Đứa bé bị vẻ mặt dữ tợn của cha dọa sợ, buông tay ra. Tôn viên ngoại lòng lang dạ sói, vẫn chưa từ bỏ ý đồ xấu xa, tay cầm bạc, lén lút tiến lại gần.
Ta không còn cách nào khác, đành phải kéo đứa bé vào phòng trước, làm ướt khăn mặt, lau tay lau mặt cho nó.
Đứa bé nép đầu vào lòng ta, khóc nức nở: "Dì Thu, con biết là dì mà, y phục giày tất, đều phảng phất mùi hương trong phòng của dì. Dì Thu, con và đệ đệ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, đệ đệ còn giúp người làm vườn bắt sâu, thay mấy chậu cúc, trang hoàng nhà cửa sáng sủa, xếp thành hàng ngay ngắn, chỉ đợi dì về nhà xem thôi. Từ khi mẫu thân qua đời, chẳng còn ai may cho chúng con y phục đẹp như vậy nữa, con đã cãi nhau với cha nhiều lần, cha chỉ biết ra ngoài tiệm mua đại mấy bộ y phục cũ kỹ xấu xí, nào đâu bằng dì Thu tự tay đo ni đóng giày vừa vặn.
Đôi giày đó, đệ đệ luôn đeo bên hông, chẳng nỡ mang. Nó nói đợi đến ngày dì về nhà, con sẽ dập đầu nhận di làm mẹ, rồi mang giày ra cho dì xem, để dì vui lòng. Dì Thu, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"
Ta vuốt ve mái tóc đứa bé, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết thở dài não ruột.
Thuê kiệu đưa Tiểu Vân về nhà xong, ta bước vào lầu, nghe thấy mọi người đang xì xào bàn tán, xem ra câu chuyện vừa rồi đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mọi người đều xì xào bàn tán, nói một tên bán vải nghèo rớt mồng tơi, lại còn tham lam, thiển cận, đem số vải trong cửa hàng, lẻ tẻ bán cũng được sáu bảy chục lượng bạc, vậy mà chịu lỗ, bán rẻ năm chục lượng cho người ta.
Sáng sớm hôm sau, ta đợi sẵn ở cửa phòng Ngọc Kiều Nhi.
Vương Đức Bảo vừa bước ra, ta liền kéo hắn lại, khuyên nhủ: "Vương đại ca, huynh đã từng kể với ta về tẩu tẩu. Khi đó để dành dụm chút vốn liếng cho huynh, nàng ấy mang thai chín tháng, thân mang trọng bệnh, đêm đêm vẫn cần mẫn dệt vải. Nhà nghèo đến mức chỉ có thể húp cháo qua ngày, nàng ấy cũng nhường phần hơn vào bát của huynh. Tẩu tẩu là vì lao lực mà qua đời. Đây là chốn ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước, chút vốn liếng ít ỏi của huynh chớp mắt sẽ tiêu tan hết. Hai đứa con còn nhỏ dại. Nghe lời ta, đừng đến đây nữa."
Ngọc Kiều Nhi từ trong phòng lao ra, bất ngờ giáng xuống đầu ta một cái tát: "Ả già mặt dày này, thừa cơ hội muốn cướp khách của ta.
“Tú bà bà xem, ả ta khuyên Vương lang đừng đến, chẳng phải là vừa ăn cơm nhà bà, vừa đập vỡ nồi cơm của bà sao!"
Tú bà hung hăng xách roi tiến đến, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: "Thu Nương, ngươi là người cũ trong lầu rồi, chớ có ép ta ra tay!"
Vương Đức Bảo không nghe lời can ngăn, bán tống bán tháo cửa hàng, lại còn vay nợ khắp nơi, tiền bạc có được đều dâng hết vào chốn lầu xanh.
Vài ngày sau, hắn bị chủ nợ truy đuổi ráo riết, trong lúc hoảng loạn, hắn nhảy xuống cầu cao, bị dòng nước xiết cuốn trôi.
Tiểu Vân mặc áo tang, đứng lặng lẽ trước cửa lầu. Tú bà sai người xô đẩy cô bé, lại sai người mang hoa quả đến dỗ dành, vừa đ.ấ.m vừa xoa, dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể đuổi đi được.
Trước mặt bao người qua lại, bà ta không tiện xuống tay tàn nhẫn. Cuối cùng bà ta đành phải gọi ta đến khuyên nhủ.
Tiểu Vân nắm chặt lấy tay áo ta, đôi mắt sáng ngời nói: "Con hiểu rồi, đều là do ả nữ nhân dâm đãng Ngọc Kiều Nhi kia hại cha, rồi sẽ có ngày ả ta cũng nhan sắc tàn phai, người người ghẻ lạnh. Dì Thu, con muốn bán mình vào thanh lâu, dì xem con có thể bán được bao nhiêu tiền. Lời người khác con không tin, con không thể để mình bị bán rẻ được."
Lời nói của cô bé như những nhát d.a.o cứa vào tim ta. Bản thân ta năm xưa là thân bất do kỷ, bị ép buộc mà vào chốn lầu xanh, Tiểu Vân là vì thù hận muốn báo thù cho cha.
Vậy còn muội muội ta, muội muội ta thì vì lẽ gì?
Ta ngồi xuống trước mặt Tiểu Vân, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con à, người ta sống một đời, không phải để ôm hận trong lòng. Con hãy tin ta, làm kỹ nữ sẽ không có kết cục nào tốt đẹp, từ xưa đến nay đều như vậy. Không cần con báo thù, cuối cùng cũng chỉ là tấm chiếu rách quấn thân, bị người ta vứt vào bãi tha ma hoang tàn mà thôi."
Cô bé rùng mình: "Chẳng lẽ dì Thu sau này cũng sẽ như vậy sao?"
Ta lặng lẽ gật đầu.
Ta không còn cách nào khác, đành phải kéo đứa bé vào phòng trước, làm ướt khăn mặt, lau tay lau mặt cho nó.
Đứa bé nép đầu vào lòng ta, khóc nức nở: "Dì Thu, con biết là dì mà, y phục giày tất, đều phảng phất mùi hương trong phòng của dì. Dì Thu, con và đệ đệ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, đệ đệ còn giúp người làm vườn bắt sâu, thay mấy chậu cúc, trang hoàng nhà cửa sáng sủa, xếp thành hàng ngay ngắn, chỉ đợi dì về nhà xem thôi. Từ khi mẫu thân qua đời, chẳng còn ai may cho chúng con y phục đẹp như vậy nữa, con đã cãi nhau với cha nhiều lần, cha chỉ biết ra ngoài tiệm mua đại mấy bộ y phục cũ kỹ xấu xí, nào đâu bằng dì Thu tự tay đo ni đóng giày vừa vặn.
Đôi giày đó, đệ đệ luôn đeo bên hông, chẳng nỡ mang. Nó nói đợi đến ngày dì về nhà, con sẽ dập đầu nhận di làm mẹ, rồi mang giày ra cho dì xem, để dì vui lòng. Dì Thu, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"
Ta vuốt ve mái tóc đứa bé, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết thở dài não ruột.
Thuê kiệu đưa Tiểu Vân về nhà xong, ta bước vào lầu, nghe thấy mọi người đang xì xào bàn tán, xem ra câu chuyện vừa rồi đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mọi người đều xì xào bàn tán, nói một tên bán vải nghèo rớt mồng tơi, lại còn tham lam, thiển cận, đem số vải trong cửa hàng, lẻ tẻ bán cũng được sáu bảy chục lượng bạc, vậy mà chịu lỗ, bán rẻ năm chục lượng cho người ta.
Sáng sớm hôm sau, ta đợi sẵn ở cửa phòng Ngọc Kiều Nhi.
Vương Đức Bảo vừa bước ra, ta liền kéo hắn lại, khuyên nhủ: "Vương đại ca, huynh đã từng kể với ta về tẩu tẩu. Khi đó để dành dụm chút vốn liếng cho huynh, nàng ấy mang thai chín tháng, thân mang trọng bệnh, đêm đêm vẫn cần mẫn dệt vải. Nhà nghèo đến mức chỉ có thể húp cháo qua ngày, nàng ấy cũng nhường phần hơn vào bát của huynh. Tẩu tẩu là vì lao lực mà qua đời. Đây là chốn ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước, chút vốn liếng ít ỏi của huynh chớp mắt sẽ tiêu tan hết. Hai đứa con còn nhỏ dại. Nghe lời ta, đừng đến đây nữa."
Ngọc Kiều Nhi từ trong phòng lao ra, bất ngờ giáng xuống đầu ta một cái tát: "Ả già mặt dày này, thừa cơ hội muốn cướp khách của ta.
“Tú bà bà xem, ả ta khuyên Vương lang đừng đến, chẳng phải là vừa ăn cơm nhà bà, vừa đập vỡ nồi cơm của bà sao!"
Tú bà hung hăng xách roi tiến đến, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: "Thu Nương, ngươi là người cũ trong lầu rồi, chớ có ép ta ra tay!"
Vương Đức Bảo không nghe lời can ngăn, bán tống bán tháo cửa hàng, lại còn vay nợ khắp nơi, tiền bạc có được đều dâng hết vào chốn lầu xanh.
Vài ngày sau, hắn bị chủ nợ truy đuổi ráo riết, trong lúc hoảng loạn, hắn nhảy xuống cầu cao, bị dòng nước xiết cuốn trôi.
Tiểu Vân mặc áo tang, đứng lặng lẽ trước cửa lầu. Tú bà sai người xô đẩy cô bé, lại sai người mang hoa quả đến dỗ dành, vừa đ.ấ.m vừa xoa, dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể đuổi đi được.
Trước mặt bao người qua lại, bà ta không tiện xuống tay tàn nhẫn. Cuối cùng bà ta đành phải gọi ta đến khuyên nhủ.
Tiểu Vân nắm chặt lấy tay áo ta, đôi mắt sáng ngời nói: "Con hiểu rồi, đều là do ả nữ nhân dâm đãng Ngọc Kiều Nhi kia hại cha, rồi sẽ có ngày ả ta cũng nhan sắc tàn phai, người người ghẻ lạnh. Dì Thu, con muốn bán mình vào thanh lâu, dì xem con có thể bán được bao nhiêu tiền. Lời người khác con không tin, con không thể để mình bị bán rẻ được."
Lời nói của cô bé như những nhát d.a.o cứa vào tim ta. Bản thân ta năm xưa là thân bất do kỷ, bị ép buộc mà vào chốn lầu xanh, Tiểu Vân là vì thù hận muốn báo thù cho cha.
Vậy còn muội muội ta, muội muội ta thì vì lẽ gì?
Ta ngồi xuống trước mặt Tiểu Vân, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Con à, người ta sống một đời, không phải để ôm hận trong lòng. Con hãy tin ta, làm kỹ nữ sẽ không có kết cục nào tốt đẹp, từ xưa đến nay đều như vậy. Không cần con báo thù, cuối cùng cũng chỉ là tấm chiếu rách quấn thân, bị người ta vứt vào bãi tha ma hoang tàn mà thôi."
Cô bé rùng mình: "Chẳng lẽ dì Thu sau này cũng sẽ như vậy sao?"
Ta lặng lẽ gật đầu.
/15
|