Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy hi vọng, nhất định cô phải tỉnh lại, anh hứa sẽ bù đắp tất cả. Chỉ cần cô quay lại.
Sau khi nhận được tin nhắn của Hyun Woo, Soo Jin cùng Yoo Bo nhanh chóng có mặt, nhìn thấy anh đứng nhìn ngoài cửa kính, liền nhìn vào.Soo Jin chấp tay cầu nguyện, cô là người bạn từ nhỏ đến lớn của Soo Jin, nếu cô xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Soo Jin tính sổ chính là anh.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang nói
-Tình trạng bệnh nhân đã tiến triển tốt tuy nhiên cơ thể còn suy nhược cần tịnh
dưỡng. Cô ấy đã tỉnh lại, các vị có thể vào thăm.
-Je Jae...
Anh đẩy bác sĩ qua 1 bên, khuôn mặt rạng rỡ vào trong.
Sau 1 trận ngủ dài, Je Jae tỉnh dậy, ánh mắt thờ thẫn nhìn trần nhà, cô chưa chết sao? Tại sao cô muốn chết cũng khó đến vậy?
-Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, Je Jae!!!-anh đi đến ngồi cạnh cô, nắm chặt tay cô
Cô chỉ quay đầu nhìn anh 1 cái, ánh mắt vô hồn, không có chút linh khí
Trái tim cô đã hoàn toàn rét lạnh. Shin Hyun Woo này, đã khiến trái tim cô tổn thương sâu tới đáy rồi. Không còn có bất kỳ cơ hội nào quay đầu lại.
-Je Jae, cậu có biết tớ lo lắm không???-Soo Jin chạy vàoNhìn thấy Soo Jin, ánh mắt cô có phần rạng rỡ, nhưng mà nửa lời cũng không nói.
-Con nhỏ này, có biết làm tớ lo lắm không hả?Đồ bạn xấu.-Soo Jin nghẹn ngào nói
Cô nằm đó, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Soo Jin, liếc nhìn xung quanh, chạm vào khuôn mặt của anh, lập tức quay sang chỗ khác
-Soo Jin, Je Jae cần nghỉ ngơi, em đừng làm phiền nữa, mình về.-Yoo Bo đứng bên cạnh nói
-Nhưng...
-Mau về đi, không phải em nói muốn làm mấy món bổ để bồi dưỡng cho Je Jae sao?Nếu bây giờ không làm thì không kịp nữa.-Yoo Bo nói
-Ờ hen, Je Jae vậy tớ về làm vài món liền, cậu tịnh dưỡng cho tốt.-Soo Jin hối hả nói, sau đó liền rời đi cùng Yoo Bo
Căn phòng im ắng, chỉ chứa 2 người, cô và anh
Sau khi nhận được tin nhắn của Hyun Woo, Soo Jin cùng Yoo Bo nhanh chóng có mặt, nhìn thấy anh đứng nhìn ngoài cửa kính, liền nhìn vào.Soo Jin chấp tay cầu nguyện, cô là người bạn từ nhỏ đến lớn của Soo Jin, nếu cô xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Soo Jin tính sổ chính là anh.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang nói
-Tình trạng bệnh nhân đã tiến triển tốt tuy nhiên cơ thể còn suy nhược cần tịnh
dưỡng. Cô ấy đã tỉnh lại, các vị có thể vào thăm.
-Je Jae...
Anh đẩy bác sĩ qua 1 bên, khuôn mặt rạng rỡ vào trong.
Sau 1 trận ngủ dài, Je Jae tỉnh dậy, ánh mắt thờ thẫn nhìn trần nhà, cô chưa chết sao? Tại sao cô muốn chết cũng khó đến vậy?
-Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, Je Jae!!!-anh đi đến ngồi cạnh cô, nắm chặt tay cô
Cô chỉ quay đầu nhìn anh 1 cái, ánh mắt vô hồn, không có chút linh khí
Trái tim cô đã hoàn toàn rét lạnh. Shin Hyun Woo này, đã khiến trái tim cô tổn thương sâu tới đáy rồi. Không còn có bất kỳ cơ hội nào quay đầu lại.
-Je Jae, cậu có biết tớ lo lắm không???-Soo Jin chạy vàoNhìn thấy Soo Jin, ánh mắt cô có phần rạng rỡ, nhưng mà nửa lời cũng không nói.
-Con nhỏ này, có biết làm tớ lo lắm không hả?Đồ bạn xấu.-Soo Jin nghẹn ngào nói
Cô nằm đó, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Soo Jin, liếc nhìn xung quanh, chạm vào khuôn mặt của anh, lập tức quay sang chỗ khác
-Soo Jin, Je Jae cần nghỉ ngơi, em đừng làm phiền nữa, mình về.-Yoo Bo đứng bên cạnh nói
-Nhưng...
-Mau về đi, không phải em nói muốn làm mấy món bổ để bồi dưỡng cho Je Jae sao?Nếu bây giờ không làm thì không kịp nữa.-Yoo Bo nói
-Ờ hen, Je Jae vậy tớ về làm vài món liền, cậu tịnh dưỡng cho tốt.-Soo Jin hối hả nói, sau đó liền rời đi cùng Yoo Bo
Căn phòng im ắng, chỉ chứa 2 người, cô và anh
/124
|