Trời đã tối hẳn, bầu không khí trở nên im ắng sau một ngày náo nhiệt, đâu đó chỉ còn tiếng gió thổi rì rào xen lẫn tiếng xe của ai đó, tôi cùng Je Bin ngồi trong xe, chiếc xe vừa dừng trước nhà thì Je Bin đã mở cửa chạy vào nhà trước, vậy mà nó biết chuyện biết chừa thời gian riêng cho chúng tôi
-Trễ lắm rồi, anh về đi!!!-tôi lên tiếng trước
-Ừm, anh không muốn xa em tí nào!!!-anh quyến luyến vòng tay ôm lấy cả người tôi
-Em cũng vậy. Nhưng mà chẳng lẽ anh muốn chúng ta ở trong xe như thế này hoài sao?-tôi ngước đầu lên nhìn anh
-Je Jae à chúng mình đến khi nào mới có thể sớm tối bên nhau đây?
-Sao?-tôi khó hiểu
-Bốn năm trước, chúng ta đã định đính hôn, nhưng vì lí do đó nên không thể, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, liệu em có thể???
-Em không biết!!!-tôi thỏ thẻ đáp mặt cũng đỏ ửng lên vì ngượng
-Sao lại không biết???
-...
-Em không yêu anh sao?
-Không. Em rất yêu anh.
-Vậy mình đính hôn đi, đợi khi nào em tốt nghiệp mình sẽ lấy nhau.
-Ừm...-tôi nhẹ gật đầu
-Hura...Je Jae là nhất, anh yêu em lắm!!!
Tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, nhún lên hôn nhẹ lên môi anh rồi vụt bỏ chạy vì nếu ở lại đây thêm một giây nào nữa thì tôi sẽ chết vì ngượng mất.
Nhìn dáng người nhỏ bé của cô đang dần khuất xa, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà không hiểu sao anh cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, cứ yên ắm như thế nay thì như dự bào một bão táp khủng khiếp sắp đến gần cách xa cô và anh ra. Anh không muốn điều đó, anh đã đợi cô suốt bốn năm, bốn năm qua từng giờ từng giây từng phút anh đều mong nhớ đến cô, nếu thật sự có gì đó ngăn cản cả hai anh nhất định sẽ không để như ngày của bốn năm trước
...............
Nắng nhẹ nhàng lách mình qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng trống trãi, lưu luyến dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của người con gái đang say trong giấc ngủ. Hơi cựa quậy người vì bị ánh nắng kia phá rối giấc ngủ của mình, tôi từ từ mở mắt ra, lười nhác đứng dậy vào toilet vệ sinh cá nhân mặc đồng phục chỉnh tề, tôi đi xuống nhà, cả nhà ai cũng lu bu với chuyện tham dự tiệc của tập đoàn Dae Yeon, làm gì mà quan trọng vậy đến tối mới đến mà trời!
-Ông Park, bà Park con đi học đây.-tôi nói
-Ừm chiều nhớ về sớm đi nhé con gái yêu.-ba tôi cười toe toét nói
-Oẹ, sao tự nhiên hôm nay ba nói gì mà ớn thế, thôi con đi học!-tôi cười rồi bước đi
Đạp xe tà tà đến trường, tâm trạng khá phấn chấn lên, dạo này không hiểu sao tôi luôn cảm giác bất an, lo lắng. Chắc do suy nghĩ nhiều quá nên mới vậy thôi, chắc là vậy. Bước vào lớp tôi ngồi vào bàn, lấy chiếc phone ra nghe nhạc cho đỡ buồn.
-We.-Soo Jin ngồi vào chỗ khìu nhẹ tôi
-Nghe không?-tôi đưa một tay phone cho Soo Jin
-Ừm.
Cả hai im lặng lắng nghe giai điệu của bài hát mang lại, là bài \"On rainy days\", giai điệu hơi buồn làm tôi cũng bị nó làm buồn theo
-Je Jae...-Soo Jin gọi khẽ
-Hở?
-Dạo này tớ thấy cậu hơi mệt, có chuyện gì hả?
-Không có, chỉ là dạo này tớ cảm giác như có chuyện gì xảy ra vậy, cảm giác rất bất an!-tôi thở dài tháo chiếc phone ra nói
-Mặc dù không hiểu được cảm giác đó của cậu nhưng mà có tớ và cả Ji Ki bên cạnh cậu, cậu sẽ không cô đơn đâu!-Soo Jin vỗ nhẹ bả vai tôi an ủi
-Cám ơn cậu, tớ rất vui khi có cậu và Ji Ki bên cạnh!!!
-Ừm.
-Ê ê ê....-Ji Ki từ ngoài lớp hối hả chạy vào la inh ỏi
-Chuyện gì vậy?-tôi cùng Soo Jin đồng thanh hỏi
-Nghe gì chưa?-Ji Ki hồ hởi nói
-Gì là gì?
-Tối nay là lễ kỷ niệm của tập đoàn Dae Yeon đó!-Ji Ki hứng hởi nói
-Xìììì...tưởng gì, cái này tớ biết rồi.-tôi \"xì\" một tiếng
-Sao cậu biết được hả?-ngay lập tức Ji Ki cùng Soo Jin bu lại tôi hỏi
-Nè nè, hai cậu sao vậy?Có gì đâu?-tôi xô hai đứa ra
-Sao cậu lại biết được chứ?
-Là ai, ai nói cho cậu nhanh hơn tớ?
-Mau nói đi sao cậu im lặng vậy?-Ji Ki hỏi tôi tới tấp khiến tôi nửa chữ cũng không kịp nói
-STOP...nói xong rồi đến tớ nói nhé, thứ nhất tớ biết ngày hôm qua, thứ hai là ngài chủ tich Shin Beak Huan nói cho tớ biết, ok?
-What???-cả hai nhanh chóng kinh ngạc mà la lên
-Có gì mà hai cậu nghiêm trọng vậy, bình thường mà!-tôi nhún vai
-Vậy mà cậu nói bình thường sao?Rõ ràng vậy mà, là chủ tịch Shin Beak Huan đó, cậu điên à!-Ji Ki vịn vai tôi lắc lắc
-Này, cậu bình tĩnh lại cho tớ nhờ, cứ vầy tớ chết đó!-tôi đẩy tay Ji Ki ra
-Ok ok tớ không làm nữa, nói cho tớ biết đi sao cậu lai gặp chủ tịch Shin Beak Huan?-Ji Ki hỏi
-Ừm đúng vậy!-Soo Jin cũng tán thành với ý kiến của Ji Ki
-Là vầy nè...
Tôi chỉ kể chuyện lúc sáng hôm qua gặp ông của Shin Hyun Woo, chuyện anh dẫn tôi đến căn biệt thự ở ngoại ô \"cánh rừng hoa oải hương\" tôi không kể, chuyện đó có gì mà hay ho, lỡ hai đứa nó hiểu lầm thì sao?Cái tính hai đứa này tà lanh như quỉ ấy, giấu vẫn tốt hơn.
-Trễ lắm rồi, anh về đi!!!-tôi lên tiếng trước
-Ừm, anh không muốn xa em tí nào!!!-anh quyến luyến vòng tay ôm lấy cả người tôi
-Em cũng vậy. Nhưng mà chẳng lẽ anh muốn chúng ta ở trong xe như thế này hoài sao?-tôi ngước đầu lên nhìn anh
-Je Jae à chúng mình đến khi nào mới có thể sớm tối bên nhau đây?
-Sao?-tôi khó hiểu
-Bốn năm trước, chúng ta đã định đính hôn, nhưng vì lí do đó nên không thể, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, liệu em có thể???
-Em không biết!!!-tôi thỏ thẻ đáp mặt cũng đỏ ửng lên vì ngượng
-Sao lại không biết???
-...
-Em không yêu anh sao?
-Không. Em rất yêu anh.
-Vậy mình đính hôn đi, đợi khi nào em tốt nghiệp mình sẽ lấy nhau.
-Ừm...-tôi nhẹ gật đầu
-Hura...Je Jae là nhất, anh yêu em lắm!!!
Tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, nhún lên hôn nhẹ lên môi anh rồi vụt bỏ chạy vì nếu ở lại đây thêm một giây nào nữa thì tôi sẽ chết vì ngượng mất.
Nhìn dáng người nhỏ bé của cô đang dần khuất xa, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Nhưng mà không hiểu sao anh cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, cứ yên ắm như thế nay thì như dự bào một bão táp khủng khiếp sắp đến gần cách xa cô và anh ra. Anh không muốn điều đó, anh đã đợi cô suốt bốn năm, bốn năm qua từng giờ từng giây từng phút anh đều mong nhớ đến cô, nếu thật sự có gì đó ngăn cản cả hai anh nhất định sẽ không để như ngày của bốn năm trước
...............
Nắng nhẹ nhàng lách mình qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng trống trãi, lưu luyến dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của người con gái đang say trong giấc ngủ. Hơi cựa quậy người vì bị ánh nắng kia phá rối giấc ngủ của mình, tôi từ từ mở mắt ra, lười nhác đứng dậy vào toilet vệ sinh cá nhân mặc đồng phục chỉnh tề, tôi đi xuống nhà, cả nhà ai cũng lu bu với chuyện tham dự tiệc của tập đoàn Dae Yeon, làm gì mà quan trọng vậy đến tối mới đến mà trời!
-Ông Park, bà Park con đi học đây.-tôi nói
-Ừm chiều nhớ về sớm đi nhé con gái yêu.-ba tôi cười toe toét nói
-Oẹ, sao tự nhiên hôm nay ba nói gì mà ớn thế, thôi con đi học!-tôi cười rồi bước đi
Đạp xe tà tà đến trường, tâm trạng khá phấn chấn lên, dạo này không hiểu sao tôi luôn cảm giác bất an, lo lắng. Chắc do suy nghĩ nhiều quá nên mới vậy thôi, chắc là vậy. Bước vào lớp tôi ngồi vào bàn, lấy chiếc phone ra nghe nhạc cho đỡ buồn.
-We.-Soo Jin ngồi vào chỗ khìu nhẹ tôi
-Nghe không?-tôi đưa một tay phone cho Soo Jin
-Ừm.
Cả hai im lặng lắng nghe giai điệu của bài hát mang lại, là bài \"On rainy days\", giai điệu hơi buồn làm tôi cũng bị nó làm buồn theo
-Je Jae...-Soo Jin gọi khẽ
-Hở?
-Dạo này tớ thấy cậu hơi mệt, có chuyện gì hả?
-Không có, chỉ là dạo này tớ cảm giác như có chuyện gì xảy ra vậy, cảm giác rất bất an!-tôi thở dài tháo chiếc phone ra nói
-Mặc dù không hiểu được cảm giác đó của cậu nhưng mà có tớ và cả Ji Ki bên cạnh cậu, cậu sẽ không cô đơn đâu!-Soo Jin vỗ nhẹ bả vai tôi an ủi
-Cám ơn cậu, tớ rất vui khi có cậu và Ji Ki bên cạnh!!!
-Ừm.
-Ê ê ê....-Ji Ki từ ngoài lớp hối hả chạy vào la inh ỏi
-Chuyện gì vậy?-tôi cùng Soo Jin đồng thanh hỏi
-Nghe gì chưa?-Ji Ki hồ hởi nói
-Gì là gì?
-Tối nay là lễ kỷ niệm của tập đoàn Dae Yeon đó!-Ji Ki hứng hởi nói
-Xìììì...tưởng gì, cái này tớ biết rồi.-tôi \"xì\" một tiếng
-Sao cậu biết được hả?-ngay lập tức Ji Ki cùng Soo Jin bu lại tôi hỏi
-Nè nè, hai cậu sao vậy?Có gì đâu?-tôi xô hai đứa ra
-Sao cậu lại biết được chứ?
-Là ai, ai nói cho cậu nhanh hơn tớ?
-Mau nói đi sao cậu im lặng vậy?-Ji Ki hỏi tôi tới tấp khiến tôi nửa chữ cũng không kịp nói
-STOP...nói xong rồi đến tớ nói nhé, thứ nhất tớ biết ngày hôm qua, thứ hai là ngài chủ tich Shin Beak Huan nói cho tớ biết, ok?
-What???-cả hai nhanh chóng kinh ngạc mà la lên
-Có gì mà hai cậu nghiêm trọng vậy, bình thường mà!-tôi nhún vai
-Vậy mà cậu nói bình thường sao?Rõ ràng vậy mà, là chủ tịch Shin Beak Huan đó, cậu điên à!-Ji Ki vịn vai tôi lắc lắc
-Này, cậu bình tĩnh lại cho tớ nhờ, cứ vầy tớ chết đó!-tôi đẩy tay Ji Ki ra
-Ok ok tớ không làm nữa, nói cho tớ biết đi sao cậu lai gặp chủ tịch Shin Beak Huan?-Ji Ki hỏi
-Ừm đúng vậy!-Soo Jin cũng tán thành với ý kiến của Ji Ki
-Là vầy nè...
Tôi chỉ kể chuyện lúc sáng hôm qua gặp ông của Shin Hyun Woo, chuyện anh dẫn tôi đến căn biệt thự ở ngoại ô \"cánh rừng hoa oải hương\" tôi không kể, chuyện đó có gì mà hay ho, lỡ hai đứa nó hiểu lầm thì sao?Cái tính hai đứa này tà lanh như quỉ ấy, giấu vẫn tốt hơn.
/124
|