Triệu Thanh Hà không ngừng gật đầu, tuy vẫn e ngại như cũ nhung đầu óc dần tỉnh táo lại. Mặc dù không có tận mắt nhìn có thể đoán người này có chút cao lớn, ít nhất so với hắn cao hơn nữa cái đầu. Tiểu thân thể của hắn đứng trước người này giống như con gà con, cả người cảm giác có thể đem hắn bọc lại hết. Đối phương hẳn là bị thương, hơi thở ồ ồ, dù đối phương bị thương nhưng hắn có thể suy đoán giá trị vũ lực vẫn rất không thể khinh thường.
Tổng kết, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng võ phản kháng.
” Đến nhà ngươi, đừng nghĩ mưu tính đùa giỡn.” Đối phương một chữ một chữ leng keng khí lực chân thật trầm tĩnh, thanh âm lộ ra áp lực vô hình khiến người sợ hãi. Nếu không phải Triệu Thanh Hà cảm thấy trên người ngày càng nặng, toàn thân mùi máu tươi thì cũng không biết được đối phương đang bị trọng thương.
Triệu Thanh Hà trong lòng trầm xuống, tuyệt đối không để cho hắn vào của nhà! Nếu người này ác độc, sợ là hai lão vợ chồng Triệu lão hán trốn không được. Nhà Triệu Thanh Hà cách nhà người khác khá xa, sức chiến đấu của hai cái người già chịu không nổi một kích của người trước mặt.
Hắn mặc dù không phải dũng sĩ nhưng cũng không phải là người nhu nhược. Triệu Thanh Hà lắc mạnh đầu, giẫy dụa suy nghĩ muốn biểu đạt tâm tư của mình.
Nam nhân này vậy mà hiểu được, không làm khó dễ nhưng uy hiếp, ” Nếu ngươi dám lớn tiếng ồn ào ta cho ngươi đi gặp diêm vương.”
Triệu Thanh Hà vội gật đầu, miệng ngô ngô ngô đáp lời, nam nhân này mới buông ra một tay. Tay kia thì vẫn như cũ cầm hai tay Triệu Thanh Hà, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
Triệu Thanh Hà chịu đựng đau đớn nói: ” Ta biết có cái sơn động rất an toàn và bí mật cách nơi này không xa, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện.”
Sơn động là do nguyên thân trước đây vô tình tìm được đem làm căn cứ bí mật, chưa từng nói với ai. Thuý Sơn thôn thuộc loại địa núi, núi không cao nhưng kéo dài không dứt, có không ít động lớn nhỏ trên núi. Nếu mà chơi trốn tìm cả ngày cũng không tìm ra được.
Nam nhân trầm mặt một lát, trong âm thanh lộ ra ngoan lệ, ” Đừng nghĩ có thể lừa gạt.”
Thanh âm Triệu Thanh Hà mang theo nức nở vì sợ hãi quang cảnh rừng núi, hoàn toàn không cần diễn bộ dáng sợ chết, ” Hảo hán, ta chỉ là nông dân bình thường, nào có lá gan đùa giỡn ngài. Nhà ta trên có già dưới có trẻ, tất cả đều ngụ ở đây. Phòng ta còn có đến ba người cùng lăn trên một giường. Có động tĩnh gì cũng dễ dàng bị đánh thức, đi phòng bếp còn có người lo lắng đến xem không thể so với sơn động an toàn.”
” Đi mạ.”
Triệu Thanh Hà nhất thời ngốc lăng không rõ nam nhân này muốn kiên trì đi nhà hắn hay là đi sơn động.
Nam nhân không kiên nhẫn, ” Sơn động.”
Triệu Thanh Hà bán dìu nam nhân đi đến phía sơn động, vừa đến nơi cả người liền hư thoát. Một cái chân bị nhuyễn muốn ngã xuống đất còn bị nam nhân này chặn lại không cho động đậy.
Triệu Thanh Hà bị ép đến mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói, ” Hảo hán, đến rồi.”
Nam nhân từ sau Triệu Thanh Hà đi lên xem xét, đảo ánh mắt chung quanh một lượt rồi mới buông hắn ra, lấy cái ống nhỏ mở ra lập tức có đạo ánh sáng phóng tới không trung tạo thành một đường cong.
Triệu Thanh Hà nhìn theo tia sáng phía chân trời, đây là đạn tín hiệu trong truyền thuyết a, nam nhân này có tổ chức. May mắn không có nghĩ đến xử lý đối phương nếu không chết cũng không biết. Xử lý một người còn có thể được, xử lý cả tổ chức thì đúng là người si tâm vọng tưởng.
” Nhóm lửa.” Nam nhân cố gắng tự mình đi vào sơn động ném lại hai chữ, khí phách cứng rắn không cho phép ngỗ nghịch.
Vốn dĩ Triệu Thanh Hà muốn xụi lơ trên đất lập tức tâm huyết dâng trào, thí điên thí điên đi tìm cây khô ở phụ cận, không cần nam nhân nói cũng không tự tiện bỏ trốn. Đạn tín hiệu rõ ràng là cố ý phóng cho hắn xem!
Chờ cho lửa cháy lên, lúc này Triệu Thanh Hà mới thấy rõ diện mạo nam nhân. Mày kiếm mắt sáng, hai con ngươi sâu thâm thẩm muốn chìm vào, bộ mặt đường cong góc cạnh rõ ràng, nếu không phải hiện tại tình huống đặc thù, Triệu Thanh Hà cũng muốn khen một câu: suất ca a! Nếu ở kiếp trước đem người này chụp ảnh post trên mạng, chắc chắn phải chiếm lĩnh trang top.
Một thân cẩm y hoa phục, chính là ngồi như vậy mà tản ra khí thế bức nhân, một bộ dáng tư thái thượng vị. Ánh lửa cứ tí tách bùng lên hạ xuống giống như một con báo đang rình chờ thời cơ, chỉ cần hắn có chút khác thường sẽ cắn hắn một ngụm chết ngay.
Triệu Thanh Hà lúc này làm sao dám có động tác gì khác, ngồi đàng hoàng bên đống lửa mà hong khô quần áo. Người nam nhân này phỏng chừng từ trong nước đi ra, toàn thân ướt sũng làm hại hắn cũng ướt theo. Ở trên núi buổi tối rất lạnh, thân thể này của hắn dễ bị đông lạnh nếu không xử lý có khi đi đời nhà ma thôi.
Hắn nương theo ánh lửa nhìn sau lưng nam nhân có tiễn cắm vào, máu cùng nước trên quần áo chảy xuống làm thành một mảnh hồng nhìn vô cùng khủng bố. Sắc mặt nam nhân tái nhợt nhưng ánh mắt giống như ưng.
” Hảo hán, ngươi bị thương thế kia vẫn nhanh chữa trị đi? Tiểu nhân bất tài là bác sĩ nếu ngài tin tưởng được thì tiểu nhân nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực.”
Triệu Thanh Hà không phải là thánh phụ nhân từ nhưng nếu người này chết tại đây chỉ sợ hắn không tránh được, còn liên luỵ hai vợ chồng Triệu lão hán. Hơn nữa hắn nhìn cẩm hoa y phục này có thể đoán được thân phận nam nhân này không thấp, cẩn thận còn bị diệt cửu tộc, nếu không tốt còn có thể ảnh hưởng toàn bộ Thuý Sơn thôn gặp tai ương. Bây giờ nếu suy tính thì cố gắng làm cho hắn thành ân nhân cứu mạng mà bỏ qua.
Triệu Thanh Hà mặc dù chỉ là thú y nhưng ngoại thương băng bó đơn giản vẫn không thành vấn đề, tình huống lúc này có vấn đề cũng phải thành không vấn đề. Nam nhân quét mắt nhìn hắn một cái, Triệu Thanh Hà chịu không được mà run cả người. Nam nhân này xác thực rất khủng bố, toàn thân tỏ ra khí áp xơ xác tiêu điều làm người ta không rét mà run.
Nam nhân vẫn chưa nói chuyện, chỉ xoay người đem lưng giao cho hắn, Triệu Thanh Hà nhất thời sáng tỏ vội vàng lại gần.
” Hảo hán có đao không?” Sơn động độ ấm nháy mắt hạ xuống, Triệu Thanh Hà lật đật giải thích, ” Không có đao ta vô pháp xé mở quần áo của ngươi, tiểu nhân có một vạn cái mạng cũng không dám đối với hảo hán ngài có dị tâm. Đạn tín hiệu ngài cũng đã phát, sẽ nhanh có người lại đây tiếp ứng. Tiểu nhân cả đời đời ở đây, mệnh tiểu nhân không đáng giá tiền nhưng cũng phải bận tâm bọn họ.”
Dứt lời, độ ấm trong sơn động mới tăng lên chút, nam nhân đưa cho Triệu Thanh Hà một cái chuỷ thủ, hắn rốt cuộc thở phào. Thân chuỷ thủ đính ngọc vô cùng bắt mắt, đem lưỡi dao lấy ra theo đó là đạo hàn quang khiến người kinh sợ, liền biết đây không phải là phàm vật.
Quả nhiên, Triệu Thanh Hà chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ quần áo liền xuất hiện một cái lỗ hổng, tốn thêm chút công phu đã đem quần áo tạo thành cái động lớn, lộ ra miệng vết thương sau lưng. Cung tiễn tà hình đâm vào tựa hồ cả mũi tên toàn bộ đi sâu.
Hẳn là không có đâm trúng trái tim nếu không đã đi đời nhà ma. Triệu Thanh Hà trong lòng thầm mắng bắn vậy còn không chuẩn, làm hại hắn cũng không hay ho. [ Ex: em ác vại?? Đây là chồng em đó @@ ]
” Ta không dễ dàng chết như vậy.” Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính vô cùng êm tai làm Triệu Thanh Hà tuốt ra mồ hôi lạnh. Ta thao, phía sau lưng mà còn biết hắn suy nghĩ gì, có cần thần như vậy không!
Triệu Thanh Hà cúi đầu khom lưng lấy lòng nói, ” Hảo hán là kỳ tài ngàn năm khó gặp, dĩ nhiên là sống thọ, trường mệnh trăm tuổi.” Tai hoạ ngàn năm, Triệu Thanh Hà đáy lòng âm thầm bồi thêm một câu ( =]])
Nam nhân phát ra tiếng cười khẽ, Triệu Thanh Hà chỉ giơ mắt nhìn không thấy, hắn lúc này như con chó Nhật vô cùng ngốc.
” Hảo hán, không có bột đố gột nên hồ [ tục ngữ, bột năng nấu chín như cháo sẽ tạo thành hồ dán, ý như không có nguyên nhân thì làm sao có kết quả ] bây giờ ta sẽ đem tiễn rút ra…” Triệu Thanh Hà còn chưa nói hết lời, nam nhân ném cho hắn đồ vật, tiếp được nhìn kỹ đúng là bình sứ nhỏ.
Xem qua tivi vô số, Triệu Thanh Hà sao lại không rõ nhưng vẫn như cũ hỏi thêm một câu, ” Đây là dược?”
Nam nhân không lên tiếng giống như là đúng vậy.
” Có kim chỉ không?”
Nam nhân quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Chẳng lẽ thế giới này không có chữa bệnh ngoại khoa? Trung Quốc cổ đại kỹ thuật ngoại khoa cũng từng một thời huy hoàng, khai quật khảo cổ tìm được dao giải phẫu gần giống hiện đại, mổ bụng phá bụng cũng được ghi lại, sau này còn chuyển qua nội khoa tuy thành công thấp nhưng nhiều nguyên nhân mà không phát triển được. Thế giới này cùng Trung Quốc cổ đại có vài chổ tương tự, hiện tại cũng là thời kì ngoại khoa lạc hậu nên không có người biết được?
Triệu Thanh Hà chỉ vào miệng vết thương của nam nhân giải thích, ” Miệng vết thương của ngươi rất lớn, muốn sớm khôi phục tốt nhất phải khâu lại. Không có chỉ nhưng có kim cũng được, ta dùng tóc thah cũng may được.” [ từ sau sẽ thay kim = châm, chỉ = tuyến, cho hợp câu]
” Ta làm sao có mấy thứ kia.” Nam nhân bực mình, đối với hắn vô cùng bất mãn. Hắn không phải đàn bà, đâu ra châm tuyến? Hơn nữa có ai còn tuỳ thân mang theo ở trên người?
Triệu Thanh Hà hắc hắc cười gượng, ” Ta không phải nghĩ là ngươi có ám khí sao, ngân châm sưu sưu sưu, bất tri bất giác xử lý đối thủ. [ tội nghiệp, chắc em kiếp trước coi phim kiếm hiệp nhiều quá ]
Nam nhân không để ý hắn nữa, hiển nhiên đối với lời giải thích vẫn không tiêu tan bất mãn.
Triệu Thanh Hà thấy nam nhân không đưa ra cũng không cho hắn muốn về nhà lấy châm, không nói nhiều nữa, đem y phục cắt thành mảnh vải bố dài mặc kệ đối phương đen mặt.
Hắn đem chuỷ thủ hơ hơ trên lửa, chữa cho súc sinh cũng chưa từng giải phẫu đơn sơ như vậy, không khỏi thở dài, ” Hảo hán, chịu đựng một chút, không cách nào tiêu độc cũng không cho ta về nhà lấy đồ vật. Nếu ngài nhiễm độc chết cũng đừng tìm ta.”
Nam nhân chọn mi tà tà liếc hắn một cái, hừ lạnh.
Được rồi, việc này không thương lượng được thì tuỳ cho số phận, Triệu Thanh Hà làm cái mặt khổ qua. [ khổ qua = mướp đắng ]
” Há, cắn.” Triệu Thanh Hà chuẩn bị công tác xong thì đưa khúc gỗ cho nam nhân.
Nam nhân cười nhạt, đối với khúc gỗ khinh thường không nhìn.
Triệu Thanh Hà khoé miệng co rút, ” Hảo hán, tiểu nhân biết ngài anh hùng vĩ đại vạn trượng hào quang, nhưng đây chỉ là sinh lý phản ứng không liên quan gì tính tình kiên cường. Cắn một cây gậy cũng không làm ảnh hưởng hình tượng uy vũ, ngược lại còn cho thấy cuồng bá khốc suất điêu.”
Nam nhân khẽ nhiue mày lại nhận lấy, coi như có cừu oán mà hung tợn cắn lên.
Triệu Thanh Hà chỉ thấy buồn cười, đem lực chú ý chuyển dời đến lưng,
Nam nhân nhân mặc chính là tơ lụa, tơ lụa trơn mượt nên tiễn bắn vào làm giảm thấp thương tổn. Nhâm nhân có dược nhưng không thể tự mình rút ra mũi tên, chỉ sợ mũi tên này ba góc khoét sâu. Lỗ mãng rút ra làm cho khối thịt xung quanh đều rơi xuống, chết là không nghi ngờ.
” Ta hạ đao đây.” Triệu Thanh Hà thông báo, nam nhân hừ lạnh một tiếng. Bộ dạng phong đạm khinh vân, giống như người bị thương không phải là hắn.
Triệu Thanh Hà trước giờ hạ đao nhiều nhưng đều ở trên người động vật. Lúc này cũng không dám hàm hồ, mở ra miệng chữ thập [+], tiến sâu tách tiễn ra. Mũi tên quả nhiên là câu vào hơn nữa cấu tạo phức tạp. Triệu Thanh Hà chữa cho người dù sao cũng không quen tay, bóng tối lại không rõ, da đầu run lên, trên tay cũng không dám làm hàm hồ.
Nam nhân cắn đầu gỗ, trán nổi gân xanh, mồ hôi theo trán cao thấp chảy xuống. Mất hơn nữa ngày công phu, Triệu Thanh Hà rốt cuộc đem mũi tên lấy ra, loảng xoảng ném xuống đất. Sau lưng nam nhân cũng biến thành huyết nhục mơ hồ làm hắn nheo mắt nhảy dựng. Tay vội không ngừng đắp thuốc bột, thuốc bột này không biết làm ra sao thế nhưng lập tức dừng chảy máu không như trước chảy không ngừng. Nam nhân này cũng mạng lớn, trúng tên sâu như vậy cũng không thương tổn mạch máu, chỉ hi vọng hồng phúc tề thiên có thể sóng sót, quan trọng là không còn làm phiền hắn.
Triệu Thanh Hà thuần thục giúp nam nhân băng bó miệng vết thương, đây là trận giải phẫu đầu tiên cho người ở đây. Cẩn thận quấn quanh từ từ, băng gọn gàng lại thực dụng.
Tổng kết, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng võ phản kháng.
” Đến nhà ngươi, đừng nghĩ mưu tính đùa giỡn.” Đối phương một chữ một chữ leng keng khí lực chân thật trầm tĩnh, thanh âm lộ ra áp lực vô hình khiến người sợ hãi. Nếu không phải Triệu Thanh Hà cảm thấy trên người ngày càng nặng, toàn thân mùi máu tươi thì cũng không biết được đối phương đang bị trọng thương.
Triệu Thanh Hà trong lòng trầm xuống, tuyệt đối không để cho hắn vào của nhà! Nếu người này ác độc, sợ là hai lão vợ chồng Triệu lão hán trốn không được. Nhà Triệu Thanh Hà cách nhà người khác khá xa, sức chiến đấu của hai cái người già chịu không nổi một kích của người trước mặt.
Hắn mặc dù không phải dũng sĩ nhưng cũng không phải là người nhu nhược. Triệu Thanh Hà lắc mạnh đầu, giẫy dụa suy nghĩ muốn biểu đạt tâm tư của mình.
Nam nhân này vậy mà hiểu được, không làm khó dễ nhưng uy hiếp, ” Nếu ngươi dám lớn tiếng ồn ào ta cho ngươi đi gặp diêm vương.”
Triệu Thanh Hà vội gật đầu, miệng ngô ngô ngô đáp lời, nam nhân này mới buông ra một tay. Tay kia thì vẫn như cũ cầm hai tay Triệu Thanh Hà, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
Triệu Thanh Hà chịu đựng đau đớn nói: ” Ta biết có cái sơn động rất an toàn và bí mật cách nơi này không xa, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện.”
Sơn động là do nguyên thân trước đây vô tình tìm được đem làm căn cứ bí mật, chưa từng nói với ai. Thuý Sơn thôn thuộc loại địa núi, núi không cao nhưng kéo dài không dứt, có không ít động lớn nhỏ trên núi. Nếu mà chơi trốn tìm cả ngày cũng không tìm ra được.
Nam nhân trầm mặt một lát, trong âm thanh lộ ra ngoan lệ, ” Đừng nghĩ có thể lừa gạt.”
Thanh âm Triệu Thanh Hà mang theo nức nở vì sợ hãi quang cảnh rừng núi, hoàn toàn không cần diễn bộ dáng sợ chết, ” Hảo hán, ta chỉ là nông dân bình thường, nào có lá gan đùa giỡn ngài. Nhà ta trên có già dưới có trẻ, tất cả đều ngụ ở đây. Phòng ta còn có đến ba người cùng lăn trên một giường. Có động tĩnh gì cũng dễ dàng bị đánh thức, đi phòng bếp còn có người lo lắng đến xem không thể so với sơn động an toàn.”
” Đi mạ.”
Triệu Thanh Hà nhất thời ngốc lăng không rõ nam nhân này muốn kiên trì đi nhà hắn hay là đi sơn động.
Nam nhân không kiên nhẫn, ” Sơn động.”
Triệu Thanh Hà bán dìu nam nhân đi đến phía sơn động, vừa đến nơi cả người liền hư thoát. Một cái chân bị nhuyễn muốn ngã xuống đất còn bị nam nhân này chặn lại không cho động đậy.
Triệu Thanh Hà bị ép đến mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói, ” Hảo hán, đến rồi.”
Nam nhân từ sau Triệu Thanh Hà đi lên xem xét, đảo ánh mắt chung quanh một lượt rồi mới buông hắn ra, lấy cái ống nhỏ mở ra lập tức có đạo ánh sáng phóng tới không trung tạo thành một đường cong.
Triệu Thanh Hà nhìn theo tia sáng phía chân trời, đây là đạn tín hiệu trong truyền thuyết a, nam nhân này có tổ chức. May mắn không có nghĩ đến xử lý đối phương nếu không chết cũng không biết. Xử lý một người còn có thể được, xử lý cả tổ chức thì đúng là người si tâm vọng tưởng.
” Nhóm lửa.” Nam nhân cố gắng tự mình đi vào sơn động ném lại hai chữ, khí phách cứng rắn không cho phép ngỗ nghịch.
Vốn dĩ Triệu Thanh Hà muốn xụi lơ trên đất lập tức tâm huyết dâng trào, thí điên thí điên đi tìm cây khô ở phụ cận, không cần nam nhân nói cũng không tự tiện bỏ trốn. Đạn tín hiệu rõ ràng là cố ý phóng cho hắn xem!
Chờ cho lửa cháy lên, lúc này Triệu Thanh Hà mới thấy rõ diện mạo nam nhân. Mày kiếm mắt sáng, hai con ngươi sâu thâm thẩm muốn chìm vào, bộ mặt đường cong góc cạnh rõ ràng, nếu không phải hiện tại tình huống đặc thù, Triệu Thanh Hà cũng muốn khen một câu: suất ca a! Nếu ở kiếp trước đem người này chụp ảnh post trên mạng, chắc chắn phải chiếm lĩnh trang top.
Một thân cẩm y hoa phục, chính là ngồi như vậy mà tản ra khí thế bức nhân, một bộ dáng tư thái thượng vị. Ánh lửa cứ tí tách bùng lên hạ xuống giống như một con báo đang rình chờ thời cơ, chỉ cần hắn có chút khác thường sẽ cắn hắn một ngụm chết ngay.
Triệu Thanh Hà lúc này làm sao dám có động tác gì khác, ngồi đàng hoàng bên đống lửa mà hong khô quần áo. Người nam nhân này phỏng chừng từ trong nước đi ra, toàn thân ướt sũng làm hại hắn cũng ướt theo. Ở trên núi buổi tối rất lạnh, thân thể này của hắn dễ bị đông lạnh nếu không xử lý có khi đi đời nhà ma thôi.
Hắn nương theo ánh lửa nhìn sau lưng nam nhân có tiễn cắm vào, máu cùng nước trên quần áo chảy xuống làm thành một mảnh hồng nhìn vô cùng khủng bố. Sắc mặt nam nhân tái nhợt nhưng ánh mắt giống như ưng.
” Hảo hán, ngươi bị thương thế kia vẫn nhanh chữa trị đi? Tiểu nhân bất tài là bác sĩ nếu ngài tin tưởng được thì tiểu nhân nguyện vì ngài mà cống hiến sức lực.”
Triệu Thanh Hà không phải là thánh phụ nhân từ nhưng nếu người này chết tại đây chỉ sợ hắn không tránh được, còn liên luỵ hai vợ chồng Triệu lão hán. Hơn nữa hắn nhìn cẩm hoa y phục này có thể đoán được thân phận nam nhân này không thấp, cẩn thận còn bị diệt cửu tộc, nếu không tốt còn có thể ảnh hưởng toàn bộ Thuý Sơn thôn gặp tai ương. Bây giờ nếu suy tính thì cố gắng làm cho hắn thành ân nhân cứu mạng mà bỏ qua.
Triệu Thanh Hà mặc dù chỉ là thú y nhưng ngoại thương băng bó đơn giản vẫn không thành vấn đề, tình huống lúc này có vấn đề cũng phải thành không vấn đề. Nam nhân quét mắt nhìn hắn một cái, Triệu Thanh Hà chịu không được mà run cả người. Nam nhân này xác thực rất khủng bố, toàn thân tỏ ra khí áp xơ xác tiêu điều làm người ta không rét mà run.
Nam nhân vẫn chưa nói chuyện, chỉ xoay người đem lưng giao cho hắn, Triệu Thanh Hà nhất thời sáng tỏ vội vàng lại gần.
” Hảo hán có đao không?” Sơn động độ ấm nháy mắt hạ xuống, Triệu Thanh Hà lật đật giải thích, ” Không có đao ta vô pháp xé mở quần áo của ngươi, tiểu nhân có một vạn cái mạng cũng không dám đối với hảo hán ngài có dị tâm. Đạn tín hiệu ngài cũng đã phát, sẽ nhanh có người lại đây tiếp ứng. Tiểu nhân cả đời đời ở đây, mệnh tiểu nhân không đáng giá tiền nhưng cũng phải bận tâm bọn họ.”
Dứt lời, độ ấm trong sơn động mới tăng lên chút, nam nhân đưa cho Triệu Thanh Hà một cái chuỷ thủ, hắn rốt cuộc thở phào. Thân chuỷ thủ đính ngọc vô cùng bắt mắt, đem lưỡi dao lấy ra theo đó là đạo hàn quang khiến người kinh sợ, liền biết đây không phải là phàm vật.
Quả nhiên, Triệu Thanh Hà chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ quần áo liền xuất hiện một cái lỗ hổng, tốn thêm chút công phu đã đem quần áo tạo thành cái động lớn, lộ ra miệng vết thương sau lưng. Cung tiễn tà hình đâm vào tựa hồ cả mũi tên toàn bộ đi sâu.
Hẳn là không có đâm trúng trái tim nếu không đã đi đời nhà ma. Triệu Thanh Hà trong lòng thầm mắng bắn vậy còn không chuẩn, làm hại hắn cũng không hay ho. [ Ex: em ác vại?? Đây là chồng em đó @@ ]
” Ta không dễ dàng chết như vậy.” Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính vô cùng êm tai làm Triệu Thanh Hà tuốt ra mồ hôi lạnh. Ta thao, phía sau lưng mà còn biết hắn suy nghĩ gì, có cần thần như vậy không!
Triệu Thanh Hà cúi đầu khom lưng lấy lòng nói, ” Hảo hán là kỳ tài ngàn năm khó gặp, dĩ nhiên là sống thọ, trường mệnh trăm tuổi.” Tai hoạ ngàn năm, Triệu Thanh Hà đáy lòng âm thầm bồi thêm một câu ( =]])
Nam nhân phát ra tiếng cười khẽ, Triệu Thanh Hà chỉ giơ mắt nhìn không thấy, hắn lúc này như con chó Nhật vô cùng ngốc.
” Hảo hán, không có bột đố gột nên hồ [ tục ngữ, bột năng nấu chín như cháo sẽ tạo thành hồ dán, ý như không có nguyên nhân thì làm sao có kết quả ] bây giờ ta sẽ đem tiễn rút ra…” Triệu Thanh Hà còn chưa nói hết lời, nam nhân ném cho hắn đồ vật, tiếp được nhìn kỹ đúng là bình sứ nhỏ.
Xem qua tivi vô số, Triệu Thanh Hà sao lại không rõ nhưng vẫn như cũ hỏi thêm một câu, ” Đây là dược?”
Nam nhân không lên tiếng giống như là đúng vậy.
” Có kim chỉ không?”
Nam nhân quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Chẳng lẽ thế giới này không có chữa bệnh ngoại khoa? Trung Quốc cổ đại kỹ thuật ngoại khoa cũng từng một thời huy hoàng, khai quật khảo cổ tìm được dao giải phẫu gần giống hiện đại, mổ bụng phá bụng cũng được ghi lại, sau này còn chuyển qua nội khoa tuy thành công thấp nhưng nhiều nguyên nhân mà không phát triển được. Thế giới này cùng Trung Quốc cổ đại có vài chổ tương tự, hiện tại cũng là thời kì ngoại khoa lạc hậu nên không có người biết được?
Triệu Thanh Hà chỉ vào miệng vết thương của nam nhân giải thích, ” Miệng vết thương của ngươi rất lớn, muốn sớm khôi phục tốt nhất phải khâu lại. Không có chỉ nhưng có kim cũng được, ta dùng tóc thah cũng may được.” [ từ sau sẽ thay kim = châm, chỉ = tuyến, cho hợp câu]
” Ta làm sao có mấy thứ kia.” Nam nhân bực mình, đối với hắn vô cùng bất mãn. Hắn không phải đàn bà, đâu ra châm tuyến? Hơn nữa có ai còn tuỳ thân mang theo ở trên người?
Triệu Thanh Hà hắc hắc cười gượng, ” Ta không phải nghĩ là ngươi có ám khí sao, ngân châm sưu sưu sưu, bất tri bất giác xử lý đối thủ. [ tội nghiệp, chắc em kiếp trước coi phim kiếm hiệp nhiều quá ]
Nam nhân không để ý hắn nữa, hiển nhiên đối với lời giải thích vẫn không tiêu tan bất mãn.
Triệu Thanh Hà thấy nam nhân không đưa ra cũng không cho hắn muốn về nhà lấy châm, không nói nhiều nữa, đem y phục cắt thành mảnh vải bố dài mặc kệ đối phương đen mặt.
Hắn đem chuỷ thủ hơ hơ trên lửa, chữa cho súc sinh cũng chưa từng giải phẫu đơn sơ như vậy, không khỏi thở dài, ” Hảo hán, chịu đựng một chút, không cách nào tiêu độc cũng không cho ta về nhà lấy đồ vật. Nếu ngài nhiễm độc chết cũng đừng tìm ta.”
Nam nhân chọn mi tà tà liếc hắn một cái, hừ lạnh.
Được rồi, việc này không thương lượng được thì tuỳ cho số phận, Triệu Thanh Hà làm cái mặt khổ qua. [ khổ qua = mướp đắng ]
” Há, cắn.” Triệu Thanh Hà chuẩn bị công tác xong thì đưa khúc gỗ cho nam nhân.
Nam nhân cười nhạt, đối với khúc gỗ khinh thường không nhìn.
Triệu Thanh Hà khoé miệng co rút, ” Hảo hán, tiểu nhân biết ngài anh hùng vĩ đại vạn trượng hào quang, nhưng đây chỉ là sinh lý phản ứng không liên quan gì tính tình kiên cường. Cắn một cây gậy cũng không làm ảnh hưởng hình tượng uy vũ, ngược lại còn cho thấy cuồng bá khốc suất điêu.”
Nam nhân khẽ nhiue mày lại nhận lấy, coi như có cừu oán mà hung tợn cắn lên.
Triệu Thanh Hà chỉ thấy buồn cười, đem lực chú ý chuyển dời đến lưng,
Nam nhân nhân mặc chính là tơ lụa, tơ lụa trơn mượt nên tiễn bắn vào làm giảm thấp thương tổn. Nhâm nhân có dược nhưng không thể tự mình rút ra mũi tên, chỉ sợ mũi tên này ba góc khoét sâu. Lỗ mãng rút ra làm cho khối thịt xung quanh đều rơi xuống, chết là không nghi ngờ.
” Ta hạ đao đây.” Triệu Thanh Hà thông báo, nam nhân hừ lạnh một tiếng. Bộ dạng phong đạm khinh vân, giống như người bị thương không phải là hắn.
Triệu Thanh Hà trước giờ hạ đao nhiều nhưng đều ở trên người động vật. Lúc này cũng không dám hàm hồ, mở ra miệng chữ thập [+], tiến sâu tách tiễn ra. Mũi tên quả nhiên là câu vào hơn nữa cấu tạo phức tạp. Triệu Thanh Hà chữa cho người dù sao cũng không quen tay, bóng tối lại không rõ, da đầu run lên, trên tay cũng không dám làm hàm hồ.
Nam nhân cắn đầu gỗ, trán nổi gân xanh, mồ hôi theo trán cao thấp chảy xuống. Mất hơn nữa ngày công phu, Triệu Thanh Hà rốt cuộc đem mũi tên lấy ra, loảng xoảng ném xuống đất. Sau lưng nam nhân cũng biến thành huyết nhục mơ hồ làm hắn nheo mắt nhảy dựng. Tay vội không ngừng đắp thuốc bột, thuốc bột này không biết làm ra sao thế nhưng lập tức dừng chảy máu không như trước chảy không ngừng. Nam nhân này cũng mạng lớn, trúng tên sâu như vậy cũng không thương tổn mạch máu, chỉ hi vọng hồng phúc tề thiên có thể sóng sót, quan trọng là không còn làm phiền hắn.
Triệu Thanh Hà thuần thục giúp nam nhân băng bó miệng vết thương, đây là trận giải phẫu đầu tiên cho người ở đây. Cẩn thận quấn quanh từ từ, băng gọn gàng lại thực dụng.
/100
|