính phụ thân và mẫu thân”. Tính toán nhỏ nhặt này hoàn toàn bị phụ thân nhìn ra, tốt nhất là nhanh đi Quý Châu một chút thì hơn, khi đó mặc dù khổ nhưng trời cao hoàng đế ở xa a….. “Được rồi, được” sao Từ Lệnh Nghi lại không biết tâm tư của nhi tử, Thập Nhất Nương quản chuyện tiền bạc của Từ Tự Cẩn rất nghiêm khắc, là sợ hắn giống như những con nhà giàu kia nuôi con hát, đi chơi sòng bạc “Nếu Lâm Ba muốn theo con đi Quý Châu, vậy cũng tốt, sau này tiền lời buôn bán ở Nghiễm Châu mỗi năm sẽ trích cho con một vạn lượng bạc thế là con đủ dùng rồi!”.
“Phụ thân” Từ Tự Cẩn vui mừng quá đỗi, liền vuốt mông ngựa với phụ thân “Phụ thân đối với con thật tốt!”. Lại nhìn phụ thân dáng vẻ khí định, thần nhàn, linh cơ vừa động, cười hỏi Từ Lệnh Nghi “Người không phải là đã sớm tính toán tốt rồi đấy chứ?”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng mà thần sắc nghiêm lại, mà dùng ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn hắn “Trong nhà không có trông cậy vào con kiếm bạc trở về, con cũng phải nên người, tuyệt đối không được tranh giành lợi ích cùng dân chúng, làm quan phải vì lợi ích của dân chúng, để dân chúng khi nhắc đến con, không trông mong vào được khen, thì cũng đừng để người ta ở sau lưng chửi liệt tổ liệt tông Từ gia”.
Từ Tự Cẩn vội vàng thu lại dáng vẻ cười đùa, cung kính và trịnh trọng đáp lời “Dạ, Phụ thân người yên tâm, con quyết không để Từ gia mất thể diện, càng không làm chuyện giết hại dân chúng”. Nói xong ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu “Cũng không để người sau lưng con chửi người!”. Nói xong lời cuối cùng, hai đầu lông mày nhắc lên có mấy phần ranh mãnh.
“Nói chuyện gì đến miệng con đều thành chuyện cợt nhả!”. Từ Lệnh Nghi có chút bất đắc dĩ cười nói “Ta và Nương con đều là người nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), sao lại sinh ra một đứa con trai có tính cách như vậy?”.
“Cũng bởi vì phụ thân và nương quá nghiêm cẩn, cho nên Quan Thế Âm mới cho con là con của hai người”. Từ Tự Cẩn cùng phụ thân cười ha ha, đứng dậy muốn đi “Con đến chỗ Đại ca xin Lâm Ba đây”.
Từ Lệnh Nghi gật đầu cười, Thập Nhất Nương vén mành đi vào.
Từ Tự Cẩn vội vàng đưa mắt với phụ thân, còn giả bộ sờ, sờ hà bao chứa bạc vụn, ý bảo phụ thân không cần nói chuyện hắn có tiền riêng cho mẫu thân biết.
Từ Lệnh Nghi cười, khẽ gật đầu.
Thập Nhất Nương hồ nghi nhìn phụ tử hai người một cái “Ngầm giở trò gì đấy?”
Khóe miệng Từ Tự Cẩn khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện, Từ Lệnh Nghi đã đoạt trước lời của hắn “Còn không phải là vừa lập được công lớn trở về sao, lại được phong Vũ Tiến Bá, làm Tổng binh Quý Châu, thân thích bằng hữu khắp nơi sẽ thăm hỏi chúc mừng, muốn chuẩn bị quà tặng có giá trị một chút, cần nhiều bạc nên muốn ta trợ giúp, ta đáp ứng con để cho con tìm Truân ca thương lượng”.
Việc đi lại này, là việc công thích đáng, đã có lệ cũ. Thời gian này Từ Tự Cẩn tiêu pha lớn, Thập Nhất Nương cũng không nghi ngờ gì, cười nói “Con muốn tặng cái gì, cứ lập danh sách, bạc này ta chi ra cho con”.
Từ Tự Cẩn rất là bội phục, hướng phụ thân nhìn với ánh mắt kính nể một cái, sau đó vội vàng ôm bả vai mẫu thân “Nương, tiền riêng của người, người để mua hoa cài dùng đi! Lần này con mạnh mẽ lấy được của phụ thân một khoản”. Nói xong tỏ ra vội vã “Con còn phải đi tìm Tứ ca”. Vừa nói hắn dường như nhớ tới cái gì, thần sắc ảm đạm, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần “Con buổi trưa sẽ không trở lại ăn cơm ___ Con muốn đi tế bái Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ một chút”. Thập Nhất Nương thật cao hứng, vội nói “Con giúp ta đốt ít vàng mã”.Vừa nói, vừa để cho Hổ Phách đi chuẩn bị mười lạng bạc. Việc tế bái là đặc biệt phải xuất ra bạc của chính mình tế bái.
Từ Tự Cẩn lặng yên thu bạc, hành lễ với cha mẹ, rồi đi đến chỗ của Từ Tự Truân.
Thập Nhất Nương nói với Từ Lệnh Nghi “Nương mới vừa gọi thiếp qua, cố ý muốn hỏi đến chuyện hôn sự của Cẩn ca nhi, muốn thiếp hôm nay đưa thẻ bài, để lão nhân gia người đích thân vào cung cầu xin ý chỉ đặc biệt của Thái hậu, thiếp cùng Nhị tẩu khuyên thế nào cũng không được, Hầu gia, không bằng ngài đi nói một chút đi”.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, lúc tiên đế còn tại vị đã miễn cho Thái phu nhân không phải vào chầu mừng đầu năm, Thái phu nhân đã có mấy năm không có tiến cung, có mấy lần Thái hậu nương nương nhớ Thái phu nhân, liền lén lút đến quý phủ thăm.
Hai người đi đến viện của Thái phu nhân.
/755
|