Khi đến nơi tiếp theo, cô như muốn chết cho rồi, ai mà ngờ ông lại dẫn mình đến hồ bơi. Nói hồ bơi cũng không phải bởi vì nơi này là nơi dùng để luyện hơi dưới nước. Không phải ông bắt cô xuống dưới để luyện hơi nha.
-Shin lão gia, ngài muốn bơi thì phải đến khu bơi, ở đây là dành cho luyện hơi dưới nước mà.-cô cố trấn an bản thân nói
-Ta không đến nhầm chỗ, ta muốn cô luyện hơi.-ông cười, lộ rõ nguyên nhân đến đây
Cô run lên, bắt cô luyện hơi chẳng khác nào làm cô sẽ bị chết đuối, cô lại không biết bơi, dù biết bơi cũng không thể luyện hơi theo thời gian ông đưa, cô biết thời gian ông đưa ra sẽ không phải 1-2ph ít như vậy.
Nhưng mà vì anh, vì cô, cô phải làm, nên đành cố nặn nụ cười
-Cháu sẽ làm theo ý ông.
-Đây là cô tự nguyện, ta không ép cô, nếu sợ thì cô có thể về.-ngữ khí ông vẫn là lạnh nhạt, mục đích cũng chỉ muốn cô từ bỏ ý định bước vào Shin gia
-Cháu nghĩ cháu làm được.-cô mỉm cười
-Được, là cô muốn. Cô xuống đó luyện hơi, nếu phá được kỉ luật của người ở đây, coi như cô đạt được yêu cầu, còn nếu không thì ta nghĩ cô nên bỏ cuộc.
-Kỉ lục?-cô hơi liếc nhìn qua bảng kỉ luật luyện hơi ở đây, lập tức trợn to mắt, cả người không ngừng run rẩy, nếu là cô, chắc cô chỉ chịu được 3ph nhưng mà người ở đây kỉ luật đến 5ph. Làm sao cô có thể chịu nổi.
-Thế nào? Biết sợ rồi sao? Nếu không muốn chết nước thì bỏ cuộc đi.
Cô nhìn ông trên môi vẫn là nụ cười thuần túy, hít 1 hơi thật là sâu, sau đó tự mình xuống nước. Xung quanh cô đều là nước, toàn là nước, chỉ có nước mà thôi.
Năm phút thôi mà, sẽ nhanh thôi, cô dù thế nào cũng phải ráng chịu đựng, vì anh cô không thể bỏ cuộc được.
Cô mơ màng nhìn xung quanh, trước mắt cũng là nước mờ ảo, người cô thì chìm xuống dưới đáy bể, thử thách của ông, đúng là quá khắc khe, hèn gì anh kêu cô cẩn thận, nói cô không chịu nổi. Anh nói đúng rồi đó, cô sắp không chịu nổi rồi.
Cô xuống nước đã đúng 3ph, ông ngời phía trên khóe môi giần giựt, cô ta sẽ không chịu nổi đâu, năm phút ở dưới nước không chết vì ngộp mới là chuyện lạ.
Lại một phút nữa trôi qua, vẫn chưa thấy cô nổi lên mặt nước, ông cũng hơi lo lắng nhưng mà nhanh chóng gạt qua, là cô ta tự nguyện chứ ông không hề ép buộc gì cả.
Dưới nước, cô gần như nghẹt thở, hơi cô đã cạn kiệt, cô rất cần oxi ngay bây giờ, cô muốn ngoi lên mặt nước, cô cần hô hấp nhưng mà nhanh chóng trong màn nước kia xuất hiện khuôn mặt với nụ cười ấm áp của anh, ý định ấy lập tức bị cô gạt bỏ, chỉ một chút thôi, cô sẽ chịu nổi mà.
Cô mơ màng nhắm mắt, buông lõng người, cô hết cạn hơi rồi.
Năm phút, đúng năm phút rồi. Nhưng mà cô vẫn chưa nguôi lên mặt nước, mọi người nãy giờ đứng bên trên cũng bắt đầu bồn chồn lo lắng.
-Cô gái lúc nãy đi cùng ông đã năm phút rồi chưa lên, có khi nào cô ấy xảy ra chuyện không?-một người đi đến nói với ông
-Cô ta xuống được thì lên được.-ông anh vẫn lạnh nhạt, nhưng mà kì thật trong lòng cũng có 1 chút lo lắng
-Mau xuống cứu cô ấy đi, coi chừng xảy ra án mạng đó.-một người la lên
Tiếp đó là một huấn luyện viên ở đó nhảy xuống, một lúc sau đã đem ngoi lên mặt nước còn có cô.
Huấn luyện viên đặt cô lên bờ, vội vàng sơ cứu cho cô, ấn ngực, hô hấp nhân tạo. Mãi ba phút sau cô mới sặc nước mà mở mi mắt nặng nề ra.
Trước mắt cô mơ màng nhìn xung quanh, chống tay ngồi dậy, ho sặc sụa, cô còn sống sao? Đúng rồi, cô còn sống. Haha... còn sống, ải này cô qua rồi.
-Cô gái này bị khùng rồi sao?Xém chết mà còn cười.-một người đứng đó nói
Cô không màng, vội vàng đi đến chỗ ông anh, cười đến mức chút nữa trẹo quai hàm, nói
-Shin lão gia, cháu phá được kỉ luật rồi.
-Ta có nói cô không qua được sao?-ông vừa nói vừa đứng lên
-Cảm ơn ông, cảm ơn ông.-cô mừng rỡ (cái này nên cảm ơn chị thì nên)
-Đi thay bộ đồ khác đi, ướt hết, ta đợi cô ở canteen.-ông anh không nóng không lạnh nói sau đó chống gậy rời đi
-Dạ.-cô hứng hở nói, đợi ông đi cô mới Year làm động tác chiến thắng
Cô thay bộ đồ ướt bằng một bộ đồ khác, là đồ dành tập thể dục, chiếc áo thun trắng viền hồng, chiếc quần đùi cũng là đồng bộ với chiếc, cô nhanh chân đi đến canteen, thấy ông đang ngồi ở 1 bàn. Cô vội đi đến.
-Xin lỗi, cháu đến trễ.-cô nói
-Ngồi đi.-ông nhấp một ngụm coffee nói
-Vâng.-cô ngồi xuống, kêu một ly dâu ép.
-Nói cho ta biết, cô muốn sao mới tha cho Hyun Woo?-ông không vòng vo, lúc đầu ông nghĩ cô sẽ không chịu nổi hai thử thách ông đưa ra nhưng mà không ngờ lại lần lượt qua được
-Shin lão gia, cháu không hiểu.-cô ngây ngốc nói, rõ ràng nói chỉ cần cô qua thử thách thôi mà, không lẽ đây lại là thử thách sao?
-Cô không biết hay là giả vờ không biết, cô nói đi, cô muốn ta làm gì cô mới rời bỏ Hyun Woo hả?
-Shin lão gia, cháu thật sự yêu anh ấy thật lòng, cháu không cần gì hết.-cô lắc đầu
-Nếu nó là một đứa nghèo khổ thì sao? Cô còn yêu nó sao? Cô chẳng qua vì tiền của nó thôi.
-...-cô cắn răng mình im lặng
-Không phải sao? Cô đừng tưởng chuyện năm năm trước chuyện của cô và nó ta không biết. Sao? Chỉ cần cứu công ty ba cô, cô tình nguyện lên giường với nó, loại con dâu như cô, ta không chấp nhận.-tiếng nói của ông quá lớn làm mọi người đều nhìn cả hai, đặc biệt là nhìn cô còn xì xầm
-Shin lão gia, cháu thừa nhận cháu có làm chuyện đó, nhưng mà bây giờ cháu yêu anh ấy là thật, cháu không cần tiền, cháu.... cháu xin lỗi...
Cô cảm thấy tủi thân, nhục nhã. Cố gắng kìm chế nước mắt mình không rơi, cô biết ông nói những lời này là để sỉ nhục cô, bắt cô từ bỏ anh, nhưng mà dù thế nào cô cũng phải cắn răng chịu đựng
-Còn giả vờ nữa, loại phụ nữ như cô, không thể bước vào Shin gia.
-Cháu... cháu biết bây giờ nói gì ông cũng không đồng ý cháu và anh ấy đến với nhau, cháu thật sự không vì tiền của anh ấy, cháu thật sự yêu anh ấymà.-cô nghẹn ngào
-Hừ, cho dù thế nào ta cũng phản đối cuộc hôn nhân này.-ông tức giận đứng lên, giậm cây gậy xuống sàn sau đó phất tay bỏ đi
Cô như đóng băng ngồi đó, mặc tiếng bàn tán về mình ngày càng lớn, cô thật sự yêu anh, cô không nghĩ vì tiền mà đến với anh, tại sao ông cứ có ác cảm với anh chứ?
Cô khẩn trương đuổi theo ông.
-Shin lão gia....-cô gọi với theo nhưng cô càng gọi ông càng đi nhanh, đến nổi băng qua đường khi đèn xanh cũng không biết
Cô hốt hoảng khi một chiếc xe tải chạy thẳng tới chỗ ông đang đứng, không nghĩ ngợi nhiều cô vội chạy tới đẩy ông ra, chính mình bị xe đụng trúng, sau đó liền hôn mê không biết gì.
Ông anh hết cả hồn, suýt bị dọa chết, nhìn sang thấy cô nằm trên đường bất tỉnh, cô ta sao lại cứu ông? Ông đã đối xử cô ta thậm tệ như vậy, còn dùng lời lẽ sỉ nhục cô ta, vậy mà cô ta vẫn liều mạng cứu ông sao?
-Shin lão gia, ngài muốn bơi thì phải đến khu bơi, ở đây là dành cho luyện hơi dưới nước mà.-cô cố trấn an bản thân nói
-Ta không đến nhầm chỗ, ta muốn cô luyện hơi.-ông cười, lộ rõ nguyên nhân đến đây
Cô run lên, bắt cô luyện hơi chẳng khác nào làm cô sẽ bị chết đuối, cô lại không biết bơi, dù biết bơi cũng không thể luyện hơi theo thời gian ông đưa, cô biết thời gian ông đưa ra sẽ không phải 1-2ph ít như vậy.
Nhưng mà vì anh, vì cô, cô phải làm, nên đành cố nặn nụ cười
-Cháu sẽ làm theo ý ông.
-Đây là cô tự nguyện, ta không ép cô, nếu sợ thì cô có thể về.-ngữ khí ông vẫn là lạnh nhạt, mục đích cũng chỉ muốn cô từ bỏ ý định bước vào Shin gia
-Cháu nghĩ cháu làm được.-cô mỉm cười
-Được, là cô muốn. Cô xuống đó luyện hơi, nếu phá được kỉ luật của người ở đây, coi như cô đạt được yêu cầu, còn nếu không thì ta nghĩ cô nên bỏ cuộc.
-Kỉ lục?-cô hơi liếc nhìn qua bảng kỉ luật luyện hơi ở đây, lập tức trợn to mắt, cả người không ngừng run rẩy, nếu là cô, chắc cô chỉ chịu được 3ph nhưng mà người ở đây kỉ luật đến 5ph. Làm sao cô có thể chịu nổi.
-Thế nào? Biết sợ rồi sao? Nếu không muốn chết nước thì bỏ cuộc đi.
Cô nhìn ông trên môi vẫn là nụ cười thuần túy, hít 1 hơi thật là sâu, sau đó tự mình xuống nước. Xung quanh cô đều là nước, toàn là nước, chỉ có nước mà thôi.
Năm phút thôi mà, sẽ nhanh thôi, cô dù thế nào cũng phải ráng chịu đựng, vì anh cô không thể bỏ cuộc được.
Cô mơ màng nhìn xung quanh, trước mắt cũng là nước mờ ảo, người cô thì chìm xuống dưới đáy bể, thử thách của ông, đúng là quá khắc khe, hèn gì anh kêu cô cẩn thận, nói cô không chịu nổi. Anh nói đúng rồi đó, cô sắp không chịu nổi rồi.
Cô xuống nước đã đúng 3ph, ông ngời phía trên khóe môi giần giựt, cô ta sẽ không chịu nổi đâu, năm phút ở dưới nước không chết vì ngộp mới là chuyện lạ.
Lại một phút nữa trôi qua, vẫn chưa thấy cô nổi lên mặt nước, ông cũng hơi lo lắng nhưng mà nhanh chóng gạt qua, là cô ta tự nguyện chứ ông không hề ép buộc gì cả.
Dưới nước, cô gần như nghẹt thở, hơi cô đã cạn kiệt, cô rất cần oxi ngay bây giờ, cô muốn ngoi lên mặt nước, cô cần hô hấp nhưng mà nhanh chóng trong màn nước kia xuất hiện khuôn mặt với nụ cười ấm áp của anh, ý định ấy lập tức bị cô gạt bỏ, chỉ một chút thôi, cô sẽ chịu nổi mà.
Cô mơ màng nhắm mắt, buông lõng người, cô hết cạn hơi rồi.
Năm phút, đúng năm phút rồi. Nhưng mà cô vẫn chưa nguôi lên mặt nước, mọi người nãy giờ đứng bên trên cũng bắt đầu bồn chồn lo lắng.
-Cô gái lúc nãy đi cùng ông đã năm phút rồi chưa lên, có khi nào cô ấy xảy ra chuyện không?-một người đi đến nói với ông
-Cô ta xuống được thì lên được.-ông anh vẫn lạnh nhạt, nhưng mà kì thật trong lòng cũng có 1 chút lo lắng
-Mau xuống cứu cô ấy đi, coi chừng xảy ra án mạng đó.-một người la lên
Tiếp đó là một huấn luyện viên ở đó nhảy xuống, một lúc sau đã đem ngoi lên mặt nước còn có cô.
Huấn luyện viên đặt cô lên bờ, vội vàng sơ cứu cho cô, ấn ngực, hô hấp nhân tạo. Mãi ba phút sau cô mới sặc nước mà mở mi mắt nặng nề ra.
Trước mắt cô mơ màng nhìn xung quanh, chống tay ngồi dậy, ho sặc sụa, cô còn sống sao? Đúng rồi, cô còn sống. Haha... còn sống, ải này cô qua rồi.
-Cô gái này bị khùng rồi sao?Xém chết mà còn cười.-một người đứng đó nói
Cô không màng, vội vàng đi đến chỗ ông anh, cười đến mức chút nữa trẹo quai hàm, nói
-Shin lão gia, cháu phá được kỉ luật rồi.
-Ta có nói cô không qua được sao?-ông vừa nói vừa đứng lên
-Cảm ơn ông, cảm ơn ông.-cô mừng rỡ (cái này nên cảm ơn chị thì nên)
-Đi thay bộ đồ khác đi, ướt hết, ta đợi cô ở canteen.-ông anh không nóng không lạnh nói sau đó chống gậy rời đi
-Dạ.-cô hứng hở nói, đợi ông đi cô mới Year làm động tác chiến thắng
Cô thay bộ đồ ướt bằng một bộ đồ khác, là đồ dành tập thể dục, chiếc áo thun trắng viền hồng, chiếc quần đùi cũng là đồng bộ với chiếc, cô nhanh chân đi đến canteen, thấy ông đang ngồi ở 1 bàn. Cô vội đi đến.
-Xin lỗi, cháu đến trễ.-cô nói
-Ngồi đi.-ông nhấp một ngụm coffee nói
-Vâng.-cô ngồi xuống, kêu một ly dâu ép.
-Nói cho ta biết, cô muốn sao mới tha cho Hyun Woo?-ông không vòng vo, lúc đầu ông nghĩ cô sẽ không chịu nổi hai thử thách ông đưa ra nhưng mà không ngờ lại lần lượt qua được
-Shin lão gia, cháu không hiểu.-cô ngây ngốc nói, rõ ràng nói chỉ cần cô qua thử thách thôi mà, không lẽ đây lại là thử thách sao?
-Cô không biết hay là giả vờ không biết, cô nói đi, cô muốn ta làm gì cô mới rời bỏ Hyun Woo hả?
-Shin lão gia, cháu thật sự yêu anh ấy thật lòng, cháu không cần gì hết.-cô lắc đầu
-Nếu nó là một đứa nghèo khổ thì sao? Cô còn yêu nó sao? Cô chẳng qua vì tiền của nó thôi.
-...-cô cắn răng mình im lặng
-Không phải sao? Cô đừng tưởng chuyện năm năm trước chuyện của cô và nó ta không biết. Sao? Chỉ cần cứu công ty ba cô, cô tình nguyện lên giường với nó, loại con dâu như cô, ta không chấp nhận.-tiếng nói của ông quá lớn làm mọi người đều nhìn cả hai, đặc biệt là nhìn cô còn xì xầm
-Shin lão gia, cháu thừa nhận cháu có làm chuyện đó, nhưng mà bây giờ cháu yêu anh ấy là thật, cháu không cần tiền, cháu.... cháu xin lỗi...
Cô cảm thấy tủi thân, nhục nhã. Cố gắng kìm chế nước mắt mình không rơi, cô biết ông nói những lời này là để sỉ nhục cô, bắt cô từ bỏ anh, nhưng mà dù thế nào cô cũng phải cắn răng chịu đựng
-Còn giả vờ nữa, loại phụ nữ như cô, không thể bước vào Shin gia.
-Cháu... cháu biết bây giờ nói gì ông cũng không đồng ý cháu và anh ấy đến với nhau, cháu thật sự không vì tiền của anh ấy, cháu thật sự yêu anh ấymà.-cô nghẹn ngào
-Hừ, cho dù thế nào ta cũng phản đối cuộc hôn nhân này.-ông tức giận đứng lên, giậm cây gậy xuống sàn sau đó phất tay bỏ đi
Cô như đóng băng ngồi đó, mặc tiếng bàn tán về mình ngày càng lớn, cô thật sự yêu anh, cô không nghĩ vì tiền mà đến với anh, tại sao ông cứ có ác cảm với anh chứ?
Cô khẩn trương đuổi theo ông.
-Shin lão gia....-cô gọi với theo nhưng cô càng gọi ông càng đi nhanh, đến nổi băng qua đường khi đèn xanh cũng không biết
Cô hốt hoảng khi một chiếc xe tải chạy thẳng tới chỗ ông đang đứng, không nghĩ ngợi nhiều cô vội chạy tới đẩy ông ra, chính mình bị xe đụng trúng, sau đó liền hôn mê không biết gì.
Ông anh hết cả hồn, suýt bị dọa chết, nhìn sang thấy cô nằm trên đường bất tỉnh, cô ta sao lại cứu ông? Ông đã đối xử cô ta thậm tệ như vậy, còn dùng lời lẽ sỉ nhục cô ta, vậy mà cô ta vẫn liều mạng cứu ông sao?
/124
|