Chương 97: Tứ tử Tưởng gia (Con trai thứ tư Tưởng gia)
Lí Vị Ương mỉm cười: “Không biết Võ Uy tướng quân lại được coi là cái gì?”
Nam tử cười lạnh một tiếng: “Lí Vị Ương, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với ta như vậy!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Nam biểu ca, biểu ca chỉ là tướng quân tam phẩm, ta lại là Huyện chủ nhị phẩm, nhìn thấy ta không hành lễ thì thôi, còn kiêu ngạo ngang ngược như vậy, biểu ca vứt hết phẩm cấp tôn ti lên chín tầng mây rồi sao?”
Tưởng Nam ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức cười nhạt.
Lí Vị Ương không nói sai, nàng là Huyện chủ nhị phẩm, luận phẩm cấp đúng là cao hơn một bậc so với Võ Uy tướng quân tam phẩm, hai người gặp mặt, tất nhiên hắn phải hành lễ, nhưng Tam phẩm của hắn là quân công thật sự, hoàn toàn không giống với phẩm cấp của nữ tử đạt được, huống chi nữ tử Đại Lịch rất ít người nhờ công lao mà đạt được vinh quang, cho nên ngay từ đầu Tưởng Nam thật sự không nhớ ra. Hơn nữa hiện tại không phải là gặp mặt theo lễ nghi, tướng quân không cần hành đại lễ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, cho nên Tưởng Nam không hề có ý xuống ngựa hành lễ, ngược lại ngồi trên cao cúi xuống nhìn Lí Vị Ương, mặt có chút kiêu căng: “Lí Vị Ương, nhãn lực của ngươi không tồi, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt.”
Lí Vị Ương cười, người trước mắt này là con trai thứ tư của Tưởng Húc, Tưởng Nam, tướng mạo kế thừa sự xuất chúng cao quý của người Tưởng gia, hơn nữa tuổi còn trẻ đã mặc khôi giáp của tướng quân tam phẩm, toàn bộ Đại Lịch chỉ có một mình hắn.
Từ trước, nàng đã rất thích Tưởng Tứ công tử luôn chinh chiến bên ngoài này.
Trong ấn tượng của nàng, năm người con trai trẻ tuổi của Tưởng gia, trầm ổn nhất là Tưởng Đại công tử, âm trầm nhất là Tưởng Nhị công tử, thông minh nhất là Tưởng Tam, thiện chiến nhất lại là Tưởng Nam xếp thứ tư, bỏ qua Ngũ công tử Tưởng gia thần bí chưa từng nói chuyện thì Tưởng Tứ tuổi còn trẻ mà lại nổi tiếng nhất.
Đương nhiên, nếu Tưởng Tứ không có vận mệnh được thần tiên ưu ái, hắn sẽ chỉ là hạng người xuất thân phú quý bình thường, ngây ngốc sống hết cả đời. Nhưng mà hắn lại sinh ra ở Tưởng gia, cho nên từ nhỏ đã đi theo phụ thân, thứ được nhìn, được nghe nhiều nhất chính là binh pháp. Tám tuổi Tưởng Húc đã dẫn hắn lên chiến trường, ban đầu tuổi còn nhỏ không ai cho ra trận, hắn một mình ở lại trong trướng, mọi người thấy hắn một đứa bé tám tuổi bướng bỉnh lại có thể tự chơi ngoan ngoãn thì cảm thấy rất tò mò, sau này mới phát hiện hắn một mình trong trướng chơi cờ, sử dụng tay trái đấu với tay phải. Cho đến khi Tưởng Nam mười ba tuổi mới từ từ đi vào tầm mắt của mọi người, tài năng quân sự của hắn chính là được rèn luyện từ các ván cờ. Có thể nói một quân đi sai cả bàn cờ hỏng. Những điều này được Tưởng Nam vận dụng rất thuần thục trên chiến trường, thuận buồm xuôi gió. Không chỉ lấy công làm thủ, thận trọng, cân nhắc thật kỹ từng nước cờ, còn trong tác chiến không vội không chậm, biểu hiện phong phạm đại tướng rất tốt. Năm đó Tưởng Húc xuất chinh Mân Dương, có lần phản quân thừa dịp Tưởng Húc cùng những người khác không có ở đây tập kích quân trướng trong đêm, ai ngờ Tưởng Nam đã sớm dẫn người mai phục, một lưới bắt hết quân địch, sau đó hắn lợi dụng đêm đen, dẫn quân đánh lén các cứ điểm phản quân xung quanh thành Mân Dương, một đêm hạ bốn cứ điểm. Hửng đông, hắn hạ lệnh đẩy tù binh phản quân xông lên phía trước, quân đội của mình đi theo sát phía sau, tấn công chín cứ điểm còn lại của phản quân, cho đến khi thi thể chất thành núi cao, nước sông khô cạn bên ngoài thành Mân Dương. Chính vì trận chiến này, Tưởng Nam một đêm thành danh. Nhưng để cho người khác bội phục không chỉ có tài năng quân sự của hắn, càng quan trọng hơn, mỗi lần hắn tác chiến đều xung phong đi đầu, sách cổ nói: nhà binh tối kị một mình xâm nhập, nhưng những lời này không đúng với Tưởng Nam, hắn am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa mỗi khi gặp kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần thậm chí hai mươi lần thì càng phấn khích tấn công, trầm ổn ứng đối, vận dụng binh lực, đánh đâu thắng đó! Bởi vậy, tuổi còn trẻ đã được Hoàng đế phong làm Võ Uy tướng quân, có thể được xưng là tướng soái kỳ tài nổi tiếng thiên cổ.
Tưởng Nam đã ưu tú như thế, càng miễn bàn đến ba vị ca ca khó lường của hắn, Tưởng gia này không biết đời trước đã thắp bao nhiêu nén hương mà nam tử từng người đều xuất chúng. Trong lòng Lí Vị Ương cảm thán, nàng thật sự không muốn liên quan đến toàn nhà dũng mãnh này, nhưng có nhiều người lập trường từ nhỏ đã nhất định phải đối địch, ví như nàng và Lí Trường Nhạc, ví như Thác Bạt Ngọc cùng Thác Bạt Chân, đời này nhất định phải đứng ở hai phía đối lập, không chết không ngừng. Nghĩ đến đây, nàng phân phó thái giám đứng cách đó không xa: “Lại đây, thay ta đỡ xa phu sang bên kia.” Bốn ma ma đi cùng xe đều ở lại ngoài cửa cung, trên đường lớn này chỉ có một người đánh xe cùng hai nha đầu Bạch Chỉ Triệu Nguyệt, mà lúc này Bạch Chỉ căng thẳng sợ hãi nói không ra lời, bàn tay Triệu Nguyệt bất giác đặt ở bên hông, sau đó mới nghĩ ra từ lúc bước vào Hoàng thành, kiếm đã phải đặt ở bên ngoài, nhất thời chán nản.
Thái giám đứng xa xa sợ hãi nhìn thoáng qua Tưởng Nam, không dám nói một câu.
Lí Vị Ương cất cao giọng nói: “Không nghe thấy sao?”
Thái giám hiếm khi gặp nữ tử mang sắc mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén, lại còn có một tia cảnh cáo, hắn giật mình, theo bản năng chạy lại đỡ người đánh xe, kéo sang bên cạnh bôi thuốc.
Lí Vị Ương lúc này mới nhìn thoáng qua Tưởng Nam, đối phương đang nhìn thẳng vào nàng. Trong mắt hắn thật ra còn có một tia tán thưởng chính hắn còn không phát hiện ra – nàng ta thật sự dũng mãnh hiếm thấy. Rất nhiều nam nhân tự khoe dũng mãnh, hy vọng nữ tử bên người lúc nào cũng phải mềm mại yếu đuối, để lòng tự tin của hắn được mở rộng, nhưng còn nam tử trái tim cứng rắn như đá thì lại tán thưởng nữ tử dũng mãnh giống hắn, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy lạc thú khi chinh phục. Tưởng Nam ở trên chiến chường khá lâu, trong lòng rất chán ghét mấy loại tiểu thư nhu nhược, nhất là vị biểu muội khuynh quốc khuynh thành nhà mình, gió thổi qua cũng run ba lần, nhưng Lí Vị Ương, tuổi còn trẻ mà trong nhu có cương, rất thú vị. Chỉ có điều, xuất thân quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn nói một lời với nàng cũng cảm thấy nhục nhã.
“Vì sao ngươi không trả lời ta?”
Lí Vị Ương nở nụ cười, trong tươi cười mang theo ba phần trào phúng: “Nam biểu ca, không biết biểu ca chặn xe ngựa của ta, là định chặn đường ăn cướp hay là mượn cơ hội dạy dỗ, nếu là vế trước, mời biểu ca xem lại địa điểm! Nếu là vế sau, mời biểu ca tự suy nghĩ xem có đúng quy cách hay không! Nếu là Đại cữu cữu nhất phẩm Đại tướng quân thì thôi, biểu ca một võ tướng Tam phẩm, có tư cách gì diễu võ dương oai ở đây?! Đây là đường lớn của Hoàng cung, biểu ca nghĩ đây là cái chợ sao?”
Tưởng Nam từ lúc sinh ra đã được coi là thiên chi kiêu tử (con của ông trời), hơn nữa tuổi trẻ thuận buồm xuôi gió, cả đời trưởng thành trong tiêu điểm của mọi người, luôn được tiếng vỗ tay cùng ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, chưa từng có ai dám lấy những gì hắn luôn kiêu ngạo để cười nhạo hắn – Lí Vị Ương là người đầu tiên. Ngẫm lại, Tướng quân của hắn là quân công thật sự, Lí Vị Ương chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt để đổi lấy Huyện chủ nhị phẩm, thật sự làm võ tướng như hắn khó có thể tiếp nhận, nhưng không thể tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, cho dù hắn có thân phận cao quý nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Lí Vị Ương xuất thân đê tiện, đây là hiện thực tàn khốc.
Mà Tưởng Nam là loại người nào, sẽ cam tâm chịu thua sao? Hắn cười lạnh: “Răng sắc lưỡi nhọn, cũng chỉ xuất thân tiện nhân.”
“Tiện nhân có hai loại. Một loại là xuất thân như thế, nhưng không nề hà bất cứ chuyện gì. Mà loại còn lại thì tự cho mình là đúng, rỗi việc lại cứ thích đi tìm việc! Gọi là muốn bị coi thường.” Lí Vị Ương cười rất ngây thơ, phù hợp với thiểu nữ ở độ tuổi của nàng.
Tưởng Nam không giận mà cười, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng hẳn lên: “Lí Vị Ương, hộ vệ của ngươi võ công không tồi.”
Lí Vị Ương vốn định xoay người lên xe ngựa, nghe thấy câu này, động tác ngừng lại, Triệu nguyệt từ phía sau lưng này bước ra: “Người làm đại ca ta bị thương là ngươi?!”
Biểu cảm của Tưởng Nam có thể gọi là nụ cười mỉm tàn nhẫn: “Chỉ để lại chút kỷ niệm nho nhỏ, nếu không phải hắn chạy quá nhanh, một chân đã phải để lại.”
Triệu Nguyệt nắm tay lại thật chặt, Lí Vị Ương nói: “Lui xuống!” Triệu Nguyệt cắn răng, cuối cùng không dám phát giận. Lí Vị Ương nhìn Tưởng Nam nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tưởng Nam lạnh lùng nhìn nàng: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhớ lấy thân phận của mình, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi!”
“Ví như cái gì?” Lí Vị Ương nhướng mày.
Tưởng Nam chậm rãi nói: “Trong lòng ta và ngươi đã rõ ràng, ngươi một thứ xuất nho nhỏ lại có lá gan đối phó với huynh tỷ con vợ cả, lá gan đủ lớn, còn dám phái người ám sát huynh trưởng của mình, có thể nói tàn nhẫn cực điểm. Nếu ngươi không biết thu tay, đừng trách ta nói cho phụ thân ngươi biết, cho ông ta biết ngươi đã làm những gì! Đến lúc đó mọi thứ ngươi khổ tâm kinh doanh sẽ hỏng bét toàn bộ!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Nhanh đi nói đi, chậm chân có thể không nói được nữa.”
Tưởng Nam nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Tươi cười của Lí Vị Ương rất hoà thuận: “Ngươi đi nói với phụ thân chuyện huynh trưởng bị người ta ám sát, ta cũng phải đi nói cho bệ hạ biết, người Tưởng gia không có thánh chỉ đã một mình rời khỏi nơi trấn thủ, ngươi nói xem, một gia tộc nội đấu, một chống đối thánh chỉ, là ta chết trước hay là ngươi chết trước!”
Tưởng Nam nắm chặt roi ngựa, gần như muốn vung tay đánh, hắn không thể không kiềm chế phẫn nộ của mình, bởi vì cũng những lời này Tam ca hắn đã từng cảnh cáo một lần! Đây cũng là nguyên nhân Tưởng gia không thể không ẩn nhẫn! Lúc nhận được thư mật, phụ thân phái người trở về nghĩ cách cứu viện, cũng may hắn tự mình đi trước, bằng không Lí Mẫn Phong nhất định chết trên tay thích khách võ công cao cường! Lúc đó hắn muốn giết thích khách kia diệt khẩu, ai ngờ Triệu Nam lại chạy thoát! Cứ như vậy, Tưởng gia để lại nhược điểm, không thể trị tội Lí Vị Ương!
Tưởng Nam giận dữ trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, chậm rãi nói: “Lí Vị Ương, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tiểu sửu (tên hề) nhảy tới nhảy lui.”
Lí Vị Ương bật cười: “Ồ, ta là tiểu sửu sao?”
Nhớ lại lời Lí Mẫn Phong nói, Lí Vị Ương có qua lại thân mật với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, tươi cười của Tưởng Nam mang theo vài phần ác ý: “Một đồ hạ lưu thứ xuất, được cái chức Huyện chủ, được mặc quần áo, trang sức xinh đẹp, được người khác khúm núm thì cho rằng mình lên trời. Ngươi diễn quá nhiều, quên mất bản thân là ai… lại có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, đúng là làm người khác ghê tởm! Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi chỉ là nha đầu rửa chân, nếu ta nhân lúc không có người một kiếm giết ngươi, cũng chẳng có ai ra mặt cho ngươi đâu!” Tưởng Nam cười lạnh nói, “Ngươi tốt nhất nên thông minh một chút.”
“Vậy… ngươi còn chờ gì nữa?” Mắt Lí Vị Ương trong như nước nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ lại khinh thường, “Ngươi có thể một kiếm giết ta! Nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nhớ lại, Tưởng gia là loại gia đình gì, Lí gia là loại gia đình gì, an nguy của ta lớn, hay là bê bối thiếu tướng quân Tưởng gia vô duyên vô cớ giết biểu muội lớn hơn, trong lòng Võ Uy tướng quân nên suy nghĩ cho rõ ràng. . .”
Tưởng Nam sửng sốt. Hắn nghĩ Lí Vị Ương là nữ nhân, cho nên lấy uy danh trên chiến trường của mình để hù doạ nàng. Ai ngờ, nàng thông hiểu rõ ràng, so với hắn còn hiểu chi tiết hơn!
Hắn tức giận, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì.
“Nếu như Nam biểu ca muốn giết ta, ta cũng không có ý kiến gì, mà ta thỉnh thoảng phải tiến cung chép Kinh Phật cho Thái hậu, nếu ta xảy ra chuyện, Thái hậu hỏi đến cũng không dễ trả lời. Ồ đúng rồi, lúc gặp Hoàng đế cùng Thái hậu, nhớ đừng nhắc đến Đại tỷ, bọn họ không thích Đại tỷ lắm…” Lí Vị Ương dịu dàng cười nói mấy câu, đột nhiên mắt nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, sau đó nàng nhanh nói, “Ta phải đi thỉnh an quý nhân, không thể bồi chuyện.” Nói xong, nàng nhanh chóng đi về phía trước. Vừa đi vừa làm tóc và xiêm y của mình rối loạn, bày ra bộ dáng kinh hoảng, không biết phải làm gì.
Tưởng Nam giật mình nhìn nàng chạy nhanh qua, hành lễ trước xe ngựa quý giá đẹp đẽ cách đó không xa, sau đó không biết nói gì, nàng ta được lên xe ngựa, hắn nheo mắt lại, cho dù đi xe ngựa ở Hoàng cung nhưng cũng có sự phân biệt, xe ngựa kia rõ ràng là… Qua một lúc lâu, hắn vừa định rời đi thì có thái giám lại gần nói: “Võ Uy tướng quân, Công chúa cho mời.”
Tưởng Nam sửng sốt, lập tức xuống ngựa, nhanh chóng bước qua, trịnh trọng hành lễ: “Tưởng Nam tham kiến Công chúa.”
Rèm che được cung nữ kéo lên, lộ ra khuôn mặt của người bên trong, quần áo gấm hoa, gương mặt nhìn có vẻ tiều tuỵ, gương mặt này, chính là Vĩnh Ninh Công chúa, nàng nhìn Tưởng Nam, sắc mặt hơi khó coi. Còn Lí Vị Ương chỉ lặng lẽ ngồi một bên, bả vai run run, như đang khóc thút thít.
Chuyện gì thế này? Tưởng Nam cảm thấy không thích hợp lắm.
Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng nói: “Thường nghe nói người Tưởng gia anh tài, hôm nay ta đã được kiến thức, trước cửa Hoàng cung lại dám rút kiếm giết người, đúng là làm người khác giận sôi!”
Tưởng Nam ngây ra, sau đó ánh mắt mờ mịt hung dữ dừng ở chỗ Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương nâng mắt, trên khuôn mặt thanh tú có sự sợ hãi, nước mắt vòng quanh thể hiện sự bất an, thần thái yếu đuối đáng thương, như bị oan ức rất lớn. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tưởng Nam, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nấp sau lưng Công chúa.
Tưởng Nam kinh ngạc vô cùng, hắn đã nhìn rõ bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng cùng không hề sợ hãi khi gặp biến cố của Lí Vị Ương, hiện tại mang dáng vẻ này, như thể thay đổi thành một người khác. Nàng ta là con hát (đào kép, diễn viên) trời sinh sao? Vừa rồi nàng ta còn làm hắn á khẩu không thể nói gì, mà quay người đã kể chuyện này với Vĩnh Ninh Công chúa, còn mang dáng vẻ oan ức động trời, thế này – sao trên đời lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?!
Hắn tức đến mức trái tim cũng run run.
Vĩnh Ninh Công chúa an ủi Lí Vị Ương: “Đừng sợ hãi, nơi này là Hoàng cung, không phải cửa lớn Tưởng gia, ta không tin hắn còn dám rút kiếm ở đây!”
Rút kiếm ở cửa Hoàng cung, tương đương với phản nghịch, Tưởng Nam hiểu rất rõ điều này, hắn vội vàng nói: “Công chúa, tất cả chỉ là hiểu lầm! Thần chỉ đùa giỡn với biểu muội thôi…” Nói tới đây, Tưởng Nam ngượng ngùng nở nụ cười, “Vị Ương muội đúng là, nói đùa mà cũng kể cho Công chúa, muội thật không hiểu chuyện!” Trong giọng nói có sự tức giận không thể kiềm chế.
Vĩnh Ninh Công chúa nhíu mày, theo nàng thấy, đây là sự uy hiếp không hề giấu diếm.
Lí Vị Ương có vẻ rất sợ hãi, ôm cánh tay Vĩnh Ninh không buông: “Công chúa, hay là để thần nữ trốn trên xe ngựa một lát! Võ Uy tướng quân tuy là biểu ca của thần nữ, nhưng Tướng quân chỉ nhận Đại tỷ con vợ cả là muội muội, mà rất chán ghét thứ xuất, nếu thần nữ bất hạnh mất mạng ở nơi này, để tổ mẫu cùng phụ thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là bất hiếu. . .”
Trong giọng nói mang theo sự thương cảm vô hạn, Vĩnh Ninh Công chúa trấn an nàng, trên mặt ẩn chứa sự tức giận, thứ xuất! Thứ xuất! Con vợ cả với thứ xuất cái gì! Mẫu thân sinh ra mình chỉ là Huệ tần, nói đến cùng cũng chỉ là tiểu thiếp của Hoàng đế, tuy rằng từ nhỏ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng thường xuyên có cung nữ thái giám nghị luận rằng mình không phải Công chúa con vợ cả Hoàng hậu, nghe xong làm người khác tức giận mà không có chỗ để bùng nổ!
Tưởng Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Hắn hận đến ngứa cả răng, nữ nhân này rất đáng giận! Tâm tư sâu xa, đáng chết! Khó trách vừa rồi nàng ta chạy nhanh thế, hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bỏ chạy đến trước mặt Công chúa giả bộ đáng thương, còn lợi dụng thân thế của Vĩnh Ninh Công chúa để khóc kể, hắn quá khinh địch, lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt đùa giỡn!
Thật ra cũng không thể trách Tưởng Nam, suy nghĩ của hắn xưa nay là binh pháp trên chiến trường, thuật bày binh bố trận, còn nếu luận đến bản lĩnh tố cáo, đâm lén sau lưng, so với Lí Vị Ương hắn còn kém xa.
Vĩnh Ninh Công chúa khuyên nhủ: “Đừng khóc, hắn không dám làm xằng làm bậy đâu. Đừng nói đến những từ như mất mạng, điềm xấu! Ngươi vẫn là Huyện chủ phụ hoàng đích thân ban tước vị, ta muốn xem ai dám động đến một sợi lông của ngươi. . .”
Đám nữ quan ngồi bên cạnh cũng khuyên nhủ, sắc mặt Tưởng Nam hơi phát xanh, liếc mắt cầu cứu một nữ quan trong đó. Hắn là người thông minh, biết không thể nói gì trước mặt quả phụ khắc nghiệt như Công chúa, nên đi đường vòng tìm biện pháp khác.
Tỳ nữ nhất đẳng bên người Công chúa Đào nữ quan thấy Tưởng Nam liếc mắt, bị dung mạo anh tuấn của hắn làm cho khiếp sợ, sau đó dần đỏ mặt, khuyên: “Công chúa, chắc chắc là hiểu lầm rồi, Tướng quân không lớn mật như thế đâu, dù sao nơi này cũng là đường lớn Hoàng cung, xe ngựa chúng ta dừng ở chỗ này, không chừng để bệ hạ biết được, chuyện nháo loạn lớn đối với Huyện chủ cũng không tốt lắm.”
Lí Vị Ương thoáng nhìn qua sắc mặt Đào nữ quan, biết Tưởng Nam lại giở trò, nước mắt rơi xuống: “Thần nữ lập tức đi ngay, tuyệt đối không thể để chuyện này nháo loạn lớn hơn. . .”
Mọi người giật mình nhìn nàng.
Tưởng Nam ngẩn người. Lí Vị Ương thoả hiệp dễ dàng như vậy, hắn không quen.
Cuối cùng chợt nghe thấy Lí Vị Ương chuyển giọng: “Võ Uy Tướng quân vốn chỉ là Tam phẩm, thần nữ để hắn hành lễ cũng là lẽ thường tình, nhưng mà hắn không nên chưa nói lời nào đã đánh xa phu của thần nữ bị thương, hiện tại thần nữ muốn rời đi cũng không thể, mong Công chúa cho thần nữ mượn một xa phu, bằng không thần nữ lại hồi cung, đến chỗ Thái hậu mượn một người. . .”
Vĩnh Ninh biến sắc, cái gì, ngay cả xa phu của người ta cũng đánh, Tưởng gia này, thật quá đáng!
Lí Vị Ương hiểu rất rõ, Vĩnh Ninh Công chúa không phải người ngốc, nàng ta sẽ không nguyện ý tham gia vào tranh đấu giữa Lí gia và Tưởng gia, nhưng vấn đề là, vị hôn phu lúc trước của Vĩnh Ninh xuất thân Chu gia Ứng Quốc công, không cần đề cập đến chuyện Chu gia và Tưởng gia luôn đối chọi, mà năm đó lúc chọn rể cho Công chúa, trưởng tử Tưởng gia Tưởng Hải vừa đến tuổi lấy vợ, văn võ song toàn, có thể nói là đối tượng tốt nhất, chỉ có điều nếu để Tưởng Hải lấy Công chúa thì tương lai không thể lên chiến trường kiến công lập nghiệp, còn ảnh hưởng đến những người khác trong Tưởng gia không thể cầm binh quyền, cho nên chưa đến nửa tháng Tưởng Hải đã cưới Hàn thị vào cửa, chuyện này, Vĩnh Ninh Công chúa loáng thoáng biết được, nếu nói nàng không hề có chút khúc mắc nào với Tưởng gia, đến quỷ cũng không tin. Nhớ lại nhiều năm trước lão đại Tưởng gia cự tuyệt nàng, hiện giờ ngay cả lão Tứ Tưởng gia cũng không đặt mình vào mắt, Vĩnh Ninh Công chúa tức giận, Tưởng gia nhà lớn thế lớn không sai, nhưng vĩnh viễn là thần tử của Hoàng gia! Bọn họ đừng có nhầm lẫn!
Đào nữ quan cũng là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt Công chúa không tốt, nàng cũng liên tưởng đến chuyện năm xưa, tâm tư muốn giúp đỡ tướng quân thiếu niên này nhất thời vơi bớt một nửa.
Lí Vị Ương tiếp tục nói: “Công chúa, Võ Uy Tướng quân đến thỉnh an bệ hạ, có lẽ có công vụ khẩn cấp cần báo, Công chúa nhanh để Tướng quân đi đi, tránh làm lỡ giờ bệ hạ trách tội, đến lúc đó tội lỗi của Vị Ương sẽ quá lớn. . .”
Cả người Đào nữ quan chợt lạnh.
Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa có sự dữ tợn, công vụ khẩn cấp? Cố công vụ thì không cần đặt Công chúa là mình ở trong mắt sao? Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng Nam: “Ngươi bồi lỗi với Lí tiểu thư, bồi thường một xa phu cho nàng ấy, sau đó mới đi gặp phụ hoàng ta.”
Trong giọng nói có sự uy nghiêm hiếm thấy.
Tưởng Nam khó xử vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng phàm phu tục tử, biết cân nhắc nặng nhẹ chuyện này, lập tức trịnh trọng hành lễ: “Biểu muội, ta chỉ nhất thời nói lỡ lời, mong muội không để trong lòng.”
Lí Vị Ương lặng lẽ chớp mắt, nói: “Sau này biểu ca sẽ không bao giờ nói muốn giết muội nữa chứ? Nếu về sau —— “
Vĩnh Ninh cười lạnh nói: “Nếu về sau trên người ngươi thiếu một miếng da, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, trị tội hắn mưu sát Huyện chủ!”
Tưởng Nam cảm thấy cơn giận trong lòng lại có xu hướng bùng nổ, hận không thể lôi nữ tử giả nhân giả nghĩa làm bộ thỏ trắng bên cạnh Công chúa kéo xuống xe, nhưng trên mặt hắn chỉ mang ý cười, đáp lời: “Không dám, không dám.”
Tiễn xe ngựa Công chúa, Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Tưởng Nam, nói: “Thế này ta cảm thấy an toàn hơn.”
Tưởng Nam nghiến răng nghiến lợi: “Còn muốn ta bồi thường xa phu cho ngươi?”
Lí Vị Ương đứng thẳng lưng, nhìn Tưởng Nam, đôi mắt nàng dần tĩnh lặng, tĩnh lặng như nước giếng cổ không một gợn sóng, giọng nói cũng lơ đãng: “Xa phu thì không cần. À, đúng rồi, vừa rồi biểu ca không phải nói ta đáng ghê tởm sao, ta quên mất không nói với biểu ca, sau này chuyện ghê tởm hơn còn có rất nhiều, từ từ chịu đựng đi.” Nói xong, nàng xoay người lên xe ngựa, Triệu Nguyệt lạnh lùng không hề liếc mắt nhìn Tưởng Nam, nhảy lên xe ngựa, cầm roi vung mạnh, con ngựa giơ cao vó, phi nhanh về phía trước.
Tưởng Nam âm trầm nhìn xe ngựa đang rời đi, nhớ lại trước khi trở về Tam ca đã từng nói: Lí Vị Ương thông minh giả dối, âm độc tàn nhẫn, cố gắng đừng gây xung đột chính diện với nàng ta, nghiệp lớn mới quan trọng… Hắn đã sớm qua tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, ánh mắt nhìn rất nhiều chuyện thế tục. Lí Vị Ương cho dù có lợi hại, nhưng cũng chỉ có giới hạn, tức giận không đâu với một con kiến, không đáng! Tinh thần và sức lực của nam nhi phải đặt trên triều đình, Tưởng Nam xiết chặt roi ngựa trong tay, nhưng mà, nghĩ đến Đại cô đột nhiên mất đi, Lí Mẫn Phong bị bắt phải lưu vong… Nữ tử này thật sự không vừa mắt.
Cũng may, nàng ta có đắc ý, cũng chỉ đắc ý được vài ngày nữa mà thôi!
Lí Mẫn Đức đang ở trong thư phòng phân phó Triệu Nam làm chuyện gì đó, nhìn thấy Lí Vị Ương trở về.
Nàng mặc quần áo màu vàng đỏ thêu hoa bách hợp, giày vải hồng phấn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nhưng nhìn qua không có tinh thần gì mấy, vừa vào cửa đã nói: “Ta đói chết rồi, có đồ ăn không?”
Lí Mẫn Đức và Triệu Nam hai mặt nhìn nhau, hắn vội hỏi nàng làm sao vậy.
“Trong cung không cho ta cơm ăn.” Lí Vị Ương uể oải.
Lí Mẫn Đức vội vàng phân phó người xuống chuẩn bị, hắn nhìn dảng vẻ nàng, hẳn đã đói bụng từ lâu. Đói lâu, khả năng tiếp nhận đồ ăn của dạ dày sẽ yếu đi, nên ăn những thứ dễ tiêu hoá. Hắn lập tức dặn dò: “Cho ít dầu mỡ, đồ ăn thanh đạm.”
Lí Vị Ương nghe xong, lại nói: “Khỏi cần suy nghĩ nhiều, đồ ăn thừa lúc trưa cũng được, nhanh đem đến.”
Lí Mẫn Đức ngạc nhiên, nhưng bây giờ làm đồ ăn thì ít nhất cũng phải đợi một canh giờ, đành phải làm theo, rất nhanh, Hương Tô Kê, cá lươn Du Bạo, Hầu Đầu giấm chua, vịt Thần Tiên, đậu hũ Tiên Bối… bày biện đầy bàn, tuy rằng là đồ thừa buổi trưa, nhưng chỉ mới bị động đũa một hai miếng. Lí Vị Ương cầm đũa, nhanh chóng nhá nuốt, Lí Mẫn Đức hơi giật mình, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt bên cạnh, vội nói: “Các ngươi nhanh ăn cơm đi, đừng có đứng đấy.”
Bụng đói đợi cả đêm mới thấy tiểu thư xuất cung, hai nha đầu cũng rất đói, lập tức không từ chối, nhanh chóng ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Lí Mẫn Đức hơi lo lắng, nhìn Lí Vị Ương không nói một câu mà cúi đầu ăn cơm, hiển nhiên là vô cùng ngon miệng, ước chừng không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm tâm là bánh hoa quế mứt táo, đầu bếp làm điểm tâm dùng kỹ thuật Điếu Tương, trước tiên dùng bột gạo nếp chế thành bột nhão, sau đó lấy mứt táo, hạch đào, hoa quế, mơ cùng hơn mười loại nguyên liệu trộn lẫn làm nhân cho vào chính giữa bột nhão, điểm tâm này màu sắc như trăng sáng, hương vị thơm ngọt ngon miệng, vừa cho vào miệng đã cảm thấy vị thơm ngát lan toả, là lúc trước Lí Mẫn Đức phân phó người chuẩn bị, vốn để làm điểm tâm ngọt cho Lí Vị Ương, hiện tại lấy ra, Lí Vị Ương nhìn thấy, sâu đói trong bụng lập tức ngoi lên. Nàng ăn từng miếng từng miếng, chốc lát sau đã ăn hết, cả người cảm thấy như được sống lại.
Đợi nàng cơm nước xong xuôi, Lí Mẫn Đức mới hỏi: “Hôm sao làm sao thế? Không phải nói vào cung lát sau sẽ trở về sao?”
Lí Vị Ương thở phào cảm thấy thật mỹ mãn, nói: “Chép Kinh phật cho Thái hậu nương nương, lại đụng phải mấy việc nhỏ làm chậm trễ giờ ăn cơm, không có gì đáng ngại.”
Mấy việc nhỏ? Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lí Mẫn Đức lại không nghĩ như vậy, đột nhiên Lí Vị Ương ngẩng đầu hỏi Triệu Nam bên cạnh: “Người trẻ tuổi hôm đó ngươi đụng mặt, có đôi mắt dài, sống mũi cao, làn da trắng sáng, thân hình cao lớn, biểu cảm rất kiêu căng?”
Triệu Nam sửng sốt, lập tức hiểu ra Lí Vị Ương hỏi cái gì, hắn nhanh chóng gật đầu: “Huyện chủ miêu tả rất chính xác, đúng là hắn.”
Thế có nghĩa, lúc trước Lí Mẫn Phong được Tưởng Tứ cứu đi, Lí Vị Ương nhíu mày như đăm chiêu.
Lí Mẫn Đức nhanh chóng hiểu ra, hắn nhìn thoáng qua Triệu Nam, hoi nhíu mày: “Người Tưởng gia?”
Lí Vị Ương gật đầu: “Tứ thiếu gia Tưởng gia, Tưởng Nam.” Nàng suy nghĩ, bổ sung, “Hôm nay đụng mặt trong cung.”
Lí Mẫn Đức gật đầu, hắn không nghĩ Tưởng Tứ dám làm gì Lí Vị Ương ở trong cung, nhưng không thể không phòng bị, kết thù kết oán với Tưởng gia thì phải cẩn thận một chút.
“Dù sao hắn cũng là nam nhân, nói được gì với một tiểu cô nương như ta, đệ yên tâm đi, không chỉ hắn, ngay cả người cậu kia cũng không thể trực tiếp đến răn dạy ta.” Nhà trong (chuyện giữa các phụ nữ) cùng ngoài triều thật ra chung một nhịp thở, ngoài triều hài lòng, nhà trong tất nhiên xuôi gió xuôi nước, nhưng tranh đấu giữa các phu nhân nhà trong các nam nhân không thể nhúng tay vào, cho nên tranh đấu nhà trong, muốn sinh tồn thì phải dựa vào bản lĩnh cá nhân. Nam nhân Tưởng gia có lợi hại, nhưng có thể chạy vào trong viện dạy Lí Trường Nhạc đối phó với mình như thế nào sao? Nhìn kiểu gì cũng không thấy thực tế. Chỉ có điều, tật xấu lớn nhất của Tưởng gia chính là bao che khuyết điểm, mình đưa tiễn tính mạng Đại phu nhân, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng dù hành động thì thế nào, kết quả vẫn chưa chắc chắn.
Lí Vị Ương cơm nước xong, Mặc Trúc bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, sáng nay Thất di nương sai người đưa tới một đôi giày, để nô tỳ lấy cho tiểu thư xem?”
Lí Vị Ương suy nghĩ, đứng dậy nói: “Để ta đi thăm người.”
Đến viện của Thất di nương, Đàm thị đang dựa bên giường thêu thùa may vá một cái yếm nho nhỏ.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ động, khoé môi nhướng lên, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Đàm Thị mừng rỡ, tiện tay đặt đồ thêu xuống, cầm lấy tay Lí Vị Ương, cười nói: “Trở về rồi, đói bụng không, để mẹ chuẩn bị đồ ăn cho.”
Bà đã biết mình tiến cung, Lí Vị Ương cười: “Đã ăn xong rồi, sắc mặt mẹ hình như không tốt lắm.”
Đàm Thị sờ mặt mình: “Không có gì đáng ngại, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.”
Lí Vị Ương nói: “Mẹ, viện này bố trí hơi thanh lịch, để con sai người đi mua đồ đạc mới, vậy trước tiên mẹ sang ở chỗ con vài ngày, sau đó con cho người sơn lại, quét dọn sạch sẽ, bày biện lại đồ đạc, rồi mẹ hẵng chuyển về.”
“Không cần, nơi này rất tốt!” Đàm thị vội vàng nói, “Khỏi cần huy động nhân lực!” Bà chuyển từ nơi hẻo lánh đến viện nhỏ này đã rất vui vẻ rồi: “Đại phu nhân vừa mới tạ thế một tháng, ta đã vội vã chuyển viện, có vẻ không hay lắm.”
Lí Vị Ương lắc đầu: “Ai biết con cũng không sợ, mẹ cứ nghe lời con đi.”
Lí Vị Ương dám nói những lời này, chứng minh đã nắm chắc. Đàm thị gật đầu, trong mắt có vầng sáng lay động.
Lí Vị Ương lại nói: “Buổi tối con lại đến, mẹ có gì đặc biệt muốn mua không? Để con sai người mua. . .”
Đàm Thị không muốn phá hỏng sự vui vẻ của con, thuận tiện nói: “Ta muốn có đồ gì đó tươi mới. . .”
Lí Vị Ương hỏi xong xuôi, trong mắt Đàm thị vẫn còn vương nước. Lòng Lí Vị Ương mềm nhũn, luôn cảm thấy mình đối xử với Đàm thị không tốt lắm, mà đối phương lại cảm động như thế, làm nàng không biết nên nói gì, đành quay đầu nhìn cái yếm nhỏ: “Cái này mẹ làm cho ai?”
Trên cái yếm nhỏ thêu uyên ương xinh đẹp cùng hoa sen, tinh xảo lại tỉ mẩn, Đàm thị cười nói: “Qua hai tháng nữa Cửu di nương sẽ sinh, đây là quà tặng cho nàng ấy.”
Lí Vị Ương buông cái yếm, thản nhiên nói: “Mẹ không cần lo lắng, bên kia tất nhiên có người chuẩn bị.” Từ lúc Đại phu nhân qua đời, Cửu di nương đã chuyển về, Lí Vị Ương cảm thấy cách xa vị di nương này vẫn tốt hơn, dù sao nhược điểm của đối phương ở trong tay nàng, tuy rằng lúc trước có sự hợp tác ngắn ngủi vì cùng chung kẻ địch, nhưng chưa hẳn không có thời điểm trở mặt, hiện giờ trong bụng Cửu di nương mang một đứa nhỏ quý giá, phụ thân hy vọng rất lớn, mong muốn là một nam hài… Dù sao Lí Vị Ương không muốn Lí gia, Cửu di nương có sinh nam hay sinh nữ cũng chẳng sao, nhưng người ta chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, Đàm Thị đột nhiên nôn khan, nha đầu nhanh chóng cầm chậu nôn đến, Lí Vị Ương hai mắt sáng ngời: “Mẹ?!”
Đàm Thị cười, sắc mặt không hiểu sao lại đỏ hồng: “Đã mời đại phu xem qua, nói có thai ba tháng.”
Lí Vị Ương ban đầu chỉ nghi ngờ trong lòng, hiện giờ nghe xong thì ngây người, Đàm thị mang thai? Ông trời ạ, nàng sắp có đệ đệ? Chuyện này… sao có thể? Kiếp trước, Đàm thị mất sớm, căn bản không có đứa nhỏ này ——
“Chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với con?” Lí Vị Ương rất mừng rỡ, nhưng cũng cảm thấy bất ngờ.
Đàm thị mỉm cười điềm tĩnh: “Ta cũng vừa mới biết thôi, lúc tang lễ Đại phu nhân, ta bận rộn, cứ cảm thấy hoa mắt váng đầu, sau này tìm đại phu đến xem, mới biết đã có thai ba tháng.” Sau khi Đại phu nhân bị bệnh, Tứ di nương cùng Lục di nương tranh đấu lẫn nhau, Cửu di nương lại đang mang thai, Lí Tiêu Nhiên không có tâm tư cưới người mới, cho nên thỉnh thoảng đến chỗ Đàm thị ngồi, Đàm thị so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì tính cách càng trầm ổn, hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc, làm ông cảm thấy được ăn ủi, một tháng có năm sáu ngày nghỉ ở chỗ bà, những người khác nhìn thấy, nhưng vì Đàm thị đạm bạc, không tranh giành, hơn nữa Lí Vị Ương không dễ bắt nạt, cho nên không ai dám chạy đến tìm phiền toái, tuy nói như thế, mà Đàm thị năm nay đã ba mươi hai, đột nhiên mang thai đúng là chuyện mừng ngoài ý muốn.
Lí Vị Ương cười rộ lên, trong lòng hiếm khi vui mừng như vậy, nàng sắp có một đệ đệ ruột! Nhưng mà, rất nhanh tươi cười của nàng nhạt xuống, “Phụ thân biết chưa?”
Không biết vì sao sắc mặt Đàm thị đột nhiên thay đổi, hơi bất an: “Hai ngày nay lão gia không đến đây, ta định vài ngày nữa sẽ nói với ông ấy.”
Lí Vị Ương gật đầu: “Con sẽ tìm thời điểm thích hợp nói cho mọi người biết.”
Nàng nói mọi người, chứ không phải Lí Tiêu Nhiên, hiển nhiên trong đó có sự khác biệt lớn, tâm tư Đàm thị đơn thuần không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười gật đầu.
Lí Vị Ương quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Từ hôm nay trở đi, mẹ ta chuyển đến viện của ta, mỗi ngày ba bữa phải để ý cẩn thận.”
Nàng không phân phó Mặc Trúc cùng Bạch Chỉ, mà nói với Triệu Nguyệt, ý tứ đã rất rõ ràng. Hiện tại Đại thiếu gia Lí gia thất sủng, lão gia không có con trai yêu quý, mặc kệ là Thất di nương hay Cửu di nương ai sinh được con trai trước, địa vị của đứa nhỏ trong nhà sẽ không tầm thường, huống chi Nhị phu nhân bên kia còn đang chờ Đại phòng không có người nối nghiệp… Lí Vị Ương không cần những thứ này, nhưng mọi người như hổ rình mồi, bọn họ có thể mặc kệ sao?
Không thể không phòng bị!
Lí Vị Ương bẩm báo lại chuyện này với lão phu nhân, ngoài ra không nói đến chuyện khác, chỉ nói viện của Thất di nương cũ kỹ cần phải tu sửa, nên đón Đàm thị đến viện của mình ở hai tháng. Lão phu nhân cảm thấy không ổn lắm, nhà lớn như vậy, quả quyết không có đạo lý để di nương ở cùng tiểu thư, nhưng mà Lí Vị Ương kiên trì, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn, nói một hồi cuối cùng đáp ứng.
Một tháng này trôi qua bình an, lúc dùng bữa buổi tối, lão phu nhân nhìn thoáng qua Cửu di nương bụng lớn, thân thiết nói: “Qua một tháng nữa sẽ sinh.”
Cửu di nương đỏ mặt: “Dạ.”
Lão phu nhân cười gật đầu, lập tức nghiêm mặt nói, “Như vậy thì tốt, hy vọng mấy con có thể khai chi tán diệp cho Lí gia, sinh nhiều tôn tử cho ta, ta mới vui vẻ được.”
Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, hài lòng nhìn Cửu di nương.
Nhị phu nhân bĩu môi, trượng phu mình là thứ xuất, lại luôn ở bên ngoài, lão phu nhân căn bản không đặt trong lòng, cho nên con cháu Nhị phòng cũng không được sủng ái, vốn tưởng rằng sau khi Đại thiếu gia thất sủng thì địa vị con mình ở Lí gia sẽ được nâng cao, nếu tương lai Lí Tiêu Nhiên không có người kế thừa gia nghiệp, vậy toàn bộ Lí gia sẽ thuộc về con trai mình, ai ngờ Cửu di nương con hồ ly kia lại sinh sản, hy vọng của bà bỗng chốc biến thành mây bay.
Lão phu nhân nói xong câu đó, lại thở dài: “Phu nhân của con không còn, ta biết trong lòng con không dễ chịu, nhìn con mấy ngày nay gầy đi không ít, hốc mắt trũng sâu. Con cứ buồn bực không vui như vậy, ta cũng thấy lo lắng.” Nói xong, miệng bà cong lên có vẻ bất mãn: “Tứ di nương, ngươi nên khuyên giải lão gia nhiều hơn!”
Chỉ có Cửu di nương bởi vì đang mang thai mới được ngồi trên ghế, Tứ di nương lại chỉ có thể đứng bên cạnh, nghe xong lời này, trên mặt lo sợ không yên: “Lão phu nhân nói rất phải, con nhất định sẽ tận lực khuyên nhủ lão gia.”
Lục di nương mắt lạnh nhìn, không nói một lời.
Lão phu nhân cầm chén trà trong tay thở dài: “Bên con mặc dù có vài thiếp thất, nhưng hài tử lại quá ít, cần phải nạp thêm người mới.”
Lí Vị Ương luôn yên lặng ngồi uống trà đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Lão phu nhân, phụ thân, con còn chưa chúc mừng, Thất di nương cũng đã mang thai hơn bốn tháng.”
Lí Tiêu Nhiên kinh ngạc, mừng rỡ, nắm tay Thất di nương luôn vâng lời đứng bên cạnh nói: “Vị Ương nói thật không?”
Lí Vị Ương ý cười ấm áp như gió xuân: “Phụ thân, nữ nhi có ăn nói lung tung cũng không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn. Thất di nương thân thể gầy yếu, ban đầu chỉ cho rằng dạ dày không tốt, về sau mời đại phu mới biết là mang thai, người lại cẩn thận sợ nhầm lẫn, còn mời liên tiếp ba đại phu đến chẩn đoán rồi mới dám bẩm báo.”
Có nghĩa, không phải là cố ý giấu diếm. Lí Tiêu Nhiên mừng rỡ vô cùng, đến tuổi trung niên con nối dòng chẳng có bao nhiêu, đột nhiên thêm hai hài tử, chẳng phải là được ông trời phù hộ?
Thật ra cũng không thể trách ông, nếu không có Đại phu nhân cản trở, hiện tại ông đã sớm con cái thành đàn.
Lão phu nhân cũng rất vui mừng, nhìn Thất di nương nói: “Chuyện vui, đúng là chuyện vui lớn!”
Tứ di nương cùng Lục di nương nhìn bụng của Thất di nương, cảm thấy trong miệng cực kỳ chua chát, mắt gần như phun ra lửa.
Ý cười của Cửu di nương vẫn nhàn nhạt, như làn mây mỏng mà mềm mại trên bầu trời sau mưa, luôn có sự ẩn giấu bên dưới, làm cho người khác không rõ ý tứ chân chính sau nụ cười: “Thật sự quá tốt, tương lai hài tử của con cũng có bạn.”
Lí Vị Ương liếc nhìn nàng ta, Cửu di nương lập tức cúi đầu, dáng vẻ như rất sợ hãi. Lí Vị Ương phát hiện, nữ nhân này đã khác trước kia. Nhìn nàng ta lăng la tơ lụa đầy người, chỉ sợ đang ước sớm sinh con trai để tương lai kế thừa Lí gia, nếu như nói trong lòng Cửu di nương trước kia chỉ có tình nhân, thì hiện tại sợ rằng một lòng hướng về vinh hoa phú quý. Con người, chung quy sẽ biến đổi!
Đúng lúc này, La ma ma đến bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đến.”
Lí Vị Ương ngưng mắt nhìn lại, lão phu nhân được La ma ma đỡ đứng lên: “Được rồi, ta có chuyện cần xử lý, mọi người ngồi một lúc rồi tự quay về đi.”
Lí Vị Ương nhìn lão phu nhân rời đi, lần này, lão phu nhân không yêu cầu nàng cùng tiếp khách.
Lí Tiêu Nhiên nhìn bụng Đàm thị, vui sướng vạn phần, quay đầu phân phó: “Đêm nay chuẩn bị đồ đạc, ta muốn đến từ đường dâng hương cầu khẩn, đáp tạ sự phù hộ của tổ tông.” Nói xong lại nắm chặt tay Thất di nương, “Nàng vất vả rồi.”
Mặt Thất di nương đỏ bừng, không nói nên lời. Bà ta rất thành thật (hiền lành, trung thực), Nhị phu nhân bên cạnh trong lòng nghĩ thế, thuận tiện nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, bĩu môi, thật không hiểu sao người thành thật như vậy lại sinh ra một con bọ cạp độc.
Lí Vị Ương lại không chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt bên kia, ánh mắt chỉ nhìn nơi lão phu nhân rời đi, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, Tưởng Húc về kinh báo cáo, Lí Vị Ương vốn tưởng rằng hắn sẽ có hành động, mà lâu nay vẫn gió êm sóng lặng, hôm nay phu nhân Tưởng Quốc công cùng phu nhân của Tưởng Húc đột nhiên đến thăm, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Không biết vì sao, mí mắt phải của nàng mấp máy rất nhiều lần. . .
Chương 98: Thân càng thêm thân
Lí Vị Ương muốn biết, hôm đó phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đã làm gì, nhưng lão phu nhân luôn giữ kín chuyện này, không hề tiết lộ chút nào, Lí Vị Ương không thích nhất chính là những chuyện không thể cân nhắc, khó hiểu một thời gian.
Một buổi sáng nửa tháng sau, Lí Vị Ương đi thỉnh an lão phu nhân, nói chuyện phiếm một lúc, lão phu nhân chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn nàng: “Vị Ương, có chuyện này, ta muốn nói với con trước.”
Lí Vị Ương gật đầu cười: “Lão phu nhân mời nói.”
Lão phu nhân nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, ta định để phụ thân con tái giá.” Lẽ ra việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới bà không cần phải nói với tụi nhỏ, nhưng Lí Vị Ương không như những người khác, có chuyện gì lão phu nhân cũng muốn nói với nàng một hai câu.
Phu nhân của Lí Tiêu Nhiên đã chết, tất nhiên phải lấy người mới, mặc kệ là Cửu di nương sắp lâm bồn, hay là Tứ di nương Lục di nương nhiều năm qua luôn được sủng ái không hề suy tàn, ai cũng không có tư cách ngồi lên vị trí phu nhân, điều này không liên quan đến chuyện được sủng ái hay có con nối dõi mà liên quan đến xuất thân. Lí Vị Ương không ngờ lão phu nhân nhắc tới chuyện này nhanh như vậy, dù sao hào môn đại tộc có thê tử chết đi, tốt xấu gì cũng đợi qua một năm rồi mới lấy vợ, tuy rằng có người vợ vừa chết ba tháng đã có người mới, nhưng quá nhanh sẽ bị người khác chê cười, Lí Vị Ương vốn nghĩ việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới ít nhất cũng phải một năm sau, không ngờ hiện tại lão phu nhân đã nhắc tới.
Trong lòng nàng nghĩ, hiện giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, đối với mình mà nói là thế cục tốt nhất, đương nhiên không muốn có thêm người nữa, nhưng lão phu nhân nhắc tới thì chắc chắn đã quyết định chủ ý, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Không biết là thiên kim nhà ai.”
Lão phu nhân thấy nàng không hề lộ ra vẻ không vui, cười gật đầu: “Là trưởng nữ phủ Quảng Minh Tướng quân.”
Quảng Minh Tướng quân? Lí Vị Ương sửng sốt, trong nháy mắt ý thức được điều gì đó, tươi cười hơi thu lại: “Là đường muội (em họ) của mẫu thân?”
Quảng Minh Tướng quân là võ quan tứ phẩm trong triều, đường đệ của Tưởng Húc, luôn đi theo Tưởng Húc chinh chiến nhiều năm, ba năm trước vì mẫu thân qua đời trở về Kinh đô nhận tang, nữ nhi của ông ta, chẳng phải là đường muội của Đại phu nhân đã mất sao? Lí Vị Ương lập tức hiểu ra, lần trước phủ Tưởng Quốc công đến đây để làm gì.
“Không sai, là đường muội của mẫu thân con, năm nay mười tám tuổi, ba năm trước vốn nên xuất giá, nhưng tổ mẫu qua đời, bất đắc dĩ phải ở nhà thủ tang ba năm.”
Mười tám tuổi, chỉ hơn mình mấy tuổi, dù sao cũng không có gì kỳ quái, lúc trước Lưu Thượng thư tái giá, cô dâu còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu bé nhất của ông ấy, hiện giờ Lí Tiêu Nhiên đang ở độ tuổi giá trị nhất của nam nhân, lại có quyền cao chức trọng, là mục tiêu hướng đến của bao nhiêu danh môn. Chỉ có điều dòng dõi quá cao, trông mong bước vào Lí gia thì cảm thấy mất thân phận, mà dòng dõi thấp quá lại tuyệt đối không thể trèo cao, mà nhà ở giữa thì không có nữ nhi thích hợp, cho nên Lí Vị Ương vốn tưởng một năm sau lão phu nhân sẽ đưa chuyện này ra để nghị luận, đạt thành hôn sự ít nhất cũng phải qua hai năm, không ngờ hiện tại nhân tuyển đã có, lại còn do Tưởng gia đưa tới.
“Không biết đã định vào ngày nào?” Lí Vị Ương mỉm cười nói.
Lão phu nhân trầm ngâm một lát: “Chờ qua thời hạn một năm đi.”
Lí Vị Ương gật đầu, hai người đối diện mà yên lặng không nói gì.
Lão phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết con khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng chuyện này ta cũng bất đắc dĩ, Tưởng gia đưa ra tình thế bắt buộc, còn mời Hoàng hậu nương nương nói đỡ, hôm đó một vị nữ quan bên người Hoàng hậu cũng đến đây.”
“Hoàng hậu?” Từ lúc nào Tưởng gia đã bắt tay với Thái tử? Lí Vị Ương hơi giật mình, sau đó thì tỉnh ngộ, thật ra Tưởng gia không sợ lộ ra điều tiếng, Hoàng hậu vì “chiêu hiền đãi sĩ” tất nhiên sẽ tạo áp lực cho Lí gia, còn vị Tưởng tiểu thư độ tuổi, xuất thân đều thích hợp, lão phu nhân không có lý do để từ chối, dù có kéo dài cũng không kéo dài được quá một năm. Tưởng gia không hề ăn không ngồi rồi, bọn họ đã có chuẩn bị mới đến, nhất định không cho Lí gia có cớ để trốn tránh, cho dù tìm cớ từ chối vị Tưởng tiểu thư này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nói không chừng trong tay người ta còn có bảy tám người đang chờ được đề cử. Lí Vị Ương bật cười, mình quá coi thường Tưởng gia, vốn tưởng rằng cái chết của Tưởng Nhu sẽ đả kích bọn họ một chút, ai ngờ người ta vẫn bám riết không tha lập tức đưa người mới tới.
“Xem ra Đại cữu cữu về Kinh cũng là vì chuyện này.” Lí Vị Ương chậm rãi nói, nàng đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của lão phu nhân, kết thân lần nữa với Tưởng gia tất nhiên là có rất nhiều rắc rối phức tạp. Chỉ có điều, những nguyên nhân này bọn họ sẽ không nói rõ với mình. Nói đến cùng, người ta chỉ báo lại một tiếng, trời sắp đổ mưa, người phải gả đi, đây đều là chuyện Lí Vị Ương không thể ngăn cản. Nhưng không biết vị Lí phu nhân sắp nhận chức là dạng người gì… Nàng ta vào cửa, sẽ tạo ra bao nhiêu gợn sóng cho Lí gia. Lúc này Lí Vị Ương chỉ quan tâm đến một chuyện: “Lão phu nhân, cháu gái có một câu không biết có nên nói hay không.”
Lão phu nhân gật đầu: “Có gì cứ nói đi.”
Lí Vị Ương buông mắt xuống: “Cửu di nương cùng Thất di nương đều đang mang thai, không biết…”
Lão phu nhân nhíu mày: “Nàng ta mà dám, đó đều là con cháu của ta, ai cũng không được có chủ ý xấu xa gì hết!”
Có sự cam đoan của lão phu nhân thì chắc chắn hơn, Lí Vị Ương cười nói: “Lão phu nhân nhân từ.”
Từ Hà Hương viện đi ra, Lí Vị Ương thở một hơi thật dài.
Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư, lão gia sắp lấy phu nhân mới sao?”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Đúng vậy, ta sắp có mẫu thân mới.” Mẫu thân này còn từ Tưởng gia đến, ngẫm lại cảm giác thật không vui, nhưng nàng thấy vị Tưởng tiểu thư này càng khổ hơn, vốn có thể gả cho một nhà môn đăng hậu đối, mà lại vào Lí gia làm vợ kế, còn phải đối mặt với vài nữ nhi tuổi tương đương mình, tâm tình tuyệt đối có thể hiểu được, Lí Vị Ương suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, Bạch Chỉ không biết nàng cười điều gì, cho rằng nàng giận quá thành hồ đồ, lo lắng: chẳng lẽ tiểu thư bị choáng váng.
Mặc Trúc ở bên cạnh xen mồm: “Tiểu thư đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm, Tưởng tiểu thư kia năm nay mới mười tám tuổi, đúng là trưởng nữ trong nhà, nhưng mẫu thân mất sớm, mẹ kế làm chủ, nghe nói nàng ấy tính tình hiền hậu, tướng mạo xuất chúng, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ tinh thông, bên ngoài có danh hiền nữ, có lẽ không nhiều tâm tư.”
Trong con ngươi của Lí Vị Ương lướt qua một tia sáng: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nhân tuyển này tuyệt đối là Tưởng gia chọn lựa kỹ lưỡng, ngươi cứ chờ xem.” Thứ nhất vị này xuất thân Tưởng thị, phụ thân trong nhà phải nhìn sắc mặt Tưởng Húc để sống qua ngày, nàng tất nhiên sẽ để ý nhiều hơn đến hai đứa con của Tưởng Nhu, chỉ sợ còn muốn cố gắng lôi kéo, cửa hôn sự này nhất định có ba phần là để đối phó nàng! Người Tưởng gia rất bao che khuyết điểm, luôn canh cánh trong lòng cái chết của Đại phu nhân, khổ nỗi Lí Vị Ương cửa lớn không ra cửa sau không lại, bọn họ có lợi hại cũng chỉ ở trên triều, bàn tay không dài được đến hậu viện, tựa như Tưởng tứ kia tuy rằng chạy đến khiêu khích Lí Vị Ương, mà về sau không có cơ hội tìm nàng so đo, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dù sao quan chức cùng quyền thế của Lí Tiêu Nhiên đặt tại đây, không thể lật đổi Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương lại hoàn toàn không ra ngoài, bọn họ không có biện pháp gì để gây khó dễ cho Lí Vị Ương. Nhưng nếu bên trong Lí gia có thêm một vị phu nhân mới, mọi thứ sẽ khác trước, nàng ta thay phu quân quản giáo con cái thứ xuất, đó là chuyện danh chính ngôn thuận, đừng nói nàng ta năm nay mười tám tuổi, cho dù chỉ mới tám tuổi, Lí Vị Ương cũng phải ngoan ngoãn gọi người ta một tiếng mẫu thân, cho nên nói, chủ ý này của Tưởng gia thật đúng là châm biếm.
Mặc Trúc không cho là đúng: “Khoảng cách đến ngày cưới xin còn rất lâu, dù sao cũng phải chờ tang qua một năm, bằng không bên ngoài sẽ nói thế nào đây?”
Đúng vậy, khoảng cách cưới người mới qua cửa ít nhất còn hơn nửa năm, Lí Vị Ương suy nghĩ, lại cười, có những chuyện không thể thay đổi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Lí Vị Ương trở lại viện của mình, phát hiện Cửu di nương nửa tháng nữa sẽ sinh đang ở đây, Cửu di nương mặc một thân quần áo thêu ngọc lan tím nở rộ, trên đầu châu hoa ngọc bích, nhìn qua tươi mới mà xinh đẹp, càng mang theo ý vị độc đáo, trên bàn bên cạnh bày không ít lụa gấm tinh tế, màu nào cũng có. Cửu di nương cười dài nói: “Đây là lão gia đưa tới, ta chọn bốn tấm, mời Huyện chủ cùng Thất di nương chọn lựa mấy tấm đi.”
Lí Vị Ương cười nhạt: “Vậy đa tạ Cửu di nương.” Tuy rằng phụ thân vui vẻ vì Thất di nương mang thai, nhưng vẫn kỳ vọng cao ở Cửu di nương, có gì tốt cũng đưa đến chỗ đó trước, cũng may Thất di nương trời sinh tính đạm bạc, không để ý đến những thứ này, nhưng Cửu di nương đưa đồ thì trực tiếp sai người đưa sang là được, lại cố tình chạy đến đây, như có ý muốn khoe ra.
Cửu di nương trước kia, sau khi kiến thức Lí Vị Ương xuống tay tàn nhẫn thì chắc chắn không dám làm thế, nhưng hiện giờ đang có thai, giống như một tấm kim bài miễn chết, sớm quên cảnh nghèo túng ban đầu, huống chi Lí Vị Ương biết chuyện quá khứ của nàng luôn làm nàng bất an, muốn tìm cơ hội làm Lí Vị Ương câm miệng.
Thất di nương dịu dàng cười: “Vị Ương, Cửu di nương đặc biệt đem tơ lụa đến, còn tặng một cái chăn nhỏ, rất xinh đẹp.”
Cửu di nương cười hơi ngượng ngùng: “Thất di nương tặng yếm xinh đẹp lại vừa ý, muội không có gì đáp lễ, nhưng dù sao có đi phải có lại, chuẩn bị trăm thứ cũng là tâm ý nho nhỏ, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới biết nên tặng gì.”
Thất di nương rất có cảm tình với Cửu di nương, nghe xong thì cười nói: “Còn năm tháng nữa cơ, nhưng mà muội muội phải để ý, sắp sinh rồi đấy.”
Cửu di nương thân thiết kéo tay Thất di nương ngồi xuống nói: “Lại nói đây là thai đầu của muội, cái gì cũng không biết, tỷ tỷ nhất định phải dạy muội.”
Lí Vị Ương nhìn bộ chăn gối nho nhỏ, cầm lên xem xét thật cẩn thận như có hứng thú, Cửu di nương nhìn nàng một lần, sau đó chạm phải ánh mắt nàng, cảm thấy tim đập nhanh hơn, nâng châu hoa hơi lay động trên búi tóc như đang che giấu gì đó, chất ngọc bích nắm trong lòng bàn tay hơi mát dịu, phảng phất như tâm tình của Cửu di nương lúc này.
Lí Vị Ương cười nhạt: “Bộ chăn gối này thêu thật tinh xảo.”
Cửu di nương yên lòng, ý cười giấu kín mà rất nhẹ: “Huyện chủ quá khen rồi.”
Lí Vị Ương cười đến dịu dàng vô hại: “Bạch Chỉ, dẫn những người khác ra ngoài.”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, sau đó lập tức tuân mệnh, dẫn hết bảy tám nha đầu hầu hạ trong phòng ra ngoài, trong chốc lất chỉ còn lại Lí Vị Ương, Thất di nương cùng Cửu di nương và mấy người tâm phúc.
Lí Vị Ương tiện tay nhấc cái chăn nhỏ kia, đột nhiên đặt thật mạnh xuống bàn trước mặt Cửu di nương.
Thất di nương sửng sốt, chẳng hiểu gì cả.
Cả người Cửu di nương run lên, chóp mũi hơi thấm ra mồ hôi: “Huyện chủ, ngài có ý gì?”
“Cửu di nương, trong bụng ngươi là thiếu gia quý giá, chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng mẹ ta nên chết sao? Ai chẳng có lòng yêu con, mà lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy, ngươi sống rất thoải mái cho nên mới tìm chuyện để làm sao?” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.
Trong lòng Thất di nương hơi chấn động, như có người dùng ngón tay gõ vào đầu, hơi hiểu ra, chẳng lẽ trong bộ chăn gối này có vấn đề? Bà nghĩ như vậy, đầu đổ mồ hôi lạnh, kinh sợ nhìn Cửu di nương.
Cửu di nương sợ tới mức đứng bật dậy, trong mắt kinh hoảng không yên, lúng túng nói: “Huyện chủ, ngài nói gì vậy, như thể ta dùng thủ đoạn thấp hèn gì để mưu hại Thất di nương vậy!”
Lí Vị Ương cười: “Chăn này —— “
Cửu di nương giành nói: “Chăn với gối đầu đều được may bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, vô cùng mềm mại, rất thích hợp với tiểu hài tử!”
Trong mắt Lí Vị Ương tràn ra một tia lạnh lùng: “Bạch Chỉ, đem kéo đến đây!”
Bạch Chỉ nghe lời, lập tức cầm lấy cây kéo nhỏ bên cạnh khay đan, đưa tới tay Lí Vị Ương, nàng cười lạnh lùng, “roẹt” một tiếng thuần thục xé rách cái ch
Lí Vị Ương mỉm cười: “Không biết Võ Uy tướng quân lại được coi là cái gì?”
Nam tử cười lạnh một tiếng: “Lí Vị Ương, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với ta như vậy!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Nam biểu ca, biểu ca chỉ là tướng quân tam phẩm, ta lại là Huyện chủ nhị phẩm, nhìn thấy ta không hành lễ thì thôi, còn kiêu ngạo ngang ngược như vậy, biểu ca vứt hết phẩm cấp tôn ti lên chín tầng mây rồi sao?”
Tưởng Nam ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức cười nhạt.
Lí Vị Ương không nói sai, nàng là Huyện chủ nhị phẩm, luận phẩm cấp đúng là cao hơn một bậc so với Võ Uy tướng quân tam phẩm, hai người gặp mặt, tất nhiên hắn phải hành lễ, nhưng Tam phẩm của hắn là quân công thật sự, hoàn toàn không giống với phẩm cấp của nữ tử đạt được, huống chi nữ tử Đại Lịch rất ít người nhờ công lao mà đạt được vinh quang, cho nên ngay từ đầu Tưởng Nam thật sự không nhớ ra. Hơn nữa hiện tại không phải là gặp mặt theo lễ nghi, tướng quân không cần hành đại lễ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, cho nên Tưởng Nam không hề có ý xuống ngựa hành lễ, ngược lại ngồi trên cao cúi xuống nhìn Lí Vị Ương, mặt có chút kiêu căng: “Lí Vị Ương, nhãn lực của ngươi không tồi, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt.”
Lí Vị Ương cười, người trước mắt này là con trai thứ tư của Tưởng Húc, Tưởng Nam, tướng mạo kế thừa sự xuất chúng cao quý của người Tưởng gia, hơn nữa tuổi còn trẻ đã mặc khôi giáp của tướng quân tam phẩm, toàn bộ Đại Lịch chỉ có một mình hắn.
Từ trước, nàng đã rất thích Tưởng Tứ công tử luôn chinh chiến bên ngoài này.
Trong ấn tượng của nàng, năm người con trai trẻ tuổi của Tưởng gia, trầm ổn nhất là Tưởng Đại công tử, âm trầm nhất là Tưởng Nhị công tử, thông minh nhất là Tưởng Tam, thiện chiến nhất lại là Tưởng Nam xếp thứ tư, bỏ qua Ngũ công tử Tưởng gia thần bí chưa từng nói chuyện thì Tưởng Tứ tuổi còn trẻ mà lại nổi tiếng nhất.
Đương nhiên, nếu Tưởng Tứ không có vận mệnh được thần tiên ưu ái, hắn sẽ chỉ là hạng người xuất thân phú quý bình thường, ngây ngốc sống hết cả đời. Nhưng mà hắn lại sinh ra ở Tưởng gia, cho nên từ nhỏ đã đi theo phụ thân, thứ được nhìn, được nghe nhiều nhất chính là binh pháp. Tám tuổi Tưởng Húc đã dẫn hắn lên chiến trường, ban đầu tuổi còn nhỏ không ai cho ra trận, hắn một mình ở lại trong trướng, mọi người thấy hắn một đứa bé tám tuổi bướng bỉnh lại có thể tự chơi ngoan ngoãn thì cảm thấy rất tò mò, sau này mới phát hiện hắn một mình trong trướng chơi cờ, sử dụng tay trái đấu với tay phải. Cho đến khi Tưởng Nam mười ba tuổi mới từ từ đi vào tầm mắt của mọi người, tài năng quân sự của hắn chính là được rèn luyện từ các ván cờ. Có thể nói một quân đi sai cả bàn cờ hỏng. Những điều này được Tưởng Nam vận dụng rất thuần thục trên chiến trường, thuận buồm xuôi gió. Không chỉ lấy công làm thủ, thận trọng, cân nhắc thật kỹ từng nước cờ, còn trong tác chiến không vội không chậm, biểu hiện phong phạm đại tướng rất tốt. Năm đó Tưởng Húc xuất chinh Mân Dương, có lần phản quân thừa dịp Tưởng Húc cùng những người khác không có ở đây tập kích quân trướng trong đêm, ai ngờ Tưởng Nam đã sớm dẫn người mai phục, một lưới bắt hết quân địch, sau đó hắn lợi dụng đêm đen, dẫn quân đánh lén các cứ điểm phản quân xung quanh thành Mân Dương, một đêm hạ bốn cứ điểm. Hửng đông, hắn hạ lệnh đẩy tù binh phản quân xông lên phía trước, quân đội của mình đi theo sát phía sau, tấn công chín cứ điểm còn lại của phản quân, cho đến khi thi thể chất thành núi cao, nước sông khô cạn bên ngoài thành Mân Dương. Chính vì trận chiến này, Tưởng Nam một đêm thành danh. Nhưng để cho người khác bội phục không chỉ có tài năng quân sự của hắn, càng quan trọng hơn, mỗi lần hắn tác chiến đều xung phong đi đầu, sách cổ nói: nhà binh tối kị một mình xâm nhập, nhưng những lời này không đúng với Tưởng Nam, hắn am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa mỗi khi gặp kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần thậm chí hai mươi lần thì càng phấn khích tấn công, trầm ổn ứng đối, vận dụng binh lực, đánh đâu thắng đó! Bởi vậy, tuổi còn trẻ đã được Hoàng đế phong làm Võ Uy tướng quân, có thể được xưng là tướng soái kỳ tài nổi tiếng thiên cổ.
Tưởng Nam đã ưu tú như thế, càng miễn bàn đến ba vị ca ca khó lường của hắn, Tưởng gia này không biết đời trước đã thắp bao nhiêu nén hương mà nam tử từng người đều xuất chúng. Trong lòng Lí Vị Ương cảm thán, nàng thật sự không muốn liên quan đến toàn nhà dũng mãnh này, nhưng có nhiều người lập trường từ nhỏ đã nhất định phải đối địch, ví như nàng và Lí Trường Nhạc, ví như Thác Bạt Ngọc cùng Thác Bạt Chân, đời này nhất định phải đứng ở hai phía đối lập, không chết không ngừng. Nghĩ đến đây, nàng phân phó thái giám đứng cách đó không xa: “Lại đây, thay ta đỡ xa phu sang bên kia.” Bốn ma ma đi cùng xe đều ở lại ngoài cửa cung, trên đường lớn này chỉ có một người đánh xe cùng hai nha đầu Bạch Chỉ Triệu Nguyệt, mà lúc này Bạch Chỉ căng thẳng sợ hãi nói không ra lời, bàn tay Triệu Nguyệt bất giác đặt ở bên hông, sau đó mới nghĩ ra từ lúc bước vào Hoàng thành, kiếm đã phải đặt ở bên ngoài, nhất thời chán nản.
Thái giám đứng xa xa sợ hãi nhìn thoáng qua Tưởng Nam, không dám nói một câu.
Lí Vị Ương cất cao giọng nói: “Không nghe thấy sao?”
Thái giám hiếm khi gặp nữ tử mang sắc mặt nghiêm nghị lời nói sắc bén, lại còn có một tia cảnh cáo, hắn giật mình, theo bản năng chạy lại đỡ người đánh xe, kéo sang bên cạnh bôi thuốc.
Lí Vị Ương lúc này mới nhìn thoáng qua Tưởng Nam, đối phương đang nhìn thẳng vào nàng. Trong mắt hắn thật ra còn có một tia tán thưởng chính hắn còn không phát hiện ra – nàng ta thật sự dũng mãnh hiếm thấy. Rất nhiều nam nhân tự khoe dũng mãnh, hy vọng nữ tử bên người lúc nào cũng phải mềm mại yếu đuối, để lòng tự tin của hắn được mở rộng, nhưng còn nam tử trái tim cứng rắn như đá thì lại tán thưởng nữ tử dũng mãnh giống hắn, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy lạc thú khi chinh phục. Tưởng Nam ở trên chiến chường khá lâu, trong lòng rất chán ghét mấy loại tiểu thư nhu nhược, nhất là vị biểu muội khuynh quốc khuynh thành nhà mình, gió thổi qua cũng run ba lần, nhưng Lí Vị Ương, tuổi còn trẻ mà trong nhu có cương, rất thú vị. Chỉ có điều, xuất thân quá đê tiện, đê tiện đến mức hắn nói một lời với nàng cũng cảm thấy nhục nhã.
“Vì sao ngươi không trả lời ta?”
Lí Vị Ương nở nụ cười, trong tươi cười mang theo ba phần trào phúng: “Nam biểu ca, không biết biểu ca chặn xe ngựa của ta, là định chặn đường ăn cướp hay là mượn cơ hội dạy dỗ, nếu là vế trước, mời biểu ca xem lại địa điểm! Nếu là vế sau, mời biểu ca tự suy nghĩ xem có đúng quy cách hay không! Nếu là Đại cữu cữu nhất phẩm Đại tướng quân thì thôi, biểu ca một võ tướng Tam phẩm, có tư cách gì diễu võ dương oai ở đây?! Đây là đường lớn của Hoàng cung, biểu ca nghĩ đây là cái chợ sao?”
Tưởng Nam từ lúc sinh ra đã được coi là thiên chi kiêu tử (con của ông trời), hơn nữa tuổi trẻ thuận buồm xuôi gió, cả đời trưởng thành trong tiêu điểm của mọi người, luôn được tiếng vỗ tay cùng ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, chưa từng có ai dám lấy những gì hắn luôn kiêu ngạo để cười nhạo hắn – Lí Vị Ương là người đầu tiên. Ngẫm lại, Tướng quân của hắn là quân công thật sự, Lí Vị Ương chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt để đổi lấy Huyện chủ nhị phẩm, thật sự làm võ tướng như hắn khó có thể tiếp nhận, nhưng không thể tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, cho dù hắn có thân phận cao quý nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt Lí Vị Ương xuất thân đê tiện, đây là hiện thực tàn khốc.
Mà Tưởng Nam là loại người nào, sẽ cam tâm chịu thua sao? Hắn cười lạnh: “Răng sắc lưỡi nhọn, cũng chỉ xuất thân tiện nhân.”
“Tiện nhân có hai loại. Một loại là xuất thân như thế, nhưng không nề hà bất cứ chuyện gì. Mà loại còn lại thì tự cho mình là đúng, rỗi việc lại cứ thích đi tìm việc! Gọi là muốn bị coi thường.” Lí Vị Ương cười rất ngây thơ, phù hợp với thiểu nữ ở độ tuổi của nàng.
Tưởng Nam không giận mà cười, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng hẳn lên: “Lí Vị Ương, hộ vệ của ngươi võ công không tồi.”
Lí Vị Ương vốn định xoay người lên xe ngựa, nghe thấy câu này, động tác ngừng lại, Triệu nguyệt từ phía sau lưng này bước ra: “Người làm đại ca ta bị thương là ngươi?!”
Biểu cảm của Tưởng Nam có thể gọi là nụ cười mỉm tàn nhẫn: “Chỉ để lại chút kỷ niệm nho nhỏ, nếu không phải hắn chạy quá nhanh, một chân đã phải để lại.”
Triệu Nguyệt nắm tay lại thật chặt, Lí Vị Ương nói: “Lui xuống!” Triệu Nguyệt cắn răng, cuối cùng không dám phát giận. Lí Vị Ương nhìn Tưởng Nam nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tưởng Nam lạnh lùng nhìn nàng: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhớ lấy thân phận của mình, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi!”
“Ví như cái gì?” Lí Vị Ương nhướng mày.
Tưởng Nam chậm rãi nói: “Trong lòng ta và ngươi đã rõ ràng, ngươi một thứ xuất nho nhỏ lại có lá gan đối phó với huynh tỷ con vợ cả, lá gan đủ lớn, còn dám phái người ám sát huynh trưởng của mình, có thể nói tàn nhẫn cực điểm. Nếu ngươi không biết thu tay, đừng trách ta nói cho phụ thân ngươi biết, cho ông ta biết ngươi đã làm những gì! Đến lúc đó mọi thứ ngươi khổ tâm kinh doanh sẽ hỏng bét toàn bộ!”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Nhanh đi nói đi, chậm chân có thể không nói được nữa.”
Tưởng Nam nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Tươi cười của Lí Vị Ương rất hoà thuận: “Ngươi đi nói với phụ thân chuyện huynh trưởng bị người ta ám sát, ta cũng phải đi nói cho bệ hạ biết, người Tưởng gia không có thánh chỉ đã một mình rời khỏi nơi trấn thủ, ngươi nói xem, một gia tộc nội đấu, một chống đối thánh chỉ, là ta chết trước hay là ngươi chết trước!”
Tưởng Nam nắm chặt roi ngựa, gần như muốn vung tay đánh, hắn không thể không kiềm chế phẫn nộ của mình, bởi vì cũng những lời này Tam ca hắn đã từng cảnh cáo một lần! Đây cũng là nguyên nhân Tưởng gia không thể không ẩn nhẫn! Lúc nhận được thư mật, phụ thân phái người trở về nghĩ cách cứu viện, cũng may hắn tự mình đi trước, bằng không Lí Mẫn Phong nhất định chết trên tay thích khách võ công cao cường! Lúc đó hắn muốn giết thích khách kia diệt khẩu, ai ngờ Triệu Nam lại chạy thoát! Cứ như vậy, Tưởng gia để lại nhược điểm, không thể trị tội Lí Vị Ương!
Tưởng Nam giận dữ trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, chậm rãi nói: “Lí Vị Ương, trong mắt chúng ta, ngươi chỉ là một tiểu sửu (tên hề) nhảy tới nhảy lui.”
Lí Vị Ương bật cười: “Ồ, ta là tiểu sửu sao?”
Nhớ lại lời Lí Mẫn Phong nói, Lí Vị Ương có qua lại thân mật với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc, tươi cười của Tưởng Nam mang theo vài phần ác ý: “Một đồ hạ lưu thứ xuất, được cái chức Huyện chủ, được mặc quần áo, trang sức xinh đẹp, được người khác khúm núm thì cho rằng mình lên trời. Ngươi diễn quá nhiều, quên mất bản thân là ai… lại có ý đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, đúng là làm người khác ghê tởm! Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi chỉ là nha đầu rửa chân, nếu ta nhân lúc không có người một kiếm giết ngươi, cũng chẳng có ai ra mặt cho ngươi đâu!” Tưởng Nam cười lạnh nói, “Ngươi tốt nhất nên thông minh một chút.”
“Vậy… ngươi còn chờ gì nữa?” Mắt Lí Vị Ương trong như nước nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ lại khinh thường, “Ngươi có thể một kiếm giết ta! Nhưng mà, ngươi tốt nhất nên nhớ lại, Tưởng gia là loại gia đình gì, Lí gia là loại gia đình gì, an nguy của ta lớn, hay là bê bối thiếu tướng quân Tưởng gia vô duyên vô cớ giết biểu muội lớn hơn, trong lòng Võ Uy tướng quân nên suy nghĩ cho rõ ràng. . .”
Tưởng Nam sửng sốt. Hắn nghĩ Lí Vị Ương là nữ nhân, cho nên lấy uy danh trên chiến trường của mình để hù doạ nàng. Ai ngờ, nàng thông hiểu rõ ràng, so với hắn còn hiểu chi tiết hơn!
Hắn tức giận, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì.
“Nếu như Nam biểu ca muốn giết ta, ta cũng không có ý kiến gì, mà ta thỉnh thoảng phải tiến cung chép Kinh Phật cho Thái hậu, nếu ta xảy ra chuyện, Thái hậu hỏi đến cũng không dễ trả lời. Ồ đúng rồi, lúc gặp Hoàng đế cùng Thái hậu, nhớ đừng nhắc đến Đại tỷ, bọn họ không thích Đại tỷ lắm…” Lí Vị Ương dịu dàng cười nói mấy câu, đột nhiên mắt nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, sau đó nàng nhanh nói, “Ta phải đi thỉnh an quý nhân, không thể bồi chuyện.” Nói xong, nàng nhanh chóng đi về phía trước. Vừa đi vừa làm tóc và xiêm y của mình rối loạn, bày ra bộ dáng kinh hoảng, không biết phải làm gì.
Tưởng Nam giật mình nhìn nàng chạy nhanh qua, hành lễ trước xe ngựa quý giá đẹp đẽ cách đó không xa, sau đó không biết nói gì, nàng ta được lên xe ngựa, hắn nheo mắt lại, cho dù đi xe ngựa ở Hoàng cung nhưng cũng có sự phân biệt, xe ngựa kia rõ ràng là… Qua một lúc lâu, hắn vừa định rời đi thì có thái giám lại gần nói: “Võ Uy tướng quân, Công chúa cho mời.”
Tưởng Nam sửng sốt, lập tức xuống ngựa, nhanh chóng bước qua, trịnh trọng hành lễ: “Tưởng Nam tham kiến Công chúa.”
Rèm che được cung nữ kéo lên, lộ ra khuôn mặt của người bên trong, quần áo gấm hoa, gương mặt nhìn có vẻ tiều tuỵ, gương mặt này, chính là Vĩnh Ninh Công chúa, nàng nhìn Tưởng Nam, sắc mặt hơi khó coi. Còn Lí Vị Ương chỉ lặng lẽ ngồi một bên, bả vai run run, như đang khóc thút thít.
Chuyện gì thế này? Tưởng Nam cảm thấy không thích hợp lắm.
Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng nói: “Thường nghe nói người Tưởng gia anh tài, hôm nay ta đã được kiến thức, trước cửa Hoàng cung lại dám rút kiếm giết người, đúng là làm người khác giận sôi!”
Tưởng Nam ngây ra, sau đó ánh mắt mờ mịt hung dữ dừng ở chỗ Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương nâng mắt, trên khuôn mặt thanh tú có sự sợ hãi, nước mắt vòng quanh thể hiện sự bất an, thần thái yếu đuối đáng thương, như bị oan ức rất lớn. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Tưởng Nam, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nấp sau lưng Công chúa.
Tưởng Nam kinh ngạc vô cùng, hắn đã nhìn rõ bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng cùng không hề sợ hãi khi gặp biến cố của Lí Vị Ương, hiện tại mang dáng vẻ này, như thể thay đổi thành một người khác. Nàng ta là con hát (đào kép, diễn viên) trời sinh sao? Vừa rồi nàng ta còn làm hắn á khẩu không thể nói gì, mà quay người đã kể chuyện này với Vĩnh Ninh Công chúa, còn mang dáng vẻ oan ức động trời, thế này – sao trên đời lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?!
Hắn tức đến mức trái tim cũng run run.
Vĩnh Ninh Công chúa an ủi Lí Vị Ương: “Đừng sợ hãi, nơi này là Hoàng cung, không phải cửa lớn Tưởng gia, ta không tin hắn còn dám rút kiếm ở đây!”
Rút kiếm ở cửa Hoàng cung, tương đương với phản nghịch, Tưởng Nam hiểu rất rõ điều này, hắn vội vàng nói: “Công chúa, tất cả chỉ là hiểu lầm! Thần chỉ đùa giỡn với biểu muội thôi…” Nói tới đây, Tưởng Nam ngượng ngùng nở nụ cười, “Vị Ương muội đúng là, nói đùa mà cũng kể cho Công chúa, muội thật không hiểu chuyện!” Trong giọng nói có sự tức giận không thể kiềm chế.
Vĩnh Ninh Công chúa nhíu mày, theo nàng thấy, đây là sự uy hiếp không hề giấu diếm.
Lí Vị Ương có vẻ rất sợ hãi, ôm cánh tay Vĩnh Ninh không buông: “Công chúa, hay là để thần nữ trốn trên xe ngựa một lát! Võ Uy tướng quân tuy là biểu ca của thần nữ, nhưng Tướng quân chỉ nhận Đại tỷ con vợ cả là muội muội, mà rất chán ghét thứ xuất, nếu thần nữ bất hạnh mất mạng ở nơi này, để tổ mẫu cùng phụ thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là bất hiếu. . .”
Trong giọng nói mang theo sự thương cảm vô hạn, Vĩnh Ninh Công chúa trấn an nàng, trên mặt ẩn chứa sự tức giận, thứ xuất! Thứ xuất! Con vợ cả với thứ xuất cái gì! Mẫu thân sinh ra mình chỉ là Huệ tần, nói đến cùng cũng chỉ là tiểu thiếp của Hoàng đế, tuy rằng từ nhỏ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng thường xuyên có cung nữ thái giám nghị luận rằng mình không phải Công chúa con vợ cả Hoàng hậu, nghe xong làm người khác tức giận mà không có chỗ để bùng nổ!
Tưởng Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Hắn hận đến ngứa cả răng, nữ nhân này rất đáng giận! Tâm tư sâu xa, đáng chết! Khó trách vừa rồi nàng ta chạy nhanh thế, hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bỏ chạy đến trước mặt Công chúa giả bộ đáng thương, còn lợi dụng thân thế của Vĩnh Ninh Công chúa để khóc kể, hắn quá khinh địch, lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt đùa giỡn!
Thật ra cũng không thể trách Tưởng Nam, suy nghĩ của hắn xưa nay là binh pháp trên chiến trường, thuật bày binh bố trận, còn nếu luận đến bản lĩnh tố cáo, đâm lén sau lưng, so với Lí Vị Ương hắn còn kém xa.
Vĩnh Ninh Công chúa khuyên nhủ: “Đừng khóc, hắn không dám làm xằng làm bậy đâu. Đừng nói đến những từ như mất mạng, điềm xấu! Ngươi vẫn là Huyện chủ phụ hoàng đích thân ban tước vị, ta muốn xem ai dám động đến một sợi lông của ngươi. . .”
Đám nữ quan ngồi bên cạnh cũng khuyên nhủ, sắc mặt Tưởng Nam hơi phát xanh, liếc mắt cầu cứu một nữ quan trong đó. Hắn là người thông minh, biết không thể nói gì trước mặt quả phụ khắc nghiệt như Công chúa, nên đi đường vòng tìm biện pháp khác.
Tỳ nữ nhất đẳng bên người Công chúa Đào nữ quan thấy Tưởng Nam liếc mắt, bị dung mạo anh tuấn của hắn làm cho khiếp sợ, sau đó dần đỏ mặt, khuyên: “Công chúa, chắc chắc là hiểu lầm rồi, Tướng quân không lớn mật như thế đâu, dù sao nơi này cũng là đường lớn Hoàng cung, xe ngựa chúng ta dừng ở chỗ này, không chừng để bệ hạ biết được, chuyện nháo loạn lớn đối với Huyện chủ cũng không tốt lắm.”
Lí Vị Ương thoáng nhìn qua sắc mặt Đào nữ quan, biết Tưởng Nam lại giở trò, nước mắt rơi xuống: “Thần nữ lập tức đi ngay, tuyệt đối không thể để chuyện này nháo loạn lớn hơn. . .”
Mọi người giật mình nhìn nàng.
Tưởng Nam ngẩn người. Lí Vị Ương thoả hiệp dễ dàng như vậy, hắn không quen.
Cuối cùng chợt nghe thấy Lí Vị Ương chuyển giọng: “Võ Uy Tướng quân vốn chỉ là Tam phẩm, thần nữ để hắn hành lễ cũng là lẽ thường tình, nhưng mà hắn không nên chưa nói lời nào đã đánh xa phu của thần nữ bị thương, hiện tại thần nữ muốn rời đi cũng không thể, mong Công chúa cho thần nữ mượn một xa phu, bằng không thần nữ lại hồi cung, đến chỗ Thái hậu mượn một người. . .”
Vĩnh Ninh biến sắc, cái gì, ngay cả xa phu của người ta cũng đánh, Tưởng gia này, thật quá đáng!
Lí Vị Ương hiểu rất rõ, Vĩnh Ninh Công chúa không phải người ngốc, nàng ta sẽ không nguyện ý tham gia vào tranh đấu giữa Lí gia và Tưởng gia, nhưng vấn đề là, vị hôn phu lúc trước của Vĩnh Ninh xuất thân Chu gia Ứng Quốc công, không cần đề cập đến chuyện Chu gia và Tưởng gia luôn đối chọi, mà năm đó lúc chọn rể cho Công chúa, trưởng tử Tưởng gia Tưởng Hải vừa đến tuổi lấy vợ, văn võ song toàn, có thể nói là đối tượng tốt nhất, chỉ có điều nếu để Tưởng Hải lấy Công chúa thì tương lai không thể lên chiến trường kiến công lập nghiệp, còn ảnh hưởng đến những người khác trong Tưởng gia không thể cầm binh quyền, cho nên chưa đến nửa tháng Tưởng Hải đã cưới Hàn thị vào cửa, chuyện này, Vĩnh Ninh Công chúa loáng thoáng biết được, nếu nói nàng không hề có chút khúc mắc nào với Tưởng gia, đến quỷ cũng không tin. Nhớ lại nhiều năm trước lão đại Tưởng gia cự tuyệt nàng, hiện giờ ngay cả lão Tứ Tưởng gia cũng không đặt mình vào mắt, Vĩnh Ninh Công chúa tức giận, Tưởng gia nhà lớn thế lớn không sai, nhưng vĩnh viễn là thần tử của Hoàng gia! Bọn họ đừng có nhầm lẫn!
Đào nữ quan cũng là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt Công chúa không tốt, nàng cũng liên tưởng đến chuyện năm xưa, tâm tư muốn giúp đỡ tướng quân thiếu niên này nhất thời vơi bớt một nửa.
Lí Vị Ương tiếp tục nói: “Công chúa, Võ Uy Tướng quân đến thỉnh an bệ hạ, có lẽ có công vụ khẩn cấp cần báo, Công chúa nhanh để Tướng quân đi đi, tránh làm lỡ giờ bệ hạ trách tội, đến lúc đó tội lỗi của Vị Ương sẽ quá lớn. . .”
Cả người Đào nữ quan chợt lạnh.
Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa có sự dữ tợn, công vụ khẩn cấp? Cố công vụ thì không cần đặt Công chúa là mình ở trong mắt sao? Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng Nam: “Ngươi bồi lỗi với Lí tiểu thư, bồi thường một xa phu cho nàng ấy, sau đó mới đi gặp phụ hoàng ta.”
Trong giọng nói có sự uy nghiêm hiếm thấy.
Tưởng Nam khó xử vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải hạng phàm phu tục tử, biết cân nhắc nặng nhẹ chuyện này, lập tức trịnh trọng hành lễ: “Biểu muội, ta chỉ nhất thời nói lỡ lời, mong muội không để trong lòng.”
Lí Vị Ương lặng lẽ chớp mắt, nói: “Sau này biểu ca sẽ không bao giờ nói muốn giết muội nữa chứ? Nếu về sau —— “
Vĩnh Ninh cười lạnh nói: “Nếu về sau trên người ngươi thiếu một miếng da, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, trị tội hắn mưu sát Huyện chủ!”
Tưởng Nam cảm thấy cơn giận trong lòng lại có xu hướng bùng nổ, hận không thể lôi nữ tử giả nhân giả nghĩa làm bộ thỏ trắng bên cạnh Công chúa kéo xuống xe, nhưng trên mặt hắn chỉ mang ý cười, đáp lời: “Không dám, không dám.”
Tiễn xe ngựa Công chúa, Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Tưởng Nam, nói: “Thế này ta cảm thấy an toàn hơn.”
Tưởng Nam nghiến răng nghiến lợi: “Còn muốn ta bồi thường xa phu cho ngươi?”
Lí Vị Ương đứng thẳng lưng, nhìn Tưởng Nam, đôi mắt nàng dần tĩnh lặng, tĩnh lặng như nước giếng cổ không một gợn sóng, giọng nói cũng lơ đãng: “Xa phu thì không cần. À, đúng rồi, vừa rồi biểu ca không phải nói ta đáng ghê tởm sao, ta quên mất không nói với biểu ca, sau này chuyện ghê tởm hơn còn có rất nhiều, từ từ chịu đựng đi.” Nói xong, nàng xoay người lên xe ngựa, Triệu Nguyệt lạnh lùng không hề liếc mắt nhìn Tưởng Nam, nhảy lên xe ngựa, cầm roi vung mạnh, con ngựa giơ cao vó, phi nhanh về phía trước.
Tưởng Nam âm trầm nhìn xe ngựa đang rời đi, nhớ lại trước khi trở về Tam ca đã từng nói: Lí Vị Ương thông minh giả dối, âm độc tàn nhẫn, cố gắng đừng gây xung đột chính diện với nàng ta, nghiệp lớn mới quan trọng… Hắn đã sớm qua tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, ánh mắt nhìn rất nhiều chuyện thế tục. Lí Vị Ương cho dù có lợi hại, nhưng cũng chỉ có giới hạn, tức giận không đâu với một con kiến, không đáng! Tinh thần và sức lực của nam nhi phải đặt trên triều đình, Tưởng Nam xiết chặt roi ngựa trong tay, nhưng mà, nghĩ đến Đại cô đột nhiên mất đi, Lí Mẫn Phong bị bắt phải lưu vong… Nữ tử này thật sự không vừa mắt.
Cũng may, nàng ta có đắc ý, cũng chỉ đắc ý được vài ngày nữa mà thôi!
Lí Mẫn Đức đang ở trong thư phòng phân phó Triệu Nam làm chuyện gì đó, nhìn thấy Lí Vị Ương trở về.
Nàng mặc quần áo màu vàng đỏ thêu hoa bách hợp, giày vải hồng phấn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, nhưng nhìn qua không có tinh thần gì mấy, vừa vào cửa đã nói: “Ta đói chết rồi, có đồ ăn không?”
Lí Mẫn Đức và Triệu Nam hai mặt nhìn nhau, hắn vội hỏi nàng làm sao vậy.
“Trong cung không cho ta cơm ăn.” Lí Vị Ương uể oải.
Lí Mẫn Đức vội vàng phân phó người xuống chuẩn bị, hắn nhìn dảng vẻ nàng, hẳn đã đói bụng từ lâu. Đói lâu, khả năng tiếp nhận đồ ăn của dạ dày sẽ yếu đi, nên ăn những thứ dễ tiêu hoá. Hắn lập tức dặn dò: “Cho ít dầu mỡ, đồ ăn thanh đạm.”
Lí Vị Ương nghe xong, lại nói: “Khỏi cần suy nghĩ nhiều, đồ ăn thừa lúc trưa cũng được, nhanh đem đến.”
Lí Mẫn Đức ngạc nhiên, nhưng bây giờ làm đồ ăn thì ít nhất cũng phải đợi một canh giờ, đành phải làm theo, rất nhanh, Hương Tô Kê, cá lươn Du Bạo, Hầu Đầu giấm chua, vịt Thần Tiên, đậu hũ Tiên Bối… bày biện đầy bàn, tuy rằng là đồ thừa buổi trưa, nhưng chỉ mới bị động đũa một hai miếng. Lí Vị Ương cầm đũa, nhanh chóng nhá nuốt, Lí Mẫn Đức hơi giật mình, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt bên cạnh, vội nói: “Các ngươi nhanh ăn cơm đi, đừng có đứng đấy.”
Bụng đói đợi cả đêm mới thấy tiểu thư xuất cung, hai nha đầu cũng rất đói, lập tức không từ chối, nhanh chóng ra ngoài ăn cơm. Ban đầu Lí Mẫn Đức hơi lo lắng, nhìn Lí Vị Ương không nói một câu mà cúi đầu ăn cơm, hiển nhiên là vô cùng ngon miệng, ước chừng không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm tâm là bánh hoa quế mứt táo, đầu bếp làm điểm tâm dùng kỹ thuật Điếu Tương, trước tiên dùng bột gạo nếp chế thành bột nhão, sau đó lấy mứt táo, hạch đào, hoa quế, mơ cùng hơn mười loại nguyên liệu trộn lẫn làm nhân cho vào chính giữa bột nhão, điểm tâm này màu sắc như trăng sáng, hương vị thơm ngọt ngon miệng, vừa cho vào miệng đã cảm thấy vị thơm ngát lan toả, là lúc trước Lí Mẫn Đức phân phó người chuẩn bị, vốn để làm điểm tâm ngọt cho Lí Vị Ương, hiện tại lấy ra, Lí Vị Ương nhìn thấy, sâu đói trong bụng lập tức ngoi lên. Nàng ăn từng miếng từng miếng, chốc lát sau đã ăn hết, cả người cảm thấy như được sống lại.
Đợi nàng cơm nước xong xuôi, Lí Mẫn Đức mới hỏi: “Hôm sao làm sao thế? Không phải nói vào cung lát sau sẽ trở về sao?”
Lí Vị Ương thở phào cảm thấy thật mỹ mãn, nói: “Chép Kinh phật cho Thái hậu nương nương, lại đụng phải mấy việc nhỏ làm chậm trễ giờ ăn cơm, không có gì đáng ngại.”
Mấy việc nhỏ? Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lí Mẫn Đức lại không nghĩ như vậy, đột nhiên Lí Vị Ương ngẩng đầu hỏi Triệu Nam bên cạnh: “Người trẻ tuổi hôm đó ngươi đụng mặt, có đôi mắt dài, sống mũi cao, làn da trắng sáng, thân hình cao lớn, biểu cảm rất kiêu căng?”
Triệu Nam sửng sốt, lập tức hiểu ra Lí Vị Ương hỏi cái gì, hắn nhanh chóng gật đầu: “Huyện chủ miêu tả rất chính xác, đúng là hắn.”
Thế có nghĩa, lúc trước Lí Mẫn Phong được Tưởng Tứ cứu đi, Lí Vị Ương nhíu mày như đăm chiêu.
Lí Mẫn Đức nhanh chóng hiểu ra, hắn nhìn thoáng qua Triệu Nam, hoi nhíu mày: “Người Tưởng gia?”
Lí Vị Ương gật đầu: “Tứ thiếu gia Tưởng gia, Tưởng Nam.” Nàng suy nghĩ, bổ sung, “Hôm nay đụng mặt trong cung.”
Lí Mẫn Đức gật đầu, hắn không nghĩ Tưởng Tứ dám làm gì Lí Vị Ương ở trong cung, nhưng không thể không phòng bị, kết thù kết oán với Tưởng gia thì phải cẩn thận một chút.
“Dù sao hắn cũng là nam nhân, nói được gì với một tiểu cô nương như ta, đệ yên tâm đi, không chỉ hắn, ngay cả người cậu kia cũng không thể trực tiếp đến răn dạy ta.” Nhà trong (chuyện giữa các phụ nữ) cùng ngoài triều thật ra chung một nhịp thở, ngoài triều hài lòng, nhà trong tất nhiên xuôi gió xuôi nước, nhưng tranh đấu giữa các phu nhân nhà trong các nam nhân không thể nhúng tay vào, cho nên tranh đấu nhà trong, muốn sinh tồn thì phải dựa vào bản lĩnh cá nhân. Nam nhân Tưởng gia có lợi hại, nhưng có thể chạy vào trong viện dạy Lí Trường Nhạc đối phó với mình như thế nào sao? Nhìn kiểu gì cũng không thấy thực tế. Chỉ có điều, tật xấu lớn nhất của Tưởng gia chính là bao che khuyết điểm, mình đưa tiễn tính mạng Đại phu nhân, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng dù hành động thì thế nào, kết quả vẫn chưa chắc chắn.
Lí Vị Ương cơm nước xong, Mặc Trúc bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, sáng nay Thất di nương sai người đưa tới một đôi giày, để nô tỳ lấy cho tiểu thư xem?”
Lí Vị Ương suy nghĩ, đứng dậy nói: “Để ta đi thăm người.”
Đến viện của Thất di nương, Đàm thị đang dựa bên giường thêu thùa may vá một cái yếm nho nhỏ.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ động, khoé môi nhướng lên, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Đàm Thị mừng rỡ, tiện tay đặt đồ thêu xuống, cầm lấy tay Lí Vị Ương, cười nói: “Trở về rồi, đói bụng không, để mẹ chuẩn bị đồ ăn cho.”
Bà đã biết mình tiến cung, Lí Vị Ương cười: “Đã ăn xong rồi, sắc mặt mẹ hình như không tốt lắm.”
Đàm Thị sờ mặt mình: “Không có gì đáng ngại, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.”
Lí Vị Ương nói: “Mẹ, viện này bố trí hơi thanh lịch, để con sai người đi mua đồ đạc mới, vậy trước tiên mẹ sang ở chỗ con vài ngày, sau đó con cho người sơn lại, quét dọn sạch sẽ, bày biện lại đồ đạc, rồi mẹ hẵng chuyển về.”
“Không cần, nơi này rất tốt!” Đàm thị vội vàng nói, “Khỏi cần huy động nhân lực!” Bà chuyển từ nơi hẻo lánh đến viện nhỏ này đã rất vui vẻ rồi: “Đại phu nhân vừa mới tạ thế một tháng, ta đã vội vã chuyển viện, có vẻ không hay lắm.”
Lí Vị Ương lắc đầu: “Ai biết con cũng không sợ, mẹ cứ nghe lời con đi.”
Lí Vị Ương dám nói những lời này, chứng minh đã nắm chắc. Đàm thị gật đầu, trong mắt có vầng sáng lay động.
Lí Vị Ương lại nói: “Buổi tối con lại đến, mẹ có gì đặc biệt muốn mua không? Để con sai người mua. . .”
Đàm Thị không muốn phá hỏng sự vui vẻ của con, thuận tiện nói: “Ta muốn có đồ gì đó tươi mới. . .”
Lí Vị Ương hỏi xong xuôi, trong mắt Đàm thị vẫn còn vương nước. Lòng Lí Vị Ương mềm nhũn, luôn cảm thấy mình đối xử với Đàm thị không tốt lắm, mà đối phương lại cảm động như thế, làm nàng không biết nên nói gì, đành quay đầu nhìn cái yếm nhỏ: “Cái này mẹ làm cho ai?”
Trên cái yếm nhỏ thêu uyên ương xinh đẹp cùng hoa sen, tinh xảo lại tỉ mẩn, Đàm thị cười nói: “Qua hai tháng nữa Cửu di nương sẽ sinh, đây là quà tặng cho nàng ấy.”
Lí Vị Ương buông cái yếm, thản nhiên nói: “Mẹ không cần lo lắng, bên kia tất nhiên có người chuẩn bị.” Từ lúc Đại phu nhân qua đời, Cửu di nương đã chuyển về, Lí Vị Ương cảm thấy cách xa vị di nương này vẫn tốt hơn, dù sao nhược điểm của đối phương ở trong tay nàng, tuy rằng lúc trước có sự hợp tác ngắn ngủi vì cùng chung kẻ địch, nhưng chưa hẳn không có thời điểm trở mặt, hiện giờ trong bụng Cửu di nương mang một đứa nhỏ quý giá, phụ thân hy vọng rất lớn, mong muốn là một nam hài… Dù sao Lí Vị Ương không muốn Lí gia, Cửu di nương có sinh nam hay sinh nữ cũng chẳng sao, nhưng người ta chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, Đàm Thị đột nhiên nôn khan, nha đầu nhanh chóng cầm chậu nôn đến, Lí Vị Ương hai mắt sáng ngời: “Mẹ?!”
Đàm Thị cười, sắc mặt không hiểu sao lại đỏ hồng: “Đã mời đại phu xem qua, nói có thai ba tháng.”
Lí Vị Ương ban đầu chỉ nghi ngờ trong lòng, hiện giờ nghe xong thì ngây người, Đàm thị mang thai? Ông trời ạ, nàng sắp có đệ đệ? Chuyện này… sao có thể? Kiếp trước, Đàm thị mất sớm, căn bản không có đứa nhỏ này ——
“Chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với con?” Lí Vị Ương rất mừng rỡ, nhưng cũng cảm thấy bất ngờ.
Đàm thị mỉm cười điềm tĩnh: “Ta cũng vừa mới biết thôi, lúc tang lễ Đại phu nhân, ta bận rộn, cứ cảm thấy hoa mắt váng đầu, sau này tìm đại phu đến xem, mới biết đã có thai ba tháng.” Sau khi Đại phu nhân bị bệnh, Tứ di nương cùng Lục di nương tranh đấu lẫn nhau, Cửu di nương lại đang mang thai, Lí Tiêu Nhiên không có tâm tư cưới người mới, cho nên thỉnh thoảng đến chỗ Đàm thị ngồi, Đàm thị so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì tính cách càng trầm ổn, hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc, làm ông cảm thấy được ăn ủi, một tháng có năm sáu ngày nghỉ ở chỗ bà, những người khác nhìn thấy, nhưng vì Đàm thị đạm bạc, không tranh giành, hơn nữa Lí Vị Ương không dễ bắt nạt, cho nên không ai dám chạy đến tìm phiền toái, tuy nói như thế, mà Đàm thị năm nay đã ba mươi hai, đột nhiên mang thai đúng là chuyện mừng ngoài ý muốn.
Lí Vị Ương cười rộ lên, trong lòng hiếm khi vui mừng như vậy, nàng sắp có một đệ đệ ruột! Nhưng mà, rất nhanh tươi cười của nàng nhạt xuống, “Phụ thân biết chưa?”
Không biết vì sao sắc mặt Đàm thị đột nhiên thay đổi, hơi bất an: “Hai ngày nay lão gia không đến đây, ta định vài ngày nữa sẽ nói với ông ấy.”
Lí Vị Ương gật đầu: “Con sẽ tìm thời điểm thích hợp nói cho mọi người biết.”
Nàng nói mọi người, chứ không phải Lí Tiêu Nhiên, hiển nhiên trong đó có sự khác biệt lớn, tâm tư Đàm thị đơn thuần không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười gật đầu.
Lí Vị Ương quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Từ hôm nay trở đi, mẹ ta chuyển đến viện của ta, mỗi ngày ba bữa phải để ý cẩn thận.”
Nàng không phân phó Mặc Trúc cùng Bạch Chỉ, mà nói với Triệu Nguyệt, ý tứ đã rất rõ ràng. Hiện tại Đại thiếu gia Lí gia thất sủng, lão gia không có con trai yêu quý, mặc kệ là Thất di nương hay Cửu di nương ai sinh được con trai trước, địa vị của đứa nhỏ trong nhà sẽ không tầm thường, huống chi Nhị phu nhân bên kia còn đang chờ Đại phòng không có người nối nghiệp… Lí Vị Ương không cần những thứ này, nhưng mọi người như hổ rình mồi, bọn họ có thể mặc kệ sao?
Không thể không phòng bị!
Lí Vị Ương bẩm báo lại chuyện này với lão phu nhân, ngoài ra không nói đến chuyện khác, chỉ nói viện của Thất di nương cũ kỹ cần phải tu sửa, nên đón Đàm thị đến viện của mình ở hai tháng. Lão phu nhân cảm thấy không ổn lắm, nhà lớn như vậy, quả quyết không có đạo lý để di nương ở cùng tiểu thư, nhưng mà Lí Vị Ương kiên trì, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn, nói một hồi cuối cùng đáp ứng.
Một tháng này trôi qua bình an, lúc dùng bữa buổi tối, lão phu nhân nhìn thoáng qua Cửu di nương bụng lớn, thân thiết nói: “Qua một tháng nữa sẽ sinh.”
Cửu di nương đỏ mặt: “Dạ.”
Lão phu nhân cười gật đầu, lập tức nghiêm mặt nói, “Như vậy thì tốt, hy vọng mấy con có thể khai chi tán diệp cho Lí gia, sinh nhiều tôn tử cho ta, ta mới vui vẻ được.”
Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, hài lòng nhìn Cửu di nương.
Nhị phu nhân bĩu môi, trượng phu mình là thứ xuất, lại luôn ở bên ngoài, lão phu nhân căn bản không đặt trong lòng, cho nên con cháu Nhị phòng cũng không được sủng ái, vốn tưởng rằng sau khi Đại thiếu gia thất sủng thì địa vị con mình ở Lí gia sẽ được nâng cao, nếu tương lai Lí Tiêu Nhiên không có người kế thừa gia nghiệp, vậy toàn bộ Lí gia sẽ thuộc về con trai mình, ai ngờ Cửu di nương con hồ ly kia lại sinh sản, hy vọng của bà bỗng chốc biến thành mây bay.
Lão phu nhân nói xong câu đó, lại thở dài: “Phu nhân của con không còn, ta biết trong lòng con không dễ chịu, nhìn con mấy ngày nay gầy đi không ít, hốc mắt trũng sâu. Con cứ buồn bực không vui như vậy, ta cũng thấy lo lắng.” Nói xong, miệng bà cong lên có vẻ bất mãn: “Tứ di nương, ngươi nên khuyên giải lão gia nhiều hơn!”
Chỉ có Cửu di nương bởi vì đang mang thai mới được ngồi trên ghế, Tứ di nương lại chỉ có thể đứng bên cạnh, nghe xong lời này, trên mặt lo sợ không yên: “Lão phu nhân nói rất phải, con nhất định sẽ tận lực khuyên nhủ lão gia.”
Lục di nương mắt lạnh nhìn, không nói một lời.
Lão phu nhân cầm chén trà trong tay thở dài: “Bên con mặc dù có vài thiếp thất, nhưng hài tử lại quá ít, cần phải nạp thêm người mới.”
Lí Vị Ương luôn yên lặng ngồi uống trà đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Lão phu nhân, phụ thân, con còn chưa chúc mừng, Thất di nương cũng đã mang thai hơn bốn tháng.”
Lí Tiêu Nhiên kinh ngạc, mừng rỡ, nắm tay Thất di nương luôn vâng lời đứng bên cạnh nói: “Vị Ương nói thật không?”
Lí Vị Ương ý cười ấm áp như gió xuân: “Phụ thân, nữ nhi có ăn nói lung tung cũng không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn. Thất di nương thân thể gầy yếu, ban đầu chỉ cho rằng dạ dày không tốt, về sau mời đại phu mới biết là mang thai, người lại cẩn thận sợ nhầm lẫn, còn mời liên tiếp ba đại phu đến chẩn đoán rồi mới dám bẩm báo.”
Có nghĩa, không phải là cố ý giấu diếm. Lí Tiêu Nhiên mừng rỡ vô cùng, đến tuổi trung niên con nối dòng chẳng có bao nhiêu, đột nhiên thêm hai hài tử, chẳng phải là được ông trời phù hộ?
Thật ra cũng không thể trách ông, nếu không có Đại phu nhân cản trở, hiện tại ông đã sớm con cái thành đàn.
Lão phu nhân cũng rất vui mừng, nhìn Thất di nương nói: “Chuyện vui, đúng là chuyện vui lớn!”
Tứ di nương cùng Lục di nương nhìn bụng của Thất di nương, cảm thấy trong miệng cực kỳ chua chát, mắt gần như phun ra lửa.
Ý cười của Cửu di nương vẫn nhàn nhạt, như làn mây mỏng mà mềm mại trên bầu trời sau mưa, luôn có sự ẩn giấu bên dưới, làm cho người khác không rõ ý tứ chân chính sau nụ cười: “Thật sự quá tốt, tương lai hài tử của con cũng có bạn.”
Lí Vị Ương liếc nhìn nàng ta, Cửu di nương lập tức cúi đầu, dáng vẻ như rất sợ hãi. Lí Vị Ương phát hiện, nữ nhân này đã khác trước kia. Nhìn nàng ta lăng la tơ lụa đầy người, chỉ sợ đang ước sớm sinh con trai để tương lai kế thừa Lí gia, nếu như nói trong lòng Cửu di nương trước kia chỉ có tình nhân, thì hiện tại sợ rằng một lòng hướng về vinh hoa phú quý. Con người, chung quy sẽ biến đổi!
Đúng lúc này, La ma ma đến bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đến.”
Lí Vị Ương ngưng mắt nhìn lại, lão phu nhân được La ma ma đỡ đứng lên: “Được rồi, ta có chuyện cần xử lý, mọi người ngồi một lúc rồi tự quay về đi.”
Lí Vị Ương nhìn lão phu nhân rời đi, lần này, lão phu nhân không yêu cầu nàng cùng tiếp khách.
Lí Tiêu Nhiên nhìn bụng Đàm thị, vui sướng vạn phần, quay đầu phân phó: “Đêm nay chuẩn bị đồ đạc, ta muốn đến từ đường dâng hương cầu khẩn, đáp tạ sự phù hộ của tổ tông.” Nói xong lại nắm chặt tay Thất di nương, “Nàng vất vả rồi.”
Mặt Thất di nương đỏ bừng, không nói nên lời. Bà ta rất thành thật (hiền lành, trung thực), Nhị phu nhân bên cạnh trong lòng nghĩ thế, thuận tiện nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, bĩu môi, thật không hiểu sao người thành thật như vậy lại sinh ra một con bọ cạp độc.
Lí Vị Ương lại không chú ý đến sóng ngầm mãnh liệt bên kia, ánh mắt chỉ nhìn nơi lão phu nhân rời đi, trong lòng dâng lên sự nghi ngờ, Tưởng Húc về kinh báo cáo, Lí Vị Ương vốn tưởng rằng hắn sẽ có hành động, mà lâu nay vẫn gió êm sóng lặng, hôm nay phu nhân Tưởng Quốc công cùng phu nhân của Tưởng Húc đột nhiên đến thăm, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Không biết vì sao, mí mắt phải của nàng mấp máy rất nhiều lần. . .
Chương 98: Thân càng thêm thân
Lí Vị Ương muốn biết, hôm đó phu nhân Tưởng Quốc công cùng Tưởng Đại phu nhân đã làm gì, nhưng lão phu nhân luôn giữ kín chuyện này, không hề tiết lộ chút nào, Lí Vị Ương không thích nhất chính là những chuyện không thể cân nhắc, khó hiểu một thời gian.
Một buổi sáng nửa tháng sau, Lí Vị Ương đi thỉnh an lão phu nhân, nói chuyện phiếm một lúc, lão phu nhân chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn nàng: “Vị Ương, có chuyện này, ta muốn nói với con trước.”
Lí Vị Ương gật đầu cười: “Lão phu nhân mời nói.”
Lão phu nhân nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, ta định để phụ thân con tái giá.” Lẽ ra việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới bà không cần phải nói với tụi nhỏ, nhưng Lí Vị Ương không như những người khác, có chuyện gì lão phu nhân cũng muốn nói với nàng một hai câu.
Phu nhân của Lí Tiêu Nhiên đã chết, tất nhiên phải lấy người mới, mặc kệ là Cửu di nương sắp lâm bồn, hay là Tứ di nương Lục di nương nhiều năm qua luôn được sủng ái không hề suy tàn, ai cũng không có tư cách ngồi lên vị trí phu nhân, điều này không liên quan đến chuyện được sủng ái hay có con nối dõi mà liên quan đến xuất thân. Lí Vị Ương không ngờ lão phu nhân nhắc tới chuyện này nhanh như vậy, dù sao hào môn đại tộc có thê tử chết đi, tốt xấu gì cũng đợi qua một năm rồi mới lấy vợ, tuy rằng có người vợ vừa chết ba tháng đã có người mới, nhưng quá nhanh sẽ bị người khác chê cười, Lí Vị Ương vốn nghĩ việc Lí Tiêu Nhiên lấy người mới ít nhất cũng phải một năm sau, không ngờ hiện tại lão phu nhân đã nhắc tới.
Trong lòng nàng nghĩ, hiện giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, đối với mình mà nói là thế cục tốt nhất, đương nhiên không muốn có thêm người nữa, nhưng lão phu nhân nhắc tới thì chắc chắn đã quyết định chủ ý, Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Không biết là thiên kim nhà ai.”
Lão phu nhân thấy nàng không hề lộ ra vẻ không vui, cười gật đầu: “Là trưởng nữ phủ Quảng Minh Tướng quân.”
Quảng Minh Tướng quân? Lí Vị Ương sửng sốt, trong nháy mắt ý thức được điều gì đó, tươi cười hơi thu lại: “Là đường muội (em họ) của mẫu thân?”
Quảng Minh Tướng quân là võ quan tứ phẩm trong triều, đường đệ của Tưởng Húc, luôn đi theo Tưởng Húc chinh chiến nhiều năm, ba năm trước vì mẫu thân qua đời trở về Kinh đô nhận tang, nữ nhi của ông ta, chẳng phải là đường muội của Đại phu nhân đã mất sao? Lí Vị Ương lập tức hiểu ra, lần trước phủ Tưởng Quốc công đến đây để làm gì.
“Không sai, là đường muội của mẫu thân con, năm nay mười tám tuổi, ba năm trước vốn nên xuất giá, nhưng tổ mẫu qua đời, bất đắc dĩ phải ở nhà thủ tang ba năm.”
Mười tám tuổi, chỉ hơn mình mấy tuổi, dù sao cũng không có gì kỳ quái, lúc trước Lưu Thượng thư tái giá, cô dâu còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu bé nhất của ông ấy, hiện giờ Lí Tiêu Nhiên đang ở độ tuổi giá trị nhất của nam nhân, lại có quyền cao chức trọng, là mục tiêu hướng đến của bao nhiêu danh môn. Chỉ có điều dòng dõi quá cao, trông mong bước vào Lí gia thì cảm thấy mất thân phận, mà dòng dõi thấp quá lại tuyệt đối không thể trèo cao, mà nhà ở giữa thì không có nữ nhi thích hợp, cho nên Lí Vị Ương vốn tưởng một năm sau lão phu nhân sẽ đưa chuyện này ra để nghị luận, đạt thành hôn sự ít nhất cũng phải qua hai năm, không ngờ hiện tại nhân tuyển đã có, lại còn do Tưởng gia đưa tới.
“Không biết đã định vào ngày nào?” Lí Vị Ương mỉm cười nói.
Lão phu nhân trầm ngâm một lát: “Chờ qua thời hạn một năm đi.”
Lí Vị Ương gật đầu, hai người đối diện mà yên lặng không nói gì.
Lão phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết con khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng chuyện này ta cũng bất đắc dĩ, Tưởng gia đưa ra tình thế bắt buộc, còn mời Hoàng hậu nương nương nói đỡ, hôm đó một vị nữ quan bên người Hoàng hậu cũng đến đây.”
“Hoàng hậu?” Từ lúc nào Tưởng gia đã bắt tay với Thái tử? Lí Vị Ương hơi giật mình, sau đó thì tỉnh ngộ, thật ra Tưởng gia không sợ lộ ra điều tiếng, Hoàng hậu vì “chiêu hiền đãi sĩ” tất nhiên sẽ tạo áp lực cho Lí gia, còn vị Tưởng tiểu thư độ tuổi, xuất thân đều thích hợp, lão phu nhân không có lý do để từ chối, dù có kéo dài cũng không kéo dài được quá một năm. Tưởng gia không hề ăn không ngồi rồi, bọn họ đã có chuẩn bị mới đến, nhất định không cho Lí gia có cớ để trốn tránh, cho dù tìm cớ từ chối vị Tưởng tiểu thư này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nói không chừng trong tay người ta còn có bảy tám người đang chờ được đề cử. Lí Vị Ương bật cười, mình quá coi thường Tưởng gia, vốn tưởng rằng cái chết của Tưởng Nhu sẽ đả kích bọn họ một chút, ai ngờ người ta vẫn bám riết không tha lập tức đưa người mới tới.
“Xem ra Đại cữu cữu về Kinh cũng là vì chuyện này.” Lí Vị Ương chậm rãi nói, nàng đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của lão phu nhân, kết thân lần nữa với Tưởng gia tất nhiên là có rất nhiều rắc rối phức tạp. Chỉ có điều, những nguyên nhân này bọn họ sẽ không nói rõ với mình. Nói đến cùng, người ta chỉ báo lại một tiếng, trời sắp đổ mưa, người phải gả đi, đây đều là chuyện Lí Vị Ương không thể ngăn cản. Nhưng không biết vị Lí phu nhân sắp nhận chức là dạng người gì… Nàng ta vào cửa, sẽ tạo ra bao nhiêu gợn sóng cho Lí gia. Lúc này Lí Vị Ương chỉ quan tâm đến một chuyện: “Lão phu nhân, cháu gái có một câu không biết có nên nói hay không.”
Lão phu nhân gật đầu: “Có gì cứ nói đi.”
Lí Vị Ương buông mắt xuống: “Cửu di nương cùng Thất di nương đều đang mang thai, không biết…”
Lão phu nhân nhíu mày: “Nàng ta mà dám, đó đều là con cháu của ta, ai cũng không được có chủ ý xấu xa gì hết!”
Có sự cam đoan của lão phu nhân thì chắc chắn hơn, Lí Vị Ương cười nói: “Lão phu nhân nhân từ.”
Từ Hà Hương viện đi ra, Lí Vị Ương thở một hơi thật dài.
Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư, lão gia sắp lấy phu nhân mới sao?”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Đúng vậy, ta sắp có mẫu thân mới.” Mẫu thân này còn từ Tưởng gia đến, ngẫm lại cảm giác thật không vui, nhưng nàng thấy vị Tưởng tiểu thư này càng khổ hơn, vốn có thể gả cho một nhà môn đăng hậu đối, mà lại vào Lí gia làm vợ kế, còn phải đối mặt với vài nữ nhi tuổi tương đương mình, tâm tình tuyệt đối có thể hiểu được, Lí Vị Ương suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, Bạch Chỉ không biết nàng cười điều gì, cho rằng nàng giận quá thành hồ đồ, lo lắng: chẳng lẽ tiểu thư bị choáng váng.
Mặc Trúc ở bên cạnh xen mồm: “Tiểu thư đừng lo lắng, vừa rồi nô tỳ đã hỏi thăm, Tưởng tiểu thư kia năm nay mới mười tám tuổi, đúng là trưởng nữ trong nhà, nhưng mẫu thân mất sớm, mẹ kế làm chủ, nghe nói nàng ấy tính tình hiền hậu, tướng mạo xuất chúng, cầm kỳ thư hoạ mọi thứ tinh thông, bên ngoài có danh hiền nữ, có lẽ không nhiều tâm tư.”
Trong con ngươi của Lí Vị Ương lướt qua một tia sáng: “Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nhân tuyển này tuyệt đối là Tưởng gia chọn lựa kỹ lưỡng, ngươi cứ chờ xem.” Thứ nhất vị này xuất thân Tưởng thị, phụ thân trong nhà phải nhìn sắc mặt Tưởng Húc để sống qua ngày, nàng tất nhiên sẽ để ý nhiều hơn đến hai đứa con của Tưởng Nhu, chỉ sợ còn muốn cố gắng lôi kéo, cửa hôn sự này nhất định có ba phần là để đối phó nàng! Người Tưởng gia rất bao che khuyết điểm, luôn canh cánh trong lòng cái chết của Đại phu nhân, khổ nỗi Lí Vị Ương cửa lớn không ra cửa sau không lại, bọn họ có lợi hại cũng chỉ ở trên triều, bàn tay không dài được đến hậu viện, tựa như Tưởng tứ kia tuy rằng chạy đến khiêu khích Lí Vị Ương, mà về sau không có cơ hội tìm nàng so đo, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dù sao quan chức cùng quyền thế của Lí Tiêu Nhiên đặt tại đây, không thể lật đổi Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương lại hoàn toàn không ra ngoài, bọn họ không có biện pháp gì để gây khó dễ cho Lí Vị Ương. Nhưng nếu bên trong Lí gia có thêm một vị phu nhân mới, mọi thứ sẽ khác trước, nàng ta thay phu quân quản giáo con cái thứ xuất, đó là chuyện danh chính ngôn thuận, đừng nói nàng ta năm nay mười tám tuổi, cho dù chỉ mới tám tuổi, Lí Vị Ương cũng phải ngoan ngoãn gọi người ta một tiếng mẫu thân, cho nên nói, chủ ý này của Tưởng gia thật đúng là châm biếm.
Mặc Trúc không cho là đúng: “Khoảng cách đến ngày cưới xin còn rất lâu, dù sao cũng phải chờ tang qua một năm, bằng không bên ngoài sẽ nói thế nào đây?”
Đúng vậy, khoảng cách cưới người mới qua cửa ít nhất còn hơn nửa năm, Lí Vị Ương suy nghĩ, lại cười, có những chuyện không thể thay đổi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Lí Vị Ương trở lại viện của mình, phát hiện Cửu di nương nửa tháng nữa sẽ sinh đang ở đây, Cửu di nương mặc một thân quần áo thêu ngọc lan tím nở rộ, trên đầu châu hoa ngọc bích, nhìn qua tươi mới mà xinh đẹp, càng mang theo ý vị độc đáo, trên bàn bên cạnh bày không ít lụa gấm tinh tế, màu nào cũng có. Cửu di nương cười dài nói: “Đây là lão gia đưa tới, ta chọn bốn tấm, mời Huyện chủ cùng Thất di nương chọn lựa mấy tấm đi.”
Lí Vị Ương cười nhạt: “Vậy đa tạ Cửu di nương.” Tuy rằng phụ thân vui vẻ vì Thất di nương mang thai, nhưng vẫn kỳ vọng cao ở Cửu di nương, có gì tốt cũng đưa đến chỗ đó trước, cũng may Thất di nương trời sinh tính đạm bạc, không để ý đến những thứ này, nhưng Cửu di nương đưa đồ thì trực tiếp sai người đưa sang là được, lại cố tình chạy đến đây, như có ý muốn khoe ra.
Cửu di nương trước kia, sau khi kiến thức Lí Vị Ương xuống tay tàn nhẫn thì chắc chắn không dám làm thế, nhưng hiện giờ đang có thai, giống như một tấm kim bài miễn chết, sớm quên cảnh nghèo túng ban đầu, huống chi Lí Vị Ương biết chuyện quá khứ của nàng luôn làm nàng bất an, muốn tìm cơ hội làm Lí Vị Ương câm miệng.
Thất di nương dịu dàng cười: “Vị Ương, Cửu di nương đặc biệt đem tơ lụa đến, còn tặng một cái chăn nhỏ, rất xinh đẹp.”
Cửu di nương cười hơi ngượng ngùng: “Thất di nương tặng yếm xinh đẹp lại vừa ý, muội không có gì đáp lễ, nhưng dù sao có đi phải có lại, chuẩn bị trăm thứ cũng là tâm ý nho nhỏ, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới biết nên tặng gì.”
Thất di nương rất có cảm tình với Cửu di nương, nghe xong thì cười nói: “Còn năm tháng nữa cơ, nhưng mà muội muội phải để ý, sắp sinh rồi đấy.”
Cửu di nương thân thiết kéo tay Thất di nương ngồi xuống nói: “Lại nói đây là thai đầu của muội, cái gì cũng không biết, tỷ tỷ nhất định phải dạy muội.”
Lí Vị Ương nhìn bộ chăn gối nho nhỏ, cầm lên xem xét thật cẩn thận như có hứng thú, Cửu di nương nhìn nàng một lần, sau đó chạm phải ánh mắt nàng, cảm thấy tim đập nhanh hơn, nâng châu hoa hơi lay động trên búi tóc như đang che giấu gì đó, chất ngọc bích nắm trong lòng bàn tay hơi mát dịu, phảng phất như tâm tình của Cửu di nương lúc này.
Lí Vị Ương cười nhạt: “Bộ chăn gối này thêu thật tinh xảo.”
Cửu di nương yên lòng, ý cười giấu kín mà rất nhẹ: “Huyện chủ quá khen rồi.”
Lí Vị Ương cười đến dịu dàng vô hại: “Bạch Chỉ, dẫn những người khác ra ngoài.”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, sau đó lập tức tuân mệnh, dẫn hết bảy tám nha đầu hầu hạ trong phòng ra ngoài, trong chốc lất chỉ còn lại Lí Vị Ương, Thất di nương cùng Cửu di nương và mấy người tâm phúc.
Lí Vị Ương tiện tay nhấc cái chăn nhỏ kia, đột nhiên đặt thật mạnh xuống bàn trước mặt Cửu di nương.
Thất di nương sửng sốt, chẳng hiểu gì cả.
Cả người Cửu di nương run lên, chóp mũi hơi thấm ra mồ hôi: “Huyện chủ, ngài có ý gì?”
“Cửu di nương, trong bụng ngươi là thiếu gia quý giá, chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng mẹ ta nên chết sao? Ai chẳng có lòng yêu con, mà lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy, ngươi sống rất thoải mái cho nên mới tìm chuyện để làm sao?” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.
Trong lòng Thất di nương hơi chấn động, như có người dùng ngón tay gõ vào đầu, hơi hiểu ra, chẳng lẽ trong bộ chăn gối này có vấn đề? Bà nghĩ như vậy, đầu đổ mồ hôi lạnh, kinh sợ nhìn Cửu di nương.
Cửu di nương sợ tới mức đứng bật dậy, trong mắt kinh hoảng không yên, lúng túng nói: “Huyện chủ, ngài nói gì vậy, như thể ta dùng thủ đoạn thấp hèn gì để mưu hại Thất di nương vậy!”
Lí Vị Ương cười: “Chăn này —— “
Cửu di nương giành nói: “Chăn với gối đầu đều được may bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, vô cùng mềm mại, rất thích hợp với tiểu hài tử!”
Trong mắt Lí Vị Ương tràn ra một tia lạnh lùng: “Bạch Chỉ, đem kéo đến đây!”
Bạch Chỉ nghe lời, lập tức cầm lấy cây kéo nhỏ bên cạnh khay đan, đưa tới tay Lí Vị Ương, nàng cười lạnh lùng, “roẹt” một tiếng thuần thục xé rách cái ch
/239
|