Từ nhỏ đã nghe người ta kể chuyện, con gái hiếu thảo bán mình chôn cha, kỹ nữ thanh lâu bán nghệ không bán thân, không được công tử nhà giàu cứu giúp, thì cũng tự mình chuộc thân, gả cho nam nhân hiền lành.
Câu chuyện quả thật rất hay.
Nhưng sau đó, đám họ hàng kia nói rằng nhất định phải mua quan tài cho cha, mới không làm mất mặt mũi Cố gia.
Hai đứa con gái, nhất định phải bán đi một đứa. Bọn họ bức bách mẹ đến mức suýt chút nữa thì mẹ treo cổ tự vẫn. Ta liền tự mình quyết định, làm một đứa con gái hiếu thảo.
Nhưng vào lầu xanh rồi mới biết, nơi đó là chốn dơ bẩn trăm bề, không thể nói ra thành lời, muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.
Mẹ lại oán trách: "Đều tại Tiểu Ngọc, nếu không phải nó đòi ăn hạt dẻ nước, thì cha con làm sao lại ngã xuống nước. Ngã xuống nước nhiễm phải phong hàn, hại con... Nó chính là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai."
Ta nói: "Lúc đó, muội ấy còn nhỏ."
"Mỗi lần nhắc đến chuyện viết thư cho con, nó luôn chạy biến đi, ta còn tưởng nó có chút tình tỷ muội với con, không ngờ, số tiền dành dụm chuộc thân cho con đều bị nó trộm sạch."
"Thật là thứ lòng dạ rắn rết, hạ tiện. Chỉ hận năm đó sinh ra không bóp c.h.ế.t nó."
Ta an ủi mẹ một hồi. Sáng sớm hôm sau, đám họ hàng nghe tin đã kéo đến nhà.
Người này nói: "Đại nha đầu, tặng con một con gà ăn."
Người kia nói: "Đại nha đầu, buổi trưa đến nhà ta ăn cơm."
Mẹ không bảo ta rót trà, cũng không mời bọn họ ngồi. Đám họ hàng lúng túng đứng yên tại chỗ.
Dần dần, bọn họ bắt đầu than thở rằng mấy năm nay cảnh sống khó khăn, con cái lại đến tuổi trưởng thành, việc hôn nhân không thể trì hoãn.
"Nếu có thể vay được ba, năm lượng bạc thì thật sự vô cùng biết ơn."
Mẹ cười lạnh nói: "Những ngày các ngươi ép ta bán con gái, ta vẫn còn nhớ rõ ràng. Các ngươi sợ bị liên lụy, giấu giếm ta, lừa gạt con gái ta đi. Giờ thấy con bé sống tốt, từng người từng người đến vay tiền, mặt dày thật!"
Bọn họ bị nói trúng tim đen, xách quà, lủi thủi bỏ đi hết. Chỉ có người biểu muội tên Ngân Linh là lúc đến không hề cầu xin gì, lúc này vẫn thản nhiên ở lại, giúp ta lau chùi bàn ghế.
Dọn dẹp xong xuôi, nàng kéo ta ra vườn rau nhà nàng hái dưa. Chọn tới chọn lui, nàng tìm được một quả vừa ý, bẻ cuống dưa, đẩy đến chân ta.
Nàng đứng thẳng dậy, nhìn về phía xa, bỗng nhiên nói: "Mẹ tỷ và muội muội tỷ, đúng là oan gia."
Ta nghe mà sững sờ.
Ngân Linh vốn thẳng thắn, lại nói tiếp: "Năm đó, Tiểu Ngọc vào thành thăm tỷ, về nhà kể rằng tỷ mặc đồ đẹp, ăn ngon, lại không chịu dẫn muội ấy theo. Viên ngoại kia rất thích muội ấy, nắm lấy tay muội ấy, nhưng bị tỷ đẩy ra. Tỷ thật xấu xa. Thật ra muội ấy chỉ là một đứa trẻ, không hiểu chuyện, chỉ cần nói tử tế, muội ấy sẽ hiểu. Ai ngờ mẹ tỷ không thể nghe được những lời đó, tát cho muội ấy một cái, mắng muội ấy là đồ hạ tiện.
Lại có lần, nhà có gạo mới, hạt gạo xanh mướt, nhìn thật thèm, Tiểu Ngọc lén nấu một ít cháo ăn. Mẹ tỷ vừa khóc vừa mắng, nói rằng con bé ăn không phải gạo, mà là tỷ tỷ của nó.
Bà ấy còn nói: 'Chính là con tham ăn, mè nheo cha con đòi ăn hạt dẻ nước, hại tỷ tỷ con phải khổ sở. Sao con không c.h.ế.t quách đi cho rồi.' Những lời này thật sự quá nặng nề."
Ta ôm quả dưa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Trở về nhà, ta không dám nói gì với mẹ cả. Sự việc đã đến nước này, còn có thể nói gì nữa đây?
Vài ngày sau, mẹ lâm bệnh nặng, không thể xuống giường. Ta mời đại phu đến, bắt mạch xong, ông ấy khẽ nói, người bệnh đã như đèn sắp cạn dầu, không còn cách nào cứu chữa nữa.
Ta trở lại bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ.
Bà khẽ mỉm cười: "Con, có con ở bên cạnh lúc lâm chung, đã là phúc phận mà mẹ không dám nghĩ tới. Giờ đây con đã có chỗ dựa cả đời, sau khi chôn cất mẹ, đừng lưu luyến nơi này nữa, hãy trở về thành đoàn tụ với chồng con."
Cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, mẹ cũng không hề nhắc đến Tiểu Ngọc.
Lúc đưa mẹ đi chôn cất, Nguyên Bảo và Tiểu Vân với tư cách là cháu ngoại, mỗi đứa cầm một ngọn đèn dầu, soi đường cho bà.
Từ nghĩa trang trở về, ta thấy một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào dải lụa trắng treo trước cửa.
Là Ngọc Kiều Nhi.
Nàng ta mặc y phục lộng lẫy, dùng khăn lụa đỏ che mặt, trông gầy hơn trước rất nhiều.
Đến gần, Tiểu Vân cũng nhận ra nàng ta.
Con bé lao tới, bắt đầu đánh Ngọc Kiều Nhi. Trong lúc giằng co, chiếc khăn che mặt tuột xuống, chúng ta mới nhìn thấy nửa khuôn mặt nàng ta chằng chịt những vết sẹo đáng sợ.
Tiểu Vân sững sờ.
Câu chuyện quả thật rất hay.
Nhưng sau đó, đám họ hàng kia nói rằng nhất định phải mua quan tài cho cha, mới không làm mất mặt mũi Cố gia.
Hai đứa con gái, nhất định phải bán đi một đứa. Bọn họ bức bách mẹ đến mức suýt chút nữa thì mẹ treo cổ tự vẫn. Ta liền tự mình quyết định, làm một đứa con gái hiếu thảo.
Nhưng vào lầu xanh rồi mới biết, nơi đó là chốn dơ bẩn trăm bề, không thể nói ra thành lời, muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.
Mẹ lại oán trách: "Đều tại Tiểu Ngọc, nếu không phải nó đòi ăn hạt dẻ nước, thì cha con làm sao lại ngã xuống nước. Ngã xuống nước nhiễm phải phong hàn, hại con... Nó chính là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai."
Ta nói: "Lúc đó, muội ấy còn nhỏ."
"Mỗi lần nhắc đến chuyện viết thư cho con, nó luôn chạy biến đi, ta còn tưởng nó có chút tình tỷ muội với con, không ngờ, số tiền dành dụm chuộc thân cho con đều bị nó trộm sạch."
"Thật là thứ lòng dạ rắn rết, hạ tiện. Chỉ hận năm đó sinh ra không bóp c.h.ế.t nó."
Ta an ủi mẹ một hồi. Sáng sớm hôm sau, đám họ hàng nghe tin đã kéo đến nhà.
Người này nói: "Đại nha đầu, tặng con một con gà ăn."
Người kia nói: "Đại nha đầu, buổi trưa đến nhà ta ăn cơm."
Mẹ không bảo ta rót trà, cũng không mời bọn họ ngồi. Đám họ hàng lúng túng đứng yên tại chỗ.
Dần dần, bọn họ bắt đầu than thở rằng mấy năm nay cảnh sống khó khăn, con cái lại đến tuổi trưởng thành, việc hôn nhân không thể trì hoãn.
"Nếu có thể vay được ba, năm lượng bạc thì thật sự vô cùng biết ơn."
Mẹ cười lạnh nói: "Những ngày các ngươi ép ta bán con gái, ta vẫn còn nhớ rõ ràng. Các ngươi sợ bị liên lụy, giấu giếm ta, lừa gạt con gái ta đi. Giờ thấy con bé sống tốt, từng người từng người đến vay tiền, mặt dày thật!"
Bọn họ bị nói trúng tim đen, xách quà, lủi thủi bỏ đi hết. Chỉ có người biểu muội tên Ngân Linh là lúc đến không hề cầu xin gì, lúc này vẫn thản nhiên ở lại, giúp ta lau chùi bàn ghế.
Dọn dẹp xong xuôi, nàng kéo ta ra vườn rau nhà nàng hái dưa. Chọn tới chọn lui, nàng tìm được một quả vừa ý, bẻ cuống dưa, đẩy đến chân ta.
Nàng đứng thẳng dậy, nhìn về phía xa, bỗng nhiên nói: "Mẹ tỷ và muội muội tỷ, đúng là oan gia."
Ta nghe mà sững sờ.
Ngân Linh vốn thẳng thắn, lại nói tiếp: "Năm đó, Tiểu Ngọc vào thành thăm tỷ, về nhà kể rằng tỷ mặc đồ đẹp, ăn ngon, lại không chịu dẫn muội ấy theo. Viên ngoại kia rất thích muội ấy, nắm lấy tay muội ấy, nhưng bị tỷ đẩy ra. Tỷ thật xấu xa. Thật ra muội ấy chỉ là một đứa trẻ, không hiểu chuyện, chỉ cần nói tử tế, muội ấy sẽ hiểu. Ai ngờ mẹ tỷ không thể nghe được những lời đó, tát cho muội ấy một cái, mắng muội ấy là đồ hạ tiện.
Lại có lần, nhà có gạo mới, hạt gạo xanh mướt, nhìn thật thèm, Tiểu Ngọc lén nấu một ít cháo ăn. Mẹ tỷ vừa khóc vừa mắng, nói rằng con bé ăn không phải gạo, mà là tỷ tỷ của nó.
Bà ấy còn nói: 'Chính là con tham ăn, mè nheo cha con đòi ăn hạt dẻ nước, hại tỷ tỷ con phải khổ sở. Sao con không c.h.ế.t quách đi cho rồi.' Những lời này thật sự quá nặng nề."
Ta ôm quả dưa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Trở về nhà, ta không dám nói gì với mẹ cả. Sự việc đã đến nước này, còn có thể nói gì nữa đây?
Vài ngày sau, mẹ lâm bệnh nặng, không thể xuống giường. Ta mời đại phu đến, bắt mạch xong, ông ấy khẽ nói, người bệnh đã như đèn sắp cạn dầu, không còn cách nào cứu chữa nữa.
Ta trở lại bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ.
Bà khẽ mỉm cười: "Con, có con ở bên cạnh lúc lâm chung, đã là phúc phận mà mẹ không dám nghĩ tới. Giờ đây con đã có chỗ dựa cả đời, sau khi chôn cất mẹ, đừng lưu luyến nơi này nữa, hãy trở về thành đoàn tụ với chồng con."
Cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, mẹ cũng không hề nhắc đến Tiểu Ngọc.
Lúc đưa mẹ đi chôn cất, Nguyên Bảo và Tiểu Vân với tư cách là cháu ngoại, mỗi đứa cầm một ngọn đèn dầu, soi đường cho bà.
Từ nghĩa trang trở về, ta thấy một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào dải lụa trắng treo trước cửa.
Là Ngọc Kiều Nhi.
Nàng ta mặc y phục lộng lẫy, dùng khăn lụa đỏ che mặt, trông gầy hơn trước rất nhiều.
Đến gần, Tiểu Vân cũng nhận ra nàng ta.
Con bé lao tới, bắt đầu đánh Ngọc Kiều Nhi. Trong lúc giằng co, chiếc khăn che mặt tuột xuống, chúng ta mới nhìn thấy nửa khuôn mặt nàng ta chằng chịt những vết sẹo đáng sợ.
Tiểu Vân sững sờ.
/15
|