Sáng sớm hôm sau khi Húc vương ra ngoài, Ngọc Linh Lung liền dẫn Huyên Thảo đến phòng kế toán.
Mặc dù Ngọc Linh Lung gả vào Húc vương phủ không bao lâu, nhưng từ trên xuống dưới trong vương phủ toàn bộ đều biết, vị tân vương phi này tính tình cương liệt cùng Húc vương tình cảm lại rất tốt, là vị vừa không dễ chọc vừa không thể đắc tội.
Bởi vậy nàng đột nhiên giá lâm phòng thu chi, các quản sự phòng thu chi vội vàng đứng dậy, mỗi người khoanh tay đứng hầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Huyên Thảo ôm một tấm nệm gấm tới để trên ghế, đỡ Ngọc Linh Lung ngồi xuống, lại rót một chén trà nóng, lúc này mới đứng sau lưng Ngọc Linh Lung, cả phòng người ngưng nín thở, đều dè dặt đánh giá thần sắc của Ngọc Linh Lung.
Bàn tay trắng nõn dãn nhẹ, đem cốc trà bưng lên, nhẹ nhàng lướt qua lá trà màu xanh biếc đang lơ lửng, Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm mở miệng: “Đem sổ sách của vương phủ lấy ra, ta muốn nhìn một chút”.
Mọi người không dám chậm trễ liền tranh thủ chạy đi lấy sổ sách đến, dâng lên cho Ngọc Linh Lung.
Húc vương tuổi không lớn lắm, nhưng sản nghiệp lại cực kỳ khả quan, đem ra ngoài này chỉ là sổ sách hơn một năm gần đây, thế nhưng tất cả lớn nhỏ phải có đến trăm bản, sổ sách ghi chi tiết các mục thì có đến bảy tám bản.
Ngọc Linh Lung tùy ý mở ra cũng không khỏi khẽ giật mình, đến phòng thu chi trước, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua Húc vương phủ thế nhưng có nhiều tài sản như vậy, hiệu cầm đồ, tửu lâu, ngân hàng tư nhân, trạch viện nhưng thứ này trong kinh thành không cần phải nói, trong sổ sách vẫn còn có khoáng sản, sản nghiệp diêm trường, những vật này tại hiện đại cũng không coi là cái gì, nhưng tại cổ đại những thứ này đều được coi là ngành sản xuất lũng đoạn, nhất là diêm trường, chỉ cần có một chỗ nho nhỏ cũng có thể ngày tiến đấu kim.
Khép sổ sách lại, trong lòng Ngọc Linh Lung có chút buồn cười, khó trách ngày đó mình nói muốn dùng bạc, con mắt Húc vương đến nháy cũng không nháy một cái liền đáp ứng ngay, quả nhiên nhân gia thật có tư sản.
Chỉ nhìn những thứ sản nghiệp tiền đồ, phỏng đoán cũng đủ cho nàng tiêu xài mấy đời.
Ngọc Linh Lung vốn muốn dùng hồi môn của mình, tại cổ đại tạo nên sự nghiệp, bây giờ nhìn lại, nàng có thể sản nghiệp trong Húc vương phủ quản lý rõ ràng là chuyện không dễ dàng.
Bất quá có tiền tự nhiên cũng có chỗ tốt, có những thứ kim sơn này, kế hoạch của nàng cũng dễ dàng thực hiện hơn.
Ngọc Linh Lung xem sổ sách một hồi lâu không lên tiếng, những quản sự ở phía dưới đợi càng lâu, trong lòng càng là thấp thỏm, không biết vị tân vương phi này muốn làm gì.
Hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới mở miệng nói một câu khiến người nghe ngoài ý muốn.
“Ta muốn mua một mảnh núi”.
Quản sự chịu trách nhiệm khoảng sản rừng núi vội vàng tiến lên một bước, cung kính đáp lời: “Không biết Vương phi muốn gì? Là muốn mua mỏ hay là mua quả núi?”.
Ngọc Linh Lung lại lắc đầu, ngữ khí kinh người: “Ta muốn mua một nơi khỉ ho cò gáy, điều kiện càng gian khổ càng tốt, càng ác liệt càng tốt, chỉ là, vị trí gần kinh thành một chút”.
Quản sự nghe được không hiểu ra sao: “Này…”.
Đặt mua sản nghiệp không phải đều muốn kiếm ra bạc à? Ai mà không nghĩ tới thổ địa càng phì nhiêu càng tốt, hoàn cảnh càng đẹp càng tốt? Ai sẽ đi mua cái loại nơi khỉ ho cò gáy, đây không phải là ngược đãi bạc sao? Vương phi rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Trong lòng mặc dù thầm oán nhưng lời Vương phi phân phó lại không ai dám không tuân theo, quản sự mặc dù không hiểu nhưng vẫn mang vẻ mặt mê man đáp ứng.
Ngọc Linh Lung tiếp tục phân phó nói: “Chuẩn bị cho ta năm vạn lượng ngân phiếu, lẻ cũng được, một trăm lượng đến một ngàn lượng đều được, chuẩn bị tốt rồi đưa đến phòng cho ta”.
Đám người quản sự cùng đáp ứng, Ngọc Linh Lung lại rút ra một quyển sổ danh mục tửu lâu lật xem một lúc, đem những tên quan trọng ghi nhớ trong lòng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
…
Ngọc Linh Lung chậm rãi đi trong hoa viên của Húc vương phủ, một đường yên lặng suy tư, Huyên Thảo đi theo sau lưng, cước bộ hết sức nhẹ nhàng, cố gắng không quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Lúc này đã là tháng Ba, hoa anh đào, đào Lý Phương Phỉ trong hoa viên tràn ngập xuân sắc, Ngọc Linh Lung lại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ chuyên tâm suy nghĩ kế hoạch của mình.
Trở lại viện tử, Ngọc Linh Lung liền gọi: “Linh Nhi”.
Linh Nhi lên tiếng chạy ra: “Vương phi có gì phân phó?”.
Ngọc Linh Lung lại không nói lời nào, dừng một chút mới mở miệng: “Đi chuẩn bị một chút, lát cùng ta ra ngoài”.
Huyên Thảo gấp rút đi chuẩn bị y phục lại bị Ngọc Linh Lung cản lại: “Không cần phiền phức, tìm cho ta một bộ xiêm y bình thường là được rồi”.
Huyên Thảo liền hiểu ý Ngọc Linh Lung là muốn cải trang ra ngoài liền vội vàng đồng ý rồi vội vã vào phòng.
Ngọc Linh Lung vừa mới ngồi xuống, Lưu ma ma liền đi đến: “Khởi bẩm vương phi, thời gian trước vương phi lệnh nô tỳ điều giáo vài nha hoàn, nô tỳ đã chuẩn bị xong, không biết khi nào vương phi rảnh, có muốn tự mình đi nhìn qua một chút hay không?”
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Không cần, ma ma làm việc luôn cẩn thận, ta rất yên tâm. Trong phòng hôm nay đang thiếu người, trực tiếp bảo các nàng đến đi”.
Lưu ma ma có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội nói: “Dạ, nô tỳ liền đi an bài ngay”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, gọi Huyên Thảo đến, phân phó: “Lát Lưu ma ma dẫn người tới, ngươi an bài cho các nàng công việc”.
Huyên Thảo đáp ứng, hầu hạ Ngọc Linh Lung thay đổi xiêm y xong Ngọc Linh Lung liền dẫn Linh Nhi ra ngoài.
Những ngày này Linh Nhi cao hơn không ít, lúc này nàng mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa Nhân Hạnh, tai đeo hạt trân châu to bằng hạt đậu, có vẻ thập phần lanh lợi.
Ngọc Linh Lung thì mặc một bộ áo Cẩm Xuân bình thường, đầu búi tóc như ý, tùy ý cài hai cây trâm Hoàng Ngọc, bên phải gắn hoa phù dung, cánh hoa từ gấm, nhụy từ thủy tinh, thập phần tinh xảo, làm cho nàng thêm vài phần thùy mị.
Chủ tớ hai người ngồi trên một chiếc xe cột buồm, không mang theo hộ vệ, yên lặng ra ngoài.
Trong buồng xe nhỏ bé, Linh Nhi cầm áo da lông sóc, thay Ngọc Linh Lung cẩn thận phủ lên chân, nói: “Khí trời mặc dù ấm áp, nhưng cũng có vài phần hàn khí, như vậy sẽ không bị cảm lạnh”.
Dừng một chút, trên mặt nàng lộ ra nụ cười hơi thương cảm, nói: “Khi còn bé, mẹ luôn nói cho ta biết, cô gái không thể để lạnh, bằng không về sau sẽ sinh bệnh”.
Ngọc Linh Lung nhìn nàng, đáy lòng xẹt qua một tia không đành lòng, âm thanh cũng chậm lại: “Linh Nhi, người nhà ngươi còn có thể tìm được sao?”.
Linh Nhi lắc lắc đầu, tâm tình tựa hồ hết sức âm trầm: “Nếu không phải có vương phi, ta ngay cả đệ đệ mình đều tìm không được, huống chi là những người khác”.
Nàng cúi đầu, Ngọc Linh Lung thấy không rõ vẻ mặt của nàng, lại có thể nghe thấy thanh âm càng ngày càng thấp, thấp đến cơ hồ không nghe rõ.
“… Huống chi, người nhà của ta sớm đã chết, một người cũng không còn sống sót, đều bị giết chết.”
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát căng, Linh Nhi đi theo nàng nửa năm, nàng có lẽ đã coi nàng như tiểu muội muội của mình, mắt thấy Linh Nhi bi thương như thế, nàng nhịn không được mở miệng nói: “Đừng buồn nữa, về sau, ngươi có ta”.
Thanh âm ba chứ không lớn nhưng lại tràn đầy cảm giác an tâm, Linh Nhi ngẩng đầu lên, hướng Ngọc Linh Lung cười cười, tựa hồ tinh thần lên không ít: “Nô tỳ không buồn, nô tỳ có thể hầu hạ vương phi đã là phúc khí mấy đời tu luyện được, nô tỳ làm sao khổ sở đây?”.
Tựa hồ là không muốn tiếp tục đề tài này, Linh Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận tiện lau nước mắt trên mặt, nói: “Vương phi, chúng ta đi đâu?”.
Ngọc Linh Lung ngồi thẳng người lên, nói: “Đi tửu lâu Hoa Anh Thảo”.
“Đi Hoa Anh Thảo?” Linh Nhi thoáng cái ngẩng đầu lên, trên mặt lại là ngạc nhiên cùng ngoài ý muốn, uể oải vừa rồi cũng quét sạch sẽ: “Đây chính là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, chúng ta đến chỗ đó ăn đồ ăn ngon à?”.
Ngọc Linh Lung nhịn không được khẽ mỉm cười: “Xem như thế đi”.
Hai mắt Linh Nhi tỏa sáng, hưng phấn nói: “Nghe nói giò thủy tinh chỗ đó làm nhất tuyệt, hơn nữa mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, rất nhiều người từ ban đêm đã xếp hàng chờ, đều không nhất định có thể mua được đây! Không biết chúng ta có được cái lộc ăn này hay không?”.
Vừa nói, nàng vừa nóng lòng đứng dậy, vung rèm lên thúc giục phu xe: “Nhanh lên một chút, ai, ta nói ngươi nhanh lên một chút!”.
Ngọc Linh Lung lộ ra nụ cười thản nhiên, nghiêng mặt đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Tiểu nha đầu này thật đúng là háo ăn.
Tửu lâu Hoa Anh Thảo ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, chưa đến nơi liền có thể trông thấy chỗ đó đông như trẩy hội, khách nhân ra ra vào vào nối liền không dứt, xe ngựa không đợi đi tới cửa đã bị gã sai vặt ngăn lại, một tiểu nhị trên vai vắt một cái khăn lông bước nhanh tiến đến đón, cúi đầu khom lưng nói xin lỗi: “Vị khách quan kia, thật sự là ngại quá, trước cửa tiệm cấm dừng xe, phiền ngài dời bước xuống–“.
Nói còn chưa dứt, điểm tiểu nhị ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Linh Nhi đỡ Ngọc Linh Lung xuống xe, lại giật mình ngay tại chỗ.
Dưới ánh mặt trời, Ngọc Linh Lung tựa như Lăng Ba tiên tử, mỹ mâu doanh doanh, tay áo phiêu bay đi xuống, trên đầu hoa phù dung kiều diễm, mỗi một viên thủy tinh đều tản ra hào quang chói sáng, khắp người như bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến nỗi khiến người ta phải ngừng lại hô hấp.
Nhìn lướt qua điểm tiểu nhị đang há hốc mồm, Ngọc Linh Lung liền quay đầu đi, Linh Nhi không khách khí chút nào đẩy tiểu nhị một cái, quát lên: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi phía trước dẫn đường!”.
Điếm tiểu nhị lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói: “Dạ, dạ, vị tiểu thư này… Không không không, vị phu nhân này, mời ngày đi bên này”.
Ngọc Linh Lung mặc dù trẻ tuổi nhưng lại đã gả cho người ta, điếm tiểu nhị nhất thời sai lầm, cuống quít sửa lại miệng.
Dẫn hai người tới chỗ ngồi gần cửa sổ, điếm tiểu nhị cuối cùng cũng khôi phục lại mồm mép lanh lợi, thao thao bất tuyệt đề cử các món ăn nổi tiếng trong Hoa Anh Thảo cho Ngọc Linh Lung. Ngọc Linh Lung lại tựa như không nghe thấy, trực tiếp mở miệng nói: “Đem một phần giò thủy tinh đến”.
Điếm tiểu nhị lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Phu nhân, thật không phải, giò thủy tinh của bổn điểm mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, ba mươi phần hôm nay đã bán sạch rồi”.
Ngọc Linh Lung âm thầm cười lạnh, tiểu tử Ngu Liệt Dương này ngược lại biết buôn bán, cái gì mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, rõ ràng là phương pháp kinh doanh, cùng với những thứ bộ sách võ thuật số lượng có hạn kia giống nhau, chiêu này có thể gạt được người ngoài, chẳng lẽ còn có thể gạt được nàng?
Ngọc Linh Lung cười như không cười, thanh âm lại thập phần lạnh lùng: “Còn có chuyện như vậy? Đầu bếp các ngươi ở đâu? Gọi hắn ra đây!”.
Điếm tiểu nhị lập tức cả kinh, quan sát Ngọc Linh Lung cùng Linh Nhi vài lần cực nhanh, mắt thấy hai vị chủ tớ này khí thế bức người, mặc dù trên người chỉ ăn mặc bình thường, nhưng lại có thể nhìn ra đồ xa xỉ, làm tỉ mỉ, mà ngay cả hoa trâm trên đều đều phi thường tinh xảo, vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ.
Hắn không dám chậm trễ, chỉ đành phải mời đầu bếp ra, dẫn tới trước mặt Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đánh giá qua đầu bếp này, chỉ thấy người này vóc dáng tráng kiện, khuôn mặt bình thường, mặc dù suốt ngày trong phòng bếp nhưng tạp dề màu trắng ngược lại không bị nhiễm bẩn, có vẻ thập phần sạch sẽ, không khỏi âm thầm gật đầu nhẹ một cái.
Đầu bếp hành lễ, không kiêu không nịnh nói: “Xin hỏi vị phu nhân này có gì phân phó?”.
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Ta muốn một phần giò thủy tinh, nhưng điếm tiểu nhị lại không chịu bản, đây là cái sự gì?”.
Đầu bếp đáp: “Thực không dám giấu diếm, Đông gia tiểu điếm sớm đã phân phó trước, mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần giò thủy tinh, nhiều một phần cũng không thể làm, nếu người nào không tuân theo quy củ sẽ bị đuổi việc ngay, chúng ta cũng không dám làm trái ý tứ của chủ tử.”
Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc hỏi: “Nếu là Húc vương gia đến đây, ngươi cũng không chịu làm sao?”.
Tựa hồ không ngờ tới Ngọc Linh Lung lại nói trúng tim đen, trực tiếp nói ra thân phận Đông Gia trong miệng của hắn, đầu bếp không khỏi sững sờ, chần chờ một lát mới lên tiếng: “Không biết vị phu nhân này xưng hô thế nào?”.
Linh Nhi ở một bên quát lên: “Làm càn! Đây là Húc vương phi!”.
Nhìn bộ dáng lời lẽ chính nghĩa của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung trong lòng không nhịn được âm thầm bật cười, Linh Nhi ở nơi này bảo hộ mình, rõ ràng là rất muốn ăn phần giò thủy tinh lừng danh kia, lúc này mới giả bộ chính nghĩa, thực tế đều là con sâu trong bụng gây ra.
Lời vừa nói ra, đầu bếp cùng điếm tiểu nhị lập tức sợ hãi, cuống quít quỳ xuống: “Tiểu nhân không biết Vương phi giá lâm, có chỗ chậm trễ, thỉnh vương phi thứ tội”.
Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Mau đứng lên, này còn ra thể thống gì?”.
Gặp Húc vương phi một bộ không muốn lộ thân phận, hai người vội vàng đứng lên, thái độ thay đổi 180 độ, lập tức nói: “Tiểu nhân liền đi chuẩn bị thức ăn, thỉnh vương phi chờ một chút!”.
Đầu bếp lui xuống, điếm tiểu nhị cực nhanh bưng ấm trà đi đến, cười tươi nói: “Vương phi, đây là Bích loa xuân thượng hạng, mời người nếm thử”.
Thấy bộ dáng dè dặt của hắn, Linh Nhi nhịn không được cười trộm, tiện tay đưa cho hắn thỏi bạc: “Cầm lấy đi, đây là cho ngươi”.
Điếm tiểu nhị được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nhận lấy, luôn miệng nói cảm tạ rồi lui ra.
Ngọc Linh Lung lúc này mới rảnh quan sát bài trí trong tửu lâu, chỉ thấy đây là một tòa lâu gồm ba tầng, rường cột chạm trổ, trang sức thập phần hoa mỹ, lầu một là sảnh lớn, lầu hai là một phòng trang nhã, lâu ba là nhà một gian, lầu các ở giữa là sân vườn rộng lớn, tầng chót đều trải ngói lưu ly, ánh mặt trời chiếu vào khiến căn phòng càng thêm sáng ngời. Tại các nơi gấp khúc của hành lang đều đặt trang sức, hoặc là khay treo ong chúa xinh đẹp, hoặc là mùi hương thơm ngát từ hoa lan, hoặc là một bức bình phong sơn thủy nhỏ, cho cả lâu các tăng lên không ít phẩm vị.
Lúc này đúng là thời điểm dùng cơm trưa, lầu một đã ngồi không ít khách nhân, trong một gian phòng trang nhã tại lầu hai cũng đã đầy người, những khách nhân phần lớn đều cẩm y hoa phục, chuyện trò vui vẻ, món ăn được tiểu nhị bưng vào đều mang sắc thái riêng tinh mỹ, chuẩn xác đưa đến các bàn, trong tửu lâu tiếng người huyên náo, lại vẫn có vẻ ngay ngắn trật tự.
Nổi bật duy nhất chính là một số bàn bát tiên tại một góc phía tây nam lầu hai, chỉ thấy bên cạnh ngồi mười mấy người vạm vỡ, mỗi người đều mặc bộ quái phục kì lạ, râu quai nón, mặt lộ vẻ hung ác, cánh tay để trần lộ ra hoa thêu khắp người, có xà quấn quanh lưỡi đao, đang ầm ầm ĩ ĩ vung quyền, vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện.
Khánh nhân ở gần bọn họ hiển nhiên cũng phát giác điểm này, rối rít ngồi cách xa, sợ trêu chọc phải bọn Sát Thần này.
Ngọc Linh Lung thu hồi ánh mắt, lẳng lặng thưởng thức trà, nhìn đám người hối hả phía ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc là thân phận vương phi cũng có tác dụng, rất nhanh điếm tiểu nhị liền truyền món ăn đến, hai súp hâm bốn lạnh bốn nóng, trong đó món giò thủy tinh nổi tiếng được đặt tại ngay chính giữa bàn, tản ra trận trận mùi thơm, thập phần mê người.
Điếm tiểu nhị cười như nở hoa, cung kính nói: “Khởi bẩm vương phi, những thứ này đều là món ăn nổi tiếng của quán, mời người nếm thử xem sao”.
Ngọc Linh Lung vừa cầm đũa liền nghe thấy một thanh âm thô vang ầm lên: “Tốt lắm tên tiểu tử thối nhà ngươi, không phải vừa rồi còn nói bán sạch rồi? Đây là cái gì!?”.
Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước bàn các nàng đứng một nam tử ước chừng khoảng 23, 24 tuổi, thân hình cao lớn, toàn thân đều bắp thịt căng đầy, mặc dù là đầu xuân, hắn lại đem áo cởi sạch, lộ ra hình xăm chói mắt. Ngọc Linh Lung nhìn qua, chỉ thấy hình vẽ kia là một con mãnh thú giương miệng to như chậu máu, thoạt nhìn thập phần dữ tợn, cũng khiến cho nam tử này tăng thêm vài phần bá đạo ngang ngược.
Chỉ thấy hình xăm trên cánh tay trái nắm cổ áo tiểu nhị giống như con mắt liếc xéo, tay kia vung lên thành một quyền nhỏ như sắp đánh xuống, trong miệng khí thế hung hăng kêu: “Chứ không phải là ngươi xem thường lão tử? Lão tử cũng không phải không trả được tiền, làm sao lại không được một phần giò thủy tinh!”.
Điếm tiểu nhị bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, trong miệng lắp bắp muốn giải thích nhưng căn bản không nói nên lời, đang muốn nói sự thật nhưng lại không dám nói thân phận của Ngọc Linh Lung trước mặt mọi người, chỉ đành ấp úng cho qua chuyện.
Lời hắn nói không hiểu lại càng chọ giận nam nhân kia, người nọ một bộ giận dữ lôi đình, quát: “Dám xem thường lão tử, ngươi có tin lão tử phá tửu lâu này của ngươi hay không!?”.
Theo lời hắn, hữu quyền mang theo tiếng gió bén nhọn, gào thét đập xuống, điếm tiểu nhị yếu đuối sao chịu nổi quyền này, không chờ quyền đến nơi đã sớm bị hù dọa hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép.
Không ngờ nắm đấm của nam nhân kia lại không nện trên mặt điếm tiểu nhị mà đánh tới cây cột sau ót hắn, chỉ nghe bịch một tiếng, cây cột to lớn lại nhẹ nhàng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trên nóc nhà tro bụi rơi xuống.
Nam nhân kia hiển nhiên đối với lực đạo của mình rất hài lòng, lại thấy bộ dáng điếm tiểu nhị bị dọa sợ mất hồn lại càng không nhịn được cất tiếng cười to: “Ha ha, ngươi cẩu vật này, còn dám xem thường lão tử sao?”
Nói xong hắn buông lỏng tay nắm cổ áo tiểu nhị ra, tiểu nhị bị hù dọa mặt xám như tro, trực tiếp ngồi sững trên đất, một câu cũng không nói nên lời.
Ngọc Linh Lung nhìn một màn trước mắt không khỏi khẽ nhíu mày, nàng để đôi đũa trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy.
Nam nhân kia cũng vừa vặn nhìn về phía này, vừa vặn đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Linh Lung, không khỏi ngẩn ra, tiếng cười to lớn cũng không khỏi ngừng lại.
Một cô gái mặc một bộ áo vàng tím oanh vũ, chẳng biết tại sao lại làm cho người ta có cảm giác áp bách mơ hồ, nhìn nàng nở nụ cười lạnh lùng, tựa hồ dương quang ngoài cửa sổ cũng không ý thức ảm đạm xuống, không khí đột nhiên lạnh thêm vài phần.
Nam nhân lấy lại bình tĩnh, đột nhiên rống lớn một tiếng: “Uy, cô nương kia, ngươi nhìn lão tử làm gì?”.
Thấy hắn một bộ ngoài mạnh trong yếu, Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, khinh miệt dời ánh mắt đi.
Bề ngoài càng là người tỏ vẻ, bên trong kỳ thật lại càng không có bản lãnh gì, người chân chính có bản lãnh bình thường đều rất nội liễm, nếu nói một chai tử bất mãn nửa cái bình ầm, chính là cái ý tứ này.
Lúc này Ngọc Linh Lung đột nhiên cảm thấy khinh thường loại người này, cùng loại người này đấu võ mồm, chấp nhặt quả thực làm giảm thân phận của nàng.
Ồn ào vừa rồi đã kinh động đến đồng bọn của tên nam tử đó, vài nam nhân say khướt nghiêng ngả đi tới, hi hi ha ha cười nói: “Ngươi nói nàng nhìn ngươi làm gì, nói không chừng là coi trọng ngươi, muốn gả cho ngươi làm tiểu thiếp đấy!”.
Nam nhân xăm trổ thấy đồng bạn đã đi đến, lập tức tăng thêm dũng khí, lấy cớ say liền cợt nhả tiến về phía Ngọc Linh Lung nói: “Tiểu nương tử, chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng lão tử–“.
Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười, nếu là vừa rồi nam tử kia tức giận vì không được ăn giò thủy tinh nên mượn rượu làm càn nàng cũng sẽ không cùng hắn chấp nhặt, nhưng là bây giờ, người này dám ở trước mặt mọi người đùa giỡn mình, kia cũng không phải đơn thuần là bới móc nữa mà là ngại mệnh hắn quá dài rồi.
Nhìn Ngọc Linh Lung cười xinh đẹp, nam nhân xăm trổ trong lòng không khỏi ngứa ngáy, không khỏi càng nhích tới gần, mặt cười nói: “Tiểu nương tử năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Ngọc Linh Lung rũ mắt, bưng khay giò thủy tinh lên cười nói: “Ngươi không phải muốn ăn món này hay sao?”.
Không đợi nam nhân xăm trổ trả lời, Ngọc Linh Lung đột nhiên giơ tay lên, đem khay chân giò quay đầy dầu mỡ úp lên đầu nam nhân kia.
“Vậy ta cho ngươi ăn đủ!”.
Mặc dù Ngọc Linh Lung gả vào Húc vương phủ không bao lâu, nhưng từ trên xuống dưới trong vương phủ toàn bộ đều biết, vị tân vương phi này tính tình cương liệt cùng Húc vương tình cảm lại rất tốt, là vị vừa không dễ chọc vừa không thể đắc tội.
Bởi vậy nàng đột nhiên giá lâm phòng thu chi, các quản sự phòng thu chi vội vàng đứng dậy, mỗi người khoanh tay đứng hầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Huyên Thảo ôm một tấm nệm gấm tới để trên ghế, đỡ Ngọc Linh Lung ngồi xuống, lại rót một chén trà nóng, lúc này mới đứng sau lưng Ngọc Linh Lung, cả phòng người ngưng nín thở, đều dè dặt đánh giá thần sắc của Ngọc Linh Lung.
Bàn tay trắng nõn dãn nhẹ, đem cốc trà bưng lên, nhẹ nhàng lướt qua lá trà màu xanh biếc đang lơ lửng, Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm mở miệng: “Đem sổ sách của vương phủ lấy ra, ta muốn nhìn một chút”.
Mọi người không dám chậm trễ liền tranh thủ chạy đi lấy sổ sách đến, dâng lên cho Ngọc Linh Lung.
Húc vương tuổi không lớn lắm, nhưng sản nghiệp lại cực kỳ khả quan, đem ra ngoài này chỉ là sổ sách hơn một năm gần đây, thế nhưng tất cả lớn nhỏ phải có đến trăm bản, sổ sách ghi chi tiết các mục thì có đến bảy tám bản.
Ngọc Linh Lung tùy ý mở ra cũng không khỏi khẽ giật mình, đến phòng thu chi trước, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua Húc vương phủ thế nhưng có nhiều tài sản như vậy, hiệu cầm đồ, tửu lâu, ngân hàng tư nhân, trạch viện nhưng thứ này trong kinh thành không cần phải nói, trong sổ sách vẫn còn có khoáng sản, sản nghiệp diêm trường, những vật này tại hiện đại cũng không coi là cái gì, nhưng tại cổ đại những thứ này đều được coi là ngành sản xuất lũng đoạn, nhất là diêm trường, chỉ cần có một chỗ nho nhỏ cũng có thể ngày tiến đấu kim.
Khép sổ sách lại, trong lòng Ngọc Linh Lung có chút buồn cười, khó trách ngày đó mình nói muốn dùng bạc, con mắt Húc vương đến nháy cũng không nháy một cái liền đáp ứng ngay, quả nhiên nhân gia thật có tư sản.
Chỉ nhìn những thứ sản nghiệp tiền đồ, phỏng đoán cũng đủ cho nàng tiêu xài mấy đời.
Ngọc Linh Lung vốn muốn dùng hồi môn của mình, tại cổ đại tạo nên sự nghiệp, bây giờ nhìn lại, nàng có thể sản nghiệp trong Húc vương phủ quản lý rõ ràng là chuyện không dễ dàng.
Bất quá có tiền tự nhiên cũng có chỗ tốt, có những thứ kim sơn này, kế hoạch của nàng cũng dễ dàng thực hiện hơn.
Ngọc Linh Lung xem sổ sách một hồi lâu không lên tiếng, những quản sự ở phía dưới đợi càng lâu, trong lòng càng là thấp thỏm, không biết vị tân vương phi này muốn làm gì.
Hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới mở miệng nói một câu khiến người nghe ngoài ý muốn.
“Ta muốn mua một mảnh núi”.
Quản sự chịu trách nhiệm khoảng sản rừng núi vội vàng tiến lên một bước, cung kính đáp lời: “Không biết Vương phi muốn gì? Là muốn mua mỏ hay là mua quả núi?”.
Ngọc Linh Lung lại lắc đầu, ngữ khí kinh người: “Ta muốn mua một nơi khỉ ho cò gáy, điều kiện càng gian khổ càng tốt, càng ác liệt càng tốt, chỉ là, vị trí gần kinh thành một chút”.
Quản sự nghe được không hiểu ra sao: “Này…”.
Đặt mua sản nghiệp không phải đều muốn kiếm ra bạc à? Ai mà không nghĩ tới thổ địa càng phì nhiêu càng tốt, hoàn cảnh càng đẹp càng tốt? Ai sẽ đi mua cái loại nơi khỉ ho cò gáy, đây không phải là ngược đãi bạc sao? Vương phi rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Trong lòng mặc dù thầm oán nhưng lời Vương phi phân phó lại không ai dám không tuân theo, quản sự mặc dù không hiểu nhưng vẫn mang vẻ mặt mê man đáp ứng.
Ngọc Linh Lung tiếp tục phân phó nói: “Chuẩn bị cho ta năm vạn lượng ngân phiếu, lẻ cũng được, một trăm lượng đến một ngàn lượng đều được, chuẩn bị tốt rồi đưa đến phòng cho ta”.
Đám người quản sự cùng đáp ứng, Ngọc Linh Lung lại rút ra một quyển sổ danh mục tửu lâu lật xem một lúc, đem những tên quan trọng ghi nhớ trong lòng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
…
Ngọc Linh Lung chậm rãi đi trong hoa viên của Húc vương phủ, một đường yên lặng suy tư, Huyên Thảo đi theo sau lưng, cước bộ hết sức nhẹ nhàng, cố gắng không quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Lúc này đã là tháng Ba, hoa anh đào, đào Lý Phương Phỉ trong hoa viên tràn ngập xuân sắc, Ngọc Linh Lung lại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ chuyên tâm suy nghĩ kế hoạch của mình.
Trở lại viện tử, Ngọc Linh Lung liền gọi: “Linh Nhi”.
Linh Nhi lên tiếng chạy ra: “Vương phi có gì phân phó?”.
Ngọc Linh Lung lại không nói lời nào, dừng một chút mới mở miệng: “Đi chuẩn bị một chút, lát cùng ta ra ngoài”.
Huyên Thảo gấp rút đi chuẩn bị y phục lại bị Ngọc Linh Lung cản lại: “Không cần phiền phức, tìm cho ta một bộ xiêm y bình thường là được rồi”.
Huyên Thảo liền hiểu ý Ngọc Linh Lung là muốn cải trang ra ngoài liền vội vàng đồng ý rồi vội vã vào phòng.
Ngọc Linh Lung vừa mới ngồi xuống, Lưu ma ma liền đi đến: “Khởi bẩm vương phi, thời gian trước vương phi lệnh nô tỳ điều giáo vài nha hoàn, nô tỳ đã chuẩn bị xong, không biết khi nào vương phi rảnh, có muốn tự mình đi nhìn qua một chút hay không?”
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Không cần, ma ma làm việc luôn cẩn thận, ta rất yên tâm. Trong phòng hôm nay đang thiếu người, trực tiếp bảo các nàng đến đi”.
Lưu ma ma có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội nói: “Dạ, nô tỳ liền đi an bài ngay”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, gọi Huyên Thảo đến, phân phó: “Lát Lưu ma ma dẫn người tới, ngươi an bài cho các nàng công việc”.
Huyên Thảo đáp ứng, hầu hạ Ngọc Linh Lung thay đổi xiêm y xong Ngọc Linh Lung liền dẫn Linh Nhi ra ngoài.
Những ngày này Linh Nhi cao hơn không ít, lúc này nàng mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa Nhân Hạnh, tai đeo hạt trân châu to bằng hạt đậu, có vẻ thập phần lanh lợi.
Ngọc Linh Lung thì mặc một bộ áo Cẩm Xuân bình thường, đầu búi tóc như ý, tùy ý cài hai cây trâm Hoàng Ngọc, bên phải gắn hoa phù dung, cánh hoa từ gấm, nhụy từ thủy tinh, thập phần tinh xảo, làm cho nàng thêm vài phần thùy mị.
Chủ tớ hai người ngồi trên một chiếc xe cột buồm, không mang theo hộ vệ, yên lặng ra ngoài.
Trong buồng xe nhỏ bé, Linh Nhi cầm áo da lông sóc, thay Ngọc Linh Lung cẩn thận phủ lên chân, nói: “Khí trời mặc dù ấm áp, nhưng cũng có vài phần hàn khí, như vậy sẽ không bị cảm lạnh”.
Dừng một chút, trên mặt nàng lộ ra nụ cười hơi thương cảm, nói: “Khi còn bé, mẹ luôn nói cho ta biết, cô gái không thể để lạnh, bằng không về sau sẽ sinh bệnh”.
Ngọc Linh Lung nhìn nàng, đáy lòng xẹt qua một tia không đành lòng, âm thanh cũng chậm lại: “Linh Nhi, người nhà ngươi còn có thể tìm được sao?”.
Linh Nhi lắc lắc đầu, tâm tình tựa hồ hết sức âm trầm: “Nếu không phải có vương phi, ta ngay cả đệ đệ mình đều tìm không được, huống chi là những người khác”.
Nàng cúi đầu, Ngọc Linh Lung thấy không rõ vẻ mặt của nàng, lại có thể nghe thấy thanh âm càng ngày càng thấp, thấp đến cơ hồ không nghe rõ.
“… Huống chi, người nhà của ta sớm đã chết, một người cũng không còn sống sót, đều bị giết chết.”
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt phát căng, Linh Nhi đi theo nàng nửa năm, nàng có lẽ đã coi nàng như tiểu muội muội của mình, mắt thấy Linh Nhi bi thương như thế, nàng nhịn không được mở miệng nói: “Đừng buồn nữa, về sau, ngươi có ta”.
Thanh âm ba chứ không lớn nhưng lại tràn đầy cảm giác an tâm, Linh Nhi ngẩng đầu lên, hướng Ngọc Linh Lung cười cười, tựa hồ tinh thần lên không ít: “Nô tỳ không buồn, nô tỳ có thể hầu hạ vương phi đã là phúc khí mấy đời tu luyện được, nô tỳ làm sao khổ sở đây?”.
Tựa hồ là không muốn tiếp tục đề tài này, Linh Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận tiện lau nước mắt trên mặt, nói: “Vương phi, chúng ta đi đâu?”.
Ngọc Linh Lung ngồi thẳng người lên, nói: “Đi tửu lâu Hoa Anh Thảo”.
“Đi Hoa Anh Thảo?” Linh Nhi thoáng cái ngẩng đầu lên, trên mặt lại là ngạc nhiên cùng ngoài ý muốn, uể oải vừa rồi cũng quét sạch sẽ: “Đây chính là tửu lâu nổi danh trong kinh thành, chúng ta đến chỗ đó ăn đồ ăn ngon à?”.
Ngọc Linh Lung nhịn không được khẽ mỉm cười: “Xem như thế đi”.
Hai mắt Linh Nhi tỏa sáng, hưng phấn nói: “Nghe nói giò thủy tinh chỗ đó làm nhất tuyệt, hơn nữa mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, rất nhiều người từ ban đêm đã xếp hàng chờ, đều không nhất định có thể mua được đây! Không biết chúng ta có được cái lộc ăn này hay không?”.
Vừa nói, nàng vừa nóng lòng đứng dậy, vung rèm lên thúc giục phu xe: “Nhanh lên một chút, ai, ta nói ngươi nhanh lên một chút!”.
Ngọc Linh Lung lộ ra nụ cười thản nhiên, nghiêng mặt đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Tiểu nha đầu này thật đúng là háo ăn.
Tửu lâu Hoa Anh Thảo ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, chưa đến nơi liền có thể trông thấy chỗ đó đông như trẩy hội, khách nhân ra ra vào vào nối liền không dứt, xe ngựa không đợi đi tới cửa đã bị gã sai vặt ngăn lại, một tiểu nhị trên vai vắt một cái khăn lông bước nhanh tiến đến đón, cúi đầu khom lưng nói xin lỗi: “Vị khách quan kia, thật sự là ngại quá, trước cửa tiệm cấm dừng xe, phiền ngài dời bước xuống–“.
Nói còn chưa dứt, điểm tiểu nhị ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Linh Nhi đỡ Ngọc Linh Lung xuống xe, lại giật mình ngay tại chỗ.
Dưới ánh mặt trời, Ngọc Linh Lung tựa như Lăng Ba tiên tử, mỹ mâu doanh doanh, tay áo phiêu bay đi xuống, trên đầu hoa phù dung kiều diễm, mỗi một viên thủy tinh đều tản ra hào quang chói sáng, khắp người như bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến nỗi khiến người ta phải ngừng lại hô hấp.
Nhìn lướt qua điểm tiểu nhị đang há hốc mồm, Ngọc Linh Lung liền quay đầu đi, Linh Nhi không khách khí chút nào đẩy tiểu nhị một cái, quát lên: “Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi phía trước dẫn đường!”.
Điếm tiểu nhị lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói: “Dạ, dạ, vị tiểu thư này… Không không không, vị phu nhân này, mời ngày đi bên này”.
Ngọc Linh Lung mặc dù trẻ tuổi nhưng lại đã gả cho người ta, điếm tiểu nhị nhất thời sai lầm, cuống quít sửa lại miệng.
Dẫn hai người tới chỗ ngồi gần cửa sổ, điếm tiểu nhị cuối cùng cũng khôi phục lại mồm mép lanh lợi, thao thao bất tuyệt đề cử các món ăn nổi tiếng trong Hoa Anh Thảo cho Ngọc Linh Lung. Ngọc Linh Lung lại tựa như không nghe thấy, trực tiếp mở miệng nói: “Đem một phần giò thủy tinh đến”.
Điếm tiểu nhị lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Phu nhân, thật không phải, giò thủy tinh của bổn điểm mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, ba mươi phần hôm nay đã bán sạch rồi”.
Ngọc Linh Lung âm thầm cười lạnh, tiểu tử Ngu Liệt Dương này ngược lại biết buôn bán, cái gì mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần, rõ ràng là phương pháp kinh doanh, cùng với những thứ bộ sách võ thuật số lượng có hạn kia giống nhau, chiêu này có thể gạt được người ngoài, chẳng lẽ còn có thể gạt được nàng?
Ngọc Linh Lung cười như không cười, thanh âm lại thập phần lạnh lùng: “Còn có chuyện như vậy? Đầu bếp các ngươi ở đâu? Gọi hắn ra đây!”.
Điếm tiểu nhị lập tức cả kinh, quan sát Ngọc Linh Lung cùng Linh Nhi vài lần cực nhanh, mắt thấy hai vị chủ tớ này khí thế bức người, mặc dù trên người chỉ ăn mặc bình thường, nhưng lại có thể nhìn ra đồ xa xỉ, làm tỉ mỉ, mà ngay cả hoa trâm trên đều đều phi thường tinh xảo, vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ.
Hắn không dám chậm trễ, chỉ đành phải mời đầu bếp ra, dẫn tới trước mặt Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đánh giá qua đầu bếp này, chỉ thấy người này vóc dáng tráng kiện, khuôn mặt bình thường, mặc dù suốt ngày trong phòng bếp nhưng tạp dề màu trắng ngược lại không bị nhiễm bẩn, có vẻ thập phần sạch sẽ, không khỏi âm thầm gật đầu nhẹ một cái.
Đầu bếp hành lễ, không kiêu không nịnh nói: “Xin hỏi vị phu nhân này có gì phân phó?”.
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Ta muốn một phần giò thủy tinh, nhưng điếm tiểu nhị lại không chịu bản, đây là cái sự gì?”.
Đầu bếp đáp: “Thực không dám giấu diếm, Đông gia tiểu điếm sớm đã phân phó trước, mỗi ngày chỉ làm ba mươi phần giò thủy tinh, nhiều một phần cũng không thể làm, nếu người nào không tuân theo quy củ sẽ bị đuổi việc ngay, chúng ta cũng không dám làm trái ý tứ của chủ tử.”
Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc hỏi: “Nếu là Húc vương gia đến đây, ngươi cũng không chịu làm sao?”.
Tựa hồ không ngờ tới Ngọc Linh Lung lại nói trúng tim đen, trực tiếp nói ra thân phận Đông Gia trong miệng của hắn, đầu bếp không khỏi sững sờ, chần chờ một lát mới lên tiếng: “Không biết vị phu nhân này xưng hô thế nào?”.
Linh Nhi ở một bên quát lên: “Làm càn! Đây là Húc vương phi!”.
Nhìn bộ dáng lời lẽ chính nghĩa của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung trong lòng không nhịn được âm thầm bật cười, Linh Nhi ở nơi này bảo hộ mình, rõ ràng là rất muốn ăn phần giò thủy tinh lừng danh kia, lúc này mới giả bộ chính nghĩa, thực tế đều là con sâu trong bụng gây ra.
Lời vừa nói ra, đầu bếp cùng điếm tiểu nhị lập tức sợ hãi, cuống quít quỳ xuống: “Tiểu nhân không biết Vương phi giá lâm, có chỗ chậm trễ, thỉnh vương phi thứ tội”.
Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Mau đứng lên, này còn ra thể thống gì?”.
Gặp Húc vương phi một bộ không muốn lộ thân phận, hai người vội vàng đứng lên, thái độ thay đổi 180 độ, lập tức nói: “Tiểu nhân liền đi chuẩn bị thức ăn, thỉnh vương phi chờ một chút!”.
Đầu bếp lui xuống, điếm tiểu nhị cực nhanh bưng ấm trà đi đến, cười tươi nói: “Vương phi, đây là Bích loa xuân thượng hạng, mời người nếm thử”.
Thấy bộ dáng dè dặt của hắn, Linh Nhi nhịn không được cười trộm, tiện tay đưa cho hắn thỏi bạc: “Cầm lấy đi, đây là cho ngươi”.
Điếm tiểu nhị được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nhận lấy, luôn miệng nói cảm tạ rồi lui ra.
Ngọc Linh Lung lúc này mới rảnh quan sát bài trí trong tửu lâu, chỉ thấy đây là một tòa lâu gồm ba tầng, rường cột chạm trổ, trang sức thập phần hoa mỹ, lầu một là sảnh lớn, lầu hai là một phòng trang nhã, lâu ba là nhà một gian, lầu các ở giữa là sân vườn rộng lớn, tầng chót đều trải ngói lưu ly, ánh mặt trời chiếu vào khiến căn phòng càng thêm sáng ngời. Tại các nơi gấp khúc của hành lang đều đặt trang sức, hoặc là khay treo ong chúa xinh đẹp, hoặc là mùi hương thơm ngát từ hoa lan, hoặc là một bức bình phong sơn thủy nhỏ, cho cả lâu các tăng lên không ít phẩm vị.
Lúc này đúng là thời điểm dùng cơm trưa, lầu một đã ngồi không ít khách nhân, trong một gian phòng trang nhã tại lầu hai cũng đã đầy người, những khách nhân phần lớn đều cẩm y hoa phục, chuyện trò vui vẻ, món ăn được tiểu nhị bưng vào đều mang sắc thái riêng tinh mỹ, chuẩn xác đưa đến các bàn, trong tửu lâu tiếng người huyên náo, lại vẫn có vẻ ngay ngắn trật tự.
Nổi bật duy nhất chính là một số bàn bát tiên tại một góc phía tây nam lầu hai, chỉ thấy bên cạnh ngồi mười mấy người vạm vỡ, mỗi người đều mặc bộ quái phục kì lạ, râu quai nón, mặt lộ vẻ hung ác, cánh tay để trần lộ ra hoa thêu khắp người, có xà quấn quanh lưỡi đao, đang ầm ầm ĩ ĩ vung quyền, vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện.
Khánh nhân ở gần bọn họ hiển nhiên cũng phát giác điểm này, rối rít ngồi cách xa, sợ trêu chọc phải bọn Sát Thần này.
Ngọc Linh Lung thu hồi ánh mắt, lẳng lặng thưởng thức trà, nhìn đám người hối hả phía ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc là thân phận vương phi cũng có tác dụng, rất nhanh điếm tiểu nhị liền truyền món ăn đến, hai súp hâm bốn lạnh bốn nóng, trong đó món giò thủy tinh nổi tiếng được đặt tại ngay chính giữa bàn, tản ra trận trận mùi thơm, thập phần mê người.
Điếm tiểu nhị cười như nở hoa, cung kính nói: “Khởi bẩm vương phi, những thứ này đều là món ăn nổi tiếng của quán, mời người nếm thử xem sao”.
Ngọc Linh Lung vừa cầm đũa liền nghe thấy một thanh âm thô vang ầm lên: “Tốt lắm tên tiểu tử thối nhà ngươi, không phải vừa rồi còn nói bán sạch rồi? Đây là cái gì!?”.
Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước bàn các nàng đứng một nam tử ước chừng khoảng 23, 24 tuổi, thân hình cao lớn, toàn thân đều bắp thịt căng đầy, mặc dù là đầu xuân, hắn lại đem áo cởi sạch, lộ ra hình xăm chói mắt. Ngọc Linh Lung nhìn qua, chỉ thấy hình vẽ kia là một con mãnh thú giương miệng to như chậu máu, thoạt nhìn thập phần dữ tợn, cũng khiến cho nam tử này tăng thêm vài phần bá đạo ngang ngược.
Chỉ thấy hình xăm trên cánh tay trái nắm cổ áo tiểu nhị giống như con mắt liếc xéo, tay kia vung lên thành một quyền nhỏ như sắp đánh xuống, trong miệng khí thế hung hăng kêu: “Chứ không phải là ngươi xem thường lão tử? Lão tử cũng không phải không trả được tiền, làm sao lại không được một phần giò thủy tinh!”.
Điếm tiểu nhị bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, trong miệng lắp bắp muốn giải thích nhưng căn bản không nói nên lời, đang muốn nói sự thật nhưng lại không dám nói thân phận của Ngọc Linh Lung trước mặt mọi người, chỉ đành ấp úng cho qua chuyện.
Lời hắn nói không hiểu lại càng chọ giận nam nhân kia, người nọ một bộ giận dữ lôi đình, quát: “Dám xem thường lão tử, ngươi có tin lão tử phá tửu lâu này của ngươi hay không!?”.
Theo lời hắn, hữu quyền mang theo tiếng gió bén nhọn, gào thét đập xuống, điếm tiểu nhị yếu đuối sao chịu nổi quyền này, không chờ quyền đến nơi đã sớm bị hù dọa hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép.
Không ngờ nắm đấm của nam nhân kia lại không nện trên mặt điếm tiểu nhị mà đánh tới cây cột sau ót hắn, chỉ nghe bịch một tiếng, cây cột to lớn lại nhẹ nhàng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, trên nóc nhà tro bụi rơi xuống.
Nam nhân kia hiển nhiên đối với lực đạo của mình rất hài lòng, lại thấy bộ dáng điếm tiểu nhị bị dọa sợ mất hồn lại càng không nhịn được cất tiếng cười to: “Ha ha, ngươi cẩu vật này, còn dám xem thường lão tử sao?”
Nói xong hắn buông lỏng tay nắm cổ áo tiểu nhị ra, tiểu nhị bị hù dọa mặt xám như tro, trực tiếp ngồi sững trên đất, một câu cũng không nói nên lời.
Ngọc Linh Lung nhìn một màn trước mắt không khỏi khẽ nhíu mày, nàng để đôi đũa trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy.
Nam nhân kia cũng vừa vặn nhìn về phía này, vừa vặn đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Linh Lung, không khỏi ngẩn ra, tiếng cười to lớn cũng không khỏi ngừng lại.
Một cô gái mặc một bộ áo vàng tím oanh vũ, chẳng biết tại sao lại làm cho người ta có cảm giác áp bách mơ hồ, nhìn nàng nở nụ cười lạnh lùng, tựa hồ dương quang ngoài cửa sổ cũng không ý thức ảm đạm xuống, không khí đột nhiên lạnh thêm vài phần.
Nam nhân lấy lại bình tĩnh, đột nhiên rống lớn một tiếng: “Uy, cô nương kia, ngươi nhìn lão tử làm gì?”.
Thấy hắn một bộ ngoài mạnh trong yếu, Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, khinh miệt dời ánh mắt đi.
Bề ngoài càng là người tỏ vẻ, bên trong kỳ thật lại càng không có bản lãnh gì, người chân chính có bản lãnh bình thường đều rất nội liễm, nếu nói một chai tử bất mãn nửa cái bình ầm, chính là cái ý tứ này.
Lúc này Ngọc Linh Lung đột nhiên cảm thấy khinh thường loại người này, cùng loại người này đấu võ mồm, chấp nhặt quả thực làm giảm thân phận của nàng.
Ồn ào vừa rồi đã kinh động đến đồng bọn của tên nam tử đó, vài nam nhân say khướt nghiêng ngả đi tới, hi hi ha ha cười nói: “Ngươi nói nàng nhìn ngươi làm gì, nói không chừng là coi trọng ngươi, muốn gả cho ngươi làm tiểu thiếp đấy!”.
Nam nhân xăm trổ thấy đồng bạn đã đi đến, lập tức tăng thêm dũng khí, lấy cớ say liền cợt nhả tiến về phía Ngọc Linh Lung nói: “Tiểu nương tử, chẳng lẽ ngươi thật sự coi trọng lão tử–“.
Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười, nếu là vừa rồi nam tử kia tức giận vì không được ăn giò thủy tinh nên mượn rượu làm càn nàng cũng sẽ không cùng hắn chấp nhặt, nhưng là bây giờ, người này dám ở trước mặt mọi người đùa giỡn mình, kia cũng không phải đơn thuần là bới móc nữa mà là ngại mệnh hắn quá dài rồi.
Nhìn Ngọc Linh Lung cười xinh đẹp, nam nhân xăm trổ trong lòng không khỏi ngứa ngáy, không khỏi càng nhích tới gần, mặt cười nói: “Tiểu nương tử năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Ngọc Linh Lung rũ mắt, bưng khay giò thủy tinh lên cười nói: “Ngươi không phải muốn ăn món này hay sao?”.
Không đợi nam nhân xăm trổ trả lời, Ngọc Linh Lung đột nhiên giơ tay lên, đem khay chân giò quay đầy dầu mỡ úp lên đầu nam nhân kia.
“Vậy ta cho ngươi ăn đủ!”.
/149
|