Bất ngờ không phòng ngự, Tô Từ bị bạch hổ đè lên tay, cả thân người lảo đảo ngã xuống đất, nàng vốn cảm thấy rất tức giận, nhưng nàng thấy đôi mắt màu vàng của bạch hổ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, tràn đầy khẩn trương lo lắng, sau đó rất nhanh trong đầu nàng liền nghĩ đến một chuyện, nàng đẩy đẩy bạch hổ, ra hiệu cho nó đứng dậy, sau đó dùng diệp tử lau đi quả trái cây nát bấy dính trên tay.
Giờ nghĩ lại, lúc nàng hái quả trái cây mọng nước đó, bạch hổ liền nhìn nàng một cách khó hiểu, quả trái cây này chắc là có độc.
“Trái cây này có độc, không thể ăn, có phải không?” Tô Từ vừa hỏi vừa cầm quả trái cây đó, làm động tác như muốn bỏ vào miệng ăn, bạch hổ lập tức gầm nhẹ xông tới.
Tô Từ nhanh chóng ném quả trái cây mọng nước xuống đất, sau đó lại cầm trái cây có màu xanh mà nàng hái cùng lúc với trái cây mọng nước kia, dưới ánh nhìn chằm chằm của bạch hổ, Tô Từ lại thử làm động tác như muốn ăn trái cây màu xanh kia, lúc này nó lại không có phản ứng gì.
Bạch hổ có thể nhận ra quả trái cây mọng nước là có độc, cho nên mới bổ nhào qua nàng khi nàng giả bộ như muốn ăn quả đó.
Tô Từ cắn một ngụm trái cây màu xanh, mùi vị chua chát liền truyền tới đầu lưỡi, chua đến nỗi nàng nhíu mày run rẩy.
Trong tâm lại thấy kỳ quái, lão hổ mà cũng có thể nhận biết trái cây nào có thể ăn hay không thể ăn sao?
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu nàng một chút, rất nhanh sau đó, Tô Từ liền quay sang nhìn bạch hổ với cặp mắt sáng ‘lấp lánh ánh sao’.
Này có nghĩa là nàng có thể tùy tiện hái bất kỳ trái cây nào trong khu rừng này à nha. Nếu như bạch hổ quả thực có thể phân biệt các loại trái cây có thể ăn hay không thì lương thực được giải quyết rồi a. Có thể nhận biết được nhiều loại càng tốt, lúc trời vào đông cũng căn bản không phải lo vấn đề lương thực.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ lập tức đứng dậy, khều khều bạch hổ, vẫy tay đi ra sơn động, nàng quyết định đi ra bên ngoài tìm dã quả thí nghiệm.
Lần này bạch hổ hiểu rồi Tô Từ hái mấy loại trái cây này là để ăn, cho nên Tô Từ không cần để trái cây đến bờ môi như trước nữa, một khi nàng cầm lên trái cây có độc nó lập tức gầm nhẹ lên.
Ngay từ đầu Tô Từ còn cẩn thận dè dặt bạch hổ có thể sẽ lẫn lộn giữa trái cây có độc và không có độc do nàng không ngừng thay đổi các loại trái cây khác nhau, nhưng phối hợp với nó được một lúc, nàng thấy khi nàng tiến tới một cây ăn quả nếu bạch hổ không bổ nhào qua có nghĩa là trái cây này có thể ăn.
Tuy rằng có rất nhiều dã quả trong rừng, nhưng chúng cũng không tập trung mọc một chỗ, Tô Từ phấn khích đi tìm không biết mệt, đến lúc ba lô chứa không nổi trái cây nữa, nàng mới lưu luyến không rời mà dừng lại đi trở về sơn động.
Đường núi rất khó đi, lúc đi tìm trái cây tâm trạng nàng rất háo hức nên không biết mệt, hiện tại thôi, đường về quá xa, lại cảm thấy đau chân, cũng không biết có phải trong lòng quá lo lắng hay không, Tô Từ cảm thấy bụng đột nhiên đau đớn.
Cũng không biết rõ là bởi vì lúc nãy trong sơn động nàng có ăn một ngụm trái cây mọng nước có độc nên dẫn tới tình trạng đau bụng như vậy hoặc là lúc nàng thử nghiệm trái cây với bạch hổ nàng đã ăn vào quá nhiều loại trái cây khác nhau dẫn tới tình trạng tồi tệ hiện nay. Tóm lại, Tô Từ không thể đợi về đến sơn động mới ‘giải quyết’, nàng chịu không nỗi ở trên đường đã đi nhà xí mấy chập, đùi cũng bắt đầu nhũn ra, run run đứng muốn không vững.
……
Tuy rằng lại nhờ phúc của bạch hổ mà Tô Từ có nhiều hơn trái cây không độc để ăn, nhưng muốn sống trong khu rừng này, thức ăn chẳng còn là vấn đề quan trọng nhất nữa rồi.
Trải qua sự kiện hoa ăn thịt người, Tô Từ bắt đầu coi trọng đến sức tấn công của mình.
Với thân thể nhu nhược của nàng, muốn cùng dã thú nơi này đấu tranh là không có khả năng, nhưng không thể vì lý do này mà nàng cái gì cũng chỉ biết ỷ lại vào bạch hổ, chỉ biết ngày ngày trong sơn động nướng thịt cho nó, nàng tuyệt đối không thể có suy nghĩ sai lầm như vậy nữa.
Thế giới này vĩnh viễn cần phải do chính mình tự nắm chắc lấy, tự mình đạt được thành tựu mới là an toàn nhất.
Bạch hổ là động vật, nó chắc chắn sẽ không vĩnh viễn ngốc tại bên cạnh nàng, nếu như nàng không có năng lực tự bảo vệ mình, một khi nó bỏ đi, nàng có phải liền muốn chờ chết hay không?
Vấn đề này Tô Từ đã suy nghĩ rất kỹ trong thời gian nàng chữa thương trong sơn động, cho nên một khi khỏe lại, giải quyết vấn đề chỗ ở, ăn uống, Tô Từ bắt đầu xem xét xung quanh bốn phía sơn động.
Không có công cụ thích hợp, làm ra dụng cụ đặt bẫy là có khả năng, nhưng nàng vẫn có thể mượn dùng dao động của thiên nhiên chế tạo chút cạm bẫy.
Nàng cũng bắt đầu lưu ý, dạy bạch hổ lúc săn mồi đem về xương cốt con mồi cỡ lớn, nàng chọn một vài cái xương sườn, sau đó mài một mặt xương sườn cho sắc nhọn dùng để phòng ngự đối địch, dù sao lúc đối mặt dã thú, cho dù chủy thủ có sắc bén đi nữa thì nó cũng rất nhỏ so với hình thể của động vật nơi đây, nếu như ngày nào đó nàng bị dã thú theo dõi, chỉ sợ chủy thủ trong tay nàng không có mấy tác dụng, lúc đó chắc cổ nàng đã bị cắn đứt mất rồi.
Còn có thể thử làm cung tên, một thứ vũ khí rất thịnh hành ở cổ đại, bất quá trước khi muốn dùng cung tên, nàng còn phải rèn luyện nhiều cách cầm cốt đao, cốt thương (*đao, thương làm bằng xương), tập các động tác đối địch.
Sự tình cần phải làm còn rất nhiều nữa a.
Cầm xương sườn động vật trong tay lên xem, Tô Từ lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại đem xương cốt để trên tảng đá bắt đầu mài tiếp.
Mài đao, mài đao… Nói tới thì dễ dàng, nhưng muốn đem một cục xương mài thành một thanh đao hoặc thương sắc bén có thể dùng để đối địch, nói dễ hơn làm a.
Mấy ngày nay, ban ngày Tô Từ vội vàng chế tạo cạm bẫy, thời gian trống lại không ngừng mài xương cốt, mệt mỏi đến xương cốt của chính nàng cũng rã rời, đồng thời có cảm giác nhớ nhung đến cuộc sống nhàn hạ trước kia.
Cánh tay bởi vì liên tục hoạt động, rã rời, đau đớn được lợi hại. Lúc gặp động tác Tô Từ dần dần chậm lại, bạch hổ đang nằm bên cạnh nàng liền chạy ra sơn động, rất nhanh nó đã trở lại, ngậm kéo theo một nhánh cây có trái cây màu đỏ.
Tô Từ cũng đã chống đỡ không nổi nữa, nới lỏng tay, tiếp nhận nhánh trái cây trong miệng bạch hổ, xoa xoa đầu nó nói tiếng cám ơn.
Sau khi ăn xong trái cây, cũng đến giờ đi đến dòng suối nhỏ để tắm rửa.
Mấy ngày nay nhiệt độ không khí liên tục lên cao, ngay cả mấy cây đại thụ bên ngoài cũng bị phơi nắng đến cuốn cả lá.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tô Từ đều tại chuẩn bị cho phòng ngự cùng rèn luyện, hơn nữa sơn động có vị trí gần trên đỉnh núi, bị ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nên nhiệt độ trong sơn động cũng cao đến dọa người, mỗi ngày buổi sáng lên, trên thân Tô Từ là một tầng mồ hôi hôi thối (nguyên văn là: thân thượng cũng là một thân thúi hãn).
Suối nước bị thân thể bạch hổ ngăn lại, tại trước thân nó chậm rãi chồng chất thành một vũng cái ao, lúc này Tô Từ liền cời quần áo xuống nước, ngâm tại bên người bạch hổ, cầm lấy cây lược chải lông cho nó.
Bụng là nhược điểm của đa số dã thú, chúng sẽ không dễ dàng lộ ra bụng, cũng sẽ không dễ dàng cho người đụng chạm, trước kia Tô Từ bình thường sẽ không tự giác mà tránh đụng chạm đến bụng và đuôi bạch hổ, nhưng chung sống lâu ngày cũng có thể rất tùy ý đụng chạm bạch hổ.
Đặc biệt là hiện tại, trong lúc nàng chải lông cho bạch hổ, nó trầm thấp phát ra thanh âm ừng ực trong cổ họng, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
Lúc này nhìn cây lược, Tô Từ cau chặt lại mi khi nhìn thấy những chiếc lông trắng của bạch hổ dính trên lược.
Đối với việc bạch hổ rụng lông, nàng vẫn để ở trong lòng, chỉ là sau khi trở lại sơn động bạch hổ dần dần rất ít rụng lông, thế nên Tô Từ liền cho rằng bởi vì thời tiết quá nóng nên bạch hổ rụng lông là phản ứng tự nhiên của thân thể ứng đối với mùa hè, nhưng hai ngày nay Tô Từ lại phát hiện, nó lại bị rụng lông rất nhiều.
“Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Tô Từ nhìn lược lầm bầm lầu bầu, rất nhanh bạch hổ phát hiện Tô Từ không chải lông cho nó, liền quay đầu lại chà chà cánh tay Tô Từ, nàng mới tiếp tục chải lông cho nó.
Tuy rằng có bạch hổ với thân hình to lớn kềnh càng ở chỗ này, nhưng cạnh suối thỉnh thoảng vẫn có động vật tới uống nước, Tô Từ thậm chí còn thấy có mấy con vật có hình dạng giống con khỉ đang chơi đùa trên các cành cây cạnh dòng suối. Những con vật này hôm qua Tô Từ đã gặp qua, nhưng ngày hôm qua chỉ có ba, bốn con, hôm nay đã lên tới một bầy. Xem ra là do nhiệt độ quá cao, bọn chúng thích nơi mát mẻ như ở đây nên mới kéo nhau tới. Xem chúng nó một bầy nối tiếp một bầy đến nơi này, phỏng chừng là quyết định đem nơi này làm nơi cư trụ mới rồi.
Nhiệt độ cao.
Đợi đã…
Lông mày Tô Từ lại nhíu lại, nghiêng đầu nhìn bạch hổ đang híp cặp mắt màu vàng, quẫy quẫy đuôi trong nước với bộ dáng hưởng thụ, Tô Từ cảm thấy chính mình giống như gần hiểu ra vấn đề gì đó.
Không khỏi hồi tưởng lại tập tính mà nàng biết rõ của lão hổ. “Để xem nào, là động vật ăn thịt, sống một mình, trời nóng nực lão hổ sẽ thường xuyên ở trong nước nghỉ mát…”
Tô Từ đột nhiên lại nghĩ đến thời điểm bạch hổ bắt đầu rụng lông, chính là đoạn thời gian nàng bị hoa ăn thịt người cắn phải dưỡng thương trong sơn động. Trong khoảng thời gian này, cơ hồ mỗi ngày bạch hổ đều trông chừng chăm sóc nàng, đừng nói là ngâm mình trong nước, ngay cả muốn ra ngoài săn mồi cũng khó có thể đi, trôi qua mấy ngày như vậy một thân da lông bạch sắc cũng có biểu hiện rụng bớt, hơn nữa lúc trở về sơn động cũ, nó lúc nào cũng bồi tại bên người nàng, nằm trong sơn động hoặc đi ra ngoài một chút. Cho nên, mỗi lần tắm rửa nó cũng kì kèo mè nheo không chịu lên bờ.
Tô Từ phán đoán, bạch hổ rụng lông hẳn là không phải bị bệnh, quả thật là do thời tiết quá nóng, rụng lông là phản ứng tự nhiên của cơ thể ứng đối với tình huống loại này. Chỉ là, nếu ấn theo lẽ thường mà nói, bình thường lão hổ sẽ tự mình tìm nơi thanh lương, mát mẻ trong loại thời điểm nóng bức như thế này để nghỉ mát, không có con nào như nó vì coi chừng nàng mà phải chịu đựng nóng bức đến nỗi bị rụng lông.
Nghĩ đến hai ngày này nó bị rụng lông quá nhiều là bởi vì thời tiết nóng bức, mà nó lại thường xuyên bồi nàng ngốc ở trong sơn động.
Xét đến cùng, vẫn do nóng mà ra.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ chỉ cảm thấy nhãn tình chua xót đau đớn lắm lắm.
Không ai nhè nhẹ chải lông cho nó, bạch hổ lại quay đầu, đầu chà tới đây thúc giục Tô Từ, Tô Từ nháy mắt mấy cái, nhìn vào đôi mắt màu vàng của bạch hổ, nghiêm túc nói, “Về sau, ta sẽ kêu ngươi là… Tiger đi. Được không?” Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy trong đầu xẹt qua tên của chủng loại giống nó ở địa cầu nhưng có cảm giác vũ nhục nó nếu dùng tên này, cuối cùng nàng lấy tên của lão hổ phát âm bằng tiếng Anh cho nó.
Bạch hổ tự nhiên nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng vẫn là có thể biết rõ nàng hiện tại kích động hơn so với bình thường, không khỏi quăng hạ cái đuôi, cổ họng trong thấp gầm nhẹ, giống là tại hỏi thăm Tô Từ làm sao vậy.
Tô Từ cười cười, xoa xoa lỗ tai ướt dầm dề của lão hổ kêu, “Tiger.”
Giờ nghĩ lại, lúc nàng hái quả trái cây mọng nước đó, bạch hổ liền nhìn nàng một cách khó hiểu, quả trái cây này chắc là có độc.
“Trái cây này có độc, không thể ăn, có phải không?” Tô Từ vừa hỏi vừa cầm quả trái cây đó, làm động tác như muốn bỏ vào miệng ăn, bạch hổ lập tức gầm nhẹ xông tới.
Tô Từ nhanh chóng ném quả trái cây mọng nước xuống đất, sau đó lại cầm trái cây có màu xanh mà nàng hái cùng lúc với trái cây mọng nước kia, dưới ánh nhìn chằm chằm của bạch hổ, Tô Từ lại thử làm động tác như muốn ăn trái cây màu xanh kia, lúc này nó lại không có phản ứng gì.
Bạch hổ có thể nhận ra quả trái cây mọng nước là có độc, cho nên mới bổ nhào qua nàng khi nàng giả bộ như muốn ăn quả đó.
Tô Từ cắn một ngụm trái cây màu xanh, mùi vị chua chát liền truyền tới đầu lưỡi, chua đến nỗi nàng nhíu mày run rẩy.
Trong tâm lại thấy kỳ quái, lão hổ mà cũng có thể nhận biết trái cây nào có thể ăn hay không thể ăn sao?
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu nàng một chút, rất nhanh sau đó, Tô Từ liền quay sang nhìn bạch hổ với cặp mắt sáng ‘lấp lánh ánh sao’.
Này có nghĩa là nàng có thể tùy tiện hái bất kỳ trái cây nào trong khu rừng này à nha. Nếu như bạch hổ quả thực có thể phân biệt các loại trái cây có thể ăn hay không thì lương thực được giải quyết rồi a. Có thể nhận biết được nhiều loại càng tốt, lúc trời vào đông cũng căn bản không phải lo vấn đề lương thực.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ lập tức đứng dậy, khều khều bạch hổ, vẫy tay đi ra sơn động, nàng quyết định đi ra bên ngoài tìm dã quả thí nghiệm.
Lần này bạch hổ hiểu rồi Tô Từ hái mấy loại trái cây này là để ăn, cho nên Tô Từ không cần để trái cây đến bờ môi như trước nữa, một khi nàng cầm lên trái cây có độc nó lập tức gầm nhẹ lên.
Ngay từ đầu Tô Từ còn cẩn thận dè dặt bạch hổ có thể sẽ lẫn lộn giữa trái cây có độc và không có độc do nàng không ngừng thay đổi các loại trái cây khác nhau, nhưng phối hợp với nó được một lúc, nàng thấy khi nàng tiến tới một cây ăn quả nếu bạch hổ không bổ nhào qua có nghĩa là trái cây này có thể ăn.
Tuy rằng có rất nhiều dã quả trong rừng, nhưng chúng cũng không tập trung mọc một chỗ, Tô Từ phấn khích đi tìm không biết mệt, đến lúc ba lô chứa không nổi trái cây nữa, nàng mới lưu luyến không rời mà dừng lại đi trở về sơn động.
Đường núi rất khó đi, lúc đi tìm trái cây tâm trạng nàng rất háo hức nên không biết mệt, hiện tại thôi, đường về quá xa, lại cảm thấy đau chân, cũng không biết có phải trong lòng quá lo lắng hay không, Tô Từ cảm thấy bụng đột nhiên đau đớn.
Cũng không biết rõ là bởi vì lúc nãy trong sơn động nàng có ăn một ngụm trái cây mọng nước có độc nên dẫn tới tình trạng đau bụng như vậy hoặc là lúc nàng thử nghiệm trái cây với bạch hổ nàng đã ăn vào quá nhiều loại trái cây khác nhau dẫn tới tình trạng tồi tệ hiện nay. Tóm lại, Tô Từ không thể đợi về đến sơn động mới ‘giải quyết’, nàng chịu không nỗi ở trên đường đã đi nhà xí mấy chập, đùi cũng bắt đầu nhũn ra, run run đứng muốn không vững.
……
Tuy rằng lại nhờ phúc của bạch hổ mà Tô Từ có nhiều hơn trái cây không độc để ăn, nhưng muốn sống trong khu rừng này, thức ăn chẳng còn là vấn đề quan trọng nhất nữa rồi.
Trải qua sự kiện hoa ăn thịt người, Tô Từ bắt đầu coi trọng đến sức tấn công của mình.
Với thân thể nhu nhược của nàng, muốn cùng dã thú nơi này đấu tranh là không có khả năng, nhưng không thể vì lý do này mà nàng cái gì cũng chỉ biết ỷ lại vào bạch hổ, chỉ biết ngày ngày trong sơn động nướng thịt cho nó, nàng tuyệt đối không thể có suy nghĩ sai lầm như vậy nữa.
Thế giới này vĩnh viễn cần phải do chính mình tự nắm chắc lấy, tự mình đạt được thành tựu mới là an toàn nhất.
Bạch hổ là động vật, nó chắc chắn sẽ không vĩnh viễn ngốc tại bên cạnh nàng, nếu như nàng không có năng lực tự bảo vệ mình, một khi nó bỏ đi, nàng có phải liền muốn chờ chết hay không?
Vấn đề này Tô Từ đã suy nghĩ rất kỹ trong thời gian nàng chữa thương trong sơn động, cho nên một khi khỏe lại, giải quyết vấn đề chỗ ở, ăn uống, Tô Từ bắt đầu xem xét xung quanh bốn phía sơn động.
Không có công cụ thích hợp, làm ra dụng cụ đặt bẫy là có khả năng, nhưng nàng vẫn có thể mượn dùng dao động của thiên nhiên chế tạo chút cạm bẫy.
Nàng cũng bắt đầu lưu ý, dạy bạch hổ lúc săn mồi đem về xương cốt con mồi cỡ lớn, nàng chọn một vài cái xương sườn, sau đó mài một mặt xương sườn cho sắc nhọn dùng để phòng ngự đối địch, dù sao lúc đối mặt dã thú, cho dù chủy thủ có sắc bén đi nữa thì nó cũng rất nhỏ so với hình thể của động vật nơi đây, nếu như ngày nào đó nàng bị dã thú theo dõi, chỉ sợ chủy thủ trong tay nàng không có mấy tác dụng, lúc đó chắc cổ nàng đã bị cắn đứt mất rồi.
Còn có thể thử làm cung tên, một thứ vũ khí rất thịnh hành ở cổ đại, bất quá trước khi muốn dùng cung tên, nàng còn phải rèn luyện nhiều cách cầm cốt đao, cốt thương (*đao, thương làm bằng xương), tập các động tác đối địch.
Sự tình cần phải làm còn rất nhiều nữa a.
Cầm xương sườn động vật trong tay lên xem, Tô Từ lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại đem xương cốt để trên tảng đá bắt đầu mài tiếp.
Mài đao, mài đao… Nói tới thì dễ dàng, nhưng muốn đem một cục xương mài thành một thanh đao hoặc thương sắc bén có thể dùng để đối địch, nói dễ hơn làm a.
Mấy ngày nay, ban ngày Tô Từ vội vàng chế tạo cạm bẫy, thời gian trống lại không ngừng mài xương cốt, mệt mỏi đến xương cốt của chính nàng cũng rã rời, đồng thời có cảm giác nhớ nhung đến cuộc sống nhàn hạ trước kia.
Cánh tay bởi vì liên tục hoạt động, rã rời, đau đớn được lợi hại. Lúc gặp động tác Tô Từ dần dần chậm lại, bạch hổ đang nằm bên cạnh nàng liền chạy ra sơn động, rất nhanh nó đã trở lại, ngậm kéo theo một nhánh cây có trái cây màu đỏ.
Tô Từ cũng đã chống đỡ không nổi nữa, nới lỏng tay, tiếp nhận nhánh trái cây trong miệng bạch hổ, xoa xoa đầu nó nói tiếng cám ơn.
Sau khi ăn xong trái cây, cũng đến giờ đi đến dòng suối nhỏ để tắm rửa.
Mấy ngày nay nhiệt độ không khí liên tục lên cao, ngay cả mấy cây đại thụ bên ngoài cũng bị phơi nắng đến cuốn cả lá.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tô Từ đều tại chuẩn bị cho phòng ngự cùng rèn luyện, hơn nữa sơn động có vị trí gần trên đỉnh núi, bị ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nên nhiệt độ trong sơn động cũng cao đến dọa người, mỗi ngày buổi sáng lên, trên thân Tô Từ là một tầng mồ hôi hôi thối (nguyên văn là: thân thượng cũng là một thân thúi hãn).
Suối nước bị thân thể bạch hổ ngăn lại, tại trước thân nó chậm rãi chồng chất thành một vũng cái ao, lúc này Tô Từ liền cời quần áo xuống nước, ngâm tại bên người bạch hổ, cầm lấy cây lược chải lông cho nó.
Bụng là nhược điểm của đa số dã thú, chúng sẽ không dễ dàng lộ ra bụng, cũng sẽ không dễ dàng cho người đụng chạm, trước kia Tô Từ bình thường sẽ không tự giác mà tránh đụng chạm đến bụng và đuôi bạch hổ, nhưng chung sống lâu ngày cũng có thể rất tùy ý đụng chạm bạch hổ.
Đặc biệt là hiện tại, trong lúc nàng chải lông cho bạch hổ, nó trầm thấp phát ra thanh âm ừng ực trong cổ họng, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
Lúc này nhìn cây lược, Tô Từ cau chặt lại mi khi nhìn thấy những chiếc lông trắng của bạch hổ dính trên lược.
Đối với việc bạch hổ rụng lông, nàng vẫn để ở trong lòng, chỉ là sau khi trở lại sơn động bạch hổ dần dần rất ít rụng lông, thế nên Tô Từ liền cho rằng bởi vì thời tiết quá nóng nên bạch hổ rụng lông là phản ứng tự nhiên của thân thể ứng đối với mùa hè, nhưng hai ngày nay Tô Từ lại phát hiện, nó lại bị rụng lông rất nhiều.
“Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Tô Từ nhìn lược lầm bầm lầu bầu, rất nhanh bạch hổ phát hiện Tô Từ không chải lông cho nó, liền quay đầu lại chà chà cánh tay Tô Từ, nàng mới tiếp tục chải lông cho nó.
Tuy rằng có bạch hổ với thân hình to lớn kềnh càng ở chỗ này, nhưng cạnh suối thỉnh thoảng vẫn có động vật tới uống nước, Tô Từ thậm chí còn thấy có mấy con vật có hình dạng giống con khỉ đang chơi đùa trên các cành cây cạnh dòng suối. Những con vật này hôm qua Tô Từ đã gặp qua, nhưng ngày hôm qua chỉ có ba, bốn con, hôm nay đã lên tới một bầy. Xem ra là do nhiệt độ quá cao, bọn chúng thích nơi mát mẻ như ở đây nên mới kéo nhau tới. Xem chúng nó một bầy nối tiếp một bầy đến nơi này, phỏng chừng là quyết định đem nơi này làm nơi cư trụ mới rồi.
Nhiệt độ cao.
Đợi đã…
Lông mày Tô Từ lại nhíu lại, nghiêng đầu nhìn bạch hổ đang híp cặp mắt màu vàng, quẫy quẫy đuôi trong nước với bộ dáng hưởng thụ, Tô Từ cảm thấy chính mình giống như gần hiểu ra vấn đề gì đó.
Không khỏi hồi tưởng lại tập tính mà nàng biết rõ của lão hổ. “Để xem nào, là động vật ăn thịt, sống một mình, trời nóng nực lão hổ sẽ thường xuyên ở trong nước nghỉ mát…”
Tô Từ đột nhiên lại nghĩ đến thời điểm bạch hổ bắt đầu rụng lông, chính là đoạn thời gian nàng bị hoa ăn thịt người cắn phải dưỡng thương trong sơn động. Trong khoảng thời gian này, cơ hồ mỗi ngày bạch hổ đều trông chừng chăm sóc nàng, đừng nói là ngâm mình trong nước, ngay cả muốn ra ngoài săn mồi cũng khó có thể đi, trôi qua mấy ngày như vậy một thân da lông bạch sắc cũng có biểu hiện rụng bớt, hơn nữa lúc trở về sơn động cũ, nó lúc nào cũng bồi tại bên người nàng, nằm trong sơn động hoặc đi ra ngoài một chút. Cho nên, mỗi lần tắm rửa nó cũng kì kèo mè nheo không chịu lên bờ.
Tô Từ phán đoán, bạch hổ rụng lông hẳn là không phải bị bệnh, quả thật là do thời tiết quá nóng, rụng lông là phản ứng tự nhiên của cơ thể ứng đối với tình huống loại này. Chỉ là, nếu ấn theo lẽ thường mà nói, bình thường lão hổ sẽ tự mình tìm nơi thanh lương, mát mẻ trong loại thời điểm nóng bức như thế này để nghỉ mát, không có con nào như nó vì coi chừng nàng mà phải chịu đựng nóng bức đến nỗi bị rụng lông.
Nghĩ đến hai ngày này nó bị rụng lông quá nhiều là bởi vì thời tiết nóng bức, mà nó lại thường xuyên bồi nàng ngốc ở trong sơn động.
Xét đến cùng, vẫn do nóng mà ra.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ chỉ cảm thấy nhãn tình chua xót đau đớn lắm lắm.
Không ai nhè nhẹ chải lông cho nó, bạch hổ lại quay đầu, đầu chà tới đây thúc giục Tô Từ, Tô Từ nháy mắt mấy cái, nhìn vào đôi mắt màu vàng của bạch hổ, nghiêm túc nói, “Về sau, ta sẽ kêu ngươi là… Tiger đi. Được không?” Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy trong đầu xẹt qua tên của chủng loại giống nó ở địa cầu nhưng có cảm giác vũ nhục nó nếu dùng tên này, cuối cùng nàng lấy tên của lão hổ phát âm bằng tiếng Anh cho nó.
Bạch hổ tự nhiên nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng vẫn là có thể biết rõ nàng hiện tại kích động hơn so với bình thường, không khỏi quăng hạ cái đuôi, cổ họng trong thấp gầm nhẹ, giống là tại hỏi thăm Tô Từ làm sao vậy.
Tô Từ cười cười, xoa xoa lỗ tai ướt dầm dề của lão hổ kêu, “Tiger.”
/62
|