_Cốc...cốc
-Je Jae, anh xin lỗi, anh không nên giỡn như vậy, em mở cửa cho anh vào đi.-Hyun Woo gõ cửa nói
Cô ở trong phòng không trả lời, dám làm cô xấu hổ hả, để cho anh chết đi, cô không thèm quan tâm.
-Je Jae, anh biết lỗi rồi, anh sẽ không giỡn như vậy nữa, em mở cửa đi.-anh vẫn tiếp tục năn nỉ
Cô vẫn im lặng.
-Em không mở thì anh lập tức xuất viện, em đã không quan tâm anh thì cứ để anh chết khuất đi.-ngoài cửa giọng Hyun Woo có chút tuyệt vọng nói
Cô ngồi nghe được tiếng bước chân khập khiễng của anh, không lẽ anh định xuất viện sao? Dù gì anh cũng chưa hồi phục mà. Coi như cô chịu thua anh đi, cô xuống tay không được.
Cô mở cửa ra, phát hiện anh đi 1 đoạn rất xa nha cách cửa phòng cô chưa tới 3 bước (quá xa :3)
-Như anh muốn rồi đó.-cô nói xong liền quay vào phòng
-Je Jae, là anh có lỗi trong tất cả mọi chuyện vừa qua, em tha lỗi cho anh đi.-Hyun Woo đi vào tiện tay khóa cửa lại
-Anh nói hay thật đó.-cô ngồi lên giường nói
-Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, nhờ bị 1 bên đánh vào đầu nên anh đã nhớ hết, chuyện của 5 năm về trước là anh sai, anh hoàn toàn chịu em hành hạ lại.
-Anh nhớ thì liên quan gì đến tôi.-miệng cô cứng nhưng lòng không vậy, từ khi bị bắt cóc đến giờ cô đã sẵn lòng tha thứ cho anh
-Sao lại không liên quan?Khi anh bị bọn chúng hạ nhục, em đã nói em yêu anh, không cho anh đi trước em mà, em còn vì anh chết cũng cam tâm.
-Anh mà nói nữa thì ngay cả nhìn, tôi cũng không nhìn.-cô trừng mắt nhìn anh
-Được, anh không nói, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-Hyun Woo như mở cờ thắng trong bụng
-Dựa vào đâu chứ?
-Dựa vào anh yêu em và em cũng yêu anh.
-Vớ vẩn. Chỉ dựa vào 2 điều đó mà bắt tôi tha thứ cho anh.
-Nhưng em yêu anh là được rồi.
-Bởi vì hôm đó... tôi sợ hắn sẽ làm gì anh hoặc là bắn chết anh, tôi muốn anh vui vẻ khi đi sang thế giới bên kia nên tôi mới nói vậy.-cô vội biện minh (==)
-Em đang lừa con nít sao?Những lời trẻ con như vậy mà em cũng nói được.-Hyun Woo hơi nhoẻn miệng cười
-Đó là sự thật, anh tin hay không tùy anh, tôi mệt rồi đừng làm phiền bệnh nhân như tôi nữa, không thôi tôi méc bác sĩ đó.
-Vậy còn lúc nãy, khi em nghe tin anh sẽ không sống nổi nữa em đã khóc còn nói không cho anh đi, em nói em yêu anh mà, nước mắt em còn chưa khô nữa.
-Là vì... vì tôi cảm thấy chưa...
-Chưa gì?Em còn bắt anh phải tiếp tục sống bù lỗi cho em mà, bây giờ anh đã tỉnh rồi, anh sẽ làm theo ý em, em cũng phải cho anh cơ hội mới được
Qủa thật lời nói của anh có lí lắm nha, làm cô cứng họng đi. Đúng là đấu khẩu cô không bao giờ thắng mà, dù là luật sư cô cũng thua.
Cô cắn cắn môi dưới, nên trả lời ra sao đây?Áaa biết vậy lúc nãy đã không cư xử thái quá như vậy, xấu hổ mà còn tức nửa chứ.
-Je Jae, anh thật sự biết sai rồi, coi như anh xin em, hãy thứ chấp nhận anh 1 lần này nữa thôi.
-Xin lỗi anh, bệnh nhân đến lúc tiêm thuốc rồi, mời anh ra ngoài.
Y tá đẩy xe thuốc vào, nói với Hyun Woo, còn cô mừng hết cỡ, đúng là vị cứu tinh của cô mà.
-Ừm.-mặc dù không muốn ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng anh cũng phải ra thôi (xời luyến tiết chi, sau này cho anh luyến chết luôn hiahia :D)
Cô nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may y tá vào kịp lúc giải vây cho cô, không thôi cô không biết nói sao nữa, nhưng mà thoát được lần này chưa chắc lần sau sẽ thoát.
-Mời cô đưa tay ra để tôi truyền tiếp nước biển.-y tá nói
-Vâng.-cô đưa tay mình ra để y tá
-Người con trai lúc nãy là bạn trai cô sao?-y tá hiếu kì hỏi
-Chị hiểu nhầm rồi, đó không phải bạn trai tôi.-cô lắc đầu
-Vậy anh ấy có bạn gái chưa?-y tá chớp chớp mắt hỏi
-Ơ...-cô há hốc mồm nhìn y tá, đừng nói cô y tá này để ý anh nha
-Tôi chỉ hỏi chơi thôi, mà cô thử xem tôi như vầy có đạt chỉ tiêu bạn gái của anh ấy không?
-Tôi... làm sao biết, chị đi hỏi anh ta đi.-cô hơi bực dọc
-Ờ.-y tá đáp
-Xong rồi, cô nằm tịnh dưỡng đi, tôi qua phòng bên cạnh tiêm thuốc cho anh ấy.-y tá để bịch nước biển truyền cho cô trêo lên giá bên cạnh giường, sau đó bỏ đi
-Je Jae, anh xin lỗi, anh không nên giỡn như vậy, em mở cửa cho anh vào đi.-Hyun Woo gõ cửa nói
Cô ở trong phòng không trả lời, dám làm cô xấu hổ hả, để cho anh chết đi, cô không thèm quan tâm.
-Je Jae, anh biết lỗi rồi, anh sẽ không giỡn như vậy nữa, em mở cửa đi.-anh vẫn tiếp tục năn nỉ
Cô vẫn im lặng.
-Em không mở thì anh lập tức xuất viện, em đã không quan tâm anh thì cứ để anh chết khuất đi.-ngoài cửa giọng Hyun Woo có chút tuyệt vọng nói
Cô ngồi nghe được tiếng bước chân khập khiễng của anh, không lẽ anh định xuất viện sao? Dù gì anh cũng chưa hồi phục mà. Coi như cô chịu thua anh đi, cô xuống tay không được.
Cô mở cửa ra, phát hiện anh đi 1 đoạn rất xa nha cách cửa phòng cô chưa tới 3 bước (quá xa :3)
-Như anh muốn rồi đó.-cô nói xong liền quay vào phòng
-Je Jae, là anh có lỗi trong tất cả mọi chuyện vừa qua, em tha lỗi cho anh đi.-Hyun Woo đi vào tiện tay khóa cửa lại
-Anh nói hay thật đó.-cô ngồi lên giường nói
-Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, nhờ bị 1 bên đánh vào đầu nên anh đã nhớ hết, chuyện của 5 năm về trước là anh sai, anh hoàn toàn chịu em hành hạ lại.
-Anh nhớ thì liên quan gì đến tôi.-miệng cô cứng nhưng lòng không vậy, từ khi bị bắt cóc đến giờ cô đã sẵn lòng tha thứ cho anh
-Sao lại không liên quan?Khi anh bị bọn chúng hạ nhục, em đã nói em yêu anh, không cho anh đi trước em mà, em còn vì anh chết cũng cam tâm.
-Anh mà nói nữa thì ngay cả nhìn, tôi cũng không nhìn.-cô trừng mắt nhìn anh
-Được, anh không nói, nhưng mà em hãy tha thứ cho anh đi.-Hyun Woo như mở cờ thắng trong bụng
-Dựa vào đâu chứ?
-Dựa vào anh yêu em và em cũng yêu anh.
-Vớ vẩn. Chỉ dựa vào 2 điều đó mà bắt tôi tha thứ cho anh.
-Nhưng em yêu anh là được rồi.
-Bởi vì hôm đó... tôi sợ hắn sẽ làm gì anh hoặc là bắn chết anh, tôi muốn anh vui vẻ khi đi sang thế giới bên kia nên tôi mới nói vậy.-cô vội biện minh (==)
-Em đang lừa con nít sao?Những lời trẻ con như vậy mà em cũng nói được.-Hyun Woo hơi nhoẻn miệng cười
-Đó là sự thật, anh tin hay không tùy anh, tôi mệt rồi đừng làm phiền bệnh nhân như tôi nữa, không thôi tôi méc bác sĩ đó.
-Vậy còn lúc nãy, khi em nghe tin anh sẽ không sống nổi nữa em đã khóc còn nói không cho anh đi, em nói em yêu anh mà, nước mắt em còn chưa khô nữa.
-Là vì... vì tôi cảm thấy chưa...
-Chưa gì?Em còn bắt anh phải tiếp tục sống bù lỗi cho em mà, bây giờ anh đã tỉnh rồi, anh sẽ làm theo ý em, em cũng phải cho anh cơ hội mới được
Qủa thật lời nói của anh có lí lắm nha, làm cô cứng họng đi. Đúng là đấu khẩu cô không bao giờ thắng mà, dù là luật sư cô cũng thua.
Cô cắn cắn môi dưới, nên trả lời ra sao đây?Áaa biết vậy lúc nãy đã không cư xử thái quá như vậy, xấu hổ mà còn tức nửa chứ.
-Je Jae, anh thật sự biết sai rồi, coi như anh xin em, hãy thứ chấp nhận anh 1 lần này nữa thôi.
-Xin lỗi anh, bệnh nhân đến lúc tiêm thuốc rồi, mời anh ra ngoài.
Y tá đẩy xe thuốc vào, nói với Hyun Woo, còn cô mừng hết cỡ, đúng là vị cứu tinh của cô mà.
-Ừm.-mặc dù không muốn ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng anh cũng phải ra thôi (xời luyến tiết chi, sau này cho anh luyến chết luôn hiahia :D)
Cô nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may y tá vào kịp lúc giải vây cho cô, không thôi cô không biết nói sao nữa, nhưng mà thoát được lần này chưa chắc lần sau sẽ thoát.
-Mời cô đưa tay ra để tôi truyền tiếp nước biển.-y tá nói
-Vâng.-cô đưa tay mình ra để y tá
-Người con trai lúc nãy là bạn trai cô sao?-y tá hiếu kì hỏi
-Chị hiểu nhầm rồi, đó không phải bạn trai tôi.-cô lắc đầu
-Vậy anh ấy có bạn gái chưa?-y tá chớp chớp mắt hỏi
-Ơ...-cô há hốc mồm nhìn y tá, đừng nói cô y tá này để ý anh nha
-Tôi chỉ hỏi chơi thôi, mà cô thử xem tôi như vầy có đạt chỉ tiêu bạn gái của anh ấy không?
-Tôi... làm sao biết, chị đi hỏi anh ta đi.-cô hơi bực dọc
-Ờ.-y tá đáp
-Xong rồi, cô nằm tịnh dưỡng đi, tôi qua phòng bên cạnh tiêm thuốc cho anh ấy.-y tá để bịch nước biển truyền cho cô trêo lên giá bên cạnh giường, sau đó bỏ đi
/124
|