Phải năn nỉ khan cả cổ Hyun Woo mới cho Je Jae xuất viện, nhưng cô phải hứa với anh tịnh dưỡng, giữ gìn sức khỏe cho đến khi nào tai lành lặn. Tệ cái là đi làm cũng bị anh giám sát, lần này số cô đúng thảm luôn, bị dòm ngó.
Vừa mới bước vào tập đoàn, lập tức mọi ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đại sãnh đều nhìn cô và anh. Cô cố ý nhích nhích tránh xa anh 1 tí, ai dè anh mặt dày tới mức kéo cô lại, còn bắt cô đứng sát anh. Lần này hết đường chối cãi với mấy động nghiệp cùng phòng rồi.
-Hyun Woo này, tay em còn đau, anh đừng bắt em đứng sát như vậy.-cô cười cười, chỉ chỉ tay đang băng bó của mình
-Chính vì vậy em mới nên đứng gần anh, lỡ em bị gì rồi sao?-anh cười thích thú
-Em bị đau tay chứ không phải chân, không cần anh dìu đâu.-cô vừa nói vừa tránh xa anh ra
-Em sợ sao?
-Ai... ai sợ? Em lên trước, không cần đi thang máy chuyên dụng.-cô nói liền vọt vào thang máy dành cho nhân viên như tránh tà, anh còn chưa kịp ngăn cô lại cửa đã đóng, khóe môi anh nâng lên nụ cười
Cô đứng ngoài cửa văn phòng, cố hít một hơi thật sâu cũng thầm trấn an bản thân, sau đó nặn ra một nụ cười từng bước đi vào trong.
Đúng là không ngoài dự đoán của cô, ai cũng nhìn cô như người ngoài hành tinh mới đáp xuống hôm nay, không những vậy còn có nụ cười ma tà làm cô sởn cả óc.
Cô nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, ai dè vừa mới đặt mông xuống ghế, lặp tức cả đám xúm lại bàn cô, mặt ai cũng nghiêm, nhìn cô y ra cảnh sát đang nhìn tội phạm.
-Các cậu làm gì vậy?-cô cười lấy lòng trước
-Khai mau đi. Bọn này thấy hết rồi.-Hong Goo ánh mắt sắc bén nhìn cô
-Đúng vậy, khôn hồn khai hết đi, bọn này sẽ tha cho.-Sung Hye cũng tiếp lời
-Này này, mọi người làm sao vậy? Mình thì có gì phải khai.-cô đánh lãng
-Còn chối. Nói. Cậu và chủ tịch có phải là có mờ ám không?-Min Song dùng ánh mắt cảnh sát đang hỏi cung hỏi cô
-Gì, gì chứ? Mờ ám gì đâu.-cô chột dạ, đúng là lần này bị anh hại chết
-Không khai chứ gì. Vậy thì đừng trách bọn này nhé.-nụ cười cả đám cực nguy hiểm, cô nuốt nước bọt một cái, chẳng lẽ bọn họ định giết cô, hay tra tấn cô???
{ Chị ơi, cứ làm quá vấn đề == }
Một phút sau...
-Đừng... đừng mà....-cô mếu máo nói
-Còn không khai, là cậu ép thôi. Khai đi.-Hong Goo nở nụ cười gian tà
-Không có...-cô căng thẳng nói
-Không phải cậu rất thích làm đẹp sao? Còn rất sợ bị xấu, không khai khuôn mặt của cậu sẽ không dám ra đường gặp ai đó.-Sung Hye như muốn ăn tươi nuốt sống cô
-Đúng vậy... cậu đừng đưa nó tới, trúng mặt tớ sẽ xấu lắm.-cô van xin
-Không. Nói, có phải không?-Min Song nheo mắt
-Không có.-cô lắc lắc đầu
-Vậy thì, đừng trách nhé.
Cả đám cười nham hiểm.
-Đừng...
Sau một hồi cả đám xúm lại cô, sau đó cười mãn nguyện tản ra nhìn tác phẩm của mình.
-Aaa....-cô gần như hét lên
-Haha....-cả đám cười như điên
-Còn cười?-cô lườm, lại dám làm cách này với cô
-Ai biểu cậu không khai, để xem dám ra ngoài gặp ai không?
-Hứ, không thèm nói với các cậu.
Cô đứng lên bỏ đi, không ngờ cả đám như vậy dám làm cách này, lúc đầu cô còn tưởng thủ tiêu cô, ai dè mỗi người trên tay cầm một cây cọ có quẹt màu nước (đủ loại màu :D) cô không khai thì quẹt lên khắp mặt cô, áaaa đúng là cô không còn mặt mũi ra ngoài mà.
Cho nên mới hậm hực đi lên văn phòng của Hyun Woo, ai ai cũng nhìn cô khiến cô muốn kiếm cái hố chui xuống càng nhanh càng tốt. Tất cả tại Hyun Woo hết!!!
Cô xông cửa đi vào phòng chủ tịch, có ai mà ngờ trong đây ngoài anh và chị Rim Hee ra còn có 2 người, hình như đang bàn công việc, lần này cô thật muốn độn thổ. Mặt cũng không còn để mất nữa mà!!! TT^TT
-Xin lỗi hai vị, khi khác chúng ta bàn tiếp.-Hyun Woo thấy cô cùng khuôn mặt đầy màu nước đó rất muốn cười nhưng lại nhịn, nhìn sang 2 người kia nói
-Vậy chúng tôi về trước, chuyện dự án đó sẽ nói sau với ngài.-một trong hai đứng lên nhã nhặn bắt tay anh, sau đó cũng rời đi, chỉ là khi đi ngang cô, cô thấy được họ đang nhìn cô, còn cười
Lúc này đây cô thật muốn đánh chết tên Hyun Woo.
-Rim Hee, cô ra ngoài đi.-Hyun Woo ra lệnh
-Vâng.-Rim Hee đáp, sau đó bước đi ra ngoài
Đợi Rim Hee đóng cửa cô mới quay sang lườm anh 1 cái, ánh mắt bắn ra lửa.
-Em đang diễn hề hay sao mà vẽ mặt tùm lum hết vậy?-anh nhịn hết nổi cũng cười thành tiếng, không hề biết mình sắp gặp nạn
-Anh còn cười. Hôm nay em nhất định phải đánh chết anh mới hả dạ.-cô dùng ánh mắt hình viên đạn nói
-Nè nè, anh thề anh không làm gì em hết nha, em vu oan cho anh.-anh nói giơ hai tay lên đầu vẻ vô tội (anh vô số tội thì có)
-Còn không phải tại anh mà em ra nông nỗi này sao?-cô tức giận chỉ lên mặt mình
-Sao lại là anh?-anh nói còn cười, quả thật mặt cô đến người không thể cười cũng phải cười nha
-Còn cười, nếu không vì anh cứ đi gần em ở trong tập đoàn thì đám đồng nghiệp đã không dùng cách này bắt em khai ra em và anh có quan hệ gì không?-cô hờn dỗi
-Thì ra là vậy, sao em không nói chúng ta có quan hệ gì?-anh nửa đùa nửa thật
-Anh còn có tâm trạng để giỡn sao?-cô liếc anh 1 cái
-Haha... cô gái ngốc, chúng ta thì có gì để giấu.-anh tiến lên kéo cô ôm vào lòng mình
-Gì chứ? Anh biết rõ trong công ty ai mà không biết anh lăng nhăng ra sao?-cô bĩu môi, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh đang ôm chặt mình nhưng không được
-Thì ra lí do này, anh có thể xem em đang ghen không?-anh cười xấu xa
-Nằm mơ đi, ai mượn anh lăng nhăng, còn nói em ghen.-cô cố ý dùng cù chỏ thục vào người anh 1 cái, không nhẹ nhưng cũng không quá mạnh
-Haha... chúng ta cuối tháng cưới rồi, em còn sợ gì chứ.-anh vùi đầu vào cổ cô
Cô mạnh mẽ đạp lên chân anh 1 cái, khiến anh đau mà ôm chân mình, còn chưa kịp hỏi lí do thì cô đã kéo tay anh cắn lên. Anh đau đến mức thật muốn... đập đầu vào tường (không dám đánh cô, dại gái hahaha :v :v)
-Em nhả ra, sao lại cắn anh, anh có làm gì em đâu?
Nhưng mà cô còn ác ý cắn mạnh một cái nhìn anh hả hê, như vậy không đủ làm cô hạ quả.
Mãi một lúc sau, cô mới vừa lòng nhả ra.
-Sợ, sợ cái đầu anh, nếu không thì mặt em đã không làm hề rồi. Còn nói làm như hay lắm.-cô chống nạnh đành hanh
-Coi như anh sợ em đi, bây giờ vào trong rửa mặt đi.-anh hòa giải nói
-Anh chưa xong với em đâu, sau này cấm anh đứng gần em, ít nhất cách em 10m trước mọi người.-cô trừng mắt sau đó mở cửa đi vào phòng nghỉ trong phòng chủ tịch đi một mạch vào nhà tắm.
-Để anh xem, lát nữa anh trừng phạt em thế nào.-khóe môi anh dửng dưng nở nụ cười, phải nói đểu chưa từng thấy
Je Jae phải ở trong toilet mắt nửa tiếng mới có thể rửa sạch màu nước trên mặt cô, biết rõ cô luôn coi trọng sắc đẹp của mình, vậy mà còn quẹt tùm lum lên mặt cô, khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người. Mà nguyên nhân chủ yếu cũng là Hyun Woo.
Vừa mới bước vào tập đoàn, lập tức mọi ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đại sãnh đều nhìn cô và anh. Cô cố ý nhích nhích tránh xa anh 1 tí, ai dè anh mặt dày tới mức kéo cô lại, còn bắt cô đứng sát anh. Lần này hết đường chối cãi với mấy động nghiệp cùng phòng rồi.
-Hyun Woo này, tay em còn đau, anh đừng bắt em đứng sát như vậy.-cô cười cười, chỉ chỉ tay đang băng bó của mình
-Chính vì vậy em mới nên đứng gần anh, lỡ em bị gì rồi sao?-anh cười thích thú
-Em bị đau tay chứ không phải chân, không cần anh dìu đâu.-cô vừa nói vừa tránh xa anh ra
-Em sợ sao?
-Ai... ai sợ? Em lên trước, không cần đi thang máy chuyên dụng.-cô nói liền vọt vào thang máy dành cho nhân viên như tránh tà, anh còn chưa kịp ngăn cô lại cửa đã đóng, khóe môi anh nâng lên nụ cười
Cô đứng ngoài cửa văn phòng, cố hít một hơi thật sâu cũng thầm trấn an bản thân, sau đó nặn ra một nụ cười từng bước đi vào trong.
Đúng là không ngoài dự đoán của cô, ai cũng nhìn cô như người ngoài hành tinh mới đáp xuống hôm nay, không những vậy còn có nụ cười ma tà làm cô sởn cả óc.
Cô nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, ai dè vừa mới đặt mông xuống ghế, lặp tức cả đám xúm lại bàn cô, mặt ai cũng nghiêm, nhìn cô y ra cảnh sát đang nhìn tội phạm.
-Các cậu làm gì vậy?-cô cười lấy lòng trước
-Khai mau đi. Bọn này thấy hết rồi.-Hong Goo ánh mắt sắc bén nhìn cô
-Đúng vậy, khôn hồn khai hết đi, bọn này sẽ tha cho.-Sung Hye cũng tiếp lời
-Này này, mọi người làm sao vậy? Mình thì có gì phải khai.-cô đánh lãng
-Còn chối. Nói. Cậu và chủ tịch có phải là có mờ ám không?-Min Song dùng ánh mắt cảnh sát đang hỏi cung hỏi cô
-Gì, gì chứ? Mờ ám gì đâu.-cô chột dạ, đúng là lần này bị anh hại chết
-Không khai chứ gì. Vậy thì đừng trách bọn này nhé.-nụ cười cả đám cực nguy hiểm, cô nuốt nước bọt một cái, chẳng lẽ bọn họ định giết cô, hay tra tấn cô???
{ Chị ơi, cứ làm quá vấn đề == }
Một phút sau...
-Đừng... đừng mà....-cô mếu máo nói
-Còn không khai, là cậu ép thôi. Khai đi.-Hong Goo nở nụ cười gian tà
-Không có...-cô căng thẳng nói
-Không phải cậu rất thích làm đẹp sao? Còn rất sợ bị xấu, không khai khuôn mặt của cậu sẽ không dám ra đường gặp ai đó.-Sung Hye như muốn ăn tươi nuốt sống cô
-Đúng vậy... cậu đừng đưa nó tới, trúng mặt tớ sẽ xấu lắm.-cô van xin
-Không. Nói, có phải không?-Min Song nheo mắt
-Không có.-cô lắc lắc đầu
-Vậy thì, đừng trách nhé.
Cả đám cười nham hiểm.
-Đừng...
Sau một hồi cả đám xúm lại cô, sau đó cười mãn nguyện tản ra nhìn tác phẩm của mình.
-Aaa....-cô gần như hét lên
-Haha....-cả đám cười như điên
-Còn cười?-cô lườm, lại dám làm cách này với cô
-Ai biểu cậu không khai, để xem dám ra ngoài gặp ai không?
-Hứ, không thèm nói với các cậu.
Cô đứng lên bỏ đi, không ngờ cả đám như vậy dám làm cách này, lúc đầu cô còn tưởng thủ tiêu cô, ai dè mỗi người trên tay cầm một cây cọ có quẹt màu nước (đủ loại màu :D) cô không khai thì quẹt lên khắp mặt cô, áaaa đúng là cô không còn mặt mũi ra ngoài mà.
Cho nên mới hậm hực đi lên văn phòng của Hyun Woo, ai ai cũng nhìn cô khiến cô muốn kiếm cái hố chui xuống càng nhanh càng tốt. Tất cả tại Hyun Woo hết!!!
Cô xông cửa đi vào phòng chủ tịch, có ai mà ngờ trong đây ngoài anh và chị Rim Hee ra còn có 2 người, hình như đang bàn công việc, lần này cô thật muốn độn thổ. Mặt cũng không còn để mất nữa mà!!! TT^TT
-Xin lỗi hai vị, khi khác chúng ta bàn tiếp.-Hyun Woo thấy cô cùng khuôn mặt đầy màu nước đó rất muốn cười nhưng lại nhịn, nhìn sang 2 người kia nói
-Vậy chúng tôi về trước, chuyện dự án đó sẽ nói sau với ngài.-một trong hai đứng lên nhã nhặn bắt tay anh, sau đó cũng rời đi, chỉ là khi đi ngang cô, cô thấy được họ đang nhìn cô, còn cười
Lúc này đây cô thật muốn đánh chết tên Hyun Woo.
-Rim Hee, cô ra ngoài đi.-Hyun Woo ra lệnh
-Vâng.-Rim Hee đáp, sau đó bước đi ra ngoài
Đợi Rim Hee đóng cửa cô mới quay sang lườm anh 1 cái, ánh mắt bắn ra lửa.
-Em đang diễn hề hay sao mà vẽ mặt tùm lum hết vậy?-anh nhịn hết nổi cũng cười thành tiếng, không hề biết mình sắp gặp nạn
-Anh còn cười. Hôm nay em nhất định phải đánh chết anh mới hả dạ.-cô dùng ánh mắt hình viên đạn nói
-Nè nè, anh thề anh không làm gì em hết nha, em vu oan cho anh.-anh nói giơ hai tay lên đầu vẻ vô tội (anh vô số tội thì có)
-Còn không phải tại anh mà em ra nông nỗi này sao?-cô tức giận chỉ lên mặt mình
-Sao lại là anh?-anh nói còn cười, quả thật mặt cô đến người không thể cười cũng phải cười nha
-Còn cười, nếu không vì anh cứ đi gần em ở trong tập đoàn thì đám đồng nghiệp đã không dùng cách này bắt em khai ra em và anh có quan hệ gì không?-cô hờn dỗi
-Thì ra là vậy, sao em không nói chúng ta có quan hệ gì?-anh nửa đùa nửa thật
-Anh còn có tâm trạng để giỡn sao?-cô liếc anh 1 cái
-Haha... cô gái ngốc, chúng ta thì có gì để giấu.-anh tiến lên kéo cô ôm vào lòng mình
-Gì chứ? Anh biết rõ trong công ty ai mà không biết anh lăng nhăng ra sao?-cô bĩu môi, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh đang ôm chặt mình nhưng không được
-Thì ra lí do này, anh có thể xem em đang ghen không?-anh cười xấu xa
-Nằm mơ đi, ai mượn anh lăng nhăng, còn nói em ghen.-cô cố ý dùng cù chỏ thục vào người anh 1 cái, không nhẹ nhưng cũng không quá mạnh
-Haha... chúng ta cuối tháng cưới rồi, em còn sợ gì chứ.-anh vùi đầu vào cổ cô
Cô mạnh mẽ đạp lên chân anh 1 cái, khiến anh đau mà ôm chân mình, còn chưa kịp hỏi lí do thì cô đã kéo tay anh cắn lên. Anh đau đến mức thật muốn... đập đầu vào tường (không dám đánh cô, dại gái hahaha :v :v)
-Em nhả ra, sao lại cắn anh, anh có làm gì em đâu?
Nhưng mà cô còn ác ý cắn mạnh một cái nhìn anh hả hê, như vậy không đủ làm cô hạ quả.
Mãi một lúc sau, cô mới vừa lòng nhả ra.
-Sợ, sợ cái đầu anh, nếu không thì mặt em đã không làm hề rồi. Còn nói làm như hay lắm.-cô chống nạnh đành hanh
-Coi như anh sợ em đi, bây giờ vào trong rửa mặt đi.-anh hòa giải nói
-Anh chưa xong với em đâu, sau này cấm anh đứng gần em, ít nhất cách em 10m trước mọi người.-cô trừng mắt sau đó mở cửa đi vào phòng nghỉ trong phòng chủ tịch đi một mạch vào nhà tắm.
-Để anh xem, lát nữa anh trừng phạt em thế nào.-khóe môi anh dửng dưng nở nụ cười, phải nói đểu chưa từng thấy
Je Jae phải ở trong toilet mắt nửa tiếng mới có thể rửa sạch màu nước trên mặt cô, biết rõ cô luôn coi trọng sắc đẹp của mình, vậy mà còn quẹt tùm lum lên mặt cô, khiến cô xấu hổ trước mặt mọi người. Mà nguyên nhân chủ yếu cũng là Hyun Woo.
/124
|