Húc vương cùng Ngọc Linh Lung hồi phủ, trong phủ lập tức một mảnh rối ren, thu thập gian phòng, thay đổi ẩm thực, chuẩn bị dược liệu, nghênh tiếp khách nhân, nha hoàn bà tử rón rén chạy ra chạy vào, sợ xảy ra chút sai lầm.
Mà hai vị chủ tử tâm tình lại vô cùng tốt, đối với bọn hạ nhân cũng là vẻ mặt ôn hòa, thậm chí còn vô duyên vô cớ cho tất cả mọi người lì xì, khiến tất cả mọi người không hiểu, chỉ có phỏng đoán rằng, vương gia cùng vương phi mới tân hôn, mặc dù thời gian ở cùng nhau ít nhưng tình cảm lại sâu đậm, lúc này mới ban thưởng cho người làm. Dù sao tâm tình chủ tử tốt, mọi người đi theo cũng thơm lây, tất cả đều vui vẻ.
Trên đùi Húc vương bị thương, điều này cho hắn lí do để đóng cửa không ra ngoài, ngay cả khách tới thăm đều một mực không gặp, từ lần trở lại kinh thành này, Húc vương chỉ cùng vương phi ở trong phủ sống tiêu dao qua ngày. Ngồi bên lò lửa thưởng thức rượu, đánh cờ, bàn luận các điểm quan trọng mới lạ, hoặc là để phòng bếp làm các loại điểm tâm kỳ xảo, hoặc là thu thập sương trên hoa mai pha trà uống, dù đã đến đêm, hai người vẫn đóng cửa phòng, ở bên trong thấp giọng cười đùa, bộ dạng thân mật làm cho tất cả mọi người hâm mộ không thôi.
Cuộc sống thần tiên trôi qua hơn mười ngày, vết thương ở chân Húc vương cũng đã khỏi nên thường xuyên cùng Ngọc Linh Lung đi vườn ngắm hoa, ngâm thơ vẽ tranh, cuộc sống trôi qua thập phần thích ý.
Ngày hôm đó mưa dầm liên tục, hai người vừa mới ngủ trưa dậy, đang có chút buồn chán, Ngọc Linh Lung đột nhiên có chủ ý mới: “Không bằng chúng ta ăn lẩu, để ta sai người lấy rượu thanh mai đến, vừa ngon miệng vừa giữ ấm”.
Húc vương lập tức phụ họa: “Tốt, mấy ngày nay đang muốn ăn cái này, nàng thích ăn canh suông hay là nồi uyên ương?”.
Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, liền đến cạnh tai nàng, thấp giọng cười nói: “Theo ta thấy, chúng ta nên ăn uyên ương, mới hợp phần”.
Ngọc Linh Lung cười đẩy hắn ra: “Không biết xấu hổ!”.
Vén sợi tóc mai rơi, Ngọc Linh Lung nói: “Những thứ ngươi nói cũng không dễ ăn, ta có chủ ý, chúng ta gọi phòng bếp đem gà rừng nấu thành súp, phủi dầu, bên trong cho thêm tiên măng, cẩu kỷ, mộc nhĩ, cây kim châm, các loại nấm sơn dã, từ từ nấu đến khi ngấm vị, làm thành món súp, ăn kèm với các món ăn, được không?”.
Húc vương khen: “Nghe nàng nói đã cảm thấy ngon rồi, cứ như vậy đi”.
Nói xong lập tức gọi nha hoàn đến, y theo ý của Ngọc Linh Lung phân phó xuống, lại hướng nàng cười nói: “Mấy ngày này cũng không biết nàng lấy ở đâu nhiều chủ ý như vậy, trước kia chưa từng nghe nói qua, ngày ngày biến đổi món ăn đa dạng, quả thức làm cho người ta hoa cả mắt. Hôm đó nàng đề nghị món bò bít tết, còn để phòng bếp làm trái cây, hiện tại nhớ tới làm cho người ta không kìm được chảy nước miếng”.
Ngọc Linh Lung hé miệng cười trộm, nàng đương nhiên sẽ không nói những thứ này đều là nàng lấy cách làm cơm Tây ở thời hiện đại, lúc trước nàng nếm qua nhiều món ngon các nước như vậy, hiện tại tùy tiện lấy ra vài thứ, quả nhiên khiến cho Húc vương kiến thức rộng rãi khen không ngớt.
Hiện tại nàng chẳng qua tiểu thử bò đao, đợi tìm ra kinh nghiệm, nàng còn muốn dùng những thứ sách dạy nấu ăn này để đánh thắng bất ngờ đây.
Những ngày này hai vị chủ tử suốt ngày nghiên cứu mỹ thực, tại phòng bếp trong vương phủ các loại nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị đầy đủ, bọn hạ nhân mỗi người đều tùy thời chờ lệnh, ứng đối tốt với hai vị chủ tử thỉnh thoảng toát ra chủ ý mới mẻ này, lời Ngọc Linh Lung phân phó xuống không bao lâu, một nồi súp tràn đầy hương thơm gà rừng đã làm xong.
Hai người vây quanh lò lửa, đồng dạng đem miếng thịt dê, bụng bò, thịt hoàn, rau cỏ, đậu hủ, các loại nguyên liệu bỏ vào trong nồi lẩu. Nhìn nổi súp hương nồng bọt khí sôi sùng sùng, tản ra trận trận mùi thơm, không khỏi khiến tâm tình tốt hơn, phảng phất mưa dầm bên ngoài cũng trở nên xán lạn hơn.
Húc vương cầm bầu rượu rót cho Ngọc Linh Lung, cười nói: “Lúc trước ăn toàn món ngon, cũng không bằng cùng nàng dưới cửa uống rượu, tiêu dao tự tại, sống những ngày yên lành, cho ta làm thần tiên cũng không cần”.
Ngọc Linh Lung không khỏi mỉm cười, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một giọng nam, nói: “Cửu đệ những ngày qua dường như sống rất tự tại!”.
Vừa nghe thanh âm này, nụ cười trên mặt Húc vương trong nháy mắt quét sạch sẽ.
Hắn nắm tay Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Thái tử đến”.
Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, Thái tử mặc một bộ cẩm bào màu vàng sắc đỏ, bốn trảo Kim Long, khuôn mặt ấm áp, cười đi đến.
Triệu quản gia lảo đảo theo sát tiến đến, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Thái tử điện hạ không cho nô tài thông báo, nô tài không dám làm trái. Nô tài đáng chết, cầu xin vương gia trách phạt!”.
Trên mặt Húc vương lần nữa nở nụ cười như có như không, tiêu sái khoát tay áo: “Thôi, không có trách ngươi, đi xuống đi”.
Triệu quản gia như được đại xá, dập đầu một cái liền lui ra ngoài.
Húc vương cố ý đỡ tay Ngọc Linh Lung, từ từ đứng dậy, nói: “Điện hạ lúc hồi kinh ra sao?”.
Ngọc Linh Lung đỡ tay Húc vương, chỉ hướng Thái tử nhàn nhạt hành lễ, liền rũ mắt, che lại sự sắc sảo trong mắt.
Hai người bọn họ mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng vẫn chú ý tin tức phía ngoài, mấy ngày trước liền nghe nói xuân thú đã kết thúc, Hoàng thượng mang theo các hoàng tử cùng quan viên lên đường hồi kinh. Theo bọn họ tính có lẽ sáng nay đã về tới, không nghĩ tới Thái tử thế nhưng vừa trở lại kinh thành liền đi tới Húc vương phủ.
Hắn là lo lắng Húc vương biết chuyện gì nên đến thăm để dò xét ý tứ của bọn họ? Hay muốn đến xem bệnh tình Húc vương một chút để thăm dò lai lịch của bọn họ?Mặc kệ như thế nào, Ngọc Linh Lung cũng có thể xác định, Thái tử đi chuyến này là lai giả bất thiện (đến không có ý đồ tốt).
Đến Húc vương phủ còn không cho phép người làm vào thông báo, Thái tử ngoài mặt muốn cho Húc vương cùng nàng một kinh hỉ, lại thể hiện hắn cùng Húc vương huynh đệ tình thâm, quan hệ thân mật, nhưng trên thực tế, mục đích chính của hắn là muốn tận mắt xem thương thế của Húc vương một chút, không muốn cho bọn họ có quá nhiều thời gian để ngụy trang, nên mới đến bất ngờ như vậy.
Thái tử ngồi trên thượng thủ, ra hiệu Húc vương cùng Ngọc Linh Lung ngồi xuống, lúc này mới cười nói: “Buổi sáng vừa mới về tới, ta nhớ rõ Cửu đệ bị thương, cho nên mới vội vã đến xem một chút”.
Húc vương nhàn nhạt cười một tiếng: “Làm phiền điện hạ quan tâm”.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa nói: “Cửu đệ không thể tham gia xuân thú, thật sự là đáng tiếc, ta sai người dẫn theo hai xe dã vật, giữ lại cho Cửu đệ cùng đệ muội nếm một chút”.
Húc vương cười cám ơn Thái tử, hai người nói vài câu về xuân thú, Thái tử liền đi vào chuyện chính.
Hắn giống như vô tình nhìn chân Húc vương, ân cần hỏi: “Thương thế của Cửu đệ đã tốt chút nào chưa?”.
Ngọc Linh Lung ở một bên rủ lông mi xuống, bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm rùng mình, rốt cuộc Thái tử đã lộ ra mục đích thật sự hắn tới đây.
Xem ra đúng như dự liệu của nàng, Thái tử đích xác muốn dò xét Húc vương hư thật, Húc vương nên tiếp tục giấu bí mật của mình, hay là nên thừa cơ hội này nói bóng gió một phen?
Chỉ thấy Húc vương bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ lên bắp đùi, nói: “Thái y nói là không vấn đề gì, chỉ là vẫn không thể cố hết sức, hôm nay có mưa, xương tủy lại đau lên, đoán chừng muốn tái bệnh”.
Thái tử tiếc hận thở dài: “Cửu đệ tuổi còn trẻ, như thế nào lại chịu phải bệnh như vậy, trong phủ ta có chút dược liệu hoạt huyết, để ta cho người đem đến tặng cho Cửu đệ”.
Húc vương cũng không từ chối nói: “Vậy thì đa tạ điện hạ rồi”.
Thái tử cởi mở cười cười: “Ngươi là huynh đệ của ta, cần gì khách khí như thế? Tương lai còn có rất nhiều chỗ cần phải trông cậy vào Cửu đệ đây!”.
Húc vương cười ha ha nói: “Điện hạ thật sự là đề cao ta có rồi, nếu là thưởng thức rượu, cưỡi ngựa, ta còn có thể tận chút sức lực này, nếu là những chuyện khác, ta cái gì cũng không hiểu”.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa như thường, làm như vô tình nói: “Cửu đệ thật là khiêm tốn, đã sớm nghe thân thủ Cửu đệ vô cùng tốt, chỉ là chưa được nhìn thấy. Lần này bị thường trên đùi, lại không khéo gặp phải tuyết lở, thế nhưng lông tóc cũng không tổn hao gì, thân thủ giai, công phu sâu, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt”.
Bàn tay trong tay áo Ngọc Linh Lung không tự chủ được siết chặt lại, trên mặt thần sắc thủy chung không thay đổi, tựa hồ căn bản không nghe được ý tứ ngoài lời của Thái tử.
Thái tử đã nói rõ, hắn đã xác nhận Húc vương có tuyệt thế võ công, nhưng vẫn thâm tàng bất lộ, tại dưới loại tình hình này, lòng nghi ngờ của hắn đối với Húc vương tuyệt đối sẽ không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của Thái tử ấn chứa sát khí, lần này hắn tự mình tới đây trước, mục đích chính là xác định thương thế của Húc vương, chỉ sợ tiếp theo liền muốn hành động.
Húc vương cười nhạt một tiếng, phảng phất không nghe thấy trong lời nói của Thái tử ẩn chứa đao quang kiếm ảnh (ánh đao bóng kiếm): “Điện hạ sao lại nói như vậy? Bất quá chỉ là vận khí của ta tốt thôi”.
Thái tử đang trầm ngâm, ở một bên đột nhiên vang lên thanh âm êm tai dễ nghe như chuông bạc: “Lần này vương gia có thể sống sót, toàn bộ là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng cùng điện hạ, lúc này đệ muội cần phải tạ ơn điện hạ rồi”.
Thái tử ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung đang cười nói rôm rả: “Vì sao lại nói vậy?”.
Ngọc Linh Lung chậm rãi tiến lên, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, phảng phất thật lòng cảm kích Thái tử, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Vị trí nơi săn bắn là Hoàng Thượng lựa chọn, phiến tuyết cốc kia mặc dù tuyết lở nguy hiểm, nhưng cũng may là ngọn núi không cao, cho dù tuyết đọng sụp đổ cũng chỉ chậm rãi đổ xuống, không đến mức ầm ầm rơi xuống, cái này là vì vương gia lưu lại một đường sống. Vương gia trở lại đối với đệ muội nói, tại một khắc tuyết lở kia, trong lòng người chỉ nhớ tới Hoàng Thượng cùng Điện hạ, vừa nghĩ tới nếu mình có gì bất trắc, Hoàng Thượng cùng Điện hạ nhất định sẽ đau lòng, vì vậy liền dùng hết khí lực chạy giữ tính mạng, miễn cho Hoàng Thượng cùng điện hạ lo lắng, lúc này mới có thể hóa nguy thành an. Vương gia có thể giữ lại tính mạng, mặc dù người hiền có trời phù hộ, nhưng cũng là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng cùng điện hạ, điện hạ người nói có phải hay không?”.
Trước mắt rõ ràng là lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu, lúm đồng tiền thản nhiên, Thái tử lại tựa hồ có chút bất an giật mình, trên nụ cười thay đổi có phần cứng ngắc: “Ồ, nguyên lai là như vậy”.
Không biết vì cái gì, trong nụ cười tươi của người con gái trước mắt này, tựa hồ cất giấu lưỡi đao sắc bén, đâm vào khiến người ta không rét mà run.
Vừa nghĩ tới trong lòng Húc vương “nhớ thương” hắn, Thái tử đã cảm thấy trong lòng một hồi căng thẳng, Húc vương “nhớ thương” rốt cuộc là huynh trưởng này, hay là cái bảo tọa hắn sắp leo lên kia?
Thái tử nâng chung trà nhỏ lên, nhấp một ngụm, ổn định tinh thần, mới lần nữa mở miệng: “Cửu đệ, sau khi ngươi gặp chuyện không may, phụ hoàng nổi trận lôi đình, sai người lục soát khắp nơi khu vực săn bắn, nhưng vẫn không bắt được người khả nghi. Trước khi ngươi bị thương, có từng trông thấy người bắn ngươi bị thương hay không? Nếu là ngươi nhận ra hắn, không ngại nói cho ta biết, ta nhất định đem toàn lực giúp ngươi bắt được hung thủ kia, đem hắn bầm thây vạn đoạn, báo thù cho ngươi”.
Ngọc Linh Lung lom lom nhìn Thái tử, muốn từ trên mặt hắn phát hiện vẻ chột dạ, nhưng một chút đều không tìm được, trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần bội phục Thái tử.
Rõ ràng chính hắn hạ lệnh đuổi giết Húc vương cùng Ngọc Linh Lung, nhưng bây giờ tên chủ tử sau màn là hắn đứng trước người bị hại, lại vẫn có thể nói chuẩn xác, một bộ hiện ngang lẫm liệt, chút nào cũng không nhìn ra vẻ chột dạ vừa ăn cướp vừa la làng.
Có lẽ, thái tử là đang muốn thử dò xét thái độ Húc vương, xem bọn họ có phải đã biết chân tướng rồi hay không.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét kia của Thái tử, trên khuôn mặt của Ngọc Linh Lung mang theo nụ cười nhu hòa, nhưng lại không nói lời nào.
Húc vương mi kiếm cau lại, tựa hồ đang cố gắng suy tư, lập tức nói: “Ban đêm trời quá tối, những người kia lại ở quá xa, ta chỉ nghe thấy có người nói mấy câu, căn bản là không nhìn thấy tướng mạo của bọn họ”.
Trên mặt Thái tử lộ ra vài phần tiếc hận: “Thật sự là đáng tiếc, Cửu đệ, sợ là có người muốn hại ngươi, về sau ngươi cần phải cẩn thận một chút”.
Húc vương lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ta cũng ước chừng đoán được là ai, chỉ là… Thôi, không đề cập tới cũng được”.
Nhìn thấy bộ dáng lạt mềm buộc chặt (thái độ mềm mỏng) của Húc vương, trong lòng Ngọc Linh Lung không nhịn được cười thầm, quả nhiên Thái tử kìm nén không được, lập tức mở miệng hỏi: “Cửu đệ, ngươi biết là ai muốn hại ngươi? Nếu có ý kiến gì, không ngại nói với ta, xem ta có theẻ giúp được gì hay không”.
Húc vương thở dài nói: “Điện hạ, người cũng biết, ta từng ở nước Nguyên một thời gian. Mấy năm qua quả thực đắc tội không ít người, ta đoán, đoán chừng là có người liên tục giám thị ta, muốn nhân cơ hội báo thù thôi”.
Thấy Húc vương là đang hoài nghi nước Nguyên, Thái tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại giả vờ căm phẫn: “Đám người kia thật không biết tốt xấu, dám đuổi theo đến chỗ này, chẳng phải là khi dễ Đông Sở ta không có người sao? Cửu đệ yên tâm, ta trở về liền bẩm báo phụ hoàng, thỉnh người phái nhiều nhân thủ bảo vệ ngươi, nhất định không để ngươi có bất kì thương tổn gì!”.
Trong lòng Ngọc Linh Lung rùng mình, bảo vệ? Thái tử này là muốn thêm nhiều nhân thủ nữa tới giám thị Húc vương đây?
Húc vương hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, vừa cười vừa nói: “Điện hạ không cần vì ta hao tổn tâm trí, lần này những người kia không thành công là do ta chủ quan, mới để cho bọn họ thừa cơ nắm sơ hở, hiện nay ta ở trong vương phủ cực kỳ an toàn, bọn họ trừ phi mọc thêm cánh, mới có thể bay vào được. Nếu bởi vì chuyện nhỏ này mà huy động nhân lực, chẳng phải là khiến cho người ta nói ta đem việc nhỏ phóng đại lên, sợ bọn họ sao? Lời này truyền đi, thể diện của ta là chuyện nhỏ, nếu là liên lụy thể diện phụ hoàng cùng điện hạ, kia liền là lỗi của ta”.
Chuyện liên quan đến thể diện nước Đông Sở, Thái tử cũng không kiên trì nữa, đành phải như vậy thôi.
Thái tử ngồi thêm một chút liền đứng dậy rời đi.
Đưa tiễn Thái tử xong, nụ cười trên mặt Húc vương liền biến mất, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Linh Lung, nàng nghĩ sao?”.
Ngọc Linh Lung khẽ nhón chân lên, vuốt nếp nhăn trên cổ áo của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta xem, hắn rất nhanh liền muốn động thủ”.
Con ngươi màu mực chớp động vài tia tâm tình phức tạp, kích động, đau lòng, Húc vương thấp giọng nói: “Chẳng lẽ hắn thật không mảy may nghĩ đến tình thân, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua?”.
Ngọc Linh Lung khẽ thở dài: “Một đế công thành vạn cốt khô, chỉ cần có thể đạt được bá nghiệp, tay chân thì có là cái gì?”.
Nàng có thể lý giải tâm tình của Húc vương, hắn đã dùng hết tất cả biện pháp, trốn tránh, ngụy trang, từng bước nhường cho, chỉ vì có thể khiến Thái tử không có địch ý với hắn, nhưng Thái tử lại thủy chung không chịu tin tưởng hắn, nhất định muốn đưa hắn vào chỗ chết. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, ngoại trừ ra tay một lần, hắn không còn bất kỳ biện pháp nào khác có thể bảo vệ mình.
Gò má đến gần lồng ngực hắn, nghe nhịp tim hữu lực trầm ổn của hắn, Ngọc Linh Lung nhẹ giọng nói: “Phu quân, nên làm người đều đã làm, không cần cảm thấy áy náy. Nếu là ngươi cùng hắn chỉ có thể sống một, ta tình nguyện người sống sót chính là ngươi”.
Bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc dài của nàng, môi mỏng phun ra lời nói lạnh lùng kiên định: “Ta không thể nào mãi tránh né được, hiện tại, ta còn muốn bảo vệ nàng, nếu là ta không có ở đây–“.
Ngọc Linh Lung bỗng dưng ngẩng mặt lên, chủ động ngăn chặn môi của hắn, phong bế lời nói tiếp theo của hắn.
Tâm thần hắn rung động, kìm lòng không đặng cúi mặt xuống, thoáng qua liền biến bị động thành chủ động, nặng nhẹ gặm cắn môi anh đào của nàng, nụ hôn của hắn khi thì mãnh liệt như mưa to gió lớn, khi thì lại ôn tồn như cơn gió nhẹ khi mặt trời mới mọc, tựa hồ hận không thể lập tức đem nàng ăn vào bụng.
Giữa giao triền, nàng nỉ non không rõ: “Không cho phép nói như thế nữa, dù chỉ là nghĩ, ta đều không cho…”.
Vừa quyết định muốn đem mình phó thác cho hắn, nàng thế nào chịu được việc mất đi hắn, mất đi hắn giống như khoan tim đau xót, nàng chịu không nổi, nàng thậm chí không dám tưởng tượng đến loại đau nhức đó, dù hắn chỉ thuận miệng nói một chút, nàng đều cảm thấy sợ mất hồn mất vía.
Tay lớn nắm vòng eo nhỏ của nàng, đem nàng sít sao ôm vào trong ngực, cơ hồ muốn đem nàng dung nhập vào thân thể của mình, Húc vương thấp giọng nói: “Ta sẽ không rời khỏi nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời”.
Hai trái tim đập cùng một nhịp, hóa thành âm phù êm tai trong đêm tối, tấu ra chương nhạc tuyệt vời. Loại cảm giác này, chỉ có khi hai người yêu nhau vô cùng mới có thể nhận thức.
Chỉ cần có đối phương, vô luận phía trước là núi đao biển lửa, hay là hiểm trở gian nan, bọn họ đều không sợ hãi.
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, trong phòng hai người đứng ôm nhau, thời gian phảng phất như không muốn phá hư một màn tốt đẹp này, sinh sinh đọng lại tại thời khắc này.
Thoáng bình phục hô hấp của mình, Ngọc Linh Lung từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hướng hắn lộ ra nụ cười kiều mị nói: “Ngươi đã nghĩ kĩ, làm thế nào để đối phó với hắn sao?”.
Húc vương ôm nàng ngồi trên giường, thay nàng vén lại vài sợi tóc mai rơi lả tả, trầm ngâm một lát nói: “Biện pháp tốt nhất, tất nhiên là lí do quang minh chính đại, để phụ hoàng phế bỏ Thái tử, chỉ cần hắn mất đi thân phận cùng thế lực, cũng sẽ không còn uy hiếp gì đối với chúng ta”.
“Lí do quang minh chính đại?” Ngọc Linh Lung nghiêng đầu, trên mặt mang theo vài phần linh động, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Tạo phản thì sao? Có đủ quang minh chính đại hay không?”.
Húc vương bị bộ dạng của nàng chọc cười một tiếng, nhịn không được vuốt nhẹ chóp mũi của nàng: “Lý do này đương nhiên được, chỉ là, hắn làm sao có thể tạo phản đây?”.
Đúng vậy, Thái tử đương nhiên là Thái tử duy nhất, sau khi Hoàng Thượng trăm tuổi, thiên hạ này đương nhiên đều là của hắn, điều hắn phải làm, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Hắn có lý do gì buông tha hết thảy những thứ vững vàng tới tay mà muốn mạo hiểm đi trên con đường không đường về đây?
Trên mặt Ngọc Linh Lung quẹt qua một tia cười lạnh lùng: “Hắn không phản, chúng ta liền buộc hắn phản!”.
Đôi mắt Húc vương bỗng dưng sáng ngời: “Nàng nói là…”.
Ngọc Linh Lung ôm cổ hắn, cười tươi như hoa, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, phảng phất đang nói chuyện rất bình thường, nhưng từng câu từng chữ, nghe vào trong tai người đều kinh tâm động phách đến vậy.
“Phu quân, ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu ngươi là Thái tử, sẽ có nguyên nhân gì khiến ngươi không thể không tạo phản đây?” Ngọc Linh Lung hà hơi như lam, làm nũng ở bên tai hắn, nhẹ nói ý nghĩ của mình, “Hắn đã làm Thái tử hơn ba mươi năm, Hoàng Thượng mặc dù tuổi đã hơn năm mươi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, nếu đợi đến khi Hoàng Thượng trăm năm mới đăng cơ, chỉ sợ là hắn còn phải đợi chờ mười năm, thậm chí hai mươi năm, đến lúc đó, hắn cho dù đăng cơ, có thể làm hoàng đế mấy năm? Hắn hiện tại sở dĩ trong lòng nghi ngờ quá nặng, muốn diệt trừ những hoàng tử này, chẳng phải là do không có cảm giác an toàn?”.
Nếu thật sự để Thái tử đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa, đến lúc đó hắn đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, mà Hoàng Đế chính trực tráng niên, nếu là có người ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, hắn nên phản kháng như thế nào?
Thái tử sở dĩ sợ hãi người khác tranh đoạt vị trí của hắn như vậy, chính là sợ có một ngày như vậy, những hoàng đệ đối với hắn sinh ra uy hiếp, cho nên mới phải ra tay trước, đem những thứ có uy hiếp đến hắn hết thảy diệt trừ mới có thể an tâm.
Húc vương gật gật đầu, tại môi nàng ấn một cái hôn nặng nề, nói: “Linh Lung, nàng thật là thông minh. Những đạo lý này, ta chỉ loáng thoáng đoán qua, còn chưa từng suy nghĩ sâu như vậy”.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục nói: “Xem ra, Thái tử cũng không phải không có lý do để tạo phản, chỉ là, hắn còn đang quan sát, còn đang do dự, lúc này, chỉ cần chúng ta đẩy hắn một cái, như vậy hắn khởi binh tạo phản cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
Dù sao không người nào nguyện ý buông tha lợi ích dễ dàng như vậy, mà lựa chọn con đường mạo hiểm, đặc biệt là khi hắn có được vị trí một người trên vạn người trong thiên hạ, loại lựa chọn này sẽ trở nên cực kì gian nan.
Con mắt màu mực thâm trầm, Húc vương nhìn về phía ánh mắt của nàng mang theo vài phần trêu chọc: “Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng như vậy, ta thậm chí cho rằng, nàng sớm đã có mưu đồ”.
Ngọc Linh Lung nhịn không được cười khẽ, phấn quyền hướng trên vai hắn đánh một cái, nói: “Ta vì ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại cười ta, coi chừng ta mặc kệ ngươi”.
Húc vương nắm tay nàng, tại lòng bàn tay trắng mịn in dấu nụ hôn nóng bỏng, nói: “Ta là phu quân nàng, nàng mặc kệ ta thì quan tâm ai?”.
Ngọc Linh Lung cười uốn éo thân, làm bộ muốn đứng dậy rời đi: “Ngươi ăn vạ, ta không thèm nghe ngươi nói nữa”.
Húc vương kéo nàng lại, liễu hoàng sắc ám hoa phi bạch trễ xuống, lộ ra chiếc cổ trắng muốt như ngọc.
Này vừa rơi xuống, liền lộ ra dây nhỏ quấn trên cổ nàng.
Lúc trước khi hai người thân mật đều là lúc ban đêm sau khi tắt đèn, Húc vương cũng chưa từng chú ý mảnh ngọc bội trên cổ của nàng, giờ phút này vừa nhìn thấy, không khỏi có chút kỳ quái: “Hử, đây là cái gì?”.
Mà hai vị chủ tử tâm tình lại vô cùng tốt, đối với bọn hạ nhân cũng là vẻ mặt ôn hòa, thậm chí còn vô duyên vô cớ cho tất cả mọi người lì xì, khiến tất cả mọi người không hiểu, chỉ có phỏng đoán rằng, vương gia cùng vương phi mới tân hôn, mặc dù thời gian ở cùng nhau ít nhưng tình cảm lại sâu đậm, lúc này mới ban thưởng cho người làm. Dù sao tâm tình chủ tử tốt, mọi người đi theo cũng thơm lây, tất cả đều vui vẻ.
Trên đùi Húc vương bị thương, điều này cho hắn lí do để đóng cửa không ra ngoài, ngay cả khách tới thăm đều một mực không gặp, từ lần trở lại kinh thành này, Húc vương chỉ cùng vương phi ở trong phủ sống tiêu dao qua ngày. Ngồi bên lò lửa thưởng thức rượu, đánh cờ, bàn luận các điểm quan trọng mới lạ, hoặc là để phòng bếp làm các loại điểm tâm kỳ xảo, hoặc là thu thập sương trên hoa mai pha trà uống, dù đã đến đêm, hai người vẫn đóng cửa phòng, ở bên trong thấp giọng cười đùa, bộ dạng thân mật làm cho tất cả mọi người hâm mộ không thôi.
Cuộc sống thần tiên trôi qua hơn mười ngày, vết thương ở chân Húc vương cũng đã khỏi nên thường xuyên cùng Ngọc Linh Lung đi vườn ngắm hoa, ngâm thơ vẽ tranh, cuộc sống trôi qua thập phần thích ý.
Ngày hôm đó mưa dầm liên tục, hai người vừa mới ngủ trưa dậy, đang có chút buồn chán, Ngọc Linh Lung đột nhiên có chủ ý mới: “Không bằng chúng ta ăn lẩu, để ta sai người lấy rượu thanh mai đến, vừa ngon miệng vừa giữ ấm”.
Húc vương lập tức phụ họa: “Tốt, mấy ngày nay đang muốn ăn cái này, nàng thích ăn canh suông hay là nồi uyên ương?”.
Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, liền đến cạnh tai nàng, thấp giọng cười nói: “Theo ta thấy, chúng ta nên ăn uyên ương, mới hợp phần”.
Ngọc Linh Lung cười đẩy hắn ra: “Không biết xấu hổ!”.
Vén sợi tóc mai rơi, Ngọc Linh Lung nói: “Những thứ ngươi nói cũng không dễ ăn, ta có chủ ý, chúng ta gọi phòng bếp đem gà rừng nấu thành súp, phủi dầu, bên trong cho thêm tiên măng, cẩu kỷ, mộc nhĩ, cây kim châm, các loại nấm sơn dã, từ từ nấu đến khi ngấm vị, làm thành món súp, ăn kèm với các món ăn, được không?”.
Húc vương khen: “Nghe nàng nói đã cảm thấy ngon rồi, cứ như vậy đi”.
Nói xong lập tức gọi nha hoàn đến, y theo ý của Ngọc Linh Lung phân phó xuống, lại hướng nàng cười nói: “Mấy ngày này cũng không biết nàng lấy ở đâu nhiều chủ ý như vậy, trước kia chưa từng nghe nói qua, ngày ngày biến đổi món ăn đa dạng, quả thức làm cho người ta hoa cả mắt. Hôm đó nàng đề nghị món bò bít tết, còn để phòng bếp làm trái cây, hiện tại nhớ tới làm cho người ta không kìm được chảy nước miếng”.
Ngọc Linh Lung hé miệng cười trộm, nàng đương nhiên sẽ không nói những thứ này đều là nàng lấy cách làm cơm Tây ở thời hiện đại, lúc trước nàng nếm qua nhiều món ngon các nước như vậy, hiện tại tùy tiện lấy ra vài thứ, quả nhiên khiến cho Húc vương kiến thức rộng rãi khen không ngớt.
Hiện tại nàng chẳng qua tiểu thử bò đao, đợi tìm ra kinh nghiệm, nàng còn muốn dùng những thứ sách dạy nấu ăn này để đánh thắng bất ngờ đây.
Những ngày này hai vị chủ tử suốt ngày nghiên cứu mỹ thực, tại phòng bếp trong vương phủ các loại nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị đầy đủ, bọn hạ nhân mỗi người đều tùy thời chờ lệnh, ứng đối tốt với hai vị chủ tử thỉnh thoảng toát ra chủ ý mới mẻ này, lời Ngọc Linh Lung phân phó xuống không bao lâu, một nồi súp tràn đầy hương thơm gà rừng đã làm xong.
Hai người vây quanh lò lửa, đồng dạng đem miếng thịt dê, bụng bò, thịt hoàn, rau cỏ, đậu hủ, các loại nguyên liệu bỏ vào trong nồi lẩu. Nhìn nổi súp hương nồng bọt khí sôi sùng sùng, tản ra trận trận mùi thơm, không khỏi khiến tâm tình tốt hơn, phảng phất mưa dầm bên ngoài cũng trở nên xán lạn hơn.
Húc vương cầm bầu rượu rót cho Ngọc Linh Lung, cười nói: “Lúc trước ăn toàn món ngon, cũng không bằng cùng nàng dưới cửa uống rượu, tiêu dao tự tại, sống những ngày yên lành, cho ta làm thần tiên cũng không cần”.
Ngọc Linh Lung không khỏi mỉm cười, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một giọng nam, nói: “Cửu đệ những ngày qua dường như sống rất tự tại!”.
Vừa nghe thanh âm này, nụ cười trên mặt Húc vương trong nháy mắt quét sạch sẽ.
Hắn nắm tay Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Thái tử đến”.
Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, Thái tử mặc một bộ cẩm bào màu vàng sắc đỏ, bốn trảo Kim Long, khuôn mặt ấm áp, cười đi đến.
Triệu quản gia lảo đảo theo sát tiến đến, quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, Thái tử điện hạ không cho nô tài thông báo, nô tài không dám làm trái. Nô tài đáng chết, cầu xin vương gia trách phạt!”.
Trên mặt Húc vương lần nữa nở nụ cười như có như không, tiêu sái khoát tay áo: “Thôi, không có trách ngươi, đi xuống đi”.
Triệu quản gia như được đại xá, dập đầu một cái liền lui ra ngoài.
Húc vương cố ý đỡ tay Ngọc Linh Lung, từ từ đứng dậy, nói: “Điện hạ lúc hồi kinh ra sao?”.
Ngọc Linh Lung đỡ tay Húc vương, chỉ hướng Thái tử nhàn nhạt hành lễ, liền rũ mắt, che lại sự sắc sảo trong mắt.
Hai người bọn họ mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng vẫn chú ý tin tức phía ngoài, mấy ngày trước liền nghe nói xuân thú đã kết thúc, Hoàng thượng mang theo các hoàng tử cùng quan viên lên đường hồi kinh. Theo bọn họ tính có lẽ sáng nay đã về tới, không nghĩ tới Thái tử thế nhưng vừa trở lại kinh thành liền đi tới Húc vương phủ.
Hắn là lo lắng Húc vương biết chuyện gì nên đến thăm để dò xét ý tứ của bọn họ? Hay muốn đến xem bệnh tình Húc vương một chút để thăm dò lai lịch của bọn họ?Mặc kệ như thế nào, Ngọc Linh Lung cũng có thể xác định, Thái tử đi chuyến này là lai giả bất thiện (đến không có ý đồ tốt).
Đến Húc vương phủ còn không cho phép người làm vào thông báo, Thái tử ngoài mặt muốn cho Húc vương cùng nàng một kinh hỉ, lại thể hiện hắn cùng Húc vương huynh đệ tình thâm, quan hệ thân mật, nhưng trên thực tế, mục đích chính của hắn là muốn tận mắt xem thương thế của Húc vương một chút, không muốn cho bọn họ có quá nhiều thời gian để ngụy trang, nên mới đến bất ngờ như vậy.
Thái tử ngồi trên thượng thủ, ra hiệu Húc vương cùng Ngọc Linh Lung ngồi xuống, lúc này mới cười nói: “Buổi sáng vừa mới về tới, ta nhớ rõ Cửu đệ bị thương, cho nên mới vội vã đến xem một chút”.
Húc vương nhàn nhạt cười một tiếng: “Làm phiền điện hạ quan tâm”.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa nói: “Cửu đệ không thể tham gia xuân thú, thật sự là đáng tiếc, ta sai người dẫn theo hai xe dã vật, giữ lại cho Cửu đệ cùng đệ muội nếm một chút”.
Húc vương cười cám ơn Thái tử, hai người nói vài câu về xuân thú, Thái tử liền đi vào chuyện chính.
Hắn giống như vô tình nhìn chân Húc vương, ân cần hỏi: “Thương thế của Cửu đệ đã tốt chút nào chưa?”.
Ngọc Linh Lung ở một bên rủ lông mi xuống, bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm rùng mình, rốt cuộc Thái tử đã lộ ra mục đích thật sự hắn tới đây.
Xem ra đúng như dự liệu của nàng, Thái tử đích xác muốn dò xét Húc vương hư thật, Húc vương nên tiếp tục giấu bí mật của mình, hay là nên thừa cơ hội này nói bóng gió một phen?
Chỉ thấy Húc vương bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ lên bắp đùi, nói: “Thái y nói là không vấn đề gì, chỉ là vẫn không thể cố hết sức, hôm nay có mưa, xương tủy lại đau lên, đoán chừng muốn tái bệnh”.
Thái tử tiếc hận thở dài: “Cửu đệ tuổi còn trẻ, như thế nào lại chịu phải bệnh như vậy, trong phủ ta có chút dược liệu hoạt huyết, để ta cho người đem đến tặng cho Cửu đệ”.
Húc vương cũng không từ chối nói: “Vậy thì đa tạ điện hạ rồi”.
Thái tử cởi mở cười cười: “Ngươi là huynh đệ của ta, cần gì khách khí như thế? Tương lai còn có rất nhiều chỗ cần phải trông cậy vào Cửu đệ đây!”.
Húc vương cười ha ha nói: “Điện hạ thật sự là đề cao ta có rồi, nếu là thưởng thức rượu, cưỡi ngựa, ta còn có thể tận chút sức lực này, nếu là những chuyện khác, ta cái gì cũng không hiểu”.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa như thường, làm như vô tình nói: “Cửu đệ thật là khiêm tốn, đã sớm nghe thân thủ Cửu đệ vô cùng tốt, chỉ là chưa được nhìn thấy. Lần này bị thường trên đùi, lại không khéo gặp phải tuyết lở, thế nhưng lông tóc cũng không tổn hao gì, thân thủ giai, công phu sâu, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt”.
Bàn tay trong tay áo Ngọc Linh Lung không tự chủ được siết chặt lại, trên mặt thần sắc thủy chung không thay đổi, tựa hồ căn bản không nghe được ý tứ ngoài lời của Thái tử.
Thái tử đã nói rõ, hắn đã xác nhận Húc vương có tuyệt thế võ công, nhưng vẫn thâm tàng bất lộ, tại dưới loại tình hình này, lòng nghi ngờ của hắn đối với Húc vương tuyệt đối sẽ không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.
Ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được trong giọng nói của Thái tử ấn chứa sát khí, lần này hắn tự mình tới đây trước, mục đích chính là xác định thương thế của Húc vương, chỉ sợ tiếp theo liền muốn hành động.
Húc vương cười nhạt một tiếng, phảng phất không nghe thấy trong lời nói của Thái tử ẩn chứa đao quang kiếm ảnh (ánh đao bóng kiếm): “Điện hạ sao lại nói như vậy? Bất quá chỉ là vận khí của ta tốt thôi”.
Thái tử đang trầm ngâm, ở một bên đột nhiên vang lên thanh âm êm tai dễ nghe như chuông bạc: “Lần này vương gia có thể sống sót, toàn bộ là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng cùng điện hạ, lúc này đệ muội cần phải tạ ơn điện hạ rồi”.
Thái tử ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung đang cười nói rôm rả: “Vì sao lại nói vậy?”.
Ngọc Linh Lung chậm rãi tiến lên, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, phảng phất thật lòng cảm kích Thái tử, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Vị trí nơi săn bắn là Hoàng Thượng lựa chọn, phiến tuyết cốc kia mặc dù tuyết lở nguy hiểm, nhưng cũng may là ngọn núi không cao, cho dù tuyết đọng sụp đổ cũng chỉ chậm rãi đổ xuống, không đến mức ầm ầm rơi xuống, cái này là vì vương gia lưu lại một đường sống. Vương gia trở lại đối với đệ muội nói, tại một khắc tuyết lở kia, trong lòng người chỉ nhớ tới Hoàng Thượng cùng Điện hạ, vừa nghĩ tới nếu mình có gì bất trắc, Hoàng Thượng cùng Điện hạ nhất định sẽ đau lòng, vì vậy liền dùng hết khí lực chạy giữ tính mạng, miễn cho Hoàng Thượng cùng điện hạ lo lắng, lúc này mới có thể hóa nguy thành an. Vương gia có thể giữ lại tính mạng, mặc dù người hiền có trời phù hộ, nhưng cũng là nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng cùng điện hạ, điện hạ người nói có phải hay không?”.
Trước mắt rõ ràng là lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu, lúm đồng tiền thản nhiên, Thái tử lại tựa hồ có chút bất an giật mình, trên nụ cười thay đổi có phần cứng ngắc: “Ồ, nguyên lai là như vậy”.
Không biết vì cái gì, trong nụ cười tươi của người con gái trước mắt này, tựa hồ cất giấu lưỡi đao sắc bén, đâm vào khiến người ta không rét mà run.
Vừa nghĩ tới trong lòng Húc vương “nhớ thương” hắn, Thái tử đã cảm thấy trong lòng một hồi căng thẳng, Húc vương “nhớ thương” rốt cuộc là huynh trưởng này, hay là cái bảo tọa hắn sắp leo lên kia?
Thái tử nâng chung trà nhỏ lên, nhấp một ngụm, ổn định tinh thần, mới lần nữa mở miệng: “Cửu đệ, sau khi ngươi gặp chuyện không may, phụ hoàng nổi trận lôi đình, sai người lục soát khắp nơi khu vực săn bắn, nhưng vẫn không bắt được người khả nghi. Trước khi ngươi bị thương, có từng trông thấy người bắn ngươi bị thương hay không? Nếu là ngươi nhận ra hắn, không ngại nói cho ta biết, ta nhất định đem toàn lực giúp ngươi bắt được hung thủ kia, đem hắn bầm thây vạn đoạn, báo thù cho ngươi”.
Ngọc Linh Lung lom lom nhìn Thái tử, muốn từ trên mặt hắn phát hiện vẻ chột dạ, nhưng một chút đều không tìm được, trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần bội phục Thái tử.
Rõ ràng chính hắn hạ lệnh đuổi giết Húc vương cùng Ngọc Linh Lung, nhưng bây giờ tên chủ tử sau màn là hắn đứng trước người bị hại, lại vẫn có thể nói chuẩn xác, một bộ hiện ngang lẫm liệt, chút nào cũng không nhìn ra vẻ chột dạ vừa ăn cướp vừa la làng.
Có lẽ, thái tử là đang muốn thử dò xét thái độ Húc vương, xem bọn họ có phải đã biết chân tướng rồi hay không.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét kia của Thái tử, trên khuôn mặt của Ngọc Linh Lung mang theo nụ cười nhu hòa, nhưng lại không nói lời nào.
Húc vương mi kiếm cau lại, tựa hồ đang cố gắng suy tư, lập tức nói: “Ban đêm trời quá tối, những người kia lại ở quá xa, ta chỉ nghe thấy có người nói mấy câu, căn bản là không nhìn thấy tướng mạo của bọn họ”.
Trên mặt Thái tử lộ ra vài phần tiếc hận: “Thật sự là đáng tiếc, Cửu đệ, sợ là có người muốn hại ngươi, về sau ngươi cần phải cẩn thận một chút”.
Húc vương lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ta cũng ước chừng đoán được là ai, chỉ là… Thôi, không đề cập tới cũng được”.
Nhìn thấy bộ dáng lạt mềm buộc chặt (thái độ mềm mỏng) của Húc vương, trong lòng Ngọc Linh Lung không nhịn được cười thầm, quả nhiên Thái tử kìm nén không được, lập tức mở miệng hỏi: “Cửu đệ, ngươi biết là ai muốn hại ngươi? Nếu có ý kiến gì, không ngại nói với ta, xem ta có theẻ giúp được gì hay không”.
Húc vương thở dài nói: “Điện hạ, người cũng biết, ta từng ở nước Nguyên một thời gian. Mấy năm qua quả thực đắc tội không ít người, ta đoán, đoán chừng là có người liên tục giám thị ta, muốn nhân cơ hội báo thù thôi”.
Thấy Húc vương là đang hoài nghi nước Nguyên, Thái tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại giả vờ căm phẫn: “Đám người kia thật không biết tốt xấu, dám đuổi theo đến chỗ này, chẳng phải là khi dễ Đông Sở ta không có người sao? Cửu đệ yên tâm, ta trở về liền bẩm báo phụ hoàng, thỉnh người phái nhiều nhân thủ bảo vệ ngươi, nhất định không để ngươi có bất kì thương tổn gì!”.
Trong lòng Ngọc Linh Lung rùng mình, bảo vệ? Thái tử này là muốn thêm nhiều nhân thủ nữa tới giám thị Húc vương đây?
Húc vương hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, vừa cười vừa nói: “Điện hạ không cần vì ta hao tổn tâm trí, lần này những người kia không thành công là do ta chủ quan, mới để cho bọn họ thừa cơ nắm sơ hở, hiện nay ta ở trong vương phủ cực kỳ an toàn, bọn họ trừ phi mọc thêm cánh, mới có thể bay vào được. Nếu bởi vì chuyện nhỏ này mà huy động nhân lực, chẳng phải là khiến cho người ta nói ta đem việc nhỏ phóng đại lên, sợ bọn họ sao? Lời này truyền đi, thể diện của ta là chuyện nhỏ, nếu là liên lụy thể diện phụ hoàng cùng điện hạ, kia liền là lỗi của ta”.
Chuyện liên quan đến thể diện nước Đông Sở, Thái tử cũng không kiên trì nữa, đành phải như vậy thôi.
Thái tử ngồi thêm một chút liền đứng dậy rời đi.
Đưa tiễn Thái tử xong, nụ cười trên mặt Húc vương liền biến mất, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Linh Lung, nàng nghĩ sao?”.
Ngọc Linh Lung khẽ nhón chân lên, vuốt nếp nhăn trên cổ áo của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta xem, hắn rất nhanh liền muốn động thủ”.
Con ngươi màu mực chớp động vài tia tâm tình phức tạp, kích động, đau lòng, Húc vương thấp giọng nói: “Chẳng lẽ hắn thật không mảy may nghĩ đến tình thân, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua?”.
Ngọc Linh Lung khẽ thở dài: “Một đế công thành vạn cốt khô, chỉ cần có thể đạt được bá nghiệp, tay chân thì có là cái gì?”.
Nàng có thể lý giải tâm tình của Húc vương, hắn đã dùng hết tất cả biện pháp, trốn tránh, ngụy trang, từng bước nhường cho, chỉ vì có thể khiến Thái tử không có địch ý với hắn, nhưng Thái tử lại thủy chung không chịu tin tưởng hắn, nhất định muốn đưa hắn vào chỗ chết. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, ngoại trừ ra tay một lần, hắn không còn bất kỳ biện pháp nào khác có thể bảo vệ mình.
Gò má đến gần lồng ngực hắn, nghe nhịp tim hữu lực trầm ổn của hắn, Ngọc Linh Lung nhẹ giọng nói: “Phu quân, nên làm người đều đã làm, không cần cảm thấy áy náy. Nếu là ngươi cùng hắn chỉ có thể sống một, ta tình nguyện người sống sót chính là ngươi”.
Bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc dài của nàng, môi mỏng phun ra lời nói lạnh lùng kiên định: “Ta không thể nào mãi tránh né được, hiện tại, ta còn muốn bảo vệ nàng, nếu là ta không có ở đây–“.
Ngọc Linh Lung bỗng dưng ngẩng mặt lên, chủ động ngăn chặn môi của hắn, phong bế lời nói tiếp theo của hắn.
Tâm thần hắn rung động, kìm lòng không đặng cúi mặt xuống, thoáng qua liền biến bị động thành chủ động, nặng nhẹ gặm cắn môi anh đào của nàng, nụ hôn của hắn khi thì mãnh liệt như mưa to gió lớn, khi thì lại ôn tồn như cơn gió nhẹ khi mặt trời mới mọc, tựa hồ hận không thể lập tức đem nàng ăn vào bụng.
Giữa giao triền, nàng nỉ non không rõ: “Không cho phép nói như thế nữa, dù chỉ là nghĩ, ta đều không cho…”.
Vừa quyết định muốn đem mình phó thác cho hắn, nàng thế nào chịu được việc mất đi hắn, mất đi hắn giống như khoan tim đau xót, nàng chịu không nổi, nàng thậm chí không dám tưởng tượng đến loại đau nhức đó, dù hắn chỉ thuận miệng nói một chút, nàng đều cảm thấy sợ mất hồn mất vía.
Tay lớn nắm vòng eo nhỏ của nàng, đem nàng sít sao ôm vào trong ngực, cơ hồ muốn đem nàng dung nhập vào thân thể của mình, Húc vương thấp giọng nói: “Ta sẽ không rời khỏi nàng, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời”.
Hai trái tim đập cùng một nhịp, hóa thành âm phù êm tai trong đêm tối, tấu ra chương nhạc tuyệt vời. Loại cảm giác này, chỉ có khi hai người yêu nhau vô cùng mới có thể nhận thức.
Chỉ cần có đối phương, vô luận phía trước là núi đao biển lửa, hay là hiểm trở gian nan, bọn họ đều không sợ hãi.
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, trong phòng hai người đứng ôm nhau, thời gian phảng phất như không muốn phá hư một màn tốt đẹp này, sinh sinh đọng lại tại thời khắc này.
Thoáng bình phục hô hấp của mình, Ngọc Linh Lung từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, hướng hắn lộ ra nụ cười kiều mị nói: “Ngươi đã nghĩ kĩ, làm thế nào để đối phó với hắn sao?”.
Húc vương ôm nàng ngồi trên giường, thay nàng vén lại vài sợi tóc mai rơi lả tả, trầm ngâm một lát nói: “Biện pháp tốt nhất, tất nhiên là lí do quang minh chính đại, để phụ hoàng phế bỏ Thái tử, chỉ cần hắn mất đi thân phận cùng thế lực, cũng sẽ không còn uy hiếp gì đối với chúng ta”.
“Lí do quang minh chính đại?” Ngọc Linh Lung nghiêng đầu, trên mặt mang theo vài phần linh động, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Tạo phản thì sao? Có đủ quang minh chính đại hay không?”.
Húc vương bị bộ dạng của nàng chọc cười một tiếng, nhịn không được vuốt nhẹ chóp mũi của nàng: “Lý do này đương nhiên được, chỉ là, hắn làm sao có thể tạo phản đây?”.
Đúng vậy, Thái tử đương nhiên là Thái tử duy nhất, sau khi Hoàng Thượng trăm tuổi, thiên hạ này đương nhiên đều là của hắn, điều hắn phải làm, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Hắn có lý do gì buông tha hết thảy những thứ vững vàng tới tay mà muốn mạo hiểm đi trên con đường không đường về đây?
Trên mặt Ngọc Linh Lung quẹt qua một tia cười lạnh lùng: “Hắn không phản, chúng ta liền buộc hắn phản!”.
Đôi mắt Húc vương bỗng dưng sáng ngời: “Nàng nói là…”.
Ngọc Linh Lung ôm cổ hắn, cười tươi như hoa, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, phảng phất đang nói chuyện rất bình thường, nhưng từng câu từng chữ, nghe vào trong tai người đều kinh tâm động phách đến vậy.
“Phu quân, ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu ngươi là Thái tử, sẽ có nguyên nhân gì khiến ngươi không thể không tạo phản đây?” Ngọc Linh Lung hà hơi như lam, làm nũng ở bên tai hắn, nhẹ nói ý nghĩ của mình, “Hắn đã làm Thái tử hơn ba mươi năm, Hoàng Thượng mặc dù tuổi đã hơn năm mươi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, nếu đợi đến khi Hoàng Thượng trăm năm mới đăng cơ, chỉ sợ là hắn còn phải đợi chờ mười năm, thậm chí hai mươi năm, đến lúc đó, hắn cho dù đăng cơ, có thể làm hoàng đế mấy năm? Hắn hiện tại sở dĩ trong lòng nghi ngờ quá nặng, muốn diệt trừ những hoàng tử này, chẳng phải là do không có cảm giác an toàn?”.
Nếu thật sự để Thái tử đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa, đến lúc đó hắn đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, mà Hoàng Đế chính trực tráng niên, nếu là có người ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, hắn nên phản kháng như thế nào?
Thái tử sở dĩ sợ hãi người khác tranh đoạt vị trí của hắn như vậy, chính là sợ có một ngày như vậy, những hoàng đệ đối với hắn sinh ra uy hiếp, cho nên mới phải ra tay trước, đem những thứ có uy hiếp đến hắn hết thảy diệt trừ mới có thể an tâm.
Húc vương gật gật đầu, tại môi nàng ấn một cái hôn nặng nề, nói: “Linh Lung, nàng thật là thông minh. Những đạo lý này, ta chỉ loáng thoáng đoán qua, còn chưa từng suy nghĩ sâu như vậy”.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục nói: “Xem ra, Thái tử cũng không phải không có lý do để tạo phản, chỉ là, hắn còn đang quan sát, còn đang do dự, lúc này, chỉ cần chúng ta đẩy hắn một cái, như vậy hắn khởi binh tạo phản cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
Dù sao không người nào nguyện ý buông tha lợi ích dễ dàng như vậy, mà lựa chọn con đường mạo hiểm, đặc biệt là khi hắn có được vị trí một người trên vạn người trong thiên hạ, loại lựa chọn này sẽ trở nên cực kì gian nan.
Con mắt màu mực thâm trầm, Húc vương nhìn về phía ánh mắt của nàng mang theo vài phần trêu chọc: “Nghe nàng nói đạo lý rõ ràng như vậy, ta thậm chí cho rằng, nàng sớm đã có mưu đồ”.
Ngọc Linh Lung nhịn không được cười khẽ, phấn quyền hướng trên vai hắn đánh một cái, nói: “Ta vì ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại cười ta, coi chừng ta mặc kệ ngươi”.
Húc vương nắm tay nàng, tại lòng bàn tay trắng mịn in dấu nụ hôn nóng bỏng, nói: “Ta là phu quân nàng, nàng mặc kệ ta thì quan tâm ai?”.
Ngọc Linh Lung cười uốn éo thân, làm bộ muốn đứng dậy rời đi: “Ngươi ăn vạ, ta không thèm nghe ngươi nói nữa”.
Húc vương kéo nàng lại, liễu hoàng sắc ám hoa phi bạch trễ xuống, lộ ra chiếc cổ trắng muốt như ngọc.
Này vừa rơi xuống, liền lộ ra dây nhỏ quấn trên cổ nàng.
Lúc trước khi hai người thân mật đều là lúc ban đêm sau khi tắt đèn, Húc vương cũng chưa từng chú ý mảnh ngọc bội trên cổ của nàng, giờ phút này vừa nhìn thấy, không khỏi có chút kỳ quái: “Hử, đây là cái gì?”.
/149
|