Chơi trò đó xong liền chơi trò kế tiếp, trò trượt nước, chạy xe đạp, đua xe, cả cưỡi ngựa nữa, trò nào cô và anh cũng chơi.
Gần tối, sau khi ăn xong, cô liền rủ anh trượt băng (tg thích cái này)
-Không biết trượt mà còn rủ chơi.-anh nhìn cô đứng còn không vững trên băng nói
-Tôi muốn chơi.-cô loạng choạng đứng, nói
-Anh dạy em.
Anh đưa hai tay mình ra vịn hai tay của cô, từng bước dạy cô trượt.
-Anh không hiểu em làm cái gì mà suốt nửa tiếng đồng hồ, ngay cả đứng cũng không vững trên băng.-anh bắt đầu quạu
-Ai mà biết.-cô mếu máo
-Tôi chỉ em lần cuối, nếu còn không biết thì coi như tôi bó tay.-anh cũng chịu thua cô
-Được
Anh lại chu đáo chỉ cô, lần này cô làm khá hơn, đến khi thấy cô đứng vững rồi mới từ từ thả lỏng tay ra.
-Haha, anh xem, tôi trượt được rồi nè.-cô phấn khích nói
-Cứ từ từ em sẽ làm được, đứng thẳng người 1 chút.-anh cặn kẽ chỉ
-Biết rồi.-cô xua tay
Anh trượt theo sau cô, cũng không uổng công anh mất gần nửa tiếng chỉ cô.
-Cẩn thận.-thấy cô sắp té anh liền trượt nhanh tới
-Ah...-khi cô vừa ngã thì đã được lòng ngực cứng rắn của ai đó đỡ lấy, không bị té.
Ngẩng đầu lên là Hyun Woo
-Sao không cẩn thận chứ?-anh trách cứ
-Ừ thì...-cô đẩy anh ra, lúc anh ôm cô, cô nghe rõ tiếng tim đập của mình và của anh, không hiểu sao nữa?
Cả 2 im lặng 1 hồi lâu, anh mới nắm tay cô lôi đi
-Đi thôi.
-Đi?Đi đâu chứ?-cô hỏi
-Đi cáp treo.-anh đáp
Tại cáp treo, cô và anh lên cáp treo dành cho 2 người, ở trên này có thể nhìn thấy cả khung cảnh Seoul, những căn nhà thành bé tí xíu, cầu sông Hàn rất đẹp, được ánh sáng của những ánh đèn đủ màu tô điểm lên.
-Wow, anh xem, rất đẹp.-cô nhìn qua cửa kính đầy thích thú nói
-Ê, chỗ đó có phải nhà tôi không?-cô nhìn anh chỉ chỉ phía dưới
-Đó là khu Rutidne, làm gì có nhà em ở đó.-anh gõ đầu cô
-Vậy đằng kia.-cô chỉ tiếp
-Đó là đường Insnahres.
-Sao cái nào cũng không phải vậy?-cô chu mỏ
-Nếu không lầm, nhà em ở kia.
-Nhà tôi nhỏ quá, nhìn ngộ ghê, y như thành phố thu nhỏ.-cô cười tươi tắn nói
-Đúng vậy.-anh ngồi xuống ghế
-Thích quá đi.-cô cứ lo nhìn ngoài cửa sổ không chú tâm đến xung quanh
Hyun Woo lấy ra cây viết, khắc lên 1 góc ở ghế chữ Hyun Woo ♥ Je Jae
Sau đó cười thõa mãn với tác phẩm của mình.
-Làm gì vậy?-cô thấy anh cứ cười cười, cũng tò mò hỏi
-Không có gì. Sao không coi tiếp?-anh đổi sang chuyện khác
-Tôi đã xem đủ rồi, nhìn cảnh Seoul đẹp ghê.-cô hít 1 hơi nói
-Em có biết lịch sử của cáp treo không?-anh hỏi
-Không, là sao vậy?-cô hiếu kì ngồi đối diện anh hỏi
-Người ta nói, nếu trên cáp treo là 1 nam và 1 nữ thì 2 người đó sau này sẽ yêu nhau và sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
-Làm gì có chuyện đó.
-Em không tin thì hối hận đó.
Anh nói vậy chẳng khác nào cô và anh sẽ yêu nhau chứ?Làm gì có chuyện đó, đùa với cô à, có lắm á.
-Không tin đó.
-Tùy em, sau này em sẽ thấy.
-Ừ, tôi đợi.-cô ưỡn ngực tràn đầy tự tin, để cô xem, có thật là vậy không?
Xuống cáp treo, cô đi vào toilet kêu anh đợi mình ở ngoài, mình sẽ ra ngay.
Rửa tay xong cô đi ra, vừa ra tới cửa liền bị 1 người nào đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt lên miệng mình, cô phản kháng chống cự nhưng mà thuốc thấm từ từ làm cho cô yếu ớt dần, trước mắt nhanh chóng là 1 màu đen xám xịt.
Anh đứng đã 10ph nhưng vẫn không thấy cô ra, đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không? Trong lòng anh tự nhiên lại có cảm giác bất an.
Anh đi đến trước cửa toilet, điện thoại cho cô nhưng mà có đổ chuông chứ không có ai bắt máy. Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, nhìn xuống đất là điện thoại của cô.
Tại sao điện thoại của cô lại rớt trên đất?Cô đâu có lơ là đến mức đó, không lẽ cô xảy ra chuyện???
Điện thoại anh reo lên, là 1 dãy số lạ. Anh nhíu mày thật chặt, chậm rãi nghe máy
-Alo.
[...Xin chào chủ tịch Shin Hyun Woo...]-đầu dây bên kia là 1 giọng nói giễu cợt nhưng lại nguy hiểm
-Mày là ai?-anh lạnh lùng hỏi
[...Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết con bạn gái mày tao đang giữ...]
-Mày dám làm tổn thương cô ấy thì mày đừng mong chết yên.-anh lạnh lùng, ánh mắt đen chứa đựng sự sắc lạnh đến đóng băng tất cả
[...Haha không ngờ đường đường là 1 chủ tịch của 1 tập đoàn lớn, lạnh lùng lại vì 1 đứa con gái mà hạ thấp bản thân vậy, mày đã đối xử tàn nhẫn với tao, tao cầu xin mày, mày cũng không mềm lòng, tao chính là muốn nhìn mày đau khổ...]
-Mày cứ nhắm thẳng vào tao, đừng làm hại người vô tội.
[...Tao biết, con nhỏ đó rất quan trọng với mày, để tao xem mày sẽ vì nó làm gì...]
[...Tao cần 10 tỉ won, tao cho mày 3 ngày không có thì mày đừng mong gặp lại con bạn gái mày...]
-Mày dám?
[...Mày thử đi, còn nữa mày mà báo cảnh sát thì ngay lập tức mày sẽ nhận được sát của nó...]
-Tao liên lạc với mày bằng cách nào?
[...Mày yên tâm, tao sẽ có cách, nhớ 3 ngày thôi đó...]
Tiếp đó là tiếng cười vang cùng tiếng cúp máy.
-Chết tiệt.-anh tức giận ném cả điện thoại xuống đất, đừng để anh biết là ai, nếu không đừng hòng sống yên với anh.
Hyun Woo huy động toàn bộ vệ sĩ tìm kiếm tung tích của cô, nhưng mà vẫn là số không. Tên đó ngay cả giọng nói cũng làm giả, ngay cả định vị vị trí cũng không ra.
-Đã 1 ngày rồi, có tìm ra chưa?-Soo Jin ngồi trong phòng chủ tịch lo lắng nói
-Vẫn chưa.-Yoo Bo vỗ vai cô
-Rốt cuộc là ai chứ?-Hyun Woo lẩm bẩm, rõ ràng tên này nhắm vào anh, lời hắn nói hình như anh đã làm gì đó với hắn, nhưng mà trên thương trường anh ra tay rất tàn nhẫn, kẻ thù cũng rất nhiều, làm sao biết là ai?
-Lần nào cũng vì anh mà Je Jae có chuyện, nếu lần này nó có chuyện gì thì anh có 10 cái mạng tôi cũng đánh anh chết.-Soo Jin liên tục dùng ánh mắt dao găm nhìn Hyun Woo
-Tôi xin lỗi...
Anh bất lực nói, Soo Jin nói đúng, đều do anh cả, 1 ngày rồi tại sao vẫn không có điện thoại của hắn ta.
-Chủ tịch, có người gửi hộp đồ này cho ngài.-Rim Hee đi vào phòng trên tay là 1 hộp đựng đồ
-Đưa đây.-Hyun Woo cau mày lấy hộp đồ từ tay Rim Hee
-Mở ra xem, là gì vậy?-Yoo Bo cũng cảm giác bất an nhìn chăm chăm vào chiếc hộp
Hyun Woo chậm rãi mở chiếc hộp ra, hơi kinh người, bên trong là 1 lọn tóc của 1 người con gái, anh có thể chắc đây là tóc của cô, bởi vì mùi hương trên tóc cô là mùi oải hương, rất dễ chịu.
-Đó là tóc của Je Jae.-Soo Jin lập tức nói lớn
Điện thoại của Hyun Woo reo lên, là của tên đó, anh ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó bắt máy
[...Thế nào chủ tịch đại nhân, có thích món quà tao tặng cho mày không?...]-tên đó cười phá đầy thích thú lên
-Mày dám làm tổn thương cô ấy, thì mày chết không toàn thây đâu.-Hyun Woo giọng nói đầy tàn nhẫn cảnh báo
[...Nếu tao xảy ra mệnh hệ gì thì con bạn gái mày lót xác cho tao, bây giờ tao cần tổng cộng 100 tỉ won...]
-100 tỉ won?
100 tỉ won không phải là con số nhỏ, nhưng anh có thể xoay sở được, chỉ là anh sợ sau khi giao tiền rồi thì hắn sẽ thủ tiêu cô
-Mày cho tao nghe giọng cô ấy đi, rồi 2 ngày sau tao sẽ đưa tiền.-Hyun Woo phải chắc chắn cô còn bình an mới yên tâm
[...Được thôi...]
***
Je Jae tỉnh lại sau cơn ngủ dài, đập vào mắt cô là 1 căn phòng tối tăm đầy bụi bẩn, y như bị bỏ hoang từ lâu, cô chỉ nhớ khi đi toilet ra thì bị ai đó tấn công từ phía sau, sau đó ngất đi, khi tỉnh lại đã ở trong đây. Và cô chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, mà sao lại bắt cô, cô có gây thù oán với cô đâu, hay là cần tiền?Nhưng cô có giàu có gì đâu?
Cánh cửa mở ra, do ánh sáng từ ngoài chiếu vào mắt cô quá đột ngột cô phải nhắm mắt 1 hồi lâu mới mở mắt ra nhìn người đó, ánh sáng làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên đó.
Tên đó đi vào bên trong có nhốt 1 người con gái, tay chân cô đều bị trói lại trên ghế, miệng bị dán băng keo không nói được gì ngoài tiếng ư ư ở cổ họng.
-Thằng bạn trai mày muốn nghe giọng mày, mau nói cho nó biết mày vẫn bình an đi.-tên đó giật mạnh băng keo dán ở miệng cô, sau đó đưa điện thoại vào tai cô
[...Je Jae em có sao không?Tên đó có làm gì em không?...]-Hyun Woo ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi
-Hyun Woo, đừng lo cho tôi, anh đừng làm theo lời hắn nói, tôi không sao.-Je Jae nói lớn lên, mong anh không nghe lời của tên này.
-Mày nghe rồi đó, con bạn gái mày vẫn bình an, hai ngày sau tao muốn có 100 tỉ won, nếu không mày lo hốt xác nó đi.-tên đó lấy điện thoại lại nói
[...Được, hai ngày sau tao sẽ có 100 tỉ won cho mày, nhưng mày phải đảm bảo cô ấy không sao, nếu không thì mày đừng trách tao...]
Tên đó chỉ nghe anh nói xong liền cúp máy, sau đó quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy hận thù
-Anh là ai?Sao lại bắt tôi?-Je Jae cố gắng bình tĩnh nói
-Tao là ai mày không cần biết mày chỉ cần biết mày có ngày hôm nay là do thằng bạn trai mày ban cho.-tên đó nói như muốn ăn tươi nuốt sống cô
-Bạn trai tôi?Anh hiểu lầm rồi, tôi và Hyun Woo không có gì cả, cho dù anh có làm gì tôi, anh ta cũng không quan tâm đến đâu.
-Đàn bà chúng mày lúc nào cũng vậy, khi khó khăn nguy hiểm liền phủ nhận hết tất cả.-hắn đột nhiên tức giận bóp cổ cô
-Khụ khụ.... tôi không phủ nhận.... đó là sự thật....-cô ho khan cố gắng nói, sức hắn quá mạnh làm cô như muốn nghẹt thở
-Nếu mày không phải bạn gái nó thì tại sao nó lại quan tâm mày như vậy, còn vì mày mà chịu bỏ ra 100 tỉ won.-hắn nói càng siết chặt hơn
-Khụ khụ.... không phải mà....-cô vùng vẫy mong thoát ra
-Đàn bà chúng mày là loại phản bội.-hắn buông cô ra sau đó liền tát cho cô 1 cái đau điếng
Chưa kịp hít không khí liền ăn 1 tát làm cô say sẩm mặt mày, ngất đi.
-Màn hay còn chưa bắt đầu, Shin Hyun Woo tao nhất định làm mày trả giá đắt.-hắn nhếch mép cười độc ác nhìn cô, sau đó rời đi.
Bật mí về thông tin hắn (chắc các bạn cũng tò mò rồi hihi :))
Gim Suk từng là giám đốc 1 công ty lớn nhưng bị phá sản nguyên nhân tập đoàn Dae Yeon đã gây ra, làm cho hắn ta chỉ trong 1 đêm mất hết tất cả, hắn đã cầu xin Hyun Woo nhưng mà anh lại tàn nhẫn cho người đuổi hắn đi còn tịch thu nhà cửa, tiền tài, còn người phụ nữ hắn yêu thì ra vì tiền mới yêu hắn không những vậy số tiền còn lại cô ta cũng đem đi trốn mất.
Hyun Woo đã cho người tìm khắp Seoul nhưng mà kết quả vẫn là zero, hôm nay đã là ngày hẹn giao tiền chuộc.Nhưng mà anh vẫn không biết rốt cuộc hắn là ai?Tại sao lại bắt cô còn rất hận anh?
Anh ngồi trên giường trong phòng của cô, mùi hương đó vẫn còn đọng lại trong phòng vậy mà người đã không còn. Suốt 3 ngày qua anh đã rất lo lắng cho cô, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, cô gặp nguy hiểm, tất cả là do anh, anh đã mất trí nhớ vậy mà còn làm cô gặp nguy hiểm, anh đúng là đáng chết mà.
Bàn tay anh cầm lấy khung ảnh có hình cô, nụ cười cô thật rạng rỡ, anh ước gì cô luôn tươi cười không lo âu gì cả.
-Hyun Woo, tới giờ rồi.-Yoo Bo từ ngoài đi vào khẽ thở dài nói
-Được, cậu ra xuống trước đi, tớ sẽ xuống ngay.-Hyun Woo đặt khung ảnh về vị trí ban đầu, thanh âm sắc lạnh nói
...
-Ừ, lát nữa hắn gọi cho cậu nói địa điểm, mình và cảnh sát sẽ theo sau.-Yoo Bo nói sau đó ra ngoài
-Je Jae bằng mọi giá anh sẽ không làm em bị tổn thương.
Anh hạ quyết tâm nói, nhất định anh sẽ đưa cô trở về bình an. Anh sẽ bảo vệ cô, không làm cho cô chịu 1 tổn hại nào cả.
Hyun Woo chậm rãi đứng dậy đi xuống dưới nhà, bây giờ xung quanh người anh chỉ là hàn khí, sự lạnh lùng đến tột độ.
Huyn Woo lên chiếc Lexus đen, mọi thứ anh đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi hắn ta điện thoại thôi.
Điện thoại anh đổ chuông dài, anh biết rõ là ai, chầm chậm bắt máy
[...Cắt đuôi bọn cảnh sát, bằng không đừng tìm thấy con bạn gái mày...]-hắn chỉ nói 1 câu
-Được
Anh đấm vào vô lăng 1 cái, anh đã bày trí như vậy mà còn bị phát hiện, nếu hắn đã biết rõ đường đi của anh thì chắn chắc hắn đang theo dõi anh, được thôi, cắt đuôi thì cắt đuôi. Anh tăng tốc độ, rẽ hết ngã tư hết ngã ba, nói chung là cứ gặp ngã rẽ là rẽ làm cho xe theo sau của Yoo Bo cũng đuổi không kịp.
[...Làm tốt lắm, bây giờ đi đến ngôi nhà hoang gần biển ở đường XX số 00 đi...]
-Được.
Anh lên hết ga chạy theo địa chỉ hắn nói, Park Je Jae, em nhất định phải đợi anh.
Một lúc sau xe dừng trước căn nhà hoang gần biển, nơi này hẻo lánh phải qua 1 khu rừng mới vào trong được.
Anh từ từ đi vào trong, mở cửa ra, trước mắt là 1 chiếc Laptop.
-Mày ở đâu?
[...Mở laptop lên đi...]-hắn nói sau đó cúp máy
Anh nghe theo lời hắn, chậm rãi mở laptop lên, nhanh chóng màn hình xuất hiện là cô đang bị trói trên ghế, miệng cũng bị bịt lại.
-Je Jae, em có sao không?-anh kích động chạy tới cầm laptop
\Ưhm...ưm\-cô không trả lời được, chỉ có thể ưm ưm vài tiếng
\Thế nào tôi đối xử nó không tệ chứ?\-Gim Suk đi ra, đứng ngay cạnh cô
-Mày mau thả cô ấy ra, tao có đem theo tiền như lời mày cần.-Hyun Woo lãnh đạm ra lệnh
\Mày nghĩ dễ dàng như vậy sao?Tao còn chưa chơi xong\
-Mày muốn gì?
\Giải quyết hết đám sau lưng mày thì mày qua ải 1, nên nhớ lầu tao đang ở là lầu 3, mày muốn lên đây phải qua 3 lầu, mà 3 lầu đều có người chào đón mày đó, haha...\
Phụt 1 cái màn hình đã là 1 màu đen. Anh xoay lưng lại là 1 đám người, nhìn cũng biết là du côn, chỉ có cách anh giải quyết hết.
-Ưm...ưm...-cô nhìn Gim Suk rất muốn nói chuyện nhưng không thể
-Mày nhìn cái gì hả?-Gim Suk thô bạo tháo miếng băng keo dán ở miệng cô
-Anh mau thả tôi ra, anh bắt tôi cũng vô ích thôi.-được giải thoát cô hét lên
-Thả mày?Mày nghĩ nói vậy tao sẽ thả mày sao?-Gim Suk túm tóc cô giựt lên
-Ah... tôi không phải là bạn gái của anh ấy, anh bắt tôi cũng bằng thừa thôi, thả tôi ra.-cô phản kháng lại
-Câm miệng mày lại, nếu còn nói nữa ngay cả mạng sống của mày cũng không còn.-hắn gằng giọng đe đọa
-Anh điên rồi, anh giết chết tôi thì anh ở tù mà Hyun Woo cũng không bị gì cả.
_Bốp
Hắn thô bạo tát lên mặt cô 1 cái đau điếng, cũng may cô bị trói trên ghế nên không bị té xuống đất
-Đàn bà các người chỉ có cái miệng, chuyên đi lừa gạt đàn ông.-hắn nói xong liền tát ba cái liên tục lên mặt cô
-Anh làm như vậy thì tôi càng tội nghiệp anh đó, anh vì thù hận che mất con mắt hết rồi...-cô hét lên
Hắn thẹn quá hóa giận 1 cước đá vào bụng cô khiến cô té ngược ra sau, cả người đau đớn.
-Mày ngon nói lại 1 câu nữa đi, cái mạng mày sẽ không giữ được nữa.-hắn lấy trong túi ra khẩu súng đặt bên thái dương cô
-Bắn đi, tôi không sợ anh đâu.-ngữ khí cô lạnh lùng, nếu cô chết sẽ không cản đường của Hyun Woo nữa
-Mày nghĩ tao sẽ bị mày gạt sao?Tao bắn mày rồi lấy gì uy hiếp Hyun Woo hả?-hắn không dễ dàng mắc bẫy cười phá lên
-Đại ca, tên đó gần lên đến đây rồi.-1 tên chạy vào thông báo
-Nhanh vậy sao?Màn hay sắp bắt đầu rồi.-hắn nói sau đó là 1 tràng cười độc ác
Hyun Woo cuối cùng cũng xử xong đám du côn đó, chỉ là anh hơi kiệt sức thôi, không sao vì cô, có chết anh cũng cam.
Anh chạy lên tầng 3, thấy cô bị trói ở trên ghế, miệng cũng bị bịt kín lại, trên người cũng là vết thương.
Cô nhìn thấy anh liền muốn kêu anh chạy đi, bởi vì hắn đã cho người ở phía sau tấn công anh.
-Je Jae, em có sao không?-anh chạy tới lo lắng cho cô, tháo băng keo dán ở miệng cô ra
-Chạy đi, Hyun Woo, chạy đi....-băng keo vừa được tháo ra cô lập tức hét lên kêu anh chạy
-Anh không bỏ em lại đâu...-anh nói, sau đó giúp cô tháo dây trói cô lại
-Hyun Woo, chạy đi, không cần lo cho tôi.-cô cầu van anh, nước mắt rơi lã chã
Nhưng mà anh hoàn toàn không nghe, chỉ lo tháo dây trói cô ra. Vừa tháo xong dây cuối cùng thì lập tức nghe tiếng cô hét lên
-Hyun Woo, cẩn thận, phía sau...
Anh vừa xoay qua đã bị ai đó đánh 1 cây lên đầu, máu tươi lập tức chạy ra.
-Huhu... Hyun Woo.... anh có sao không?
Cô thấy anh ngã xuống đất, lập tức bò tới xem anh thế nào?Máu từ đầu anh chảy ra rất nhiều, cô lo đến phát khóc
-Ah~
Cô còn đang lo cho anh thì Gim Suk đã giựt ngược tóc cô, bắt cô đứng dậy, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô, còn đám kia thì liên tục dùng cây đánh vào người anh
-Mày... mày dám làm gì cô ấy, thì...aa...-anh còn chưa nói hết câu đã bị đàn em của hắn đá 1 cước vào bụng
-Mày xem, bây giờ mày còn thảm hại hơn tao nữa, vậy mà còn lớn giọng với tao sao?-hắn nhếch mép cười nhạt
-Mày... không được động tới cô ấy...-anh gượng người đứng dậy nhưng mà chưa đứng lên đã bị đàn em hắn đá vào người té xuống đất lại
-Chà chà, không ngờ 1 chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Seoul lại có ngày thảm hại như vậy.-hắn cười rộn lên
-Anh thả tôi ra.... thả... ra...-cô nhìn thấy anh thê thảm như vậy cũng rất đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cố gắng vùng vẫy mong thoát ra
-Mày mà còn lộn xộn thì pằng 1 cái, thế nào nhỉ?-hắn nhìn cô đe dọa
-Hyun Woo, sao anh lại... lại ngốc đến vậy?Tại sao lại đến đây?Anh ngốc quá mà...-cô khóc không ngừng, trách anh
-Vì em... anh chết.... cũng không sao...-anh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ mãn nguyện cùng hạnh phúc, anh đã làm cho cô rất nhiều đau khổ, bây giờ là lúc tốt nhất bù đắp cho cô
-Rất hay, rất cảm động nha...-hắn khinh bỉ nói
-Mày muốn... cứ nhắm vào tao... đừng có... làm hại cô ấy.-Hyun Woo dù bị thương nhưng vẫn giữ được lý trí, cảnh cáo
-Được thôi, vậy thì mày... chui qua hán tao đi, có thể tao sẽ tha thứ đó.-hắn cười độc ác, giang rộng hai chân ra, tay kia đẩy cô qua cho đàn em giữ
-Đừng... Hyun Woo, đừng mà...-cô giãy giụa khóc thét lên
Gần tối, sau khi ăn xong, cô liền rủ anh trượt băng (tg thích cái này)
-Không biết trượt mà còn rủ chơi.-anh nhìn cô đứng còn không vững trên băng nói
-Tôi muốn chơi.-cô loạng choạng đứng, nói
-Anh dạy em.
Anh đưa hai tay mình ra vịn hai tay của cô, từng bước dạy cô trượt.
-Anh không hiểu em làm cái gì mà suốt nửa tiếng đồng hồ, ngay cả đứng cũng không vững trên băng.-anh bắt đầu quạu
-Ai mà biết.-cô mếu máo
-Tôi chỉ em lần cuối, nếu còn không biết thì coi như tôi bó tay.-anh cũng chịu thua cô
-Được
Anh lại chu đáo chỉ cô, lần này cô làm khá hơn, đến khi thấy cô đứng vững rồi mới từ từ thả lỏng tay ra.
-Haha, anh xem, tôi trượt được rồi nè.-cô phấn khích nói
-Cứ từ từ em sẽ làm được, đứng thẳng người 1 chút.-anh cặn kẽ chỉ
-Biết rồi.-cô xua tay
Anh trượt theo sau cô, cũng không uổng công anh mất gần nửa tiếng chỉ cô.
-Cẩn thận.-thấy cô sắp té anh liền trượt nhanh tới
-Ah...-khi cô vừa ngã thì đã được lòng ngực cứng rắn của ai đó đỡ lấy, không bị té.
Ngẩng đầu lên là Hyun Woo
-Sao không cẩn thận chứ?-anh trách cứ
-Ừ thì...-cô đẩy anh ra, lúc anh ôm cô, cô nghe rõ tiếng tim đập của mình và của anh, không hiểu sao nữa?
Cả 2 im lặng 1 hồi lâu, anh mới nắm tay cô lôi đi
-Đi thôi.
-Đi?Đi đâu chứ?-cô hỏi
-Đi cáp treo.-anh đáp
Tại cáp treo, cô và anh lên cáp treo dành cho 2 người, ở trên này có thể nhìn thấy cả khung cảnh Seoul, những căn nhà thành bé tí xíu, cầu sông Hàn rất đẹp, được ánh sáng của những ánh đèn đủ màu tô điểm lên.
-Wow, anh xem, rất đẹp.-cô nhìn qua cửa kính đầy thích thú nói
-Ê, chỗ đó có phải nhà tôi không?-cô nhìn anh chỉ chỉ phía dưới
-Đó là khu Rutidne, làm gì có nhà em ở đó.-anh gõ đầu cô
-Vậy đằng kia.-cô chỉ tiếp
-Đó là đường Insnahres.
-Sao cái nào cũng không phải vậy?-cô chu mỏ
-Nếu không lầm, nhà em ở kia.
-Nhà tôi nhỏ quá, nhìn ngộ ghê, y như thành phố thu nhỏ.-cô cười tươi tắn nói
-Đúng vậy.-anh ngồi xuống ghế
-Thích quá đi.-cô cứ lo nhìn ngoài cửa sổ không chú tâm đến xung quanh
Hyun Woo lấy ra cây viết, khắc lên 1 góc ở ghế chữ Hyun Woo ♥ Je Jae
Sau đó cười thõa mãn với tác phẩm của mình.
-Làm gì vậy?-cô thấy anh cứ cười cười, cũng tò mò hỏi
-Không có gì. Sao không coi tiếp?-anh đổi sang chuyện khác
-Tôi đã xem đủ rồi, nhìn cảnh Seoul đẹp ghê.-cô hít 1 hơi nói
-Em có biết lịch sử của cáp treo không?-anh hỏi
-Không, là sao vậy?-cô hiếu kì ngồi đối diện anh hỏi
-Người ta nói, nếu trên cáp treo là 1 nam và 1 nữ thì 2 người đó sau này sẽ yêu nhau và sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
-Làm gì có chuyện đó.
-Em không tin thì hối hận đó.
Anh nói vậy chẳng khác nào cô và anh sẽ yêu nhau chứ?Làm gì có chuyện đó, đùa với cô à, có lắm á.
-Không tin đó.
-Tùy em, sau này em sẽ thấy.
-Ừ, tôi đợi.-cô ưỡn ngực tràn đầy tự tin, để cô xem, có thật là vậy không?
Xuống cáp treo, cô đi vào toilet kêu anh đợi mình ở ngoài, mình sẽ ra ngay.
Rửa tay xong cô đi ra, vừa ra tới cửa liền bị 1 người nào đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt lên miệng mình, cô phản kháng chống cự nhưng mà thuốc thấm từ từ làm cho cô yếu ớt dần, trước mắt nhanh chóng là 1 màu đen xám xịt.
Anh đứng đã 10ph nhưng vẫn không thấy cô ra, đi toilet thôi mà có cần lâu vậy không? Trong lòng anh tự nhiên lại có cảm giác bất an.
Anh đi đến trước cửa toilet, điện thoại cho cô nhưng mà có đổ chuông chứ không có ai bắt máy. Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, nhìn xuống đất là điện thoại của cô.
Tại sao điện thoại của cô lại rớt trên đất?Cô đâu có lơ là đến mức đó, không lẽ cô xảy ra chuyện???
Điện thoại anh reo lên, là 1 dãy số lạ. Anh nhíu mày thật chặt, chậm rãi nghe máy
-Alo.
[...Xin chào chủ tịch Shin Hyun Woo...]-đầu dây bên kia là 1 giọng nói giễu cợt nhưng lại nguy hiểm
-Mày là ai?-anh lạnh lùng hỏi
[...Tao là ai mày không cần biết, mày chỉ cần biết con bạn gái mày tao đang giữ...]
-Mày dám làm tổn thương cô ấy thì mày đừng mong chết yên.-anh lạnh lùng, ánh mắt đen chứa đựng sự sắc lạnh đến đóng băng tất cả
[...Haha không ngờ đường đường là 1 chủ tịch của 1 tập đoàn lớn, lạnh lùng lại vì 1 đứa con gái mà hạ thấp bản thân vậy, mày đã đối xử tàn nhẫn với tao, tao cầu xin mày, mày cũng không mềm lòng, tao chính là muốn nhìn mày đau khổ...]
-Mày cứ nhắm thẳng vào tao, đừng làm hại người vô tội.
[...Tao biết, con nhỏ đó rất quan trọng với mày, để tao xem mày sẽ vì nó làm gì...]
[...Tao cần 10 tỉ won, tao cho mày 3 ngày không có thì mày đừng mong gặp lại con bạn gái mày...]
-Mày dám?
[...Mày thử đi, còn nữa mày mà báo cảnh sát thì ngay lập tức mày sẽ nhận được sát của nó...]
-Tao liên lạc với mày bằng cách nào?
[...Mày yên tâm, tao sẽ có cách, nhớ 3 ngày thôi đó...]
Tiếp đó là tiếng cười vang cùng tiếng cúp máy.
-Chết tiệt.-anh tức giận ném cả điện thoại xuống đất, đừng để anh biết là ai, nếu không đừng hòng sống yên với anh.
Hyun Woo huy động toàn bộ vệ sĩ tìm kiếm tung tích của cô, nhưng mà vẫn là số không. Tên đó ngay cả giọng nói cũng làm giả, ngay cả định vị vị trí cũng không ra.
-Đã 1 ngày rồi, có tìm ra chưa?-Soo Jin ngồi trong phòng chủ tịch lo lắng nói
-Vẫn chưa.-Yoo Bo vỗ vai cô
-Rốt cuộc là ai chứ?-Hyun Woo lẩm bẩm, rõ ràng tên này nhắm vào anh, lời hắn nói hình như anh đã làm gì đó với hắn, nhưng mà trên thương trường anh ra tay rất tàn nhẫn, kẻ thù cũng rất nhiều, làm sao biết là ai?
-Lần nào cũng vì anh mà Je Jae có chuyện, nếu lần này nó có chuyện gì thì anh có 10 cái mạng tôi cũng đánh anh chết.-Soo Jin liên tục dùng ánh mắt dao găm nhìn Hyun Woo
-Tôi xin lỗi...
Anh bất lực nói, Soo Jin nói đúng, đều do anh cả, 1 ngày rồi tại sao vẫn không có điện thoại của hắn ta.
-Chủ tịch, có người gửi hộp đồ này cho ngài.-Rim Hee đi vào phòng trên tay là 1 hộp đựng đồ
-Đưa đây.-Hyun Woo cau mày lấy hộp đồ từ tay Rim Hee
-Mở ra xem, là gì vậy?-Yoo Bo cũng cảm giác bất an nhìn chăm chăm vào chiếc hộp
Hyun Woo chậm rãi mở chiếc hộp ra, hơi kinh người, bên trong là 1 lọn tóc của 1 người con gái, anh có thể chắc đây là tóc của cô, bởi vì mùi hương trên tóc cô là mùi oải hương, rất dễ chịu.
-Đó là tóc của Je Jae.-Soo Jin lập tức nói lớn
Điện thoại của Hyun Woo reo lên, là của tên đó, anh ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó bắt máy
[...Thế nào chủ tịch đại nhân, có thích món quà tao tặng cho mày không?...]-tên đó cười phá đầy thích thú lên
-Mày dám làm tổn thương cô ấy, thì mày chết không toàn thây đâu.-Hyun Woo giọng nói đầy tàn nhẫn cảnh báo
[...Nếu tao xảy ra mệnh hệ gì thì con bạn gái mày lót xác cho tao, bây giờ tao cần tổng cộng 100 tỉ won...]
-100 tỉ won?
100 tỉ won không phải là con số nhỏ, nhưng anh có thể xoay sở được, chỉ là anh sợ sau khi giao tiền rồi thì hắn sẽ thủ tiêu cô
-Mày cho tao nghe giọng cô ấy đi, rồi 2 ngày sau tao sẽ đưa tiền.-Hyun Woo phải chắc chắn cô còn bình an mới yên tâm
[...Được thôi...]
***
Je Jae tỉnh lại sau cơn ngủ dài, đập vào mắt cô là 1 căn phòng tối tăm đầy bụi bẩn, y như bị bỏ hoang từ lâu, cô chỉ nhớ khi đi toilet ra thì bị ai đó tấn công từ phía sau, sau đó ngất đi, khi tỉnh lại đã ở trong đây. Và cô chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, mà sao lại bắt cô, cô có gây thù oán với cô đâu, hay là cần tiền?Nhưng cô có giàu có gì đâu?
Cánh cửa mở ra, do ánh sáng từ ngoài chiếu vào mắt cô quá đột ngột cô phải nhắm mắt 1 hồi lâu mới mở mắt ra nhìn người đó, ánh sáng làm cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của tên đó.
Tên đó đi vào bên trong có nhốt 1 người con gái, tay chân cô đều bị trói lại trên ghế, miệng bị dán băng keo không nói được gì ngoài tiếng ư ư ở cổ họng.
-Thằng bạn trai mày muốn nghe giọng mày, mau nói cho nó biết mày vẫn bình an đi.-tên đó giật mạnh băng keo dán ở miệng cô, sau đó đưa điện thoại vào tai cô
[...Je Jae em có sao không?Tên đó có làm gì em không?...]-Hyun Woo ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi
-Hyun Woo, đừng lo cho tôi, anh đừng làm theo lời hắn nói, tôi không sao.-Je Jae nói lớn lên, mong anh không nghe lời của tên này.
-Mày nghe rồi đó, con bạn gái mày vẫn bình an, hai ngày sau tao muốn có 100 tỉ won, nếu không mày lo hốt xác nó đi.-tên đó lấy điện thoại lại nói
[...Được, hai ngày sau tao sẽ có 100 tỉ won cho mày, nhưng mày phải đảm bảo cô ấy không sao, nếu không thì mày đừng trách tao...]
Tên đó chỉ nghe anh nói xong liền cúp máy, sau đó quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đầy hận thù
-Anh là ai?Sao lại bắt tôi?-Je Jae cố gắng bình tĩnh nói
-Tao là ai mày không cần biết mày chỉ cần biết mày có ngày hôm nay là do thằng bạn trai mày ban cho.-tên đó nói như muốn ăn tươi nuốt sống cô
-Bạn trai tôi?Anh hiểu lầm rồi, tôi và Hyun Woo không có gì cả, cho dù anh có làm gì tôi, anh ta cũng không quan tâm đến đâu.
-Đàn bà chúng mày lúc nào cũng vậy, khi khó khăn nguy hiểm liền phủ nhận hết tất cả.-hắn đột nhiên tức giận bóp cổ cô
-Khụ khụ.... tôi không phủ nhận.... đó là sự thật....-cô ho khan cố gắng nói, sức hắn quá mạnh làm cô như muốn nghẹt thở
-Nếu mày không phải bạn gái nó thì tại sao nó lại quan tâm mày như vậy, còn vì mày mà chịu bỏ ra 100 tỉ won.-hắn nói càng siết chặt hơn
-Khụ khụ.... không phải mà....-cô vùng vẫy mong thoát ra
-Đàn bà chúng mày là loại phản bội.-hắn buông cô ra sau đó liền tát cho cô 1 cái đau điếng
Chưa kịp hít không khí liền ăn 1 tát làm cô say sẩm mặt mày, ngất đi.
-Màn hay còn chưa bắt đầu, Shin Hyun Woo tao nhất định làm mày trả giá đắt.-hắn nhếch mép cười độc ác nhìn cô, sau đó rời đi.
Bật mí về thông tin hắn (chắc các bạn cũng tò mò rồi hihi :))
Gim Suk từng là giám đốc 1 công ty lớn nhưng bị phá sản nguyên nhân tập đoàn Dae Yeon đã gây ra, làm cho hắn ta chỉ trong 1 đêm mất hết tất cả, hắn đã cầu xin Hyun Woo nhưng mà anh lại tàn nhẫn cho người đuổi hắn đi còn tịch thu nhà cửa, tiền tài, còn người phụ nữ hắn yêu thì ra vì tiền mới yêu hắn không những vậy số tiền còn lại cô ta cũng đem đi trốn mất.
Hyun Woo đã cho người tìm khắp Seoul nhưng mà kết quả vẫn là zero, hôm nay đã là ngày hẹn giao tiền chuộc.Nhưng mà anh vẫn không biết rốt cuộc hắn là ai?Tại sao lại bắt cô còn rất hận anh?
Anh ngồi trên giường trong phòng của cô, mùi hương đó vẫn còn đọng lại trong phòng vậy mà người đã không còn. Suốt 3 ngày qua anh đã rất lo lắng cho cô, anh sợ cô sẽ bị tổn thương, cô gặp nguy hiểm, tất cả là do anh, anh đã mất trí nhớ vậy mà còn làm cô gặp nguy hiểm, anh đúng là đáng chết mà.
Bàn tay anh cầm lấy khung ảnh có hình cô, nụ cười cô thật rạng rỡ, anh ước gì cô luôn tươi cười không lo âu gì cả.
-Hyun Woo, tới giờ rồi.-Yoo Bo từ ngoài đi vào khẽ thở dài nói
-Được, cậu ra xuống trước đi, tớ sẽ xuống ngay.-Hyun Woo đặt khung ảnh về vị trí ban đầu, thanh âm sắc lạnh nói
...
-Ừ, lát nữa hắn gọi cho cậu nói địa điểm, mình và cảnh sát sẽ theo sau.-Yoo Bo nói sau đó ra ngoài
-Je Jae bằng mọi giá anh sẽ không làm em bị tổn thương.
Anh hạ quyết tâm nói, nhất định anh sẽ đưa cô trở về bình an. Anh sẽ bảo vệ cô, không làm cho cô chịu 1 tổn hại nào cả.
Hyun Woo chậm rãi đứng dậy đi xuống dưới nhà, bây giờ xung quanh người anh chỉ là hàn khí, sự lạnh lùng đến tột độ.
Huyn Woo lên chiếc Lexus đen, mọi thứ anh đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi hắn ta điện thoại thôi.
Điện thoại anh đổ chuông dài, anh biết rõ là ai, chầm chậm bắt máy
[...Cắt đuôi bọn cảnh sát, bằng không đừng tìm thấy con bạn gái mày...]-hắn chỉ nói 1 câu
-Được
Anh đấm vào vô lăng 1 cái, anh đã bày trí như vậy mà còn bị phát hiện, nếu hắn đã biết rõ đường đi của anh thì chắn chắc hắn đang theo dõi anh, được thôi, cắt đuôi thì cắt đuôi. Anh tăng tốc độ, rẽ hết ngã tư hết ngã ba, nói chung là cứ gặp ngã rẽ là rẽ làm cho xe theo sau của Yoo Bo cũng đuổi không kịp.
[...Làm tốt lắm, bây giờ đi đến ngôi nhà hoang gần biển ở đường XX số 00 đi...]
-Được.
Anh lên hết ga chạy theo địa chỉ hắn nói, Park Je Jae, em nhất định phải đợi anh.
Một lúc sau xe dừng trước căn nhà hoang gần biển, nơi này hẻo lánh phải qua 1 khu rừng mới vào trong được.
Anh từ từ đi vào trong, mở cửa ra, trước mắt là 1 chiếc Laptop.
-Mày ở đâu?
[...Mở laptop lên đi...]-hắn nói sau đó cúp máy
Anh nghe theo lời hắn, chậm rãi mở laptop lên, nhanh chóng màn hình xuất hiện là cô đang bị trói trên ghế, miệng cũng bị bịt lại.
-Je Jae, em có sao không?-anh kích động chạy tới cầm laptop
\Ưhm...ưm\-cô không trả lời được, chỉ có thể ưm ưm vài tiếng
\Thế nào tôi đối xử nó không tệ chứ?\-Gim Suk đi ra, đứng ngay cạnh cô
-Mày mau thả cô ấy ra, tao có đem theo tiền như lời mày cần.-Hyun Woo lãnh đạm ra lệnh
\Mày nghĩ dễ dàng như vậy sao?Tao còn chưa chơi xong\
-Mày muốn gì?
\Giải quyết hết đám sau lưng mày thì mày qua ải 1, nên nhớ lầu tao đang ở là lầu 3, mày muốn lên đây phải qua 3 lầu, mà 3 lầu đều có người chào đón mày đó, haha...\
Phụt 1 cái màn hình đã là 1 màu đen. Anh xoay lưng lại là 1 đám người, nhìn cũng biết là du côn, chỉ có cách anh giải quyết hết.
-Ưm...ưm...-cô nhìn Gim Suk rất muốn nói chuyện nhưng không thể
-Mày nhìn cái gì hả?-Gim Suk thô bạo tháo miếng băng keo dán ở miệng cô
-Anh mau thả tôi ra, anh bắt tôi cũng vô ích thôi.-được giải thoát cô hét lên
-Thả mày?Mày nghĩ nói vậy tao sẽ thả mày sao?-Gim Suk túm tóc cô giựt lên
-Ah... tôi không phải là bạn gái của anh ấy, anh bắt tôi cũng bằng thừa thôi, thả tôi ra.-cô phản kháng lại
-Câm miệng mày lại, nếu còn nói nữa ngay cả mạng sống của mày cũng không còn.-hắn gằng giọng đe đọa
-Anh điên rồi, anh giết chết tôi thì anh ở tù mà Hyun Woo cũng không bị gì cả.
_Bốp
Hắn thô bạo tát lên mặt cô 1 cái đau điếng, cũng may cô bị trói trên ghế nên không bị té xuống đất
-Đàn bà các người chỉ có cái miệng, chuyên đi lừa gạt đàn ông.-hắn nói xong liền tát ba cái liên tục lên mặt cô
-Anh làm như vậy thì tôi càng tội nghiệp anh đó, anh vì thù hận che mất con mắt hết rồi...-cô hét lên
Hắn thẹn quá hóa giận 1 cước đá vào bụng cô khiến cô té ngược ra sau, cả người đau đớn.
-Mày ngon nói lại 1 câu nữa đi, cái mạng mày sẽ không giữ được nữa.-hắn lấy trong túi ra khẩu súng đặt bên thái dương cô
-Bắn đi, tôi không sợ anh đâu.-ngữ khí cô lạnh lùng, nếu cô chết sẽ không cản đường của Hyun Woo nữa
-Mày nghĩ tao sẽ bị mày gạt sao?Tao bắn mày rồi lấy gì uy hiếp Hyun Woo hả?-hắn không dễ dàng mắc bẫy cười phá lên
-Đại ca, tên đó gần lên đến đây rồi.-1 tên chạy vào thông báo
-Nhanh vậy sao?Màn hay sắp bắt đầu rồi.-hắn nói sau đó là 1 tràng cười độc ác
Hyun Woo cuối cùng cũng xử xong đám du côn đó, chỉ là anh hơi kiệt sức thôi, không sao vì cô, có chết anh cũng cam.
Anh chạy lên tầng 3, thấy cô bị trói ở trên ghế, miệng cũng bị bịt kín lại, trên người cũng là vết thương.
Cô nhìn thấy anh liền muốn kêu anh chạy đi, bởi vì hắn đã cho người ở phía sau tấn công anh.
-Je Jae, em có sao không?-anh chạy tới lo lắng cho cô, tháo băng keo dán ở miệng cô ra
-Chạy đi, Hyun Woo, chạy đi....-băng keo vừa được tháo ra cô lập tức hét lên kêu anh chạy
-Anh không bỏ em lại đâu...-anh nói, sau đó giúp cô tháo dây trói cô lại
-Hyun Woo, chạy đi, không cần lo cho tôi.-cô cầu van anh, nước mắt rơi lã chã
Nhưng mà anh hoàn toàn không nghe, chỉ lo tháo dây trói cô ra. Vừa tháo xong dây cuối cùng thì lập tức nghe tiếng cô hét lên
-Hyun Woo, cẩn thận, phía sau...
Anh vừa xoay qua đã bị ai đó đánh 1 cây lên đầu, máu tươi lập tức chạy ra.
-Huhu... Hyun Woo.... anh có sao không?
Cô thấy anh ngã xuống đất, lập tức bò tới xem anh thế nào?Máu từ đầu anh chảy ra rất nhiều, cô lo đến phát khóc
-Ah~
Cô còn đang lo cho anh thì Gim Suk đã giựt ngược tóc cô, bắt cô đứng dậy, tay cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô, còn đám kia thì liên tục dùng cây đánh vào người anh
-Mày... mày dám làm gì cô ấy, thì...aa...-anh còn chưa nói hết câu đã bị đàn em của hắn đá 1 cước vào bụng
-Mày xem, bây giờ mày còn thảm hại hơn tao nữa, vậy mà còn lớn giọng với tao sao?-hắn nhếch mép cười nhạt
-Mày... không được động tới cô ấy...-anh gượng người đứng dậy nhưng mà chưa đứng lên đã bị đàn em hắn đá vào người té xuống đất lại
-Chà chà, không ngờ 1 chủ tịch của tập đoàn lớn nhất Seoul lại có ngày thảm hại như vậy.-hắn cười rộn lên
-Anh thả tôi ra.... thả... ra...-cô nhìn thấy anh thê thảm như vậy cũng rất đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, cố gắng vùng vẫy mong thoát ra
-Mày mà còn lộn xộn thì pằng 1 cái, thế nào nhỉ?-hắn nhìn cô đe dọa
-Hyun Woo, sao anh lại... lại ngốc đến vậy?Tại sao lại đến đây?Anh ngốc quá mà...-cô khóc không ngừng, trách anh
-Vì em... anh chết.... cũng không sao...-anh nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ mãn nguyện cùng hạnh phúc, anh đã làm cho cô rất nhiều đau khổ, bây giờ là lúc tốt nhất bù đắp cho cô
-Rất hay, rất cảm động nha...-hắn khinh bỉ nói
-Mày muốn... cứ nhắm vào tao... đừng có... làm hại cô ấy.-Hyun Woo dù bị thương nhưng vẫn giữ được lý trí, cảnh cáo
-Được thôi, vậy thì mày... chui qua hán tao đi, có thể tao sẽ tha thứ đó.-hắn cười độc ác, giang rộng hai chân ra, tay kia đẩy cô qua cho đàn em giữ
-Đừng... Hyun Woo, đừng mà...-cô giãy giụa khóc thét lên
/124
|