Edit: voi còi
Ngày kế, một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ chậm rãi chạy ở trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa Noãn Yên lâu.
Tiểu nhị gác cửa mắt sắc nhìn thấy trên chiếc xe ngựa có chữ ‘Tĩnh’, lập tức xoay người nhanh như chớp chạy tới trước mặt chưởng quầy của Noãn Yên lâu.
Gấp giọng nói “Chưởng quầy, mau mau mau, cửa bên kia....”
Còn còn chưa nói xong, đã bị chưởng quầy Noãn Yên lâu đánh gãy, quát lớn nói “Chíp bông táo táo ( ồn ào) làm cái gì, giống nói sao.”
Tiểu nhị vội vàng biện giải nói “Không phải chưởng quầy, cửa bên kia đến chiếc xe ngựa của Tĩnh vương phủ.” Chưởng quầy không phải đã dặn qua quan trọng nhất là nhìn chằm chằm tin tức Tĩnh vương phủ sao. Hiện nay người ta lại tự mình đưa tới cửa.
Trần chưởng quầy cả kinh, mở to hai mắt “Sao ngươi không nói sớm.” Vừa dứt lời liền vội vội vàng vàng đi về hướng cửa.
Tiểu nhị nhìn bóng lưng chưởng quầy xoay người bước đi, thấp giọng lẩm bẩm nói “Còn không phải bị ngài đánh gãy thôi. Cũng không phải ta cố ý ....”
Trần chưởng quầy mới không có thời gian rỗi để ý tới tiểu nhị nói lảm nhảm, vừa đi vừa nghĩ, ngày hôm trước tiểu thư mới phân phó xuống dưới, muốn chặt chẽ chú ý cùng tìm hiểu tin tức của Tĩnh vương phủ, nhất là thế tử Tĩnh vương. Nay xe ngựa Tĩnh vương phủ sẽ đến, nói như thế nào ông cũng không thể buông tha cơ hội tốt thán thính tin tức nha.
Vội vã đi đến cửactửu lâu, quả nhiên gặp một chiếc xe ngựa có đánh dấu Tĩnh vương phủ đứng ở một bên.
Một nam tử ôn nhã quý khí mới từ trong xe bước xuống dưới, phía sau đi theo một người ăn mặc như thị vệ.
Trần chưởng quầy mãn chăm chú tìm tòi nghiên cứu đánh giá đối phương, xem tình hình hai người này, rất giống thế tử Tĩnh vương và thị vệ của hắn mà tiểu thư miêu tả nha. Bọn họ lại đều là theo trên xe ngựa Tĩnh vương phủ xuống dưới, xem ra là đúng tám chín phần mười.
Trong lòng Trần chưởng quầy vui vẻ, tiểu thư phân phó qua muốn thật tốt tìm hiểu chuyện của thế tử Tĩnh vương, giờ chính chủ đến. Ông nên biểu hiện cho tốt, nhìn xem có thể tìm hiểu ra chút gì hay không.
Lập tức vuốt lại xiêm y, thanh thanh cổ họng. Thay một vẻ mặt tươi cười thân thiết đi đến trước mặt đối phương nghênh đón “Vị công tử này, mời vào bên trong.”
Bách Lí Dung Cẩn vẫn chưa chú ý tới tìm tòi nghiên cứu trong mắt Trần chưởng quầy, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ở dưới sự nhiệt tình hoan nghênh của người ta đi vào Noãn Yên lâu.
Hắn vừa mới hạ triều, nhân hôm qua đã đáp ứng hai đệ đệ muốn mua đồ ăn ngon về cho bọn họ. Cho nên trước khi hồi phủ hắn liền thuận đường đến Noãn Yên lâu này, tính toán mua chút món ăn mang về cho hai tiểu gia hỏa kia nếm thử.
Vừa đi tiến vào, Bách Lí Dung Cẩn liền không dấu vết đánh giá bố cục cùng trang trí của tửu lâu này. Trong lâu thập phần rộng mở, bố cục cùng trang trí cũng thật sự không tồi, vừa thanh lịch lại đại khí. Khiến hắn bất giác có chút thư thái.
Dưới sự dẫn dắt của chưởng quầy, Bách Lí Dung Cẩn mang theo Thanh Vũ đi tới sương phòng lầu hai ngồi xuống.
Trần chưởng quầy mỉm cười đưa lên một phần thực đơn tinh xảo, nói “Công tử, nơi này giới thiệu các món ăn mà tửu lâu chúng ta có, mời ngài xem qua, nhìn xem cần chút gì.”
Bách Lí Dung Cẩn tiếp nhận thực đơn, cũng có chút kinh ngạc vươn tay lật xem, biện pháp này thật mới mẻ. Nhưng hắn cũng chỉ lật mấy trang liền dừng, hắn chưa bao giờ đến nơi này dùng cơm, cũng không biết được món ăn nơi này cái nào tốt hơn.
Khép thực đơn lại, hắn nhàn nhạt mở miệng nói “Trong tửu lâu của các ngươi có món nào mà tiểu hài tử thích ăn không?”
Trần chưởng quầy nghe xong mừng thầm, tin tức đến, mua cho đứa nhỏ ăn? Chẳng lẽ là đứa nhỏ của thế tử Tĩnh vương?
Tuy rằng trong lòng hơi có cân nhắc, nhưng trên mặt lại chưa biểu hiện nửa phần, chỉ hỏi nói “Không biết là tiểu hài tử bao nhiêu tuổi?”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng mở miệng “Chỉ có tám tuổi, là nam
Ngày kế, một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ chậm rãi chạy ở trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa Noãn Yên lâu.
Tiểu nhị gác cửa mắt sắc nhìn thấy trên chiếc xe ngựa có chữ ‘Tĩnh’, lập tức xoay người nhanh như chớp chạy tới trước mặt chưởng quầy của Noãn Yên lâu.
Gấp giọng nói “Chưởng quầy, mau mau mau, cửa bên kia....”
Còn còn chưa nói xong, đã bị chưởng quầy Noãn Yên lâu đánh gãy, quát lớn nói “Chíp bông táo táo ( ồn ào) làm cái gì, giống nói sao.”
Tiểu nhị vội vàng biện giải nói “Không phải chưởng quầy, cửa bên kia đến chiếc xe ngựa của Tĩnh vương phủ.” Chưởng quầy không phải đã dặn qua quan trọng nhất là nhìn chằm chằm tin tức Tĩnh vương phủ sao. Hiện nay người ta lại tự mình đưa tới cửa.
Trần chưởng quầy cả kinh, mở to hai mắt “Sao ngươi không nói sớm.” Vừa dứt lời liền vội vội vàng vàng đi về hướng cửa.
Tiểu nhị nhìn bóng lưng chưởng quầy xoay người bước đi, thấp giọng lẩm bẩm nói “Còn không phải bị ngài đánh gãy thôi. Cũng không phải ta cố ý ....”
Trần chưởng quầy mới không có thời gian rỗi để ý tới tiểu nhị nói lảm nhảm, vừa đi vừa nghĩ, ngày hôm trước tiểu thư mới phân phó xuống dưới, muốn chặt chẽ chú ý cùng tìm hiểu tin tức của Tĩnh vương phủ, nhất là thế tử Tĩnh vương. Nay xe ngựa Tĩnh vương phủ sẽ đến, nói như thế nào ông cũng không thể buông tha cơ hội tốt thán thính tin tức nha.
Vội vã đi đến cửactửu lâu, quả nhiên gặp một chiếc xe ngựa có đánh dấu Tĩnh vương phủ đứng ở một bên.
Một nam tử ôn nhã quý khí mới từ trong xe bước xuống dưới, phía sau đi theo một người ăn mặc như thị vệ.
Trần chưởng quầy mãn chăm chú tìm tòi nghiên cứu đánh giá đối phương, xem tình hình hai người này, rất giống thế tử Tĩnh vương và thị vệ của hắn mà tiểu thư miêu tả nha. Bọn họ lại đều là theo trên xe ngựa Tĩnh vương phủ xuống dưới, xem ra là đúng tám chín phần mười.
Trong lòng Trần chưởng quầy vui vẻ, tiểu thư phân phó qua muốn thật tốt tìm hiểu chuyện của thế tử Tĩnh vương, giờ chính chủ đến. Ông nên biểu hiện cho tốt, nhìn xem có thể tìm hiểu ra chút gì hay không.
Lập tức vuốt lại xiêm y, thanh thanh cổ họng. Thay một vẻ mặt tươi cười thân thiết đi đến trước mặt đối phương nghênh đón “Vị công tử này, mời vào bên trong.”
Bách Lí Dung Cẩn vẫn chưa chú ý tới tìm tòi nghiên cứu trong mắt Trần chưởng quầy, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ở dưới sự nhiệt tình hoan nghênh của người ta đi vào Noãn Yên lâu.
Hắn vừa mới hạ triều, nhân hôm qua đã đáp ứng hai đệ đệ muốn mua đồ ăn ngon về cho bọn họ. Cho nên trước khi hồi phủ hắn liền thuận đường đến Noãn Yên lâu này, tính toán mua chút món ăn mang về cho hai tiểu gia hỏa kia nếm thử.
Vừa đi tiến vào, Bách Lí Dung Cẩn liền không dấu vết đánh giá bố cục cùng trang trí của tửu lâu này. Trong lâu thập phần rộng mở, bố cục cùng trang trí cũng thật sự không tồi, vừa thanh lịch lại đại khí. Khiến hắn bất giác có chút thư thái.
Dưới sự dẫn dắt của chưởng quầy, Bách Lí Dung Cẩn mang theo Thanh Vũ đi tới sương phòng lầu hai ngồi xuống.
Trần chưởng quầy mỉm cười đưa lên một phần thực đơn tinh xảo, nói “Công tử, nơi này giới thiệu các món ăn mà tửu lâu chúng ta có, mời ngài xem qua, nhìn xem cần chút gì.”
Bách Lí Dung Cẩn tiếp nhận thực đơn, cũng có chút kinh ngạc vươn tay lật xem, biện pháp này thật mới mẻ. Nhưng hắn cũng chỉ lật mấy trang liền dừng, hắn chưa bao giờ đến nơi này dùng cơm, cũng không biết được món ăn nơi này cái nào tốt hơn.
Khép thực đơn lại, hắn nhàn nhạt mở miệng nói “Trong tửu lâu của các ngươi có món nào mà tiểu hài tử thích ăn không?”
Trần chưởng quầy nghe xong mừng thầm, tin tức đến, mua cho đứa nhỏ ăn? Chẳng lẽ là đứa nhỏ của thế tử Tĩnh vương?
Tuy rằng trong lòng hơi có cân nhắc, nhưng trên mặt lại chưa biểu hiện nửa phần, chỉ hỏi nói “Không biết là tiểu hài tử bao nhiêu tuổi?”
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng mở miệng “Chỉ có tám tuổi, là nam
/156
|