"Tối ngày hôm qua, đã xảy ra 1 trận tai nạn xe kinh hoàng trên đường cao tốc, nguyên nhân là do 1 chiếc xe BMW đen chạy đâm thẳng vào chiếc xe tải, hiện tại chỉ có tài xế chiếc BMW là nặng nhất, mọi người đã kịp đưa anh vào bệnh viện nhưng vẫn chưa biết tình hình hiện tại"
Sáng hôm sau, trên 1 tòa cao ốc lớn, 1 chiếc TV màn hình cực lớn, quay hết đọan xảy ra tai nạn, Park Je Jae đang đi cũng dừng lại nhìn. Chỉ là vừa nhìn thấy nạn nhân được đưa vào bệnh viện liền làm rớt túi trái cây.
Shin Hyun Woo, chính là anh, anh nằm trên giường bệnh, được đeo đồ hổ trợ oxi, cả người đầy máu tươi.
Chẳng lẽ là câu nói của cô mà anh đi tìm cái chết?Cho dù không phải mình trực tiếp gây ra cũng là gián tiếp gây. Shin Hyun Woo, anh có cần phải vì muốn tôi tha thứ mà chấp nhận cái chết không?
Điện thoại của cô đột ngột vang lên, bàn tay run rẩy cầm lấy, nhấn nút trả lời
-A...lo..-cô lắp bắp nói
[...Je Jae, là chị, Rim Hee đây...]
Rim Hee đầu dây bên kia rối bời nói, sáng nay sau khi xem fax về cô gái Hàn Du, liền giựt mình, hèn gì chủ tịch lại quan trọng như vậy, chỉ là chưa nghe tin vui đã nghe được tin buồn này
-Dạ...-cô run rẩy đáp
[...Je Jae, chị năn nỉ em, làm ơn vào bệnh viện đi, em hẳn đã xem tin tức, chẳng lẽ em vô tình vậy sao?...]-Rim Hee cầu xin nói
-Em... và anh ta, không có quan hệ gì cả.-cô hít 1 hơi thật sâu
[...Chị xin em, sáng nay, cậu ấy còn rất vui vẻ, đi tìm em, nhưng mà chưa gì hết chị đã thấy tin tức đưa tin này, chị năn nỉ em, cầu xin em, vào bệnh viện đi...]
-Được rồi...
[...Em mau vào đi, bệnh viện Bình An, chị đang ở phòng cấp cứu...]
-Được.
Shin Hyun Woo, anh đã có mọi thứ tại sao cứ bắt buộc phải có tôi, phải bắt tôi thuộc sở hữu của anh chứ?Mọi thứ đã quá tốt đẹp rồi còn gì, hà cớ gì cứ ràng buộc chứ.
***
Je Jae đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện Bình An. Rim Hee đang ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng phẩu thuật, lo lắng, hoang mang
-Chị.-cô gọi Rim Hee 1 tiếng
-Je Jae, em đến rồi.
-Sao rồi chị?-cô hỏi
-Đã 3 tiếng rồi, vẫn chưa có ai ra, chị lo quá.
-Chị đừng lo.-cô vỗ vai an ủi
-Em kể cho chị biết đi, đã xảy ra chuyện gì?
Cô im lặng 1 lúc, sau đó mở miệng kể, cô không giấu giếm, có gì nói đó, bắt qua cô trở thành tội nhân độc ác.
-Trời ạ, Je Jae, sao em lại nói câu đó với thiếu gia?Em có biết 5 năm qua, cậu ấy đã đau khổ lắm không?
-...-cô im lặng
-Năm năm trước, lúc em cắt cổ tay tự sát, cậu ấy đã rất lo lắng, ngày nào cũng trong bệnh viện, bỏ ăn bỏ ngủ, suốt 1 tháng đều bên giường chăm sóc, đều tâm sự, đều mong em tỉnh lại. Có hôm chị thăm em, tình cờ nghe cậu ấy nói, thà người nằm trên giường là cậu ấy, câu ấy không muốn nhìn em như vậy, cậu ấy ước mình sẽ nằm trên giường bệnh thay em.
-Khi em tỉnh lại, cậu ấy rất vui, công ty WJ ra đời là lúc em tỉnh lại, bởi vì cậu ấy muốn tặng em món quà lớn đón, WJ là viết tắt của chữ Woo Je, nhưng mà em lại không để ý đến cậu ấy, cho đến khi Soo Jin bạn em muốn đưa em đi, lúc đó cậu ấy đang đi công tác bên Pháp, cũng chấp nhận buông tay em, chỉ vì không muốn em buồn thôi.
-Trong năm năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều, tính tình, phong cách, mọi thứ đều thay đổi. Trong những ngày đầu, cậu ấy toàn tìm rượu giải sầu, ngày nào cũng quán bar, nhưng mà chừng 5 tháng liền trở nên lạnh lùng, tập trung vào chuyện tập đoàn, ra tay quả quyết và tàn nhẫn.
-...
-Em nói đi, cậu ấy làm bao nhiêu chuyện, thay đổi tất cả, vì ai?Đều không vì em sao???
-Vậy chị muốn em làm sao?-cô mở miệng
-Em chỉ cần....
-Ai là người nhà bệnh nhân Shin Hyun Woo?-1 y tá từ trong phòng phẩu thuật bước ra nói
-Là chúng tôi.
-Tình trạng bệnh nhân không khả quan cho lắm, hai người nên chuẩn bị tâm lí.-y tá nói xong câu đó liền đi
Chuẩn bị tâm lí???
Shin Hyun Woo, cô thừa nhận, cô ghét anh, căm thù anh, chỉ là đánh đổi bằng cách này thì quá lớn
Sáng hôm sau, trên 1 tòa cao ốc lớn, 1 chiếc TV màn hình cực lớn, quay hết đọan xảy ra tai nạn, Park Je Jae đang đi cũng dừng lại nhìn. Chỉ là vừa nhìn thấy nạn nhân được đưa vào bệnh viện liền làm rớt túi trái cây.
Shin Hyun Woo, chính là anh, anh nằm trên giường bệnh, được đeo đồ hổ trợ oxi, cả người đầy máu tươi.
Chẳng lẽ là câu nói của cô mà anh đi tìm cái chết?Cho dù không phải mình trực tiếp gây ra cũng là gián tiếp gây. Shin Hyun Woo, anh có cần phải vì muốn tôi tha thứ mà chấp nhận cái chết không?
Điện thoại của cô đột ngột vang lên, bàn tay run rẩy cầm lấy, nhấn nút trả lời
-A...lo..-cô lắp bắp nói
[...Je Jae, là chị, Rim Hee đây...]
Rim Hee đầu dây bên kia rối bời nói, sáng nay sau khi xem fax về cô gái Hàn Du, liền giựt mình, hèn gì chủ tịch lại quan trọng như vậy, chỉ là chưa nghe tin vui đã nghe được tin buồn này
-Dạ...-cô run rẩy đáp
[...Je Jae, chị năn nỉ em, làm ơn vào bệnh viện đi, em hẳn đã xem tin tức, chẳng lẽ em vô tình vậy sao?...]-Rim Hee cầu xin nói
-Em... và anh ta, không có quan hệ gì cả.-cô hít 1 hơi thật sâu
[...Chị xin em, sáng nay, cậu ấy còn rất vui vẻ, đi tìm em, nhưng mà chưa gì hết chị đã thấy tin tức đưa tin này, chị năn nỉ em, cầu xin em, vào bệnh viện đi...]
-Được rồi...
[...Em mau vào đi, bệnh viện Bình An, chị đang ở phòng cấp cứu...]
-Được.
Shin Hyun Woo, anh đã có mọi thứ tại sao cứ bắt buộc phải có tôi, phải bắt tôi thuộc sở hữu của anh chứ?Mọi thứ đã quá tốt đẹp rồi còn gì, hà cớ gì cứ ràng buộc chứ.
***
Je Jae đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện Bình An. Rim Hee đang ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng phẩu thuật, lo lắng, hoang mang
-Chị.-cô gọi Rim Hee 1 tiếng
-Je Jae, em đến rồi.
-Sao rồi chị?-cô hỏi
-Đã 3 tiếng rồi, vẫn chưa có ai ra, chị lo quá.
-Chị đừng lo.-cô vỗ vai an ủi
-Em kể cho chị biết đi, đã xảy ra chuyện gì?
Cô im lặng 1 lúc, sau đó mở miệng kể, cô không giấu giếm, có gì nói đó, bắt qua cô trở thành tội nhân độc ác.
-Trời ạ, Je Jae, sao em lại nói câu đó với thiếu gia?Em có biết 5 năm qua, cậu ấy đã đau khổ lắm không?
-...-cô im lặng
-Năm năm trước, lúc em cắt cổ tay tự sát, cậu ấy đã rất lo lắng, ngày nào cũng trong bệnh viện, bỏ ăn bỏ ngủ, suốt 1 tháng đều bên giường chăm sóc, đều tâm sự, đều mong em tỉnh lại. Có hôm chị thăm em, tình cờ nghe cậu ấy nói, thà người nằm trên giường là cậu ấy, câu ấy không muốn nhìn em như vậy, cậu ấy ước mình sẽ nằm trên giường bệnh thay em.
-Khi em tỉnh lại, cậu ấy rất vui, công ty WJ ra đời là lúc em tỉnh lại, bởi vì cậu ấy muốn tặng em món quà lớn đón, WJ là viết tắt của chữ Woo Je, nhưng mà em lại không để ý đến cậu ấy, cho đến khi Soo Jin bạn em muốn đưa em đi, lúc đó cậu ấy đang đi công tác bên Pháp, cũng chấp nhận buông tay em, chỉ vì không muốn em buồn thôi.
-Trong năm năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều, tính tình, phong cách, mọi thứ đều thay đổi. Trong những ngày đầu, cậu ấy toàn tìm rượu giải sầu, ngày nào cũng quán bar, nhưng mà chừng 5 tháng liền trở nên lạnh lùng, tập trung vào chuyện tập đoàn, ra tay quả quyết và tàn nhẫn.
-...
-Em nói đi, cậu ấy làm bao nhiêu chuyện, thay đổi tất cả, vì ai?Đều không vì em sao???
-Vậy chị muốn em làm sao?-cô mở miệng
-Em chỉ cần....
-Ai là người nhà bệnh nhân Shin Hyun Woo?-1 y tá từ trong phòng phẩu thuật bước ra nói
-Là chúng tôi.
-Tình trạng bệnh nhân không khả quan cho lắm, hai người nên chuẩn bị tâm lí.-y tá nói xong câu đó liền đi
Chuẩn bị tâm lí???
Shin Hyun Woo, cô thừa nhận, cô ghét anh, căm thù anh, chỉ là đánh đổi bằng cách này thì quá lớn
/124
|