05
Theo quy củ, ta phải trở về nhà trước.
Bùi Quân Mục sợ ta bị bắt nạt, liền cho vài nha hoàn thân tín đi theo ta.
Như vậy, dù phụ thân có giận đến mấy, thấy mấy nha hoàn ấy trông chừng, hẳn cũng không dám làm gì quá đáng với ta.
Vừa về đến nhà, phụ thân liền xông vào viện của ta.
Như ta đoán trước.
Vừa vào, ông đã muốn đánh ta. Nhưng khi nhìn thấy mấy nha hoàn và nhận ra lệnh bài trên người họ, ông đành kìm lại.
“Đồ hư hỏng, ngươi dám làm ra chuyện như vậy sao!”
Lời mở đầu của ông là một trận mắng chửi, nhưng ta lại không nhịn được mà bật cười.
“Phụ thân trách con ư?”
“Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này, chẳng lẽ phụ thân thực sự không biết sao?”
Ông sao có thể không biết.
Một tỷ tỷ vốn khinh ghét ta, đến ngày đại hôn cũng không cho phép ta xuất hiện, còn bắt người nhốt ta trong phòng chứa củi ở hậu viện, nói rằng nếu ta xuất hiện sẽ làm nàng mất mặt.
Một tỷ tỷ như thế, làm sao có thể thật lòng muốn ta đến vương phủ ở?
Cho nên chuyện đêm qua xảy ra, rốt cuộc là do ai bày trò, mọi người trong lòng đều rõ.
Phụ thân nghe lời ta nói, cơn giận trên mặt vơi đi quá nửa, nhưng chung quy vẫn còn chút bất mãn.
“Ngươi có biết thân phận của mình là gì không!”
Lời ông nói, rõ ràng là có ý khinh thường ta.
Thân phận của ta là gì?
Ta cười.
Nhìn người cha cùng huyết thống này, ta khẽ lên tiếng: “Thân phận của con, dĩ nhiên là nhi nữ của phụ thân rồi.”
Ta nhấn mạnh hai chữ “nhi nữ.”
Nhắc nhở ông rằng...
Sự tồn tại của ta cũng có thể giúp ông có thêm một con cờ trong cuộc tranh đoạt này.
“Phụ thân lúc đầu chẳng phải muốn con vào vương phủ, rồi sinh con cho tỷ tỷ nuôi dưỡng sao?”
“Giờ đây, mọi thứ đều dẫn đến việc con chắc chắn phải vào vương phủ. Nếu đã vậy, phụ thân hà tất phải tức giận, chẳng bằng làm cho bề ngoài thật tốt. Đợi khi ngày An Vương lên ngôi, mà con cũng sinh con thuận lợi, đến khi đó, có ai trong triều đình có thể qua mặt được Hạ gia ta?”
Ông lựa chọn gả người nhi nữ được ông yêu thương nhất cho Bùi Quân Mục, chính là vì thấy hắn có khả năng trở thành hoàng đế kế tiếp.
Con của hoàng đế, cũng sẽ là hoàng đế tương lai.
Nếu đứa con ấy mang trong mình nửa dòng m.á.u của Hạ gia, thì dù là do ta sinh, hay do Hạ Nguyệt Y sinh, cũng đều là cháu ruột của ông.
Còn Hạ Nguyệt Y, nhiều năm không có con, đã xem không biết bao nhiêu đại phu, nhưng ai cũng nói khó mà thụ thai.
Vậy nên, ủng hộ ta chính là lựa chọn tốt nhất của phụ thân lúc này.
Phụ thân đã bình tĩnh lại, cũng nhận ra ý tứ trong lời ta, cơn giận trên mặt ông hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nở nụ cười.
Ông khẽ vỗ vai ta: “Từ nhi, tỷ tỷ của con từ nhỏ được cưng chiều, nhưng rốt cuộc vẫn là đích xuất, cũng là An Vương phi danh chính ngôn thuận. Ngày sau An Vương lên ngôi, tỷ tỷ của con sẽ là hoàng hậu, còn đứa con con sinh ra, nếu giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng, sẽ là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận. Vậy, con hiểu ý của phụ thân chứ?”
Trong lòng ta không khỏi cười lạnh.
Đến lúc này, ông vẫn thiên vị Hạ Nguyệt Y.
Ta vốn chẳng có kỳ vọng gì ở người cha này, sau những chuyện ở kiếp trước, đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn mang theo hận thù.
Nhưng ta che giấu rất tốt, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp: “Phụ thân nói phải, con tất nhiên hiểu. Vì danh dự của gia tộc, con biết phải làm thế nào. Tuy nhiên...”
Ta ngừng lại đôi chút, phụ thân đương nhiên nhận ra ta muốn ra điều kiện.
“Nói đi, con muốn gì?”
Ta nhìn thấy mẫu thân đang bước tới viện của ta, ánh mắt bà bình thản, chỉ khi chạm vào ánh nhìn của ta mới toát lên chút ấm áp.
Ta nhìn bà, từ tốn nói với phụ thân điều kiện của mình.
“Nếu muốn con nghe lời, thì xin phụ thân hãy để mẫu thân con rời khỏi Hạ phủ. Nhà ta có nhiều trang viên, hãy chọn một trang viên ở kinh thành cho mẫu thân cư ngụ. Và phải đảm bảo rằng sẽ không ai đến quấy rầy bà, nhất là đích mẫu.”
Mẫu thân ta vốn có người trong lòng, cũng không phải là bán thân vào Hạ phủ này.
Chẳng qua khi mang y phục đến cho đích mẫu, bà trúng mưu của bà ta, trở thành công cụ của bà ta để giữ sủng ái, và bị giam cầm mãi mãi trong hậu viện này.
Bà không vui, điều đó ta luôn biết rõ.
Vậy nên khi có cơ hội thương lượng, ta nhất định phải giúp bà rời khỏi nơi đây. Dù không thể hoàn toàn tự do, nhưng ít ra có thể rời khỏi hậu viện đầy hiểm ác này, cũng coi như là một niềm an ủi.
Nghe lời ta, bước chân mẫu thân, người sắp bước vào phòng, khựng lại.
Ánh mắt bà nhìn ta đầy phức tạp.
Phụ thân cũng không nói gì, ông nhìn mẫu thân, ánh mắt cũng thoáng vẻ phức tạp.
Đích mẫu chọn mẫu thân làm công cụ giữ sủng là vì bà ấy xinh đẹp. Ban đầu, phụ thân cũng rất yêu thích bà.
Nhưng mẫu thân có người trong lòng, nên luôn u sầu, chẳng màng lấy lòng phụ thân.
Về sau, phụ thân nạp thêm nhiều thiếp, những người đó dịu dàng yêu chiều, nên phụ thân hoàn toàn lãng quên mẫu thân.
Ta nhìn hai người trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Phụ thân, con chỉ có một yêu cầu này thôi.”
Nghe lời ta, ánh mắt phụ thân không còn chút do dự.
“Ta có thể cho mẫu thân của con rời đi, nhưng sau này khi con sinh con, nhất định phải giao cho tỷ tỷ của con!”
Ta không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Một lời đã định!”
Theo quy củ, ta phải trở về nhà trước.
Bùi Quân Mục sợ ta bị bắt nạt, liền cho vài nha hoàn thân tín đi theo ta.
Như vậy, dù phụ thân có giận đến mấy, thấy mấy nha hoàn ấy trông chừng, hẳn cũng không dám làm gì quá đáng với ta.
Vừa về đến nhà, phụ thân liền xông vào viện của ta.
Như ta đoán trước.
Vừa vào, ông đã muốn đánh ta. Nhưng khi nhìn thấy mấy nha hoàn và nhận ra lệnh bài trên người họ, ông đành kìm lại.
“Đồ hư hỏng, ngươi dám làm ra chuyện như vậy sao!”
Lời mở đầu của ông là một trận mắng chửi, nhưng ta lại không nhịn được mà bật cười.
“Phụ thân trách con ư?”
“Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này, chẳng lẽ phụ thân thực sự không biết sao?”
Ông sao có thể không biết.
Một tỷ tỷ vốn khinh ghét ta, đến ngày đại hôn cũng không cho phép ta xuất hiện, còn bắt người nhốt ta trong phòng chứa củi ở hậu viện, nói rằng nếu ta xuất hiện sẽ làm nàng mất mặt.
Một tỷ tỷ như thế, làm sao có thể thật lòng muốn ta đến vương phủ ở?
Cho nên chuyện đêm qua xảy ra, rốt cuộc là do ai bày trò, mọi người trong lòng đều rõ.
Phụ thân nghe lời ta nói, cơn giận trên mặt vơi đi quá nửa, nhưng chung quy vẫn còn chút bất mãn.
“Ngươi có biết thân phận của mình là gì không!”
Lời ông nói, rõ ràng là có ý khinh thường ta.
Thân phận của ta là gì?
Ta cười.
Nhìn người cha cùng huyết thống này, ta khẽ lên tiếng: “Thân phận của con, dĩ nhiên là nhi nữ của phụ thân rồi.”
Ta nhấn mạnh hai chữ “nhi nữ.”
Nhắc nhở ông rằng...
Sự tồn tại của ta cũng có thể giúp ông có thêm một con cờ trong cuộc tranh đoạt này.
“Phụ thân lúc đầu chẳng phải muốn con vào vương phủ, rồi sinh con cho tỷ tỷ nuôi dưỡng sao?”
“Giờ đây, mọi thứ đều dẫn đến việc con chắc chắn phải vào vương phủ. Nếu đã vậy, phụ thân hà tất phải tức giận, chẳng bằng làm cho bề ngoài thật tốt. Đợi khi ngày An Vương lên ngôi, mà con cũng sinh con thuận lợi, đến khi đó, có ai trong triều đình có thể qua mặt được Hạ gia ta?”
Ông lựa chọn gả người nhi nữ được ông yêu thương nhất cho Bùi Quân Mục, chính là vì thấy hắn có khả năng trở thành hoàng đế kế tiếp.
Con của hoàng đế, cũng sẽ là hoàng đế tương lai.
Nếu đứa con ấy mang trong mình nửa dòng m.á.u của Hạ gia, thì dù là do ta sinh, hay do Hạ Nguyệt Y sinh, cũng đều là cháu ruột của ông.
Còn Hạ Nguyệt Y, nhiều năm không có con, đã xem không biết bao nhiêu đại phu, nhưng ai cũng nói khó mà thụ thai.
Vậy nên, ủng hộ ta chính là lựa chọn tốt nhất của phụ thân lúc này.
Phụ thân đã bình tĩnh lại, cũng nhận ra ý tứ trong lời ta, cơn giận trên mặt ông hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nở nụ cười.
Ông khẽ vỗ vai ta: “Từ nhi, tỷ tỷ của con từ nhỏ được cưng chiều, nhưng rốt cuộc vẫn là đích xuất, cũng là An Vương phi danh chính ngôn thuận. Ngày sau An Vương lên ngôi, tỷ tỷ của con sẽ là hoàng hậu, còn đứa con con sinh ra, nếu giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng, sẽ là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận. Vậy, con hiểu ý của phụ thân chứ?”
Trong lòng ta không khỏi cười lạnh.
Đến lúc này, ông vẫn thiên vị Hạ Nguyệt Y.
Ta vốn chẳng có kỳ vọng gì ở người cha này, sau những chuyện ở kiếp trước, đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí còn mang theo hận thù.
Nhưng ta che giấu rất tốt, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp: “Phụ thân nói phải, con tất nhiên hiểu. Vì danh dự của gia tộc, con biết phải làm thế nào. Tuy nhiên...”
Ta ngừng lại đôi chút, phụ thân đương nhiên nhận ra ta muốn ra điều kiện.
“Nói đi, con muốn gì?”
Ta nhìn thấy mẫu thân đang bước tới viện của ta, ánh mắt bà bình thản, chỉ khi chạm vào ánh nhìn của ta mới toát lên chút ấm áp.
Ta nhìn bà, từ tốn nói với phụ thân điều kiện của mình.
“Nếu muốn con nghe lời, thì xin phụ thân hãy để mẫu thân con rời khỏi Hạ phủ. Nhà ta có nhiều trang viên, hãy chọn một trang viên ở kinh thành cho mẫu thân cư ngụ. Và phải đảm bảo rằng sẽ không ai đến quấy rầy bà, nhất là đích mẫu.”
Mẫu thân ta vốn có người trong lòng, cũng không phải là bán thân vào Hạ phủ này.
Chẳng qua khi mang y phục đến cho đích mẫu, bà trúng mưu của bà ta, trở thành công cụ của bà ta để giữ sủng ái, và bị giam cầm mãi mãi trong hậu viện này.
Bà không vui, điều đó ta luôn biết rõ.
Vậy nên khi có cơ hội thương lượng, ta nhất định phải giúp bà rời khỏi nơi đây. Dù không thể hoàn toàn tự do, nhưng ít ra có thể rời khỏi hậu viện đầy hiểm ác này, cũng coi như là một niềm an ủi.
Nghe lời ta, bước chân mẫu thân, người sắp bước vào phòng, khựng lại.
Ánh mắt bà nhìn ta đầy phức tạp.
Phụ thân cũng không nói gì, ông nhìn mẫu thân, ánh mắt cũng thoáng vẻ phức tạp.
Đích mẫu chọn mẫu thân làm công cụ giữ sủng là vì bà ấy xinh đẹp. Ban đầu, phụ thân cũng rất yêu thích bà.
Nhưng mẫu thân có người trong lòng, nên luôn u sầu, chẳng màng lấy lòng phụ thân.
Về sau, phụ thân nạp thêm nhiều thiếp, những người đó dịu dàng yêu chiều, nên phụ thân hoàn toàn lãng quên mẫu thân.
Ta nhìn hai người trước mặt, không nhịn được mà lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Phụ thân, con chỉ có một yêu cầu này thôi.”
Nghe lời ta, ánh mắt phụ thân không còn chút do dự.
“Ta có thể cho mẫu thân của con rời đi, nhưng sau này khi con sinh con, nhất định phải giao cho tỷ tỷ của con!”
Ta không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Một lời đã định!”
/14
|