Vị khách tặng ngọc trai mấy ngày không đến, nàng ta liền sai người đưa thư từ, tín vật đến phủ đệ của hắn ta như nước chảy.
Có tin đồn rằng, vị khách kia có một bà vợ vô cùng hung dữ. Vườn hoa sau nhà hắn ta trồng rất nhiều hoa mẫu đơn rực rỡ, trong đất trồng hoa, chôn vô số thiếp thất bị đánh chết.
Ngọc Kiều Nhi không hề lo lắng: "Chỉ cần nam nhân thật lòng coi trọng ta, thì dù là hổ dữ cũng chỉ như làm bằng giấy."
Ta làm theo lời tú bà, đến phòng Ngọc Kiều Nhi, thêu cho nàng ta một chiếc váy mới. Nàng ta dựa vào ghế quý phi, sai một tiểu nha đầu xoa bóp chân.
Tiểu nha đầu "bủm bủm" đánh rắm, vội vàng cầu xin: "Tỷ tỷ, muội không dám ăn củ cải xanh nữa."
Ngọc Kiều Nhi phe phẩy chiếc quạt, cười mắng: "Con bé tham ăn, ngươi đúng là biết thứ gì ngon lành."
Ta bỗng sững người.
Trước kia ở quê nhà, muội muội năm nào cũng giục cha trồng củ cải xanh, trồng rồi thì ngày nào cũng ra vườn ngắm nghía mười bận.
Củ cải lớn lên, rửa sạch đất, trước tiên đưa cho cha cắn miếng đầu tiên. Củ cải to nhất, được muội muội yêu thích nhất, ngay cả khi ngủ cũng ôm theo, sợ chuột tha mất.
Cha thì đã qua đời từ lâu. Mẹ vẫn còn ở nhà một mình.
Ta không nhịn được nói: "Muội muội, tỷ thì không thể nào ra khỏi đây được nữa rồi. Nhưng muội phải nhớ kỹ, ở nhà còn có mẹ già đang chờ muội. Còn vị khách tặng ngọc trai kia, muội phải cẩn thận."
Nàng ta sững người một lúc, rồi cười khẩy: "Bà già sắp c.h.ế.t đó, bà ta mới không thèm quan tâm ta có về hay không. Bà ta chỉ yêu thương tỷ thôi, đáng tiếc, bà ta không bao giờ gặp lại được kẻ vô dụng như tỷ nữa rồi."
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận. Trên đời này làm gì có đứa con gái nào lại nhẫn tâm chà đạp mẹ ruột của mình như vậy.
Nàng ta ngồi thẳng dậy, nhìn ta, cười một cách kỳ quái: "Tỷ tỷ, tỷ thấy kỳ lạ vì sao không nhận được thư nhà đúng không? Có phải tỷ nghi ngờ là mẹ chê tỷ làm kỹ nữ, làm bà ta mất mặt không? Nhà bà ta khi chưa sa sút, bà ta cũng là tiểu thư khuê các đấy!
Bây giờ ta nói cho tỷ biết, trong suốt năm năm qua, ta luôn chạy đi chạy lại, cầm tiền của mẹ, đến trường làng nhờ thầy đồ viết thư. Nhưng những bức thư đó, vừa nhận được ta đã xé nát.
Bà ta không cho ta ăn dù chỉ một hạt gạo, toàn là rau dại, thắt lưng buộc bụng, dành dụm tiền chuộc thân cho tỷ.
Bà ta ép ta ngày đêm cùng bà ta làm việc kim chỉ, làm đến mức mắt ta sắp lòi ra ngoài, cộng với số tiền tỷ nhờ người mang về, cũng tích góp được hơn hai mươi lượng bạc rồi đấy. Thì đã sao? Tất cả đều bị ta trộm mất rồi.
Bà ta chắc chắn tức đến phát bệnh rồi, giờ này còn chẳng biết sống c.h.ế.t ra sao nữa. Tìm mẹ ư? Có lẽ xuống hoàng tuyền tìm mẹ của tỷ còn nhanh hơn đấy."
Ta c.h.ế.t lặng người.
Năm năm qua không nhận được một bức thư nhà nào, nỗi tủi thân, lo lắng, xót xa cho mẹ, tất cả đều cuộn trào, nghẹn cứng trong lồng ngực.
Ta lẩm bẩm: "Bà ấy cũng là mẹ ruột của muội mà."
Ngọc Kiều Nhi phẫn nộ nói: "Vậy tại sao bà ta lúc nào cũng nói ta không bằng tỷ, ta rốt cuộc có điểm nào thua kém tỷ chứ!
Cùng là kỹ nữ, ta vừa đến đã nổi tiếng, còn tỷ thì sao, rụt rè, suýt chút nữa c.h.ế.t đói. Bây giờ chỉ biết lẽo đẽo theo sau người khác ăn đồ thừa, giống như một con ch.ó săn.
Ta đúng là uổng công mang tiếng xấu là có lỗi với tỷ tỷ, chẳng được lợi lộc gì. Chỉ vì tỷ làm kỹ nữ mà còn muốn giữ thanh danh.
Hừ! Bà ta ghét bỏ ta, nhà giàu muốn cưới ta làm con dâu nuôi từ bé, sao bà ta lại không bằng lòng. Bà ta chính là không cam lòng khi thấy ta sống tốt hơn tỷ, chính là hận không thể bẻ xương ta ra, thay thế bằng tỷ."
Trong lòng ta càng thêm rối bời. Lúc rời khỏi nhà, ta mười sáu tuổi, muội muội mới chỉ lên mười. Từ nhỏ mẹ đã chê nàng ta ồn ào, đi đứng nói năng không giống con gái nhà khuê các, nhưng cha luôn bênh vực nàng ta gấp bội.
Cha mất rồi, ta cũng rời đi, chỉ còn mẹ và muội muội ở nhà, vậy mà lại trở thành kẻ thù của nhau.
Ngọc Kiều Nhi vừa mắng nhiếc “ bây giờ tỷ không còn gì để nói nữa rồi chứ”, vừa đẩy ta ra ngoài.
Cách một cánh cửa, nghe thấy nàng ta đang nổi giận bên trong, đập phá đồ đạc, giậm chân ầm ầm.
Có tin đồn rằng, vị khách kia có một bà vợ vô cùng hung dữ. Vườn hoa sau nhà hắn ta trồng rất nhiều hoa mẫu đơn rực rỡ, trong đất trồng hoa, chôn vô số thiếp thất bị đánh chết.
Ngọc Kiều Nhi không hề lo lắng: "Chỉ cần nam nhân thật lòng coi trọng ta, thì dù là hổ dữ cũng chỉ như làm bằng giấy."
Ta làm theo lời tú bà, đến phòng Ngọc Kiều Nhi, thêu cho nàng ta một chiếc váy mới. Nàng ta dựa vào ghế quý phi, sai một tiểu nha đầu xoa bóp chân.
Tiểu nha đầu "bủm bủm" đánh rắm, vội vàng cầu xin: "Tỷ tỷ, muội không dám ăn củ cải xanh nữa."
Ngọc Kiều Nhi phe phẩy chiếc quạt, cười mắng: "Con bé tham ăn, ngươi đúng là biết thứ gì ngon lành."
Ta bỗng sững người.
Trước kia ở quê nhà, muội muội năm nào cũng giục cha trồng củ cải xanh, trồng rồi thì ngày nào cũng ra vườn ngắm nghía mười bận.
Củ cải lớn lên, rửa sạch đất, trước tiên đưa cho cha cắn miếng đầu tiên. Củ cải to nhất, được muội muội yêu thích nhất, ngay cả khi ngủ cũng ôm theo, sợ chuột tha mất.
Cha thì đã qua đời từ lâu. Mẹ vẫn còn ở nhà một mình.
Ta không nhịn được nói: "Muội muội, tỷ thì không thể nào ra khỏi đây được nữa rồi. Nhưng muội phải nhớ kỹ, ở nhà còn có mẹ già đang chờ muội. Còn vị khách tặng ngọc trai kia, muội phải cẩn thận."
Nàng ta sững người một lúc, rồi cười khẩy: "Bà già sắp c.h.ế.t đó, bà ta mới không thèm quan tâm ta có về hay không. Bà ta chỉ yêu thương tỷ thôi, đáng tiếc, bà ta không bao giờ gặp lại được kẻ vô dụng như tỷ nữa rồi."
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận. Trên đời này làm gì có đứa con gái nào lại nhẫn tâm chà đạp mẹ ruột của mình như vậy.
Nàng ta ngồi thẳng dậy, nhìn ta, cười một cách kỳ quái: "Tỷ tỷ, tỷ thấy kỳ lạ vì sao không nhận được thư nhà đúng không? Có phải tỷ nghi ngờ là mẹ chê tỷ làm kỹ nữ, làm bà ta mất mặt không? Nhà bà ta khi chưa sa sút, bà ta cũng là tiểu thư khuê các đấy!
Bây giờ ta nói cho tỷ biết, trong suốt năm năm qua, ta luôn chạy đi chạy lại, cầm tiền của mẹ, đến trường làng nhờ thầy đồ viết thư. Nhưng những bức thư đó, vừa nhận được ta đã xé nát.
Bà ta không cho ta ăn dù chỉ một hạt gạo, toàn là rau dại, thắt lưng buộc bụng, dành dụm tiền chuộc thân cho tỷ.
Bà ta ép ta ngày đêm cùng bà ta làm việc kim chỉ, làm đến mức mắt ta sắp lòi ra ngoài, cộng với số tiền tỷ nhờ người mang về, cũng tích góp được hơn hai mươi lượng bạc rồi đấy. Thì đã sao? Tất cả đều bị ta trộm mất rồi.
Bà ta chắc chắn tức đến phát bệnh rồi, giờ này còn chẳng biết sống c.h.ế.t ra sao nữa. Tìm mẹ ư? Có lẽ xuống hoàng tuyền tìm mẹ của tỷ còn nhanh hơn đấy."
Ta c.h.ế.t lặng người.
Năm năm qua không nhận được một bức thư nhà nào, nỗi tủi thân, lo lắng, xót xa cho mẹ, tất cả đều cuộn trào, nghẹn cứng trong lồng ngực.
Ta lẩm bẩm: "Bà ấy cũng là mẹ ruột của muội mà."
Ngọc Kiều Nhi phẫn nộ nói: "Vậy tại sao bà ta lúc nào cũng nói ta không bằng tỷ, ta rốt cuộc có điểm nào thua kém tỷ chứ!
Cùng là kỹ nữ, ta vừa đến đã nổi tiếng, còn tỷ thì sao, rụt rè, suýt chút nữa c.h.ế.t đói. Bây giờ chỉ biết lẽo đẽo theo sau người khác ăn đồ thừa, giống như một con ch.ó săn.
Ta đúng là uổng công mang tiếng xấu là có lỗi với tỷ tỷ, chẳng được lợi lộc gì. Chỉ vì tỷ làm kỹ nữ mà còn muốn giữ thanh danh.
Hừ! Bà ta ghét bỏ ta, nhà giàu muốn cưới ta làm con dâu nuôi từ bé, sao bà ta lại không bằng lòng. Bà ta chính là không cam lòng khi thấy ta sống tốt hơn tỷ, chính là hận không thể bẻ xương ta ra, thay thế bằng tỷ."
Trong lòng ta càng thêm rối bời. Lúc rời khỏi nhà, ta mười sáu tuổi, muội muội mới chỉ lên mười. Từ nhỏ mẹ đã chê nàng ta ồn ào, đi đứng nói năng không giống con gái nhà khuê các, nhưng cha luôn bênh vực nàng ta gấp bội.
Cha mất rồi, ta cũng rời đi, chỉ còn mẹ và muội muội ở nhà, vậy mà lại trở thành kẻ thù của nhau.
Ngọc Kiều Nhi vừa mắng nhiếc “ bây giờ tỷ không còn gì để nói nữa rồi chứ”, vừa đẩy ta ra ngoài.
Cách một cánh cửa, nghe thấy nàng ta đang nổi giận bên trong, đập phá đồ đạc, giậm chân ầm ầm.
/15
|