Tịch Nhan đưa Hồng Ngọc về Võ Phủ,vốn dĩ định an bày cho nàng ở một nơi khác, thế nhưng Hồng Ngọc chết sống cũng không chịu, cả ngày quấn lấy viện của Tịch Nhan, dùng đủ mọi cách bám chặt lấy nàng, hao tổn tâm cơ tìm cách để Tịch Nhan cưới, cả ngày luôn bám sát theo phía say nàng, liên tiếp chừng mấy ngày, hai người cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, tất cả mọi người trên dưới Võ Phủ, đều hết lời khen ngợi vẻ ôn thu dịu dàng của Hồng Ngọc, mỗi ngày nghe âm thanh yêu kiều từ trong sân viện Tịch Nhan truyền ra cũng bất giác thầm than diễm phúc công tử nhà bọn họ cao ngút trời.
Trời vừa hửng sáng, mặt trời vẫn chưa kịp thức giấc, bên ngoài trời còn mờ mờ sáng, Tịch Nhan hơi xoay người, liếc mắt nhìn Hồng Ngọc ngủ ở trong phòng, nhẹ nhàng gỡ cánh tay nàng ta đang đặt ở trên lưng mình ra, thận trọng bò dậy, vẫn chưa ngồi thẳng người, chợt nghe thấy âm thanh nhập nhèm mơ ngủ, vang vọng ở bên tai.
“Trời còn chưa sáng hẳn, đã dậy làm gì? sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Hồng Ngọc vương tay ôm lấy eo của Tịch Nhan muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, Tịch Nhan đưa tay cản lại, không chút nghĩ ngợi hất cánh tay đó ra, xoay người: “Đã ngủ cùng ngươi tại Ỷ Thúy Lâu một đêm rồi, cũng cho ngươi ở trong nhà của ta, còn ngủ với ngươi ba ngày liên tiếp, ngươi đừng được voi đòi tiên nữa, ngươi cũng nên biết rằng bà đây là người đã có chồng, bốn ngày ba đêm chưa về nhà, Vương gia của ta nhất định sẽ lo lắng không yên, cho nên hôm nay bất luận có chuyện gì xảy ra ta cũng phải đi về nhà, ngươi đừng nghĩ chuyện ngăn cản ta.”
Tịch Nhan chỉ vào Hồng Ngọc nằm ở trên giường, cảnh cáo nói.
Hồng Ngọc từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn mơ mơ hồ hồ trong cơn buồn ngủ, mím môi nói: “Đêm hôm Ỷ Thúy Lâu đó là ngươi tự gục xuống bàn ngủ, lúc đến Võ Phủ này, ta còn chưa kịp bồi dưỡng cảm tình với ngươi, ngươi đã hung dữ đá ta một cước văng đi rồi, hơn nữa ba ngày nay, chỉ xem sơ qua xiêm y mặc trên người ngươi thôi.”
Hồng Ngọc đưa tay dùng sức kéo kéo xiêm y nhăn nhúm của Tịch Nhan: “Ta là dã thú sao? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi ư? buổi tối ngủ còn mặc nhiều quần áo như vậy làm gì? ta cũng không làm gì ngươi, có gì phải ngượng ngùng như vậy? Những chuyện ta yêu cầu, ngươi chẳng làm được chuyện nào khiến ta thấy hài lòng.”
“Ngươi chỉ bảo ta đáp ứng ngươi vài chuyện chứ không bảo ta phải làm đến khi ngươi hài lòng mới thôi.”
Tịch Nhan vuốt ve bàn tay nàng ta đang đặt ở trên lưng mình, đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, Hồng Ngọc nhào tới hung tợn níu lại xiêm y của nàng: “Công tử, chừng nào thì người mới có thể cưới ta vậy?”
“Chờ đến khi ta biến thành đàn ông, nếu như ngươi muốn gả cho ta, bản công tử nhất định cưới ngươi.”
“Chẳng phải công tử muốn đi về sao? ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa xong xuôi rồi, đang đứng chờ ở bên ngoài, công tử chờ ta một chút, đợi ta thay xiêm y xong sẽ ra tiễn người đi.”
Mắt thấy Tịch Nhan sẽ ngồi xuống bên bàn trang điểm, Hồng Ngọc vội vàng từ trên giường ngồi dậy, cầm quần áo khoác lung tung lên người, chạy đến trước mặt Tịch Nhan, chỉ chỉ sắc trời bên ngoài: “Mã xa đang ở ngay bên ngoài, lúc này quay trở về chắc hẳn sẽ kịp ăn sáng cùng với Vương gia.”
Tịch Nhan dừng một chút, đưa mắt nhìn thẳng vào Hồng Ngọc như muốn nhìn thấu lời nói của nàng ta. Mấy ngày nay chẳng ngày nào mà nàng ta không quấn lấy mình từ sáng đến tối, chết sống đều không muốn mình quay về nhà, hiện giờ sao lại tốt bụng đến như thế rồi?
“Thả cũng có chừng, quản cũng có mực, đàn ông ấy mà, có mấy người không ra ngoài mèo mỡ gà đồng, thân làm vợ người, đối với những chuyện như thế này, phải giữ vững thái độ khoan dung độ lượng, nên tức giận thì cũng đừng làm quá trớn, phải để hắn cảm giác được ngươi luôn quan tâm đến hắn, lúc cần hào phóng thì tuyệt đối không được nổi giận dù chỉ một chút cũng không được, để hắn biết ngươi mới là nữ tử biết tiến biết lùi nhất thế gian này, nhất là phải thấu hiểu lòng người, đương nhiên sẽ không rời bỏ ngươi, so với Vương gia, ta dù sao cũng là người đến sau, dựa theo bối phận, ta còn phải gọi hắn một tiếng tỷ tỷ nữa đấy, ngươi đã nhường cho ta ba ngày, cũng nên quay về chăm sóc cho hắn, ta không phải là nữ nhân không thấu tình đạt lý, không hiểu cho người khác như vậy.”
Tịch Nhan hơi ngước đầu, đôi môi cứ mở ra lại khép vào, xì một tiếng, nhịn không được cười lên, nàng thế nào không có phát hiện, Hồng Ngọc này Ngọc chính là một kẻ dở hơi chứ?
Tịch Nhan cười nửa ngày mới ngưng lại được, trên mặt vẫn còn mang theo tiếu ý: “Thứ nhất, Hồng Ngọc, những lời này ngươi không nên nói với ta, mà nên nói cho những nữ nhân bình thường có trượng phu thường hay ra ngoài tầm vui; thứ hai, ta vẫn chưa đồng ý sẽ cưới ngươi, bây giờ ngươi vẫn chưa phải là thê tử của ta; thứ ba, ta thừa nhận ngươi là một nử tử ôn nhu hiền thục, bất quá về phương diện ôn nhu chăm sóc thì ta không cần, hơn nữa, ngươi không cần lo lắng chuyện Vương gia nhà ta sẽ ghen bóng ghen gió, hai người các ngươi không hề có thân phận lớn nhỏ, Mạc Tịch Nhan ta cả đời cũng chỉ có một trượng phu là Hạ Dạ Bạch mà thôi, ta không cưới vợ bé cũng sẽ không tái giá với người nào khác, về phân ngươi nói giờ này quay về sẽ kịp cùng Vương gia dùng bữa sáng, ừm, ý kiến này rất hay, có điều lâu rồi không gặp Vương gia, dáng vẻ ta hiện giờ có vẻ không ổn cho lắm.”
Tịch Nhan cúi đầu liếc nhìn xiêm y nhăn nhúm đang mặc trên người mình, đưa tay vén vài cọng tóc đang bay phất phơ ra sau đầu, vỗ vỗ mặt mình, xoa xoa đôi mắt vài cái: “Đã mấy ngày không gặp, hắn nhìn thấy ta chắc hẳn sẽ rất vui.”
“Đừng nói là ngươi cứ để như vậy quay về nhé, không rửa mặt cũng không đánh răng sao?”
Hồng Ngọc nhíu mày ghen ghét, rất nhanh đi tới cửa: “Mang nước rửa mặt vào cho công tử.”
Hồng Ngọc quát to một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Tịch Nhan, chỉ vào mặt của Tịch Nhan: “Công tử, chẳng phải ta nói ngươi, đối với chúng ta mà nói, gương mặt này là quan trọng nhất, cần phải chăm nom bảo dưỡng cho thật tốt mới được, cái dạng này của ngươi khiến cho ta nhìn thấy càng thêm chán ghét, chứ đừng nói đến Vương gia. Ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, dung mạo tuyệt sắc như vậy là tài phú ông trời ban thưởng cho chúng ta, phải sử dụng nguồi tài lợi này thật tốt mới đúng, ta dù sao cũng là thiên sanh lệ chất khó tự bỏ được.”
Hồng Ngọc vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng mát xa làn da vốn đờ đẫn kia, Tịch Nhan tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, mặc kệ nàng ta cứ tiếp tục lẩm bẩm: “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp, nếu như ta và công tử cũng lôi thôi lếch thếch, chẳng hề biết cách quan tâm đến bản thân, thì làm sao có thể kiếm được mười sáu rương chứa đầy tiền bạc, kỳ trân dị bảo kia chứ? làm sao đám nam nhân háo sắc kia nguyện ý chạy theo ta như vịt, công tử có thể được ở cùng ta, đây chính là duyên phận tiền kiếp, phải biết quý trọng.”
Hồng Ngọc vừa nói, vừa gọi mấy nha hoàn bưng nước rửa mặt vào phục vụ, nhìn xiêm y Tịch Nhan nhắn nhúm, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, trong lúc lơ đãng còn toát ra vẻ lười biếng và nhếch nhác, trống ngực đập liên hồi, mặt bất giác đỏ ửng lên.
Việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của Tịch Nhan mặc dù chẳng phải do Hồng Ngọc an bày, có điều chỉ có nàng mới được phép ra vào trong viện của của Tịch Nhan, trong lòng mấy nha hoàn này đã ngưỡng mộ Tịch Nhan từ lâu, nếu không có Hồng Ngọc, bọn họ chưa chắc có được cơ hội bước chân vào đây phục vụ.
“Đứng lại, cầm đồ lên, đứng im ở chỗ đó, không được tiến lại gần đây.”
Hồng Ngọc chỉ vào mấy người đang bước vào, xua tay ra chỉ thị, không cho phép càng nàng tiến lại gần.
Mấy cô nha hoàn nghe thế thì sững sờ đứng im tại chỗ, đưa mắt trưng cầu chỉ thị từ Tịch Nhan: “Lời Hồng Ngọc cô nương nói cũng là phân phó của ta, sau này nếu ta không ở quý phủ, tất cả các ngươi đều phải nghe theo chỉ thị từ nàng ấy, hiểu chưa?”
Tuy rằng Hồng Ngọc cũng giống như Bạch Phượng, thích nói quanh co lòng vòng, hoàn toàn không thể đoán được ý họ muốn nói là gì, bất quá nàng có thể cảm giác được, mặc dù Hồng Ngọc này có sở thích càn quấy giống như Tiểu Bạch vậy, luôn đem đến cho nàng những phiền toái không cần thiết, thế nhưng nàng biết, nàng ta sẽ không làm thương tổn bản thân mình, cũng vĩnh viễn không làm thương tổn bản thân mình, không chỉ bảo tuyệt đối không làm tổn thương đến bản thân nàng mà tựa như ngày ấy ở Ỷ Thúy Lâu, người nọ vẫn chưa đụng tới nàng, thì nàng ta đã không nhịn được ra tay tương trợ, ai cũng không được phép làm tổn thương ngươi, những lời này cũng giống như tiếng lòng của nàng ta vậy.
Ức hiếp bản thân sau đó tự tìm mọi phiền phức đến cho bản thân, tìm mọi biện pháp gây khó gây dễ nhưng tuyệt đối không làm chuyện gây tổn thương đến bản thân mình, cho nên đối với nàng ta, nàng tuyệt đối yên tâm.
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, đây không phải là nguyên tắc xử sự của nàng sao, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy tính tính của Hồng Ngọc cổ quái quái đản nhưng suy cho cùng vẫn là người đáng để tín nhiệm.
Tâm ý của nàng ta đối với nàng, từ mười sáu rương chứa đầy tiền bạc vàng vòng cùng kỳ trân dị bảo cũng có thể thấy được nàng ta vì mình, nàng ta hoàn toàn không giữ lại bất cứ đường lui nào cho mình, một khoản tài phú lớn như vậy, trên đời này, tuyệt đối không thể tìm được một người nữa giống như Hồng Ngọc.
“Rõ.”
Mấy cô nha hoàn làm lễ chào, vẫn bưng đồ đứng im tại chỗ.
“Nếu để ta biết các ngươi sau lưng âm thầm bàn chuyện chủ tử , nói này nói nọ đến Hồng Ngọc, thì hãy chờ xem ta xử lý các ngươi như thế nào.”
Tịch Nhan híp nửa con mắt, chỉ lộ ra một khe hẹp, ánh mắt sắc bén như đao như kiếm, lại tỏa ra băng lãnh trùng trùng, mấy nha hoàn bị hù sợ mất mật, không ngừng gật đầu dạ vâng.
“Công tử, ngươi đối với ta thật tốt, ta cho dù có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ơn tri ngộ của công tử.”
Hồng Ngọc vừa nói vừa đem cái chén súc miệng đến trước mặt Tịch Nhan, một đôi mắt dụ dỗ giống như là muốn câu hồn, dịu dàng nhìn Tịch Nhan, toàn bộ thân thể mềm yếu không có xương, chực chờ ngã lên trên người Tịch Nhan.
Tịch Nhan tiếp nhận cái chén rửa mặt, không ngừng lùi về sau mấy bước, súc miệng, Tịch Nhan nhìn khăn mặt trên tay Hồng Ngọc, vừa định đưa tay chộp lấy, thì Hồng Ngọc đã giấu khăn đi không đưa cho nàng mà trực tiếp bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng lau mặt cho Tịch Nhan.
“Trước đây ở Ỷ Thúy Lâu đều là người khác hầu hạ ta, bất quá cảm giác được phục vụ công tử cũng rất tuyệt, công tử, kiếp này của Hồng Ngọc chỉ hầu hạ một mình ngươi, trừ phi ta tự nguyện, bằng không ngươi quyết không thể thu xếp ta đi hầu hạ những nam nhân xấu kia.”
Tịch Nhan không ngừng gật đầu, nụ cười trên mặt ôn nhu mà lại mang một chút ngả ngớn: “Mỹ nhân như vậy, ta thương tiếc còn không kịp, làm sao nỡ để nàng phải đi hầu hạ nam nhân khác được chứ? Bây giờ tuy rằng nàng là nữ nhân của ta, có điều vẫn còn không ít nam nhân mơ được có được nàng, nàng muốn cái gì thì cứ thẳng thắn nói với bản công tử, tuyệt đối không được cùng nam nhân khác cao chạy xa bay, bằng không ta đau lòng đến chết mất thôi.”
“Chàng thật đáng ghét nha.”
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn nha hoàn phía sau đỏ mặt, vỗ nhẹ lên ngực Tịch Nhan, hờn dỗi, hai người cứ ta một lời ngươi một lời, khiến cho đám nha hoàn phục vụ cúi gầm mặt ngượng ngùng.
Khi Tịch Nhan về đến vương phủ thì đã qua giờ mẹo, bình thường nếu không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Bạch sẽ thức giấc vào tầm này, Võ Phủ đã có Hồng Ngọc, nàng đương nhiên không cần phải lo lắng, lần này trở về, cũng có thể ở vương phủ lâu thêm mấy ngày, vui vẻ chơi đùa cùng Tiểu Bạch, Tịch Nhan nghĩ như vậy, khuôn mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Tịch Nhan vừa bước xuống xe ngựa, đi đến trước cửa vương phủ, đã thấy Tương Tư tươi cười bước ra đón.
“Vương phi, người đã trở về rồi.”
Tịch Nhan gật đầu, tiến lên hai bước: “Sao ngươi lại đứng ở đây?”
“Sáng sớm có người truyền tin qua đây, nói hôm nay Vương phi sẽ trở về, sức khỏe của Hồng Đậu chẳng phải vẫn chưa ổn định? Hiếm khi được quay về phủ mấy ngày, nô tỳ đã bảo nàng tranh thủ nghi ngơi thật tốt, hiện tại đã có khởi sắc, cho nên nô tỳ đích thân chạy ra đây đón Vương phi.”
Tịch Nhan đi ở phía trước, Tương Tư chạy theo sát phía sau lưng, hai người cứ thế vừa đi vừa nói.
“Vương phi quay về sớm như vậy chắc chưa ăn sáng, phải không? nô tỳ đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cháo nhân sâm tổ yến, Vương gia có lẽ cũng dậy rồi, Vương phi vừa vặn có thể cùng ăn sáng với Vương gia.”
” Mấy ngày nay Vương gia có khỏe không?”
“Vương gia rất khỏe.”
Tương Tư không chút nghĩ ngợi trả lời, lập tức lại cảm thấy có là lạ ở chỗ nào.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhan thấy Tương Tư dừng lại trong chốc lại như đang ngẫm nghĩ chuyện gì, Tịch Nhan bất giác cũng dừng bước, xoay người lại nhìn Tương Tư ở phía sau: “Làm sao vậy? chẳng nhẽ Vương gia lại xảy ra chuyện gì?”
Tương Tư suy nghĩ một chút, lắc đầu, sau đó lại vội gật đầu, Tịch Nhan thấy bộ dáng này của nàng, càng thêm rối rắm.
” Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Vương gia không xảy ra chuyện gì hết.”
Tịch Nhan bất giác thở phào một hơi, Tương Tư lại tiếp tục nói: “Nô tỳ mới vừa rồi ngẫm lại một chút, thấy mấy ngày nay tới giờ Vương gia có chút kỳ quái, Vương phi đã đồng ý với Vương gia sau khi xử lý xong mọi việc sẽ quay về, nhưng lại đi biệt tăm đến bốn ngày, nếu như bình thường, Vương gia chắc chắn không thuận theo cũng không bỏ qua, cứ cách mỗi canh giờ sẽ náo loạn hỏi nô tỳ Vương phi khi nào quay trờ về, giờ này đã về phủ hay chưa, thế như lần này lại chưa từng hỏi qua dù chỉ một lần, cả ngày chỉ đứng ngây người trong thúy trúc lâu cũng không đi ra ngoài. Nô tỳ mang cơm vào, Vương gia cũng lờ đi không thèm để ý đến, dù Hồng Đậu đã oán trách nô tỳ nhiều lần rằng Vương gia mấy ngày nay có biểu hiện kỳ quái, lại không biết đã xảy ra chuyện gì? Vương gia thực là đang tức giận với Vương phi, chuyện xảy ra ở bên ngoài mặc dù không thể nào giống như dự định của chúng ta, luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng lần nào Vương phi cũng thất hứa với Vương gia, cũng khó trách Vương gia đau lòng nổi giận.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Tương Tư, lòng không ngừng thở dài, chuyện này, quả thật là lỗi ở nàng, tuy rằng bên trong có nhiều điều bất đắc dĩ, nhưng nàng nhiều lần thất hứa với Tiểu Bạch lại là sự thật không thể chối cãi, nàng không thể cứ nói dối mãi được.
“Vương phi.”
Hồng Đậu mới vừa dậy, tùy tiện rửa mặt sơ xài, đã nghe thấy hạ nhân nói Vương phi trở về, đang trên đường đi đến Thúy Trúc Cư nên vội ra đón, nhìn thấy Tịch Nhan, nàng hứng chạy tới.
“Vương phi, cuối cùng thì Vương phi cũng trở về rồi.”
Đôi mắt sáng cong cong, cười tươi tắn, nhưng chỉ một chớp mắt tiếp theo nàng giống như gặp thấy quỷ vậy, khẽ nhếch miệng, chỉ vào cổ Tịch Nhan, suýt nữa hét to lên.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhan thấy bộ dáng kinh hãi tai quái của nàng, tỏ vẻ trách cứ.
Tương Tư nhìn theo hướng ngón tay Hồng Đậu chỉ, cũng không khỏi hốt hoảng, Tịch Nhan thấy Tương Tư như vậy, biết chắc có điều gì bất thường đã xảy ra, nghĩ lại thời khắc mình trang điểm lúc sáng, bộ dáng nhất kinh nhất sạ của Hồng Ngọc, tức khắc tìm một vũng nước trong, cúi người nhìn xuống, kéo áo mình lên, nhìn thấy vết đỏ trên vai hiện rõ mồm một trong làn nước.
“Vương phi, nếu như Vương gia nhìn thấy cái này thì tiêu là cái chắc.”
Tịch Nhan không ngừng thò tay chà lên phía trên, làn da trắng như tuyết thoáng chốc đã đỏ ửng, nhưng ấn ký đó làm sao cũng không chùi sạch, ngược lại càng trông thấy rõ ràng hơn.
Tịch Nhan phiền muộn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tương Tư bên cạnh: “Đi tìm cho ta một bộ áo cổ cao hơn đến đây.”
Tịch Nhan vội vã thay xiêm y, bước về thúy trúc lâu.
Giữa trưa mùa hè, thúy trúc lâu rợp bóng cây xanh, những cây xanh lâu năm được trồng thành hàng ngay ngắn, ngăn cản cái nóng oi ả của trưa hè.
Mặt trời đã lên chín ngọ, khắp khắp Thúy Trúc Cư đắm chìm trong ánh nắng chan hòa giống như mùa xuân vẫn còn hiện hữu ở nơi đây, vạn vật tươi mát khiến tinh thần càng thêm phấn chấn.
“Vương gia.”
“Hạ Dạ Bạch.”
Tịch Nhan đổi xong xiêm y, chạy thẳng đến phòng ngủ chính của Thúy Trúc Cư, vui sướng như con bướm đang nhảy múa, đưa tay lên sờ vết tích trên cổ áo, lòng bỗng thấy chột dạ.
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan vọt vào, tìm chung quanh một lượt, nhìn thấy Hạ Dạ Bạch vẫn đang nằm trên giường hẹp đưa lưng về phía nàng, đánh giấc say sưa, nàng cũng vui sướng nở nụ cười.
“Đã giờ nào rồi mà còn ngủ, trễ lắm rồi, nhanh dậy đi thôi, chúng ta cùng ăn sáng nhé.”
Tịch Nhan ngồi xuống giường, miệng nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng lắc lư Hạ Dạ Bạch vẫn còn đang nằm trên giường.
Hạ Dạ Bạch gạt cánh tay của Tịch Nhan đang đặt trên vai mình ra, nhích người vào bên trong, chẳng nói chẳng rằng.
“Giận sao?”
Tịch Nhan quỳ gối trên giường, nghiêng người về phía trước dò hỏi, thấy hắn vẫn còn nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run run, thầm nghĩ hắn nổi giận vì mình đi lâu như vậy mới vừa về, từ lần thả diều lúc trước, đã nói rõ ràng là sau khi làm xong việc sẽ quay về, nàng cứ tưởng rằng chỉ mất chừng một đêm, nào nghĩ đến bốn ngày ba đêm mới xong.
“Được rồi, cho dù có giận ta, cũng không thể hành hạ cái bụng của mình chứ! Tương Tư hay tin ta trở về, đã làm rất nhiều món ngon, ngươi mau thức dậy đi, ta đi chuẩn bị nước rửa mặt cho ngươi.”
Tịch Nhan nói xong, mới vừa định xoay người, tay đã bị Hạ Dạ Bạch giữ lại, chỉ một loáng sau, Hạ Dạ Bạch đang nằm trên giường đã ngồi bật dậy, tùy tiện kéo một đôi giày chạy ra cửa gọi: “Ta dậy rồi, mau vào thay y phục, rửa mặt cho ta.”
Hạ Dạ Bạch nói xong, xoay người, đi thẳng đến bàn bên cạnh ngồi xuống, đôi mắt đen láy dưới mặt nạ ngân bạch lóe lên lửa giận kinh người, như muốn thiêu đốt mặt nạ ngân bạch, khắp người không tự chủ được tản ra hàn ý lạnh như băng.
Tứ Hoàng Tử là nhân vật bực nào, đây chính là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, Vương phi không chút kiên dè thẳng tay gây khó dễ, lấy tính mệnh của mình ra vãn hồi thể diện cho Vương gia, tứ Hoàng Tử còn bị như vậy, huống chi những hạ nhân như bọn họ, nào dám có ý lười biếng trước lời phân phó của Hạ Dạ Bạch.
Tỳ nữ phục vụ ngoài cửa nghe thấy thanh âm của Hạ Dạ Bạch, vội vàng bưng đồ cúi đầu bước vào, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía, đối với chủ tử vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mỗi một người trong số bọn họ đều là kẻ biết nhìn sắc mặt người khác.
Vương phi ngồi ở trên giường nở nụ cười hiền từ, lại có vẻ như không biết làm sao, Vương gia ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt vẫn đeo mặt nạ ngân bạch như trước, mắt ửng đỏ, người tỏa ra hàn khí lạnh băng, mấy người hạ nhân đánh giá xung quanh xong vội rũ đầu bịt mắt.
“Đặt xuống đó đi, các ngươi lui ra ngoài.”
Tịch Nhan đứng lên, đi tới trước mặt đám hạ nhân, nhàn nhạt ra lệnh.
Cung Vương Phủ này, trên danh nghĩa là Vương gia làm chủ, nhưng trên thực tế, người mà đám hạ nhân này sợ nhất cũng kính nể nhất lại chính là còn nữa, nếu là không có vị Vương phi tài năng này thì bọn họ làm sao được hãnh diện như hôm nay, sợ rằng vẫn phải chui lủi giống như trước, lúc nào cũng bị người khác ức hiếp đàn áp, những người này cũng từng thấy qua thủ đoạn của Tịch Nhan, người nào chẳng phải kính trọng ba phần, có ai dám không nghe lời của nàng? Biểu hiện đối với Hạ Dạ Bạch cũng khách khí giống như đối với Tịch Nhan, nhưng trong lòng lại xếp Tịch Nhan ở vị trí cao nhất, có phần sợ hãi, cũng có cảm kích, đây cũng chính là vì sao cả ngày Tịch Nhan không ở quý phủ, nhưng hạ nhân vương phủ lại không một ai vọng tưởng bay lên đầu làm phượng hoàng.
Bọn hạ nhân nghe Tịch Nhan phân phó xong, đồng thanh đáp ‘Rõ’, sau đó hành lễ, lui ra.
“Súc miệng nhé.”
Hạ Dạ Bạch tiếp nhận cái chén rửa mặt trên tay Tịch Nhan, mặt bình thản không chút biểu tình, súc miệng.
Tịch Nhan biết trong lòng Hạ Dạ Bạch không vui, có điều lúc này bụng nàng cũng có chút chột dạ, không dám trêu chọc vào hắn, thấy hắn mặt lạnh, tựa hồ chẳng thèm cam tâm tình nguyện tiếp nhận ý tốt của nàng, cũng chỉ biết cười trừ, cúi người định đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt Hạ Dạ Bạch xuống, thì hắn đã tháo xuống, Tịch Nhan khom người đứng bên cạnh, đưa tay nhận chiếc mặt nạ trong tay hắn, Hạ Dạ Bạch không mở miệng, thế nhưng cũng không cự tuyệt, mặc kệ nàng cầm.
Tịch Nhan ngồi xổm dưới đất, ngẩn đầu nhìn Hạ Dạ Bạch bên cạnh, có vẻ như mấy ngày nay hắn ngủ không được ngon giấc, vết thâm quần dưới vành mắt trông rõ mồm một, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt trong suốt lại thuần khiết kia giờ âm u lạnh lẽo, nét mặt cũng không còn nhìn thấy nụ cười vui vẻ mỗi khi gặp nàng, Tịch Nhan cúi đầu, hai tay cầm mặt nạ, lòng vô cùng khó chịu.
Kỳ thực nàng chẳng phải người sẽ suy nghĩ thậm chí để ý đến cảm thụ của người khác, kể từ thời khắc nàng hiểu chuyện, nàng đã sống vì chính mình, nhân bất vi kỷ đó mới chính là cuộc sống của nàng, lúc ban đầu là sống sót để báo thì, sau đó thì làm thế nào để bản thân thấy vui vẻ nhất, nàng biết ở bất kỳ phương diện nào bản thân cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng về phương diện lôi kéo nhân tâm, kỳ thực bản thân lại không mấy am hiểu.
Nàng nhẫn nhịn với Hạ Dạ Bạch, yêu thương Hạ Dạ Bạch, cưng chiều Hạ Dạ Bạch, có thể nói đã là cực hạn của nàng rồi, nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, thế nhưng bất luận có phát sinh chuyện gì, thì bản thân nàng vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách lo lắng chăm sóc cho hắn, cũng dưỡng thành tính tình trước sau như một nhất thời khó có thể bỏ, bất quá nếu Tương Tư chỉ ra điều nàng đã sai, nàng lập tức sẽ cúi đầu, nếu là lúc trước, nếu là những người khác, nàng kiên quyết sẽ không làm như vậy.
Từ đại hôn đến nay, nàng chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, thật sự giống như là khối băng, khối băng vừa nhọn vừa bén đâm vào trái tim nàng, khiến toàn thân đầy thương tích, thậm chí còn rỉ máu.
Hạ Dạ Bạch cầm khăn mặt trên tay, mắt nhìn chằm chằm và bóng lưng Tịch Nhan, khuôn mặt cố kìm nén nỗi thất vọng và buồn bã, có chút yêu thương, có chút ảo não, nhưng chỉ một khắc sau tất cả đã bị thay thế bởi lửa giận.
Hắn biết tất cả mọi chuyện nàng làm đều muốn tốt cho hắn, hắn cũng không cho rằng mình là một nam nhân không cầu tư lợi, vì nàng, hắn học cách buông tay, cũng học cách chờ đợi, người chẳng bao giờ nếm qua loại tư vị này sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được, để làm được những chuyện thế này còn khó hơn nói gấp trăm nghìn lần.
Về mặt lý trí, hắn tự nói với mình không nên tức giận, cũng không có tư cách tức giận, thế nhưng cũng không phải bất cứ lúc nào trái tim cũng bị lý trí khống chế, sự phẫn nộ của hắn không phải là bởi vì mấy ngày mấy đêm nàng không quay trở về, lúc trước chẳng phải cũng từng trải qua chuyện như thế rồi sao, chỉ là hắn thấy bất an, nàng không chỉ thất hứa với hắn mỗi một lần, lời nói của nàng, hắn có thể tin tưởng nữa không? Những lời nàng nói sẽ bảo bọc hắn cả đời, không bao giờ vứt bỏ hắn, phải chăng cũng tan biến chỉ trong một ngày?
Hạ Dạ Bạch phiền muộn cúi người xuống, vứt khăn mặt vào trong chậu nước, không đợi Tịch Nhan kịp phản ứng, đã đưa tay lấy chiếc mặt nạ ngân bạch đeo lên mặt.
“Để ta chải tóc cho ngươi.”
Tịch Nhan đứng dậy, rất chân thành tha thiết bước tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch vẫn không để ý đến nàng, bước ra ngoài cửa gọi: “Tương Tư, dọn thức ăn lên đi.”
Nàng quay về sớm như vậy, chắc chắn là để chăm sóc và ăn sáng cùng hắn.
Hạ Dạ Bạch ngồi xuống một lát thì Tương Tư cùng Hồng Đậu đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một hộp thức ăn, hai người mới đi đến cửa đã cảm nhận được bầu không khí oi bức trong phòng, bình thường mỗi khi tiểu thư trở về, Vương gia luôn cười vui vẻ chạy ra đón chào, quấn nàng không dứt, nhưng bây giờ hai người ngồi ở trên bàn, rõ ràng là ngồi cạnh bên nhau, nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào.
“Vương gia, Vương phi trở về, sao lại thấy Vương gia không được vui?”
Hồng Đậu đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, mở miệng hỏi thẳng.
Trước đó vài ngày, Hồng Đậu vẫn đi theo bên cạnh Tịch Nhan, ngày ngày thấy nàng xã giao với người khác, lao lực quá độ, nàng đều nhìn thấy rất rõ, giờ thấy Hạ Dạ Bạch tức giận với Tịch Nhan, dĩ nhiên sẽ lên tiếng nói giúp cho Tịch Nhan.
“Vương phi làm tất cả cũng là vì Vương gia, khó khăn lắm nàng mới được trở về nhà nghỉ ngơi, Vương gia nên vui mừng hỏi han Vương phi mới đúng chứ.”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Hồng Đậu, im lặng không lên tiếng, bộ dáng băng lãnh còn chứa đầy ý cảnh cáo đó quả thật làm Hồng Đậu khiếp sợ, giống như là cây mây và dây leo đang quấn vòng quanh cổ của nàng, cho dù nàng cố hít thở cũng không thể hít được dưỡng khí.
“Hồng Đậu, ngươi chớ nói lung tung, Vương gia Vương phi dùng đồ ăn sáng đã.”
Tương Tư khác với Hồng Đậu, suốt ngày quanh quẩn trong vương phủ, mỗi lần Tịch Nhan đi ra ngoài, Hạ Dạ Bạch cứ cách mỗi canh giờ sẽ chạy đi hỏi nàng tung tích Vương phi, tuy rằng chẳng phải quá mức lo lắng, có điều nàng thật sự hiểu rất rõ cảm giác chờ đợi này là thế nào. Lo lắng, vô cùng lo lắng lẫn hoảng loạn, Vương gia để ý tiểu thư như vậy, cho nên cảm giác đó còn sâu đậm hơn nàng nhiều lần.
Tiểu thư ưu tú tất cả mọi người nhìn thấy được, hơn nữa Vương gia là người không lanh lợi, trí tuệ kém thì ai ai cũng biết, nỗi sợ hải người mình để ý có thể sẽ bỏ mình mà đi, chắc chắn trong lòng Vương gia cũng lo lắng, vậy mà mỗi ngày vẫn phải ở trong quý phủ gặm nhấm nỗi bất an này, mỗi khi Vương phi thất hứa, có ai mà không nổi giận cơ chứ?
Tương Tư kéo kéo góc áo Hồng Đậu, hai người lui qua một bên, Hồng Đậu đứng ở bên cạnh Tịch Nhan, Tương Tư thì đứng sau lưng Hạ Dạ Bạch, lập trường có chút phân biệt rạch ròi.
Tịch Nhan cũng không nói gì, nàng cũng không muốn nói nữa, ai chẳng có cá tính riêng của mình, trước đây mặc dù nàng mỗi ngày bơi trong sự sống và cái chết ở biên cảnh, nhưng chưa hề bạc đãi bản thân, nàng trở về chậm mấy ngày, việc này đúng là lỗi của nàng, có điều trước đó nàng đã sai Hồng Đậu qua đây thông báo một tiếng, cũng không tính là vô duyên vô cớ, vương phủ và Võ Phủ, cả hai bên đều có nhiều hạ nhân nhiều như vậy, nếu như không muốn đánh mất thể diện, thì những quà mừng quà lễ cũng không phải ít, cái nào mà không cần đến tiền bạcn, bổng lộc của Hạ Dạ Bạch nào đủ chi?
Nàng cũng không bởi vì điểm này mà trách cứ hay oán giận Hạ Dạ Bạch dù chỉ nửa phần, cớ sao hắn không thể thông cảm cho mình một chút chứ? chẳng nhẽ yêu cầu của nàng quá cao sao?
Tịch Nhan càng nghĩ đến điều này càng cảm thấy ấm ức, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, buồn bực nuốt không trôi, cúi đầu uống cháo tổ yến nhân sâm, mà không cảm nhận được hương vị món mình đang ăn thế nào, cứ như nhai phải rơm rạ.
“Vương phi ở bên ngoài cực khổ, nhưng sao lại đi lâu như vậy? Vương gia còn tưởng rằng Vương phi sẽ trở về sớm, ngài đã rất lo.”
Tương Tư đứng sau lưng Tịch Nhan, thấy Hạ Dạ Bạch và Tịch Nhan đều không nói lời nào, kéo kéo tay áo Hồng Đậu, cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng nói.
Nàng ta nói những lời này có chút ẩn ý, Vương phi cực khổ bương chãi ở bên ngoài, nàng làm tất cả mọi việc hoàn toàn là vì Hạ Dạ Bạch, làm như vậy tự nhiên là muốn nói rõ Hạ Dạ Bạch không nên nổi giận với một người toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mình, mà những lời sau đó đương nhiên biện hộ cho Tịch Nhan, hiện tại Hạ Dạ Bạch đang hờn dỗi, không phải là vì Tịch Nhan về muộn, lòng lo lắng không yên.
Tịch Nhan ngẩng đầu, mặt lạnh lùng, phiền não liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch vẫn chưa nói tiếng nào, khẽ hừ một tiếng.
“Chuyện Võ Phủ đã có Hồng Ngọc xử lý, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại vương phủ.”
Tương Tư thoáng chốc trở nên vui vẻ, nhìn Hạ Dạ Bạch, cười nói: “Vương phi lúc nào cũng bôn ba ở bên ngoài, chẳng mấy khi ở trong vương phủ, lần này trở về lại có thời gian chơi cùng với Vương gia.”
khóe mắt Tịch Nhan vẫn liếc nhìn Hạ Dạ Bạch, gật đầu, cảm giác bị hắn làm lơ này khiến lòng vô cùng khó chịu.
“Vương phi, Hồng Ngọc kia rốt cuộc là nam hay nữ.”
“Hồng Ngọc danh tiếng vang xa, đương nhiên là nử tử rồi, nếu không làm sao có nhiều nam nhân theo đuổi nàng như vậy, Hồng Đậu, hôm nay Vương phi sẽ dùng cơm ở vương phủ, ngươi xuống phòng bếp dặn họ làm thêm mấy món đi.”
“Như vậy sao được? mới sáng sớm đã ăn cháo tổ yến nhân sâm, buổi trưa còn làm thêm vài món nữa, bình thường đám hạ nhân kia đều không gặp được Vương phi, chỉ cần thêm một món cũng trừng mắt, làm như vậy chẳng khác nào báo cho tất cả mọi người đều biết hôm nay Vương phi mới vừa về sao?”
Điều này tất nhiên Tương Tư cũng biết, chính là lo lắng Hồng Đậu không kín mồm kín miệng, nói năng không có chừng có mực, tạo nên sóng gió trong mối quan hệ giữa Tịch Nhan cùng Hạ Dạ Bạch.
“bảo ngươi đi thì cứ đi đi.”
Tương Tư nghiêm mặt, đẩy Hồng Đậu ra bên ngoài.
“Từ từ đã.”
Tịch Nhan đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ vai của Hạ Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi muốn ăn cái gì, cứ nói với Hồng Đậu, bảo nhà bếp làm nhiều một chút.”
Hạ Dạ Bạch gạt tay của Tịch Nhan ra, Tịch Nhan cũng không bắt bẻ, cả người bất ngờ lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì té, đáy mắt Hạ Dạ Bạch bỗng có chút bối rối ảo não, vừa định đứng lên chạy tới đỡ nàng, thì Tịch Nhan đã lấy lại được thăng bằng đứng im tại chỗ.
Đôi mắt dưới mặt nạ ngân bạch kia rõ ràng trở nên buồn bã, hắn bước trở về vị trí cũ, cầm chén lên, đi thẳng ra bên ngoài, ngồi ở bậc thang dưới mái hiên.
“Vương gia, sáng nay Vương phi trở về sớm như vậy là muốn cùng ăn sáng với ngài, nô tỳ biết trong lòng ngài không vui, nhưng cũng không nên đối xử với Vương phi như vậy chứ, ngài chẳng nói chẳng rằng lấy một tiếng, trong lòng vương phi cũng thấy khó chịu mà.”
“Hồng Đậu, được rồi, ngươi lui xuống bếp sai người chuẩn bị vài món ăn mà Vương gia thích.”
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Tương Tư, sững sờ ngay tại chỗ, không muốn đi.
Tịch Nhan nhìn Hạ Dạ Bạch ngồi dưới mái hiên, ánh nắng ban mai chan hòa chiếu lên người của hắn. nhưng nàng vẫn cảm nhận được lòng mình lạnh như băng.
Nàng oán hận hừ một tiếng, cũng nguồi xuống bàn, tiếp tục cúi đầu ăn chén cháo tổ yến nhân sâm, còn cố ý tạo ra âm thanh rất lớn. Sau khi ăn xong, vứt mạnh cái thìa xuống bàn, cái thìa thoáng chốc vỡ tan thành hai mảnh, nàng đứng dậy.
“Hồng Đậu, ngươi ở lại đây chăm sóc cho Vương gia, ta có vài việc cần hỏi Tương Tư, ra ngoài một chuyến.”
“Vâng.”
Hồng Đậu mím chặt môi, rất không tình nguyện gật đầu, tiểu thư vất vả như vậy, sao Vương gia có thể đối xử với nàng như thế chứ?
” Chuyện Vũ Mộc thế nào rồi?”
“Mỗi ngày lý lao đếu đến khám bệnh cho hắn, điều dưỡng thêm một thời gian nữa sẽ khỏe ngay thôi, nô tù đã mời lão sư đến nhà dạy chữ cho hắn, để sau này hắn có thể cùng nô tỳ giúp đỡ thêm cho Vương phi, cũng mời người dạy hắn học tính toán.”
Tịch Nhan bước qua người Hạ Dạ Bạch, quay sang gật đầu với Tương Tư, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, cũng không cúi xuống nhìn hắn dù chỉ một cái, cứ thế bước thẳng ra ngoái: “Phía bên Lý lão, mấy ngày nữa ta đi chọn một ít dược thảo tốt, tự tay ngươi mang sang đó, thay ta cảm tạ, nói với lão rằng đại ân đại đức này cả đời ta không quên, trong cung Lan Phi vẫn sai người đến tìm, thế còn Lệ Phi?”
Tịch Nhan đi ở phía trước, Tương Tư theo sát phía sau lưng, hai người vừa đi tới cửa, Hạ Dạ Bạch đột nhiên đứng lên, ném cái chén trong tay, vội vàng vọt tới trước mặt Tịch Nhan, dang hai tay ra ngăn cản, đưa mắt nhìn chằm chằm Tịch Nhan, cả người toát ra hàn khí băng lãnh rợn người.
Tịch Nhan thấy bộ dáng này của hắn, chẳng những không sợ, còn nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ cười thành tiếng: “Cảm giác bị người khác làm lơ thế nào? có dễ chịu không? Phải cho ngươi nếm chút mùi vị, để xem lần sau ngươi còn dám xem ta như không khí nữa hay không.”
Tịch Nhan nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, đắc ý cười.
Nữ nhân này thật đáng chết, Hạ Dạ Bạch thầm nguyền rủa trong lòng, nàng biết rõ tư vị này không dễ chịu chút nào, thì phải chủ động nói xin lỗi hắn một tiếng chứ, tự nhiên ngủ cùng phòng cùng giường với người khác, lâu như vậy mới chịu quay về, tuy nói rằng lần trước ở Ỷ Thúy Lâu là Hồng Ngọc chủ động, bất quá sau đó nàng cũng nên tỏ chút phản ứng, lập tức chống cự mới đúng.
Hạ Dạ Bạch hé môi ra lại ngậm lại, không tự chủ được cứ nghĩ đến chuyện ngày ấy ở Ỷ Thúy Lâu, lại nhìn nụ cười đắc ý của nàng, lửa giận cũng bùng phát lên, gầm nhẹ một tiếng, cố sức ôm chặt Tịch Nhan vào trong ngực, cuỗng dã hôn.
Tịch Nhan không ngờ tới Hạ Dạ Bạch lại làm như vậy, mắt trợn to, con ngươi đen láy trong suốt sáng bóng, hoàn toàn không biết làm sao, chớ đừng nói đến Tương Tư Hồng Đậu, hai người há to mồm, ngây ra như phỗng, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Nụ hôn này mang theo ý tứ hàm xúc nghiêm phạt nặng nề, cực kỳ độc tài, nói là hôn, còn không bằng muốn nhấn mạnh chủ quyền nàng là của một mình ta, không có chút nhu tình, đừng nói đến bốn chữ thương hương tiếc ngọc, đôi mắt đen thẳm phủ đầy u lãnh thâm trầm mà trước nay chưa từng có.
Hạ Dạ Bạch dùng sức, môi Tịch Nhan bị hắn cắn nát, trong khoan miệng bắt đầu tràn ngập mùi tanh của máu tươi, chỉ có sự độc tài chiếm hữu này, chỉ có cảm giác được khắc sâu nàng vào trong lòng minh mới cho hắm cảm nhận được sự tồn tại chân thực của mình, nàng phải nhận nghiêm phạt của hắn, nhưng nu hôn này cũng dấy lên lửa giận và trách cứ, Tịch Nhan bị Hạ Dạ Bạch ôm chặt trong ngực, mùi máu tanh mặn chát đánh thức lý trí của nàng, khiến nàng không thể chịu khuất phục, Hạ Dạ Bạch muốn xem Mạc Tịch Nhan nàng trở thành cái gì?
Hai tay của Tịch Nhan ra sức giãy giụa, lại bị Hạ Dạ Bạch giữ chặt, nàng không chút nghĩ ngợi, dùng cả hai tay, đẩy mạnh Hạ Dạ Bạch ra.
Tình huống thế này không phải trước nay chưa từng xảy ra, Hạ Dạ Bạch chưa từng đối xử với nàng như vậy, bị nàng xô mạnh ra, cánh tay đang đặt ở trên cổ nàng, trong lúc vô tình đã kéo loạn xiêm y của nàng, ấn ký được che đậy dưới lớp áo trong phút chốc bị phơi bày ra ngoài.
Hạ Dạ Bạch mới vừa rồi thấy nàng cười đắc ý, lửa giận trong lòng đã bị dập tắt hơn phân nửa, hắn biết nàng rất tốt với mình, hắn lưu tâm nàng như vậy , khó khăn lắm nàng mới trở về nhà, làm sao đành lòng làm lơ không để ý đến nàng cho được, vốn dĩ chỉ muốn trách phạt nàng một chút thôi, để nàng lại chủ độc xin lỗi hắn, chuyện lần trước ở ở Ỷ Thúy Lâu cũng coi như bỏ qua, nào nghĩ đến lại nhìn thấy ấn ký trên cổ thấy nàng , cơn giận vừa được dập tắt cứ thế bùng phát.
Hạ Dạ Bạch nhìn thẳng vào mắt Tịch Nhan , tim vô cùng đau đớn, nhưng khi nhìn thấy ấy ký trên cổ nàng lại không kiềm chế được.
Hắn sai Tề Tắc theo sát bên cạnh nàng, nhưng lại không hỏi Tề Tắc chuyện xảy ra với nàng, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn chỉ biết Tịch Nhan sống cùng với Hồng Ngọc, cũng biết hai nàng mỗi đêm đều ngủ cùng một giường. Cho dù hắn có căm tức trong lòng nhưng vẫn rất tin tưởng ở Tịch Nhan, nhưng nếu là hai người thực sự không có việc gì, thì ấn ký trên cổ nàng ở đâu mà có?
“Đó là cái gì?”
Hạ Dạ Bạch vọt tới trước mặt Tịch Nhan, tiếp tục giật cổ áo của nàng ra, chỉ thẳng vao cái ấn ký trên đó hét to.
Tịch Nhan sửng sốt, nghiêng người sang nhìn Hạ Dạ Bạch, cuống quít lấy tay che, suy nghĩ hồi lâu, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Hạ Dạ Bạch nhìn thấy vẻ một loạt biểu tình vừa chột dạ vừa bối rối kia, nhưng Tịch Nhan vẫn cúi đầu không lên tiếng giải thích, càng khiến hắn tức giận.
“Tại sao lại có ấn ký đó!”
Đôi mắt đem láy kia giống như phun ra lửa, trông rất đáng sợ.
Tương Tư Hồng Đậu cũng hồi phục tinh thần, chạy đến đứng giữa hai người, nhìn hai người như hai ngọn núi lửa đang phun trào, mà các nàng lại không hiểu rõ chân tướng ngọn nguồn cũng không biết nên nói cái gì.
“Không biết.”
Giọng Tịch Nhan cứng ngắc, lạnh lùng trả lời.
“Nó sờ sờ trên cổ của ngươi, làm sao ngươi lại không biết, rốt cuộc là ai đã hôn ngươi?”
Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là cái tên Hồng Ngọc chết tiệt kia làm.
Tuy rằng Bạch Phượng đã nói cho hắn biết, cũng không nên đem chân tướng nói lại với Tịch Nhan, bất quá giấy làm sao gói được lửa, trong lòng hắn vốn không nắm chắc khả năng Tịch Nhan sẽ tha thứ cho hắn, tiếp tục sống ở bên cạnh hắn, nhưng hiện tại lại lòi ra một Hồng Ngọc, lòng hắn càng thêm bất an và lo lắng.
Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch mỗi người đứng ở một bên, song phương cứ thế giằng co, Hồng Đậu Tương Tư đứng ở chính giữa, không biết làm sao, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hai người chủ tử, bốn phía yên tĩnh, ngay cả không khí cũng ngưng kết thành băng rồi.
Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Dạ Bạch phun ra lửa, mặt nạ ngân bạch như là sắp bị đóng băng, đôi mắt đen trong suốt giờ như hố sâu không đáy, thống khổ và giãy dụa không sao thoát ra được.
“Hạ Dạ Bạch, cái dạng này của ngươi hoàn toàn không phải của một kẻ ngốc, ngươi thật sự là kẻ ngốc sao?”
Cứ y như trước đây vậy, chẳng phải rất tốt sao?
Hồng Đậu cùng Tương Tư nghe Tịch Nhan nói như vậy, lại càng hoảng sợ, đều nhìn Hạ Dạ Bạch, cả người hắn băng lãnh lạnh lùng, thế nhưng Vương gia làm sao lại không phải một kẻ ngốc chứ?
Hạ Dạ Bạch sửng sốt, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ vẫn không chút gợn sóng, những lời này, thanh âm như vậy, kể từ ngày hắn lưu tâm đến nàng, chẳng biết đã nghe biết bao nhiêu lần trong giấc mộng, hiện tại cuối cùng nàng thực sự cũng thốt ra câu ấy, hắn cảm nhận được trái tim mình run rẩy, thế như trên mặt vẫn không có lấy một chút hoảng hốt hay kinh hoàng.
“Ngươi là Vương phi là của ta, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Hạ Dạ Bạch hét lên, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
Tịch Nhan không nói gì, ngồi xổm xuống đất ngẩn đầu nhìn Hạ Dạ Bạch, giữ mãi tư thế ấy lâu như vậy cũng rất mệt mỏi.
Trận giằng co của hai người vẫn chưa ngã ngũ, Tương Tư đưa mắt nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu nhìn Tương Tư, hai người định lên tiếng giảng hòa thì một hạ nhân vương phủ đột nhiên xông vào, vui vẻ quỳ xuống trước mặt Hạ Dạ Bạch: “Vương gia Băng Sơ cô nương đã trở về.”
Hạ Dạ Bạch vừa nghe thế, liếc mắt nhìn Tịch Nhan, nét mặt vừa mừng vừa sợ: “Băng Sơ đã trở về, nàng đang ở đâu?”
Lòng Tịch Nhan nhói lên một cái, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Trời vừa hửng sáng, mặt trời vẫn chưa kịp thức giấc, bên ngoài trời còn mờ mờ sáng, Tịch Nhan hơi xoay người, liếc mắt nhìn Hồng Ngọc ngủ ở trong phòng, nhẹ nhàng gỡ cánh tay nàng ta đang đặt ở trên lưng mình ra, thận trọng bò dậy, vẫn chưa ngồi thẳng người, chợt nghe thấy âm thanh nhập nhèm mơ ngủ, vang vọng ở bên tai.
“Trời còn chưa sáng hẳn, đã dậy làm gì? sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Hồng Ngọc vương tay ôm lấy eo của Tịch Nhan muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, Tịch Nhan đưa tay cản lại, không chút nghĩ ngợi hất cánh tay đó ra, xoay người: “Đã ngủ cùng ngươi tại Ỷ Thúy Lâu một đêm rồi, cũng cho ngươi ở trong nhà của ta, còn ngủ với ngươi ba ngày liên tiếp, ngươi đừng được voi đòi tiên nữa, ngươi cũng nên biết rằng bà đây là người đã có chồng, bốn ngày ba đêm chưa về nhà, Vương gia của ta nhất định sẽ lo lắng không yên, cho nên hôm nay bất luận có chuyện gì xảy ra ta cũng phải đi về nhà, ngươi đừng nghĩ chuyện ngăn cản ta.”
Tịch Nhan chỉ vào Hồng Ngọc nằm ở trên giường, cảnh cáo nói.
Hồng Ngọc từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn mơ mơ hồ hồ trong cơn buồn ngủ, mím môi nói: “Đêm hôm Ỷ Thúy Lâu đó là ngươi tự gục xuống bàn ngủ, lúc đến Võ Phủ này, ta còn chưa kịp bồi dưỡng cảm tình với ngươi, ngươi đã hung dữ đá ta một cước văng đi rồi, hơn nữa ba ngày nay, chỉ xem sơ qua xiêm y mặc trên người ngươi thôi.”
Hồng Ngọc đưa tay dùng sức kéo kéo xiêm y nhăn nhúm của Tịch Nhan: “Ta là dã thú sao? Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi ư? buổi tối ngủ còn mặc nhiều quần áo như vậy làm gì? ta cũng không làm gì ngươi, có gì phải ngượng ngùng như vậy? Những chuyện ta yêu cầu, ngươi chẳng làm được chuyện nào khiến ta thấy hài lòng.”
“Ngươi chỉ bảo ta đáp ứng ngươi vài chuyện chứ không bảo ta phải làm đến khi ngươi hài lòng mới thôi.”
Tịch Nhan vuốt ve bàn tay nàng ta đang đặt ở trên lưng mình, đứng dậy đi về phía bàn trang điểm, Hồng Ngọc nhào tới hung tợn níu lại xiêm y của nàng: “Công tử, chừng nào thì người mới có thể cưới ta vậy?”
“Chờ đến khi ta biến thành đàn ông, nếu như ngươi muốn gả cho ta, bản công tử nhất định cưới ngươi.”
“Chẳng phải công tử muốn đi về sao? ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa xong xuôi rồi, đang đứng chờ ở bên ngoài, công tử chờ ta một chút, đợi ta thay xiêm y xong sẽ ra tiễn người đi.”
Mắt thấy Tịch Nhan sẽ ngồi xuống bên bàn trang điểm, Hồng Ngọc vội vàng từ trên giường ngồi dậy, cầm quần áo khoác lung tung lên người, chạy đến trước mặt Tịch Nhan, chỉ chỉ sắc trời bên ngoài: “Mã xa đang ở ngay bên ngoài, lúc này quay trở về chắc hẳn sẽ kịp ăn sáng cùng với Vương gia.”
Tịch Nhan dừng một chút, đưa mắt nhìn thẳng vào Hồng Ngọc như muốn nhìn thấu lời nói của nàng ta. Mấy ngày nay chẳng ngày nào mà nàng ta không quấn lấy mình từ sáng đến tối, chết sống đều không muốn mình quay về nhà, hiện giờ sao lại tốt bụng đến như thế rồi?
“Thả cũng có chừng, quản cũng có mực, đàn ông ấy mà, có mấy người không ra ngoài mèo mỡ gà đồng, thân làm vợ người, đối với những chuyện như thế này, phải giữ vững thái độ khoan dung độ lượng, nên tức giận thì cũng đừng làm quá trớn, phải để hắn cảm giác được ngươi luôn quan tâm đến hắn, lúc cần hào phóng thì tuyệt đối không được nổi giận dù chỉ một chút cũng không được, để hắn biết ngươi mới là nữ tử biết tiến biết lùi nhất thế gian này, nhất là phải thấu hiểu lòng người, đương nhiên sẽ không rời bỏ ngươi, so với Vương gia, ta dù sao cũng là người đến sau, dựa theo bối phận, ta còn phải gọi hắn một tiếng tỷ tỷ nữa đấy, ngươi đã nhường cho ta ba ngày, cũng nên quay về chăm sóc cho hắn, ta không phải là nữ nhân không thấu tình đạt lý, không hiểu cho người khác như vậy.”
Tịch Nhan hơi ngước đầu, đôi môi cứ mở ra lại khép vào, xì một tiếng, nhịn không được cười lên, nàng thế nào không có phát hiện, Hồng Ngọc này Ngọc chính là một kẻ dở hơi chứ?
Tịch Nhan cười nửa ngày mới ngưng lại được, trên mặt vẫn còn mang theo tiếu ý: “Thứ nhất, Hồng Ngọc, những lời này ngươi không nên nói với ta, mà nên nói cho những nữ nhân bình thường có trượng phu thường hay ra ngoài tầm vui; thứ hai, ta vẫn chưa đồng ý sẽ cưới ngươi, bây giờ ngươi vẫn chưa phải là thê tử của ta; thứ ba, ta thừa nhận ngươi là một nử tử ôn nhu hiền thục, bất quá về phương diện ôn nhu chăm sóc thì ta không cần, hơn nữa, ngươi không cần lo lắng chuyện Vương gia nhà ta sẽ ghen bóng ghen gió, hai người các ngươi không hề có thân phận lớn nhỏ, Mạc Tịch Nhan ta cả đời cũng chỉ có một trượng phu là Hạ Dạ Bạch mà thôi, ta không cưới vợ bé cũng sẽ không tái giá với người nào khác, về phân ngươi nói giờ này quay về sẽ kịp cùng Vương gia dùng bữa sáng, ừm, ý kiến này rất hay, có điều lâu rồi không gặp Vương gia, dáng vẻ ta hiện giờ có vẻ không ổn cho lắm.”
Tịch Nhan cúi đầu liếc nhìn xiêm y nhăn nhúm đang mặc trên người mình, đưa tay vén vài cọng tóc đang bay phất phơ ra sau đầu, vỗ vỗ mặt mình, xoa xoa đôi mắt vài cái: “Đã mấy ngày không gặp, hắn nhìn thấy ta chắc hẳn sẽ rất vui.”
“Đừng nói là ngươi cứ để như vậy quay về nhé, không rửa mặt cũng không đánh răng sao?”
Hồng Ngọc nhíu mày ghen ghét, rất nhanh đi tới cửa: “Mang nước rửa mặt vào cho công tử.”
Hồng Ngọc quát to một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Tịch Nhan, chỉ vào mặt của Tịch Nhan: “Công tử, chẳng phải ta nói ngươi, đối với chúng ta mà nói, gương mặt này là quan trọng nhất, cần phải chăm nom bảo dưỡng cho thật tốt mới được, cái dạng này của ngươi khiến cho ta nhìn thấy càng thêm chán ghét, chứ đừng nói đến Vương gia. Ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, dung mạo tuyệt sắc như vậy là tài phú ông trời ban thưởng cho chúng ta, phải sử dụng nguồi tài lợi này thật tốt mới đúng, ta dù sao cũng là thiên sanh lệ chất khó tự bỏ được.”
Hồng Ngọc vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng mát xa làn da vốn đờ đẫn kia, Tịch Nhan tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, mặc kệ nàng ta cứ tiếp tục lẩm bẩm: “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp, nếu như ta và công tử cũng lôi thôi lếch thếch, chẳng hề biết cách quan tâm đến bản thân, thì làm sao có thể kiếm được mười sáu rương chứa đầy tiền bạc, kỳ trân dị bảo kia chứ? làm sao đám nam nhân háo sắc kia nguyện ý chạy theo ta như vịt, công tử có thể được ở cùng ta, đây chính là duyên phận tiền kiếp, phải biết quý trọng.”
Hồng Ngọc vừa nói, vừa gọi mấy nha hoàn bưng nước rửa mặt vào phục vụ, nhìn xiêm y Tịch Nhan nhắn nhúm, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, trong lúc lơ đãng còn toát ra vẻ lười biếng và nhếch nhác, trống ngực đập liên hồi, mặt bất giác đỏ ửng lên.
Việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của Tịch Nhan mặc dù chẳng phải do Hồng Ngọc an bày, có điều chỉ có nàng mới được phép ra vào trong viện của của Tịch Nhan, trong lòng mấy nha hoàn này đã ngưỡng mộ Tịch Nhan từ lâu, nếu không có Hồng Ngọc, bọn họ chưa chắc có được cơ hội bước chân vào đây phục vụ.
“Đứng lại, cầm đồ lên, đứng im ở chỗ đó, không được tiến lại gần đây.”
Hồng Ngọc chỉ vào mấy người đang bước vào, xua tay ra chỉ thị, không cho phép càng nàng tiến lại gần.
Mấy cô nha hoàn nghe thế thì sững sờ đứng im tại chỗ, đưa mắt trưng cầu chỉ thị từ Tịch Nhan: “Lời Hồng Ngọc cô nương nói cũng là phân phó của ta, sau này nếu ta không ở quý phủ, tất cả các ngươi đều phải nghe theo chỉ thị từ nàng ấy, hiểu chưa?”
Tuy rằng Hồng Ngọc cũng giống như Bạch Phượng, thích nói quanh co lòng vòng, hoàn toàn không thể đoán được ý họ muốn nói là gì, bất quá nàng có thể cảm giác được, mặc dù Hồng Ngọc này có sở thích càn quấy giống như Tiểu Bạch vậy, luôn đem đến cho nàng những phiền toái không cần thiết, thế nhưng nàng biết, nàng ta sẽ không làm thương tổn bản thân mình, cũng vĩnh viễn không làm thương tổn bản thân mình, không chỉ bảo tuyệt đối không làm tổn thương đến bản thân nàng mà tựa như ngày ấy ở Ỷ Thúy Lâu, người nọ vẫn chưa đụng tới nàng, thì nàng ta đã không nhịn được ra tay tương trợ, ai cũng không được phép làm tổn thương ngươi, những lời này cũng giống như tiếng lòng của nàng ta vậy.
Ức hiếp bản thân sau đó tự tìm mọi phiền phức đến cho bản thân, tìm mọi biện pháp gây khó gây dễ nhưng tuyệt đối không làm chuyện gây tổn thương đến bản thân mình, cho nên đối với nàng ta, nàng tuyệt đối yên tâm.
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, đây không phải là nguyên tắc xử sự của nàng sao, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy tính tính của Hồng Ngọc cổ quái quái đản nhưng suy cho cùng vẫn là người đáng để tín nhiệm.
Tâm ý của nàng ta đối với nàng, từ mười sáu rương chứa đầy tiền bạc vàng vòng cùng kỳ trân dị bảo cũng có thể thấy được nàng ta vì mình, nàng ta hoàn toàn không giữ lại bất cứ đường lui nào cho mình, một khoản tài phú lớn như vậy, trên đời này, tuyệt đối không thể tìm được một người nữa giống như Hồng Ngọc.
“Rõ.”
Mấy cô nha hoàn làm lễ chào, vẫn bưng đồ đứng im tại chỗ.
“Nếu để ta biết các ngươi sau lưng âm thầm bàn chuyện chủ tử , nói này nói nọ đến Hồng Ngọc, thì hãy chờ xem ta xử lý các ngươi như thế nào.”
Tịch Nhan híp nửa con mắt, chỉ lộ ra một khe hẹp, ánh mắt sắc bén như đao như kiếm, lại tỏa ra băng lãnh trùng trùng, mấy nha hoàn bị hù sợ mất mật, không ngừng gật đầu dạ vâng.
“Công tử, ngươi đối với ta thật tốt, ta cho dù có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ơn tri ngộ của công tử.”
Hồng Ngọc vừa nói vừa đem cái chén súc miệng đến trước mặt Tịch Nhan, một đôi mắt dụ dỗ giống như là muốn câu hồn, dịu dàng nhìn Tịch Nhan, toàn bộ thân thể mềm yếu không có xương, chực chờ ngã lên trên người Tịch Nhan.
Tịch Nhan tiếp nhận cái chén rửa mặt, không ngừng lùi về sau mấy bước, súc miệng, Tịch Nhan nhìn khăn mặt trên tay Hồng Ngọc, vừa định đưa tay chộp lấy, thì Hồng Ngọc đã giấu khăn đi không đưa cho nàng mà trực tiếp bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng lau mặt cho Tịch Nhan.
“Trước đây ở Ỷ Thúy Lâu đều là người khác hầu hạ ta, bất quá cảm giác được phục vụ công tử cũng rất tuyệt, công tử, kiếp này của Hồng Ngọc chỉ hầu hạ một mình ngươi, trừ phi ta tự nguyện, bằng không ngươi quyết không thể thu xếp ta đi hầu hạ những nam nhân xấu kia.”
Tịch Nhan không ngừng gật đầu, nụ cười trên mặt ôn nhu mà lại mang một chút ngả ngớn: “Mỹ nhân như vậy, ta thương tiếc còn không kịp, làm sao nỡ để nàng phải đi hầu hạ nam nhân khác được chứ? Bây giờ tuy rằng nàng là nữ nhân của ta, có điều vẫn còn không ít nam nhân mơ được có được nàng, nàng muốn cái gì thì cứ thẳng thắn nói với bản công tử, tuyệt đối không được cùng nam nhân khác cao chạy xa bay, bằng không ta đau lòng đến chết mất thôi.”
“Chàng thật đáng ghét nha.”
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn nha hoàn phía sau đỏ mặt, vỗ nhẹ lên ngực Tịch Nhan, hờn dỗi, hai người cứ ta một lời ngươi một lời, khiến cho đám nha hoàn phục vụ cúi gầm mặt ngượng ngùng.
Khi Tịch Nhan về đến vương phủ thì đã qua giờ mẹo, bình thường nếu không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Bạch sẽ thức giấc vào tầm này, Võ Phủ đã có Hồng Ngọc, nàng đương nhiên không cần phải lo lắng, lần này trở về, cũng có thể ở vương phủ lâu thêm mấy ngày, vui vẻ chơi đùa cùng Tiểu Bạch, Tịch Nhan nghĩ như vậy, khuôn mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Tịch Nhan vừa bước xuống xe ngựa, đi đến trước cửa vương phủ, đã thấy Tương Tư tươi cười bước ra đón.
“Vương phi, người đã trở về rồi.”
Tịch Nhan gật đầu, tiến lên hai bước: “Sao ngươi lại đứng ở đây?”
“Sáng sớm có người truyền tin qua đây, nói hôm nay Vương phi sẽ trở về, sức khỏe của Hồng Đậu chẳng phải vẫn chưa ổn định? Hiếm khi được quay về phủ mấy ngày, nô tỳ đã bảo nàng tranh thủ nghi ngơi thật tốt, hiện tại đã có khởi sắc, cho nên nô tỳ đích thân chạy ra đây đón Vương phi.”
Tịch Nhan đi ở phía trước, Tương Tư chạy theo sát phía sau lưng, hai người cứ thế vừa đi vừa nói.
“Vương phi quay về sớm như vậy chắc chưa ăn sáng, phải không? nô tỳ đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị cháo nhân sâm tổ yến, Vương gia có lẽ cũng dậy rồi, Vương phi vừa vặn có thể cùng ăn sáng với Vương gia.”
” Mấy ngày nay Vương gia có khỏe không?”
“Vương gia rất khỏe.”
Tương Tư không chút nghĩ ngợi trả lời, lập tức lại cảm thấy có là lạ ở chỗ nào.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhan thấy Tương Tư dừng lại trong chốc lại như đang ngẫm nghĩ chuyện gì, Tịch Nhan bất giác cũng dừng bước, xoay người lại nhìn Tương Tư ở phía sau: “Làm sao vậy? chẳng nhẽ Vương gia lại xảy ra chuyện gì?”
Tương Tư suy nghĩ một chút, lắc đầu, sau đó lại vội gật đầu, Tịch Nhan thấy bộ dáng này của nàng, càng thêm rối rắm.
” Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Vương gia không xảy ra chuyện gì hết.”
Tịch Nhan bất giác thở phào một hơi, Tương Tư lại tiếp tục nói: “Nô tỳ mới vừa rồi ngẫm lại một chút, thấy mấy ngày nay tới giờ Vương gia có chút kỳ quái, Vương phi đã đồng ý với Vương gia sau khi xử lý xong mọi việc sẽ quay về, nhưng lại đi biệt tăm đến bốn ngày, nếu như bình thường, Vương gia chắc chắn không thuận theo cũng không bỏ qua, cứ cách mỗi canh giờ sẽ náo loạn hỏi nô tỳ Vương phi khi nào quay trờ về, giờ này đã về phủ hay chưa, thế như lần này lại chưa từng hỏi qua dù chỉ một lần, cả ngày chỉ đứng ngây người trong thúy trúc lâu cũng không đi ra ngoài. Nô tỳ mang cơm vào, Vương gia cũng lờ đi không thèm để ý đến, dù Hồng Đậu đã oán trách nô tỳ nhiều lần rằng Vương gia mấy ngày nay có biểu hiện kỳ quái, lại không biết đã xảy ra chuyện gì? Vương gia thực là đang tức giận với Vương phi, chuyện xảy ra ở bên ngoài mặc dù không thể nào giống như dự định của chúng ta, luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng lần nào Vương phi cũng thất hứa với Vương gia, cũng khó trách Vương gia đau lòng nổi giận.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn Tương Tư, lòng không ngừng thở dài, chuyện này, quả thật là lỗi ở nàng, tuy rằng bên trong có nhiều điều bất đắc dĩ, nhưng nàng nhiều lần thất hứa với Tiểu Bạch lại là sự thật không thể chối cãi, nàng không thể cứ nói dối mãi được.
“Vương phi.”
Hồng Đậu mới vừa dậy, tùy tiện rửa mặt sơ xài, đã nghe thấy hạ nhân nói Vương phi trở về, đang trên đường đi đến Thúy Trúc Cư nên vội ra đón, nhìn thấy Tịch Nhan, nàng hứng chạy tới.
“Vương phi, cuối cùng thì Vương phi cũng trở về rồi.”
Đôi mắt sáng cong cong, cười tươi tắn, nhưng chỉ một chớp mắt tiếp theo nàng giống như gặp thấy quỷ vậy, khẽ nhếch miệng, chỉ vào cổ Tịch Nhan, suýt nữa hét to lên.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhan thấy bộ dáng kinh hãi tai quái của nàng, tỏ vẻ trách cứ.
Tương Tư nhìn theo hướng ngón tay Hồng Đậu chỉ, cũng không khỏi hốt hoảng, Tịch Nhan thấy Tương Tư như vậy, biết chắc có điều gì bất thường đã xảy ra, nghĩ lại thời khắc mình trang điểm lúc sáng, bộ dáng nhất kinh nhất sạ của Hồng Ngọc, tức khắc tìm một vũng nước trong, cúi người nhìn xuống, kéo áo mình lên, nhìn thấy vết đỏ trên vai hiện rõ mồm một trong làn nước.
“Vương phi, nếu như Vương gia nhìn thấy cái này thì tiêu là cái chắc.”
Tịch Nhan không ngừng thò tay chà lên phía trên, làn da trắng như tuyết thoáng chốc đã đỏ ửng, nhưng ấn ký đó làm sao cũng không chùi sạch, ngược lại càng trông thấy rõ ràng hơn.
Tịch Nhan phiền muộn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tương Tư bên cạnh: “Đi tìm cho ta một bộ áo cổ cao hơn đến đây.”
Tịch Nhan vội vã thay xiêm y, bước về thúy trúc lâu.
Giữa trưa mùa hè, thúy trúc lâu rợp bóng cây xanh, những cây xanh lâu năm được trồng thành hàng ngay ngắn, ngăn cản cái nóng oi ả của trưa hè.
Mặt trời đã lên chín ngọ, khắp khắp Thúy Trúc Cư đắm chìm trong ánh nắng chan hòa giống như mùa xuân vẫn còn hiện hữu ở nơi đây, vạn vật tươi mát khiến tinh thần càng thêm phấn chấn.
“Vương gia.”
“Hạ Dạ Bạch.”
Tịch Nhan đổi xong xiêm y, chạy thẳng đến phòng ngủ chính của Thúy Trúc Cư, vui sướng như con bướm đang nhảy múa, đưa tay lên sờ vết tích trên cổ áo, lòng bỗng thấy chột dạ.
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan vọt vào, tìm chung quanh một lượt, nhìn thấy Hạ Dạ Bạch vẫn đang nằm trên giường hẹp đưa lưng về phía nàng, đánh giấc say sưa, nàng cũng vui sướng nở nụ cười.
“Đã giờ nào rồi mà còn ngủ, trễ lắm rồi, nhanh dậy đi thôi, chúng ta cùng ăn sáng nhé.”
Tịch Nhan ngồi xuống giường, miệng nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng lắc lư Hạ Dạ Bạch vẫn còn đang nằm trên giường.
Hạ Dạ Bạch gạt cánh tay của Tịch Nhan đang đặt trên vai mình ra, nhích người vào bên trong, chẳng nói chẳng rằng.
“Giận sao?”
Tịch Nhan quỳ gối trên giường, nghiêng người về phía trước dò hỏi, thấy hắn vẫn còn nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run run, thầm nghĩ hắn nổi giận vì mình đi lâu như vậy mới vừa về, từ lần thả diều lúc trước, đã nói rõ ràng là sau khi làm xong việc sẽ quay về, nàng cứ tưởng rằng chỉ mất chừng một đêm, nào nghĩ đến bốn ngày ba đêm mới xong.
“Được rồi, cho dù có giận ta, cũng không thể hành hạ cái bụng của mình chứ! Tương Tư hay tin ta trở về, đã làm rất nhiều món ngon, ngươi mau thức dậy đi, ta đi chuẩn bị nước rửa mặt cho ngươi.”
Tịch Nhan nói xong, mới vừa định xoay người, tay đã bị Hạ Dạ Bạch giữ lại, chỉ một loáng sau, Hạ Dạ Bạch đang nằm trên giường đã ngồi bật dậy, tùy tiện kéo một đôi giày chạy ra cửa gọi: “Ta dậy rồi, mau vào thay y phục, rửa mặt cho ta.”
Hạ Dạ Bạch nói xong, xoay người, đi thẳng đến bàn bên cạnh ngồi xuống, đôi mắt đen láy dưới mặt nạ ngân bạch lóe lên lửa giận kinh người, như muốn thiêu đốt mặt nạ ngân bạch, khắp người không tự chủ được tản ra hàn ý lạnh như băng.
Tứ Hoàng Tử là nhân vật bực nào, đây chính là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, Vương phi không chút kiên dè thẳng tay gây khó dễ, lấy tính mệnh của mình ra vãn hồi thể diện cho Vương gia, tứ Hoàng Tử còn bị như vậy, huống chi những hạ nhân như bọn họ, nào dám có ý lười biếng trước lời phân phó của Hạ Dạ Bạch.
Tỳ nữ phục vụ ngoài cửa nghe thấy thanh âm của Hạ Dạ Bạch, vội vàng bưng đồ cúi đầu bước vào, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía, đối với chủ tử vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mỗi một người trong số bọn họ đều là kẻ biết nhìn sắc mặt người khác.
Vương phi ngồi ở trên giường nở nụ cười hiền từ, lại có vẻ như không biết làm sao, Vương gia ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt vẫn đeo mặt nạ ngân bạch như trước, mắt ửng đỏ, người tỏa ra hàn khí lạnh băng, mấy người hạ nhân đánh giá xung quanh xong vội rũ đầu bịt mắt.
“Đặt xuống đó đi, các ngươi lui ra ngoài.”
Tịch Nhan đứng lên, đi tới trước mặt đám hạ nhân, nhàn nhạt ra lệnh.
Cung Vương Phủ này, trên danh nghĩa là Vương gia làm chủ, nhưng trên thực tế, người mà đám hạ nhân này sợ nhất cũng kính nể nhất lại chính là còn nữa, nếu là không có vị Vương phi tài năng này thì bọn họ làm sao được hãnh diện như hôm nay, sợ rằng vẫn phải chui lủi giống như trước, lúc nào cũng bị người khác ức hiếp đàn áp, những người này cũng từng thấy qua thủ đoạn của Tịch Nhan, người nào chẳng phải kính trọng ba phần, có ai dám không nghe lời của nàng? Biểu hiện đối với Hạ Dạ Bạch cũng khách khí giống như đối với Tịch Nhan, nhưng trong lòng lại xếp Tịch Nhan ở vị trí cao nhất, có phần sợ hãi, cũng có cảm kích, đây cũng chính là vì sao cả ngày Tịch Nhan không ở quý phủ, nhưng hạ nhân vương phủ lại không một ai vọng tưởng bay lên đầu làm phượng hoàng.
Bọn hạ nhân nghe Tịch Nhan phân phó xong, đồng thanh đáp ‘Rõ’, sau đó hành lễ, lui ra.
“Súc miệng nhé.”
Hạ Dạ Bạch tiếp nhận cái chén rửa mặt trên tay Tịch Nhan, mặt bình thản không chút biểu tình, súc miệng.
Tịch Nhan biết trong lòng Hạ Dạ Bạch không vui, có điều lúc này bụng nàng cũng có chút chột dạ, không dám trêu chọc vào hắn, thấy hắn mặt lạnh, tựa hồ chẳng thèm cam tâm tình nguyện tiếp nhận ý tốt của nàng, cũng chỉ biết cười trừ, cúi người định đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt Hạ Dạ Bạch xuống, thì hắn đã tháo xuống, Tịch Nhan khom người đứng bên cạnh, đưa tay nhận chiếc mặt nạ trong tay hắn, Hạ Dạ Bạch không mở miệng, thế nhưng cũng không cự tuyệt, mặc kệ nàng cầm.
Tịch Nhan ngồi xổm dưới đất, ngẩn đầu nhìn Hạ Dạ Bạch bên cạnh, có vẻ như mấy ngày nay hắn ngủ không được ngon giấc, vết thâm quần dưới vành mắt trông rõ mồm một, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt trong suốt lại thuần khiết kia giờ âm u lạnh lẽo, nét mặt cũng không còn nhìn thấy nụ cười vui vẻ mỗi khi gặp nàng, Tịch Nhan cúi đầu, hai tay cầm mặt nạ, lòng vô cùng khó chịu.
Kỳ thực nàng chẳng phải người sẽ suy nghĩ thậm chí để ý đến cảm thụ của người khác, kể từ thời khắc nàng hiểu chuyện, nàng đã sống vì chính mình, nhân bất vi kỷ đó mới chính là cuộc sống của nàng, lúc ban đầu là sống sót để báo thì, sau đó thì làm thế nào để bản thân thấy vui vẻ nhất, nàng biết ở bất kỳ phương diện nào bản thân cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng về phương diện lôi kéo nhân tâm, kỳ thực bản thân lại không mấy am hiểu.
Nàng nhẫn nhịn với Hạ Dạ Bạch, yêu thương Hạ Dạ Bạch, cưng chiều Hạ Dạ Bạch, có thể nói đã là cực hạn của nàng rồi, nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, thế nhưng bất luận có phát sinh chuyện gì, thì bản thân nàng vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách lo lắng chăm sóc cho hắn, cũng dưỡng thành tính tình trước sau như một nhất thời khó có thể bỏ, bất quá nếu Tương Tư chỉ ra điều nàng đã sai, nàng lập tức sẽ cúi đầu, nếu là lúc trước, nếu là những người khác, nàng kiên quyết sẽ không làm như vậy.
Từ đại hôn đến nay, nàng chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, thật sự giống như là khối băng, khối băng vừa nhọn vừa bén đâm vào trái tim nàng, khiến toàn thân đầy thương tích, thậm chí còn rỉ máu.
Hạ Dạ Bạch cầm khăn mặt trên tay, mắt nhìn chằm chằm và bóng lưng Tịch Nhan, khuôn mặt cố kìm nén nỗi thất vọng và buồn bã, có chút yêu thương, có chút ảo não, nhưng chỉ một khắc sau tất cả đã bị thay thế bởi lửa giận.
Hắn biết tất cả mọi chuyện nàng làm đều muốn tốt cho hắn, hắn cũng không cho rằng mình là một nam nhân không cầu tư lợi, vì nàng, hắn học cách buông tay, cũng học cách chờ đợi, người chẳng bao giờ nếm qua loại tư vị này sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được, để làm được những chuyện thế này còn khó hơn nói gấp trăm nghìn lần.
Về mặt lý trí, hắn tự nói với mình không nên tức giận, cũng không có tư cách tức giận, thế nhưng cũng không phải bất cứ lúc nào trái tim cũng bị lý trí khống chế, sự phẫn nộ của hắn không phải là bởi vì mấy ngày mấy đêm nàng không quay trở về, lúc trước chẳng phải cũng từng trải qua chuyện như thế rồi sao, chỉ là hắn thấy bất an, nàng không chỉ thất hứa với hắn mỗi một lần, lời nói của nàng, hắn có thể tin tưởng nữa không? Những lời nàng nói sẽ bảo bọc hắn cả đời, không bao giờ vứt bỏ hắn, phải chăng cũng tan biến chỉ trong một ngày?
Hạ Dạ Bạch phiền muộn cúi người xuống, vứt khăn mặt vào trong chậu nước, không đợi Tịch Nhan kịp phản ứng, đã đưa tay lấy chiếc mặt nạ ngân bạch đeo lên mặt.
“Để ta chải tóc cho ngươi.”
Tịch Nhan đứng dậy, rất chân thành tha thiết bước tới trước mặt Hạ Dạ Bạch, Hạ Dạ Bạch vẫn không để ý đến nàng, bước ra ngoài cửa gọi: “Tương Tư, dọn thức ăn lên đi.”
Nàng quay về sớm như vậy, chắc chắn là để chăm sóc và ăn sáng cùng hắn.
Hạ Dạ Bạch ngồi xuống một lát thì Tương Tư cùng Hồng Đậu đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một hộp thức ăn, hai người mới đi đến cửa đã cảm nhận được bầu không khí oi bức trong phòng, bình thường mỗi khi tiểu thư trở về, Vương gia luôn cười vui vẻ chạy ra đón chào, quấn nàng không dứt, nhưng bây giờ hai người ngồi ở trên bàn, rõ ràng là ngồi cạnh bên nhau, nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào.
“Vương gia, Vương phi trở về, sao lại thấy Vương gia không được vui?”
Hồng Đậu đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, mở miệng hỏi thẳng.
Trước đó vài ngày, Hồng Đậu vẫn đi theo bên cạnh Tịch Nhan, ngày ngày thấy nàng xã giao với người khác, lao lực quá độ, nàng đều nhìn thấy rất rõ, giờ thấy Hạ Dạ Bạch tức giận với Tịch Nhan, dĩ nhiên sẽ lên tiếng nói giúp cho Tịch Nhan.
“Vương phi làm tất cả cũng là vì Vương gia, khó khăn lắm nàng mới được trở về nhà nghỉ ngơi, Vương gia nên vui mừng hỏi han Vương phi mới đúng chứ.”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Hồng Đậu, im lặng không lên tiếng, bộ dáng băng lãnh còn chứa đầy ý cảnh cáo đó quả thật làm Hồng Đậu khiếp sợ, giống như là cây mây và dây leo đang quấn vòng quanh cổ của nàng, cho dù nàng cố hít thở cũng không thể hít được dưỡng khí.
“Hồng Đậu, ngươi chớ nói lung tung, Vương gia Vương phi dùng đồ ăn sáng đã.”
Tương Tư khác với Hồng Đậu, suốt ngày quanh quẩn trong vương phủ, mỗi lần Tịch Nhan đi ra ngoài, Hạ Dạ Bạch cứ cách mỗi canh giờ sẽ chạy đi hỏi nàng tung tích Vương phi, tuy rằng chẳng phải quá mức lo lắng, có điều nàng thật sự hiểu rất rõ cảm giác chờ đợi này là thế nào. Lo lắng, vô cùng lo lắng lẫn hoảng loạn, Vương gia để ý tiểu thư như vậy, cho nên cảm giác đó còn sâu đậm hơn nàng nhiều lần.
Tiểu thư ưu tú tất cả mọi người nhìn thấy được, hơn nữa Vương gia là người không lanh lợi, trí tuệ kém thì ai ai cũng biết, nỗi sợ hải người mình để ý có thể sẽ bỏ mình mà đi, chắc chắn trong lòng Vương gia cũng lo lắng, vậy mà mỗi ngày vẫn phải ở trong quý phủ gặm nhấm nỗi bất an này, mỗi khi Vương phi thất hứa, có ai mà không nổi giận cơ chứ?
Tương Tư kéo kéo góc áo Hồng Đậu, hai người lui qua một bên, Hồng Đậu đứng ở bên cạnh Tịch Nhan, Tương Tư thì đứng sau lưng Hạ Dạ Bạch, lập trường có chút phân biệt rạch ròi.
Tịch Nhan cũng không nói gì, nàng cũng không muốn nói nữa, ai chẳng có cá tính riêng của mình, trước đây mặc dù nàng mỗi ngày bơi trong sự sống và cái chết ở biên cảnh, nhưng chưa hề bạc đãi bản thân, nàng trở về chậm mấy ngày, việc này đúng là lỗi của nàng, có điều trước đó nàng đã sai Hồng Đậu qua đây thông báo một tiếng, cũng không tính là vô duyên vô cớ, vương phủ và Võ Phủ, cả hai bên đều có nhiều hạ nhân nhiều như vậy, nếu như không muốn đánh mất thể diện, thì những quà mừng quà lễ cũng không phải ít, cái nào mà không cần đến tiền bạcn, bổng lộc của Hạ Dạ Bạch nào đủ chi?
Nàng cũng không bởi vì điểm này mà trách cứ hay oán giận Hạ Dạ Bạch dù chỉ nửa phần, cớ sao hắn không thể thông cảm cho mình một chút chứ? chẳng nhẽ yêu cầu của nàng quá cao sao?
Tịch Nhan càng nghĩ đến điều này càng cảm thấy ấm ức, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, buồn bực nuốt không trôi, cúi đầu uống cháo tổ yến nhân sâm, mà không cảm nhận được hương vị món mình đang ăn thế nào, cứ như nhai phải rơm rạ.
“Vương phi ở bên ngoài cực khổ, nhưng sao lại đi lâu như vậy? Vương gia còn tưởng rằng Vương phi sẽ trở về sớm, ngài đã rất lo.”
Tương Tư đứng sau lưng Tịch Nhan, thấy Hạ Dạ Bạch và Tịch Nhan đều không nói lời nào, kéo kéo tay áo Hồng Đậu, cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng nói.
Nàng ta nói những lời này có chút ẩn ý, Vương phi cực khổ bương chãi ở bên ngoài, nàng làm tất cả mọi việc hoàn toàn là vì Hạ Dạ Bạch, làm như vậy tự nhiên là muốn nói rõ Hạ Dạ Bạch không nên nổi giận với một người toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mình, mà những lời sau đó đương nhiên biện hộ cho Tịch Nhan, hiện tại Hạ Dạ Bạch đang hờn dỗi, không phải là vì Tịch Nhan về muộn, lòng lo lắng không yên.
Tịch Nhan ngẩng đầu, mặt lạnh lùng, phiền não liếc mắt nhìn Hạ Dạ Bạch vẫn chưa nói tiếng nào, khẽ hừ một tiếng.
“Chuyện Võ Phủ đã có Hồng Ngọc xử lý, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại vương phủ.”
Tương Tư thoáng chốc trở nên vui vẻ, nhìn Hạ Dạ Bạch, cười nói: “Vương phi lúc nào cũng bôn ba ở bên ngoài, chẳng mấy khi ở trong vương phủ, lần này trở về lại có thời gian chơi cùng với Vương gia.”
khóe mắt Tịch Nhan vẫn liếc nhìn Hạ Dạ Bạch, gật đầu, cảm giác bị hắn làm lơ này khiến lòng vô cùng khó chịu.
“Vương phi, Hồng Ngọc kia rốt cuộc là nam hay nữ.”
“Hồng Ngọc danh tiếng vang xa, đương nhiên là nử tử rồi, nếu không làm sao có nhiều nam nhân theo đuổi nàng như vậy, Hồng Đậu, hôm nay Vương phi sẽ dùng cơm ở vương phủ, ngươi xuống phòng bếp dặn họ làm thêm mấy món đi.”
“Như vậy sao được? mới sáng sớm đã ăn cháo tổ yến nhân sâm, buổi trưa còn làm thêm vài món nữa, bình thường đám hạ nhân kia đều không gặp được Vương phi, chỉ cần thêm một món cũng trừng mắt, làm như vậy chẳng khác nào báo cho tất cả mọi người đều biết hôm nay Vương phi mới vừa về sao?”
Điều này tất nhiên Tương Tư cũng biết, chính là lo lắng Hồng Đậu không kín mồm kín miệng, nói năng không có chừng có mực, tạo nên sóng gió trong mối quan hệ giữa Tịch Nhan cùng Hạ Dạ Bạch.
“bảo ngươi đi thì cứ đi đi.”
Tương Tư nghiêm mặt, đẩy Hồng Đậu ra bên ngoài.
“Từ từ đã.”
Tịch Nhan đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ vai của Hạ Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi muốn ăn cái gì, cứ nói với Hồng Đậu, bảo nhà bếp làm nhiều một chút.”
Hạ Dạ Bạch gạt tay của Tịch Nhan ra, Tịch Nhan cũng không bắt bẻ, cả người bất ngờ lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì té, đáy mắt Hạ Dạ Bạch bỗng có chút bối rối ảo não, vừa định đứng lên chạy tới đỡ nàng, thì Tịch Nhan đã lấy lại được thăng bằng đứng im tại chỗ.
Đôi mắt dưới mặt nạ ngân bạch kia rõ ràng trở nên buồn bã, hắn bước trở về vị trí cũ, cầm chén lên, đi thẳng ra bên ngoài, ngồi ở bậc thang dưới mái hiên.
“Vương gia, sáng nay Vương phi trở về sớm như vậy là muốn cùng ăn sáng với ngài, nô tỳ biết trong lòng ngài không vui, nhưng cũng không nên đối xử với Vương phi như vậy chứ, ngài chẳng nói chẳng rằng lấy một tiếng, trong lòng vương phi cũng thấy khó chịu mà.”
“Hồng Đậu, được rồi, ngươi lui xuống bếp sai người chuẩn bị vài món ăn mà Vương gia thích.”
Hồng Đậu liếc mắt nhìn Tương Tư, sững sờ ngay tại chỗ, không muốn đi.
Tịch Nhan nhìn Hạ Dạ Bạch ngồi dưới mái hiên, ánh nắng ban mai chan hòa chiếu lên người của hắn. nhưng nàng vẫn cảm nhận được lòng mình lạnh như băng.
Nàng oán hận hừ một tiếng, cũng nguồi xuống bàn, tiếp tục cúi đầu ăn chén cháo tổ yến nhân sâm, còn cố ý tạo ra âm thanh rất lớn. Sau khi ăn xong, vứt mạnh cái thìa xuống bàn, cái thìa thoáng chốc vỡ tan thành hai mảnh, nàng đứng dậy.
“Hồng Đậu, ngươi ở lại đây chăm sóc cho Vương gia, ta có vài việc cần hỏi Tương Tư, ra ngoài một chuyến.”
“Vâng.”
Hồng Đậu mím chặt môi, rất không tình nguyện gật đầu, tiểu thư vất vả như vậy, sao Vương gia có thể đối xử với nàng như thế chứ?
” Chuyện Vũ Mộc thế nào rồi?”
“Mỗi ngày lý lao đếu đến khám bệnh cho hắn, điều dưỡng thêm một thời gian nữa sẽ khỏe ngay thôi, nô tù đã mời lão sư đến nhà dạy chữ cho hắn, để sau này hắn có thể cùng nô tỳ giúp đỡ thêm cho Vương phi, cũng mời người dạy hắn học tính toán.”
Tịch Nhan bước qua người Hạ Dạ Bạch, quay sang gật đầu với Tương Tư, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, cũng không cúi xuống nhìn hắn dù chỉ một cái, cứ thế bước thẳng ra ngoái: “Phía bên Lý lão, mấy ngày nữa ta đi chọn một ít dược thảo tốt, tự tay ngươi mang sang đó, thay ta cảm tạ, nói với lão rằng đại ân đại đức này cả đời ta không quên, trong cung Lan Phi vẫn sai người đến tìm, thế còn Lệ Phi?”
Tịch Nhan đi ở phía trước, Tương Tư theo sát phía sau lưng, hai người vừa đi tới cửa, Hạ Dạ Bạch đột nhiên đứng lên, ném cái chén trong tay, vội vàng vọt tới trước mặt Tịch Nhan, dang hai tay ra ngăn cản, đưa mắt nhìn chằm chằm Tịch Nhan, cả người toát ra hàn khí băng lãnh rợn người.
Tịch Nhan thấy bộ dáng này của hắn, chẳng những không sợ, còn nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ cười thành tiếng: “Cảm giác bị người khác làm lơ thế nào? có dễ chịu không? Phải cho ngươi nếm chút mùi vị, để xem lần sau ngươi còn dám xem ta như không khí nữa hay không.”
Tịch Nhan nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch, đắc ý cười.
Nữ nhân này thật đáng chết, Hạ Dạ Bạch thầm nguyền rủa trong lòng, nàng biết rõ tư vị này không dễ chịu chút nào, thì phải chủ động nói xin lỗi hắn một tiếng chứ, tự nhiên ngủ cùng phòng cùng giường với người khác, lâu như vậy mới chịu quay về, tuy nói rằng lần trước ở Ỷ Thúy Lâu là Hồng Ngọc chủ động, bất quá sau đó nàng cũng nên tỏ chút phản ứng, lập tức chống cự mới đúng.
Hạ Dạ Bạch hé môi ra lại ngậm lại, không tự chủ được cứ nghĩ đến chuyện ngày ấy ở Ỷ Thúy Lâu, lại nhìn nụ cười đắc ý của nàng, lửa giận cũng bùng phát lên, gầm nhẹ một tiếng, cố sức ôm chặt Tịch Nhan vào trong ngực, cuỗng dã hôn.
Tịch Nhan không ngờ tới Hạ Dạ Bạch lại làm như vậy, mắt trợn to, con ngươi đen láy trong suốt sáng bóng, hoàn toàn không biết làm sao, chớ đừng nói đến Tương Tư Hồng Đậu, hai người há to mồm, ngây ra như phỗng, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Nụ hôn này mang theo ý tứ hàm xúc nghiêm phạt nặng nề, cực kỳ độc tài, nói là hôn, còn không bằng muốn nhấn mạnh chủ quyền nàng là của một mình ta, không có chút nhu tình, đừng nói đến bốn chữ thương hương tiếc ngọc, đôi mắt đen thẳm phủ đầy u lãnh thâm trầm mà trước nay chưa từng có.
Hạ Dạ Bạch dùng sức, môi Tịch Nhan bị hắn cắn nát, trong khoan miệng bắt đầu tràn ngập mùi tanh của máu tươi, chỉ có sự độc tài chiếm hữu này, chỉ có cảm giác được khắc sâu nàng vào trong lòng minh mới cho hắm cảm nhận được sự tồn tại chân thực của mình, nàng phải nhận nghiêm phạt của hắn, nhưng nu hôn này cũng dấy lên lửa giận và trách cứ, Tịch Nhan bị Hạ Dạ Bạch ôm chặt trong ngực, mùi máu tanh mặn chát đánh thức lý trí của nàng, khiến nàng không thể chịu khuất phục, Hạ Dạ Bạch muốn xem Mạc Tịch Nhan nàng trở thành cái gì?
Hai tay của Tịch Nhan ra sức giãy giụa, lại bị Hạ Dạ Bạch giữ chặt, nàng không chút nghĩ ngợi, dùng cả hai tay, đẩy mạnh Hạ Dạ Bạch ra.
Tình huống thế này không phải trước nay chưa từng xảy ra, Hạ Dạ Bạch chưa từng đối xử với nàng như vậy, bị nàng xô mạnh ra, cánh tay đang đặt ở trên cổ nàng, trong lúc vô tình đã kéo loạn xiêm y của nàng, ấn ký được che đậy dưới lớp áo trong phút chốc bị phơi bày ra ngoài.
Hạ Dạ Bạch mới vừa rồi thấy nàng cười đắc ý, lửa giận trong lòng đã bị dập tắt hơn phân nửa, hắn biết nàng rất tốt với mình, hắn lưu tâm nàng như vậy , khó khăn lắm nàng mới trở về nhà, làm sao đành lòng làm lơ không để ý đến nàng cho được, vốn dĩ chỉ muốn trách phạt nàng một chút thôi, để nàng lại chủ độc xin lỗi hắn, chuyện lần trước ở ở Ỷ Thúy Lâu cũng coi như bỏ qua, nào nghĩ đến lại nhìn thấy ấn ký trên cổ thấy nàng , cơn giận vừa được dập tắt cứ thế bùng phát.
Hạ Dạ Bạch nhìn thẳng vào mắt Tịch Nhan , tim vô cùng đau đớn, nhưng khi nhìn thấy ấy ký trên cổ nàng lại không kiềm chế được.
Hắn sai Tề Tắc theo sát bên cạnh nàng, nhưng lại không hỏi Tề Tắc chuyện xảy ra với nàng, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn chỉ biết Tịch Nhan sống cùng với Hồng Ngọc, cũng biết hai nàng mỗi đêm đều ngủ cùng một giường. Cho dù hắn có căm tức trong lòng nhưng vẫn rất tin tưởng ở Tịch Nhan, nhưng nếu là hai người thực sự không có việc gì, thì ấn ký trên cổ nàng ở đâu mà có?
“Đó là cái gì?”
Hạ Dạ Bạch vọt tới trước mặt Tịch Nhan, tiếp tục giật cổ áo của nàng ra, chỉ thẳng vao cái ấn ký trên đó hét to.
Tịch Nhan sửng sốt, nghiêng người sang nhìn Hạ Dạ Bạch, cuống quít lấy tay che, suy nghĩ hồi lâu, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Hạ Dạ Bạch nhìn thấy vẻ một loạt biểu tình vừa chột dạ vừa bối rối kia, nhưng Tịch Nhan vẫn cúi đầu không lên tiếng giải thích, càng khiến hắn tức giận.
“Tại sao lại có ấn ký đó!”
Đôi mắt đem láy kia giống như phun ra lửa, trông rất đáng sợ.
Tương Tư Hồng Đậu cũng hồi phục tinh thần, chạy đến đứng giữa hai người, nhìn hai người như hai ngọn núi lửa đang phun trào, mà các nàng lại không hiểu rõ chân tướng ngọn nguồn cũng không biết nên nói cái gì.
“Không biết.”
Giọng Tịch Nhan cứng ngắc, lạnh lùng trả lời.
“Nó sờ sờ trên cổ của ngươi, làm sao ngươi lại không biết, rốt cuộc là ai đã hôn ngươi?”
Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là cái tên Hồng Ngọc chết tiệt kia làm.
Tuy rằng Bạch Phượng đã nói cho hắn biết, cũng không nên đem chân tướng nói lại với Tịch Nhan, bất quá giấy làm sao gói được lửa, trong lòng hắn vốn không nắm chắc khả năng Tịch Nhan sẽ tha thứ cho hắn, tiếp tục sống ở bên cạnh hắn, nhưng hiện tại lại lòi ra một Hồng Ngọc, lòng hắn càng thêm bất an và lo lắng.
Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch mỗi người đứng ở một bên, song phương cứ thế giằng co, Hồng Đậu Tương Tư đứng ở chính giữa, không biết làm sao, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hai người chủ tử, bốn phía yên tĩnh, ngay cả không khí cũng ngưng kết thành băng rồi.
Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Dạ Bạch phun ra lửa, mặt nạ ngân bạch như là sắp bị đóng băng, đôi mắt đen trong suốt giờ như hố sâu không đáy, thống khổ và giãy dụa không sao thoát ra được.
“Hạ Dạ Bạch, cái dạng này của ngươi hoàn toàn không phải của một kẻ ngốc, ngươi thật sự là kẻ ngốc sao?”
Cứ y như trước đây vậy, chẳng phải rất tốt sao?
Hồng Đậu cùng Tương Tư nghe Tịch Nhan nói như vậy, lại càng hoảng sợ, đều nhìn Hạ Dạ Bạch, cả người hắn băng lãnh lạnh lùng, thế nhưng Vương gia làm sao lại không phải một kẻ ngốc chứ?
Hạ Dạ Bạch sửng sốt, nhưng đôi mắt dưới mặt nạ vẫn không chút gợn sóng, những lời này, thanh âm như vậy, kể từ ngày hắn lưu tâm đến nàng, chẳng biết đã nghe biết bao nhiêu lần trong giấc mộng, hiện tại cuối cùng nàng thực sự cũng thốt ra câu ấy, hắn cảm nhận được trái tim mình run rẩy, thế như trên mặt vẫn không có lấy một chút hoảng hốt hay kinh hoàng.
“Ngươi là Vương phi là của ta, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Hạ Dạ Bạch hét lên, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
Tịch Nhan không nói gì, ngồi xổm xuống đất ngẩn đầu nhìn Hạ Dạ Bạch, giữ mãi tư thế ấy lâu như vậy cũng rất mệt mỏi.
Trận giằng co của hai người vẫn chưa ngã ngũ, Tương Tư đưa mắt nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu nhìn Tương Tư, hai người định lên tiếng giảng hòa thì một hạ nhân vương phủ đột nhiên xông vào, vui vẻ quỳ xuống trước mặt Hạ Dạ Bạch: “Vương gia Băng Sơ cô nương đã trở về.”
Hạ Dạ Bạch vừa nghe thế, liếc mắt nhìn Tịch Nhan, nét mặt vừa mừng vừa sợ: “Băng Sơ đã trở về, nàng đang ở đâu?”
Lòng Tịch Nhan nhói lên một cái, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
/111
|