“Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, sao có thể là giả? Ngươi hết lần này đến lần khác nghi ngờ thiên uy, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi rốt cuộc có mấy cái đầu?”
Vương thái phó nhìn chằm chằm Tịch Nhan, vô cùng tức giận, Cảnh Đế nghiêng đầu, đôi mắt trầm ngâm hờ hững nhìn người đang quỳ trên mặt đất, người vương thái phó run rẩy, hai tay chống trên đất, cũng không dám thở mạnh.
“Ta cũng giống như mọi người, đều là người phàm mắt thịt, tất nhiên cũng chỉ có một cái mạng, Cái chết đối với một người mà nói, có nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, chiến sĩ biên cương vì bảo vệ quốc gia mà phải bỏ mạng nơi sa trường, đó là cái chết nặng tựa thái sơn, trong lòng bị ủy khuất đè nén tích tụ thành bệnh mà chết thì chính là cái chết nhẹ tựa lông hồng, cùng với tham sống sợ chết, sống nhờ vào hơi thở của người khác, cuối cùng một đời cũng không dám phản kháng, vậy tại sao không thể lựa chọn cách chết thống khoái? Kéo dài hơi tàn? mỗi ngày sống trong lo lắng hoảng sợ bị người đời lên án, sống không bằng chết như vậy thì còn có ý nghĩa gì? cây mất vỏ ắc héo rũ mà chết, các vị đại nhân nếu không có đầu không có sĩ diện, cả ngày bị người đời cười nhạo lăng nhục, các ngươi còn sống nổi không? Quay trái quay phải, lừa trên gạt dưới, Mạc Tịch Nhan ta không có khí phách co được dãn được đó, càng không muốn thấy người khác chà đạp tôn nghiêm Vương gia của ta, các vị đều là người ăn no đọc sách thánh hiền, lại không giang tay tương trợ, trái lại không để ý thân phận, hùa với đám lưu manh đầu đường xó chợ hà hiếp Vương gia nhà ta, đây cũng là đạo lễ nhân nghĩa của đức Khổng Mạnh răng dạy hay sao?
“Chư vị hoàng tử mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, quần là áo lụa, khoác lên mình gấm vóc lụa là, những vật dụng khác thì không cần phải nói đến, bước chân ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng áo mặc tận tay cơm dâng tận miệng, còn vương gia nhà ta thì sao? Mỗi ngày đều ăn rau xanh củ cải, gọi là cơm canh mà chẳng khác nào chén nước lã mà thôi, mặc quần rách áo thô, so với hạ nhân chỉ có hơn chứ không kém, bước chân ra khỏi cửa thì bị người khinh kẻ chê, người trong vương phủ thì không cần nói đến, còn người bên ngoài thì mặc sức lăng nhục, hạ thủ không chút lưu tình, trên người Vương gia của ta thương tích chằng chịt, các ngươi có biết đến chăng? Đây hết thảy, cũng không phải là ta hư cấu bịa đặt, ta có nói quá lời hay không, thiết nghĩ trong lòng các vị đại nhân có mặt ở tại đây còn rõ ràng hơn so với ta nhiều. Vốn cùng một gốc sinh ra, huynh đệ máu mủ, thế nhưng ngay cả bố thí chút thương hại cho nhau cũng không có, chẳng lẽ đây là cốt nhục thân tình trong hoàng thất ư? chỉ là có danh không có tiếng như vậy ư?”
Tịch Nhan nhắm chặt đôi mắt đau thương, không khỏi nhớ tới ngày đại hôn ấy, hạ nhân vương phủ một tay cầm đuốc, một tay vung gậy gộc vây đánh Hạ Dạ Bạch, nghĩ đến lúc hắn bị té trên mặt đất trong Tuệ Xuân Phường, những đốm máu đỏ tươi trên mặt nạ ngân bạch, giống như hoa mai nở rộ, sắc mặt tái nhợt, trên người của hắn, đâu đâu cũng có thương tổn, lòng thêm thương tiếc, càng thêm yêu thương.
“Lớn mật.”
Cảnh Đế quát to một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên thương xót, phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn.
Đôi mắt kia tuy nhìn chằm chằm Cảnh Đế, nhưng lai như nhìn hư không, phảng phất tất cả mọi thứ trên thế gian đều không đáng lọt vào đôi mắt ấy, lòng kiên định, ý chí sắt đá như dũng sĩ không chùn bước trước chông gai, Tịch Nhan lạnh lùng cười, nói: “Tịch Nhan chẳng qua chỉ là một tiểu nữ yếu đuối quanh năm sống trong khuê phòng, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, chỉ là có lá gan lớn, lại chán ghét cuộc sống bị người khác soi nói chỉ chỏ, luôn phải sống trong lo lắng hoảng loạn, lòng thấp thỏm lo sợ, cơ thể hiện đang mang bệnh tật, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không thể được, cùng là hoàng tử như nhau, tại sao đãi ngộ lại chênh lệnh đến như vậy?”
Mặt trời dần dần rơi xuống, đèn dần được thắp lên, trong ánh sáng loe lói, tỏa bóng chập chờn, điện vàng đèn ngọc vẫn không ám chút tục khí, đến bồn hoa cũng tinh xảo tỉ mỉ, từng li từng tí đều được lựa chọn cẩn thận, quang ảnh chung quanh di động, chúng quan quỳ trên mặt đất đều mang hàm tứ phẩm trở lên, dắt theo thê nhi, và cả thiếp thân thị vệ cũng xếp đầy ở bên ngoài, so với ngày nàng đại hôn hoàn tòan trái ngược.
“Tứ Hoàng Tử và Vương gia nhà ta đều là nhi tử hoàng thượng, tứ Hoàng Tử đã đến tuổi được cấp nhược quán, nhưng vẫn được ở trong hoàng cung, Vương gia nhà ta lại phải ra khỏi cung từ lâu, có vẻ như bị hoàng thượng vứt bỏ, tự sinh tự diệt, tứ Hoàng Tử đại hôn, hoàng thượng đặc mệnh tráng đinh ngàn vạn, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, xây dựng Đông Thần phủ , Đông Thần điện này, hoàng thượng quả thật làm vô cùng nổi bật, hôm nay tiệc cưới, trong triều đình, có vị quan tứ phẩm trở lên nào dám vắng mặt? Còn ngày đại hôn của tiểu nữ cùng vương gia? tuy là chính tay hoàng thượng ngự bút khâm thưởng, nhưng có ai nghĩ đến việc tu sửa vương phủ cho ngăn nắp chỉnh tề? Lúc đầu đại hôn, đừng bảo là quan tứ phẩm, ngoại trừ vài vị đại nhân đến cửa gây chuyện, thì ngay cả một vị quan thấp kém nhất cũng không thấy bóng, lễ vật chúc mừng của chư vị hoàng tử, bất quá đều là tùy tiện sai hạ nhân mag đến, mang đến lễ gì, các vị hoàng tử chắc còn nhớ rõ, danh mục quà tặng trong phủ vẫn còn ghi chép rõ ràng, các vị hoàng tử vung tay thế nào, có cần tiểu nữ sai người mang chúng đến đây … đọc cho mọi người nghe chăng?
“Quà tặng nặng ở tấm lòng, chẳng phải thất vương phi đã nói như vậy rồi sao? Thất Vương phi xưa nay luôn thông tuệ, chẳng lẽ hôm nay vì tức giận mà quên cả lời mình đã nói ra? Thân thể đã không khỏe, thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, hồ ngôn loạn ngữ, đại nghịch bất đạo, tội danh này không phải ai cũng gánh nổi, người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, đặng thái y, theo nàng ta hồi phủ đi.”
Tịch Nhan xoay người, viền mắt hơi đỏ, ngấn nước, nhưng vẫn không rơi xuống: “Tứ Hoàng Tử nếu nói như thế, cần phải sai người sửa sang lại danh mục quà tặng thôi, Cung Vương Phủ tuy rằng khốn cùng, nhưng đó cũng là những thứ tốt nhất của chúng tôi, mặc dù không thể so sánh cùng những hoàng tử khác, nhưng quả thật vẫn có thể xuất ra được, đại nghịch bất đạo, tội danh này quả thực ta không gánh nổi, bất quá bộ dáng hiện giờ của ta chẳng phải do ngươi ép buộc hay sao? Tứ Hoàng Tử nhiệt tình mời, pháo nổ rềnh vang dường như vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu náo nhiệt, ngày ta đại hôn, hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương , Lệ Phi nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử , thái tử phi không đến, ngay cả tể tướng đại nhân, ta cũng không thấy mặt, sớm biết rằng hôm nay đến đây có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế, ta đã chuẩn bị xe ngựa đến đây từ sớm, việc gì phải phiền tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa giúp, còn sai người đến náo loạn Cung Vương Phủ của ta?
Tịch Nhan cố gắng gằn từng chữ, ý vị thâm trường.
“Tứ hoàng đệ có thể không đúng, điện hạ sức khỏe không tốt, cũng không thấy đệ phái người đến mời, thế nào lại ưu đãi cho thất đệ như vậy?”
Mạc Vân Hà đứng ở phía sau, nhàn nhạt mở miệng, nhưng từng chữ lại có chút hả hê.
“Nếu thái tử phi thích, vậy lần sau để tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa, kêu một vài gã lỗ mãng đến phủ thái tử đại náo một hồi, thuận tiện có thể thưởng cho điện hạ vài quyền.”
Tịch Nhan cũng nhẹ nhàng đáp lại, vẻ mặt trào phúng.
“Như vậy thì thôi đi, điện hạ vốn không khỏe, nếu như bị nhiều gã lỗ mãng đến thượng cẳng tay hạ cẳng chân thì sao được? ý tốt của Tứ hoàng đệ, ta lĩnh.”
Mạc Vân Hà trên mặt tuy rằng xấu hổ, lòng lại vô cùng đắc ý.
Tứ Hoàng Tử ngày thường đối với ai cũng nho nhã lễ độ, cười đáp lễ, hơn nữa gương mặt đó, chẳng biết lừa biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, hoàng thượng sủng ái, đại thần truy phủng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội vạch trần.
” Tứ Hoàng Tử là hoàng tử, Vương gia của ta cũng là hoàng tử, mấy tháng trước, cũng từng là ngày tiểu nữ cùng Vương gia đại hôn, tứ Hoàng Tử thế nhưng lại có việc quan trọng quấn thân, tứ Hoàng Tử còn nhớ quản sự Đông Thần điện chính là một gã tiểu thái giám? Ta tuy rằng thân thể mang bệnh không thể tự mình chuẩn bị hạ lễ đại hôn cho tứ hoàng huynh, thế nhưng tất cả đều là thiếp thân nha hoàn đảm nhiệm, danh mục quà tặng, ta cũng tận tay tận mắt xem qua, nếu không hài lòng, cũng không dám tùy tiện cho xuất phủ.”
Mỗi chữ mỗi câu của Tịch Nhan tuy là nói Hạ Thiên Thần, nhưng cặp mắt kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Cảnh Đế, theo nàng thấy, tất cả những điều đó đều xuất phát từ sai lầm của Cảnh Đế, nếu không phải hắn sớm vứt bỏ Tiểu Bạch, nếu ông thay dành chút thời gian quấn quýt cùng đám giai nhân ba nghìn kia nhường cho Tiểu Bạch, cho dù chỉ là vài ba câu thăm hỏi mỗi tháng, thì Tiểu Bạch đã không bị chèn ép đến mức như vậy.
Đãi ngộ khác biệt đến thế không phải là bởi vì Tiểu Bạch không nhận được tình yêu của mẫu thân, mà là từ phía phụ hoàng, Cảnh Đế triều đại đương thời, đã hoàn toàn quên mất đứa con của mình, tất cả mọi thứ hôm nay, cũng là do hắn gây ra.
“Tứ Hoàng Tử trong lúc rãnh rỗi cũng không tiếc chút thời gian đến Cung Vương Phủ nhắn nhủ đôi lời cùng tiểu nữ và Vương gia, hôm nay Tứ Hoàng Tử đại hôn cùng tỷ tỷ, mặc dù theo đúng quy cách, chẳng qua chỉ là nạp một trắc phi, lại nhận được quá nhiều vinh sủng, Vương gia và tiểu nữ là theo quy củ cưới chính thê lại có thể tùy tiện thì việc Tứ Hoàng Tử nạp trắc phi có đáng để phô trương cùng các quan đến đây chúc mừng không? Tứ Hoàng Tử đã hạ lệnh cho đặng thái y đến chiếu cố tức là đã biết rõ tiểu nữ thân mang bệnh tật, nhưng ngươi vẫn phái người đến náo động Cung vương phủ, thậm chí còn đánh bị thương Vương gia, chúng chỉ là những cẩu nô tài mà thôi, lại có thể động thủ với Vương gia, nếu không có tứ Hoàng Tử đứng ở phía sau che chở, bọn chúng có gan làm như thế không? Đông Thần phủ độc đáo đặc sắc, quang cảnh thiên tiên, Cung Vương Phủ chúng ta chẳng dám đem so sánh, cả đời ta và Vương gia chỉ dám đứng xa vọng tưởng mà thôi, quyết không dám sánh vai cùng tứ Hoàng Tử, tứ Hoàng Tử, ta biết ngươi được thánh thượng cưng chiều, trong triều đình lại có chư vị đại thần ủng hộ, trong hậu cung lại có mẫu phi thông tuệ tài cán làm đỡ đầu, Tịch Nhan không có gì, chỉ là phận hoàng thân nghèo nhưng có phẩm hạnh, không khuất phục quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ. Nếu tứ Hoàng Tử muốn chúng ta thần phục cũng không khó , Vương gia nhà ta không có quyền không có thế, ta biết tứ Hoàng Tử khinh thường không thèm dòm đến, nhưng dù sao cũng là huynh đệ , ngay cả huynh đệ của mình cũng khinh bỉ, thì chẳng khác nào cầm thú, tứ Hoàng Tử làm thế nào lấy được tín nhiệm của người khác?”
Lệ Phi đang quỳ trên mặt đất nghe thế, dung nhan trang điểm tỷ mỷ cũng không che được vẻ tái nhợt, đáy mắt hoảng loạn, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành quyền, liên tục nắm rồi buông, kéo long bào Cảnh Đế.
“Hoàng thượng, hoàng nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh người, tính tình hoàng nhi thế nào, chẵng nhẽ hoàng thượng còn không rõ hay sao? Hoàng nhi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngang tàng bạo ngược này, hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng nhi cùng Vân Phỉ, khoảng thời gian trước, bên ngoài thêm mắm dặm muối, tất cả mọi lời đồn thiếp đều nghe thấy hết, có rất nhiều lời cực kỳ khó nghe, thất vương gia cùng Vương phi có thể tương thân tương ái, đó là muội muội dưới suối vàng biết phù hộ cho chúng, hoàng nhi hoàng nhi trước đó không biết chuyện, mới thỉnh thất Vương phi đến đây, vốn là có ý tốt muốn chặt đứt niệm tưởng của nàng, để nàng ta triệt để chết tâm, nô tài này, hoàng thượng hiểu rõ bản tính của thần thiếp vốn lười nhác lại không thích quản những chuyện nhỏ nhặt này, mới khuyên hoàng nhi sớm ngày nạp phi, cũng muốn tìm một nữ chủ tử để quản lý Đông Thần điện và cả đám nô tài chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa.”
Tịch Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Phi, quả là một con cáo cao tay, có điều những lời đó có hữu dụng sao? nàng đã muốn vùi nồi lật thuyền, cho dù ngươi có đường hoàng, nếu như hoàng thượng không xử tử, cũng đừng mong mọi chuyện dễ dàng trôi qua.
“Hoàng thượng, lời Lệ Phi là thật, tứ Hoàng Tử vốn là người khiêm tốn, tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy, lời nói phiến diện từ phía thất Vương phi, sao có thể tin.”
Tịch Nhan nghiêng người sang, là một lão tuổi chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt dài, gầy teo, đôi mắt sáng, vừa nhìn là biết cựu thần triều đình.
“Đại nhân nói cực phải.”
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người, nâng tay phải lên, tát mạnh một cái vào má phải của lão ta.
Mọi người nghe tiếng chát giòn tan vang lên, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Trần đại nhân té trên mặt đất, lại nhìn Tịch Nhan, hai mắt trợn to.
“Dám ra tay đánh đại thần trong triều trước mặt hoàng thượng, ta thấy ngươi mới thật sự là không coi ai ra gì, người đâu, bắt nàng ta lại.”
Tịch Nhan vẫn chưa thấy hết giận, lại đang bồi thêm một cước lên người Trần Thái đang té trên mặt đất, mới chịu thôi.
“Ngài dựa vào cái gì nói ta đánh hắn? ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, nào dám đánh đại thần của triều đình, Lệ Phi nương nương nhìn lầm rồi, ngài kích động vậy, chẳng qua cũng đang lo lời ta nói sẽ ảnh hường đến danh tiếng tứ Hoàng Tử mà thôi, đã dám làm, vậy nên có gan gánh chịu hậu quả.”
Tịch Nhan bỗng nhiên đứng lên, cười to lên, đã sợ vu sự vô bổ, vì sao không để cho bản thân thản nhiên đối mặt, bất quá là sinh mệnh mà thôi, muốn thì cứ lấy đi, có người đồng hành trên đường hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Lệ Phi cũng hoảng trong lòng, một buổi hôn sự đang yên đẹp, bị nàng ta làm loạn còn chưa tính, còn muốn tứ Hoàng Tử lâm vào tình huống bất nhân bất nghĩa, mà đương sự vẫn tỏ ra kiêu ngạo càn rỡ, may là nàng ba lần bảy lượt thỉnh cầu, người có quyền lên tiếng nhất là Cảnh Đế lại cứ im lặng không hé lấy một lời, điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn được, bình tĩnh lại, những năm qua được ân sủng, là vì ai? làm như vậy, là muốn bồi thường cho ai?
“Tất cả đại thần trong sảnh đường và cả hoàng thượng đều thấy được, ngươi còn dám nguỵ biện, người đâu, lôi nàng ta đi cho ta.”
Lệ Phi đứng ở phía sau hoàng đế, chỉ vào Tịch Nhan, tức run cả người.
” Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh, nương nương cớ gì vênh mặt hất hàm sai khiến, các ngươi dám động thủ, hoàng thượng cho dù muốn giết ta, cũng phải để cho ta nói hết.”
Tịch Nhan đứng lên, lạnh lùng quét mắt khắp bốn phía, xoay người đối diện Lệ Phi, khí thế không chút khuyên giảm: “Đúng, không chỉ hoàng thượng , Lệ Phi nương nương , Hoàng hậu nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử điện hạ, đại thần ở cả sảnh đường nhìn thấy, mà còn có thái tử phi và những người này đều nhìn thấy ta đánh Trần đại nhân, nhưng nếu không phải là các ngươi tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin rằng một tứ tiểu thư yếu đuối bệnh tật, hiểu rõ thi thư lễ nghi và đa tài này sẽ động thủ đánh trọng thần triều đình? Ngươi, ngươi, các ngươi đều không nhìn lầm, mới vừa rồi chính ta ra tay.”
Tịch Nhan đảo một vòng chỉ từng người, cười ra tiếng: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ta có thể đánh đại thần triều đình, vì sao tứ Hoàng Tử thì không thể làm ra chuyện vô pháp vô thiên? Tương Tư!”
Tịch Nhan xoay người, nhìn Tương Tư đứng ở trong đám người: “Lôi mấy vị khách đang ở trong xe ngựa xuống đi.”
Tương Tư xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, lại kéo vào mấy tráng hán bị trói gô đi vào, Tịch Nhan cười đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tịch Nhan đi tới trước mặt bọn họ, dùng sức đạp mỗi người một cước, ngồi chồm hổm xuống, nắm hông của bọn họ kéo mạnh xuống đất: “Tương Tư, ném bọn họ đến cho tứ Hoàng Tử nhìn, có phải là những người đó do hắn phái đến hay không? hay là ta nói oan cho hắn?”
Tịch Nhan nhắm ngay mục tiêu, chỉ vào tên nô tài đã đạp Hạ Dạ Bạch.
Lệ Phi nhìn lệnh bài trên đất, sắc mặt đại biến, mấy tráng hán kia gắng gượng bò dậy, còn chưa tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đã ngã ầm xuống đất: “Ta thật lòng thật dạ, là bọn hắn làm ta mắt mặt.”
“Đúng rồi, được hoàng tử nhiệt tình mời là bọn hắn đã tu luyện phúc khí mấy đời mới được, đã không cảm kích, rõ ràng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Đúng, chúng ta như thế nào đi nữa nói là người của Đông Thần điện, đánh chó phải ngó mặt chủ, thất Vương phi không coi ai ra gì, hoàng tử xin hãy làm chủ cho nô tài.”
“Thánh thượng ở đây, các ngươi là đám nô tài thấp hèn còn dám nói bậy, bay đâu, lôi bọn họ xuống loạn côn đánh chết.”
Lệ Phi vọt tới, hung tợn tát vào đám nô tài đang luyến thoắng, vốn là người xinh đẹp, giờ vì tức giận mà ửng đó, càng thêm nghiên lệ.
Tịch Nhan ngửa đầu phá lên cười, lạnh lùng liếc mắt đám nô tài bên cạnh, lạnh lùng, những kẻ đó đã không còn chỗ dựa, Tịch Nhan tiếp tục cười to, điên cuồng cũng không kiêu ngạo, đôi mắt sáng sủa được lấp đầy tiếu ý, nhìn Lệ Phi, chỉ vào hồng trù chung quanh, nhàn nhạt nói, từng câu từng chữ toát ra vẻ vui sướng khôn cùng: “Lệ Phi nương nương cũng hiểu rồi chứ? chỉ có màu đỏ của canh máu mới đủ khả năng tô điểm cho niềm hân hoan ở chỗ này.”
Tịch Nhan liếm liếm khóe miệng, bộ dáng kia tàn nhẫn lại khát máu, giống như chẳng phải chuyện giết người mà chỉ là giết gà mà thôi, khiến ai nấy đều lạnh cả người, cho dù là Lệ Phi, cũg không kìm được nỗi sợ hãi đang dâng lên.
“Vương gia.”
“Vương gia.”
Lướt qua đoàn người, Tịch Nhan đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, nắm bàn tay hắn trước bao con mắt của mọi người, lúc này mới phát hiện quốc sư đại nhân cũng có mặt ở đây, mọi người chẳng qua là nhìn, nhưng không một ai lên tiếng.
“Vương gia.”
Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi một liếng, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng. Kéo tay hắn đi tới trước mặt mấy nô tài đang quỳ.
“Thương thế Vương gia của ta chính là do ngươi đánh, ai cho các ngươi lá gan chó đến vương phủ sinh sự.”
“Chúng ta nói muốn gặp Vương phi, Vương gia không cho, cho nên mới đánh.”
Tịch Nhan cười to lên, không đợi Hạ Thiên Thần Lệ Phi mở miệng, lại lên tiếng trước: “Ta là Vương phi, đâu phải để cho đám nô tài các ngươi nói gặp là gặp, đánh chó phải ngó mặt chủ, nguyên lai là được chủ nhân giật dây đám chó điên này từ phía sau, trách không được ngay cả chủ tử cũng dám cắn.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Lệ Phi đang hốt hoảng, lôi kéo Hạ Dạ Bạch đi tới trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, hậu cung ba ngàn giai nhân của ngài có mập ốm gầy cao, tập trung tất cả giai nhân trên đất nước, hoàng tử nhiều như vậy, thậm chí ngài còn không biết mẫu thân bọn họ là ai, hiện tại hoàng thượng có nhớ tới nhi tử thứ bảy cũng là phu quân của ta chăng? người cả ngày mang mặt nạ, điên khùng ngu ngốc Thất hoàng tử này? cũng là nhi tử đã bị ngài vứt bỏ từ lâu, hoàng thất gia yến, ngài cùng quần thần còn có chư vị hoàng tử chè chén, có chút nào nghĩ đến người con thường xuyên bị ức hiếp này!”
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên nâng cằm Hạ Dạ Bạch lên, đem vết thương trên mặt hắn chỉ ra cho Cảnh Đế thấy: “Hoàng thượng có nhìn thấy chưa? vết thương trên mặt này chính là do đám cẩu nô tài cậy chủ làm càn này gây ra, chủ tử nhà hắn không gia giáo để bọn chúng chạy loạn cắn người, đám chó điên này quá ngông cuồng, không ai dám ra tay ngăn cản, dĩ nhiên, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
” Mở miệng ra là cẩu nô tài này cẩu nô tài nọ, chẳng khác nào thứ vô học.”
“Chẳng phải đều do tướng phủ dạy đó sao? ta chỉ nói vài từ mà thôi, tướng gia đã quên rồi ư? Chính vào ngày ta lại mặt, nữ nhi bảo bối của ngươi, hiện tại trắc phi tứ Hoàng Tử, còn muốn quá phận hơn cả ta.”
Tịch Nhan nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, vẫn chưa phát hiện Cảnh Đế đang ở trước mặt nàng nhìn chằm chằm và vết tương xanh tím trên mặt Hạ Dạ Bạch, tràn đầy thương tiếc đau buồn, mà Hạ Dạ Bạch cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Đế cao cao tại thượng, khóe miệng cong lên, hết sức trào phúng.
” Ta như xấu thế nào đi nữa thì vẫn mang danh hiệu thất Vương phi, những người đó bất quá là nô tài, cho dù là Trần đại nhân cũng chỉ là đại thần mà thôi, án thân phận phẩm cấp, ta đều cao hơn hắn, nếu phải đối mặt, cũng là hắn đến hành lễ với ta, bị ta đánh một cái tát, cũng là chủ tử giáo huấn thuộc hạ, không có gì là mất mặt, còn đám nô tài thấp hèn này, nô tài đánh chủ tử, đây là phạm thượng làm loạn, nếu không nghiêm phạt, chẳng phải là muốn phản thiên. Ngày ta đại hôn, ngồi kiệu đi qua phố phường, ta nghe rõ dân chúng nghị luận, thất vương gia tuy là nhi tử hoàng thượng, nhưng nào có được một chút uy nghi của hoàng tử, cả ngày mang mặt nạ, người khác ức hiếp thì hắn chỉ biết cười khúc khích, ngay cả ăn mày trên phố cũng có thể ném đá vào hắn, thật là khờ thái quá, sinh lão bệnh tử, điên khùng ngu dại, há phải điều thường dân có thể quyết định được sao? Hắn ngây dại đâu phải là đánh mất mặt mũi của mình? Hoàng thượng, nương nương và chư vị hoàng tử khi nghe thấy những lời như vậy có cảm thấy khoan khoái thoải mái hay nở mặt nở mày chăng? Thân nhân của mình bị khi dễ, các ngươi vẫn có thể ngày đêm ca hát vui vẻ? Những người đó mỗi khí đánh Vương gia của ta thì trong lòng cũng nghĩ người trong hoàng thất quả thực lãnh huyết vô tình.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thất Vương phi biết rõ hoàng thượng sủng ái tứ Hoàng Tử, khó tránh khỏi thiên vị ta, cớ gì chuyện bé xé ra to như vậy, quấy rầy ngày vui của tứ Hoàng Tử.”
Lan Phi Quỳ trên mặt đất rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm nhu nhu nhược nhược, vẫn khiến Tịch Nhan căm tức.
“Chỉ là chuyện cỏn con? Đê dài ngàn dặm bị phá hủy bởi tổ kiến, băng tuyết ba thước, há chỉ do một ngày đông, Lan Phi nương nương chẳng nhẽ không hiểu đạo lý này? Nếu như trước đây ngài không dung túng Ngũ hoàng tử, răn đe nghiêm cẩn thì hắn đã không đến mức luân lạc tới thảm cảnh ngày hôm nay, trời làm bậy, còn có đường sống, tự làm bậy, có thể sống được chăng? tất cả kết cục hôm nay cũng là chính hắn gieo gió gặt bảo, chỉ có điều là bắt đầu từ việc giáo dục lõng lẻo của Lan Phi nương nương. Chuyện này, không cần làm phiền người của Lại bộ khua chuông gõ mỏ điều tra, Ngũ hoàng tử chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? cứ bảo hắn nói rõ chân tướng có phải tốt hơn không, ha ha, đây là đứa con trai ngoan cho chính tay Lan Phi dạy dỗ nên. háo sắc dâm ô, to gan lớn mật, vương phủ một trăm lẻ tám cơ thiếp còn chưa đủ, cả ngày còn phải cần đến đám nữ nhân ở Ỷ Thúy Lâu hầu hạ. Lại còn dám mơ tưởng đến ta.”
Chư vị đại thần đều chuyển dời ánh mắt kinh thường về phía Lan Phi, sắc mặt Lan Phi trắng nhợt, lập tức lại đỏ lên, con đàn bà này hại Tuấn nhi thành như vậy, còn muốn quở trách hắn này nọ, Lan Phi tức giận mắng Tịch Nhan: “Chính ngươi hại Tuấn nhi của ta còn dám ngậm máu phun người, ác nhân cáo trạng trước.”
Lan Phi nói xong, quỵ gối lết đến trước mặt Cảnh Đế: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho hoàng nhi, hoàng thượng.”
Âm thanh thê lương bi ai, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
“Muốn làm chủ cũng nên thay Vương gia của chúng ta lấy lại công đạo trước, Ngũ hoàng tử lợi dụng khi ta tiến cung bái yết quốc sư, trói Vương gia bắt đến Ỷ Thúy Lâu, còn dùng xuân dược, để Vương gia của chúng ta ăn nằm với đám gái thanh lâu, nếu không phải tâm chí Vương gia của ta kiên định, thì chẳng phải cũg giống như Ngũ hoàng tử bị một đám kỹ nữ dơ bẩn thấp hèn vấy bẩn, uy hiếp Vương gia của ta lại muốn ta làm chuyện đồi bại với hắn, quả là chuyện nự cười, kẻ chẳ biết đã ăn nằm với bao nhiêu gái thanh lâu, lại dơ bẩn như vậy mà dám nghĩ đến chuyện làm ô uế ta, con cóc làm sao có thể ăn được thịt thiên nga, ta thủ thân thủ phận, giữ mình trong sạch, lại bị khởi tội làm ô uế thân Ngũ hoàng tử ư?”
“Ngươi ngậm máu phun người.”
Lan Phi đau lòng cho con, nghe Tịch Nhan nói như vậy, lại thấy sắc mặt chư vị đại nhân khác thường, càng thêm căm tức trong lòng, nếu không phải hoàng thượng ở đây, e là nàng đã xông lên cấu xé, bóp chết nàng ta rồi.
“Cha mẹ sinh con trời sinh tính mỗi người mỗi sở thích, mười người ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, Vương gia của ta mặc dù ngốc nhưng lại là người có tấm lòng hết sức chân thành, không tâm địa gian giảo giống như những hoàng tử khác, tứ Hoàng Tử dáng vẻ đường đường, chuyện hôm nay xem ra chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, Hoàng thượng là bậc minh quân, hoàng thất công bình, đối xử bình đẳng, nếu thiên vị Lan Phi nương nương, ai biết trong hoàng thất còn có ngũ hoàng tử thứ hai hay không? Hoàng thượng là người đứng trên vạn vạn người, tay cầm sinh tử của người trong thiên hạ, không cần bán đứng nữ nhi để củng cố và tăng mạnh quyền thế như tể tướng đại nhân, bởi vì lo lắng vinh quang quyền lợi của mình bị hao mòn, mà phải hao tổn tâm cơ, trên này nắm ngàn vạn mưu sách, tể tướng đại nhân, ta nói có đúng không?”
Tịch Nhan nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, cười ha ha, nhìn bộ dạng hắn lúc này, muốn chửi lại chửi không được, càng nhìn càng khoái.
“Tùy Dạng Đế Dương Quảng khi còn trẻ là người có dung mạo đẹp đẽ, thông minh xuất chúng, văn thơ hoa mỹ lại có hoài bão lớn lao, trong triều được nhiều quần thần ủng hộ. Tứ Hoàng Tử nhân đức như vậy cũng chẳng khác nào Tùy Dạng Đế Dương Quảng. Thế nhưng hắn lại là người xúi cha phế truất anh, rồi sau đó lại giết cha giành ngôi, trở thành mặt người dạ thú nổi danh trong lịch sử, ấy vậy mà trước khi ông ta leo được lên ngôi vị cao chót vót ấy đã ngụy trang thành một người tao nhã , người gặp người thích , cư xử lễ độ, các đại thần đều hết lòng ủng hộ. “Trung sử chí đệ, vô quý tiện, giai khúc thừa nhan sắc, thân dĩ hậu lễ.” kẻ tới người lui, có người thì bảo hắn là người nhân nghĩa, cũng có kẻ gọi hắn là tên ngụy quân tử, biết cách nắm bắt lòng người, vạch định mưu kế trước sau, che đậy được ánh mắt người đời, Vương gia tiên đoán bất quá là nhắm mắt nói mò, ai có thể nghĩ tới một người nhân đức như vậy sẽ làm ra chuyện giết huynh giết cha cưỡng bức chị dâu, kiềm nén đã lâu một khi bạo phát, hậu quả thế nào, ai dám nói trước được đây?”
Hạ Thiên Thần đứng tại chỗ, dây lụa hồng nối liền hắn và Mạc Vân Phỉ trong lúc vô tình đã rơi trên mặt đất, đôi tay dưới cẩm bào đỏ thẫm nắm chặt thành quyền, đầu khớp xương vang lên tiếng răng rắc, đôi mắt hoa đào tràn đầy phong tình kia giờ tràn đầy bão tố, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, phong lưu ấy giờ không còn trông thấy nữa, lệ khí đầy người phơi bày trước mặt chư vị đại thần, sắc mặt tái mét, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy nhếch nhác của Tịch Nhan.
“Ngươi cho là như thế sao?”
Mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ phẫn nộ, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn bão tố.
Tịch Nhan mắt lạnh đáp lại, không chút nao núng, mắt thấy vỏ bọc của Hạ Thiên Thần sắp tan vỡ, gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng.”
Lệ Phi đi tới trước mặt Hạ Thiên Thần, sắc mặt trắng bệch, không ngừng vỗ lên vai hắn: “Hoàng nhi, hoàng nhi của ta.”
Thanh âm nghẹn ngào, lo lắng sự việc bộc phát, lo lắng với văn võ cả triều, Hạ Thiên Thần không khống chế được tâm tình.
” Không được trừng Nhan Nhan của ta như vậy, nàng sẽ sợ.”
Hạ Dạ Bạch vọt tới, che chở Tịch Nhan ở trong ngực, cặp mắt đào hoa kia như là mùa xuân, lại như là cái rét giữa trời đông, gió bắc lạnh gào thét, băng lãnh tàn khốc giống như là độc xà, khiến không ai dám nhìn thẳng.
“Thất Vương phi, ngươi chẳng qua chỉ là nói bừa mà thôi.”
Lệ Phi ôm Hạ Thiên Thần, tức đến mức cả người run run.
“Tứ Hoàng Tử không phải là người như thế, ngươi không nên nói bậy.”
Liễu Dật Phong chỉ vào Mạc Tịch Nhan, bảo vệ Hạ Thiên Thần.
“Mạc Tịch Nhan, ta thấy ngươi đang đố kị, đều là tiểu thư tướng phủ, mà ngươi chỉ là một thứ xuất, ngươi rõ ràng chính là đố kỵ ta có thể gả cho tứ Hoàng Tử làm phi, mà ngươi cũng chỉ có thể gả cho một kẻ ngốc, ở đất Lưu Ly này người nào không biết ngươi ái mộ tứ Hoàng Tử, vì là thứ nữ, nên từ nhỏ đã nỗ lực học tập cầm kỳ thư họa để xứng với tứ Hoàng Tử, ngày đầu đại hôn, ngươi lấy cái chết kháng hôn, còn nói không phải tứ Hoàng Tử không lấy chồng, nếu gả cho thất vương gia làm phi tình nguyện tình nguyện thanh đèn cổ phật, vậy mà chỉ ngắn ngủi vài tháng, làm sao ngươi có thể thay đổi nhiều đến thế, không ăn được nên cố ý đến phá bỏ ư? Mạc Tịch Nhan, hoá ra ngươi là người như thế.”
Từ lúc Tịch Nhan lên tiếng, Mạc Vân Phỉ đã muốn phản bác, thế nhưng đại hôn, thật sự là điềm xấu, vẫn cố nhịn đến bây giờ, Mạc Tịch Nhan quả thực rất đáng chết, lại dám đến quấy phá hôn sự của nàng cùng tứ Hoàng Tử, còn nói nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là muốn đẩy tứ Hoàng Tử vào ô danh bất nhân bất nghĩa, nàng tuyệt đối không thể để cho Mạc Tịch Nhan thực hiện được âm mưu này.
“Bản tính ta yếu đuối, không thích tranh giành gì của ai, ta và tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, chẳng phải tỷ tỷ hiểu rõ ràng rồi sao? Trước đây ở tướng phủ, luận dung mạo tài hoa, có thứ nào ngươi so được với ta? Mỗi khi ngươi đến viện ta gây chuyện, khi đó dù ta được phụ thân sủng ái, cũng có lần nào thêm mắm thêm muối nói xấu ngươi trước mặt phụ thân chưa? Ai chẳng có bản tính tham sống, lời như vậy mà tỷ tỷ cũng nói được, tứ Hoàng Tử cưới một người mà xét mọi mặt đều kém hơn ta, thì có gì để ta phải hận? muốn hận cũng nên là tứ Hoàng Tử hận mới đúng, là hắn không có cái phúc khí kia mới bỏ lỡ ta.”
Kiêu ngạo cuồng vọng, rõ ràng là chọc người khác ganh ghét, nhưng những lời nói đó được thốt ra từ miệng Tịch Nhan lại khiến những đại thần ở đây không cảm thấy bất ngờ, điều đáng quý nhất trong hoàng thất chính là chữ tình, người con gái tài ba thế này lại dám yêu dám hận, tứ Hoàng Tử để vuột mất nàng mới là tổn thất lớn.
Hoàng hậu quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Nhan, ánh mắt sắc bén, tràn đầy vui sướng, chuyện hôm nay, tuy rằng chưa chắc hoàng thượng sẽ trị tội tứ Hoàng Tử thế nào, bất quá ngày đại hôn bị náo loạn đến mức này, các đại thần vẫn chưa đưa ra quyết định trong triều tất nhiên sẽ đứng ở phía thái tử, nàng làm sao có thể không vui mừng.
Mạc Vân Hà đỡ Hạ Minh Húc, vừa cố đè nén nỗi lòng, nhưng làm sao cũng không ép được niềm vui đang dâng tràn, khe khẽ cười, nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, có chút đắc ý, cũng có chút oán giận.
“Tứ Hoàng Tử văn võ song toàn, dáng vẻ đường đường, được không ít đại thần trong triều khen ngợi, chẳng qua là được ngụy trang quá tốt, hoàng thượng thiên vị cũng không có gì đáng trách, Lệ Phi dung mạo xinh đẹp, nhan sắc đứng nhất nhì hậu cung, hoàng thượng lại đặt biệt ưu ái che chở cho tứ Hoàng Tử, nếu hoàng thượng chỉ là chủ gia bình thường trong gia đình, làm như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mọi người, thế nhưng hoàng thượng ngoài là cha, còn là vua một nước, dù chỉ xét ở phương diện cha con, thì hoàng thượng cũng không chỉ là cha của một người, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hoàng thượng làm như vậy, trong lòng của ngài có nghĩ đến những đứa con khác chăng? vị trí của thái tử ở nơi nào? Triều đình Lưu Ly, chia làm hai phái, địa vị ngang nhau, công khai đấu đá, tể tướng đại nhân trăm phương nghìn kế để gã Nhị tỷ tỷ vào Đông Thần phủ, mà người tạo thành cục diện hỗn loạn ngày hôm nay không ai khác mà chính là hoàng thượng, hoàng thượng có cảm thấy mình là một vị minh quân không?”
Cảnh Đế nhìn Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch đang ôm nhau, đôi mắt mở to sững sờ, chẳng biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
“khụ….”
Thái tử ho khan vài tiếng, buông tay của Mạc Vân Hà ra, đi từ từ đáo trước mặt Tịch Nhan: “Nếu thật Vương phi suy nghĩ cho thất hoàng đệ, thì nên cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.”
Ánh mắt trong trẻo nhưng rất quật cường liếc nhìn Hạ Minh Húc sắc mặt tái nhợt, con ngươi bốc lửa phản chiếu hình ảnh mặt nạ ngân bạch, ngoài ra không còn gì nữa cả.
“Những gì cần nói đều nói cả rồi, ta chỉ muốn nói cho đã cái miệng, muốn giết cứ giết, làm gì cũng mặc, nếu ta là chết, Vương gia tất nhiên sẽ đuổi kịp, trên đường hoàng tuyền, ta chiếu cố hắn, cũng không cần lo lắng hắn sẽ bị người khác bắt nạt.”
Đôi mắt Cảnh Đế lai động như người chết sống lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đạm nhiên không sợ hãi của Tịch Nhan, mắng: “To gan.”
Thanh âm uy nghiêm, mơ hồ mang theo run rẩy.
“Dân nữ có nói sai sao? Hoàng thượng tự hỏi lòng mình xem, bản thân có phải là một người cha tốt? một hoàng đế tốt hay không? Phụ thân – hoàng thượng ở cả hai cương vị này người đã làm được gì? đã đánh mất gì? trong lòng ngài là hiểu rõ nhất. Đã hưởng thụ quyền lực vô thượng của cương vị hoàng thượng thì phải thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng hoàng thượng đã làm gì? Trong triều đình, tuy nói cần cân nhắc lợi ích, nhưng tuyệt đối không phải phân phe tranh quyền đoạt thế giống như hôm nay, Nước Lưu Ly ngày nay mặc dù được xưng là nước hùng mạnh, nhưng nội bộ đã sớm hư thối, trăm vạn hùng binh, nhưng trên dưới không một lòng, căn bản cũng không chịu nổi một đòn, dân tộc Hung nô phương bắc dần dần lớn mạnh, thống nhất các bộ, đối với ta Lưu Ly nhìn thì chậm chạp, nhiều lần xâm phạm, đã sớm là dân chúng lầm than, các nước phía nam, chúng ta hàng năm hao tổn của cải trên trăm vạn để duy trì mối quan hệ hữu hảo, không sai, là bọn họ vẫn khiêm nhường hành lễ với hướng Hoàng thượng, nhưng tiểu dân xét thấy đây là hoàng thượng dùng tiền bạc mua chút thái bình tạm thời, nếu một ngày kia, quốc khố Lưu Ly chúng ta trống rỗng, không còn bạc cống tiến, bọn họ sẽ lật mặt với chúng ta.”
Tịch Nhan cười ha ha, nhìn Cảnh Đế, tràn đầy trào phúng: “Hay là không cần chờ đến ngày đó, cái họ cần chẳng qua là chút lợi lộc mà thôi, ai có thể cho bọn hắn càng nhiều lợi, thì họ sẽ nghiêng về kẻ đó, nếu dân tộc Hung nô có thể cho họ nhiều lợi lộc hơn, bọn họ sẽ hợp tác với dân tộc Hung nô cùng tiến công đánh Lưu Ly ta, vây hãm ta vài năm, moi từ trong quốc khố ta vài ngàn vạn bạc kim, cũng giống như dùng rá tre múc nước, chỉ là công dã tràng mà thôi, mà tiền bạc này cũng là từ mồ hôi nước mát dân chúng nước ta, hoàng thành phồn hoa, bạc rải trên đất, nhưng hoàng thượng có nhìn thấy được dân chúng ngày ngày lam lũ, bữa ăn mỗi ngày còn không có lấy cái bánh bao sạch sẽ, mấy trăm vạn lượng bạc trắng, có thể cho bách tính Lưu Ly có thể được sống cuộc sống tốt, dân chúng cũng có chút cảm động hoàng đế ân điển, bọn họ lặng lẽ không lên tiếng là bởi vì hị bọ các ngươi phong bế tâm trí, bị quân quyền của các ngươi làm sợ hãi, một ngày nào đó bọn họ sẽ thức tỉnh, thì đó cũng là ngày diệt vong của Lưu Ly, đến lúc đó tiểu dân nghĩ hoàng thượng còn mặt mũi nào đi gặp các bậc tiên đế. Hoàng thượng cùng chư vị hoàng tử đối đãi với huynh đệ, con cái của mình như vậy, để bách tính tùy tiện khi dễ Vương gia nhà ta, không bằng thể diện của hoàng gia, nhất định để bách tính thất vọng đau khổ, bọn họ đối với Hạ gia cũng chỉ có mặt ngoài tín phục, ngày sau nếu có ai đó châm ngòi thổi gió dân tâm nhất định đại loạn.”
“Ngoài nhược nhưng trong nhất định phải ổn định, các vị đại nhân trên điều đình phải vui vẻ hòa thuận, hôm nay là phái thái tử thắng, phái thái tử dương dương tự đắc, ngày mai là trận doanh của phái tứ Hoàng Tử thắng, các ngươi lại vênh vang đắc ý, nhưng nếu là một ngày kia, Lưu Ly bị mất, ta xem các ngươi còn tranh giành thế nào? làm sao đấu đá? Hoàng tử phạm sai lầm, cũng chịu tội như thứ dân, nếu hoàng thượng cứ tiếp tục phóng túng bao che tứ Hoàng Tử, ngày sơn hà Lưu Ly bị mất cũng chẳng còn xa.”
” Tà thuyết mê hoặc dân chúng, người đâu, mau trói nghịch nữ phạm thượng làm loạn này lại cho ta.”
Cảnh Đế vừa mới hạ lệnh, một đám vũ lâm quân hộ giá ngoài cửa cầm trong tay trường mâu vọt vào, theo hướng tay chỉ của Cảnh Đế, bao quanh Tịch Nhan.
“Thái tử điện hạ.”
Mạc Vân Hà sắc mặt hoảng loan, chầm chậm chạy đến trước mặt Hạ Minh Húc, vội vã đỡ Hạ Minh Húc rời đi.
Hạ Minh Húc xoay người, nhìn Tịch Nhan ôm Hạ Dạ Bạch với vẻ mặt cười nhạt, không chút sợ hãi, nhìn Mạc Vân Hà bên cạnh, đáy mắt xẹt qua chút ảm đạm, đỡ tay của Mạc Vân Hà, xoay người ly khai.
“Không ai được phép qua đây.”
Hạ Dạ Bạch thấy mọi người xông tới, ôm Tịch Nhan thật chặt , vương tay gỡ kim trâm cài trên tóc Tịch Nhan xuống, lúc này mới chậm rãi buông Tịch Nhan ra
“Không được bắt Nhan Nhan.”
Ai dám qua đây, ta sẽ giết hắn.”
Hạ Dạ Bạch hướng về phía những người đó, giơ trâm trên tay lên, đám vũ lâm quân quả nhiên coi thường Hạ Dạ Bạch, bất quá trước mặt hoàng đế, hắn thế nào đi nữa cũng còn là một hoàng tử, bọn họ cũng không dám làm càn quá mức.
Kim trâm trên tay Hạ Dạ Bạch hướng về phía những người đó, cặp mắt kia hình như có chút hoảng sợ, quát to một tiếng: “Các ngươi đừng bước tới.”
Mái đóc đen mun lập tức rũ xuống vai, cộng với làn da trắng mượt càng tôn thêm dung nhan kiều diễm. Vẻ đẹp khó diễn tả được, xinh đẹp động nhân, xinh đẹp làm cho người khác hít thở không thông.
” Nếu không phải là Nhan Nhan, đến bây giờ ta còn bị con chuột của hoàng hậu phái đến ức hiếp.”
“Các ngươi đều khinh thường ta, ngày nào cũng đánh ta.”
“Các ngươi không phải người tốt, các ngươi đều không phải người tốt.”
Hạ Dạ Bạch vây quanh Tịch Nhan, nếu có ai nhích đến gần Tịch Nhan, gân mạch trên tay lập tức bị trọng thương, từng tiếng thét chói tai, sau đó máu rơi lênh láng xuống đất, động tác rất nhanh mà lại chính xác.
Đôi tay này, cuối cùng cũng nhiễm máu tươi, nhưng hắn vẫn không chút nao núng, không chút hối hận hay khiếp sợ.
“Vương gia, ngài làm gì vậy? Nguy hiểm.”
Kim trâm trên tay Hạ Dạ Bạch đã dính đầy máu, Tịch Nhan nhìn người lao đến như nước lũ, lòng chợt lo lắng, xông lên phía trước, vừa muốn đem cướp lại kim trâm trên tay hắn.
Hạ Dạ Bạch che chở trước mặt Tịch Nhan, cây trâm đầy máu đặt ở huyệt mạch trên cổ, đôi mắt kia dưới mặt nạ hung tợn nhìn chằm chằm Cảnh Đế: “Bảo bọn họ lui xuống, nếu có ai dám bước đến, ta sẽ chết cho ngươi xem.”
“mau bắt yêu nữ này lại cho ta.”
Cảnh Đế chỉ vào Tịch Nhan, giận không kềm được, Hạ Dạ Bạch lạnh lùng liếc Cảnh Đế, nhìn vũ lâm quân ùa lên, lòng lại lo vết thương trên vai Tịch Nhan, nghĩ đến nàng vì mình mà phải chịu đau đớn, lại giơ cây trâm lên, dùng sức đâm vào huyệt mạch mình, ánh mắt của Cảnh Đế lập tức trừng lớn, chỉ vào vũ lâm quân đang lao lến, quát to: “Dừng tay, dừng tay cho ta.”
Tịch Nhan đầu tiên là sửng sờ, nhìn kim trâm cắm ở trên vai Hạ Dạ Bạch, tim muốn nhảy khỏi ngực, vội vàng chạy tới, tay run lẩy bẩy không dám lấy kim trâm trên người Hạ Dạ Bạch ra.
“Trên đời này, chỉ có mỗi mình Nhan Nhan là tốt với ta.”
Vùng xung quanh lông mày Hạ Dạ Bạch cũng nhíu lại, trên vai bị thương, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tâm cũng dược buông lỏng, đau đớn của nàng, cảm kích khác nào chính mình chịu ơn,vẫn không bằng cùng gánh chịu nỗi dau với nàng.”
Hắn lạnh lùng liếc mắt trừng Cảnh Đế, cái nhìn băng lãnh, tràn đầy trào phúng, hoàn toan không có chút cảm tình của người con danh cho cha.
“Hạ Dạ Bạch, đứa con ngốc ngếch này.”
Tịch Nhan nhìn máu tươi róc rách chảy ra, kiên cường như nàng, đã bao lâu chưa rơi nước mắt? Nàng cũng quên mất cảm giác đó là như thế nào ròi, nhưng bây giờ hai hàng nước mắt, giống như suốt nước cứ thể chảy ra,muốn kìm cũng không sao ngăn được.
Nàng hít mũi một cái, quệt tay lau khô nước mắt trên mặt, ôm lấy Hạ Dạ Bạch thật chặt, hận nhìn Cảnh Đế: “Lần trước ở Tuệ Xuân Phường, ta đánh đố thắng chư vị hoàng tử, bọn họ đã đồng ý, sau này không bao giờ khi dễ Vương gia nhà của ta nữa, ở trước mặt đại thần, cũng phải đối xử với vương gia như một hoàng tử bình thường, nhưng hôm nay, chư vị hoàng tử đều nuốt lời hứa của mình, các ngươi đều là lũ ngụy quân tử nói lời không giữ lấy lời, các ngươi như vậy thì dựa vào cái gì để được dân chúng ủng hộ, hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng không ngờ hoàng thượng lại thiên vị đến vậy, cũng là kẻ nhẫn tâm như thế.”
Tịch Nhan lạnh lùng quét mắt liếc chung quanh, đôi mắt trong suốt không có nửa điểm cảm tình, dừng lại trên người của Hạ Thiên Thần trong chốc lát, cuối cùng lại quay sang Cảnh Đế: “nếu không phải bị hoàng thượng bứt bỏ chẳng màn, thì vương gia của ta sao phải chịu cảnh như vậy? Để hắn phải chịu sự sỉ nhục của những vị hoàng tử khác, nhất là tứ Hoàng Tử, ta muốn hắn ta phải quỳ xuống xin lỗi vương gia của ta, bằng không hai tiếng Vương gia Vương phi, gọi thì dễ nghe,nhưng chỉ được danh không được tiếng, hơn nữa dân nữ mệnh hèn, nếu hoàng thượng không đáp ứng, thì hãy ban cho dân nữ và vương gia được chết, cứ để người đời được biết hoàng thượng là người cha thế nào.”
Tịch Nhan ngơ ngác nhìn vết thương trên vai Hạ Dạ Bạch vết thương trên vai chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ, hoàn toàn mất hết lý trí.
Nàng yêu quý cuộc sống, nhưng điều này cũng không chứng tỏ nàng sẽ nhân nhượng vì lợi ích, chẳng qua chỉ là chết, ai cũng phải chết một lần, nếu nàng không tiếc tính mệnh này, thì có gì khiến nàng không dám nói, chuyện gì không dám làm.
Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên tĩnh lặng như tờ.
Vương thái phó nhìn chằm chằm Tịch Nhan, vô cùng tức giận, Cảnh Đế nghiêng đầu, đôi mắt trầm ngâm hờ hững nhìn người đang quỳ trên mặt đất, người vương thái phó run rẩy, hai tay chống trên đất, cũng không dám thở mạnh.
“Ta cũng giống như mọi người, đều là người phàm mắt thịt, tất nhiên cũng chỉ có một cái mạng, Cái chết đối với một người mà nói, có nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, chiến sĩ biên cương vì bảo vệ quốc gia mà phải bỏ mạng nơi sa trường, đó là cái chết nặng tựa thái sơn, trong lòng bị ủy khuất đè nén tích tụ thành bệnh mà chết thì chính là cái chết nhẹ tựa lông hồng, cùng với tham sống sợ chết, sống nhờ vào hơi thở của người khác, cuối cùng một đời cũng không dám phản kháng, vậy tại sao không thể lựa chọn cách chết thống khoái? Kéo dài hơi tàn? mỗi ngày sống trong lo lắng hoảng sợ bị người đời lên án, sống không bằng chết như vậy thì còn có ý nghĩa gì? cây mất vỏ ắc héo rũ mà chết, các vị đại nhân nếu không có đầu không có sĩ diện, cả ngày bị người đời cười nhạo lăng nhục, các ngươi còn sống nổi không? Quay trái quay phải, lừa trên gạt dưới, Mạc Tịch Nhan ta không có khí phách co được dãn được đó, càng không muốn thấy người khác chà đạp tôn nghiêm Vương gia của ta, các vị đều là người ăn no đọc sách thánh hiền, lại không giang tay tương trợ, trái lại không để ý thân phận, hùa với đám lưu manh đầu đường xó chợ hà hiếp Vương gia nhà ta, đây cũng là đạo lễ nhân nghĩa của đức Khổng Mạnh răng dạy hay sao?
“Chư vị hoàng tử mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, quần là áo lụa, khoác lên mình gấm vóc lụa là, những vật dụng khác thì không cần phải nói đến, bước chân ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng áo mặc tận tay cơm dâng tận miệng, còn vương gia nhà ta thì sao? Mỗi ngày đều ăn rau xanh củ cải, gọi là cơm canh mà chẳng khác nào chén nước lã mà thôi, mặc quần rách áo thô, so với hạ nhân chỉ có hơn chứ không kém, bước chân ra khỏi cửa thì bị người khinh kẻ chê, người trong vương phủ thì không cần nói đến, còn người bên ngoài thì mặc sức lăng nhục, hạ thủ không chút lưu tình, trên người Vương gia của ta thương tích chằng chịt, các ngươi có biết đến chăng? Đây hết thảy, cũng không phải là ta hư cấu bịa đặt, ta có nói quá lời hay không, thiết nghĩ trong lòng các vị đại nhân có mặt ở tại đây còn rõ ràng hơn so với ta nhiều. Vốn cùng một gốc sinh ra, huynh đệ máu mủ, thế nhưng ngay cả bố thí chút thương hại cho nhau cũng không có, chẳng lẽ đây là cốt nhục thân tình trong hoàng thất ư? chỉ là có danh không có tiếng như vậy ư?”
Tịch Nhan nhắm chặt đôi mắt đau thương, không khỏi nhớ tới ngày đại hôn ấy, hạ nhân vương phủ một tay cầm đuốc, một tay vung gậy gộc vây đánh Hạ Dạ Bạch, nghĩ đến lúc hắn bị té trên mặt đất trong Tuệ Xuân Phường, những đốm máu đỏ tươi trên mặt nạ ngân bạch, giống như hoa mai nở rộ, sắc mặt tái nhợt, trên người của hắn, đâu đâu cũng có thương tổn, lòng thêm thương tiếc, càng thêm yêu thương.
“Lớn mật.”
Cảnh Đế quát to một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên thương xót, phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn.
Đôi mắt kia tuy nhìn chằm chằm Cảnh Đế, nhưng lai như nhìn hư không, phảng phất tất cả mọi thứ trên thế gian đều không đáng lọt vào đôi mắt ấy, lòng kiên định, ý chí sắt đá như dũng sĩ không chùn bước trước chông gai, Tịch Nhan lạnh lùng cười, nói: “Tịch Nhan chẳng qua chỉ là một tiểu nữ yếu đuối quanh năm sống trong khuê phòng, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, chỉ là có lá gan lớn, lại chán ghét cuộc sống bị người khác soi nói chỉ chỏ, luôn phải sống trong lo lắng hoảng loạn, lòng thấp thỏm lo sợ, cơ thể hiện đang mang bệnh tật, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không thể được, cùng là hoàng tử như nhau, tại sao đãi ngộ lại chênh lệnh đến như vậy?”
Mặt trời dần dần rơi xuống, đèn dần được thắp lên, trong ánh sáng loe lói, tỏa bóng chập chờn, điện vàng đèn ngọc vẫn không ám chút tục khí, đến bồn hoa cũng tinh xảo tỉ mỉ, từng li từng tí đều được lựa chọn cẩn thận, quang ảnh chung quanh di động, chúng quan quỳ trên mặt đất đều mang hàm tứ phẩm trở lên, dắt theo thê nhi, và cả thiếp thân thị vệ cũng xếp đầy ở bên ngoài, so với ngày nàng đại hôn hoàn tòan trái ngược.
“Tứ Hoàng Tử và Vương gia nhà ta đều là nhi tử hoàng thượng, tứ Hoàng Tử đã đến tuổi được cấp nhược quán, nhưng vẫn được ở trong hoàng cung, Vương gia nhà ta lại phải ra khỏi cung từ lâu, có vẻ như bị hoàng thượng vứt bỏ, tự sinh tự diệt, tứ Hoàng Tử đại hôn, hoàng thượng đặc mệnh tráng đinh ngàn vạn, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, xây dựng Đông Thần phủ , Đông Thần điện này, hoàng thượng quả thật làm vô cùng nổi bật, hôm nay tiệc cưới, trong triều đình, có vị quan tứ phẩm trở lên nào dám vắng mặt? Còn ngày đại hôn của tiểu nữ cùng vương gia? tuy là chính tay hoàng thượng ngự bút khâm thưởng, nhưng có ai nghĩ đến việc tu sửa vương phủ cho ngăn nắp chỉnh tề? Lúc đầu đại hôn, đừng bảo là quan tứ phẩm, ngoại trừ vài vị đại nhân đến cửa gây chuyện, thì ngay cả một vị quan thấp kém nhất cũng không thấy bóng, lễ vật chúc mừng của chư vị hoàng tử, bất quá đều là tùy tiện sai hạ nhân mag đến, mang đến lễ gì, các vị hoàng tử chắc còn nhớ rõ, danh mục quà tặng trong phủ vẫn còn ghi chép rõ ràng, các vị hoàng tử vung tay thế nào, có cần tiểu nữ sai người mang chúng đến đây … đọc cho mọi người nghe chăng?
“Quà tặng nặng ở tấm lòng, chẳng phải thất vương phi đã nói như vậy rồi sao? Thất Vương phi xưa nay luôn thông tuệ, chẳng lẽ hôm nay vì tức giận mà quên cả lời mình đã nói ra? Thân thể đã không khỏe, thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, hồ ngôn loạn ngữ, đại nghịch bất đạo, tội danh này không phải ai cũng gánh nổi, người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, đặng thái y, theo nàng ta hồi phủ đi.”
Tịch Nhan xoay người, viền mắt hơi đỏ, ngấn nước, nhưng vẫn không rơi xuống: “Tứ Hoàng Tử nếu nói như thế, cần phải sai người sửa sang lại danh mục quà tặng thôi, Cung Vương Phủ tuy rằng khốn cùng, nhưng đó cũng là những thứ tốt nhất của chúng tôi, mặc dù không thể so sánh cùng những hoàng tử khác, nhưng quả thật vẫn có thể xuất ra được, đại nghịch bất đạo, tội danh này quả thực ta không gánh nổi, bất quá bộ dáng hiện giờ của ta chẳng phải do ngươi ép buộc hay sao? Tứ Hoàng Tử nhiệt tình mời, pháo nổ rềnh vang dường như vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu náo nhiệt, ngày ta đại hôn, hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương , Lệ Phi nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử , thái tử phi không đến, ngay cả tể tướng đại nhân, ta cũng không thấy mặt, sớm biết rằng hôm nay đến đây có thể nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế, ta đã chuẩn bị xe ngựa đến đây từ sớm, việc gì phải phiền tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa giúp, còn sai người đến náo loạn Cung Vương Phủ của ta?
Tịch Nhan cố gắng gằn từng chữ, ý vị thâm trường.
“Tứ hoàng đệ có thể không đúng, điện hạ sức khỏe không tốt, cũng không thấy đệ phái người đến mời, thế nào lại ưu đãi cho thất đệ như vậy?”
Mạc Vân Hà đứng ở phía sau, nhàn nhạt mở miệng, nhưng từng chữ lại có chút hả hê.
“Nếu thái tử phi thích, vậy lần sau để tứ Hoàng Tử chuẩn bị xe ngựa, kêu một vài gã lỗ mãng đến phủ thái tử đại náo một hồi, thuận tiện có thể thưởng cho điện hạ vài quyền.”
Tịch Nhan cũng nhẹ nhàng đáp lại, vẻ mặt trào phúng.
“Như vậy thì thôi đi, điện hạ vốn không khỏe, nếu như bị nhiều gã lỗ mãng đến thượng cẳng tay hạ cẳng chân thì sao được? ý tốt của Tứ hoàng đệ, ta lĩnh.”
Mạc Vân Hà trên mặt tuy rằng xấu hổ, lòng lại vô cùng đắc ý.
Tứ Hoàng Tử ngày thường đối với ai cũng nho nhã lễ độ, cười đáp lễ, hơn nữa gương mặt đó, chẳng biết lừa biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, hoàng thượng sủng ái, đại thần truy phủng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội vạch trần.
” Tứ Hoàng Tử là hoàng tử, Vương gia của ta cũng là hoàng tử, mấy tháng trước, cũng từng là ngày tiểu nữ cùng Vương gia đại hôn, tứ Hoàng Tử thế nhưng lại có việc quan trọng quấn thân, tứ Hoàng Tử còn nhớ quản sự Đông Thần điện chính là một gã tiểu thái giám? Ta tuy rằng thân thể mang bệnh không thể tự mình chuẩn bị hạ lễ đại hôn cho tứ hoàng huynh, thế nhưng tất cả đều là thiếp thân nha hoàn đảm nhiệm, danh mục quà tặng, ta cũng tận tay tận mắt xem qua, nếu không hài lòng, cũng không dám tùy tiện cho xuất phủ.”
Mỗi chữ mỗi câu của Tịch Nhan tuy là nói Hạ Thiên Thần, nhưng cặp mắt kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Cảnh Đế, theo nàng thấy, tất cả những điều đó đều xuất phát từ sai lầm của Cảnh Đế, nếu không phải hắn sớm vứt bỏ Tiểu Bạch, nếu ông thay dành chút thời gian quấn quýt cùng đám giai nhân ba nghìn kia nhường cho Tiểu Bạch, cho dù chỉ là vài ba câu thăm hỏi mỗi tháng, thì Tiểu Bạch đã không bị chèn ép đến mức như vậy.
Đãi ngộ khác biệt đến thế không phải là bởi vì Tiểu Bạch không nhận được tình yêu của mẫu thân, mà là từ phía phụ hoàng, Cảnh Đế triều đại đương thời, đã hoàn toàn quên mất đứa con của mình, tất cả mọi thứ hôm nay, cũng là do hắn gây ra.
“Tứ Hoàng Tử trong lúc rãnh rỗi cũng không tiếc chút thời gian đến Cung Vương Phủ nhắn nhủ đôi lời cùng tiểu nữ và Vương gia, hôm nay Tứ Hoàng Tử đại hôn cùng tỷ tỷ, mặc dù theo đúng quy cách, chẳng qua chỉ là nạp một trắc phi, lại nhận được quá nhiều vinh sủng, Vương gia và tiểu nữ là theo quy củ cưới chính thê lại có thể tùy tiện thì việc Tứ Hoàng Tử nạp trắc phi có đáng để phô trương cùng các quan đến đây chúc mừng không? Tứ Hoàng Tử đã hạ lệnh cho đặng thái y đến chiếu cố tức là đã biết rõ tiểu nữ thân mang bệnh tật, nhưng ngươi vẫn phái người đến náo động Cung vương phủ, thậm chí còn đánh bị thương Vương gia, chúng chỉ là những cẩu nô tài mà thôi, lại có thể động thủ với Vương gia, nếu không có tứ Hoàng Tử đứng ở phía sau che chở, bọn chúng có gan làm như thế không? Đông Thần phủ độc đáo đặc sắc, quang cảnh thiên tiên, Cung Vương Phủ chúng ta chẳng dám đem so sánh, cả đời ta và Vương gia chỉ dám đứng xa vọng tưởng mà thôi, quyết không dám sánh vai cùng tứ Hoàng Tử, tứ Hoàng Tử, ta biết ngươi được thánh thượng cưng chiều, trong triều đình lại có chư vị đại thần ủng hộ, trong hậu cung lại có mẫu phi thông tuệ tài cán làm đỡ đầu, Tịch Nhan không có gì, chỉ là phận hoàng thân nghèo nhưng có phẩm hạnh, không khuất phục quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ. Nếu tứ Hoàng Tử muốn chúng ta thần phục cũng không khó , Vương gia nhà ta không có quyền không có thế, ta biết tứ Hoàng Tử khinh thường không thèm dòm đến, nhưng dù sao cũng là huynh đệ , ngay cả huynh đệ của mình cũng khinh bỉ, thì chẳng khác nào cầm thú, tứ Hoàng Tử làm thế nào lấy được tín nhiệm của người khác?”
Lệ Phi đang quỳ trên mặt đất nghe thế, dung nhan trang điểm tỷ mỷ cũng không che được vẻ tái nhợt, đáy mắt hoảng loạn, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt thành quyền, liên tục nắm rồi buông, kéo long bào Cảnh Đế.
“Hoàng thượng, hoàng nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh người, tính tình hoàng nhi thế nào, chẵng nhẽ hoàng thượng còn không rõ hay sao? Hoàng nhi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện ngang tàng bạo ngược này, hôm nay là ngày đại hỷ của hoàng nhi cùng Vân Phỉ, khoảng thời gian trước, bên ngoài thêm mắm dặm muối, tất cả mọi lời đồn thiếp đều nghe thấy hết, có rất nhiều lời cực kỳ khó nghe, thất vương gia cùng Vương phi có thể tương thân tương ái, đó là muội muội dưới suối vàng biết phù hộ cho chúng, hoàng nhi hoàng nhi trước đó không biết chuyện, mới thỉnh thất Vương phi đến đây, vốn là có ý tốt muốn chặt đứt niệm tưởng của nàng, để nàng ta triệt để chết tâm, nô tài này, hoàng thượng hiểu rõ bản tính của thần thiếp vốn lười nhác lại không thích quản những chuyện nhỏ nhặt này, mới khuyên hoàng nhi sớm ngày nạp phi, cũng muốn tìm một nữ chủ tử để quản lý Đông Thần điện và cả đám nô tài chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa.”
Tịch Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Phi, quả là một con cáo cao tay, có điều những lời đó có hữu dụng sao? nàng đã muốn vùi nồi lật thuyền, cho dù ngươi có đường hoàng, nếu như hoàng thượng không xử tử, cũng đừng mong mọi chuyện dễ dàng trôi qua.
“Hoàng thượng, lời Lệ Phi là thật, tứ Hoàng Tử vốn là người khiêm tốn, tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy, lời nói phiến diện từ phía thất Vương phi, sao có thể tin.”
Tịch Nhan nghiêng người sang, là một lão tuổi chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt dài, gầy teo, đôi mắt sáng, vừa nhìn là biết cựu thần triều đình.
“Đại nhân nói cực phải.”
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người, nâng tay phải lên, tát mạnh một cái vào má phải của lão ta.
Mọi người nghe tiếng chát giòn tan vang lên, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Trần đại nhân té trên mặt đất, lại nhìn Tịch Nhan, hai mắt trợn to.
“Dám ra tay đánh đại thần trong triều trước mặt hoàng thượng, ta thấy ngươi mới thật sự là không coi ai ra gì, người đâu, bắt nàng ta lại.”
Tịch Nhan vẫn chưa thấy hết giận, lại đang bồi thêm một cước lên người Trần Thái đang té trên mặt đất, mới chịu thôi.
“Ngài dựa vào cái gì nói ta đánh hắn? ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, nào dám đánh đại thần của triều đình, Lệ Phi nương nương nhìn lầm rồi, ngài kích động vậy, chẳng qua cũng đang lo lời ta nói sẽ ảnh hường đến danh tiếng tứ Hoàng Tử mà thôi, đã dám làm, vậy nên có gan gánh chịu hậu quả.”
Tịch Nhan bỗng nhiên đứng lên, cười to lên, đã sợ vu sự vô bổ, vì sao không để cho bản thân thản nhiên đối mặt, bất quá là sinh mệnh mà thôi, muốn thì cứ lấy đi, có người đồng hành trên đường hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Lệ Phi cũng hoảng trong lòng, một buổi hôn sự đang yên đẹp, bị nàng ta làm loạn còn chưa tính, còn muốn tứ Hoàng Tử lâm vào tình huống bất nhân bất nghĩa, mà đương sự vẫn tỏ ra kiêu ngạo càn rỡ, may là nàng ba lần bảy lượt thỉnh cầu, người có quyền lên tiếng nhất là Cảnh Đế lại cứ im lặng không hé lấy một lời, điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn được, bình tĩnh lại, những năm qua được ân sủng, là vì ai? làm như vậy, là muốn bồi thường cho ai?
“Tất cả đại thần trong sảnh đường và cả hoàng thượng đều thấy được, ngươi còn dám nguỵ biện, người đâu, lôi nàng ta đi cho ta.”
Lệ Phi đứng ở phía sau hoàng đế, chỉ vào Tịch Nhan, tức run cả người.
” Hoàng thượng vẫn chưa hạ lệnh, nương nương cớ gì vênh mặt hất hàm sai khiến, các ngươi dám động thủ, hoàng thượng cho dù muốn giết ta, cũng phải để cho ta nói hết.”
Tịch Nhan đứng lên, lạnh lùng quét mắt khắp bốn phía, xoay người đối diện Lệ Phi, khí thế không chút khuyên giảm: “Đúng, không chỉ hoàng thượng , Lệ Phi nương nương , Hoàng hậu nương nương , Lan Phi nương nương , thái tử điện hạ, đại thần ở cả sảnh đường nhìn thấy, mà còn có thái tử phi và những người này đều nhìn thấy ta đánh Trần đại nhân, nhưng nếu không phải là các ngươi tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin rằng một tứ tiểu thư yếu đuối bệnh tật, hiểu rõ thi thư lễ nghi và đa tài này sẽ động thủ đánh trọng thần triều đình? Ngươi, ngươi, các ngươi đều không nhìn lầm, mới vừa rồi chính ta ra tay.”
Tịch Nhan đảo một vòng chỉ từng người, cười ra tiếng: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ta có thể đánh đại thần triều đình, vì sao tứ Hoàng Tử thì không thể làm ra chuyện vô pháp vô thiên? Tương Tư!”
Tịch Nhan xoay người, nhìn Tương Tư đứng ở trong đám người: “Lôi mấy vị khách đang ở trong xe ngựa xuống đi.”
Tương Tư xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, lại kéo vào mấy tráng hán bị trói gô đi vào, Tịch Nhan cười đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tịch Nhan đi tới trước mặt bọn họ, dùng sức đạp mỗi người một cước, ngồi chồm hổm xuống, nắm hông của bọn họ kéo mạnh xuống đất: “Tương Tư, ném bọn họ đến cho tứ Hoàng Tử nhìn, có phải là những người đó do hắn phái đến hay không? hay là ta nói oan cho hắn?”
Tịch Nhan nhắm ngay mục tiêu, chỉ vào tên nô tài đã đạp Hạ Dạ Bạch.
Lệ Phi nhìn lệnh bài trên đất, sắc mặt đại biến, mấy tráng hán kia gắng gượng bò dậy, còn chưa tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, đã ngã ầm xuống đất: “Ta thật lòng thật dạ, là bọn hắn làm ta mắt mặt.”
“Đúng rồi, được hoàng tử nhiệt tình mời là bọn hắn đã tu luyện phúc khí mấy đời mới được, đã không cảm kích, rõ ràng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
“Đúng, chúng ta như thế nào đi nữa nói là người của Đông Thần điện, đánh chó phải ngó mặt chủ, thất Vương phi không coi ai ra gì, hoàng tử xin hãy làm chủ cho nô tài.”
“Thánh thượng ở đây, các ngươi là đám nô tài thấp hèn còn dám nói bậy, bay đâu, lôi bọn họ xuống loạn côn đánh chết.”
Lệ Phi vọt tới, hung tợn tát vào đám nô tài đang luyến thoắng, vốn là người xinh đẹp, giờ vì tức giận mà ửng đó, càng thêm nghiên lệ.
Tịch Nhan ngửa đầu phá lên cười, lạnh lùng liếc mắt đám nô tài bên cạnh, lạnh lùng, những kẻ đó đã không còn chỗ dựa, Tịch Nhan tiếp tục cười to, điên cuồng cũng không kiêu ngạo, đôi mắt sáng sủa được lấp đầy tiếu ý, nhìn Lệ Phi, chỉ vào hồng trù chung quanh, nhàn nhạt nói, từng câu từng chữ toát ra vẻ vui sướng khôn cùng: “Lệ Phi nương nương cũng hiểu rồi chứ? chỉ có màu đỏ của canh máu mới đủ khả năng tô điểm cho niềm hân hoan ở chỗ này.”
Tịch Nhan liếm liếm khóe miệng, bộ dáng kia tàn nhẫn lại khát máu, giống như chẳng phải chuyện giết người mà chỉ là giết gà mà thôi, khiến ai nấy đều lạnh cả người, cho dù là Lệ Phi, cũg không kìm được nỗi sợ hãi đang dâng lên.
“Vương gia.”
“Vương gia.”
Lướt qua đoàn người, Tịch Nhan đi tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, nắm bàn tay hắn trước bao con mắt của mọi người, lúc này mới phát hiện quốc sư đại nhân cũng có mặt ở đây, mọi người chẳng qua là nhìn, nhưng không một ai lên tiếng.
“Vương gia.”
Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi một liếng, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng. Kéo tay hắn đi tới trước mặt mấy nô tài đang quỳ.
“Thương thế Vương gia của ta chính là do ngươi đánh, ai cho các ngươi lá gan chó đến vương phủ sinh sự.”
“Chúng ta nói muốn gặp Vương phi, Vương gia không cho, cho nên mới đánh.”
Tịch Nhan cười to lên, không đợi Hạ Thiên Thần Lệ Phi mở miệng, lại lên tiếng trước: “Ta là Vương phi, đâu phải để cho đám nô tài các ngươi nói gặp là gặp, đánh chó phải ngó mặt chủ, nguyên lai là được chủ nhân giật dây đám chó điên này từ phía sau, trách không được ngay cả chủ tử cũng dám cắn.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Lệ Phi đang hốt hoảng, lôi kéo Hạ Dạ Bạch đi tới trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, hậu cung ba ngàn giai nhân của ngài có mập ốm gầy cao, tập trung tất cả giai nhân trên đất nước, hoàng tử nhiều như vậy, thậm chí ngài còn không biết mẫu thân bọn họ là ai, hiện tại hoàng thượng có nhớ tới nhi tử thứ bảy cũng là phu quân của ta chăng? người cả ngày mang mặt nạ, điên khùng ngu ngốc Thất hoàng tử này? cũng là nhi tử đã bị ngài vứt bỏ từ lâu, hoàng thất gia yến, ngài cùng quần thần còn có chư vị hoàng tử chè chén, có chút nào nghĩ đến người con thường xuyên bị ức hiếp này!”
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên nâng cằm Hạ Dạ Bạch lên, đem vết thương trên mặt hắn chỉ ra cho Cảnh Đế thấy: “Hoàng thượng có nhìn thấy chưa? vết thương trên mặt này chính là do đám cẩu nô tài cậy chủ làm càn này gây ra, chủ tử nhà hắn không gia giáo để bọn chúng chạy loạn cắn người, đám chó điên này quá ngông cuồng, không ai dám ra tay ngăn cản, dĩ nhiên, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
” Mở miệng ra là cẩu nô tài này cẩu nô tài nọ, chẳng khác nào thứ vô học.”
“Chẳng phải đều do tướng phủ dạy đó sao? ta chỉ nói vài từ mà thôi, tướng gia đã quên rồi ư? Chính vào ngày ta lại mặt, nữ nhi bảo bối của ngươi, hiện tại trắc phi tứ Hoàng Tử, còn muốn quá phận hơn cả ta.”
Tịch Nhan nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, vẫn chưa phát hiện Cảnh Đế đang ở trước mặt nàng nhìn chằm chằm và vết tương xanh tím trên mặt Hạ Dạ Bạch, tràn đầy thương tiếc đau buồn, mà Hạ Dạ Bạch cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Đế cao cao tại thượng, khóe miệng cong lên, hết sức trào phúng.
” Ta như xấu thế nào đi nữa thì vẫn mang danh hiệu thất Vương phi, những người đó bất quá là nô tài, cho dù là Trần đại nhân cũng chỉ là đại thần mà thôi, án thân phận phẩm cấp, ta đều cao hơn hắn, nếu phải đối mặt, cũng là hắn đến hành lễ với ta, bị ta đánh một cái tát, cũng là chủ tử giáo huấn thuộc hạ, không có gì là mất mặt, còn đám nô tài thấp hèn này, nô tài đánh chủ tử, đây là phạm thượng làm loạn, nếu không nghiêm phạt, chẳng phải là muốn phản thiên. Ngày ta đại hôn, ngồi kiệu đi qua phố phường, ta nghe rõ dân chúng nghị luận, thất vương gia tuy là nhi tử hoàng thượng, nhưng nào có được một chút uy nghi của hoàng tử, cả ngày mang mặt nạ, người khác ức hiếp thì hắn chỉ biết cười khúc khích, ngay cả ăn mày trên phố cũng có thể ném đá vào hắn, thật là khờ thái quá, sinh lão bệnh tử, điên khùng ngu dại, há phải điều thường dân có thể quyết định được sao? Hắn ngây dại đâu phải là đánh mất mặt mũi của mình? Hoàng thượng, nương nương và chư vị hoàng tử khi nghe thấy những lời như vậy có cảm thấy khoan khoái thoải mái hay nở mặt nở mày chăng? Thân nhân của mình bị khi dễ, các ngươi vẫn có thể ngày đêm ca hát vui vẻ? Những người đó mỗi khí đánh Vương gia của ta thì trong lòng cũng nghĩ người trong hoàng thất quả thực lãnh huyết vô tình.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thất Vương phi biết rõ hoàng thượng sủng ái tứ Hoàng Tử, khó tránh khỏi thiên vị ta, cớ gì chuyện bé xé ra to như vậy, quấy rầy ngày vui của tứ Hoàng Tử.”
Lan Phi Quỳ trên mặt đất rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm nhu nhu nhược nhược, vẫn khiến Tịch Nhan căm tức.
“Chỉ là chuyện cỏn con? Đê dài ngàn dặm bị phá hủy bởi tổ kiến, băng tuyết ba thước, há chỉ do một ngày đông, Lan Phi nương nương chẳng nhẽ không hiểu đạo lý này? Nếu như trước đây ngài không dung túng Ngũ hoàng tử, răn đe nghiêm cẩn thì hắn đã không đến mức luân lạc tới thảm cảnh ngày hôm nay, trời làm bậy, còn có đường sống, tự làm bậy, có thể sống được chăng? tất cả kết cục hôm nay cũng là chính hắn gieo gió gặt bảo, chỉ có điều là bắt đầu từ việc giáo dục lõng lẻo của Lan Phi nương nương. Chuyện này, không cần làm phiền người của Lại bộ khua chuông gõ mỏ điều tra, Ngũ hoàng tử chẳng phải vẫn chưa chết đó sao? cứ bảo hắn nói rõ chân tướng có phải tốt hơn không, ha ha, đây là đứa con trai ngoan cho chính tay Lan Phi dạy dỗ nên. háo sắc dâm ô, to gan lớn mật, vương phủ một trăm lẻ tám cơ thiếp còn chưa đủ, cả ngày còn phải cần đến đám nữ nhân ở Ỷ Thúy Lâu hầu hạ. Lại còn dám mơ tưởng đến ta.”
Chư vị đại thần đều chuyển dời ánh mắt kinh thường về phía Lan Phi, sắc mặt Lan Phi trắng nhợt, lập tức lại đỏ lên, con đàn bà này hại Tuấn nhi thành như vậy, còn muốn quở trách hắn này nọ, Lan Phi tức giận mắng Tịch Nhan: “Chính ngươi hại Tuấn nhi của ta còn dám ngậm máu phun người, ác nhân cáo trạng trước.”
Lan Phi nói xong, quỵ gối lết đến trước mặt Cảnh Đế: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho hoàng nhi, hoàng thượng.”
Âm thanh thê lương bi ai, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu.
“Muốn làm chủ cũng nên thay Vương gia của chúng ta lấy lại công đạo trước, Ngũ hoàng tử lợi dụng khi ta tiến cung bái yết quốc sư, trói Vương gia bắt đến Ỷ Thúy Lâu, còn dùng xuân dược, để Vương gia của chúng ta ăn nằm với đám gái thanh lâu, nếu không phải tâm chí Vương gia của ta kiên định, thì chẳng phải cũg giống như Ngũ hoàng tử bị một đám kỹ nữ dơ bẩn thấp hèn vấy bẩn, uy hiếp Vương gia của ta lại muốn ta làm chuyện đồi bại với hắn, quả là chuyện nự cười, kẻ chẳ biết đã ăn nằm với bao nhiêu gái thanh lâu, lại dơ bẩn như vậy mà dám nghĩ đến chuyện làm ô uế ta, con cóc làm sao có thể ăn được thịt thiên nga, ta thủ thân thủ phận, giữ mình trong sạch, lại bị khởi tội làm ô uế thân Ngũ hoàng tử ư?”
“Ngươi ngậm máu phun người.”
Lan Phi đau lòng cho con, nghe Tịch Nhan nói như vậy, lại thấy sắc mặt chư vị đại nhân khác thường, càng thêm căm tức trong lòng, nếu không phải hoàng thượng ở đây, e là nàng đã xông lên cấu xé, bóp chết nàng ta rồi.
“Cha mẹ sinh con trời sinh tính mỗi người mỗi sở thích, mười người ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, Vương gia của ta mặc dù ngốc nhưng lại là người có tấm lòng hết sức chân thành, không tâm địa gian giảo giống như những hoàng tử khác, tứ Hoàng Tử dáng vẻ đường đường, chuyện hôm nay xem ra chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, Hoàng thượng là bậc minh quân, hoàng thất công bình, đối xử bình đẳng, nếu thiên vị Lan Phi nương nương, ai biết trong hoàng thất còn có ngũ hoàng tử thứ hai hay không? Hoàng thượng là người đứng trên vạn vạn người, tay cầm sinh tử của người trong thiên hạ, không cần bán đứng nữ nhi để củng cố và tăng mạnh quyền thế như tể tướng đại nhân, bởi vì lo lắng vinh quang quyền lợi của mình bị hao mòn, mà phải hao tổn tâm cơ, trên này nắm ngàn vạn mưu sách, tể tướng đại nhân, ta nói có đúng không?”
Tịch Nhan nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, cười ha ha, nhìn bộ dạng hắn lúc này, muốn chửi lại chửi không được, càng nhìn càng khoái.
“Tùy Dạng Đế Dương Quảng khi còn trẻ là người có dung mạo đẹp đẽ, thông minh xuất chúng, văn thơ hoa mỹ lại có hoài bão lớn lao, trong triều được nhiều quần thần ủng hộ. Tứ Hoàng Tử nhân đức như vậy cũng chẳng khác nào Tùy Dạng Đế Dương Quảng. Thế nhưng hắn lại là người xúi cha phế truất anh, rồi sau đó lại giết cha giành ngôi, trở thành mặt người dạ thú nổi danh trong lịch sử, ấy vậy mà trước khi ông ta leo được lên ngôi vị cao chót vót ấy đã ngụy trang thành một người tao nhã , người gặp người thích , cư xử lễ độ, các đại thần đều hết lòng ủng hộ. “Trung sử chí đệ, vô quý tiện, giai khúc thừa nhan sắc, thân dĩ hậu lễ.” kẻ tới người lui, có người thì bảo hắn là người nhân nghĩa, cũng có kẻ gọi hắn là tên ngụy quân tử, biết cách nắm bắt lòng người, vạch định mưu kế trước sau, che đậy được ánh mắt người đời, Vương gia tiên đoán bất quá là nhắm mắt nói mò, ai có thể nghĩ tới một người nhân đức như vậy sẽ làm ra chuyện giết huynh giết cha cưỡng bức chị dâu, kiềm nén đã lâu một khi bạo phát, hậu quả thế nào, ai dám nói trước được đây?”
Hạ Thiên Thần đứng tại chỗ, dây lụa hồng nối liền hắn và Mạc Vân Phỉ trong lúc vô tình đã rơi trên mặt đất, đôi tay dưới cẩm bào đỏ thẫm nắm chặt thành quyền, đầu khớp xương vang lên tiếng răng rắc, đôi mắt hoa đào tràn đầy phong tình kia giờ tràn đầy bão tố, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, phong lưu ấy giờ không còn trông thấy nữa, lệ khí đầy người phơi bày trước mặt chư vị đại thần, sắc mặt tái mét, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy nhếch nhác của Tịch Nhan.
“Ngươi cho là như thế sao?”
Mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ phẫn nộ, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn bão tố.
Tịch Nhan mắt lạnh đáp lại, không chút nao núng, mắt thấy vỏ bọc của Hạ Thiên Thần sắp tan vỡ, gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng.”
Lệ Phi đi tới trước mặt Hạ Thiên Thần, sắc mặt trắng bệch, không ngừng vỗ lên vai hắn: “Hoàng nhi, hoàng nhi của ta.”
Thanh âm nghẹn ngào, lo lắng sự việc bộc phát, lo lắng với văn võ cả triều, Hạ Thiên Thần không khống chế được tâm tình.
” Không được trừng Nhan Nhan của ta như vậy, nàng sẽ sợ.”
Hạ Dạ Bạch vọt tới, che chở Tịch Nhan ở trong ngực, cặp mắt đào hoa kia như là mùa xuân, lại như là cái rét giữa trời đông, gió bắc lạnh gào thét, băng lãnh tàn khốc giống như là độc xà, khiến không ai dám nhìn thẳng.
“Thất Vương phi, ngươi chẳng qua chỉ là nói bừa mà thôi.”
Lệ Phi ôm Hạ Thiên Thần, tức đến mức cả người run run.
“Tứ Hoàng Tử không phải là người như thế, ngươi không nên nói bậy.”
Liễu Dật Phong chỉ vào Mạc Tịch Nhan, bảo vệ Hạ Thiên Thần.
“Mạc Tịch Nhan, ta thấy ngươi đang đố kị, đều là tiểu thư tướng phủ, mà ngươi chỉ là một thứ xuất, ngươi rõ ràng chính là đố kỵ ta có thể gả cho tứ Hoàng Tử làm phi, mà ngươi cũng chỉ có thể gả cho một kẻ ngốc, ở đất Lưu Ly này người nào không biết ngươi ái mộ tứ Hoàng Tử, vì là thứ nữ, nên từ nhỏ đã nỗ lực học tập cầm kỳ thư họa để xứng với tứ Hoàng Tử, ngày đầu đại hôn, ngươi lấy cái chết kháng hôn, còn nói không phải tứ Hoàng Tử không lấy chồng, nếu gả cho thất vương gia làm phi tình nguyện tình nguyện thanh đèn cổ phật, vậy mà chỉ ngắn ngủi vài tháng, làm sao ngươi có thể thay đổi nhiều đến thế, không ăn được nên cố ý đến phá bỏ ư? Mạc Tịch Nhan, hoá ra ngươi là người như thế.”
Từ lúc Tịch Nhan lên tiếng, Mạc Vân Phỉ đã muốn phản bác, thế nhưng đại hôn, thật sự là điềm xấu, vẫn cố nhịn đến bây giờ, Mạc Tịch Nhan quả thực rất đáng chết, lại dám đến quấy phá hôn sự của nàng cùng tứ Hoàng Tử, còn nói nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là muốn đẩy tứ Hoàng Tử vào ô danh bất nhân bất nghĩa, nàng tuyệt đối không thể để cho Mạc Tịch Nhan thực hiện được âm mưu này.
“Bản tính ta yếu đuối, không thích tranh giành gì của ai, ta và tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, chẳng phải tỷ tỷ hiểu rõ ràng rồi sao? Trước đây ở tướng phủ, luận dung mạo tài hoa, có thứ nào ngươi so được với ta? Mỗi khi ngươi đến viện ta gây chuyện, khi đó dù ta được phụ thân sủng ái, cũng có lần nào thêm mắm thêm muối nói xấu ngươi trước mặt phụ thân chưa? Ai chẳng có bản tính tham sống, lời như vậy mà tỷ tỷ cũng nói được, tứ Hoàng Tử cưới một người mà xét mọi mặt đều kém hơn ta, thì có gì để ta phải hận? muốn hận cũng nên là tứ Hoàng Tử hận mới đúng, là hắn không có cái phúc khí kia mới bỏ lỡ ta.”
Kiêu ngạo cuồng vọng, rõ ràng là chọc người khác ganh ghét, nhưng những lời nói đó được thốt ra từ miệng Tịch Nhan lại khiến những đại thần ở đây không cảm thấy bất ngờ, điều đáng quý nhất trong hoàng thất chính là chữ tình, người con gái tài ba thế này lại dám yêu dám hận, tứ Hoàng Tử để vuột mất nàng mới là tổn thất lớn.
Hoàng hậu quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Nhan, ánh mắt sắc bén, tràn đầy vui sướng, chuyện hôm nay, tuy rằng chưa chắc hoàng thượng sẽ trị tội tứ Hoàng Tử thế nào, bất quá ngày đại hôn bị náo loạn đến mức này, các đại thần vẫn chưa đưa ra quyết định trong triều tất nhiên sẽ đứng ở phía thái tử, nàng làm sao có thể không vui mừng.
Mạc Vân Hà đỡ Hạ Minh Húc, vừa cố đè nén nỗi lòng, nhưng làm sao cũng không ép được niềm vui đang dâng tràn, khe khẽ cười, nhìn Mạc Ngôn An quỳ trên mặt đất, có chút đắc ý, cũng có chút oán giận.
“Tứ Hoàng Tử văn võ song toàn, dáng vẻ đường đường, được không ít đại thần trong triều khen ngợi, chẳng qua là được ngụy trang quá tốt, hoàng thượng thiên vị cũng không có gì đáng trách, Lệ Phi dung mạo xinh đẹp, nhan sắc đứng nhất nhì hậu cung, hoàng thượng lại đặt biệt ưu ái che chở cho tứ Hoàng Tử, nếu hoàng thượng chỉ là chủ gia bình thường trong gia đình, làm như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mọi người, thế nhưng hoàng thượng ngoài là cha, còn là vua một nước, dù chỉ xét ở phương diện cha con, thì hoàng thượng cũng không chỉ là cha của một người, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hoàng thượng làm như vậy, trong lòng của ngài có nghĩ đến những đứa con khác chăng? vị trí của thái tử ở nơi nào? Triều đình Lưu Ly, chia làm hai phái, địa vị ngang nhau, công khai đấu đá, tể tướng đại nhân trăm phương nghìn kế để gã Nhị tỷ tỷ vào Đông Thần phủ, mà người tạo thành cục diện hỗn loạn ngày hôm nay không ai khác mà chính là hoàng thượng, hoàng thượng có cảm thấy mình là một vị minh quân không?”
Cảnh Đế nhìn Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch đang ôm nhau, đôi mắt mở to sững sờ, chẳng biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
“khụ….”
Thái tử ho khan vài tiếng, buông tay của Mạc Vân Hà ra, đi từ từ đáo trước mặt Tịch Nhan: “Nếu thật Vương phi suy nghĩ cho thất hoàng đệ, thì nên cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.”
Ánh mắt trong trẻo nhưng rất quật cường liếc nhìn Hạ Minh Húc sắc mặt tái nhợt, con ngươi bốc lửa phản chiếu hình ảnh mặt nạ ngân bạch, ngoài ra không còn gì nữa cả.
“Những gì cần nói đều nói cả rồi, ta chỉ muốn nói cho đã cái miệng, muốn giết cứ giết, làm gì cũng mặc, nếu ta là chết, Vương gia tất nhiên sẽ đuổi kịp, trên đường hoàng tuyền, ta chiếu cố hắn, cũng không cần lo lắng hắn sẽ bị người khác bắt nạt.”
Đôi mắt Cảnh Đế lai động như người chết sống lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đạm nhiên không sợ hãi của Tịch Nhan, mắng: “To gan.”
Thanh âm uy nghiêm, mơ hồ mang theo run rẩy.
“Dân nữ có nói sai sao? Hoàng thượng tự hỏi lòng mình xem, bản thân có phải là một người cha tốt? một hoàng đế tốt hay không? Phụ thân – hoàng thượng ở cả hai cương vị này người đã làm được gì? đã đánh mất gì? trong lòng ngài là hiểu rõ nhất. Đã hưởng thụ quyền lực vô thượng của cương vị hoàng thượng thì phải thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng hoàng thượng đã làm gì? Trong triều đình, tuy nói cần cân nhắc lợi ích, nhưng tuyệt đối không phải phân phe tranh quyền đoạt thế giống như hôm nay, Nước Lưu Ly ngày nay mặc dù được xưng là nước hùng mạnh, nhưng nội bộ đã sớm hư thối, trăm vạn hùng binh, nhưng trên dưới không một lòng, căn bản cũng không chịu nổi một đòn, dân tộc Hung nô phương bắc dần dần lớn mạnh, thống nhất các bộ, đối với ta Lưu Ly nhìn thì chậm chạp, nhiều lần xâm phạm, đã sớm là dân chúng lầm than, các nước phía nam, chúng ta hàng năm hao tổn của cải trên trăm vạn để duy trì mối quan hệ hữu hảo, không sai, là bọn họ vẫn khiêm nhường hành lễ với hướng Hoàng thượng, nhưng tiểu dân xét thấy đây là hoàng thượng dùng tiền bạc mua chút thái bình tạm thời, nếu một ngày kia, quốc khố Lưu Ly chúng ta trống rỗng, không còn bạc cống tiến, bọn họ sẽ lật mặt với chúng ta.”
Tịch Nhan cười ha ha, nhìn Cảnh Đế, tràn đầy trào phúng: “Hay là không cần chờ đến ngày đó, cái họ cần chẳng qua là chút lợi lộc mà thôi, ai có thể cho bọn hắn càng nhiều lợi, thì họ sẽ nghiêng về kẻ đó, nếu dân tộc Hung nô có thể cho họ nhiều lợi lộc hơn, bọn họ sẽ hợp tác với dân tộc Hung nô cùng tiến công đánh Lưu Ly ta, vây hãm ta vài năm, moi từ trong quốc khố ta vài ngàn vạn bạc kim, cũng giống như dùng rá tre múc nước, chỉ là công dã tràng mà thôi, mà tiền bạc này cũng là từ mồ hôi nước mát dân chúng nước ta, hoàng thành phồn hoa, bạc rải trên đất, nhưng hoàng thượng có nhìn thấy được dân chúng ngày ngày lam lũ, bữa ăn mỗi ngày còn không có lấy cái bánh bao sạch sẽ, mấy trăm vạn lượng bạc trắng, có thể cho bách tính Lưu Ly có thể được sống cuộc sống tốt, dân chúng cũng có chút cảm động hoàng đế ân điển, bọn họ lặng lẽ không lên tiếng là bởi vì hị bọ các ngươi phong bế tâm trí, bị quân quyền của các ngươi làm sợ hãi, một ngày nào đó bọn họ sẽ thức tỉnh, thì đó cũng là ngày diệt vong của Lưu Ly, đến lúc đó tiểu dân nghĩ hoàng thượng còn mặt mũi nào đi gặp các bậc tiên đế. Hoàng thượng cùng chư vị hoàng tử đối đãi với huynh đệ, con cái của mình như vậy, để bách tính tùy tiện khi dễ Vương gia nhà ta, không bằng thể diện của hoàng gia, nhất định để bách tính thất vọng đau khổ, bọn họ đối với Hạ gia cũng chỉ có mặt ngoài tín phục, ngày sau nếu có ai đó châm ngòi thổi gió dân tâm nhất định đại loạn.”
“Ngoài nhược nhưng trong nhất định phải ổn định, các vị đại nhân trên điều đình phải vui vẻ hòa thuận, hôm nay là phái thái tử thắng, phái thái tử dương dương tự đắc, ngày mai là trận doanh của phái tứ Hoàng Tử thắng, các ngươi lại vênh vang đắc ý, nhưng nếu là một ngày kia, Lưu Ly bị mất, ta xem các ngươi còn tranh giành thế nào? làm sao đấu đá? Hoàng tử phạm sai lầm, cũng chịu tội như thứ dân, nếu hoàng thượng cứ tiếp tục phóng túng bao che tứ Hoàng Tử, ngày sơn hà Lưu Ly bị mất cũng chẳng còn xa.”
” Tà thuyết mê hoặc dân chúng, người đâu, mau trói nghịch nữ phạm thượng làm loạn này lại cho ta.”
Cảnh Đế vừa mới hạ lệnh, một đám vũ lâm quân hộ giá ngoài cửa cầm trong tay trường mâu vọt vào, theo hướng tay chỉ của Cảnh Đế, bao quanh Tịch Nhan.
“Thái tử điện hạ.”
Mạc Vân Hà sắc mặt hoảng loan, chầm chậm chạy đến trước mặt Hạ Minh Húc, vội vã đỡ Hạ Minh Húc rời đi.
Hạ Minh Húc xoay người, nhìn Tịch Nhan ôm Hạ Dạ Bạch với vẻ mặt cười nhạt, không chút sợ hãi, nhìn Mạc Vân Hà bên cạnh, đáy mắt xẹt qua chút ảm đạm, đỡ tay của Mạc Vân Hà, xoay người ly khai.
“Không ai được phép qua đây.”
Hạ Dạ Bạch thấy mọi người xông tới, ôm Tịch Nhan thật chặt , vương tay gỡ kim trâm cài trên tóc Tịch Nhan xuống, lúc này mới chậm rãi buông Tịch Nhan ra
“Không được bắt Nhan Nhan.”
Ai dám qua đây, ta sẽ giết hắn.”
Hạ Dạ Bạch hướng về phía những người đó, giơ trâm trên tay lên, đám vũ lâm quân quả nhiên coi thường Hạ Dạ Bạch, bất quá trước mặt hoàng đế, hắn thế nào đi nữa cũng còn là một hoàng tử, bọn họ cũng không dám làm càn quá mức.
Kim trâm trên tay Hạ Dạ Bạch hướng về phía những người đó, cặp mắt kia hình như có chút hoảng sợ, quát to một tiếng: “Các ngươi đừng bước tới.”
Mái đóc đen mun lập tức rũ xuống vai, cộng với làn da trắng mượt càng tôn thêm dung nhan kiều diễm. Vẻ đẹp khó diễn tả được, xinh đẹp động nhân, xinh đẹp làm cho người khác hít thở không thông.
” Nếu không phải là Nhan Nhan, đến bây giờ ta còn bị con chuột của hoàng hậu phái đến ức hiếp.”
“Các ngươi đều khinh thường ta, ngày nào cũng đánh ta.”
“Các ngươi không phải người tốt, các ngươi đều không phải người tốt.”
Hạ Dạ Bạch vây quanh Tịch Nhan, nếu có ai nhích đến gần Tịch Nhan, gân mạch trên tay lập tức bị trọng thương, từng tiếng thét chói tai, sau đó máu rơi lênh láng xuống đất, động tác rất nhanh mà lại chính xác.
Đôi tay này, cuối cùng cũng nhiễm máu tươi, nhưng hắn vẫn không chút nao núng, không chút hối hận hay khiếp sợ.
“Vương gia, ngài làm gì vậy? Nguy hiểm.”
Kim trâm trên tay Hạ Dạ Bạch đã dính đầy máu, Tịch Nhan nhìn người lao đến như nước lũ, lòng chợt lo lắng, xông lên phía trước, vừa muốn đem cướp lại kim trâm trên tay hắn.
Hạ Dạ Bạch che chở trước mặt Tịch Nhan, cây trâm đầy máu đặt ở huyệt mạch trên cổ, đôi mắt kia dưới mặt nạ hung tợn nhìn chằm chằm Cảnh Đế: “Bảo bọn họ lui xuống, nếu có ai dám bước đến, ta sẽ chết cho ngươi xem.”
“mau bắt yêu nữ này lại cho ta.”
Cảnh Đế chỉ vào Tịch Nhan, giận không kềm được, Hạ Dạ Bạch lạnh lùng liếc Cảnh Đế, nhìn vũ lâm quân ùa lên, lòng lại lo vết thương trên vai Tịch Nhan, nghĩ đến nàng vì mình mà phải chịu đau đớn, lại giơ cây trâm lên, dùng sức đâm vào huyệt mạch mình, ánh mắt của Cảnh Đế lập tức trừng lớn, chỉ vào vũ lâm quân đang lao lến, quát to: “Dừng tay, dừng tay cho ta.”
Tịch Nhan đầu tiên là sửng sờ, nhìn kim trâm cắm ở trên vai Hạ Dạ Bạch, tim muốn nhảy khỏi ngực, vội vàng chạy tới, tay run lẩy bẩy không dám lấy kim trâm trên người Hạ Dạ Bạch ra.
“Trên đời này, chỉ có mỗi mình Nhan Nhan là tốt với ta.”
Vùng xung quanh lông mày Hạ Dạ Bạch cũng nhíu lại, trên vai bị thương, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tâm cũng dược buông lỏng, đau đớn của nàng, cảm kích khác nào chính mình chịu ơn,vẫn không bằng cùng gánh chịu nỗi dau với nàng.”
Hắn lạnh lùng liếc mắt trừng Cảnh Đế, cái nhìn băng lãnh, tràn đầy trào phúng, hoàn toan không có chút cảm tình của người con danh cho cha.
“Hạ Dạ Bạch, đứa con ngốc ngếch này.”
Tịch Nhan nhìn máu tươi róc rách chảy ra, kiên cường như nàng, đã bao lâu chưa rơi nước mắt? Nàng cũng quên mất cảm giác đó là như thế nào ròi, nhưng bây giờ hai hàng nước mắt, giống như suốt nước cứ thể chảy ra,muốn kìm cũng không sao ngăn được.
Nàng hít mũi một cái, quệt tay lau khô nước mắt trên mặt, ôm lấy Hạ Dạ Bạch thật chặt, hận nhìn Cảnh Đế: “Lần trước ở Tuệ Xuân Phường, ta đánh đố thắng chư vị hoàng tử, bọn họ đã đồng ý, sau này không bao giờ khi dễ Vương gia nhà của ta nữa, ở trước mặt đại thần, cũng phải đối xử với vương gia như một hoàng tử bình thường, nhưng hôm nay, chư vị hoàng tử đều nuốt lời hứa của mình, các ngươi đều là lũ ngụy quân tử nói lời không giữ lấy lời, các ngươi như vậy thì dựa vào cái gì để được dân chúng ủng hộ, hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng không ngờ hoàng thượng lại thiên vị đến vậy, cũng là kẻ nhẫn tâm như thế.”
Tịch Nhan lạnh lùng quét mắt liếc chung quanh, đôi mắt trong suốt không có nửa điểm cảm tình, dừng lại trên người của Hạ Thiên Thần trong chốc lát, cuối cùng lại quay sang Cảnh Đế: “nếu không phải bị hoàng thượng bứt bỏ chẳng màn, thì vương gia của ta sao phải chịu cảnh như vậy? Để hắn phải chịu sự sỉ nhục của những vị hoàng tử khác, nhất là tứ Hoàng Tử, ta muốn hắn ta phải quỳ xuống xin lỗi vương gia của ta, bằng không hai tiếng Vương gia Vương phi, gọi thì dễ nghe,nhưng chỉ được danh không được tiếng, hơn nữa dân nữ mệnh hèn, nếu hoàng thượng không đáp ứng, thì hãy ban cho dân nữ và vương gia được chết, cứ để người đời được biết hoàng thượng là người cha thế nào.”
Tịch Nhan ngơ ngác nhìn vết thương trên vai Hạ Dạ Bạch vết thương trên vai chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ, hoàn toàn mất hết lý trí.
Nàng yêu quý cuộc sống, nhưng điều này cũng không chứng tỏ nàng sẽ nhân nhượng vì lợi ích, chẳng qua chỉ là chết, ai cũng phải chết một lần, nếu nàng không tiếc tính mệnh này, thì có gì khiến nàng không dám nói, chuyện gì không dám làm.
Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên tĩnh lặng như tờ.
/111
|