Edit:..Lam Thiên..
Tại Tĩnh vương phủ, bên trong nội viện tinh xảo hoa mỹ.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở trên bàn đá cẩm thạch, trên người khoác áo choàng lông cáo màu ngân bạch ấm áp .
Hắn nhẹ nhàng lay chuyển chiếc đèn hoa đăng màu tím nhạt xinh xắn trong tay. Ánh trăng vừa sáng tỏ lại vừa nhu hòa chiếu vào người hắn, khiến cả người hắn được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng mở miệng nói “Thanh Vũ, ngươi nói đèn hoa đăng này, là do ai làm đây?” Lại có tâm tư linh lung nhanh nhẹn như vậy.
Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ không biết, hôm nay khó có được buổi tối không có gió, thế tử liền nghĩ muốn ra bên ngoài ngồi một chút, ngắm ánh trăng trong viện.
Ai biết lại được ngắm đèn hoa đăng bay đầy trời, chỉ thấy trên bầu trời đêm có rất nhiều đèn hoa đăng, xa xa nhìn lại, tựa như một đoàn ánh sáng nhiều màu sắc đang trôi lơ lửng .
Kỳ cảnh giống như vậy , từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua nên lập tức liền chấn động ,si ngốc nhìn một hồi lâu.
Một lúc sau đèn hoa đăng trên không trung liền bắt đầu chậm rãi rơi xuống dưới. Có vài cái thuận thế rơi xuống trong viện, hắn thật sự không kiềm chế được sự hiều kỳ trong lòng, nên liền thuận tay nhặt lên một cái.
Chỉ thấy bên dưới đèn buộc một tờ giấy, vừa nhìn mới biết được, ‘Mỹ Nhân Đường’và ‘ Noãn Yên Lâu’ sắp sửa khai trương tại kinh thành. Trên giấy viết mời khách nhân khắp nơi quang lâm.
Đây là một loại giấy mời giống như thiếp mời, nhưng so với thiệp mời nội dung khác nhau rất nhiều. Trên giấy không chỉ có lời mời, mà còn đem cửa hàng và tửu lâu sắp khai trương đều giới thiệu một lần.
Khiến hắn không khỏi hiếu kỳ, đến cùng là người như thế nào mới có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy, cũng làm ra loại đèn đặc biệt như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt nói “Có thể làm ra cái đèn như vậy , nhất định không phải là người bình thường.” Chỉ cần nhìn thiết kế của đèn này, cũng đã đủ khiến mọi người tâm phục .
Thanh Vũ đồng ý gật đầu, chợt một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta không khỏi rùng mình một cái.
“Thế tử, gió nổi lên , thân thể ngài vừa có khởi sắc, vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Thanh Vũ lay lay bả vai hắn, mở miệng khuyên nhủ.
Từ lúc thế tử bắt đầu dùng lọ mật, lại thêm mỗi ngày ăn nhiều thêm chút hoa quả, nên đã nhiều ngày bệnh tình cũng không tái phát , cả người khí sắc thoạt nhìn tốt lên không ít.
Làm cho Thanh Vũ cảm thấy vui vẻ rất nhiều nên càng khẩn trương thúc giục trù phòng, vừa đến thời gian dùng bữa cần phải đem dược thiện bưng lên trước.
Thế tử đã kết hợp ăn vài ngày, hiện tại chỉ hy vọng dược thiện này cũng có thể giống như lọ mật và hoa quả kia đều có hữu hiệu như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên gật đầu, cầm đèn hoa đăng đứng dậy, chậm rãi trở về trong phòng. Quả thật mấy nay hắn tốt lên rất nhiều, sau khi ăn một chút đồ ngọt và mật mỗi ngày, hắn liền không còn cảm thấy choáng váng cùng vô lực như trước, giống như hắn chưa bao giờ bị bệnh này.
Mỗi lần nhìn lọ mật, thưởng thức dược thiện trong miệng, hắn tổng sẽ lơ đãng nhớ đến nữ tử thanh linh như lan kia.
Ngày thứ ba, trời vừa sáng.
Hạ Thính Ngưng khó được ngày tự động dậy thật sớm, Vãn Ngọc ở bên cạnh hầu
Tại Tĩnh vương phủ, bên trong nội viện tinh xảo hoa mỹ.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở trên bàn đá cẩm thạch, trên người khoác áo choàng lông cáo màu ngân bạch ấm áp .
Hắn nhẹ nhàng lay chuyển chiếc đèn hoa đăng màu tím nhạt xinh xắn trong tay. Ánh trăng vừa sáng tỏ lại vừa nhu hòa chiếu vào người hắn, khiến cả người hắn được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng mở miệng nói “Thanh Vũ, ngươi nói đèn hoa đăng này, là do ai làm đây?” Lại có tâm tư linh lung nhanh nhẹn như vậy.
Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ không biết, hôm nay khó có được buổi tối không có gió, thế tử liền nghĩ muốn ra bên ngoài ngồi một chút, ngắm ánh trăng trong viện.
Ai biết lại được ngắm đèn hoa đăng bay đầy trời, chỉ thấy trên bầu trời đêm có rất nhiều đèn hoa đăng, xa xa nhìn lại, tựa như một đoàn ánh sáng nhiều màu sắc đang trôi lơ lửng .
Kỳ cảnh giống như vậy , từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua nên lập tức liền chấn động ,si ngốc nhìn một hồi lâu.
Một lúc sau đèn hoa đăng trên không trung liền bắt đầu chậm rãi rơi xuống dưới. Có vài cái thuận thế rơi xuống trong viện, hắn thật sự không kiềm chế được sự hiều kỳ trong lòng, nên liền thuận tay nhặt lên một cái.
Chỉ thấy bên dưới đèn buộc một tờ giấy, vừa nhìn mới biết được, ‘Mỹ Nhân Đường’và ‘ Noãn Yên Lâu’ sắp sửa khai trương tại kinh thành. Trên giấy viết mời khách nhân khắp nơi quang lâm.
Đây là một loại giấy mời giống như thiếp mời, nhưng so với thiệp mời nội dung khác nhau rất nhiều. Trên giấy không chỉ có lời mời, mà còn đem cửa hàng và tửu lâu sắp khai trương đều giới thiệu một lần.
Khiến hắn không khỏi hiếu kỳ, đến cùng là người như thế nào mới có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy, cũng làm ra loại đèn đặc biệt như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt nói “Có thể làm ra cái đèn như vậy , nhất định không phải là người bình thường.” Chỉ cần nhìn thiết kế của đèn này, cũng đã đủ khiến mọi người tâm phục .
Thanh Vũ đồng ý gật đầu, chợt một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta không khỏi rùng mình một cái.
“Thế tử, gió nổi lên , thân thể ngài vừa có khởi sắc, vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Thanh Vũ lay lay bả vai hắn, mở miệng khuyên nhủ.
Từ lúc thế tử bắt đầu dùng lọ mật, lại thêm mỗi ngày ăn nhiều thêm chút hoa quả, nên đã nhiều ngày bệnh tình cũng không tái phát , cả người khí sắc thoạt nhìn tốt lên không ít.
Làm cho Thanh Vũ cảm thấy vui vẻ rất nhiều nên càng khẩn trương thúc giục trù phòng, vừa đến thời gian dùng bữa cần phải đem dược thiện bưng lên trước.
Thế tử đã kết hợp ăn vài ngày, hiện tại chỉ hy vọng dược thiện này cũng có thể giống như lọ mật và hoa quả kia đều có hữu hiệu như vậy.
Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên gật đầu, cầm đèn hoa đăng đứng dậy, chậm rãi trở về trong phòng. Quả thật mấy nay hắn tốt lên rất nhiều, sau khi ăn một chút đồ ngọt và mật mỗi ngày, hắn liền không còn cảm thấy choáng váng cùng vô lực như trước, giống như hắn chưa bao giờ bị bệnh này.
Mỗi lần nhìn lọ mật, thưởng thức dược thiện trong miệng, hắn tổng sẽ lơ đãng nhớ đến nữ tử thanh linh như lan kia.
Ngày thứ ba, trời vừa sáng.
Hạ Thính Ngưng khó được ngày tự động dậy thật sớm, Vãn Ngọc ở bên cạnh hầu
/156
|