Một giọng nói ấm áp quen thuộc nào đó vang lên phía sau lưng tôi,tôi quay người lại,tôi kinh ngạc vô cùng tay chân cứng đờ miệng lắp ba lắp bắp không biết nói sao cho được tại sao lại gặp ở đây chứ?
-Hôm đó gặp mà em bận nên anh không hỏi nhiều được hôm nay gặp em tốt thật.-Dong Hwa mỉm cười nói
-Anh…có chuyện gì nói sao?-tôi lắp bắp hỏi
-Ngày hôm đó…anh chưa kịp giải thích…liệu bây giờ nói có quá muộn không?-Dong Hwa thoáng buồn chập chừng hỏi
-Chuyện đó em quên rồi…em đã không còn nhớ gì cả anh đừng nhắc đến nữa với lại với anh em không còn tình cảm gì hết.
-Em không cần miễn cưỡng bản thân mình,anh chỉ cần em nghe anh thôi dù chỉ một câu.-anh Dong Hwa nói
-Tôi không có miễn cưỡng gì hết…lúc trước chính tôi đã buông anh thì bây giờ cũng thế một khi tôi buông thì không bao giờ níu lại.-tôi lạnh lùng đáp nhưng trong thâm tâm tôi như ai đó cào xé,tôi không muốn chỉ sợ nếu tôi níu tay anh lại thì lại làm anh đau thêm thôi,tôi không thể làm sai nữa
-Je Jae…anh biết mình nói gì cũng vô ích nhưng anh biết mình đã sai…chỉ xin em cho anh cơ hội để nói rõ…em có thể không quan tâm nhưng hãy nghe anh,anh xin em đó.-anh Dong Hwa vẫn cố níu dù biết cơ hội rất mỏng manh
-Tôi không muốn nghe cũng không muốn biết anh nói gì hết,tôi mệt lắm rồi tôi rất ghét khi thấy anh làm ơn tránh xa tôi đi
-Anh xin em,đừng nói ghét anh,cũng đừng miễn cưỡng nói quên anh hãy cứ xem như anh chưa tồn tại trong cuộc sống của em đi.-anh Dong Hwa nói nghẹn ngào vẻ như sắp khóc
-Tôi rất muốn xem anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của tôi nhưng anh cứ xuất hiện trước mắt tôi thì sao tôi quên được vì vậy sau này mong anh hãy tránh xa tôi ra.-tôi lạnh lùng đáp
-Nếu em nói vậy thì anh sẽ tránh xa cuộc sống cảu em ra nhưng…nếu sau này em muốn quay lại thì bất cứ lúc nào anh cũng dang rộng cánh tay chờ em.
Anh Dong Hwa mỉm cười rồi quay người bước đi,khuôn mặt rơi vài giọt lệ không ngờ hai năm qua em vẫn cố chấp như thế thà làm đau cả hai chứ không chấp nhận anh lại anh còn nhớ sau khi cầu xin tôi thì về nhà sốt hai ngày đêm anh tuyệt vọng đến mức muốn chết đi cho xong vì lí do đó ba mẹ anh chuyển anh đến trường Yonsei học,anh rất bực anh đang muốn giải thích mà lại thế này cũng lúc đó Soo Jin điện cho anh nói hết mọi chuyện anh muốn chạy ngay đến nhưng không thể vì anh đang bệnh thêm phần ba mẹ anh không muốn anh gặp lại kể từ đó ngày nào anh cũng mong gặp lại để cả hai có thể quay lại như xưa nhưng…
-Em xin lỗi….em…thật sự xin lỗi anh.-tôi khóc nấc lên,tôi không muốn nhưng vì tôi đã hiểu nhầm còn la mắng anh ấy,tôi không đủ tư cách để nói tiếng yêu với anh nữa
-Đừng đợi em…em là cô gái xấu xa…đừng đợi.
Tôi không muốn anh ấy phải vì tôi đau hơn nữa,hai năm trước là tôi sai là tôi đã hiểu nhầm anh nên tôi không có tư cách yêu anh lần thứ hai,tôi đã từng nói sẽ quên anh nhưng vẫn cứ mong gặp lại anh ấy và tôi cũng chọn vào trường Yonsei chỉ mong gặp anh,tôi thật xấu xa đúng không?Nói quên anh sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi cuộc đời tôi vậy mà lại mong gặp lại đã thế còn chọn vào trường Yonsei nữa chứ,giờ gặp lại anh tôi lại nói những lời cay đắng,tôi thật đáng chết mà
-Đừng nhớ em…cũng đừng yêu em nữa…em không xứng.-tôi ngồi dựa vào gốc cây gục mặt vào hai chân mà khóc
-Em đừng khóc nữa anh sẽ đau đó.-giọng nói nào đó vang lên
Tôi khẽ ngước nhìn hơi kinh ngạc sao anh còn ở đây chứ,chẳng lẽ anh không đi,sao lại….
-Anh…-tôi thốt chẳng nên lời
-Em đừng khóc,em khóc anh cũng đau lắm.-anh Dong Hwa khẽ mỉm cười quẹt vài giọt nước mắt lăn dài trên má tôi
-Anh nói gì thế…tôi khóc khi nào chứ.-tôi hất tay anh ra
-Em đừng làm vậy nữa…đùng ép bản thân nữa…anh xin em đó.-anh Dong Hwa ôm chặt tôi lại
-Anh làm gì thế…buông ra.-tôi giãy giụa
-Đừng lừa dối mình nữa…anh xin em…anh không muốn em thế này nữa…Je Jae đừng làm anh cũng như em đau nữa được không.-anh Dong Hwa càng ghì chặt tôi hơn
-Đừng vậy nữa…em xin anh…em xin anh đó.-tôi ngân ngấn nước mắt,tôi không muốn thế này nữa thà dứt khoác còn hơn là day dưa
-Anh không thể…anh không thể mà đừng ghét anh…em có biết…hàng giờ hàng phút hàng giây anh đều nhớ đến em…vì thế xin em đừng thế này nữa anh chịu không nổi đâu
-Đừng vậy nữa mà…anh Dong Hwa em xin anh đó…
-Je Jae…em biết anh yêu em lắm mà…anh yêu em đến phát điên lên,em có biết khi chuyển đến Yonsei anh đã rất muốn tìm em ngay nhưng…anh không thể…khi gặp lại em anh đã rất vui mừng…bởi vậy xin em đừng làm thế với anh nữa.
-Anh Dong Hwa…em không đáng để anh yêu em thế đâu…làm ơn đi.
-Em đừng xin anh…anh không thể mất em được…anh mới là người cầu xin em đó…đừng thế này nữa được không?
-Anh Dong Hwa…em…
-Đừng nói gì hết…anh chỉ cần em im lặng thế này là được…đừng rời khỏi vòng tay của anh được không.-anh Dong Hwa càng ôm chặt tôi hơn
Tôi không phản kháng nữa chỉ ngồi im cho anh ôm tôi,tôi chỉ lẳng lặng khóc làm ướt cả vai áo của anh,sao anh lại cố chấp thế,tôi đã nói những câu tuyệt tình như thế mà sao anh vẫn cứ ngoan cố.
Từ xa một người con trai đứng chứng kiến hết tất cả,tay anh nắm chặt thành nắm đấm,tại sao anh phải nổi giận thế này chứ,rõ ràng anh đâu là gì của cô mà sao tim anh như nổ tung khi thấy hình ảnh thân mật của hai người,anh biết mình yêu cô mất rồi nhưng không ngờ nó lại khắc sâu và nặng nề thế này,anh không muốn từ bỏ cô ngay lúc này vì anh chưa nói câu yêu với cô,anh sẽ giữ chặt nó và làm bằng mọi cách để giữ tay cô lại.Anh quay phắt người đi,từ trước đến giờ thứ anh muốn có thì một nó sẽ là của riêng anh còn hai anh không có được thì người khác cũng đừng mong mà có và cô cũng như thế
Không biết tôi và anh Dong Hwa thế này bao lâu rồi,lâu lắm tôi mới cảm nhận được hơi ấm của anh,sự ấm áp và dịu dàng của anh,hơi thở của anh,vòng tay luôn dang rộng cùng sự ấm áp ngọt ngào chào đón tôi tất cả mọi kí ức của ngay xưa đều tụ hội lại trong tôi,nhưng tôi lại không dám đón nhận nó lần nữa,tôi sợ,sợ sẽ như lần trước chỉ có chữ “đau”.Anh Dong Hwa đẩy nhẹ người tôi ra,mặt anh hơi nghiêm túc nói
-Je Jae hứa với anh được không?
-Hứa?Chuyện gì thế?-tôi thoát khỏi dòng mê muội của anh mang lại hỏi
-Sau này đừng rời xa anh nữa,em hứa đi.-anh Dong Hwa nghiêm mặt nói
-Em không thể.-tôi thẳng thừng đáp,không thể cho anh hi vọng nữa,phải cắt đứt ngay
-Vì sao chứ?
-Em đã nói em không yêu anh nữa mà.-tôi lạnh lùng đáp
-Anh không tin.-anh cố chấp phủ nhận
-Tin hay không tùy anh,em không còn cảm giác nào hết.-tôi lạnh như tiền nói
-Anh sẽ cho em lại cảm giác chỉ cần em đồng ý quay lại thôi.
-Anh…-tôi tức đến nghẹn họng có ai chay lì như anh không chứ
-Em không nói được coi như đồng ý rồi nha-anh vỗ tay hoan hô
-Ai nói em đồng ý.-tôi phản bác
-Thì em không nói gì thì tức là đồng ý mà.
-Tự anh nói thôi.
-Ừ nhưng giờ em đã trở thành bạn gái của Kang Dong Hwa này rồi nha,không được trốn anh nữa.-anh cười rạng rỡ
-Anh…-tôi tức nói chẳng thành lời sao anh lì thế,nói như vậy mà còn ngoan cố nữa
-Mèo con của anh ngoan không được chạy lung tung đó nghe chưa.-anh gõ nhẹ trán tôi căn dặn
-Ai là mèo con chứ?-tôi phản ánh
-Je Jae của anh là mèo con đáng yêu nhất không phải sao?
-Anh…anh…-tôi tức điên tiết cả người
-Mèo con của anh ngoan nha sau này đừng chạy trốn anh nữa,anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu.-anh mỉm cười nói
-Anh…ngốc thế.-tôi hết cách nói,hay là tôi thử chấp nhận anh lần nữa liệu có thể không?
-Ngốc nhưng anh yêu em là được.
-Phì.-tôi phì cười đúng là hết cách nói với tính trẻ con của anh
-Cười rồi nha,em chịu chấp nhận anh rồi,hoan hô mèo con của anh dễ thương nhất.-anh vui mừng cười toe toét y như đứa trẻ mới được đi chơi về ấy
Phải tôi sẽ thử chấp nhận anh lần nữa,tôi biết mình vẫn còn yêu anh,vẫn nhớ nhung anh,nhưng tại tôi không dám thừa nhận thôi,nay nhân lần này tôi sẽ thử lần nữa.Nhưng trong lòng tôi luôn thấp thỏm như dự báo trước điều gì đó khủng khiếp chẳng lành sắp đến
-Hôm đó gặp mà em bận nên anh không hỏi nhiều được hôm nay gặp em tốt thật.-Dong Hwa mỉm cười nói
-Anh…có chuyện gì nói sao?-tôi lắp bắp hỏi
-Ngày hôm đó…anh chưa kịp giải thích…liệu bây giờ nói có quá muộn không?-Dong Hwa thoáng buồn chập chừng hỏi
-Chuyện đó em quên rồi…em đã không còn nhớ gì cả anh đừng nhắc đến nữa với lại với anh em không còn tình cảm gì hết.
-Em không cần miễn cưỡng bản thân mình,anh chỉ cần em nghe anh thôi dù chỉ một câu.-anh Dong Hwa nói
-Tôi không có miễn cưỡng gì hết…lúc trước chính tôi đã buông anh thì bây giờ cũng thế một khi tôi buông thì không bao giờ níu lại.-tôi lạnh lùng đáp nhưng trong thâm tâm tôi như ai đó cào xé,tôi không muốn chỉ sợ nếu tôi níu tay anh lại thì lại làm anh đau thêm thôi,tôi không thể làm sai nữa
-Je Jae…anh biết mình nói gì cũng vô ích nhưng anh biết mình đã sai…chỉ xin em cho anh cơ hội để nói rõ…em có thể không quan tâm nhưng hãy nghe anh,anh xin em đó.-anh Dong Hwa vẫn cố níu dù biết cơ hội rất mỏng manh
-Tôi không muốn nghe cũng không muốn biết anh nói gì hết,tôi mệt lắm rồi tôi rất ghét khi thấy anh làm ơn tránh xa tôi đi
-Anh xin em,đừng nói ghét anh,cũng đừng miễn cưỡng nói quên anh hãy cứ xem như anh chưa tồn tại trong cuộc sống của em đi.-anh Dong Hwa nói nghẹn ngào vẻ như sắp khóc
-Tôi rất muốn xem anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của tôi nhưng anh cứ xuất hiện trước mắt tôi thì sao tôi quên được vì vậy sau này mong anh hãy tránh xa tôi ra.-tôi lạnh lùng đáp
-Nếu em nói vậy thì anh sẽ tránh xa cuộc sống cảu em ra nhưng…nếu sau này em muốn quay lại thì bất cứ lúc nào anh cũng dang rộng cánh tay chờ em.
Anh Dong Hwa mỉm cười rồi quay người bước đi,khuôn mặt rơi vài giọt lệ không ngờ hai năm qua em vẫn cố chấp như thế thà làm đau cả hai chứ không chấp nhận anh lại anh còn nhớ sau khi cầu xin tôi thì về nhà sốt hai ngày đêm anh tuyệt vọng đến mức muốn chết đi cho xong vì lí do đó ba mẹ anh chuyển anh đến trường Yonsei học,anh rất bực anh đang muốn giải thích mà lại thế này cũng lúc đó Soo Jin điện cho anh nói hết mọi chuyện anh muốn chạy ngay đến nhưng không thể vì anh đang bệnh thêm phần ba mẹ anh không muốn anh gặp lại kể từ đó ngày nào anh cũng mong gặp lại để cả hai có thể quay lại như xưa nhưng…
-Em xin lỗi….em…thật sự xin lỗi anh.-tôi khóc nấc lên,tôi không muốn nhưng vì tôi đã hiểu nhầm còn la mắng anh ấy,tôi không đủ tư cách để nói tiếng yêu với anh nữa
-Đừng đợi em…em là cô gái xấu xa…đừng đợi.
Tôi không muốn anh ấy phải vì tôi đau hơn nữa,hai năm trước là tôi sai là tôi đã hiểu nhầm anh nên tôi không có tư cách yêu anh lần thứ hai,tôi đã từng nói sẽ quên anh nhưng vẫn cứ mong gặp lại anh ấy và tôi cũng chọn vào trường Yonsei chỉ mong gặp anh,tôi thật xấu xa đúng không?Nói quên anh sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi cuộc đời tôi vậy mà lại mong gặp lại đã thế còn chọn vào trường Yonsei nữa chứ,giờ gặp lại anh tôi lại nói những lời cay đắng,tôi thật đáng chết mà
-Đừng nhớ em…cũng đừng yêu em nữa…em không xứng.-tôi ngồi dựa vào gốc cây gục mặt vào hai chân mà khóc
-Em đừng khóc nữa anh sẽ đau đó.-giọng nói nào đó vang lên
Tôi khẽ ngước nhìn hơi kinh ngạc sao anh còn ở đây chứ,chẳng lẽ anh không đi,sao lại….
-Anh…-tôi thốt chẳng nên lời
-Em đừng khóc,em khóc anh cũng đau lắm.-anh Dong Hwa khẽ mỉm cười quẹt vài giọt nước mắt lăn dài trên má tôi
-Anh nói gì thế…tôi khóc khi nào chứ.-tôi hất tay anh ra
-Em đừng làm vậy nữa…đùng ép bản thân nữa…anh xin em đó.-anh Dong Hwa ôm chặt tôi lại
-Anh làm gì thế…buông ra.-tôi giãy giụa
-Đừng lừa dối mình nữa…anh xin em…anh không muốn em thế này nữa…Je Jae đừng làm anh cũng như em đau nữa được không.-anh Dong Hwa càng ghì chặt tôi hơn
-Đừng vậy nữa…em xin anh…em xin anh đó.-tôi ngân ngấn nước mắt,tôi không muốn thế này nữa thà dứt khoác còn hơn là day dưa
-Anh không thể…anh không thể mà đừng ghét anh…em có biết…hàng giờ hàng phút hàng giây anh đều nhớ đến em…vì thế xin em đừng thế này nữa anh chịu không nổi đâu
-Đừng vậy nữa mà…anh Dong Hwa em xin anh đó…
-Je Jae…em biết anh yêu em lắm mà…anh yêu em đến phát điên lên,em có biết khi chuyển đến Yonsei anh đã rất muốn tìm em ngay nhưng…anh không thể…khi gặp lại em anh đã rất vui mừng…bởi vậy xin em đừng làm thế với anh nữa.
-Anh Dong Hwa…em không đáng để anh yêu em thế đâu…làm ơn đi.
-Em đừng xin anh…anh không thể mất em được…anh mới là người cầu xin em đó…đừng thế này nữa được không?
-Anh Dong Hwa…em…
-Đừng nói gì hết…anh chỉ cần em im lặng thế này là được…đừng rời khỏi vòng tay của anh được không.-anh Dong Hwa càng ôm chặt tôi hơn
Tôi không phản kháng nữa chỉ ngồi im cho anh ôm tôi,tôi chỉ lẳng lặng khóc làm ướt cả vai áo của anh,sao anh lại cố chấp thế,tôi đã nói những câu tuyệt tình như thế mà sao anh vẫn cứ ngoan cố.
Từ xa một người con trai đứng chứng kiến hết tất cả,tay anh nắm chặt thành nắm đấm,tại sao anh phải nổi giận thế này chứ,rõ ràng anh đâu là gì của cô mà sao tim anh như nổ tung khi thấy hình ảnh thân mật của hai người,anh biết mình yêu cô mất rồi nhưng không ngờ nó lại khắc sâu và nặng nề thế này,anh không muốn từ bỏ cô ngay lúc này vì anh chưa nói câu yêu với cô,anh sẽ giữ chặt nó và làm bằng mọi cách để giữ tay cô lại.Anh quay phắt người đi,từ trước đến giờ thứ anh muốn có thì một nó sẽ là của riêng anh còn hai anh không có được thì người khác cũng đừng mong mà có và cô cũng như thế
Không biết tôi và anh Dong Hwa thế này bao lâu rồi,lâu lắm tôi mới cảm nhận được hơi ấm của anh,sự ấm áp và dịu dàng của anh,hơi thở của anh,vòng tay luôn dang rộng cùng sự ấm áp ngọt ngào chào đón tôi tất cả mọi kí ức của ngay xưa đều tụ hội lại trong tôi,nhưng tôi lại không dám đón nhận nó lần nữa,tôi sợ,sợ sẽ như lần trước chỉ có chữ “đau”.Anh Dong Hwa đẩy nhẹ người tôi ra,mặt anh hơi nghiêm túc nói
-Je Jae hứa với anh được không?
-Hứa?Chuyện gì thế?-tôi thoát khỏi dòng mê muội của anh mang lại hỏi
-Sau này đừng rời xa anh nữa,em hứa đi.-anh Dong Hwa nghiêm mặt nói
-Em không thể.-tôi thẳng thừng đáp,không thể cho anh hi vọng nữa,phải cắt đứt ngay
-Vì sao chứ?
-Em đã nói em không yêu anh nữa mà.-tôi lạnh lùng đáp
-Anh không tin.-anh cố chấp phủ nhận
-Tin hay không tùy anh,em không còn cảm giác nào hết.-tôi lạnh như tiền nói
-Anh sẽ cho em lại cảm giác chỉ cần em đồng ý quay lại thôi.
-Anh…-tôi tức đến nghẹn họng có ai chay lì như anh không chứ
-Em không nói được coi như đồng ý rồi nha-anh vỗ tay hoan hô
-Ai nói em đồng ý.-tôi phản bác
-Thì em không nói gì thì tức là đồng ý mà.
-Tự anh nói thôi.
-Ừ nhưng giờ em đã trở thành bạn gái của Kang Dong Hwa này rồi nha,không được trốn anh nữa.-anh cười rạng rỡ
-Anh…-tôi tức nói chẳng thành lời sao anh lì thế,nói như vậy mà còn ngoan cố nữa
-Mèo con của anh ngoan không được chạy lung tung đó nghe chưa.-anh gõ nhẹ trán tôi căn dặn
-Ai là mèo con chứ?-tôi phản ánh
-Je Jae của anh là mèo con đáng yêu nhất không phải sao?
-Anh…anh…-tôi tức điên tiết cả người
-Mèo con của anh ngoan nha sau này đừng chạy trốn anh nữa,anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu.-anh mỉm cười nói
-Anh…ngốc thế.-tôi hết cách nói,hay là tôi thử chấp nhận anh lần nữa liệu có thể không?
-Ngốc nhưng anh yêu em là được.
-Phì.-tôi phì cười đúng là hết cách nói với tính trẻ con của anh
-Cười rồi nha,em chịu chấp nhận anh rồi,hoan hô mèo con của anh dễ thương nhất.-anh vui mừng cười toe toét y như đứa trẻ mới được đi chơi về ấy
Phải tôi sẽ thử chấp nhận anh lần nữa,tôi biết mình vẫn còn yêu anh,vẫn nhớ nhung anh,nhưng tại tôi không dám thừa nhận thôi,nay nhân lần này tôi sẽ thử lần nữa.Nhưng trong lòng tôi luôn thấp thỏm như dự báo trước điều gì đó khủng khiếp chẳng lành sắp đến
/124
|