Bên cạnh anh là 1 bác sĩ và 1 y tá đang kĩ lưỡng coi bệnh tình của anh. Tay anh toàn dây nhợ, được truyền dịch, có cả bình trợ oxi, đầu quấn 1 dãy băng trắng, ở 1 góc có 1 ít máu chảy ra, không đậm cũng không nhạt.
-Tiểu thư...-cả hai cúi chào cô cung kính nói
-Bác sĩ, tình hình anh ấy sao rồi?-Je Jae mở miệng
-Vẫn chưa có tiến triển, cứ đà này, thiếu gia khó có thể hồi phục lại nhanh chóng.-bác sĩ đẩy mắt kính mình nói
-Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.-cô lịch sự đáp
-Chúng tôi đã kê thuốc rồi, với lại nếu anh ấy có tình trạng hồi phục thì cứ điện thoại cho tôi.-bác sĩ nói
-Vâng. Vậy tôi không tiễn bác sĩ.
-Ừ, chúng tôi xin phép.
Bác sĩ cùng y tá thu dọn đồ của mình sau đó rời đi.
Căn phòng im ắng đi.
Je Jae đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn anh thật lâu, lúc này đây, vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của anh không còn nữa, đều tan biến mất. Chỉ còn 1 Shin Hyun Woo yếu đuối, nằm trên giường không 1 sức sống.
-Tôi đã từng hận anh, rất hận là khác, cũng từng nói sẽ không gặp lại anh, tôi còn có ý định trả thù anh, làm anh hối hận khi đã đối xử với tôi như vậy nếu chúng ta gặp nhau.
-Nhưng mà, tối hôm đó, nói ra những lời đó, làm anh ra nông nỗi này, tôi lại không có cảm giác vui hay thoải mái, tôi lại cảm thấy có lỗi, lại cảm thấy làm anh tổn thương. Cuộc đời này, đúng là buồn cười, phải không? Người nên cảm thấy có lỗi là anh mới đúng, vậy mà lại là tôi, đúng là đáng cười thật.
-Cho nên, anh mau tỉnh lại đi, tôi không muốn mình có cảm giác tội lỗi hiểu không?Tôi ghét cảm giác này, anh mau tỉnh lại đi, nếu không, sau này anh có cầu xin, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu. Mau tỉnh lại đi.
-Rõ ràng em cũng yêu thiếu gia, sao em lại phải gạt bản thân mình?-Rim Hee từ ngoài bước vào nói
-Em không có yêu anh ta.-cô phủ nhận
-Nếu em không yêu, sao em lại phải lo lắng chăm sóc cho cậu ấy, nếu em không yêu, sao em lại cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho cậu ấy.-Rim Hee nói
-Em lo lắng quan tâm cho anh ta, chỉ vì em cảm thấy ân hận khi đêm đó đã nói ra lời tàn nhẫn như vậy, em cảm thấy có lỗi là tại em đã gián tiếp gây ra tai nạn của anh ta.-cô bình thản đáp
-Em đang lừa gạt bản thân mình thôi, em rõ ràng đã yêu cậu ấy.
-Em không yêu Shin Hyun Woo, em yêu người khác, là anh Dong Hwa, là anh ấy, em ghét Hyun Woo.-cô lắc đầu chối
-Je Jae, nếu em không yêu tại sao lại luôn phủ nhận?Có lẽ trong 5 năm qua, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, đúng không?-Rim Hee vịn vai cô
-Chị, chị đừng ép em có được không?Em hận anh ta còn không kịp, làm sao có thể, nếu có em cũng không cho chuyện đó xảy ra đâu.
-Được. Nhưng chị mong em, đừng lừa dối bản thân mình nữa, em cứ như vậy, đôi bên chẳng ai có lợi cả.
-Chị, em hiểu, chị muốn tốt cho em, em cảm ơn chị. Nhưng mà, em vẫn chưa biết làm sao cả, cho nên, chị đừng ép em mà.
-Chị hiểu em, chị cũng không ép em nữa, mọi chuyện chị tôn trong quyết định của em.-Rim Hee vỗ vai cô
-Cảm ơn chị.-cô gật đầu
-Chị nghĩ em mới về Hàn Quốc, có lẽ muốn đi tham quan với thăm người nhà, chị cũng không làm phiền em.
-Vâng.
Je Jae đáp, không nhắc cô cũng quên mất, cô cũng đang có định thăm ba mẹ, cùng Ji Ki nữa, cũng may có chị Rim Hee nhắc nhở.
Xách túi tời khỏi biệt thự, cô bắt taxi chạy về nhà mình.
...
Je Jae đứng trước cửa nhà mình 1 lúc lâu vẫn chưa mở cửa vào, đã lâu lắm rồi cô mới quay trở về đây. Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ Je Bin, nhớ mọi thứ ở đây.
Cánh cửa đột ngột mở ra, cô vẫn còn đứng thẩn thờ, thì đã bị giọng nói của thằng Je Bin làm tỉnh người
-Chị hai, chị về rồi sao?
-Je Bin, chị về rồi. Sao?Năm năm không có chị, em có ngoan không?-cô ân cần xoa đầu Je Bin, năm năm, nó lớn người hơn hẳn, chững chạc, còn đẹp trai hơn nữa
-Mẹ, mẹ xem, chị hai về rồi nè.-Je Bin nhanh nhảu chạy vào nhà
Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, vừa nhìn thấy đứa con gái xa cách năm năm, mắt bà cũng rươm rướm nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng:
-Je Jae, cuối cùng con cũng về rồi.
-Mẹ...-lời nói chưa thốt hết cô đã chạy tới ôm chầm lấy bà
-Mẹ, con nhớ mẹ lắm...-cô nói, nước mắt nhanh chóng trào ra
-Con gái ngoan,về là được rồi... ngoan...-bà vỗ về đứa con gái của mình, cưng chiều
-Con sẽ không đi nữa, con sẽ ở bên mẹ...
-Đứa con ngốc, năm năm con học bên Pháp, chứ có đi chơi đâu, mẹ không trách hay la con đâu.
-Dạ.-cô kìm nén cảm xúc nói, giá mà cứ như mẹ cô nói, năm năm qua cô ở bên Pháp học thì tốt quá rồi, nhưng mà đáng tiếc là vô ích
Một ngày hôm nay, Je Jae luôn ở nhà cô, giúp mẹ nấu cơm, trò chuyện với ba về chuyện công ty, thỉnh thoảng có chọc phá Je Bin. Phải chi ngày nào cô cũng được vui vẻ thế này thì hay biết mấy?Cảm giác ấm cúng gia đình đã lâu lắm rồi cô mới có.
Đến tối, Je Jae mới bịn rịn trở về biệt thư của Hyun Woo, cô viện cớ mình đang làm cố vấn luật cho tập đoàn Dae Yeon, nên phải thường xuyên trao đổi với anh, ở gần sẽ thuận tiện hơn.
Cô quay về biệt thự, thay bộ đồ khác thoải mái hơn sau đó qua phòng xem anh thế nào rồi.
Anh vẫn chưa có tiến triển gì cả, vẫn nằm đó, trong phòng chỉ là tiếng máy nhịp tim vang lên, thanh âm lạnh lẽo ấy, cô thật sự rất ghét.
-Anh lười thật đó, nói tôi lười biếng, không cho tôi ngủ nhiều, anh xem, anh còn lười hơn tôi nữa, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.-cô chu đáo lấy khăn ấm lau người anh
-Anh ngủ cũng lâu rồi đó, người như anh mà ngủ lâu thì không tốt đâu, anh là Hyun Woo, là người kiêu ngạo, ngang tàn, làm sao có thể nằm im đây chứ?Cho nên, dù thế nào anh cũng phải tỉnh lại.
-Đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi. Tôi hứa, nếu anh tỉnh dậy tôi sẽ tha thứ cho anh.
Lúc này đây, cô chỉ có thể nói những lời này động viên anh, nói thế thôi, chứ tha thứ thì cô chưa chắc, để xem khi anh tỉnh lại, có thay đổi không?
Lau người cùng xoa bóp chân tay cho anh xong, cô rời khỏi phòng, cả ngày nay, có lẽ cô hơi vận động nhiều, cho nên cần nghỉ ngơi để bù đắp năng lượng.
Chỉ là cô chưa kịp thấy giọt nước mắt vẫn còn động trên khóe mắt của người con trai ấy, rất lâu sau mới khô đi....
-Tiểu thư...-cả hai cúi chào cô cung kính nói
-Bác sĩ, tình hình anh ấy sao rồi?-Je Jae mở miệng
-Vẫn chưa có tiến triển, cứ đà này, thiếu gia khó có thể hồi phục lại nhanh chóng.-bác sĩ đẩy mắt kính mình nói
-Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.-cô lịch sự đáp
-Chúng tôi đã kê thuốc rồi, với lại nếu anh ấy có tình trạng hồi phục thì cứ điện thoại cho tôi.-bác sĩ nói
-Vâng. Vậy tôi không tiễn bác sĩ.
-Ừ, chúng tôi xin phép.
Bác sĩ cùng y tá thu dọn đồ của mình sau đó rời đi.
Căn phòng im ắng đi.
Je Jae đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn anh thật lâu, lúc này đây, vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của anh không còn nữa, đều tan biến mất. Chỉ còn 1 Shin Hyun Woo yếu đuối, nằm trên giường không 1 sức sống.
-Tôi đã từng hận anh, rất hận là khác, cũng từng nói sẽ không gặp lại anh, tôi còn có ý định trả thù anh, làm anh hối hận khi đã đối xử với tôi như vậy nếu chúng ta gặp nhau.
-Nhưng mà, tối hôm đó, nói ra những lời đó, làm anh ra nông nỗi này, tôi lại không có cảm giác vui hay thoải mái, tôi lại cảm thấy có lỗi, lại cảm thấy làm anh tổn thương. Cuộc đời này, đúng là buồn cười, phải không? Người nên cảm thấy có lỗi là anh mới đúng, vậy mà lại là tôi, đúng là đáng cười thật.
-Cho nên, anh mau tỉnh lại đi, tôi không muốn mình có cảm giác tội lỗi hiểu không?Tôi ghét cảm giác này, anh mau tỉnh lại đi, nếu không, sau này anh có cầu xin, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu. Mau tỉnh lại đi.
-Rõ ràng em cũng yêu thiếu gia, sao em lại phải gạt bản thân mình?-Rim Hee từ ngoài bước vào nói
-Em không có yêu anh ta.-cô phủ nhận
-Nếu em không yêu, sao em lại phải lo lắng chăm sóc cho cậu ấy, nếu em không yêu, sao em lại cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho cậu ấy.-Rim Hee nói
-Em lo lắng quan tâm cho anh ta, chỉ vì em cảm thấy ân hận khi đêm đó đã nói ra lời tàn nhẫn như vậy, em cảm thấy có lỗi là tại em đã gián tiếp gây ra tai nạn của anh ta.-cô bình thản đáp
-Em đang lừa gạt bản thân mình thôi, em rõ ràng đã yêu cậu ấy.
-Em không yêu Shin Hyun Woo, em yêu người khác, là anh Dong Hwa, là anh ấy, em ghét Hyun Woo.-cô lắc đầu chối
-Je Jae, nếu em không yêu tại sao lại luôn phủ nhận?Có lẽ trong 5 năm qua, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, đúng không?-Rim Hee vịn vai cô
-Chị, chị đừng ép em có được không?Em hận anh ta còn không kịp, làm sao có thể, nếu có em cũng không cho chuyện đó xảy ra đâu.
-Được. Nhưng chị mong em, đừng lừa dối bản thân mình nữa, em cứ như vậy, đôi bên chẳng ai có lợi cả.
-Chị, em hiểu, chị muốn tốt cho em, em cảm ơn chị. Nhưng mà, em vẫn chưa biết làm sao cả, cho nên, chị đừng ép em mà.
-Chị hiểu em, chị cũng không ép em nữa, mọi chuyện chị tôn trong quyết định của em.-Rim Hee vỗ vai cô
-Cảm ơn chị.-cô gật đầu
-Chị nghĩ em mới về Hàn Quốc, có lẽ muốn đi tham quan với thăm người nhà, chị cũng không làm phiền em.
-Vâng.
Je Jae đáp, không nhắc cô cũng quên mất, cô cũng đang có định thăm ba mẹ, cùng Ji Ki nữa, cũng may có chị Rim Hee nhắc nhở.
Xách túi tời khỏi biệt thự, cô bắt taxi chạy về nhà mình.
...
Je Jae đứng trước cửa nhà mình 1 lúc lâu vẫn chưa mở cửa vào, đã lâu lắm rồi cô mới quay trở về đây. Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ Je Bin, nhớ mọi thứ ở đây.
Cánh cửa đột ngột mở ra, cô vẫn còn đứng thẩn thờ, thì đã bị giọng nói của thằng Je Bin làm tỉnh người
-Chị hai, chị về rồi sao?
-Je Bin, chị về rồi. Sao?Năm năm không có chị, em có ngoan không?-cô ân cần xoa đầu Je Bin, năm năm, nó lớn người hơn hẳn, chững chạc, còn đẹp trai hơn nữa
-Mẹ, mẹ xem, chị hai về rồi nè.-Je Bin nhanh nhảu chạy vào nhà
Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, vừa nhìn thấy đứa con gái xa cách năm năm, mắt bà cũng rươm rướm nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng:
-Je Jae, cuối cùng con cũng về rồi.
-Mẹ...-lời nói chưa thốt hết cô đã chạy tới ôm chầm lấy bà
-Mẹ, con nhớ mẹ lắm...-cô nói, nước mắt nhanh chóng trào ra
-Con gái ngoan,về là được rồi... ngoan...-bà vỗ về đứa con gái của mình, cưng chiều
-Con sẽ không đi nữa, con sẽ ở bên mẹ...
-Đứa con ngốc, năm năm con học bên Pháp, chứ có đi chơi đâu, mẹ không trách hay la con đâu.
-Dạ.-cô kìm nén cảm xúc nói, giá mà cứ như mẹ cô nói, năm năm qua cô ở bên Pháp học thì tốt quá rồi, nhưng mà đáng tiếc là vô ích
Một ngày hôm nay, Je Jae luôn ở nhà cô, giúp mẹ nấu cơm, trò chuyện với ba về chuyện công ty, thỉnh thoảng có chọc phá Je Bin. Phải chi ngày nào cô cũng được vui vẻ thế này thì hay biết mấy?Cảm giác ấm cúng gia đình đã lâu lắm rồi cô mới có.
Đến tối, Je Jae mới bịn rịn trở về biệt thư của Hyun Woo, cô viện cớ mình đang làm cố vấn luật cho tập đoàn Dae Yeon, nên phải thường xuyên trao đổi với anh, ở gần sẽ thuận tiện hơn.
Cô quay về biệt thự, thay bộ đồ khác thoải mái hơn sau đó qua phòng xem anh thế nào rồi.
Anh vẫn chưa có tiến triển gì cả, vẫn nằm đó, trong phòng chỉ là tiếng máy nhịp tim vang lên, thanh âm lạnh lẽo ấy, cô thật sự rất ghét.
-Anh lười thật đó, nói tôi lười biếng, không cho tôi ngủ nhiều, anh xem, anh còn lười hơn tôi nữa, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.-cô chu đáo lấy khăn ấm lau người anh
-Anh ngủ cũng lâu rồi đó, người như anh mà ngủ lâu thì không tốt đâu, anh là Hyun Woo, là người kiêu ngạo, ngang tàn, làm sao có thể nằm im đây chứ?Cho nên, dù thế nào anh cũng phải tỉnh lại.
-Đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi. Tôi hứa, nếu anh tỉnh dậy tôi sẽ tha thứ cho anh.
Lúc này đây, cô chỉ có thể nói những lời này động viên anh, nói thế thôi, chứ tha thứ thì cô chưa chắc, để xem khi anh tỉnh lại, có thay đổi không?
Lau người cùng xoa bóp chân tay cho anh xong, cô rời khỏi phòng, cả ngày nay, có lẽ cô hơi vận động nhiều, cho nên cần nghỉ ngơi để bù đắp năng lượng.
Chỉ là cô chưa kịp thấy giọt nước mắt vẫn còn động trên khóe mắt của người con trai ấy, rất lâu sau mới khô đi....
/124
|